Chap 16: Chuyến du lịch cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuẩn bị tốt nghiệp, nên trường bọn cô tổ chức 1 chuyến du lịch chia tay, địa điiểm lần này là núi võ lâm, chúng ta ngồi ở trên đò trúc, theo xung quanh núi cao là 9 thác nước đổ về sông, nước suối xanh biếc, được núi bao quanh. Mọi người nhìn thấy núi liền gào thét, tận tình hò hét phát tiết, lần du lịch này của chúng ta, học trưởng cũng tham gia, hắn hiện tại là trợ lý hiệu trưởng, tuy rằng ta không cùng hắn nói chuyện, nhưng là Lượng vẫn mất hứng, chuyến du lịch lần này chia thành các tổ mỗi tổ sẽ có 10 học sinh và 1 lão sư quản lí, chia thì như thế nhưng tổ của cô cũng quá đặc biệt đi, học trưởng cùng cô một trước một sau, cô ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh là Trần Mặc, đằng sau là Lượng cùng với bọn bảo tiêu của hắn, khi lên đến núi trúc cô liền bị Lượng kéo đến một bên, hắn thật biết tìm chỗ đi, kéo cô đến 1 góc ma ko biết quỷ ko hay , hắn liền ở chỗ này ở chỗ này ngốc ngốc nói, "Đừng cùng hắn đi cùng một chỗ, tôi không thích." Nhìn đến học trưởng theo chúng ta một tổ, tiểu Thư Lượng sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn ko cần biết tên kia là gì của lão sư, là cái gì học trưởng, tóm lại cô là của hắn, hắn tuyệt không cho phép có bất cứ ai trừ hắn tiếp cận cô.

Liếc trắng mắt, phốc cô bật cười, Khoát Thư Lượng có điểm hờn giận, triệt triệt miệng, hắn đều nhanh tức chết rồi, cô thế nhưng còn cười được.

"Ngươi đang ghen?" Kiễng mũi chân hôn môi hắn và hai má một chút, dường như thật ngọt ngào. Người này dường như lại đòi cao, "Ta? Ghen?" Thư Lượng chấn động, chưa để ý đến cảm giác chua lòm kia thực là vì ghen hay ko, trong đầu đã nghĩ cách sẽ dạy cô hôn môi thật ngọt ngào, nét mặt liền biểu lộ ý cười hạnh phúc, vốn tưởng rằng sự tình đã được giải quyết , nhưng trong suốt 1 tiếng đi tham quan Lượng vẫn nhìn cô chằm chằm, vẫn có thể cảm giác bị trông chừng. Ánh mắt, haiz... Tiểu Thư Lượng, ghen mặc dù có ích cho thân thể, nhưng là ăn nhiều quá sẽ không tốt đâu.

Ngồi ở trên đò trúc, Khoát Thư Lượng nhìn phía trước Lục Yên Vân, hắn muốn Vân, hắn không thích bên cạnh cô có bất kì người nào , hắn yêu cô như thế, cô lại giống như không biết.

Chẳng lẽ tình yêu của hắn không phải yêu sao? Chẳng lẽ bởi vì hắn không bình thường, cho nên tình yêu của hắn cũng là không bình thường ?

Buổi tối, Thư Lượng một mình một người ngồi ở trong phòng, 1 lòng nghĩ đến Vân, oa ở trong lòng hắn, còn có một cỗ cảm giác trống rỗng không thể nói rõ .

Cô khi nào thì mới trở về? Ở cửa nhìn xung quanh vài lần, bên ngoài có 1 tiếng bước chân hắn liền hướng cửa đến, khiến người bên ngoài sợ tới mức chuyền tai nhau, "Nơi này nguy hiểm, đi đường vòng đi". Hắn rất nhớ cô a!cô không ở bên cạnh hắn, khiến mỗi giây phút của hắn đều trở nên hư ko, đều khó vượt qua, cuối cùng, vẫn là quyết định đi ra ngoài tìm cô, bên ngoài khách sạn là một loạt các gian hàng bán đồ thủ công vật phẩm trang sức, các loại đặc sản, "Ngươi có biết, có 1 người mặc quần áo màu vàng như này, tóc dài uốn, là 1 lão sư ở đâu ko?". người bán hàng chưa kịp nói gì, thì Lượng lại nghe thấy, "Nhìn không ra a, trẻ tuổi như vậy, ngày nay lão sư như thế nào xinh đẹp vậy ". một vài người phụ nữ trung niên đi qua nói chuyện với nhau,

Các nàng đang nói Vân, hắn nghe được có người nói Vân xinh đẹp, Khoát Thư Lượng trong lòng cũng vui vẻ, "Bất quá, nghe nói đệ tử của cô ấy có 1 người là kẻ điên". Một bác gái thần bí hề hề tựa vào bên tai 1 người khác nói, khiến Lượng tâm có chút buộc chặt, đang nói hắn, đang nói hắn, bọn họ đang nói hắn! Hắn là kẻ điên ...

"Phải không? Ta như thế nào không thấy hắn?" "Chính là phía sau có rất nhiều người đi theo , ta nghe mấy người bạn học của hắn nói, người nọ thời gian trước còn phát bệnh đả thương một lão sư " "A! Quá dọa người !"...

Nhóm tiểu thương còn tiếp tục bát quái , bên này Lượng đã bắt đầu cố gắng khắc chế cảm xúc chính mình , hắn muốn Vân, hắn muốn tìm đến nàng, hắn hiện tại phải nhìn thấy nàng, hắn bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, khi tìm được nàng, lại phát hiện nàng ở cùng học trưởng nói chuyện, hắn nhất thời nôn nóng muốn đập cái chén, muốn đẩy ngã ghế dựa.

Lúc đang trong phòng họp, Thư Lượng đột nhiên vọt đến, ánh mắt của hắn có một chút mê huyễn. Đứng ở cửa phòng họp khách sạn, vẻ mặt tối tăm, ta nghe được hô hấp của chính mình bất an cùng chấn động tim đập. Người này --- phát bệnh !

"Anh nhanh đi kêu bác sĩ Trần." Cô đối bên cạnh học trưởng nói đến.

Có lần trước giáo huấn, học trưởng liền chạy nhanh, đáng tiếc vẫn là ở cửa, bị Lượng đánh ngã, "Khoát Thư Lượng ngươi làm gì!"Cô thật sự tức giận, Thư Lượng một tay kéo lấy cô vào trong lòng hắn, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, theo cô mắt to trừng mắt nhỏ.

"Em đã muốn là nữ nhân của tôi , tôi không cho phép em còn muốn nam nhân khác". Tuy rằng nhìn không tới vẻ mặt của hắn , lại rõ ràng nghe được một trận mãnh liệt hít vào, liền dùng sức đẩy hắn ra, "Cậu ở nói hươu nói vượn cái gì a!"Người này nhất định là xem tivi nhiều hơn, lần sau cùng TrầnMặc thương lượng, nhất định không cho phép hắn lại xem tivi , đặc biệt là phim thần tượng!

"Cái gì bảo tôi nói bậy! Em không thừa nhận sao!"Khó có khi hắn đối với cô rống giận đứng lên, cô thật đúng là bị dọa đến.

"Tôi không biết cậu đang nói cái gì..."Nhiều người như vậy trước mặt, cô thừa nhận chính mình chột dạ , đột nhiên bị hắn bóp cổ, cô sợ tới mức ta tóc gáy dựng thẳng lên, người chung quanh hướng lại đây ý đồ kéo Thư Lượng ra, cô liền la mọi người dừng lại, cảm thấy rất sốt duột, ý thức dần dần trở nên mơ hồ... Người này thật sự muốn giết cô.

Ngay lúc Khoát Thư Lượng gần như điên cuồng muốn bóp chết cô, thì liền giật mình, trước mắt hắn hiện lên một màn hắc bụi, nhảy ra hình ảnh phụ thân hắn mất đi khống chế đánh mẫu thân...

"Trời ạ... Ta không cần... Ta không cần "Thư Lượng kích động kêu to, buông cô ra, dùng sức vò tóc mình, lâm vào trạng thái tâm thần, thân thể hoảng loạn, "Cậu làm sao vậy? Không cần như vậy thương tổn chính mình!" cô không biết hắn rốt cuộc bị cái gì kích thích, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn tránh cho hắn tự làm thương mình.

"Tôi không cần thương tổn Vân... Tôi không cần biến thành ba ba..." "Cậu đương nhiên sẽ không thương tổn tôi". Cô nâng khuôn mặt bi thương thống khổ của hắn lên, nước mắt chảy xuống, đứa nhỏ này làm cho người ta thật đau lòng.

"Ô ô... Tôi không phải kẻ điên... Không phải kẻ ngốc... Ô ô..."Phỏng chừng là Lượng lại nghe được cái gì, nhớ tới lần trước cũng là tên chủ xe thể thao nói câu "Kẻ ngốc", Lượng mới đi đập xe hắn , cô nhẹ nhàng ôm lấy hắn, "Không cần đi để ý tới những lời nói nhảm này, cậu căn bản ko giống như bọn họ nói, Lượng thực thông minh, thực thiện lương, chắc chắn có người đều trách lầm ngươi!". Biết hắn lâu nay bị mọi người hiểu lầm, bị mọi người e ngại , khiến cô càng thêm đau lòng ôm chặt hắn.

Khoát Thư Lượng mê loạn hai mắt dần dần sáng tỏ,cô ở trong lòng hắn mở ra 1 tia sáng ấm áp ,chậm rãi vuốt lên sự kích động của hắn.

"Em là của tôi! Của tôi! Không ai có thể cướp đi!"Hắn ngữ khí bá đạo cùng ý tứ hàm súc biểu thị công khai . Trong lòng có chút bất an, hắn hiểu được, chính mình không xứng với cô.

"Hảo hảo hảo! Tôi là của cậu, không có người nào có thể cướp đi."Cũng chính là những lời này, làm chấn kinh toàn trường, quan hệ của bọn cô, cũng bị phóng tới rõ như ban ngày ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro