Chap 78: Tôi sẽ theo đuổi em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin mời." Nam nhân viên đứng trước cửa phòng, đưa tay tỏ ý mời cô tự mở cửa vào.

Dương Minh Nguyệt gật đầu, nắm chốt cửa xoay một cái. Bên trong phát ra âm thanh "cạch", cô từ từ bước vào trong.

Không gian tối sầm lại, trong không khí mơ hồ có một mùi hương nam tính quanh quẫn trên chóp mũi Dương Minh Nguyệt, cô có thể cảm nhận phía sau là vòm ngực rắn chắc của một người. Đôi mắt nâu híp lại, cô cắn môi, đưa tay thục trỏ ra sau, nhưng may mắn trong đêm tối mà Cố Dật Phàm vẫn có thể tránh đi.

Cố Dật Phàm đưa tay nắm lấy tay cô áp chế xuống hông, thân hình cao lớn đè cô sát vào tường. Dương Minh Nguyệt cười nhạt nhìn đôi mắt đen hun hút kia trong đêm tối, định cho hắn một cú để đời dưới hạ bộ thì cô phát hiện, mình bị kẹp như chả giò rồi. Không nhúc nhích được.

Đột nhiên gương mặt đó tiến sát lại gần cô, Dương Minh Nguyệt bình tĩnh đối diện với nó, chỉ là không phải hôn, mà chỉ vùi đầu vào hỏm vai của cô. Một hơi thở ấm nóng phả vào cổ, Dương Minh Nguyệt run lên nhè nhẹ.

Không gian im ắng lạ thường, ánh trăng bên ngoài cửa sổ phòng ánh lên chiếu sáng vào phòng, hai cái bóng nhìn đen in rõ rệt trên nền đất. Dương Minh Nguyệt từ khi biết mình bị khống chế liền không chống cự nữa, mà Cố Dật Phàm cũng chỉ dừng lại trên hõm vai cô.

"Tôi sẽ theo đuổi em." Giọng nói hắn khàn khàn, trong đêm lại càng trở nên mơ hồ.

Tim Dương Minh Nguyệt không hiểu sao lại đập nhanh hơn biên độ thường, cô đứng im, mặc kệ hắn ôm mình. Cô không bài xích hắn, có thể là cũng có cảm giác với hắn. Nhưng cô là chưa xác định được... Mình muốn gì.

"Sao không trả lời tôi chứ?" Cố Dật Phàm ôm cô, cuối đầu nhìn xuống gương mặt xinh đẹp. Cô gái trong lòng hắn không có ý định kháng cự.

Cô cười một tiếng mới ngẩng đầu trả lời hắn:"Nếu có thể thay đổi ý định của anh, tôi sẽ trả lời."

Cố Dật Phàm cười cười, đúng vậy, dù cô trả lời bất cứ cái gì, dù cho có cự tuyệt thì hắn vẫn không thay đổi ý định của mình. Cả hai lại tiếp tục im lặng, nhưng lần là im lặng nhìn nhau. Không một lời nói, không một hành động gì khác. Họ chỉ nhìn nhau.

"Tôi không chơi đấu mắt." Dương Minh Nguyệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí, giọng nói bình tĩnh đến bất ngờ. Tính ra thì vừa nãy cô được thổ lộ, nhưng hình như là không ảnh hưởng.

Cố Dật Phàm bất ngờ kéo eo cô, cả người Dương Minh Nguyệt không còn khoảng cách với hắn nữa, giọng cười của hắn nghe rất êm tai. Sau tiếng cười, môi cô liền bị một độ ấm bao phủ.

Thề với trời, cả đời này cô ghét nhất cảm giác bị người khác dẫn dắt hoặc chiếm thế thượng phong. Cố Dật Phàm đưa tay đỡ gáy cô, đôi môi ấm nóng chạm nhẹ vào môi Dương Minh Nguyệt, hắn đưa lưỡi liếm liếm môi cô. Dương Minh Nguyệt ngứa ngáy cắn lại môi hắn, cô tiếp hắn.

Được cô đáp trả, Cố tổng hơi ngạc nhiên, ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn cô. Dương Minh Nguyệt vòng tay qua cổ hắn, trực tiếp lật người đè lại hắn vào tường, nụ hôn vẫn tiếp tục. Dáng người cả hai cũng chỉ hơn kém mười mấy centimet.

Sau một nụ hôn, Dương Minh Nguyệt vẫn giữ tư thế cũ. Còn Cố Dật Phàm, hắn lại càng siết chặt eo cô hơn.

"Em hôn bao nhiêu người rồi?" Lại hôn giỏi hơn cả hắn.

Bất giác trong lòng hắn cảm thấy tức giận. Cô hôn bao nhiêu người mới luyện được cái kỹ năng đó chứ?

"Ngoại trừ kỹ thuật diễn thì hoàn toàn là trời ban." Dương Minh Nguyệt hất hất mái tóc, cần gì phải hôn nhiều người chứ? Kỹ thuật thôi mà.

Thấy Cố Dật Phàm im lặng nhìn cô như dò xét, cô lại nhìn hắn ta, ánh mắt dửng dưng không sợ chết. Đột nhiên hắn đưa tay che mắt cô lại, giọng nói rất nhỏ.

"Tôi không thích em nhìn tôi như vậy." Mỗi khi cô nhìn hắn bằng ánh mắt đó, một loại cảm giác xa lạ khiến hắn khó chịu, giống như cô đang muốn kéo khoảng cách giữa họ ra xa vậy.

Mà nghe hắn nói vậy, với cái hành động này của hắn. Dương Minh Nguyệt đột nhiên bật cười. Chưa cười được bao lâu thì lại lâm vào tình trạng xấu không lỗ chui.

Cô không trả lời vấn đề của hắn, nhưng cái bụng cô lại trả lời. Trong không gian yên tĩnh vang lên một âm thanh rất vang dội. Nó báo hiệu, cô đói sắp chết rồi.

Cố Dật Phàm buông tay, nhìn cô cười cười.

"Ăn thôi." Hắn kéo tay cô ngồi xuống bàn, đèn trong phòng cũng được bật lên.

Giờ hắn mới cho người dọn thức ăn lên. Dương Minh Nguyệt rất tự nhiên dùng nữa với hắn, giống như cái không gian mập mờ không rõ vừa rồi không phải của cô và hắn vậy.

Dùng bữa xong Dương Minh Nguyệt vừa cầm túi xách thì Cố Dật Phàm đã lên tiếng:"Tôi đưa em về."

"Anh định tạo cho tôi bao nhiêu cái scandal?" Cô cười cười vuốt lại mái tóc. Chiếc cổ trắng nõn ẩn hiện dấu vết gì đó rất dễ hiểu lầm.

Ánh mắt Cố Dật Phàm đặt trên cổ cô rồi dời lên gương mặt xinh đẹp với nụ cười nhàn nhạt kia.

"Tôi đảm bảo an toàn cho em, hay để tôi công khai rằng mình sẽ theo đuổi em." Cố Dật Phàm cầm áo khoác, tay kia nắm lấy tay Dương Minh Nguyệt mặc kệ cô có đồng ý hay không.

Hắn vừa đi thì chợt khựng lại, Dương Minh Nguyệt phía sau nắm chặt tay hắn, cô hỏi:"Thẳng thắn đi, anh nghiêm túc hay chỉ chơi đùa."

Cô hỏi rất bất ngờ, ánh mắt lại cứng rắn vô cùng. Giống như hắn chỉ cần nói là chơi đùa, cô sẽ ngay lập tức chặt đứt dây dưa không có dây mơ rễ má gì dính dáng đến hắn nữa. Không hiểu sao, hắn lại tin cô có thể làm điều đó. Nhưng hắn rất may mắn, may mắn vì bản thân hắn đã quyết định nghiêm túc.

Hắn kéo tay cô, ôm cô vào lòng. Chỉ một khoảnh khắc này thôi, hắn không dám đùa giỡn cô một chút nào. Đúng, là không dám chứ không phải không muốn. Cô cho hắn một cảm giác thân thuộc lạ lùng, nhưng hắn chắc chắn, lúc trước, hắn chưa từng gặp cô. Vậy cảm giác quen thuộc này...

"Tôi thật lòng muốn theo đuổi em."

Dương Minh Nguyệt gật đầu:"Được, nếu như tôi biết anh chỉ muốn chơi đùa thì anh sẽ hối hận."Ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

"Sẽ không."Cố Dật Phàm lắc đầu, cái ôm này cả hai không hề nói lời yêu thương ngọt ngào, cũng không gọi nhau thân mật, họ chỉ hứa, hứa với nhau những điều thiết thực nhất mà bản thân mình làm được.

Dương Minh Nguyệt áp mặt vào lòng hắn, cổ áo sơ mi hở ra. Cô cười cười nhắm mắt ôm hắn, có lẽ cô cũng có cảm giác với hắn.

Một màn này của bị Cao Sơn và Hà Cổ Uyên nhìn thấy, hai người bọn họ thật vô tội. Toàn là dân ế dài hạn. Người ta lại ăn cẩu lương dài dài rồi.

Dương Minh Nguyệt buông Cố Dật Phàm ra, hắn chủ động kéo tay cô. Dương Minh Nguyệt không nói gì, vẻ mặt vô cùng thản nhiên giống như đã thích ứng được.

"Hai người về trước đi, tôi đưa cô ấy về." Cố Dật Phàm nhìn hai lướt qua hai người một nam một nữ trước mặt, rồi nắm tay Dương Minh Nguyệt đi.

Hà Cổ Uyên đứng yên không động tĩnh, Cao Sơn thì như bị sét đánh, mặt mũi khét lẹt. Chị Minh Nguyệt sắp bỏ bọn họ rồi.

"Cao Sơn, anh... Thấy giống tôi chứ? Mắt tôi có vấn đề gì không?" Cổ Uyên ngó ngác quay sang khều khều Cao Sơn. Đúng là không tin vào chính mình nữa rồi.

Cao Sơn lắc đầu đồng cảm:"Không đâu, mắt chúng ta đều rất tốt. Chỉ là cảnh khi nãy rất hại mắt của chó độc thân bọn mình thôi."

Hai người tự nhận là chó độc thân một trước một sau chấp nhận sự thật đưa nhau ra về. Nhưng phải nói, hôm nay bọn họ gọi muốn hết nữa cái nhà hàng rồi.

Số tài khoản trong thẻ Cố tổng bị vơi đi không thương tiếc.

Cố Dật Phàm đưa Dương Minh Nguyệt về biệt thự, cả hai vừa ra xe thì gặp Dương Tố Vy cùng Bạch Thiên Ngôn bước vào, bốn người chạm mặt nhau, Dương Tố Vy tươi cười dịu dàng còn Bạch Thiên Ngôn sắc mặt bình thản cho đến khi nhìn thấy cô.

Ngược lại trong lòng Dương Minh Nguyệt ý cười dào dạt, nữ chủ sáng đi với nam nhân này, chiều đi với nam nhân khác, tối lại có riêng một người. Mà lúc nào cũng là mỹ nam, cuộc sống như vậy không bị ghét cũng bị ghen.

Dương Tố Vy nhìn thấy ánh mắt cô nhìn mình liền tỏ ra vui vẻ tươi cười. Ánh mắt không biết là cố tình hay vô ý rơi trên tay cô đang nắm tay Cố Dật Phàm, nụ cười kéo ra đầy ý vị.

"Minh Nguyệt, em cũng đi ăn à. Trùng hợp thật." Dương Tố Vy đưa tay vén mái tóc đen mượt trên vai, lộ ra vòng cổ tinh xảo lấp lánh ánh sáng.

Đó chính là chiếc vòng cổ được đặc chế riêng của Đức, kim cương cũng là số lượng có hạn. Mấy ngày hôm nay đang được thị trường quảng bá rầm rộ. Không ngờ đã nằm trọn trên cổ Dương Tố Vy. Quả nhiên là khí chất của nữ chủ, đeo vào nhìn rất hợp. Dương Minh Nguyệt nhếch môi tạo một nụ cười nhàn nhạt. Đáy mắt không một tia dao động.

"Tôi cũng là con người, đương nhiên cũng biết đi ăn."

Bạch Thiên Ngôn có hơi thất thần, bị Dương Tố Vy kéo tay, tâm tình cũng theo đó bị kéo trở lại.

Hắn gật đầu chào cô, hơi giật mình khi nhìn thấy Cố Dật Phàm, nam nhân này cư nhiên lại ở cùng chỗ với cô. Hai đầu mày bất giác nhíu lại, Bạch Thiên Ngôn cảm thấy chán ghét bản thân mình vô cùng.

"Cố tổng và Minh Nguyệt đây là..." Dương Tố Vy đảo mắt nhìn hai người, Dương Minh Nguyệt dửng dưng nhìn cô ta, còn Cố Dật Phàm, từ đầu tới cuối ánh mắt hắn dường như chỉ dừng lại trên người Dương Minh Nguyệt. Xem hai người kia giống như kẻ thừa thải.

Thấy Cố Dật Phàm còn không buồn trả lời, Dương Minh Nguyệt cảm thấy hài hước. Người ta là nữ chủ, thiếu lễ phép dễ chết lắm đấy.

"Nhọc công chị quan tâm?" Dương Minh Nguyệt nhàn nhạt nhìn Dương Tố Vy trả lời. Nói rồi cô chủ động cầm tay Cố Dật Phàm rời khỏi.

Sống chung một bầu không khó với nữ chủ thiệt là khó thở.

Dương Tố Vy bị cho ăn lơ cô ta liền cảm thấy không cam lòng. Ánh mắt nhìn Cố Dật Phàm giống như vừa đặt ra được chủ ý.

Từ phía sau, Bạch Thiên Ngôn vẫn cứ im lặng nhìn bóng lưng một nam một nữ nắm tay nhau rời đi. Trong lòng không biết là khó chịu hay là loại cảm giác gì. Nhưng hắn cảm thấy bản thân mình ngày càng phi lý. Vì lí do gì mà giờ lại thích cô chứ? Là do cô không đeo bám hắn, là do cô phớt lờ hắn hay là do cô đã trở thành một người khác hoàn toàn lúc trước? Đến ngay cả hắn giờ cũng không hiểu được mình. Ánh mắt hắn chuyển về nhìn cô gái bên cạnh. Có lẽ đối với cô chỉ là cảm xúc nhất thời. Người con gái hắn yêu, chỉ duy một mình Dương Tố Vy mà thôi.

Sau khi lấy xe Cố Dật Phàm đưa cô về biệt thự. Suốt cả đoạn đường cả hai cũng chỉ im lặng không ai nói gì. Mỗi người đều có tâm sự riêng.

Đứng trước cổng biệt thự, Dương Minh Nguyệt định bước vào thì Cố Dật Phàm nắm tay cô kéo lại.

Cả hai đứng đối diện, hắn nhìn cô một hồi vẫn không nói gì. Dương Minh Nguyệt cười khẩy.

"Tôi biết tôi đẹp, còn nhìn nữa là thu..."

Bật chế độ tổng tài bá đạo, Cố tổng không cần nghe cô nói hết đã ôm cô lại hôn lên má cô một cái rồi nói:"Tôi rất nhiều tiền."

"Được." Nhiều tiền là ngon chứ gì? Ngại quá, cô thích nhất là tiêu tiền.

Trong đầu như mở ra một đại đại ý kiến. Dương Minh Nguyệt không do dự nói:"Nắm tay 1 vạn, ôm 5 vạn, hôn 10 vạn."

Cô cười cười định nhìn xem mặt tên này sẽ đại biến như thế nào nhưng chờ mãi chỉ thấy hắn gật đầu cái rụp rồi đưa cho cô tấm thẻ đen. Dương Minh Nguyệt cuối đầu nhìn tấm thẻ trong tay. Anh ngon rồi. Có tiền là ngon rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro