Chương 73: Đánh cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73.1: Đánh cuộc
Editor: Mẹ Bầu

Vì là chuẩn bị cho Dịch Bắc, cho nên đương nhiên việc ghi âm đều do những chuyên gia là bậc thầy cao cấp thực hiện. Lần trước lúc đến đây, Ứng Uyển Dung cũng đã gặp rồi. Bất quá chính là do vội vàng, mặt khác cũng không nghĩ tới bây giờ cô lại có cơ hội hợp tác.

Vẻ mặt của Vưu Lương Tài đều mang bộ dáng tươi cười, "Uyển Dung à, tôi biết cô nghĩ muốn chỉ chuyên tâm với việc làm diễn viên. Thế nhưng mà, làm gì có ai quy định đã là diễn viên thì không thể đi hát mấy bài hát đây? Sau khi ký hợp đồng xong, tôi liền đã liên lạc với đạo diễn Lý rồi. Tôi biết đến cuối năm đoàn làm phim sẽ sẽ khai máy. Có thể còn mời cả những người đã những người già dặn có kinh nghiệm, ông ấy còn muốn tới phần kết thúc sẽ để cho nam nữ nhân vật chính @MeBau*diendan@leequyddonn@ cùng nhau hợp xướng một ca khúc. Cũng chưa biết phía bên cô chương trình là thế nào."

"Việc này cũng không có gì, Dịch Bắc cũng đã hướng dẫn cho tôi một chút. Mấy người đều là ở cùng trong một công ty, quan hệ lại tốt, việc hợp tác chẳng phải là dệt hoa trên gấm hay sao."

Ứng Uyển Dung trầm tư một lát, Vưu Lương Tài chăm chú nhìn Dịch Bắc. Dịch Bắc ở sau lưng Ứng Uyển Dung giơ ngón tay cái lên đối với anh một chút. Ánh mắt của hai người vừa mới hơi tiếp xúc với nhau lại tách ra, chờ đáp án của Ứng Uyển Dung.

" Tâm ý của chị Dịch Bắc, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn em thực sự muốn nói lời cự tuyệt. Nhưng nếu như vậy thì em thật là người không tim không phổi rồi. Đầu tiên em cứ nói trước, giọng hát của em thực sự là rất bình thường. Nếu như mọi người cảm thấy thích hợp vậy thì sẽ dùng, còn nếu không được liền xóa đi, em sẽ không để ý việc này đâu."

Ứng Uyển Dung sợ Dịch Bắc quá nhiệt tình, phát hiện ra giọng hát của cô không được hay như mọi người đã dự định, mà lại còn cố gắng để sử dụng. Như vậy ngộ nhỡ lại phá tan mất cái danh hiệu giọng ca vàng của Dịch Bắc, thì cô không thể nào không bù đắp nổi mất. Cho nên, trước tiên Ứng Uyển Dung phải xếp một cái bậc thềm, để cho mình bước xuống bên dưới.

Dịch Bắc là một người không thích quan tâm đến những việc vụn vặt tầm thường. ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nhưng cũng không có nghĩa cô là một người không hiểu gì về nhân tâm. Nghe thấy Ứng Uyển Dung nói như vậy, Dịch Bắc lại càng cảm thấy người bạn này đáng giá để cho cô giao lưu.

Trong công ty người mới không nhiều không ít, nhưng cũng đủ để cho Dịch Bắc thấy được lòng người toan tính thiệt hơn. Có người so với Ứng Uyển Dung thì e lệ hơn. Có người so với Ứng Uyển Dung càng ngây thơ và đơn thuần hơn. Nhưng mà nội tâm của một người, thì chỉ cần xem qua ánh mắt một hai lần, là có thể phân biệt được tốt xấu rồi.

Đôi con ngươi của Ứng Uyển Dung thật là linh động, trong sáng. Nhưng sự trong sáng này giống với sự cởi mở, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn sau khi hàng ngàn cánh buồm đã đi qua và kết thúc. Ứng Uyển Dung thời khắc hiểu rõ con đường mà bản thân mình phải đi, hơn nữa sự phấn đấu này của cô chính là, đối với người khác luôn có sự chân thành trong sáng vô tư.

Ở trong lòng Dịch Bắc, Ứng Uyển Dung trong nháy mắt liền hóa thân thành một người có hàng loạt những phẩm chất tốt đẹp rồi. Còn hiện tại Dịch Bắc gật đầu liền lập tức kéo Ứng Uyển Dung đi đến phòng ghi âm. Mỗi một người được phân một đôi tai nghe rộng rãi để đeo lên tai.

"Em trước hãy nghe chị hát một lần để làm quen, sau đó bàn bạc một chút, cảm thấy được thì có thể cùng nhau phân công hợp xướng." Dịch Bắc chỉ chỉ vào bản ca khúc ở trước mắt. Trên mặt bản ca khúc đều đã có đánh dấu từng đoạn ca khúc mà từng người sẽ hát, cứ chiếu theo đó mà hát là tốt rồi.

Ứng Uyển Dung gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên cô đến hát và được ghi âm chuyên nghiệp như vậy. Lại còn được chân chính cùng ca hát với ngôi sao ca nhạc thực sự như thế. Đây không thể nghi ngờ là một chuyện phi thường tươi mới. Nó cũng khác hẳn với việc đi ca hát ở KTV, nơi này phi thường yên lặng, gần như chỉ có thể nghe thấy âm thanh thở dốc của chính mình.

Trong tai nghe, âm nhạc chảy xuôi theo làm ngây ngất lòng người. Ứng Uyển Dung mang theo tai nghe, nghe giọng hát của Dịch Bắc hát giống như dòng nước chảy lướt qua trái tim, nghe mềm mại ấm áp như nước chảy, lại giống như là đang ngâm nga một bài thơ vậy.

Chuyên nghiệp và nghiệp dư, nghe thấy liền có thể nghe ra được sự khác nhau. Dịch Bắc hát xong hơi thở cũng chưa hề bị loạn một nhịp, đến một chút tạp âm cũng không hề có, hơi thở của cô vẫn hoàn toàn thoải mái tự nhiên. Ứng Uyển Dung tự vấn với bản thân mình, cho dù cô được đi đào tạo chuyên sâu mười năm, sợ là cũng không thể nào so được với tài nghệ của Dịch Bắc.

Đương nhiên, Ứng Uyển Dung cũng không phải là không tự chuẩn bị. Cô hiểu được kỹ thuật nghề nghiệp là phải có chuyên sâu về chuyên môn. Cái nghề diễn viên kia mới là nghề chính của cô. Việc ca hát này Ứng Uyển Dung chỉ xem như là một nghề phụ mà cô đang định khai phá. Ứng Uyển Dung cô có thể khiêm tốn thỉnh giáo, nhưng cũng sẽ không thể tự coi nhẹ mình, hay mưu toan tranh giành cao thấp cùng với Dịch Bắc trong việc này.

Dịch Bắc hát xong hướng ra phía ngoài nhìn chuyên gia ghi âm cùng với Vưu Lương Tài, tay làm một động tác, ý bảo tạm dừng một cái, nghiêng đầu hỏi: "Lại một lần nữa nhé, tiếp theo sẽ hợp xướng thử một lần xem như thế nào?"

Ánh mắt của Dịch Bắc cũng giống như tiếng nói vậy, đều rất dịu dàng. Rất nhiều người đều cảm thấy người phụ nữ rất xinh đẹp ở trong giới có thể đi xa hơn càng lâu hơn. Dịch Bắc là một người có dung mạo không phải là quá đẹp, nhưng mà giọng nói của cô lại rất dịu dàng ấm áp. Điều này làm cho cô có một vẻ cuốn hút, quyến rũ mê người.

Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng gật gật đầu, chân thành so hai ngón tay cái cùng với Dịch Bắc. Trong đôi con ngươi của Dịch Bắc tràn đầy ý cười, lại hát thêm một lần nữa. Sau khi Ứng Uyển Dung đã quen thuộc với ca khúc, đến lần thứ ba thì cô bắt đầu hát theo Dịch Bắc.

Đương nhiên lần hợp xướng thứ nhất này, biểu hiện của Ứng Uyển Dung cũng không tính là quá tốt. Giọng hát của cô còn có chút bị run rẩy, còn có một chút tạp âm. Nhưng mà Dịch Bắc và Vưu Lương Tài đều tỏ vẻ cổ vũ đối với Ứng Uyển Dung, làm cho cô dần dần cảm thấy yên tâm, bắt đầu tận hưởng cả quá trình hợp xướng.

Vưu Lương Tài chỉ ở bên ngoài nghe hát. Anh liền ngồi xuống, nghe các cô lần lượt hát. Một bài hát cho dù nghe một chút, hay một trăm tám mươi lần cũng sẽ chán ngấy. Thế nhưng mà trên mặt Vưu Lương Tài không có một chút biểu tình dư thừa nào, vẫn luôn chuyên chú nghe.

Giọng hát của Dịch Bắc, Vưu Lương Tài đã rất quen thuộc. Về kỹ thuật hát đạt max điểm, đầy tình cảm và phong phú. Còn ngược lại, chính là Ứng Uyển Dung, chung quy là vẫn còn có một chút khuyết điểm nhỏ. Thế nhưng mà khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Giọng hát của Ứng Uyển Dung nghe man mát, giống như tiếng ngọc và đá va chạm vào nhau, rõ ràng, trong trẻo và sạch sẽ. Mà ở những đoạn chưa được hoàn mỹ này thì lại được Dịch Bắc kéo lên, cũng dần dần biến mất, mài thành một viên đá quý mượt mà, tỏa ra sắc thái mê người.

Nói tóm lại, Vưu Lương Tài thật sự thấy hài lòng. Cho dù là Ứng Uyển Dung không suy nghĩ gì đến việc đặt chân vào giới ca hát, nhưng mà có thể hát phụ họa, cùng với không thể hát được, đương nhiên là hai chuyện khác nhau. Có thể phát triển trở thành một người nghệ sĩ toàn năng, đặt tới bất chỗ nào cũng đều làm được, đó là việc mà người đầu tư yêu thích nhất.

"Anh Tài, đây là người mới mà anh mới ký hợp đồng phải không? Giọng hát cũng không tệ lắm. Chú ý, bồi dưỡng luyện giọng, phỏng chừng có khi lại là người kế tiếp Dịch Bắc đó." Vị chuyên gia ghi âm không hề chú ý đến điện ảnh, đương nhiên là không biết Ứng Uyển Dung. Việc khen ngợi Ứng Uyển Dung như vậy cũng sẽ không gây ra gánh nặng cho cô.

"Cảm ơn, điều này cũng nhờ có công lao của các vị. Nếu không có Dịch Bắc hỗ trợ, thì làm sao Uyển Dung sẽ có thể phát huy tốt được như vậy." Vưu Lương Tài theo thói quen, cũng đáp lại rất khách sáo, sau đó chính mình cũng nở nụ cười.

Chương 73.2: Đánh cuộc
Editor: Mẹ Bầu

Chờ đến khi người đại diện của Dịch Bắc, Từ Tĩnh đến trễ một bước tiến vào. Sau khi đã nghe được thành phẩm, ban đầu Dịch Bắc thời điểm thông báo với cô một hồi về chuyện này, cô còn âm thầm cau mày. Là người dưới quyền của một nghệ sĩ bắt đầu nổi danh, đương nhiên cô cũng sẽ có một chút nóng ruột.

Huống chi đây chính là một cái yêu cầu nhỏ như vậy. Từ Tĩnh cũng không có lập trường gì để phản đối. Đều là người trong cùng một công ty, cũng không phải là mang của một nhà khác đến, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cô cũng sẽ đồng ý thôi.

Hôm nay cô đi lại đây, chính là muốn sang để xem xem, bộ dạng của người mới này ra làm sao. Chỉ là một bài hát mà thôi, Từ Tĩnh cô cũng còn chưa đến mức tính toán chi li. Cô chỉ sợ Dịch Bắc bị người ta đùa giỡn chơi mà thôi. Đây lại là còn là người mới mà Vưu Lương Tài mới ký hợp đồng mới được hai ngày, còn nóng hổi mới nguy hiểm hơn nữa chứ.

"Ôi, Tiểu Tĩnh của chúng ta đã đi lại đây rồi." Vưu Lương Tài buông hai chân đang gác vào nhau xuống, lập tức đứng lên. Anh nghênh đón phi thường nhiệt tình. Nhưng đối lập với sự nhiệt tình của anh, Dieenndkdan/leeequhydonnn, Từ Tĩnh lại tỏ thái độ trầm ổn hơn rất nhiều, không lên tiếng, trước chỉ cười cười.

"Nghe nói gần đây anh Tài mới ký hợp đồng với một người mới, cho nên tôi muốn sang đây để xem xem thế nào. Là một người như thế nào mà lại có thể thuyết phục được Tiểu Bắc của chúng ta. Khiến Tiểu Bắc lại chủ động nói với tôi rằng sẽ cùng hát hợp xướng. Ai dà, xem cái miệng của tôi này..." Từ Tĩnh nhìn Vưu Lương Tài lộ ra biểu tình vẻ đầy sâu xa khó hiểu, lập tức đổi giọng vòng vo nói sang kiểu khác: "Kỳ thực tôi đây cũng còn phải cực kỳ cảm tạ Uyển Dung nữa đấy! Tiểu Bắc của chúng ta rất tự lập, trong giới cũng không có mấy người là bạn bè đâu. Có thể làm quen kết bạn được nhiều hơn cũng là chuyện tốt."

Vưu Lương Tài nhếch môi cười cười, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hai người đối diện cũng cười, hết thảy không cần nói gì thêm. Cái gì mà như nhà nước vẫn thường nói, trong mọi trường hợp nói đều có che giấu một vấn đề gì đó không xong, Dịch Bắc đúng là một ngôi sao lớn, mà Ứng Uyển Dung chỉ là người mới có chút danh tiếng. Sau này ai leo lên ai, điều này chính là "nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí" (*) rồi.

(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Nghĩa là bậc nhân đức nhìn thế nào cũng thấy là người có đức, bậc trí tuệ nhìn đâu cũng thấy thông minh. Ý nói, nếu như Ứng Uyển Dung là người có tài thực sự, thì không cần phải nhờ vào sự nổi tiếng của Dịch Bắc để leo cao.

Vưu Lương Tài nhét hai tay vào túi, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn tự tin nói: "Tuy rằng Uyển Dung của chúng tôi bây giờ quả thật còn chưa có danh tiếng gì. Nhưng chí ít cô ấy cũng không ở trong giới ca hát, mà là ở trong giới Điện Ảnh và Truyền Hình. Tôi dám nói, trong một đám người mới luận ra chỉ thấy kỹ thuật diễn xuất của cô ấy là người đứng đầu! Cô ấy tuyệt đối là người số một." Vưu Lương Tài giơ ngón cái một chút.

Khóe miệng Từ Tĩnh giật giật, người này cũng quá thổi phồng rồi. Cho dù Từ Tĩnh đã từng xem bộ phim điện ảnh mà Ứng Uyển Dung đã thủ vai. Cô cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Ứng Uyển Dung không tệ, cũng sẽ không cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Ứng Uyển Dung như vậy đã là nhân tài kiệt xuất rồi.

"Như vậy đi, chúng ta đánh cuộc, nếu lần này album CD bán được số lượng lớn, cô sẽ mời tôi ăn một bữa cơm." Vưu Lương Tài cười thoải mái, tác phong cử chỉ nhanh nhẹn.

Từ Tĩnh liếc mắt nhìn xéo Vưu Lương Tài một cái, nhưng bị da mặt dày của anh đả bại. Lực kêu gọi, sức cuốn hút của Dịch Bắc như vậy, album bán được số lượng lớn thì liệu có vấn đề gì không? Kính mời anh ăn bữa cơm sao?

"Dĩ nhiên, tôi đã nói rất đúng điểm chỉ dẫn, ti vi này, đài phát thanh này, nếu ca khúc hợp xướng của Uyển Dung và Dịch Bắc có thể chạm đến top 3, rốt cuộc cô sẽ mời tôi đi ăn cơm chứ?" Vưu Lương Tài nói vẻ đầy tự tin.

Từ Tĩnh híp híp mắt, tự mình cầm lấy tai nghe, nghe ca khúc đã được chuyên gia ghi âm. Hơn nữa, cô còn nhìn người đang ngồi đối diện với mình cười cười, trong lòng khẽ nhúc nhích.

"Xem ra anh rất có tự tin đối với cô ta đấy nhỉ!" Từ Tĩnh nói.

"Đây là việc đương nhiên thôi mà, cô có dám đánh cược hay không đây?" Vưu Lương Tài hỏi.

Từ Tĩnh nở nụ cười. Nếu thua, bất quá cô chỉ mất một bữa cơm hạ bớt chút mặt mũi, còn nếu thắng. . . Đối với Từ Tĩnh mà nói, đương nhiên cũng không có tổn thất gì.

"Có thể! Dự tính đến tháng mười album sẽ phát hành rồi. Chung quy là tôi sẽ đợi đến ngày đó."

Hai con hồ ly trên gương mặt đều mang đầy vẻ tươi cười, nhìn người nghệ sĩ nhà mình phảng phất như nhìn thấy tương lai xa xôi.

Thời điểm Ứng Uyển Dung đang thu âm ca khúc, bên Công ty Giải Trí Tân Ngữ cũng ký hợp đồng với một người mới - - Vương Phương. Người đại diện là chị Phương đang dẫn theo người mới đi đến phòng luyện tập cho người mới, thuận miệng nói.

"Tên của có mang dáng vẻ thật rất quê mùa rồi. Tôi đây gọi là chị Phương, cô tên là Vương Phương, nghe chẳng có một chút một đặc sắc nào hết, nghệ danh cần phải sửa đổi lại."

Vương Phương ăn mặc thời thượng, trên gương mặt thanh tú tràn đầy ý cười, mi mắt hơi cong cong nói: "Tất cả đều nghe theo chị Phương! Em vẫn còn chưa hiểu biết cái gì hết, may mắn là có ngài dẫn theo."

Chị Phương gật gật đầu, nói: "Vậy thì cứ gọi là Vương Nhạn Lan đi, cái tên dễ nghe hơn một chút."

Thấy Vương Phương... A... hiện tại phải gọi là Vương Nhạn Lan, như vậy, chị Phương liền gật gật đầu, trong lòng chị ta cũng thấy thoải mái không ít. Người mới này nói đúng ra cũng không phải do chính chị ta khai quật ra. Vốn dĩ chị Phương muốn thành lập một nhóm nhạc nữ. Một trong số đó có vẻ ngoài ngọt ngào và giọng hát cũng ngọt ngào, vì vậy cô ấy muốn tìm một người nào đó tương tự.

Không nghĩ tới, cũng không biết Vương Nhạn Lan kia đã có mối quan hệ như thế nào, biết sắp tới chị ta thành lập một nhóm nhạc nữ, nên đã khiến cho ở trên tạo áp lực cho chị ta, cứng rắn ép buộc phải nhận thêm Vương Nhạn Lan vào nhóm nhạc.

Thời Đại luôn luôn là một Công ty đi trước tất cả các Công ty giải trí. Bên Giải Trí Tân Ngữ bọn họ nghe được bên Thời Đại sắp lập ra một nhóm nhạc nam. Nên Tân Ngữ cũng muốn theo phong trào, làm liều mà được lợi. Khiến cho chị Phương tạm thời thành lập ra một nhóm nhạc để bắt kịp sức nóng, tranh thủ hai tháng sau có thể ra mắt.

Người mới muốn tham gia nhóm nhạc nhiều không kể xiết. Mà nhóm nhạc mới thành lập cũng cần phải được cọ sát. Cũng may là Vương Nhạn Lan trước kia là người biết khiêu vũ, dáng người không thành vấn đề, diện mạo cũng coi như thanh tú, về chất giọng thôi thì cũng có thể tiến hành luyện tập. Dù sao thì trong nhóm nhạc chung quy cũng phải có một trọng tâm. Chính bản thân chị Phương cũng phải tự mình đứng ra làm bàn đạp, cũng không thể trách chị ta đã không kéo Vương Nhạn Lan ra ngoài..

Chị Phương dẫn người mới đến trước mặt giáo viên giới thiệu, nhìn nhìn đồng hồ, rồi liền bỏ đi trước. Vương Nhạn Lan đi đến bên một gái khác ở trong nhóm nhạc, vươn tay ở trước mặt cô gái đó, nói: "Tôi tên gọi là Vương Phương. Chị Phương nói tên này không hay nên đã sửa lại nghệ danh cho tôi, gọi là Nhạn Lan. Cô cứ gọi tôi là Tiểu Lan là tốt rồi."

"Diệp Cách Cách. Gọi tôi là Cách Cách là được rồi." Diệp Cách Cách lạnh nhạt nói, nhìn lướt qua Vương Nhạn Lan, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ.

Vương Nhạn Lan cười đến e lệ, "Chúng ta hiện tại hôm nay cần phải làm cái gì, trước khiêu vũ hay là ca hát?"

"Đừng có làm phiền tôi! Đi mà hỏi Giáo viên ấy, tôi đi về trước." Diệp Cách Cách vứt chiếc khăn tay xuống, trợn trừng mắt lên rồi bỏ đi. Trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Chị Phương vì sao mà lại ký hợp đồng với người này chứ? Cái gì bẩn thúi đều lượm về hết."

Vẻ tươi cười của Vương Nhạn Lan không hề thay đổi. Vẻ ý tứ hàm xúc trong mắt không rõ hơi lóe lóe lên. Một lát sau, cô ta liền nhiệt tình đi đến bên giáo viên để thỉnh giáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro