Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Tác giả: Do Mộc

Editor: Mạnh Dao

Chỉnh sửa: Canmilia

Trans và edit đã có sự cho phép của tác giả. Vì vậy vui lòng đừng đem đi đâu khỏi đây

"Là A Lăng à? Ừm... Chắc đã cao hơn trước không ít nhỉ? Đã bao lâu từ khi ta qua đời?"

"Ồ, lâu như vậy rồi sao? Ta thấy chuyện kết nghĩa đã xa xôi quá, như chuyện kiếp trước vậy... Ai da, nó đúng là chuyện kiếp trước mà."

"Nếu còn có thể gặp... Trạch Vu Quân, ta không biết phải nói gì khi gặp lại y nữa. Chắc cũng chỉ là nhìn nhau im lặng mà thôi?"

Linh bà vẽ huyết khế, nhắm mắt ngay ngắn ngồi một bên nói chuyện.

Bà được Kim Lăng nhờ thông linh.

Cách vấn linh của dân gian, là tìm linh bà thông linh.

Các bà có thể liên kết với vong hồn, để người trần thế có thể nói chuyện với linh hồn người đã khuất.

Điều kiện tiên quyết là linh hồn của người kia phải chết tròn 3 năm, hơn nữa, người vấn linh và linh hồn phải có quan hệ máu mủ.

Lam Hi Thần đứng cạnh Kim Lăng, sắc mặt hơi tái nhợt.

Y bị cảm lạnh, vẫn chưa hết bệnh nên khí sắc hơi kém.

Kim Lăng nhẹ giọng nói: "Tiểu thúc, Trạch Vu Quân cũng tới."

Linh bà nhắm mặt không nói gì, yên lặng hồi lâu mới mở mắt ra lắc đầu: "Hắn không muốn nói, như vậy lão hủ cũng không thể làm gì."

Kim Lăng rủ mặt nói: "Trạch Vu Quân đến thăm thúc. Tiểu thúc, là con kêu Trạch Vu Quân tới."

Linh bà nhắm mắt cười một tiếng: "Không phải con sợ ta nên mới mời y chứ? — Tiên Tử khỏe không?"

Hốc mắt Kim Lăng ửng đỏ, cậu gật đầu: "Ham chơi lắm, hôm qua nó còn đuổi con chó nhà kế bên chạy nửa con phố, kéo cũng không chịu về."

Đối phương gật đầu: "Ừ. Ta mới nghe A Lăng nói nhị ca cũng ở đây? Ngươi cũng tới nhìn ta — Không phải tới bỏ đá xuống giếng cười nhạo ta chứ? Ta không nghe thấy ngươi, dẫu sao cũng không cũng huyết thống, nhưng hôm nay ngũ giác (thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác) không rõ cũng không phải chuyện xấu. Gần đây nhị ca khỏe không?"

Bỗng giọng nói kia chợt dừng một chút, cười một tiếng như tự giễu, thanh âm ôn hòa nhẹ như gió, nhưng gợi lên chuyện xưa đã bám bụi, mang chút hàn ý lạnh thấu xương:

"Xem trí nhớ tồi tệ của ta này, sao ta lại quên... nên gọi là Lam tông chủ chứ? Hiện tại là mùa nào rồi?"

Lam Hi Thần bi ai nhìn linh bà, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng mím môi không nói.

Lại là trầm mặc.

Cuối cùng Lam Hi Thần cũng lên tiếng.

"Mới đầu xuân. Tiết trời hơi lạnh." Lam Hi Thần nói.

"Trạch Vu Quân nói, mới đầu xuân, tiết trời hơi lạnh." Kim Lăng thay y chuyển lời.

Bên kia gật đầu: "Quả nhiên vẫn còn lạnh nhỉ? Không biết tình cảnh sinh vật thế nào?"

"Kim tinh tuyết lãng nhú lá rồi." Lam Hi Thần nói.

(Kim tinh tuyết lãng mọc trên Kim Lân đài, là một loại hoa mẫu đơn trắng rất đẹp, cũng là hoa văn trên áo của Kim thị. Nguyên tác nhắc đến kim tinh tuyết lãng khi Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến dự hội Thanh Đàm ở Lan Lăng Kim thị.)

"Trạch Vu Quân nói kim tinh tuyết lãng nhú lá rồi." Kim Lăng lặp lại.

"Xem ra gió đông năm nay tới sớm, sợ rằng sẽ không lạnh trở lại đâu. Nhưng vẫn phải cẩn thận không thể lơ là, bị cảm lạnh cũng không tốt, bệnh nhanh chóng chuyển nặng hơn, dù gì cũng ảnh hưởng tới sức khỏe. Nhị... Lam tông chủ trước nay không để ý thời tiết thay đổi, thường xuyên đi đây đi đó, rất dễ nhiễm bệnh. À đúng rồi, kim tinh tuyết lãng đã ra lá, nở có đẹp không?"

Lam Hi Thần không nói gì.

Qua một lúc lâu, vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Kim Lăng hơi luống cuống, cảm thấy bầu không khí quỷ dị đến đáng sợ, hắng giọng định mở miệng thì nghe đối phương nhẹ nhàng nói:

"A Lăng, sao con biết cách vấn linh này?"

Kim Lăng sửng sốt: "Con, con..."

Đối phương cười: "Sao lại gạt thúc thúc của con chứ? Hay để ta đoán xem?"

Kim Lăng khổ sở nói: "Thúc thúc, người đừng đoán."

Lam Hi Thần vẫn không nói gì, ho nhẹ một tiếng, nhưng bất giác siết chặt tay.

"Lam tông chủ nói gì không?" Người kia hỏi.

Kim Lăng trầm mặc nhìn Lam Hi Thần, nhẹ giọng nói: "Không có."

Đối phương lại cười: "Suy cho cùng, hiện tại cũng là tương cố vô ngôn, hiển nhiên tâm tình không giống như xưa. Không nói gì cũng tốt."

(Tương cố vô ngôn: Nhìn nhau không nói. Mình thấy đoạn này dịch ra thì không hợp lí, không hay lắm nên đành giữ nguyên)

Kim Lăng lúng túng nhìn sắc mặt trắng bệch tái nhợt của Lam Hi Thần, vừa định nói gì đó để cứu vớt không khí thì nghe một tiếng gõ nhẹ lên bàn gỗ, linh bà mở mắt ra.

Linh bà nói: "Ha, hắn không muốn nói nữa."

Kim Lăng sửng sốt, buột miệng thốt lên: "Không muốn nói là sao?"

Linh bà đáp lại: "Vị công tử được mời đến vấn linh không muốn nói nữa. Chắc hẳn cũng rất mệt mỏi. Hắn ở một nơi bị phong ấn chằng chịt, lão hủ thông linh với hắn tốt biết bao công sức."

Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi: "Hắn khỏe không?"

Linh bà hỏi: "Cái gì? Tai lão hủ không tốt, công tử lặp lại được không?"

Lam Hi Thần lặp lại: "Hắn... khỏe không?"

Linh bà thở dài: "Đáng lẽ linh hồn không thể cảm thấy đau — Nhưng lão hủ lại thấy dường như hắn vô cùng đau đớn. Chẳng hiểu nổi, nhưng giọng nói của hắn như đang cười tủm tỉm."

Lam Hi Thần nhíu mày, bất giác nghĩ đến cảnh Kim Quang Dao bỏ mình ngày đó.

Cả người khẽ run lên.

Y mím môi, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

Lam Hi Thần mở miệng: "Sợ rằng... hắn thật sự rất đau."

Linh bà đáp: "Lão hủ đoán rằng chắc hắn là một vị công tử trẻ tuổi?... Giọng nói hòa nhã, tính tình ôn hòa, nói chuyện lễ phép khiến người ta rất thích — Còn xuân xanh mà chết oan uống, thật là làm người ta đau lòng mà."

Kim Lăng nói: "Ừ. Thúc thúc rất ôn nhu."

Lam Hi Thần lạnh nhạt đứng bên, im lặng.

Họ từ biệt linh bà, từ trong phòng tối đi ra.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt hơi đau nhức, Lam Hi Thần giơ tay che cho Kim Lăng.

Kim Lăng buồn buồn nói: "Trạch Vu Quân, đa tạ... xin Trạch Vu Quân... đừng nói cho cữu cữu biết."

Lam Hi Thần đáp: "Tất nhiên, Kim tông chủ không cần lo lắng."

_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro