Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì chúc mừng chúng ta đoạt giải, cạn ly...... Cạn ly...... Cạn ly......"

" WangHo, em say rồi!"

Đến nửa đêm, Lee SangHyeok ôm WangHo với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì say rượu về đến nhà, cậu mang một bộ dạng say khướt, làm anh không biết phải làm sao. Có điều, tự làm bậy không thể sống, ai kêu mình lại dính vào người phụ nữ Cho EunJung kia làm hại cậu trai nhỏ trong lòng này cả buổi tối đều uống rượu giải sầu, bảo cậu uống ít một chút nhưng thế nào cũng không chịu nghe.

Người hầu trong nhà thấy thế hai mặt nhìn nhau, WangHo nhìn thấy bọn họ, giãy ra khỏi vòng ôm của Lee SangHyeok, cầm tay trung bá - "Lí tổng giám đốc, chúng ta cạn ly!"

"Thiếu phu nhân, tôi là Trung bá......"

"Ách......" Cậu xoay người một vòng, chụp lấy Amy,"Kim tiểu thư......"

"A! Thiếu phu nhân, tôi là Amy !"

Lee SangHyeok vội vàng ôm eo cậu kéo vào trong lòng, đi về phía cầu thang. Nếu sớm biết tửu lượng của cậu trai này kém như thế thì ngay từ đầu anh nên cật lực ngăn cậu chạm vào rượu rồi.

Cậu trai nhỏ trong lòng không an phận mà vặn vẹo , trong lúc vô tình đã trêu chọc làm anh nổi lên dục hỏa......"WangHo không được cử động!"

"Thả em xuống...... Em còn muốn uống......"

Anh dùng chân đá văng cửa phòng ngủ của mình ra, nhanh chóng đặt cậu lên giường lớn, hít sâu cố gắng dẹp yên xao động trong cơ thể, anh cũng không dám cam đoan mình sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ăn cậu.

WangHo ngồi dậy muốn xuống giường, anh nhanh chân giữ chặt cậu lại, cậu liền thuận thế vòng qua cổ anh, hơi thở ấm nóng nói với anh rất hăng hái:"Cùng uống với em đi."

Anh vô cùng bất đắc dĩ, "Em đã uống hết một chai rồi."
"Em mặc kệ......" Cậu dừng một chút, trong đầu hỗn độn giống như nghĩ đến cái gì đó, một đôi tay nhỏ bé lập tức sờ lung tung ở trước ngực anh, muốn cởi nút áo sơmi cùng caravat của anh.

Anh biến sắc, cậu muốn làm gì?
"Các người thật sự đã từng ở cùng nhau sao?"

"Ân?" Cậu đang hỏi cái gì?

"Cái người phụ nữ gọi là Cho EunJung kia ấy.Anh thật sự bởi vì uống rượu nên đã lên giường với cô ta sao?" Mắt của cậu mông lung say lờ đờ cố gắng nhìn chăm chú vào anh.

"Anh thật sự chỉ là uống rượu rồi ngủ trên giường ở nhà cô ta một đêm, anh dám thề với trời, đêm đó chuyện gì cũng không xảy ra." Rốt cuộc anh phải giải thích mấy lần nữa thì cậu mới tin a?

"Uống rượu ...... Là có thể ngủ với phụ nữ khác sao? Hỗn đản!" Cậu đột nhiên đánh anh một quyền thật mạnh,"Lee SangHyeok anh là hỗn đản!" Lại vừa cào vừa cắn anh.

Quả nhiên khi người ta uống say là không thể nói lý, anh vừa bực mình vừa buồn cười né tránh 'Công kích' của cậu,"Thiếu gia à, cho dù em muốn ăn dấm chua thì làm ơn chờ lúc tỉnh táo một chút hãy tìm anh tính sổ được không?"

"Em đây cũng uống say, sao anh không cùng em...... ngủ cùng em?" Cậu cong đôi môi đỏ mọng tức giận nhìn anh,"Anh xem, bây giờ em rất say nha...... SangHyeok, chúng ta cùng lên giường đi."

"Phốc xích -" Nhìn bộ dáng cậu ngốc như vậy, anh nhịn không được cười ra tiếng đến.

Không ngờ cậu còn thật nghiêm túc , lập tức bắt đầu cởi quần áo, trong chốc lát anh không kịp ngăn cản, bộ điệp luyến giai nhân này đã bị cậu thô lỗ xé xuống, sau đó không phân rõ mà ôm lấy anh, bắt đầu hôn lung tung.

SangHyeok là người đàn ông bình thường, trong lòng lại là người vợ đã kết hôn nhiều năm, giữa hai người còn có một đứa con sáu tuổi, mà cậu cũng đã xác định lòng mình thích anh, đây lại là cậu chủ động ôm vậy thì anh còn có gì để kiêng kỵ chứ ?

Hơn nữa, anh cũng muốn cậu, dục vọng kia vẫn luôn sâu đến cậu không thể tưởng tượng.
Vừa đáp lại nụ hôn của cậu, vừa cởi vướng bận trên người mình, vào thời điểm hai thân thể giao hòa cùng một chỗ, cái cuồng dã nguyên thủy kia lại làm cho anh cảm nhận được một loại khoái cảm trước nay chưa từng có...... Kích tình qua đi, WangHo mệt mỏi nên ngủ rất say, nhưng SangHyeok lại không buồn ngủ. Vừa rồi, khi anh tiến vào cậu, tựa hồ cảm thấy trở ngại, dũng đạo (lối vào chỗ đó) của cậu cũng nghẽn chặt làm cho anh thiếu chút nữa đã bỏ vũ khí đầu hàng.

Tư vị tuyệt mỹ kia, tựa hồ không giống như của một người đã từng sinh con phải có...... dùng khuỷu tay để chuyển động người, vặn đèn ở đầu giường lên, nhìn khuôn mặt đang cười của cậu, còn có mảng mê đỏ ửng người, anh yêu thương cúi đầu xuống, thương yêu mà hôn nhẹ lên môi của cậu, cậu ưm một tiếng, chuyển người một cái, đá văng chăn ra.

Người con trai này, vẫn là đứa bé sao? Thế mà còn có thể đá chăn...... Anh bật cười kéo lại chăn cho cậu, bỗng dưng, tầm mắt anh bị một màu đỏ nhạt của vết máu trên ga trải giường làm chú ý - ông trời ơi! Cái kia là cái gì?
Lee SangHyeok biến sắc, ánh mắt trở lại nhìn cậu, phát hiện bên hông dưới của cậu, ở phía sau chỗ từ lưng tới gần cái mông, một mảnh trắng nõn.
Sau lưng WangHa ở chỗ đó có một cái bớt màu đỏ kia mà...... Sao biến mất rồi?

Lúc WangHo tỉnh lại, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Cậu muốn ngồi dậy, nhưng đầu lại hung hăng co rút đau đớn , cậu than nhẹ một tiếng, lập tức ý thức được là chuyện gì xảy ra. Đáng giận! Đây là hậu quả của say rượu sao?

Cậu day day đầu, muốn giúp mình dễ chịu một chút, lúc này, cửa phòng bị người mở ra, SangHyeok bưng một mâm đồ ăn mỹ vị mỉm cười đi về phía cậu.
Ách? Cậu nhìn nhìn bốn phía, đây quả nhiên là...... Phòng của anh! Lại chậm rãi kéo chăn xuống, nhìn thấy mình trần truồng.

"Oa!" Cậu sợ tới mức thét chói tai ra tiếng,"Sao cả người em trống trơn vậy?"

Anh bật cười nhìn đôi má hồng nhạt của cậu, buông khay, ngồi ở bên giường giữ cằm của cậu,"Bởi vì ngày hôm qua có một chàng trai nào đó sau khi uống rượu vào thì bị dục hỏa đốt người, thực không khách khí xem anh như ngưu lang (trai bao) miễn phí mà sử dụng, lúc ấy anh liều mình giãy dụa, liều mình kêu cứu mạng, thế nhưng khí lực của cậu trai kia thật sự là rất lớn, dưới tình huống bất đắc dĩ, anh liền không may thất thân ."

Cậu nghe thấy thì vô cùng sửng sốt, tối hôm qua mình uống rất nhiều rượu, nhớ lại những ấn tượng mơ hồ, hình như anh cũng nói không sai...... A, mắc cỡ chết mất, sao cậu có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?
Giây tiếp theo, cậu đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu...... Giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì, vậy...... vậy chuyện đêm đầu tiên của cậu chẳng phải đã bị anh phát hiện rồi sao?

"Lee SangHyeok......" Cậu gọi anh với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt trắng bệch,"Đêm qua anh cùng em...... lúc đó, có phát hiện chuyện kỳ quái gì hay không?"

"Chuyện kỳ quái gì?" Anh u mê hỏi lại,"Em chỉ là......"
Thấy bộ dạng anh mơ hồ, cậu không nhịn được lại suy đoán, chẳng lẽ đêm qua cậu không có lạc hồng* ?

Trước kia ở trường đã từng học qua một khóa hộ lý nói rằng lần đầu tiên cũng vẫn có thể không chảy máu.
Như vậy nói cách khác, anh căn bản là không phát giác ra đêm qua là lần đầu tiên của cậu?

SangHyeok dùng giọng điệu dịu dàng gọi cậu,"WangHo" Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lửa nóng của cậu lên,"Em đã là người làm vợ, làm mẹ người ta rồi, em làm ơn không cần biểu hiện thẹn thùng trước mặt chồng mình như vậy chứ?"

Anh đưa khuôn mặt tuấn tú của mình đến trước mặt cậu, bỡn cợt nói:"Em yêu, chẳng lẽ em đã quên chúng ta là vợ chồng sao?"

Cậu chỉ có thể kinh ngạc nhìn lại anh, bởi vì hai chữ 'Vợ chồng' này làm cho ngực của cậu bắt đầu khó chịu lên.
Người đàn ông trước mắt này, không phải chồng của cậu - tuy rằng bọn họ đã có vợ chồng chi thật(quan hệ xác thịt).

Chỉ có cậu mới biết, cậu chỉ là thế thân của vợ anh, đột nhiên cậu cảm thấy không thể chịu được, kỳ thật từ 'em yêu' cùng 'vợ' trong miệng anh, kỳ thật là dùng để gọi một người phụ nữ, cậu thừa nhận, cậu đã yêu thương anh, thân thể cùng trái tim cũng đều như vậy.
Nếu nói rõ chân tướng ra thì sao? Có điều không phải lúc trước đã từng nói qua rồi sao? Anh cũng không tin, vả lại, nếu anh tin, như vậy người đàn ông dịu dàng tuấn mỹ trước mắt này một khi biết cậu là giả mạo, anh còn có thể giống như bây giờ mà lộ ra tươi cười mê người với cậu nữa không.

Anh ôm cậu vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng để ở trên đầu cậu, giọng điệu hài lòng nói,"Em biết không? Sự thiện lương của em, đơn thuần của em, tài hoa của em, kiên trì của em, tất cả tất cả của em, đều làm anh thật sâu say mê." Anh nói chuyện có ẩn ý trong lời nói:"Bất luận về sau có xảy ra chuyện gì, anh cũng đều bảo vệ em thật tốt."

WangHo cảm thụ được sự che chở của anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Nếu tất cả những việc này là một sai lầm hoàn mỹ, vậy thì cậu rất hy vọng, sai lầm này có thể vĩnh viễn đừng bị phát hiện.
Những ngày được ở cùng với Lee SangHyeok vô cùng ngọt ngào, được tình yêu ấm áp cùng dịu dàng vô tận của anh bao ở trong lòng bàn tay, WangHo cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ được hạnh phúc như bây giờ vậy.

Thời gian vội vàng trôi qua, trong nháy mắt, bọn họ đã cùng nhau đón lễ Noel đầu tiên sau khi ở cùng nhau.
Một đêm bình an, bọn họ cũng mở một bữa tiệc lớn đón lễ Noel, sau đó hai người thừa dịp Lee SangHo ngủ sau liền vụng trộm đem một đống lớn hộp lễ vật để ở đầu giường của cậu bé, sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên nghe thấy từ phòng của tên nhóc kia truyền đến từng hồi tiếng kêu kinh ngạc.
Cậu bé thét chói tai rồi cười khanh khách, chạy vào phòng cha mẹ. Bây giờ cậu bé cũng đã quen nhìn thấy cha mẹ cùng giường rồi, sẽ không ngạc nhiên giống ngày đầu tiên nữa.

Tên nhóc kia trèo lên giường, làm nũng ngồi vào trong lòng WangHo, tay nhỏ bé ôm cổ của cậu,"Mẹ, thật ra mẹ chính là ông già Noel trong truyền thuyết đúng hay không?"

WangHo không nhịn được cười ra tiếng, tiểu quỷ này cũng quá thông minh rồi, nhanh như vậy đã đoán được lễ vật là do người lớn cho, chỉ có điều, nó đoán còn thiếu một người.

"Sai."

"Sai?" Cậu bé nghiêng đầu nhìn cậu, khó hiểu.

"Mẹ là "bà già" Noel." Cậu không nhịn được mà trả lời, đôi mắt vụng trộm liếc mắt nhìn SangHyeok bên cạnh một cái, ra ám hiệu cho cậu nhóc kia.

SangHyeok cũng đã dậy từ sớm, đang định thơm trộm vợ một cái, không ngờ con còn nhanh hơn anh một bước, lễ vật anh cũng có phần, lại chỉ ân cần với mỗi mẹ. Anh dấm chua nói:"Tiểu Nam , con đã là nam tử hán, đừng luôn quấn quít lấy mẹ như vậy, đó là việc chỉ có trẻ con mới được làm."

WangHo cảm thấy buồn cười,"Làm ơn đi, Tiểu Nam mới chỉ có sáu tuổi mà thôi nha."

"Đủ lớn rồi, có thể không cần mẹ ." Giọng điệu của anh không tốt lắm.

SangHo cực kỳ thông minh, nhìn ra tâm tư của ba, cậu bé rất ra dáng người lớn mà nói:"Tuy rằng bộ dạng ghen của ba ba thực không Man, nhưng con cũng có thể hiểu được. Nếu đã như vậy, mẹ, con sẽ không làm bóng đèn của các người nữa."

Nghiêm trang nói xong, tiểu quỷ nhảy xuống giường, xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, cậu bé đột nhiên quay đầu,"Nha, thiếu chút nữa đã quên cám ơn ông già Noel. Đúng rồi, con có thể hẹn trước lễ vật của Noel sang năm không ạ? Con muốn làm anh, ba mẹ..... Cố lên nha!"

WangHo đỏ mặt lên nhìn cậu bé đi ra cửa phòng, còn hiểu ý đóng cửa phòng lại nữa, "Ân, anh nghĩ về sau chúng ta tốt nhất là khóa cửa thì có vẻ tốt hơn."

Lee SangHyeok nghiến răng nghiến lợi, đứa con trước kia thấy anh thì giống như chuột nhìn thấy mèo, từ khi nào đã trở nên cả gan làm loạn như vậy? " Tiểu quỷ kia thật sự là càng ngày càng mục vô tôn trưởng*."

*mục vô tôn trưởng: trong mắt không có người lớn.

Cậu lập tức nói đỡ cho con,"Em thấy Tiểu Nam càng ngày càng có cá tính ." Cậu cũng là vừa tức giận vừa buồn cười, "Kỳ thật, em cảm thấy cách giáo dục của anh rất thành công, Tiểu Nam là một đứa nhỏ thông minh, anh để cho nó học tập trước tuổi cũng tốt lắm, tương lai nhất định nó sẽ rất thành công."

Anh kéo cậu vào trong lòng, rũ mắt dịu dàng nhìn cậu."Giáo dục của người làm mẹ như em cũng rất thành công a, ít nhất bây giờ nó đã tươi cười nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn. Con là của chúng ta, về sau nó có thành tích lớn bao nhiêu thì công lao cũng là một người một nửa."

Nhưng là, cậu kỳ thật không phải mẹ ruột của nó...... Những lời này cậu không nói nên lời, đành phải im lặng xuống.
"Sao vậy?" Anh cảm nhận được sự khác thường của cậu.

"Không có gì." Lắc lắc đầu, cậu nói sang chuyện khác,"Em chỉ muốn nói là, chúc anh Noel vui vẻ......"

Lời còn chưa nói xong, một nụ hôn nồng nhiệt liền áp lên cánh môi của cậu, hai người ở trên giường triền miên rất lâu rất lâu - kỳ quái, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, lại vẫn là tiếp xúc thân mật như vậy đáng lẽ cậu phải rất quen rồi a, vì sao mỗi lần anh vừa tới gần thì trái tim cậu vẫn không nhịn được mà đập thình thịch vậy?
Đó là một lễ Giáng sinh rất có ý nghĩa, không chỉ có Lee SangHo nhận được một đống lớn lễ vật, mà cả người hầu trong nhà cũng vậy.
Phúc tẩu nhận được một loại kem dưỡng da thích hợp với làn da của mình, Trung bá thì là một cái thắt lưng tinh xảo, Amy thì là một bộ váy xinh đẹp, lái xe lại là một cặp kính mắt thái dương, A Kiệt là đồng hồ...... Toàn bộ Lee gia đều đắm chìm trong vui vẻ cùng hạnh phúc, thiếu phu nhân như WangHo lúc trước đều bị bọn họ chán ghét cùng sợ hãi nhưng dưới sự trả giá bằng quan tâm tràn ngập tình yêu của cậu đã nhận được sự quý mến của mọi người.
Nhà ăn của Lee gia hôm nay dường như cũng phá lệ náo nhiệt hơn so với mọi ngày, đoàn người chẳng phân biệt chủ tớ ngồi vây quanh cái bàn, thưởng thức một bữa tiệc Noel lớn rất phong phú .

Khi mọi người đang đùa giỡn thì xuất hiện một vị khách không mời mà đến -"Tôi đã quấy rầy các vị rồi sao?" Cho EunJung trang điểm xinh đẹp sáng rọi bốn phía đang đi vào, trong tay còn cầm theo một cái túi xách đắt tiền số lượng có hạn.

Lee SangHyeok đứng dậy, khách khí hỏi: "Hôm nay tôi nghỉ ngơi một ngày, không đến công ty." Dù Lễ Giáng sinh không phải kỳ nghỉ đặc biệt ở Đài Loan, nhưng trường Tiểu Nam theo học là trường của giáo hội, cho nên mới được nghỉ ngày hôm nay."Cho tiểu thư có chuyện gì sao?"

Cho EunJung phóng khoáng cười cười, thong dong nói ra mục đích mình đến,"Có tin tức tốt tôi muốn nói cho anh đầu tiên, nên cũng bất chấp suy nghĩ có làm trở ngại hay không. Dự án hợp tác giữa tập đoàn Lee thị cùng Cho thị sẽ được công bố vào buổi sáng ngày hôm nay, qua sự trình bày của tôi, Tổng giám đốc của chúng tôi đã hoàn toàn đồng ý với điều kiện của bên các anh đưa ra."

Hóa ra là người phụ nữ này tới để tranh công ?! Lee SangHyeok ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy tốt rồi, dự án hợp tác này đối với cả hai tập đoàn chúng ta đều có nhiều chỗ lợi."

WangHo nghe vậy thì vô cùng hưng phấn, cậu vui vẻ ôm lấy cánh tay Lee SangHyeok,"Ý của Cho tiểu thư có phải muốn nói bản vẽ trước trận đấu kia của chúng ta cùng nhau cố gắng đã được thông qua rồi hay không?"
Anh nhìn vợ mình lộ ra một nụ cười chân thành. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cậu, anh mới cảm thấy hành vi tự tiện chạy tới báo tin tức của Tống Nhã Huyên cũng không đáng ghét cho lắm. "Đúng vậy."

"Oa nga!" WangHo thật giống như trẻ con mà kéo tay anh vừa nói vừa nhảy,"Đây là sự thật sao? Ông trời! Đó là lần đầu tiên em tham gia thiết kế nha, không ngờ thế mà được thông qua nhanh như vậy !"

Anh nhẹ nhàng ấn cái mũi của cậu một cái,"Chàng trai, đừng quá đắc ý."

Cho EunJung vẫn bị lạnh nhạt bất mãn nhìn sự thân mật giữa hai người, âm thầm khó hiểu, nếu cô nhớ không lầm, tình cảm giữa SangHyeok và vợ anh ta là không tốt, bằng không sao SangHyeok lại một mình đi uống rượu giải sầu được? Trong cuộc thi đấu trang phục, cô cứ tưởng vì ở trước công chúng cho nên hai người mới diễn với người bên ngoài, nay xem ra, tựa hồ chuyện không phải như vậy.

"Cám ơn cô đã đặc biệt đến báo cho tôi biết tin tức tốt này." SangHyeok khách sáo nhìn sang Cho EunJung. Người phụ nữ trước mắt này có ý đồ gì anh đều hiểu rất rõ, có điều, anh cũng không định cho cô ta bất cứ cơ hội nào để phá hỏng gia định mỹ mãn ngàn vàng khó đổi như bây giờ của anh.

Nhưng Cho EunJung cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, cô ta lấy lùi làm tiến nói:"Faker, nhà anh náo nhiệt như vậy khiến tôi rất hâm mộ, cho tôi gia nhập nữa có được không? Mọi người trong nhà tôi đều ở Mỹ cả rồi, một mình đón lễ Noel sẽ cảm thấy rất cô đơn ."

"Được!" Người hàng năm luôn phải một mình kiếm sống ở bên ngoài như WangHo vừa nghe thấy liền cảm động lây, hơn nữa người ta còn đặc biệt đến báo tin tức tốt này cho bọn họ, bọn họ cũng không nên cách xa người ta ngàn dặm như vậy.

Cậu mang theo vẻ mặt chân thành đứng dậy, đi tới cầm tay Cho EunJung," Hôm nay Phúc tẩu chuẩn bị rất nhiều món ăn phong phú, nếu Cho tiểu thư không chê chúng ta đương nhiên là hoan nghênh cả hai tay a. Amy, phiền cô tới phòng bếp lấy thêm bát đũa lại đây được không?"

"Tôi đây sẽ không khách khí ." Cho EunJung cười nhẹ, lấy từ trong cặp tài liều ra một hộp lễ vật đã chuẩn bị sẵn, đi đến trước mặt Lee SangHo."Tiểu Nam, con còn nhớ dì không? Khoảng một năm trước lúc ba con dẫn con đến nhà hàng ăn cơm chúng ta đã từng gặp nhau nha."

Lee SangHo chỉ là lễ phép cười,"Chào dì."

"Đây là quà Giáng sinh dì tặng cho con, con xem có thích hay không?"

SangHo nhìn về phía ba, trưng cầu ý kiến của anh. SangHyeok nhàn nhạt nhìn con gật gật đầu, cậu bé mới thật cẩn thận lễ phép nhận lấy.
"Cám ơn dì." Nói xong, cậu bé nhảy xuống ghế dựa, chạy đến bên chân WangHo thân mật ôm thắt lưng của cậu,"Mẹ, lát nữa mẹ giúp con mở quà được không?"
Cậu dịu dàng mỉm cười với cậu bé một cái,"Được, đúng rồi, mẹ nói nhỏ cho con biết nga, mẹ với ba ba con cũng chuẩn bị rất nhiều quà cho Tiểu Tam đó."

"Thật không?"

"Nếu gạt con sẽ là......"

Lee SangHyeok không muốn bị lạnh nhạt, cũng đi qua ôm vai vợ."Bà xã, lát nữa ăn cơm trưa xong anh cũng có một món quà muốn tặng cho em."

Mắt thấy bọn họ một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, gương mặt Cho EunJung đang giả vờ hiền lành dường như đã sắp không giữ được, theo những gì cô biết, chuyện này nhất định có cái gì đó kỳ quái, Lee SangHyeok chính xác là cùng vợ 'Tướng kính như băng*' bảy năm, mới gần đây sao có thể có chuyển biến lớn như vậy được?

*Tướng kính như băng: chỉ sự xa cách, lạnh lùng với nhau.

Cô chắc rằng trong đó nhất định là có ẩn tình, cô nhất định phải làm rõ ràng!
Quà Giáng sinh Lee SangHyeok tặng cho vợ đó chính là mang cậu cùng con xuất ngoại chơi nửa tháng.
Có điều ham chơi thì phải trả giá rất đắt, thời gian nghỉ lâu như vậy nên lượng công việc tích lũy nhiều đến mức không thể tưởng tượng, vì thế, sau khi về nước Lee SangHyeok liền dồn tất cả sức lực vào công việc, còn WangHo thì vẫn giống như trước kia mà ở nhà làm nhàn thê lương mẫu(vợ hiền mẹ tốt) của cậu.
Vào thời điểm gần tới tết âm lịch, cậu dẫn dắt tất cả người hầu trong nhà tổng vệ sinh, năm mới phải có hình tượng mới, Phúc tẩu cùng Trung bá phụ trách lầu một, Amy cùng A Kiệt lầu hai, còn cậu thì phụ trách dọn dẹp lại phòng ngủ, Lee SangHo cũng không nhàn rỗi, cậu bé mang theo Tiểu Tam quét dọn sạch ổ của nó.

Gần đến giữa trưa, WangHo thấy phòng của Lee SangHyeok quét dọn cũng tạm ổn rồi liền đi đến gian phòng mà cậu đã ở khi vừa mới đến ngôi nhà này, cũng chính là phòng ngủ của WangHa.
Kỳ thật đối mặt với căn phòng quá xa hoa này, trong lòng cậu bỗng dưng chán ghét ở trong này.
Tủ quần áo to như vậy tất cả đều là hàng hiệu, loại quần áo 'Bán thịt' này căn bản không phải style của cậu, cậu suy nghĩ một lát, sau đó đem toàn bộ những quần áo này bỏ vào trong vali hành lý, chuẩn bị đi bán, rồi mang số tiền có được đi quyên góp.
Đang thu dọn, đột nhiên ánh mắt của cậu bị một vật làm chú ý - trong góc tủ quần áo có một quyển nhật ký tinh xảo màu lam.
Cậu tò mò lấy ra, quyển nhật ký này tản mát ra một mùi mốc nhàn nhạt, rõ ràng thứ này đã bị bỏ quên một khoảng thời gian .
Cậu chần chờ một lúc mới mở nhật kí ra, bên trong có một bức ảnh, trên bức ảnh là một chàng trai, mà còn là một chàng trai có hình dạng giống cậu như đúc, đại khái là khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc là tóc xoăn nhuộm thành màu đỏ.
Mặc dù biết rõ người con trai trong bức ảnh này nhất định chính là WangHa, nhưng lúc cậu mới nhìn thấy vẫn là có chút chấn động, bộ dạng các cậu thật là quá giống, nếu nói giữa hai người không có quan hệ huyết thống gì, cũng quá làm người ta không thể tin được rồi!
Nhưng cậu xác thực cho tới bây giờ cũng không có nghe cha mẹ đề cập qua là ở trên đời này cậu vẫn còn một người chị hay em nào...... Nhìn vào trang đầu tiên trong nhật ký, số lượng từ không nhiều lắm, viết lộn xộn, cậu lại xem vài tờ, trên đó đều viết một số việc lặt vặt trong cuộc sống, tỷ như hôm nay hẹn hò cùng một bạn học nào đó, ngày mai cùng một bạn học nào đó đi xem phim linh tinh.

Cậu tiếp tục lật ra phía sau, cuối cùng cũng xem đến chuyện mà cậu muốn biết nhất - ba mẹ mình rất chán ghét mình, vì sao sinh mình mà không thương mình? Chẳng lẽ WangHo mình là đứa con bọn họ nhặt được sao? Vì sao bọn họ chỉ thương em trai mà không thương mình vậy?
Vài tờ kế tiếp, tất cả đều là mấy câu cậu ấy oán hận cha mẹ mình.
Điều đó là không thể! Điều đó là không thể! Sao mình có thể chỉ là con trai nuôi? Cho tới nay, mình đều là ưu tú nhất, sắc đẹp của mình, dáng người của mình, khí chất của mình, tất cả tất cả của mình đều nổi bật trong số đông các chàng trai, vì sao ông trời lại đùa giỡn với mình như vậy, mình lại đúng thật là đứa bé mà cha mẹ ôm về từ quê nhà ở Nam Bộ?
Cha mẹ nói, sau khi bọn họ kết hôn không lâu, phát hiện mình không thể sinh con, anh họ của baba ở Nam Bộ lại vừa sinh một đôi song sinh, vì thế, mình cứ như vậy mà bị đưa về nuôi ...... Nghe nói,cha mẹ ruột của mình yêu cầu cha mẹ không được nói thân thế của mình cho mình biết, hai nhà cũng vĩnh viễn không gặp mặt, mình cùng em trai cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt đều tên là WangHo, biểu trưng cho mỗi nhà chỉ sinh một người con trai, một người con trai duy nhất...... Từ sau khi ba mẹ thụ thai nhân tạo mà có em trai, địa vị của mình trong nhà liền cấp tốc giảm xuống. Mình thật sự rất hận, vì sao cha mẹ ruột của mình lại độc ác như vậy, vì sao lúc trước người bị đưa đi không phải là WangHo kia?
Vài tờ tiếp theo, đều là WangHa bất mãn oán hận cha mẹ ruột cùng cha mẹ nuôi, cậu ta từng nghĩ tới có nên về Nam Bộ tìm cha mẹ ruột của mình hay không, nhưng rồi cậu ấy lại do dự, nếu điều kiện của gia đình cha mẹ ruột thật sự không tốt như thế này, vậy cậu phải làm gì bây giờ, cậu không muốn ở nông thôn làm thôn nam.
WangHo xem thì thấy rất khó chịu, điệu bộ cùng lòng ham hư vinh của WangHa làm cho cậu cảm thấy rất khó có cái nhìn tốt về cậu ta.
Trên đời này sao có thể có người đàn ông hoàn mỹ như vậy, tướng mạo tốt, dáng người tốt, thể thao giỏi, thành tích học tập cao, chủ yếu chính là, anh ta có tiền, cho tới bây giờ mình cũng không ngờ có một ngày mình có thể quen biết được một người đàn ông vĩ đại như vậy, mình biết mình đã động tâm vì anh ta, nhưng là vì sao anh ta luôn cố ý trốn tránh ánh mắt ái mộ của mình, chẳng lẽ anh ta không thích mình sao?
Hôm nay mình lại thổ lộ với anh ta, nhưng là anh lại cự tuyệt mình. Mình rất đau lòng, rất khổ sở, mình cảm thấy thế giới này với mình mà nói thật sự là rất không công bằng , vì sao lại như vậy? Vì sao?
Mình muốn có được anh ta, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, dù có phải trả giá lớn thế nào cũng phải có được người tên là...... Lee SangHyeok, nhất định mình phải có được anh ta, mình thề...... Sau trang này thì đều trắng, trong đầu WangHo cũng trống rỗng theo.

Một WangHo khác là anh ruột của cậu, như vậy...... Lee SangHyeok chẳng phải là anh rể của cậu rồi sao?
Nhưng cậu vẫn không rõ, vì sao sau khi xảy ra vụ nổ lớn đó cậu bị mang về Han gia, WangHa rốt cuộc lại ở đâu rồi?
Đột nhiên ánh mắt cậu chợt lóe, thân phận hai người lại trao đổi chắc chắn có nguyên nhân, mà nguyên nhân này sẽ không phải là...... Cậu vội vàng lấy bóp da ra tìm chứng minh thư của mình - chính xác mà nói là đây là chứng minh thư của WangHa, bởi vì dãy số trên chứng minh thư không giống nhau, tên cha mẹ cũng không giống nhau.
Suy đoán của cậu quả nhiên đúng, ngày đó trong lúc hỗn loạn tại nhà hàng kia cậu đã đụng phải một người có bộ dạng tương tự mình, người đó chính là WangHa, mà các cậu đều rơi gì đó trên mặt đất, khi vội vàng nhặt lên thì không chú ý nhiều...... Cũng chính bởi vì tấm giấy chứng minh này, cậu mới có thể đi vào ngôi nhà này, trở thành vợ và mẹ của người ta...... Chỉ là,rốt cuộc người tên WangHa này đang ở nơi nào rồi? Nếu cậu ấy trở lại, mình nên làm cái gì bây giờ......

----------------

Còn 2 chap nữa >< vì mỗi chap rất dài nên tớ không up liên tiếp nhé >< nói chung miễn sau trong ngày nay tớ up hết 3 chap là đc rồi ha ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro