Q2. Chương 60.2 :Âm mưu ngấm ngầm nhiều lần xuất hiện (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Kiều Tịch Hoàn mím môi, bên tai còn quanh quẩn âm thanh của Cổ Nguyên, không chút ngữ điệu, cô điều chỉnh lại tâm tình, cầm điện thoại lên gọi cho Diêu Bối Địch :"Cùng Cổ Nguyên ăn mừng lần đầu tiên của anh ta, cô bây giờ đang ở đâu?"

. . . . .

"Tôi ở. . ." Diêu Bối Địch đột nhiên dừng lại một chút, có lẽ không biết rõ làm sao để giải thích, Diêu Bối Địch nói :"Cô nói địa chỉ đi."

"Khê Thủy Nhân Gia, hiện tại Cổ Nguyên đã qua đó, tôi chắc mất 10 phút, cô bao lâu."

"Không quá 30 phút."

"Được, chờ cô."

"Ừ." Diêu Bối Địch cúp điện thoại.

Diêu Bối Địch chuyển mắt nhìn người trong phòng vẫn nằm im như cũ, có chút không kiên nhẫn là Tiêu Dạ.

Thân thể Tiêu Dạ phôi khục đúng là rất nhanh, bị roi đánh đến tổn thương như vậy. Cẩn thân một chút có thể thay đổi cách nằm ngủ, không cần nằm sấp nữa.

"Tiêu Dạ, em đi ra ngoài một chuyến." Diêu Bối Địch nói.

Tiêu Dạ chuyển mắt nhìn cô.

"Kiều Tịch Hoàn hẹn em ăn cơm." Diêu Bối Địch giải thích.

Sắc mặt Tiêu Dạ cũng không hẳn cực kỳ tốt, nhưng cũng không có đặc biệt cau có.

Diêu Bối Địch thực sự không rõ, nét mặt anh giờ là đồng ý hay không đồng ý.

Cô cắn môi, tiếp tục nói :"Em sẽ cố gắng về sớm một chút."

Tiêu Dạ quay đầu, không có đem ánh mặt đặt trên người cô, lạnh lùng nói :"Kiều Tịch Hoàn thiếu tôi 20 vạn việc vệ sĩ, giúp tôi thúc cô ta thanh toán."

". . . " Diêu Bối Địch nhìn anh chằm chằm.

"Tôi không thích người khác thiếu tôi tiền!" Tiêu Dạ vẫn lạnh lùng như cũ.

Diêu Bối Địch thẹn thùng.

Có đôi khi tiếp xúc lâu với Tiêu Dạ, cũng sẽ phát hiện một chút, có vài hành động nhỏ ngây thơ.

"Buổi tối anh nhớ ăn đầy đủ, nếu như không thích chị giúp việc bón cho ăn, thì anh tự mình ăn." Diêu Bối Địch tự nhiên nói.

Sắc mặt Tiêu Da dừng một chút.

Diêu Bối Địch cảm thấy có phải hay không bản thân quá tự nhiên, tự nhiên đến mức lộ ra việc Tiêu Dạ đang che giấu ý đồ không muốn ăn cơm. Khóe miệng cô cười cười, cầm túi xách lên, khom lưng xuống ấn lên trán anh một nụ hôn. Môi của cô tới gần lỗ tai anh, nhẹ giọng nói :"Đừng để bản thân phải chịu đói."

Giọng nói rõ ràng ám muội đến không được.

Cơ thể Tiêu Dạ căng thẳng một cái.

Diêu Bối Địch cười cười, mở cửa rời đi.

cô đi xuống lầu, ở đại sảnh đụng phải Tiêu lão gia.

Tiêu lão gia nhíu mày một cái :"Ăn cơm, con đi đâu vậy?"

"Bạn con hẹn có việc, con đi ra ngoài xong lập tức trở về." Diêu Bối Địch giải thích.

Tiêu lão gia khẽ gật đầu một cái, sau đó tự nhiên đi qua bên cạnh cô.

Cô không nhịn được hít một hơi thật lớn, cô thực sự rất sợ Tiêu lão gia ngăn cản, nhất định buổi trưa hôm nay lúc bác sĩ Mạc rời đi, hành động chán nản như vậy, nếu như bác sĩ Mạc có lá gan nhỏ đi một chút chắc đã bị Tiêu lão gia hù cho chết a!

Cô hít sâu, đi ra khỏi biệt thự.

Ở cửa đã dừng một chiếc xe đen, đứng trước ô tô là một vệ sĩ mặc tây trang đen. Lễ phép nhìn cô nói :"Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia phân phó để tôi đưa phu nhân ra ngoài."

"Ah." Diêu Bối Địch gật đầu.

Cô thực sự định gọi lái xe đến, nhưng. . . Nếu Tiêu Dạ đã sắp xếp, khóe miệng cô không tự chủ cười, dĩ nhiên cô sẽ không cự tuyệt.

Cô đi đến gần cửa xe, tài xế cung kính mở cửa xe cho cô.

Cô đi vào xe, tài xe vòng qua ghế lái, kế bên người lái là một vệ sĩ mặc tây trang màu đen, chiếc xe có dáng hơi dài, hai vệ sĩ mặc đồ đen ngồi ngay phía sau cô, cung kính không gì sánh được.

Diêu Bối Địch ngạc nhiên nhìn người trước mặt, có chút đả kích quá độ.

Một vệ sĩ nhanh chóng giải thích :"Đại thiếu gia an bài chung tôi nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Đại thiếu phu nhân, phu nhân có thể coi chúng tôi như không tồn tại."

Mấy người lớn như vậy, khôi ngô như vậy, cô làm sao có thể coi như mấy người không tồn tại được ?!

Cô cắn môi, không chớp mắt nhìn bọn họ.

Hai vệ sĩ coi như không thấy gì, dưới sự quan sát của Diêu Bối Địch, mặt không biến sắc tim không đập, rõ ràng đã có thói quen từ rất lâu rồi.

Diêu Bối Địch thở dài một hơi, đột nhiên được Tiêu Dạ quan tâm như vậy, rốt cuộc là tốt hay là không tốt?!

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đã dần tối lại.

Lần đầu tiên của Cổ Nguyên.

Cô vẫn từng cho là, Cổ Nguyên sẽ bảo vệ thân mình thật tốt, đợi một lúc nào đó có thể cảm động được Hoắc Tiểu Khê.

Bây giờ nghĩ lại, thực sự trên cái thế giới này cũng không có gì có thể gọi là thiên trường địa cửu, vĩnh hằng bất biến.

. . .

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng Phượng Hoàng trong Khê Thủy Nhân Gian ra đã thấy Cổ Nguyên ngồi bên trong.

Vẫn như vậy, im lặng ngồi ở một chỗ, nhìn thấy cô đến, khuôn mặt hiện lên một chút cười, chỉ là một loại lễ phép bắt chuyện mà thôi.

Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi bên cạnh Cổ Nguyên, tùy tiện ngồi.

Trái ngược với vẻ hào hoa phong nhã của Cổ Nguyên, Kiều Tịch Hoàn vẫn cảm thấy mình không theo trào lưu nào.

Không theo theo trào lưu của người bình thường.

Phòng bao còn chưa có dọn đồ ăn lên, nhưng lại đặt hai chai rượu đỏ.

Người phục vụ lễ phép đứng ở một góc phòng bao, tùy thời đợi phân phó.

"Diêu Bối Địch lúc nào tới?" Cổ Nguyên hỏi cô.

"Nói là nửa tiếng." Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạp đáp trả, dùng đôi mắt nhìn người phục vụ ý bảo khui rượu.

Phục vụ liền vội vàng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt nhìn sang Cổ Nguyên nói :"Làm sao đột nhiên bắt đầu rồi, tôi còn tưởng anh là người già cô đơn đến chết chứ."

Cổ Nguyên nở nụ cười nhạt nhòa một cái :"Tôi không có vĩ đại như cô nghĩ đâu."

"Xem ra là tôi đánh giá anh quá cao." Kiều Tịch Hoàn không chút kiêng kỵ nói.

Cổ Nguyên không quan tâm cười :"Ừ, tôi thực sự cũng có rất nhiều lòng dạ ích kỷ, ví như dưới sự áp lực của cha mẹ, tôi cũng sẽ thỏa hiệp. Nghĩ có thể sau khi kết hôn sinh con rồi, trải qua sinh hoạt của người bình thường có lẽ sẽ quên được những chuyện không thể nào quên được. Tôi nghĩ tôi là một người đàn ông nên có trách nhiệm."

Cho nên coi như là phần trách nhiệm kia, cũng sẽ bắt bản thân buông đi rất nhiều. Rất nhiều cho dù không thể bỏ xuống được, cũng không muốn bản thân lại suy nghĩ tới chuyện hy vọng xa vời gì.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, im lặng.

Lúc này, phục vụ đã đem rượu đỏ mở ra, rót cho mỗi người một ly.

Kiều Tịch Hoàn cầm ly rượu lên :"Vừa uống vừa đợi Diêu Bối Địch đi!."

Cổ Nguyên gật đầu, cùng Kiều Tịch Hoàn chạm cốc.

Tiếng ly rượu chạm vào nhau vang lên thanh thúy.

Rượu đỏ lặng lẽ ở trong ly chập chờn, như hoa hồng máu vậy, diễm lệ nhiều vẻ.

Kiều Tịch Hoàn uống cạn,

Cô luôn có thói quen uống rượu như thế.

Có đôi khi Cổ Nguyên ghét bỏ nói, nói rượu bị cô uống như thế thật lãng phí.

Rượu đỏ là cực phâm không phải đem ra là uống cạn.

Muốn cạn, thì uống bia đi.

Có thể từ nhỏ cô chính là một người lãng phí, từ nhỏ đã không hiểu được thế nào là quý trọng. Hơn nữa từ nhỏ cô đã không phải dạng người luôn khiến bản thân phải chịu oan ức. Đối với rượu đỏ ngon, cô uống cạn rồi lại càng cảm thấy thoải mái, tại sao cô còn phải uống bia, một dạng như nước lỏng chứ?!

Quan điểm của cô luôn như thế, luôn tùy hứng.

Tùy hứng đến nỗi Cổ Nguyên vô lực phản bác, ngược lại còn bị cô khiến cho thay đổi.

Cô nhìn lý rượu của Cổ Nguyên cũng không còn một giọt, không nhịn được cười một tiếng.

Dường như tất cả thời gian, nếu tiếp xúc lâu với một người, tự nhiên sẽ quen với tính cách của đối phương.

Hoắc tiểu Khê rất biết cảm hóa người khác, tựa như nụ cười của cô, luôn giống nhau. Nhìn qua không tim không phổi, xán lạn lại còn chói mắt.

"Không có tôi, hai người cứ như vậy mà uống sao?" Ở cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Diêu Bối Địch.

. . . .

Kiều Tịch Hoàn nhìn Diêu Bối Địch, cười trêu ghẹo :" Tôi nghĩ cô còn cùng Tiêu Dạ triền miên thêm một chút nữa chứ."

Khuôn mặt Diêu Bối Địch chợt ửng đỏ.

Đỏ rõ ràng như vậy, còn đáng yêu như vậy.

"Cô thế nào còn biết xấu hổ, Tiêu Dạ chịu sao được?" Kiều Tịch Hoàn nhịn không được lại trêu ghẹo.

Diêu Bối Địch ngồi xuống cạnh Kiều Tịch Hoàn :"Hôm nay tới chúc mừng Cổ Nguyên, không được nói tôi nữa."

"Thì chúc mừng cô lần nữa nhào vào Tiêu Dạ, cũng không tệ a."

"Kiều Tịch Hoàn, không được nói nữa!" Mặt của Diêu Bối Địch đã đỏ chót.

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được cười to.

Nụ cười rực rỡ như vậy :"Tôi nói cô nhỏ như con thỏ ngoan ngoãn vậy, Tiêu Dạ lại là con sói lớn, không phải sẽ đem cô ăn tới khớp xương cũng không còn sao?!"

"Kiều Tịch Hoàn cô còn nói!" Diêu Bối Địch khó chịu, có chút tức giận nhìn bồi bàn nói :"Rót cho tôi rượi đi, tôi muốn đem cô gái kia chuốc say!"

"Tôi rất mong chờ." Kiều Tịch Hoàn vẻ mặt không cho là đúng.

Diêu Bối Địch rót đầy một ly, suy nghĩ một chút :"Hay là uống cùng đi!."

Kiều Tịch Hoàn cầm ly lên, Cổ Nguyên cũng vậy.

"Cái kia mặc kệ ra sao, chúc mừng." Diêu Bối Địch nói.

"Đúng vậy, chúc mừng." Kiều Tịch Hoàn phụ họa.

Ba người cùng cụng ly, uống rượu.

Kiều Tịch Hoàn một hớp lớn đã cạn, đột nhiên nghĩ tới cái gì :"Cổ Nguyên có phải nụ hôn đầu tiên cùng đêm đầ tiên đều dành cho Cố Tử Nhan sao?!"

"Nụ hôn đầu tiên không phải." Cổ Nguyên đối với hai người cũng không giấu giếm.

"Nụ hôn đầu tiên cho người nào?" Kiều Tịch Hoàn tò mò.

Tên này không phải trước đây thừa dịp cô đang ngủ hôn lén cô đấy chứ?!?

"Diêu Bối Địch."

"Phốc." Diêu Bối Địch đang phồng má uống rượu, tửu lượng lại không tốt, đang từ từ uống nhưng chưa kịp nuốt đã phun ra.

Bây giờ thì tốt rồi, rượu đỏ trong miệng Diêu Bối Địch toàn bộ đều phun hết ra bàn.

Diêu Bối Địch trố mắt ra nhìn Cổ Nguyên.

Nhớ lại lần kia vì chọc giận Tiêu Dạ.

Kiều Tịch Hoàn cũng kinh ngạc, nhíu mày nhăn mặt hỏi :"Hai người từ lúc nào có mờ ám?"

"Chớ suy nghĩ nhiều, bởi vì tình huống đặc biệt, Cổ Nguyên chỉ giúp tôi mà thôi." Diêu Bối Địch vội vã nhận lấy khăn giấy từ Cổ Nguyên đưa tới, lau lau miệng, quay đầu nhìn Cổ Nguyên nói :"Là nụ hôn đầu của anh, thật ngại quá. . ."

"Ngược lại cũng không thể cho người mình thích, cho ai lại có gì khác biệt." Cổ Nguyên nở nụ cười nhạt nhòa.

Diêu Bối Địch cùng Kiều Tịch Hoàn đột nhiên trầm mặc.

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, vẫn là như thế, không có nửa điểm tâm tình chập chờn nào.

Cô nghĩ.

Cổ Nguyên cùng Hoắc Tiểu Khê có lẽ mãi mãi cũng không có một điểm vắt qua nhau trên một đường thẳng.

"Cố Tử Nhan?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.

Tính cách hiếu kỳ, mặc kệ cô thay đổi thành thân phận gì, tính cách cũng không thay đổi được.

Mặc kệ dù có thích hay không, cũng phải công bằng!.

Khóe miệng Cổ Nguyên cười cười, nhìn hai cô gái dáng vẻ rất tò mò :"Giữa chúng tôi vẫn rất tốt, có cần phải kể cả chuyện giường chiếu sao?"

"Cắt, có gì phải giấu. Mọi người cũng không phải chưa từng làm qua, tôi cũng không có hứng thú." Kiều tịch Hoàn mặt coi thường nói.

Cổ Nguyên cười cười, không nói thêm nữa.

Diêu Bối Địch cũng không dày mặt mà đặt câu hỏi như Kiều Tịch Hoàn, tuy cũng muốn biết Cổ Nguyên cùng người phụ nữ kia có phải cũng trong sáng mà thuần khiết như vậy không.

Luôn cảm thấy, Cổ Nguyên đáng được sở hữu người phụ nữ tốt nhất trên thế giới.

Bữa cơm kia ăn không nhanh cũng không chậm.

Dường như lại nhớ đến rất nhiều năm về trước, ba người bọn họ luôn như thế luôn liên hoan. Bất kể ai gặp chuyện phiền lòng, thỉnh thoảng bọn họ sẽ lại gặp mặt, dường như sẽ khiến tâm tình nhẹ nhàng đi rất nhiều. Đây chính là biểu đạt sức hấp dẫn a!.

Cho nên Diêu Bối Địch cảm thấy, Tiểu Khê không ở chung cùng Cổ Nguyên thực sự cũng tốt. Chí ít giữa bọn họ vẫn có thể tồn tại được tình cảm sâu đậm, còn có thể tồn tại tình cảm thuần khiết như thế.

3 giờ sau.

Tất cả mọi người ăn có chút kéo dài.

Hơn nữa còn ăn uống no nê.

Diêu Bối Địch có tửu lượng kém cỏi nhất, cho nên lúc ra cửa, Diêu Bối Địch bước đi có chút không vững. Mặc dù đã cố gắng đi thật thẳng đường, lại càng như vậy lại càng tạo ra hình chữ S rõ ràng.

Dưới sự giúp đỡ của Cổ Nguyên, Diêu Bối Địch cuối cùng cũng lảo đảo ngả nghiêng đi tới trước xe limousine.

Trước xe limousine đã có 4 vệ sĩ mặc tây trang đứng trước mặt.

Cổ Nguyên nhíu mày một cái.

Diêu Bối Địch tựa hồ cảm giác được Cổ Nguyên có chút kinh ngạc, giải thích :"Vệ sĩ của tôi."

Cổ Nguyên ngẩn ra, có chút buồn cười.

"Đừng cười, tôi cũng hiểu được Tiêu Dạ có chút khoa trương, thế nhưng. . .Tôi nói để cho anh đừng cười." Diêu Bối Địch vì say rượu nên khuôn mặt càng thêm ửng đỏ :"Lần sau ra ngoài, sẽ không để cho nhiều.. . người như thế này đi theo."

Sau đó, ngượng ngùng chui vào trong xe.

Xe Limousine cứ thế nghênh ngang mà đi.

Cổ Nguyên quay đầu nhìn người đang dựa vào cửa quán ăn, nụ cười liền hướng về phía Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn xe Limousine biến mất :"Kỳ thực cô ấy như vậy là do cố gắng hạnh phúc."

Cổ Nguyên gật đầu nói :"Tôi đưa cô về."

Sau đó tự nhiên đi tới đỡ lấy cô, cánh tay chạm vào gần lưng Kiều Tịch Hoàn.

"Đau." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái.

Cổ Nguyên liền rụt tay về.

"Trên lưng có một vài vết thương nhỏ, không có chuyện gì." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

Cổ Nguyên không tin nhìn cô.

"Chẳng lẽ tôi phải cởi trước mặt mọi người để cho anh xem sao?" Kiều Tịch Hoàn cười hỏi.

Cổ Nguyên mấp máy môi :"Tôi đưa cô về."

"Không cần, tôi tự gọi taxi trở về." Kiều Tịch Hoàn khoát tay, thuận tiện vẫy một chiếc taxi ở trước cửa :"Về sau quan hệ của chúng ta sẽ thay đôi, không cần quan tâm ai thế nào, chủ yếu nên quan tâm ánh mắt của người khác. Tôi không muốn bị hiểu lầm, nếu không chúng ta rất khó qua."

Cổ Nguyên nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn cười cười, cái gì cũng không nói thêm nữa, bởi vì Cổ Nguyên cái gì cũng đều hiểu.

Cô mở cửa xe ngồi vào :"Tạm biệt."

Cổ Nguyên vẫn như cũ nhìn cô.

Nhìn cô ngồi vào xe taxi, rời đi.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Cổ Nguyên vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ.

Dưới ánh đèn của nhà hàng sáng trưng, một giây kia Kiều Tịch Hoàn lại cảm thấy thế giới của Cổ Nguyên. . . Ảm đạm vô cùng.

Cô cắn môi quay đầu.

Luôn sẽ có một lần phải trải qua tàn nhẫn.

Rất nhiều năm sau, có thể sẽ nhìn nhau cười, vì lúc mình còn trẻ sẽ cảm thấy buồn cười mà thôi.

Cô điều chỉnh lại tâm tình, bình tĩnh trở lại Cố gia biệt thự.

Khi đó không tính là quá muộn, người giúp việc còn đang dọn dẹp lại biệt thự, động tác rất cẩn thận chỉ sợ làm kinh động trong nhà.

Lúc cô trở về, thật sự có chút say rượu nên bước đi cũng có chút bất ổn. Người giúp việc nhìn cô, lễ phép chào hỏi.

Cô mím môi, cố gắng để cho mình đi về tới phòng.

Cô từng bước một đi lên cầu thang.

Từng bước một đi lên.

Ở trước cầu thang có một người phụ nữ, Ngôn Hân Đồng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta một cái, không phản ứng gì, người phụ nữ này trong khoảng thời gian này xuất hiện ở đây, có chút gì không đúng.

Đúng là có chút gì đó không phải cho lắm.

Bước chân của cô vừa mới đi tới bên cạnh Ngôn Hân Đồng, cũng cảm giác được Ngôn Hân Đồng đẩy cô một cái. Khi đó trong người đang có men rượu nên cảm thấy có chút choáng váng. Hơn nữa giây phút ấy cũng không rõ ràng lắm, cho nên phản xạ có điều kiện túm lấy Ngôn Hân Đồng sau đó một tay nắm lấy vịn cầu thang để ổn định bản thân.

Cô thực sự có đẩy Ngôn Hân Đồng hay không cô hoàn toàn không rõ, chỉ là Ngôn Hân Đồng vì sao lại bị ngã xuống dưới.

"Loảng xoảng, loảng xoảng. . . ." Âm thanh rõ ràng.

Từ trên cầu thang không ngừng lăn xuống.

Lăn xuống mặt đất, mọi người trong biệt thự sợ đến ngây người bao gồm cả cô, bao gồm cả người giúp việc đang quét nền.

Tất cả mọi người giật mình, nhìn một màn này.

Thế giới này đều phảng phất im lặng, im lặng đến nỗi khiến người khác hít thở không thông.

Không biết là ai đột nhiên như là kịp phản ứng lại, vội vàng nói :"Nhị phu nhân chảy máu!"

Mọi người lập tức ồn ào.

Chỉ có Kiều Tịch Hoàn là còn đứng trên cầu thang, nghiêm túc suy nghĩ, vì sao Ngôn Hân Đông lại ở bên cạnh cô lăn xuống, vì sao Ngôn Hân Đồng nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. . .

Có người giúp việc vội vội vàng vàng từ dưới lầu chạy lên tầng sau đó thông báo cho toàn bộ người trong biệt thự.

Tất cả mọi người từ bên trong phòng chạy ra, Cố Tử Hàn chạy nhanh nhất, anh ta nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn. Sau đó không ngừng lại, hai ba bước đã xuống lầu, ôm Ngôn Hân Đồng khẩn trương hỏi :"Thế nào?"

"Đau quá. . ." Trên mặt đất bê bết máu của Ngôn Hân Đồng, nhìn qua suy yếu.

"Chỗ nào đau?"

"Phía dưới, phía dưới đau quá, ...." Ngôn Hân Đồng có chút chịu không được nói.

"Gọi xe cứu thương!" Cố Tử Hàn lạnh mặt dặn dò người giúp việc.

Người giúp việc vội vã gọi điện thoại.

Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân cũng nháo nhào từ trong phòng đi ra, Tề Tuệ Phan nhìn Ngôn Hân Đồng, cả người đều lo lắng, bà ta đi nhanh xuống phía dưới lôi kéo Ngôn Hân Đồng nói :"Hân Đồng con sao rồi, làm sao lại từ trên lầu ngã xuống. . ."

"Mẹ. . .Mẹ!" Ngôn Hân Đồng vừa nhìn Tề tuệ Phân cả người liền kích động, cô ta hung hăng nắm lấy tay Tề Tuệ Phân, cố gắng nói rõ ràng :"Là chị dâu, chị dâu vừa mới đẩy con . .."

Nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tề Tuệ Phân ngẩng đầu, lúc này còn nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ở cầu thang, mặt không thay đổi nhìn xuống phía dưới.

Nhìn bắp đùi Ngôn Hân Đồng đang chảy ra một lượng máu lớn.

Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi.

Cô cảm thấy đầu của cô có chút đau.

Cô say rượu nên vẫn còn có chút hỗn loạn.

"Kiều Tịch Hoàn, con đã làm cái gì?" Tề Tuệ Phân rống giận.

Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt nhìn về phía Tề Tuệ Phân :"Con không có làm gì. . ."

"Không có làm gì sao Hân Đồng biến thành như vậy?!"

"Con làm sao biết!"

Sắc mặt Tề Tuệ Phân càng lúc càng khó coi, đang muốn nói cái gì.

"A, đau quá, Tử Hàn, em đau quá. . . Mẹ. . ." Ngôn Hân Đồng được dịp thét chói tai, đau đớn.

Tề Tuệ Phân không rảnh đôi co với Kiều Tịch Hoàn, an ủi Ngôn Hân Đồng, nói :"Hân Đồng con cố chịu." Lại quay đầu nhìn người giúp việc :"Các người đã gọi xe cứu thương chưa?"

"Đã gọi." Người giúp việc vội vã trả lời.

"Tử Hàn con ôm Hân Đồng đi tới cửa đi, mẹ giúp con rồi cùng đi luôn." Tề Tuệ Phân căn dặn.

Cố Tử Hàn hai tay ôm lấy Ngôn Hân Đồng.

Tề Tuệ Phân đi theo bọn họ ra cửa.

Cố Diệu đứng ở một bên, sắc mặt hoàn toàn không tốt.

Trong nhà xảy ra loại chuyện như vậy, tâm tình thế nào cũng không khá hơn.

Ông ta quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu, từng câu từng chữu nói :"Không có liên quan tới con."

Cố Diệu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn như cũ khó coi đến không được.

Kiều Tịch Hoàn cắn răng, chuẩn bị xuống lầu.

Đột nhiên bị người kéo lại, Cố đại thiếu ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa :"Đi đâu?"

"Đi bệnh viện xem tình hình." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần khẽ nheo mày.

"Không có liên quan tới tôi!" Ném xong câu tiếp theo, Kiều Tịch Hoàn liền nhanh đi xuống lầu.

Lúc trở lại rõ ràng bước chân có chút không ổn, nhưng bây giờ liền thanh tỉnh!

Cô vừa đi tới cửa đã thấy Cố Tử Thần cũng xuất hiện bên người cô.

Xe cứu thương đã tới, Cố Tử Hàn cùng Tề Tuệ Phân và Ngôn Hân Đồng ngồi trên xe cứu thương rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo hướng xe cứu thương, quay đầu nhìn Cố Tử Thần nhíu mày một cái.

"Tôi cùng cô đi." Vừa nói xong một chiếc xe con của Cố gia đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Kiều Tịch Hoàn không suy nghĩ nhiều, cùng Cố Tử Thần ngồi chung trong xe nhỏ.

Cô phải tới bệnh viên nhìn xem, Ngôn Hân Đồng rốt cuộc đang đùa cái gì.

Hai người không nói gì cho tới khi đến bệnh viện.

Xe cứu thương cùng bọn họ đến cùng một lúc, Ngôn Hân Đồng được khiêng lên giường đẩy đi. Đúng lúc cha mẹ của Ngôn Hân Đồng là Ngôn Cử Trọng cùng Trương Tiểu Quần cũng chạy tới bệnh viện, vội vã kéo lấy tay con gái mình nói :"Tại sao có thể như vậy, hôm nay gọi điện thoại không phải vẫn còn yên lành sao, làm sao đột nhiên bị động thai khí. . ."

Ngôn Hân Đồng nhịn đau, bị bác sĩ đẩy giường đi vào, vừa nói :"Con từ trên lầu ngã xuống. . ."

"Sao lại ngã xuống, không phải bình thường đều bảo con phải cẩn thận chút sao? Con nói đi, làm sao lại không cẩn thận như vậy?!"

"Là chị dâu, là chị dâu đẩy con, con mới té xuống. . .a. . Đau quá." Ngôn Hân Đồng nhịn không được thét chói tai.

Đau đớn như vậy, tuyệt đối không phải giả bộ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng.

Vì muốn giết cô, thật sự chuyện cực đoan thế nào cũng làm được sao?!

Cô cười lạnh một tiếng.

Tầm mắt mọi người toàn bộ đều đặt trên người Ngôn Hân Đồng, nhìn cô ta bị bác sĩ đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.

Những người khác toàn bộ đều đứng ở trên hành lang, chờ, bộ dạng vô cùng nóng nảy.

Trên hành lang đột nhiên 'Ba' một tiếng, tiếng vang đặc biệt rõ ràng!

Kiều Tịch Hoàn nhìn Trương Tiểu Quần đứng trước mặt, nhìn bà ta lửa giận ngút trời :"Cô dựa vào cái gì mà đem con gái của tôi từ trên lầu đẩy xuống!"

Từng câu từng chữ, tràn đầy căm hận.

Kiều Tịch Hoàn sờ lấy mặt mình, có chút đau, tựa hồ là đau rát.

Cô ngước mắt nhìn Trương Tiểu Quần, đôi mắt nhíu lại, một bạt tai chính là muốn quăng tiếp.

"Ai cho phép bà đánh cô ấy?" Một âm thanh u lãnh, phảng phất như từ trong địa ngục phát ra, mang theo hàn băng lạnh thấu xương khiến người khác không nhịn được rùng mình.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn coi khuôn mặt lạnh lùng của anh. Từng câu từng chữ đều quăng về phía Trương Tiểu Quần.

Trên hành lang một giây kia, tựa hồ càng thêm yên tĩnh.

Tất cả ánh mắt mọi người đều đặt trên người Cố Tử Thần, dường như đột nhiên không thể sao lãng người đàn ông này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro