Chương 84: Đến Yêu Vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84: Đến Yêu Vực

Hải Cự Đế thâm ý nhìn hai người "Hi vọng các ngươi có thể đi xa một chút. Còn nữa các ngươi trở lại nhân loại tận khả năng làm Hải Long Đế vơi bớt lửa giận đi nếu không sau này khó bước chân vào biển."

"Vâng." Pháp Hoa cùng Lam Ca đồng thời đáp.

Hải Cự Đế thở dài một tiếng "Chân chính lo lắng âm thầm, đem tại phương tây." Nói xong câu đó lưu quang biến mất, Hải Cự Nhân tộc cũng tự tản ra.

Qủa cầu khí lơ lửng hai người biến mất, đại lượng nước biển nhanh chóng ập tới, Lam Ca vừa mới chuẩn bị khống chế Thủy nguyên tố thì vỏ só màu lam trong tay hắn tách thành hai nửa hình thành một vòng bình chướng, ngăn cản nước biển trùng kích.

"Bảo bối tốt!" Lam Ca vui mừng vội vàng phân đưa một cái cho Pháp Hoa, trong kết giới này hai người đều tự do hô hấp như thường. Lễ vật của Hải Cự Đế rất quý trọng, nhất là bây giờ có thể đi trong Vô Tận Lam Hải không gặp trở ngại, bảo bối thật sự dùng quá tốt.

Lam Ca điều khiển Thủy nguyên tố hướng sau bình chướng phát ra xung lực tốc độ nhanh chóng lao vun vút. Lần trước bị Hồng Bảo Nữ ném đi vòng tay trữ vật may mắn khi về Bích Thiên đảo, Lục Uyên lại cho hai người rất nhiều hoa quả đủ ăn một thời gian.

So với phán đoán của Lam Ca tiến vào biển sâu quả thật có thể ngăn cách khí tức, kiêng kị Lam Hải Ngũ Đế cường đại nên Hồng Bảo Nữ Hoàng không truy sát đến, hai người trong biển rộng đường xá phi thường thuận lợi, có Hải Linh Bối vô luận gặp Lam Hải tộc đều tự động tránh ra. Hai người không vội, một bên tiến lên, một bên tu luyện, đi biển làm cho hai người mở rộng tầm mắt, nhìn được rất nhiều sinh vật kỳ quái nhiều màu sắc.

Bọn hắn hiện tại đã có được bát giai tu vi thực lực tăng cường nhưng cũng thấy được con đường lên cửu giai khá gian nan. Từ bát giai đến cửu giai là một bậc cửa lớn, không chỉ minh ngộ cũng cần tích lũy.

Tu luyện trên Bích Thiên đảo ba năm thì năm thứ hai đã đột phá bát giai tiếp đó luôn là quá trình tích lũy. Bích Thiên đảo nồng đậm sinh mệnh năng lượng giúp tăng cao tu vi mà còn có lắng đọng lại trong cơ thể.

Lam Hải tộc cũng đã trở thành người dẫn đường tốt nhất thẳng đến Yêu Vực.

Lam Ca xem xét đường đi với tốc độ này sắp tới gần Yêu Vực.

Xa xa nhìn lại biển sâu đen kịt như một con Viễn Cổ cự thú vô biên vô hạn, cảm giác áp bách theo đó truyền đến.

Trải qua lâu như vậy rốt cục đã tới đích. Yêu Vực! Kẻ đã từng thống trị toàn nhân loại.

Đại vực khó lường nhất, ầm ầm sóng dậy Thất Sắc Hải vùng đất trung tâm của Yêu Vực!

"Cuối cùng đã tới nơi, thật không dễ dàng a! Yêu Vực so với Vô Tận Lam Hải càng thêm cường đại, xe, Hồng Bảo Nữ Hoàng còn dám đuổi tới không!" Lam Ca cười nói.

Pháp Hoa liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn nhìn quần áo lá cây trên người "Ta hiện tại chỉ muốn thay quần áo khác."

"Ngươi có tiền sao?" Lam Ca tạt một chậu nước lạnh.

"Ngươi có không?" Pháp Hoa tức giận.

"Ta không có nhưng ta có biện pháp a! Ngươi không biết cái gì gọi là thương gia mua bán sao? Có nhiều thứ chỗ của mình không đáng tiền nhưng mang đến nơi khác sẽ đáng tiền."

Khi hai người nổi lên mặt nước, bầu trời là có chút mây mù nhưng vẫn cảm hết thảy đẹp như vậy.

Vì lý do an toàn hai người trong biển sâu sinh sống ròng rã hơn một tháng a! Hai người minh bạch lại thấy ánh mặt trời có nghĩa như nào rồi.

Bờ biển là vách núi cheo leo, quái thạch lởm chởm, lúc này thấy mặt đất đều vô cùng thân thiết.

Lam Ca kéo Pháp Hoa phóng người lên triệu hoán ra một vòng thanh phong, nâng đỡ hai người nhanh chóng bay về phía bờ biển.

Hồng Bảo Nữ Hoàng coi như cảm nhận được khí tức muốn chạy tới cũng không dễ dàng như vậy cho nên hai người không quá lo lắng.

"Đây là Yêu Vực?" Quái thạch lởm chởm trên vách đá, phía sau là Vô Tận Lam Hải cảm giác dữ tợn.

Pháp Hoa trầm giọng "Sau đại tai biến những vết đứt gãy này có thể hình thành từ đó."

"Đi, chúng ta tìm thành phố lớn đã." Lam Ca nhắc nhở.

Thành phố lớn mới có đại yêu tọa trấn không cần e ngại Hồng Bảo Nữ Hoàng

Hai người cùng thẳng tiến đi về phía Yêu Vực, băng qua loạn thạch, Pháp Hoa cùng Lam Ca đối với Yêu Vực hiểu nhiều hơn, đây là một mảnh thiên địa nguyên lực mười phần dồi dào so Pháp Vực Lam Vực hơn rất nhiều, bùn đất phần lớn là màu nâu đậm, thảm thực vật dồi dào cao lớn thật mảnh đất này màu mỡ.

Theo tri thức học được bên trong Lục Vực, Yêu Vực có diện tích lớn nhất, sau đó là Ma Vực cùng Thú Vực, đối với Yêu, Tinh hai tộc cường đại cỡ nào nhân loại cũng không rõ ràng.

Hai người đi chừng một giờ mới tới một con đường, đường khá bằng phẳng dùng đá lát thành không biết dẫn tới địa phương nào.

Thanh âm "Trát trát" truyền đến, hai người vội vàng dạt sang ven đường.

Một đội xe xuất hiện trong tầm mắt.

Đội xe có tám chiếc, xe ngựa màu đen trên khắc đường vân vàng còn điêu khắc đồ án thập phần xa hoa mà cổ sơ, xa giá to lớn đủ để dung nạp mười mấy người thoải mái.

Làm hai người kinh ngạc chính là sinh vật kéo xe hết sức kỳ lạ. Nửa người dưới là giống ngựa thân trên lại giống nhân loại, cũng mặc quần áo nhưng chất liệu thô ráp.

"Bán Nhân Mã tộc? Bán yêu ư?" Lam Ca ở trong lòng nói với Pháp Hoa.

"Ừm, có lẽ vậy."

Bán yêu là chủng tộc đặc thù lai giữa nhân loại và Yêu tộc. Lúc trước người Thánh Vực muốn có được lực lượng cường đại đã cùng Yêu Tinh tộc, Yêu Quái tộc thông hôn sinh ra hậu đại mới có được Yêu Thần Biến, nhưng cũng sinh ra hình thái quái dị không giống nhân loại liền được xưng là bán yêu. Trải qua nhiều năm sinh sống, bán yêu đã là một bộ phận của Yêu Vực nhưng không xem là nhân loại nhưng cũng không xem là Yêu Quái tộc.

Nhìn Bán Nhân Mã địa vị rõ ràng không cao, mỗi chiếc xe có hai Bán Nhân Mã kéo.

Nhưng sau một khắc, Pháp Hoa cùng Lam Ca sắc mặt liền trở nên khó coi.

Những xe này không chỉ có Bán Nhân Mã kéo mà phía sau còn có người đẩy, mà người đẩy xe chính là nhân loại. Sau mỗi chiếc xe có bảy, tám người đẩy, Bán Nhân Mã tốt xấu chỉ là quần áo thô ráp mà những nhân loại này là dùng áo rách quần manh che thân, không chỉ quần áo tả tơi mà da dẻ xanh xao vàng vọt trên thân có rất nhiều vết thương.

"Nhanh lên, các ngươi những tên nhân loại ti tiện này! Dùng sức vào!" Một Bán Nhân Mã giương tay cầm roi quất vào người nhân loại lập tức tiếng kêu thảm liên mien vang lên. Nhân loại dùng khí lực nhiều một chút thì Bán Nhân Mã phía trước sẽ dùng ít sức hơn.

Pháp Hoa siết chặt nắm đấm kéo Lam Ca lại bên người mình.

"Ngươi kéo ta làm gì? Ngươi nhìn không thấy sao?" Lam Ca ở trong lòng giận dữ hỏi.

"Coi như ngươi cứu được những người trước mắt này, ngươi cứu được tất cả nhân loại sao?"

Lam Ca trầm mặc, tại Yêu Vực này địa vị nhân loại còn thấp hơn cả bán yêu, quả thực như là nô lệ.

Nhưng chỉ có hai người bọn hắn đâu có thẻ thay đổi được gì?

"Ta cảm thấy hiện chúng ta không cần mua bán nữa cũng có y phục mặc." Lam Ca lạnh lùng nói.

Pháp Hoa nhìn hắn một cái, hai người nhìn nhau.

Không tiếp tục khuyên can, Pháp Hoa yên lặng từ quần áo trên thân kéo xuống hai mảnh lá cây, đưa cho Lam Ca một mảnh rồi dùng nó che lại mặt mình.

"Này!"

Một tiếng quát lớn kinh hãi vang lên, Bán Nhân Mã đột nhiên đứng thẳng người vội vã làm xe ngựa ngừng lại.

Trước mặt đoàn xe là hai bóng người ngăn trở.

"Núi này là ta mở, cây này là ta trồng! Ê, phía sau là câu nào nhỉ?"

Một người khác tiếp lời nói: "Muốn từ đây qua, lưu lại tiền qua đường! Ngốc nghếch."

"A, đúng, lưu lại tiền qua đường."

"Nhân loại?" Bán Nhân Mã lúc đầu hoảng sợ nhưng định thần phát hiện ngăn trở đường đi lại là hai tên nhân loại dùng lá cây che mặt, lập tức toát ra thần sắc khinh thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro