Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ở phía sau vườn hoa còn có một khu nhà nhỏ riêng biệt.
Cậu đứng ngoài ngôi nhà ló đầu vào nhìn, mặc dù nhà này không lớn, nhưng có mười phần cảm xúc thiết kế, nhà được dọn dẹp rất sạch, cậu biết căn phòng này luôn được nhóm người hầu bên nhà chính dọn dẹp, đây là nơi ai ở a? Ân...... Nơi này có người ở sao?
Cửa khép hờ, cậu ngăn không được lòng hiếu kỳ nên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là một cái hành lang hẹp, ở phía cuối có một cánh cửa sổ, cậu rón ra rón rén đi vào.
Đi qua chỗ rẽ của hành lang, cậu đi vào một không gian rộng lớn đầy ánh sáng, mà cậu cũng bị cảnh vật trước mắt làm sợ ngây người, trời ơi! Nơi này là......
Chung quanh bày đầy giá vẽ, trên mỗi một giá vẽ đều có một mẫu trang phục làm người ta hoa cả mắt, có lễ phục dạ hội, âu phục, trang phục bình thường, váy dài, quần dài, váy ngắn, áo khoác...

" Oa! " Wang Ho kinh hãi mà liên tục cảm thán, những mẫu thiết kế này đều tuyệt quá nha! Thiết kế mới mẻ độc đáo, sắc thái mê người, ngay cả trang sức cũng phối hợp vừa đúng, cậu lập tức chú ý tới góc dưới bên phải của mỗi bức họa đều có kí tên nhà thiết kế.

Vừa nhìn thấy chữ kí, cậu càng kinh ngạc, những thiết kế này là của...... Faker!
Faker là nhà thiết kế nổi danh trong giới trang phục, lúc mười tám tuổi đã thiết kế được một tác phẩm của riêng mình- Phi Sally Á. ( Lầy chuyển nghề :))))))))) ).
Tuy rằng là cậu chỉ thiết kế trang phục cho sủng vật, nhưng đối với các tên tuổi mới nổi danh vẫn là có hiểu biết nhất định, dù sao khi chủ nhân mặc LV, thì quần áo của sủng vật người ấy cũng phải có khuynh hướng cảm xúc nhất định a.
Phi Sally Á gần đây lại được ưa chuộng, được nhiều phu nhân danh giá yêu thích, nhưng mà giá cũng không được tiện nghi, chuyên tấn công vào những khách hàng chữ vàng thượng lưu.
Nhưng mà, nơi này sao có thể có mẫu thiết kế của Faker?

" Sao cậu có thể ở đây?? "
Ngay tại lúc Wang Ho trăm việc không thể lý giải thì phía sau thình lình truyền đến một giọng nói nam tính trầm thấp, cậu bị hoảng sợ, nhanh chóng quay người lại, cũng không để ý mà chạm vào một giá vẽ làm giá vẽ cùng một bức giấy màu trắng đổ xuống đất.
Tiếng binh lách cách làm cậu sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn người tới, quả nhiên cậu không nghe lầm, là Lee SangHyeok, vẫn giống như ngày thường, toàn thân tối đen của anh ta vĩnh viễn gây cho người khác một cỗ cảm giác âm trầm khủng bố.
Không phải anh ta xuất ngoại rồi sao? Trở về khi nào vậy?
Hai mắt Lee SangHyeok hung ác nham hiểm bịt kín một tầng hàn khí lạnh thấu xương, ánh mắt lợi hại từ trên người cậu chuyển qua trên mẫu thiết kế.
Wang Ho nhanh nhảu giải thích, " Đúng...... Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận lạc đường ở vườn hoa, cho nên mới...... "
Luống cuống tay chân mà dựng giá vẽ bị cậu làm đổ lên.
Dựng xong, cậu không nhịn được mà tò mò hỏi: " Cái kia...... Tôi có thể hỏi một chút hay không?
Faker với anh có quan hệ gì?"
Anh nghe vậy giọng mỉa mai cười lạnh một tiếng, " Chúng tôi có nhiễm sắc thể* giống nhau như đúc, cùng giờ cùng phút cùng giây được sinh ra từ trong bụng mẹ, tôi là anh ta, anh ta là tôi. Thế nào, tới hôm nay cậu mới biết sao? "

(*nhiễm sắc thể: cái này chắc mọi người đều biết, ta giải thích thêm cho ai thắc mắc, nhiễm sắc thể là vật liệu di truyền ở cấp độ tế bào, đóng vai trò quan trọng trong việc di truyền. Ở đây ý anh ấy nói là có cùng ADN)

Người con trai này chơi trò mất trí nhớ còn chưa đã sao?
" Ông trời! Quả nhiên anh là Thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) trong truyền thuyết của giới trang phục mới, Hoàng Tử Faker vinh danh nhờ Phi Sally Á? " Cậu vừa mừng vừa sợ lại sùng bái nhìn anh, " Việc này rất thần kỳ, sao có thể... ..."

Cậu chậc chậc lấy làm hiếu kỳ, lầm bầm lầu bầu nói: " Tôi vốn nghĩ Faker là một người đàn ông đầy râu, để tóc dài, không ngờ lại là một người so với động vật máu lạnh còn đáng sợ hơn "
Cậu đột nhiên đình chỉ nói, bởi vì thấy biểu tình của đối phương trong nháy mắt trở nên lạnh hơn, cậu xấu hổ mà ha ha lên, " Ách...... Aha! Ý tôi là, tôi chỉ là rất ngạc nhiên mà thôi... ..."
Người con trai này thật là chẳng hiểu ra làm sao! Chẳng lẽ thật sự mất trí nhớ sao?
Đánh giá thân hình, ngôn hành cử chỉ của cậu cùng WangHa trong quá khứ xác thực là cách biệt một trời một vực, ngay cả phong cách mặc quần áo cũng không giống nhau, không còn phong cách gợi cảm nữa.
Anh phát hiện, trang phục trên người cậu nhìn có chút quen mắt, nhưng kiểu dáng lại trở nên có chút không giống.
Anh hơi hơi hạ mày hỏi: " Có chuyện gì với quần áo trên người cậu vậy?"
" Ách, anh nói cái này à ?" Cậu kéo kéo áo cùng quần bò của mình, "Đây là tự tôi sửa lại, bởi vì kiểu dáng của những bộ quần áo này đều thực khoa trương, không phải lộ bả vai thì là lộ phía sau lưng, có một cái lại càng khoa trương bạo nữa, từ đầu đến chân đều là dây thừng, dù sao cũng không thích hợp cho tôi mặc, thế nên tôi liền tự đem mấy quần áo này sửa lại một chút ."
Cậu cười meo meo ở trước mặt anh đảo qua một vòng, " Thế nào? Tay nghề của tôi không tồi chứ, tuy rằng bình thường tôi chỉ thiết kế phục sức cho sủng vật, nhưng là làm quần áo cho người mặc cũng không qua loa nha!"

Ánh mắt Lee SangHyeok phức tạp nhìn chằm chằm cậu, WangHa điêu ngoa ngang ngược kia thật sự đổi tính rồi sao? Chẳng những tính tình trở nên tốt, mà ngay cả phong cách mặc quần áo cũng từ gợi cảm bại lộ trở thành bảo thủ mộc mạc đáng yêu như hiện tại?

" Di? Mẫu thiết kế này thật khá nha......" Bức vẽ vừa nãy bị cậu không cẩn thận đánh đổ, giấy rơi trên mặt đất, thế này mới nhìn thấy mẫu trang phục thiết kế xinh đẹp này.
Trời ạ! Một bộ lễ phục dạ hội thật đẹp, vật liệu may mặc hồng nhạt thoạt nhìn thực mộng ảo, đường cong thiết kế mềm mại mà đột phá, trước ngực, cổ áo cùng với kích thước lưng áo thiết kế rất khác biệt cùng xuất sắc, khiến cậu nhìn không chớp mắt.
Ở một góc mẫu thiết kế viết "Điệp luyến giai nhân", đây là tên của bộ lễ phục dạ hội này sao?
SangHyeok cảm thấy riêng tư của mình bị xâm phạm nghiêm trọng, biểu tình khó coi tiêu sái đi qua, lấy lại mẫu thiết kế đặt lại chỗ cũ, " Đi ra ngoài, từ nay về sau đừng để tôi lại nhìn thấy cậu ở đây lần nữa !"

" Thực xin lỗi, tôi chỉ là không cẩn thận......"
Wang Ho bị bộ dáng hung hăng của anh ta làm sợ tới mức rụt lui bả vai lại, không khỏi lùi một bước nhỏ, " Anh đừng tức giận, tôi không có ác ý, còn nữa, tôi không phải cố ý nhìn lén, chỉ là tôi thật sự thực thích bộ trang phục kia, cấu tạo của nó thật khá ."

Anh không kiên nhẫn đánh gãy, "Đi ra ngoài !" Miệng so với vừa rồi còn hung ác hơn.
Wang Ho bị rống có chút ủy khuất.
" Anh cứ phải dùng loại thái độ cách xa người ngàn dặm này mà nói chuyện sao?"
Cậu nghĩ nghĩ, có chút không vui mà nói, "Anh có bao giờ nghĩ tới, quan hệ của anh cùng vợ anh trở nên kém như vậy, nói không chừng chính là bởi vì thái độ của anh gây nên sao, không có một người đàn ông nào hy vọng chồng mình so với oán linh (linh hồn mang theo oán niệm) còn hung ác hơn, còn nữa...... "

Cậu càng nói, sắc mặt anh lại càng khó coi.

" Đứng ở góc độ tâm lý học mà nói, tươi cười đúng lúc chẳng những có thể làm tâm tình người ta giữ được vui vẻ, còn có thể mang đến không khí tốt cho những người xung quanh, tôi cảm thấy trong gia đình này thiếu một loại bầu không khí bình thường, mọi người dường như trở nên thật giống kẻ thù, sao lại phải vậy?"

Lee SangHyeok nghe không nổi nữa, người con trai này cư nhiên còn có lá gan trách không khí trong nhà không tốt? Anh nắm lấy cằm cậu, ngăn lại những lý luận vô nghĩa hết bài này đến bài khác của cậu.
" WangHa, không cần dạy tôi, bởi vì bất luận đứng ở góc độ nào mà nhìn, cậu cũng không có tư cách này."
" Tôi lặp lại một lần nữa, không được gọi tôi là WangHa ." Cằm Wang Ho bị niết khiến cho đau, nhưng cậu vẫn cố nén đau không sợ hãi mà nhìn lại anh, " Hơn nữa tôi cảm thấy, có thể khiêm tốn nhận ý kiến đề suất của người khác, nhân tài như vậy mới đáng giá để người khác tôn trọng, anh chốc lát lại hung dữ với tôi, chốc lát lại rống tôi, rốt cuộc có tôn trọng qua cảm thụ của tôi hay không ?"

" Nha ?" Mặt anh để sát vào cậu, tà ác cười cười, " Tôn trọng cậu? Nói cho tôi biết cậu có tài đức gì?"

" Chỉ bằng... tôi là vợ anh! "

Anh lạnh lùng xuy một tiếng, " Danh hiệu 'vợ' này đối với tôi không có nửa điểm ý nghĩa, nhất là cái dạng đàn ông chỉ biết tiêu tiền của chồng, căn bản không đặt việc của gia đình ở trong mắt, tôi lại càng không cần nói tới hai chữ tôn trọng với người đó ."

" Anh đừng khinh người !" Cậu tức giận đến dùng sức đẩy anh một cái, " Anh dám nói từ nhỏ đến lớn anh vĩnh viễn đều là hoàn mỹ sao? Xem tính cách của anh mà nói, tính tình không ổn định, vui buồn thất thường, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn chính là một bộ duy ngã độc tôn (độc tài) !"

" Cho nên thế nào ?" Lee Sang Hyeok từng bước tới gần cậu, " Cậu muốn biểu đạt cái gì?"
Giọng anh thấp mê mà thâm trầm, cảm giác cùng giọng trước đó rống cậu hoàn toàn không giống nhau...... Trời ơi, anh ta dựa vào rất gần...... Cậu theo bản năng mà hơi hơi ngửa thân mình ra sau, " Tôi...... Tôi...... Tôi chỉ là muốn nói với anh... Trên đời này, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên**...... "

(** nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời này còn có trời khác.)

" Hay cho câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"

Anh lộ ra một chút châm biếm, "Như vậy Hantiên sinh, xuất ra bản lĩnh của cậu để tôi nhìn thấy đi ?"

"Anh......Anh muốn nhìn cái gì?" Cậu nuốt nuốt nước miếng nói, sao cậu lại có một loại cảm giác sắp hôn mê thế này?

Lee SangHyeok thuận tay cầm bức vẽ trên giá, liếc mắt nhìn "Điệp luyến giai nhân", "Không phải cậu luôn miệng nói mình đối với thiết kế cũng rất có tài năng trời cho sao? Hãy cho tôi xem 'Nhân ngoại nhân' này có cao kiến gì đi."

Bộ dáng khiêu khích của người đàn ông này cũng rất đáng giận nha! Hừ, cậu mới không muốn để anh ta xem thường, vuốt cằm rốt cục được anh ta buông ra, cậu mở mắt cẩn thận đánh giá mẫu thiết kế kia.
Lễ phục dạ hội này cơ hồ đã gần sát hoàn mỹ, nhưng chỉ cơ hồ mà thôi.
Cậu bình tĩnh nhìn thật lâu, nói ra linh cảm trong đầu, " Không biết anh có thấy vậy hay không, nếu nới rộng vị trí phía sau lưng này, sau đó dùng ba sợi dây cùng màu đính hạt châu bằng thủy tinh liên tiếp nhau, chỗ này có thêm một cái thắt lưng nữa...... Chỗ này có thể đính nút thắt lên, sẽ khiến người ta cảm giác được có một loại hào phóng khéo léo, còn có chỗ này......"
Wang Ho ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện căn bản anh ta không đang nghe cậu nói. Nhất thời, có một loại cảm giác bị trêu đùa, "Lee SangHyeok , anh thật sự thực không tôn trọng người khác !"
Cậu tức giận muốn xoay người rời đi, anh thấy cậu muốn đi, theo bản năng muốn kéo cậu, kết quả –" Phanh !" Cái gáy của cậu đụng vào khuỷu tay của anh, "Nha ......" Một tiếng kêu còn chưa kịp, chân cậu lại không biết đá phải cái gì, chân phải vừa khỏi hẳn không lâu đột nhiên lại nhói một chút.
Ngay tại khi cậu sắp té ngã trên đất, một đôi cánh tay có lực ôm ngang lấy cậu.
Lúc cậu lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình đang an ổn nằm trong khuỷu tay SangHyeok , nháy mắt, mặt đỏ lên một mảng lớn.
Cùng anh ta giữ tư thế gần gũi ái muội như thế, làm trái tim cậu không yên mà thẳng thắn kinh hoàng lên, không tự giác kinh ngạc nhìn anh.
Khuôn mặt này thật sự là quá mức đẹp trai, lông mi anh ta còn dài hơn so với cậu, môi gợi cảm mà đầy đặn, còn có ánh mắt anh ta, trong thâm thúy mang theo vài tia thần bí dụ hoặc.
" Tuy vậy cái gọi là nhân ngoại nhân cũng không phải là chỉ cậu ." Lee SangHyeok hơi hơi giơ môi lên, giễu cợt nói: "Tôi nghĩ không có một cao nhân nào nhốc đến nỗi ngay cả đứng cũng không vững ."

" Không...... Không phải, cái kia...... Tôi......"

Cậu nói năng có chút lộn xộn muốn giải thích, nhưng là ý cười đùa cợt trên mặt anh ta càng rõ ràng hơn.

" Xem ra cậu thực hưởng thụ để tôi ôm cậu nói chuyện như vậy." Trong miệng anh mặc dù là trêu chọc cậu như vậy, nhưng từ đáy lòng đã có chút kinh ngạc, kỳ quái...... cảm giác ôm cậu ta dường như cũng không phải quá tệ......

" Tôi không có !" Nghe vậy, cậu liền phản xạ nảy người lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nóng vừa hồng, thậm chí cậu không dám ngẩng đầu nhìn anh, " Chỉ là tôi không cẩn thận trượt chân, cho nên mới...... Ai nha, nói tóm lại cảm ơn anh đã ôm lấy tôi ......"

Di, người bị sỗ sàng là cậu nha, thế mà cậu còn nói lời cảm tạ với người ta! Thật sự là một kẻ ngốc bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền mà.
Cậu khốn quẫn không thôi chật vật xoay người, hướng phía cửa lùi đi ra, "Đột nhiên tôi nhớ tới tôi còn có việc, không quấy rầy, tạm biệt !"
"Phanh !" Khi cậu đang như một con ruồi lùi ra cửa thì bởi vì quá khẩn trương, ót không cẩn thận đụng vào vách tường cạnh cửa.
Lee SangHyeok thật sự không biết nên mắng cậu hay là cười cậu, vừa muốn mở miệng hỏi cậu có bị gì hay không thì thấy cậu đang qua loa xoa xoa cái trán đau, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Người con trai này cư nhiên còn cúi đầu với vách tường, sau đó mới bay nhanh chạy trốn ra bên ngoài.

Anh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Cậu ấy, thật sự không phải Rain ...... Cầm lấy bức vẽ thiết kế, bỗng dưng nhớ tới một ít ý kiến vừa rồi mà WangHo nói, dẫn linh cảm anh phát ra, anh suy nghĩ một chút, tùy tay cầm lấy bút thử sửa chữa.

" Chín giờ đến mười giờ viết chữ bằng bút lông, mười giờ đến mười hai giờ đánh đàn dương cầm, buổi chiều một giờ đến hai giờ là giờ học tiếng Anh, hai giờ rưỡi đến bốn giờ là giờ học tiếng Pháp ......"

WangHo đi qua cửa phòng học của Lee SangHo , nhìn thấy một nữ giáo sư trung niên đeo mắt kính viền vàng mặt không chút thay đổi tuyên bố thời khoá biểu hôm nay của cậu bé.
SangHo quy củ ngồi trên ghế vô tình gật gật đầu, " Vâng, cô giáo ."

Cô giáo Min nâng cổ tay lên nhìn thời gian, "Hiện tại là tám giờ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút, tôi muốn khảo em bài tập đã cho em ngày hôm qua một chút, cho em thời gian mười phút, ngâm bài [ Tiến Học Giải ] qua một lần cho tôi ."

SangHo cúi mí mắt không quá tình nguyện đứng lên, "Quốc tử tiên sinh, thần nhập thái học, triệu chư sinh lập hạ, Hối Chi viết: 'Nghiệp tinh vu cần, hoang vu hy. Hành thành vu tư, bị hủy bởi Tùy ......'" (TNV: bài Tiến Học Giải của Hàn Dũ )

Cô giáo Min nghe thấy giọng cậu bé có khí không lực, cầm một cây côn gõ thật mạnh vài cái lên bàn học, " Em chưa ăn sáng sao? Lớn tiếng một chút !"

Cậu bé sợ tới mức rụt lui bả vai, "... Ngày nay Thánh hiền tương phùng, trị cụ tất trương, bạt khứ hung tà ..."

Giọng cậu bé hơi hơi khàn khàn, gương mặt tái nhợt, lúc ăn bữa sáng WangHo đã nhìn thấy sắc mặt đứa bé này không tốt lắm, lúc ấy còn tưởng rằng vì nó ngủ không ngon, nhưng bây giờ xem ra, không phải là sinh bệnh rồi chứ?

" Lee SangHo , em cố ý phải không, bảo em lớn tiếng một chút thì giọng của em ngược lại càng ngày càng nhỏ, có phải muốn tôi nói tình trạng của em cho ba em biết hay không ?"

" Thực xin lỗi cô giáo." Cậu bé ngập ngừng nói: " Em...... Em có thể đọc lớn hơn......"

"Đủ rồi !" Rốt cuộc WangHo nhìn không được nữa, không nghĩ nhiều mà lập tức xông vào phòng, " Tiểu Nam , giờ học hôm nay dừng tại đây, đi thôi!"

SangHo ngẩng đầu mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt lóe lên vài tia hoảng sợ.
Cô giáo Min mặt không chút thay đổi trừng mắt cậu, " Lee phu nhân, hy vọng cậu đừng can thiệp vào việc dạy học của tôi ."

" Vị giáo viên này, chẳng lẽ cô không thấy sắc mặt đứa bé rất khó coi sao ?" Cậu không tha nhìn SangHo .

Cô giáo Min đẩy mắt kính lên, "Hôm nay Lee tiên sinh không dặn dò nghỉ học, tôi nghĩ cậu bé hẳn là không có việc gì."

" Lee tiên sinh mệnh lệnh cho cô để cho con anh ta dù đang bị bệnh cũng phải kiên trì học sao?" WangHo kéo SangHo đến trước mặt mình, " Ai có mắt cũng đều nhìn thấy được, nó không chỉ có sắc mặt không tốt, trạng thái tinh thần cũng rất kém cỏi, tôi không cho rằng một người dưới tình huống như vậy còn có biện pháp học."

Cô giáo Min phức tạp nhíu mày, " Lee phu nhân, tôi nói lại lần nữa, hy vọng cậu đừng tới quấy rầy chúng tôi."

" Tóm lại, tôi kiên trì đứa bé hôm nay nghỉ ngơi một ngày."

Biểu tình của cô giáo Min nghiêm khắc lên, ánh mắt đằng sau mắt cũng âm trầm đáng sợ, cô thập phần không hờn giận nhìn hai mẹ con trước mắt này.
SangHo bị ánh mắt của cô giáo làm sợ tới mức trốn phía sau WangHo, một đôi tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo của cậu không buông.
Thấy cậu bé bị cô giáo này dọa thành như vậy,Wang Ho tức giận không khỏi tăng vọt, "Tôi nói không học thì là không học, nếu không có việc gì khác, có thể mời cô giáo trở về ."

" Lee phu nhân, việc này tôi không thể tự làm chủ, trước hết để tôi gọi điện thoại cho Lee tiên sinh ."

" Được, nếu cô muốn cáo trạng thì cứ việc, nhưng mà tôi cũng không ngại nói cho cô biết, con là của tôi, tôi nghĩ tôi có tư cách quyết định con tôi nên làm cái gì, không nên làm cái gì."

Nói xong, cậu dắt tay SangHo, mặc kệ kinh ngạc của cậu bé, cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của cô giáo kia, trực tiếp đem cậu bé về phòng ngủ.
Cậu đặt tay sờ lên trán SangHo, "Trời ạ! Nóng quá !"

Cậu cầm lấy điện thoại, muốn gọi Trung Bá giúp chuẩn bị xe, cậu muốn dẫn cậu bé đi khám bác sĩ, nhưng Trung Bá lại nói sẽ mời bác sĩ riêng của nhà đến, cậu nghĩ làm vậy cũng đỡ cho cậu bé phải bôn ba, vì thế không nói hai lời liền đồng ý, mời đối phương mau chóng đến đây.
Không ngờ vừa buông điện thoại quay người lại, liền thấy SangHo đứng dậy muốn xuống giường.

" Tiểu Nam, con muốn đi đâu ?"

" Tôi muốn về lại phòng học để học..." Cậu bé suy yếu nói.

" Con ngốc sao!" Nhìn cậu bé một bộ dáng cố hết sức, cậu lại ấn cậu lên trên giường, " Đã bệnh thành hình dáng này rồi mà con còn muốn trở lại học sao?"

Cậu bé đáng thương hề hề nhìn cậu, " Không thể để cô giáo gọi điện thoại cho ba ba, như vậy tôi sẽ thực thảm ..."

Trong mắt cậu bé nổi lên tia nước mắt, hoảng hốt nói: "Những bài tập này nhất định tôi phải làm xong toàn bộ, nhất định phải làm xong ......"

Nhìn cậu bé nóng lòng gương mặt lại tiều tụy,Wang Ho thật sự vô cùng đau lòng, đứa bé này rốt cuộc gặp phải một đôi cha mẹ gì a?
Cái cậu WangHa kia không xứng làm mẹ người ta, chẳng lẽ ngay cả Lee SangHyeok cũng không xứng làm cha người ta luôn sao?

Cậu sờ sờ đầu cậu bé, dỗ, " Tiểu Nam, ngoan, trước ngủ một chút được không? Chờ tinh thần tốt một chút , chúng ta lại đi làm bài tập, ân ?"

SangHo cũng thật sự không thoải mái, nghĩ rằng, ngủ một chút cũng được...... Cậu bé bất an nhìn mẹ, " Vậy...... Mẹ phải gọi tôi dậy nha ..."

" Ân, được rồi, con nhắm mắt lại trước đi ."

Thấy đứa bé ngoan ngoãn nằm lại trên giường, cậu đi vào phòng tắm xả một khăn lông ướt mang ra, đắp trên trán cậu bé.

Không bao lâu, bác sĩ đã đến, kê toa thuốc cho cậu bé.

Cậu đánh thức SangHo ý thức có chút mơ mơ màng màng, "Tiểu Nam, Tiểu Nam...... uống thuốc trước nào ."

Tên nhóc kia lúc đang bị bệnh đã rút đi sự trưởng thành sớm của nó, tựa như một đứa bé bình thường kháng cự việc uống thuốc, "Tôi không muốn uống..."

Wang Ho nghiêm mặt, "Con bệnh thật sự nghiêm trọng, nếu không uống, nói không chừng từ nay về sau có thể cũng không có cơ hội đến phòng học học đấy ..."'

SangHo mếu máo, do dự thật lâu, cuối cùng, mới không tình nguyện nhận lấy ly nước cậu đưa, cầm viên thuốc nuốt vào. Không bao lâu, cậu bé cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng trĩu, một cỗ lo lắng ở trên trán cậu bé nhích tới nhích lui, cậu bé cảm giác tay nhỏ bé của mình được vây quanh trong một đôi tay ấm áp, thật thoải mái, đó là cái gì?
Đáy lòng sợ hãi dần dần biến mất, cậu bé quên hết những bài tập, mặc chính mình chìm vào trong bóng tối, không biết qua bao lâu, Wang Ho cảm thấy một cỗ ẩm ướt cọ xát ở trên mặt cậu.
" Rất ngứa...... Rất ngứa ..." Cậu bé mở hai mắt ra, chỉ thấy một con cún mặc váy lòe xòe đang chớp một đôi mắt đen bóng theo dõi cậu, "Tiểu...... Tiểu Tam ?"

" Tiểu Nam, con tỉnh rồi sao?" Wang Ho ngồi ở bên giường coi chừng cậu bé, lấy khăn lông trên trán cậu bé ra, đưa tay kiểm tra, lộ ra một cái tươi cười vừa lòng.

" Khá tốt nga, ước chừng ngủ tám tiếng, sốt cũng đã gần hết." Cậu cầm lấy ấm siêu đặt ở tủ đầu giường, rót một ly nước, " Con muốn uống nước hay là muốn ăn chút gì? Ta đoán bụng của con bây giờ nhất định là rất đói phải không ?"

Đối mặt với mỉm cười hiền lành của cậu, tim SangHo đập mạnh và loạn nhịp không biết nên làm sao mới phải, khi đang nghĩ tới nên trả lời thế nào, thì thoáng nhìn thấy Tiểu Tam đang ngồi ở bên giường cậu, cậu bé vừa mừng vừa sợ, " Nó ......"

" Thế nào? Bộ quần áo này xinh đẹp không? Đây là ta tự tay vì may cho Tiểu Tam đấy ." Wang Ho đem khuôn mặt tươi cười rộng mở để sát vào cậu, " Ta vốn tưởng rằng Tiểu Tam là đực, không nghĩ tới thì ra nó là cái ."

Nhìn Tiểu Tam mặc váy lòe xòe, cậu bé có chút không quá quen, nhưng là cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, " Thực...... Thực đáng yêu......"
Đột nhiên, cậu bé giống nghĩ đến cái gì, lập tức đem Tiểu Tam kéo vào trong lòng mình, hoảng sợ nhìn cậu ,"Mẹ không thể đem chuyện Tiểu Tam nói cho baba tôi biết nga."

"Ta là người không có đáng tin như vậy sao?" Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má hồng mịn của cậu bé, "Yên tâm đi, Tiểu Tam là bí mật của hai chúng ta."

Bởi vì đụng chạm của cậu, SangHo có ý thức rụt về phía sau một chút, người mẹ ở trong ấn tượng của cậu cả ngày chỉ biết trang điểm phấn son, còn có thể ra tay đánh cậu, khi nào thì trở nên dịu dàng như vậy?

" Tiểu Nam, sao con không muốn nói cho ba con rằng con vụng trộm nuôi Tiểu Tam vậy?" Wang Hocố ý xem nhẹ tránh né của cậu bé đối với chính mình, cái gọi là băng dày ba thước, cậu không hy vọng xa vời cậu bé sẽ lập tức thay đổi thái độ.

Cậu bé cúi khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc đầu, " Không vì sao." Bỏ qua không muốn tiếp tục đề tài này.

" Tiểu Nam đáy lòng kỳ thật thực sợ hãi ba ba đúng không ?" Cậu nhẹ nhàng cầm một tay nhỏ bé của cậu bé đặt vào trong lòng bàn tay, "Có thể nói cho ta biết vì sao không ?"

Cảm giác này...... Lee SangHo không khỏi trợn to mắt, hai tay mềm mại này, là khi đang mông lung trong mơ cho cậu bé cảm giác an toàn sao?

Cậu bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cảm thấy mẹ trước mắt không chỉ có xinh đẹp, còn thực đáng yêu, nhất là trên mặt người ấy không có chút nào chỉ là làm ra vẻ tươi cười, khiến cậu bé cảm thấy an tâm như vậy.
Người ấy thật là mẹ cậu sao? Nhưng là vì sao người mẹ hung ác trước kia lại trở nên dịu dàng như vậy?
Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, cậu cũng thực hưởng thụ cảm giác được mẹ nắm tay nhỏ bé.
Cậu bé nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: " Một năm trước, con có nuôi một con chó nhỏ Nhạc Nhạc, nhưng nó lại thực không nghe lời, có một ngày con chơi đùa cùng nó quá mức nên nó cắn con một miếng, còn hại con vì sợ mà bị cảm mạo, ba ba biết nên rất tức giận, đem con chó nhỏ tặng cho người khác, từ đó về sau nghiêm lệnh cấm con nuôi sủng vật nữa."

" Ba con cũng là vì tốt cho con, có lẽ cảm thấy con còn quá nhỏ , chưa biết làm sao để chăm sóc chó nhỏ, cho nên mới không cho con nuôi ." Cậu an ủi cậu bé, " Vậy sao con lại nuôi Tiểu Tam?"

" Tiểu Tam là chó bị lạc ở gần trường học mà con nhặt được, nó không có ba mẹ, hơn nữa lúc ấy vừa nhỏ vừa xấu, giống như sắp chết vậy, con vụng trộm mang nó về, cho nó ăn, còn vụng trộm lấy ổ trước kia của Nhạc Nhạc cho nó ở, đến giờ đã ba tháng rồi, Tiểu Tam rất thích con, con cũng thực thích Tiểu Tam, nhưng là con sợ ba con sẽ lại vứt Tiểu Tam đi, cho nên mới không thể nói với ba ba ."

Wang Hocảm thấy đứa bé này ngày thường luôn trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kỳ thật lại cực kỳ thiện lương, trong cặp mắt to hồn nhiên không tỳ vết kia của cậu bé lại toát ra đều là những tia thương tích làm người khác đau lòng.
Nếu cậu có thể có được một đứa con như vậy thật là tốt biết bao.
Một cỗ mẫu tính tràn ngập trong suy nghĩ cậu, cậu kéo cậu bé vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu bé, "Yên tâm đi, Tiểu Nam, về sau ta sẽ bảo hộ con, cũng sẽ bảo hộ Tiểu Tam, con thử tin tưởng ta được không?"

Lee SangHo có chút không thể tin được, người dịu dàng như vậy là mẹ thật sao? Mặc dù cậu có chút không quá quen "mẹ ôm", nhưng vẫn là cứng thân mình lại tham luyến mùi hương trong lòng mẹ, thì ra, cảm giác được mẹ thương là như thế này a... Cậu có chút muốn khóc, lại rất muốn cười.
Tựa vào trong ngực của mẹ một hồi lâu sau, rốt cục trầm tĩnh lại, thậm chí còn muốn ôm lại... Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng Trung Bá, " Thiếu gia, sao hôm nay lại về sớm như vậy?"
" Tiểu Nam đâu?? "  Lee SangHo trầm thấp hỏi.

Lee SangHo cùng WangHo ngẩn ra, cậu lập tức phản ứng lại, lập tức ôm lấy Tiểu Tam ở một bên, vô cùng nhanh chóng đem nó vào trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa mới đóng xong thì cửa phòng ngủ đã bị mở ra, thân hình SangHyeok cao lớn như quân vương xuất hiện.

" Ba ba ..." Không biết là nghĩ đến bài tập chưa làm hay là Tiểu Tam trong phòng tắm mà Lee SangHo chột dạ ngập ngừng gọi cha.

" Nghe nói hôm nay con không đi học?" Ánh mắt SangHyeok khôn khéo đi tuần tra bên trong, anh nhìn thấy WangHo , nhíu mày hỏi: " Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
Lee SangHo vội vàng có lỗi mà giải thích, " Thực xin lỗi ba ba, bài tập mà cô giáo Min cho con, hôm nay con sẽ thức đêm làm hết toàn bộ..."

" Tiểu Nam con điên rồi có phải hay không ?" Nghe được cậu bé muốn thức đêm, Wang Ho liền bất mãn, cậu trừng mắt nhìn Lee SangHyeok liếc mắt một cái, anh ta không thấy đứa bé bị bệnh sao? Thật sự là người cha thất bại!
Không được, đứa bé phải nghỉ ngơi thật tốt, bọn họ đừng ở trong này ầm ỹ nó mới phải!
Chưa kịp phân trần mà vọt tới trước mặtLee SangHyeok, một phen kéo lấy tay anh ta, đưa anh ta ra bên ngoài, " Tôi nghĩ chúng ta có việc cần nói chuyện ."

Trước khi đóng cửa phòng, cậu còn cho SangHo một cái tươi cười, " Tiểu Nam con ngủ thêm một chút, ta nói chuyện với ba ba con xong sẽ trở lại với con nha!"  

----------------------------------------

dài quá a ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro