Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại người như vậy có cái gì tốt?

Trong lòng Hijikata nhàn nhạt hiện ra thân ảnh người kia. 

Mái tóc màu trắng bạc, vẫn là cái đầu quắn xù xì.

Rõ ràng là một ông chú, nhưng một mực coi đường như mạng. Như vậy cũng tính là nam nhân sao?

Cả ngày ăn mặc lôi thôi lếch thếch... . . . Mà... Cũng không phải là xấu.

Mắt cá chết... . . . Nhìn thôi cũng làm người ta nổi nóng! 

Du thủ du thực... . . . Cả ngày chỉ biết nhàn rỗi. . .

Bần dân trong bần dân... . . . (Gintoki: Chết tiệt, bần dân là lỗi của ta sao? Còn không phải là bởi vì các ngươi là cái đồ thuế kim tiểu thâu bốc lột mồ hôi nước mắt của nhân dân! ?)

Vô dụng trong vô dụng... . . . (Gintoki: Chết tiệt, đại thúc ta nhưng là rất tức giận, tức giận đến muốn hỏng rồi, muốn đem Kabukichou bốc cháy, không lừa ngươi đâu a.) 

Nhìn phía trước cửa hàng bánh gato là một bóng người, Hijikata vô lực đỡ trán, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến! Tại sao nhất định phải đợi thời điểm ta đi tuần tra lại gặp phải một tên cực không muốn gặp a? ! Này! Ông trời ông đến cùng là có ý gì? 

"Không nhìn thấy, không nhìn thấy, Gin-san cái gì cũng không nhìn thấy, Gin-san chỉ nhìn thấy mây trên trời là cỡ nào trắng mịn, còn có hương vị của bơ, Gin-san chỉ nhìn thấy bông hoa kia là như thế đỏ tươi, như quả dâu tây trên bánh gatô như vậy ngon miệng, Gin ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì~~~~~~" Gintoki một bên mắt nhìn thẳng (trên thực tế trong lòng mắt lia lia địa cái bánh gatô trong cửa hàng, nước miếng đều chảy đầy đất) đi qua cửa hàng bánh gato, một bên tự thôi miên mình: Gin-san không thấy thứ gì hết, Gin-san không nhìn thấy thứ gì hết~~~~ 

Thời điểm sắp đi qua ~~~~ Tốc độ ánh sáng trở về, đem cả người cả mặt kề sát lên tủ kiếng bánh gatô...  

Quả nhiên vẫn không được ~~~

"A~ thích nhất bánh gato dâu tây ~~~ a ~~ đại thần đồ ngọt của ta ~~~ các ngươi đang kêu gọi ta sao? Các ngươi là đang kêu gọi ta đi? Gin-san nghe được tiếng các ngươi hô hoán ~~~" hấp về ngụm nước miếng chảy ra, quả nhiên trong túi không đủ tiền mua, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ a~~~~

Hijikata cau mày nhìn Gintoki như một con rắn uốn éo trên tủ kiếng, đem mặt áp sát tủ nhìn bánh gato dâu tây chảy nước miếng, trong lòng càng thêm khó chịu. Rõ ràng là một đại thúc còn nhìn bánh gato chảy nước miếng, hắn muốn mất hết mặt mũi trước biết bao người ở Edo này sao? ! Thân là nam nhân lẽ nào không có tôn nghiêm? ! Nổi nóng ~~~ Nổi nóng ~~~ siêu cấp nổi nóng ~~~~ "Này, Yorozuya!" 

Gintoki nghe thấy có người gọi tên mình thì quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Hijikata, kéo dài mặt, tâm tình tốt trong nháy mắt đều bốc hơi hết, Gintoki nhíu mày: "Có chuyện gì, thuế kim tiểu thâu!"

"Một võ sĩ mà quay về bánh gato dâu tây chảy nước miếng, ngươi vẫn là võ sĩ à?" Hijikata giơ tay kẹp lấy điếu thuốc, hút một ngụm.

Cái gì? Hắn kia là tỏ thái độ bề trên là có chuyện gì? Hắn kia khẩu khí xem thường đại thần đồ ngọt là xảy chuyện gì? ! "A a a a a tại sao ta phải nghe một tên thuế kim tiểu thâu như ngươi khiển trách chứ? Lại nói ta không cho phép ngươi xem thường đại thần đồ ngọt, nhanh lên mau xin lỗi đại thần ngọt đi a tên khốn!"

"Cái gì? Ngươi có hay không nghe người khác nói chuyện ?!"

"A, đúng rồi, các ngươi cả ngày chỉ biết ăn cắp thuế dân so với bần dân như chúng ta là không giống nhau đi? Ăn được một cái mỹ vị bánh gato dâu tây là chuyện hạnh phúc dường nào, các ngươi đến chết cũng không cách nào lĩnh hội được, nghĩ tới đây thật đau lòng thay các ngươi, nhân loại đáng thương, có điều các ngươi hảo hảo nhẫn nại đi, chờ tớ lúc ta đột phát thiện tâm sẽ nói cho biết..."

Chỉ có khua môi múa mép đấu không lại hắn.

"Mà, tùy ngươi."

Hijikata phất tay một cái, ngậm thuốc lá xoay người rời đi.

Mà lúc này trong đầu Gintoki 'đinh' một tiếng: Thuế kim tiểu thâu = Hijikata = Thuế kim tiểu thâu = Hijikata = Thuế kim tiểu thâu = Hijikata = Thuế kim tiểu thâu (Chết tiệt, xong chưa a?) = phi thường phi thường phi thường phi thường phi thường phi thường phi thường phi thường có tiền!

Keng! Con ngươi Gintoki đổi thành hai cái bánh dâu tây gato.

"Này, làm gì a?" Hijikata quay đầu lại nhìn nhìn Gintoki tóm chặt vạt áo của mình, cùng nụ cười nịnh nọt khác thường trên mặt hắn. Khóe miệng Gintoki chậm rãi cong lên, con ngươi cười đến nheo lại, lông mi thật dài nhu thuận hợp lại cùng nhau, phảng phất toàn bộ thế giới quan đều hội tụ trên mặt của hắn... ( a tên kia, ngươi đang chú ý chỗ nào vậy?) 

"Hijikata-san, chúng ta thực sự đã lâu không gặp." Gintoki cười híp mắt vỗ vỗ vai Hijikata.

Hijikata không chút nào cảm kích liếc xéo hắn, "Này, đầu ngươi bị đá đập trúng à, chúng ta vừa nãy gặp." 

"Đáng ghét, Hijikata-san, như thế tổn thương lòng người ta." Gintoki làm nũng mân mê miệng, không nghe theo lắc thân thể. Đôi môi hồng hào bình thường đã rất mê người, hiện tại lại mân mê đáng yêu như thế... Hijikata nghe được trái tim của chính mình thùng thùng hai tiếng vang ầm.  

Nguy rồi! Hijikata thất kinh: Bình tĩnh, bình tĩnh, Hijikata Toushirou!

"Chết tiệt! Ta nhưng là rất bận, cùng với tên không có việc gì làm như ngươi không giống nhau."

"Gin-san cũng biết Hijikata-san rất bận." Gintoki biết nghe lời híp mắt cười cười, "Không bằng chúng ta đồng thời đi vào buông lỏng một chút, thuận tiện thưởng thức một hai khối bánh gato ngon miệng, lại..."

Liền biết hắn có ý đồ gì, Hijikata nhắm mắt lại hút một ngụm thuốc lá, ung dung thong thả mở miệng: "Ta từ chối!"

"Hở?!" Gintoki thối một tiếng, thực sự là Cục phó ác quỷ keo kiệt mà, xem ra sắc dụ không được a, triệt đi nụ cười, chọn cao lông mày, đưa tay lại đây: "Này, cho ta mượn tiền!"

"Ha?" Hijikata tàn thuốc suýt chút nữa rơi xuống, này trước sau biến hóa chênh lệch cũng quá lớn đi: "Này, này tính là gì? Ôn tồn hòa khí cướp đoạt sao? Ngươi là thổ phỉ sao?"

"Ta là nói cho ta mượn ít tiền, sau này khỏe mạnh sẽ trả lại ngươi!" Gintoki khinh bỉ nhắm mắt lại, "Bổn đại gia nói sẽ giữ lời, mau mau cho ta mượn tiền, sau này sẽ trả lại, theo giai đoạn 41 năm."  

41 năm? Chết tiệt, đến lúc ta và ngươi đều không ở trên trần thế ? Ngươi đến cùng có bao nhiêu keo kiệt? "Ta nói, ngươi là đang đùa ta sao? Tại sao thời điểm ta đi tuần lại gặp phải loại người không việc làm như ngươi, còn phải đem tiền mồ hôi nước mắt khổ cực kiếm được cho ngươi mượn?" Hijikata nổi gân xanh nhìn chằm chằm Gintoki, miệng lầu bà lầu bầu khó chịu theo hắn đến cửa hàng bánh gato, xú mặt cau mày lấy ra ví tiền mua lại khối bánh gato dâu tây.

"A ~~~ ăn thật ngon ~~~" hướng vào miệng lại nhét một khối bánh gato, Gintoki cười híp nhắm mắt lại, biểu hiện thỏa mãn như một con mèo. 

Bình thường là một đôi môi mỏng hồng hào, ở thời điểm ăn bánh gato mở ra, hình thành một hình dạng mỹ hảo, bên trong lộ ra cái lưỡi khinh bạc, màu trắng của bơ lướt qua đôi môi mềm mại tiến vào, trong lúc hai cánh môi khép mở, khiến người ta càng thêm sâu sắc, ý thức được độ mềm mại của chúng, Hijikata đối diện nhìn thấy như vậy, gò má hăng hái đỏ bừng: Có điều chỉ là một khối bánh gato... Đáng để lộ ra vẻ mặt như vậy sao? (a tên kia, chỉ xem Gintoki ăn một chút liền đỏ mặt, Hijikata ngươi đi mỗ bụng đi tên khốn!)

"Hijikata-san, có muốn nếm thử không?" Lại ăn một miếng, Gintoki cười híp mắt hỏi Hijikata đối diện, khóe miệng dính một chút bơ, càng như mèo.

"Không." Hijikata dứt khoát từ chối. Mở mắt nhìn đôi môi hồng hào ở trước mặt y đóng mở, đôi mắt bình thường vô thần của hắn giờ ở trước mặt y nheo lại một độ cong sung sướng, cuối cùng không chịu nổi mê hoặc, nhướng người lên, đưa tay ôm đồm gần cổ của hắn, nhẹ nhàng liếm lên khóe miệng Gintoki: "Như vậy đã đủ rồi!"

Gintoki ngây ra ở đối diện. 

Một phút... . . .

Hai phút... . . .

3 phút... . . .

"Hijikata-san... . . . Câu nói như thế này từ trong miệng ngươi nói ra... Ạch.... . . Phát tởm..."

_________________________________

Editor: mong mọi người đừng mắng tác giả tả Gin quá nữ tính, có rất nhiều bộ tả yếu đuối hơn nữa kia. Thật ra tác giả cũng có thể hiện Gin kĩ năng dùng kiếm, trực giác đều hơn Hijikata nha, là cường công cường thụ.
Mà với mình, mình khá thích tác giả tả vẻ đẹp của Gin như này hơn, chính vì điểm đó nên mới edit HijiGin, mong mọi người tôn trọng.
cảm ơn vì sự lịch sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro