Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jungkook mệt mỏi vươn vai một chút, đứng lên rời khỏi máy tính. Vừa sửa sang lại đồ đạc vừa nói chuyện với cô gái kia, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Jennie đang đứng ngoài cửa sổ.

Jungkook vui mừng cười cười, vác túi nhanh chóng đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

" Jennie, sao em lại tới đây." Jungkook nói xong, tiến lên muốn nắm tay Jennie .

Cô đẩy tay cậu , xoay người rời đi.

Jungkook đuổi theo, bước nhanh đi bên cạnh nói: " Mando, em tới tìm anh sao? . . . . . . Tại sao không nói chuyện ? . . . . . .Sao em lại ở chung một chỗ với Min Yoongi. . . . . ."

Jennie đứng lại, không vui nhìn cậu .

"Em ở cùng với anh ta thì thế nào? Không phải anh cũng ở chung một chỗ với bạn gái cũ của anh ấy à, em thấy hai người còn nói chuyện rất là hợp ý."

" Jennie..." Jungkook cau mày, "Anh và cô ấy chỉ đang làm thí nghiệm thôi."

"Làm thì làm, liên quan gì tới em."

"Vậy em và anh ta đang làm cái gì?"

" Tụi em ngắm phong cảnh, không được sao?"

Cậu ôm vai cô, nở nụ cười lấy lòng: "Thế nào, ghen à?"

"Anh cứ nói đi ? Em cũng thấy kỳ quái, cả ngày anh cứ sư huynh tới sư huynh lui —— sư huynh đâu? Tại sao em chỉ nhìn thấy một người đẹp vậy?"

"Quả thật còn có mấy người nữa, sau đó bọn họ có chuyện nên đều đi cả rồi."

"Phải không? Cứ cho là như vậy, nhưng anh thật sự không phát hiện người đẹp kia có ý với anh sao? Hay là anh làm bộ không phát hiện?"

Jungkook bất đắc dĩ lắc đầu, " Mando, đừng gây chuyện nữa."

Jennie cười lạnh:

"Được rồi, là em gây chuyện, em ồn ào!"

Cô hất tay cậu ra, chạy đi. Lần này Jungkook không đuổi theo, hành động này chứng tỏ cậu ấy cảm thấy mình không sai, chứng tỏ cậu ấy thực sự cho là cô đang gây chuyện.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Jennie chạy lại chỗ cái cây to, ngồi xuống. Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên:

" Jennie, sao ngồi một mình ở chỗ này?"

Cô ngẩng đầu, đây không phải là Min Yoongi ư, nhưng mà. . . . .

"Không phải anh cũng một mình sao?"

" À... hai bọn tôi cãi nhau. Em thì sao?"

"Tình huống không tốt lắm."

Yoongi ngồi cạnh Jennie, bị câu nói của cô chọc cho cười không ngừng.

"Thế nào, cần trợ giúp không?"

"Cần. Anh có thể quản chặt cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy ra ngoài hay không?"

"Sao tôi lại không muốn thế. À, sao em không đi chung với Jungkook ?"

Jennie đành phải kể chuyện mới xảy ra vừa rồi cho Yoongi. Sau khi nghe xong, lắc đầu bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Tại sao em lại ngốc như vậy chứ! Loại người như em vào lúc này còn giận dỗi với Jungkook, chẳng phải là để cho người ta thừa cơ lợi dụng sao? Yerim không đùa được đâu ! "

Tiếp đó anh lấy điện thoại ra bấm số, nghiêm nghị nói:

" Jungkook, bây giờ Jennie đang ở trong tay tôi. Trong vòng mười phút nếu cậu không tới, cô ấy sẽ trở thành người của tôi!"

Nói xong tắt điện thoại. ( Swagg ~~~)

Yoongi nói chuyện điện thoại xong, nghiêng đầu nhìn thấy Jennie đang hai tay nâng cằm không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào anh.

"Đẹp trai không?"

"Đẹp !! "

Cô gật đầu sau đó than thở từ đáy lòng.

"Mặc dù Kookie nhà tôi là thiên tài, nhưng mà, dù sao anh cũng phải nói cho anh ấy biết chúng ta đang ở đâu chứ?"

". . . . . ."

Yoongi lấy điện thoại, mở ra, lại tắt, cuối cùng nói: "Vậy thì thử khả năng quan sát của cậu ta một chút đi."

Lúc này điện thoại di động của Jennie cũng vang lên. Cô nhìn chằm chằm cái tên chớp nháy trên màn hình, rốt cuộc vẫn không nhận điện thoại.

"Nếu cậu ấy không tìm được chúng ta thì làm sao bây giờ?"

"Vậy em sẽ thành người của tôi chứ sao."

Jennie xê dịch thân thể về phía Yoongi, nhiệt tình nói: "Tốt tốt, tôi đã sớm cảm thấy Yeri không xứng với anh!"

Yoongi hoảng sợ dịch qua bên cạnh.

"Không phải. . . . . . tôi nói giỡn đấy. . . . . . Mẹ kiếp, em có thể đừng dịch tới nữa hay không, tôi sắp té xuống rồi!"

" Mà này sinh viên hệ vật lý đều sợ anh, lưu truyền về anh vô cùng bí ẩn, nhưng sao tôi lại cảm thấy anh rất khác với những lời đồn đấy."

"Mỗi người khi gặp vấn đề liên quan đến người mình thích thì sẽ rất ngốc. Dĩ nhiên, tôi quả thực không thần kỳ như bọn họ nói, chỉ là ánh mắt độc một chút, tài ăn nói tốt một chút, thông minh một chút, sâu sắc một chút. . . . ."

"Được rồi được rồi. Phiền ngài bỏ qua cho bọn họ đi thôi."

Cuối cùng Yoongi khiêm tốn tổng kết: "Dĩ nhiên, tính khí của tôi có lúc quả thật hơi ngốc."

Jennie gật đầu: "Đã nhìn ra."

"Em không thể khen tôi một câu, cho tôi thêm chút tự tin sao?"

Jennie nhìn kỹ mặt anh một lát, "Thật ra thì anh da anh rất trắng, cũng đẹp trai, ngầu lòi,...."

"Có không ít người cũng nói với tôi như vậy."

"Dĩ nhiên, không đẹp trai bằng Kookie nhà tôi."

Jennie lại vỗ vỗ vai của anh ,đụng đụng cánh tay anh : "Vóc người không tồi nha."

"Tạm được đi, thường rèn luyện."

"So với kookie nhà tôi thì còn kém một chút."

"Được rồi, em có thể ngậm miệng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro