Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hội chùa Jungkook nói được tổ chức ở công viên C, đặc sắc ở chỗ lấy lễ tình nhân làm chủ đề.

Hội chùa quy mô không lớn, diễn ra trong bốn ngày, nhưng nghe nói người tới rất nhiều. Dĩ nhiên bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng, nhưng lễ tình nhân cũng đã qua, cho nên cũng không tính là chật chội.

Hội chùa này rất thần kỳ kết hợp hoàn hảo hai nguyên tố Trung Tây, lại không làm cho người ta cảm thấy phản cảm.

Ví dụ như keo chocolate in chữ "Tình yêu ngọt ngào", đồ chơi làm bằng đường thổi hình trái tim cùng hai Tiểu Thiên Sứ hôn nhau , đặc biệt làm cho tình nhân một ít đồ trang sức nhỏ kỳ lạ cổ quái, còn có người bày sạp đoán chữ xem tình duyên. =.=

Jennie kéo tay Jungkook , nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất mới mẻ chơi rất vui.

Hai người mặc trang phục tân lang tân nương cổ đại, ăn bánh nhân đậu hình trái tim, còn bói tình duyên. Người coi bói nói hai người là một đôi trời sinh, mặc dù có chút hoài nghi a....

Cuối hội chùa là một sân khấu nhỏ, không ít người vây ở phía dưới. Thì ra là đây là sân khấu đặc biệt cho những đôi tình nhân lên hát tặng nhau, chỉ cần mất năm đồng là có thể hát một lần.

Jennie cắn kẹo hồ lô nghe một người thanh niên cao to ở trên đài giơ micro gào lên, anh ta hướng về phía người nào đó trong đám đông hô to.

"XXX em tha thứ cho anh đi. . . . . . Có chết anh vẫn yêu em!"

Sau đó lại hát vang lên, đương nhiên nếu gào rống như vậy cũng có thể gọi là"Hát".

Jennie run run tay, kẹo hồ lô thiếu chút nữa rơi xuống đất. Hiển nhiên run rẩy không chỉ một mình cô, trong đám người bắt đầu có người ồn ào. Rốt cuộc, một cô gái mặt lạnh trang điểm đậm mặc váy đỏ chạy lên lôi anh chàng kia đi.

Người chung quanh cũng chân thành chúc phúc cho bọn họ. Sau đó, dưới đài vang lên một hồi tiếng hít không khí, nữ sinh mất bình tĩnh còn thét chói tai.

Jennie gặm kẹo hồ lô lặng lẽ liếc mắt nhìn Jungkook trên đài, nghĩ thầm, sớm biết là sẽ có phản ứng như vậy, các người chưa từng thấy trai đẹp sao!

Theo lý thuyết trước khi bắt đầu hát phải nói một câu"《XXX》tặng cho YYY" ..., nhưng cậu ấy không nói.

Cậu vừa lên đài liền nhìn cô chằm chằm, lúc ca hát vẫn kiên quyết nhìn chằm chằm vào Jennie, vẻ mặt chuyên chú thâm tình, khiến cho cô ngay cả kẹo hồ lô cũng ngượng ngùng không tiện ăn. =.=

Trên mặt hơi nhột nhột. Cô sờ soạng một cái, lại ướt đẫm. Trời ạ, nghe bài hát vui vẻ như vậy cũng có thể chảy nước mắt, đúng là hết thuốc chữa.

Jungkook nhìn thấy Jennie khóc, ném micro một cái, nhảy xuống sân khâu kéo cô chạy. Chạy đến chỗ không có ai, dừng lại, giúp cô lau nước mắt.

"Tại sao lại khóc?"

"Anh hát quá khó nghe."

Jungkook cười cười, hôn lên trán cô, "Tặng quà đền cho em nè, thích không?"

Jennie giương cằm lên, "Cũng tạm được."

. . . . . .

Lúc sắp đến nhà, Jennie đứng cách Jungkook mười mấy thước, nhìn chung quanh không ai, liền hướng về phía cậu hô to:

" Kookie ! Em yêu anh!"

Jungkook đứng tại chỗ không động đậy, khẽ cười " Nienie ! Anh cũng yêu em!"

" Kookie ! Anh là không khí của em! Em không thể mất anh được!"

" Nienie ! Em là sinh mạng của anh! Anh không thể không có em!"

" Kookie ! Anh thật thích làm bộ làm tịch!"

". . . . . ."

Sau đó Jungkook bắt đầu đuổi theo Jennie, vừa đuổi theo vừa kêu.

" Mando, em chậm một chút, mặt đất trợt đó."

Chậm lại mới là lạ!

Được rồi, mặc dù Jennie tự nhận là bản thân chạy trốn rất nhanh, nhưng hai cái chân nhỏ của cô làm sao nhanh hơn Jungkook được.

Trong chốc lát thằng nhóc này liền đuổi kịp, từ phía sau dùng sức ôm lấy , bày ra biểu tình "Rốt cuộc cũng bắt được em rồi".

Cô cố ý ngã mạnh về phía sau, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.

Jungkook ở dưới, Jennie ở trên. Sao tư thế lại mờ ám thế này . . . . . .

Jennie nắm một ít tuyết nhét vào trong cổ áo Jungkook.
Hai người đang đùa giỡn, bên cạnh một lớn một nhỏ đi ngang qua.

Bé con cất giọng non nớt hỏi người lớn: "Ba ba, bọn họ đang làm gì?"

Người lớn ôm lấy bẻ con, thả ra một câu: "Bọn họ đang làm chuyện không thuần khiết."

". . . . . ."

Jungkook không tốn sức chút nào lật người đè Jennie dưới thân, nắm lấy cánh tay cô.

" Mando, họ nói chúng ta không thuần khiết, làm sao bây giờ?"

Phối hợp những lời này, đầu cúi xuống càng ngày càng thấp.

"Kookie, chúng ta thuần khiết hay không cái vấn đề này nên trở về hẵng thảo luận tiếp đi, trước tiên anh ưm ưm. . . . . ."
Tên vô lại này, giữa chốn đông người như thế mà lại dám giở trò .... Aigu ~.~

Jennie đang cố gắng muốn thoát khỏi Jungkook thì đột nhiên thấy cách đó không xa có một thân ảnh, càng ngày càng đến gần.

Mẹ cô giơ điện thoại di động lên hướng về phía hai người không ngừng bấm nút, cười đến nước miếng cũng sắp chảy thành dòng.

Mấu chốt là Jungkook nhắm mắt lại hôn đến say mê, không hề cảm giác được chung quanh có gì thay đổi.

Mà Jennie thì bị cậu đè, không động đậy được, miệng còn bị chặn. Thật sự không còn cách nào, bực quá, mới dùng sức khẽ cắn trên môi cậu ấy một cái.

Rốt cuộc Jungkook cũng chịu buông Jennie ra.

Hai người từ dưới đất đứng lên, vào lúc này cậu mới chú ý tới mẹ cô. Vừa định nói chuyện, bà đã xoay người chạy tóe khói, ủng da cao gót giẫm ở trên đường lộc cộc lộc cộc, thân thủ kia, hoàn toàn không giống người hơn bốn mươi tuổi. Bà vừa chạy, vừa giơ giơ điện thoại di động lên, cô đứng thật xa cũng có thể nghe được tiếng bà cười vui.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghỉ đông xong, lại đến mùa tựu trường . Jungkook phải thi lại.

Khi phụ đạo tiếng Anh cho cậu , Jennie đã dùng một chút phương pháp mới: mỗi ngày học thuộc năm mươi từ đơn, không đủ không cho hôn !
Mỗi ngày ít nhất phải làm hai bài tập đọc tiếng Anh, giải mười đề đúng dưới sáu đề không cho hôn, dưới bốn đề, ngay cả tay cũng không cho đụng vào!

Làm như vậy hiệu quả lập tức rõ ràng, mặc dù cô cũng không trông cậy việc tên khuyết tật tiếng Anh này có thể có đột phá gì, nhưng dù sao về lâu về dài cũng có tiến bộ chứ?

Trước khi Jungkook đi vào trường thi , Jennie còn đặc biệt hôn cậu một cái để khích lệ, ai ya, thân mật trước cửa trường thi, mặt cô đúng là dày thật rồi!

. . . . . .

Ra khỏi phòng học, Jennie nhận được tin nhắn của Hoseok. Đại loại là cậu đang có chuyện buồn vì vậy muốn cùng cô hàn thuyên tâm sự.

Hai người hẹn ở dưới ghế đá sân trường, cùng nhau tán ngẫu vài ba câu.

" Jennie nè, cho tui mượn vai bà xíu được hông ?"

" ...... "

Chậc, vấn đề này cần phải suy tính kĩ a. Jennie giờ đã là hoa có chậu.
Tuy rằng cô và Hoseok chỉ là bạn bình thường nhưng biết đâu người khác lại không nghĩ như vậy !

Jennie định từ chối nhưng thấy vẻ mặt buồn của Hoseok cũng không nỡ...

" Tui đang có chuyện buồn mà. Coi như là an ủi tui đi . Nha nha nha ..."

" Ừm.... "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Các mem dự đoán xem liệu Kookie có nhìn thấy cảnh này không nhạ ? Lẽ nào nhà lại cháy lần nữa ư :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro