Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Không thích vì cái gì muốn ở bên nhau - thích vì cái gì không hảo hảo ở bên nhau]

Tằng Ngải Giai dậy đã là tám giờ, kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, sau khi nhìn điện thoại, cô đứng dậy xuống giường đi đến phòng của Chu Di Hân

Nhẹ nhàng mở cửa, từ khe cửa nhìn người đang ngủ say bên trong, khẽ đóng cửa lại.

Tằng Ngải Giai lại lần nữa trở lại chính mình phòng, cầm lấy di động, gọi đồ ăn mang về, Tằng Ngải Giai đương nhiên không phải đặt cho chính mình, là lo lắng Chu Di Hân buổi tối tỉnh lại chính mình không có ở nhà sẽ bị đói.

Trong khi chờ đợi đồ ăn, Tằng Ngải Giai đã thay bộ đồ ngủ ban đầu bằng một bộ quần áo giản dị. Chiếc áo thun rộng rãi khoác lên người và chiếc quần jean trông rất tỏa sáng.

Sau khi thay đồ xong, đồ ăn cũng tới rồi, Tằng Ngải Giai làm nhân viên giao hàng ở ngoài cửa chờ, chính mình đi xuống lầu lấy.

"Tằng tiểu thư phải không, đây là ngài đồ ăn, nhớ rõ cho cái năm sao khen ngợi, cảm ơn" nhân viên giao hàng nói xong liền vội vội vàng vàng đi rồi, chắc là vội vã nhận đơn khác.

"Vất vả rồi, cảm ơn" tuy rằng nhân viên giao hàng đã chạy đi rồi, xuất phát từ lễ phép vẫn là hướng ra phía ngoài hô một câu, cũng không biết có hay không nghe thấy, rốt cuộc người đều chạy xa.

Tằng Ngải Giai đóng cửa lại sau, đi đến chu di hân phòng, đem cơm hộp đặt lên bàn, liền đi ra ngoài theo lịch hẹn.

Quán bar bên trong phòng ......

"La tổng, Tằng tiểu thư tới tìm ngài." ngoài cửa bảo tiêu đi vào phòng cung kính thông báo cho La Hàn Nguyệt.

"Để Ngải Giai vào đi." La Hàn Nguyệt đảo ly rượu, liếc mắt một cái người bên cạnh phân phó.

"Dạ." bảo tiêu nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Sau khi Tằng Ngải Giai vào phòng, cô ấy không chỉ nhìn thấy La Hàn Nguyệt và Lý San San, mà còn thấy Trương Quỳnh Dư, người được cử đến thành phố N trong một chuyến công tác vào tháng trước. Đúng vậy, dù sao thì cũng đã đến lúc quay lại, nhưng cô ấy đã không mong La Hàn Nguyệt để Trương Quỳnh Dư tới đây.

"Ngải Giai ngồi đi, đừng đứng đó nữa," La Hàn Nguyệt đứng dậy kéo Tằng Ngải Giai lên sô pha ngồi xuống.

"Tằng Ngải Giai, em hy vọng chị có thể cùng em giải thích một chút chị đối Chu Chu làm cái gì." Trương Quỳnh Dư gắt gao nhìn chằm chằm Tằng Ngải Giai, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, chẳng lẽ Tằng Ngải Giai đem chính mình cho đi công tác chính là vì đối Chu Di Hân làm gì đó? Tuy rằng Trương Quỳnh Dư đã từ La Hàn Nguyệt trong miệng đại khái rõ ràng sự tình trải qua, nhưng là vẫn là hy vọng Tằng Ngải Giai có thể chính miệng thừa nhận, nàng trong ấn tượng Tằng Ngải Giai sẽ không như vậy.

"Cưỡng bức, tiêm thuốc, cứ như vậy." Tằng Ngải Giai nhấp một ngụm rượu không quan tâm nó là thuần rượu tây, nhìn thẳng Trương Quỳnh Dư.

"Tiêm thuốc?!" Lý San San nghe thấy này hai chữ từ Tằng Ngải Giai trong miệng nói ra, nguyên bản nằm liệt trên sô pha lại đột nhiên ngồi dậy, nguyên bản chính mình chỉ nghĩ là một cái ăn dưa quần chúng, nhưng là Tằng Ngải Giai nếu thật sự tiêm thuốc vào trong cơ thể Chu Di Hân, chính mình không có khả năng ngồi xem mặc kệ.

"Tằng Ngải Giai! Chị muốn làm gì! Chị đã hứa là em sẽ không động vào Chu Di Hân! Chị đã hứa với em!"

"Soso, bình tĩnh, Ngải Giai, trước tiên hãy kể cho chúng mình nghe về việc tiêm thuốc." So với Trương Quỳnh Dư và Lý San San, La Hàn Nguyệt tỏ ra bình tĩnh hơn, đứng dậy và kéo Trương Quỳnh Dư trở lại vị trí ban đầu, chờ Tằng Ngải Giai giải thích.

"......"

"Mau nói, đây không phải là trò đùa."

Tằng Ngải Giai bất lực thở dài uống một ngụm rượu lớn, chất lỏng chảy xuống yết hầu, giống như ngọn lửa thiêu đốt mọi nẻo đường, sau khi cảm nhận được cảm giác cồn cào trong bụng, Tằng Ngải Giai đem việc xảy ra ban ngày phát sinh nói cho La Hàn Nguyệt đám người.

Trương Quỳnh Dư sau khi nghe xong liền chạy đến chỗ Tằng Ngải Giai, tát vào mặt Tằng Ngải Giai một cái, Tằng Ngải Giai sững sờ, đây có thật là Trương Quỳnh Dư không?

Gò má bỏng rát và đau đớn, trước khi Tằng Ngải Giai kịp phản ứng, Trương Quỳnh Dư lại tát vào mặt Tằng Ngải Giai một lần nữa, lần này, trên khóe miệng Tằng Ngải Giai xuất hiện vết máu, cho thấy Trương Quỳnh Dư đã dùng lực mạnh như thế nào.

La Hàn Nguyệt cũng lập tức sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng, lượng thông tin trong đầu rất hỗn loạn, sau khi phản ứng kịp, cô vội vàng nắm lấy tay Trương Quỳnh Dư

"Soso! đủ rồi! bình tĩnh đi!" La Hàn Nguyệt nắm lấy bàn tay đang định đánh lên mặt Tằng Ngải Giai của Trương Quỳnh Dư một lần nữa, đè người này xuống ghế sô pha, và dội một cốc nước lạnh vào mặt Trương Quỳnh Dư.

"Tằng Ngải Giai, chị đang làm hại Chu Di Hân, và chị cũng đang làm hại chính mình." Trương Quỳnh Dư hiển nhiên đã bình tĩnh hơn sau khi bị tạt một gáo nước lạnh.

"Chị biết." Tằng Ngải Giai vẫn còn vết tát trên mặt, nhưng cô ấy vẫn nhìn Trương Quỳnh Dư.

"Chị là người nhu nhược! Nếu chị thực sự muốn Chu Di Hân ở bên cạnh mình, hãy đối xử tốt với cô ấy! Chị tiêm thuốc gì vào người cô ấy! Chu Di Hân bị chị hủy hoại rồi!" Trương Quỳnh Dư nói nói liền khóc lên, nàng thật sự là thực đau lòng cho Chu Di Hân, đau lòng Chu Di Hân vừa trở về thành phố G liền gặp phải cố chấp Tằng Ngải Giai.

"Cho nên đâu? Chị muốn cùng nàng hảo hảo nói chuyện em ấy đã cho chị cơ hội sao? Em ấy một lần lại một lần lặp lại em ấy không yêu chị! Em ấy chính là chơi chơi mà thôi! Chỉ là chị một bên tình nguyện! Chỉ có chị thật lòng!" Tằng Ngải Giai cùng Trương Quỳnh Dư giằng co, chính mình cũng không nghĩ làm như vậy, nhất thời xúc động gây thành đại họa, nhưng là chính mình đã không có khả năng quay đầu lại.

"Tằng Ngải Giai, chị tự giải quyết cho tốt!" Trương Quỳnh Dư ném xuống những lời này sau, lao ra phòng cũng không quay đầu lại đi rồi.

"San San, tối nay em có thể qua đêm ở nhà Soso không, đừng để cô ấy hấp tấp làm chuyện ngu ngốc." La Hàn Nguyệt đêm nay cùng Lý San San hẹn hò đã có thể ngâm nước nóng, đều vì từng ngải giai.

"Ai, được rồi." Lý San San nói xong cũng đi theo Trương Quỳnh Dư đi ra ngoài.

"Đi thôi, Ngải Giai, đừng uống, ngươi tửu lượng không tốt, trước đưa cậu trở về đi." La Hàn Nguyệt kéo Tằng Ngải Giai liền đi, chút nào không cho Tằng Ngải Giai cự tuyệt cơ hội.

Ở trên xe......

"Ngải Giai, nếu nhứ còn có thể quay đầu lại liền quay đầu đi." La Hàn Nguyệt nắm tay lái, cùng một bên trên ghế phụ Tằng Ngải Giai nói.

"Tớ không thể quay lại, tớ không thể quay lại, vì vậy nên cứ như vậy đi." Tằng Ngải Giai biết tác dụng của loại thuốc đó hơn La Hàn Nguyệt. Tằng Ngải Giai đã nhìn thấy loại thuốc này ở viện nghiên cứu khi sản phẩm thử nghiệm đầu tiên của nó ra đời.

Sau khi đưa Tằng Ngải Giai về nhà, trước khi xuống xe, La Hàn Nguyệt vẫn thuyết phục Tằng Ngải Giai "Ngải Giai, hãy suy nghĩ cẩn thận."

"Được rồi, cậu về sớm đi." Tằng Ngải Giai xua tay bước ra cổng.

nhìn Tằng Ngải Giai bởi vì uống say đi đường lung lay bộ dáng, trong lòng có loại dự cảm không lành......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro