Chương 4 Chiêu trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Phạm tỷ, chúng ta uống một chút được chứ?" thiếu nữ dung nhan xinh đẹp một thân váy trắng, cầm trên tay ly rượu không ngừng lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ óng ánh trong ly chuyển động.

Vệ sĩ phát hiện có người đến gần mục tiêu cần bảo vệ, hắn nhanh chóng tiến đến kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

"Đây là sao? Tôi chỉ muốn mời rượu thôi mà, Phạm tỷ?" Dương Vũ Lăng nhíu mày.

Phạm Băng Băng đưa tay lên, người vệ sĩ hiểu ý liền lui ra âm thầm đứng một góc quan sát. Phạm Băng Băng nhận rõ được người đến là ai nụ cười trên môi càng đậm nhưng trong mắt lại chứa toàn lạnh lẽo.

"Được Dương tiểu thư mời rượu thật vinh hạnh nhưng đáng tiếc tôi còn công việc, không thể uống" lời nói nghe có vẻ nuối tiếc nhưng ánh mắt ngược lại một chút cũng không như vậy.

"Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, tiếp cận được chị thật khó a!" Dương Vũ Lăng cười nàng xoay người tựa vào tường nhìn nữ nhân một thân váy đỏ kiều diễm.

"Tôi có việc đi trước" Phạm Băng Băng dứt lời cất bước rời đi, Dương Vũ Lăng như vô tình như cố ý đem rượu trong tay hất về trước.

"A! xin lỗi để em giúp chị" Dương Vũ Lăng bộ dạng gấp gáp kéo tay Phạm Băng Băng hướng nhà vệ sinh đi đến.

"Không sao, tôi tự lo được" Phạm Băng Băng vùng vẫy cô đem tay kéo trở về nhưng đối phương một mực giữ lấy.

"Buông tay" chỉ hai chữ này Dương Vũ Lăng liền ngừng hành động, nàng nhìn nữ nhân biểu tình lạnh nhạt, trong mắt hiển lộ tức giận. Dương Vũ Lăng ngây người tay bất chợt buông lỏng.

Nhận thấy xung quanh còn có camera ghi hình Phạm Băng Băng rất nhanh giữ khoảng cách với đối phương một mạch đi vào nhà vệ sinh.

Trên chiếc váy đỏ một mảng loang lổ chất lỏng nồng mùi rượu hòa cùng mùi nước hoa trên người, một cỗ khí vị khó ngửi Phạm Băng Băng chợt nhận ra cô gấp gáp tránh người ngược lại cái gì cũng không mang, xử lý kiểu gì đây?

Bực bội rời khỏi nhà vệ sinh phát hiện người vẫn còn ở đó, Phạm Băng Băng lần nữa quay lại.

"A!" Trần Tiểu Mễ bị va phải lảo đảo ngã ngồi trên sàn. Ngẩng đầu nhìn lên tâm trạng lo lắng liền trở nên vui vẻ, nàng vốn dĩ quay lại bởi vì trả đồ vật. Thấy được người cần gặp không khỏi vui mừng.

"Tỷ tỷ gặp được..." lời chưa dứt chỉ thấy người trước mắt kéo nàng vào phòng vệ sinh gần nhất.

Phạm Băng Băng thở phào cô đem chốt cửa khóa lại xong xoay người nhìn tiểu cô nương còn đang ngơ ngác.

"Lúc nãy tôi không làm em bị thương?" Phạm Băng Băng hỏi, nhìn khắp người tiểu cô nương phát hiện không gì lạ thường, lúc này mới để ý tiểu cô nương trên tay còn cầm theo một đồ vật.

"Tỷ tỷ, thật sự cái này không thể..."

"Cốc Cốc!" bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói Trần Tiểu Mễ, hai giật mình nhìn chằm chằm cánh cửa.

"Mở cửa, em biết chị bên trong mau mở cửa!" Dương Vũ Lăng nóng lòng tay theo đó nhịp gõ nhanh hơn.

"Có bệnh à! Ai quen biết cô, tránh làm phiền người khác!" nghe ngữ khí đối phương tức giận hơn nữa còn gõ cửa liên hồi Trần Tiểu Mễ không nghĩ nhiều liền lên tiếng giải vây.

Bên trong phát ra giọng nói hoàn toàn xa lạ Dương Vũ Lăng dừng lại quan sát các phòng vệ sinh xung quanh cửa đều mở duy chỉ một phòng cửa đóng. Nghi hoặc trong lòng càng nhiều, Dương Vũ Lăng hừ nhẹ xoay người rời đi bởi vì nàng nhận được tin nhắn tập trung của đạo diễn Trương, nếu không đến thật sự không nể mặt ông ấy thôi thì trước mắt rời đi chẳng lẽ đến nơi còn không gặp được người.

Âm thanh giày cao gót vang xa, Trần Tiểu Mễ dời tầm mắt từ cửa nhìn sang nữ nhân một thân váy đỏ kiều diễm, cổ áo khoét sâu để lộ một mảnh da thịt tuyết trắng.

Trần Tiểu Mễ hít sâu một hơi nàng vội đưa tay mở chốt nhanh như chớp lao ra ngoài.

Phạm Băng Băng chậm rãi bước ra, nhìn vết bẩn trên người, mày nhăn thành một đoàn. Tầm mắt xuất hiện một miếng khăn giấy, cô ngẩng đầu phát hiện tiểu cô nương đưa khăn giấy, cô không nói hai lời liền cầm lấy đem vết bẩn lau sạch.

Trần Tiểu Mễ trong lòng một mảnh rối bời nàng vốn nghĩ quay lại tìm người, ý nghĩ này thật phi thực tế phải không? Quán ăn lớn như vậy biết bao nhiêu người như thế nào tìm được chị ấy, nhưng nàng vẫn ôm hy vọng bước ngược trở về.

"Cảm ơn em, hôm nay rất đặc biệt" Phạm Băng Băng nhẹ sờ đỉnh đầu tiểu cô nương thầm nghĩ mình với cô nàng rất có duyên nếu không một ngày làm sao có nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ được.

"Cái này của chị thật sự em không thể nhận" Trần Tiểu Mễ cúi đầu chìa tay đưa đồ vật về trước. Phạm Băng Băng ánh mắt lóe lên tinh quang cô cầm lấy túi nhỏ, tay miết nhẹ tay đối phương. Cảm giác vẫn như trước ấm nóng nhưng có điều lần này hơi ẩm ướt chắc có lẽ do tiểu cô nương căng thẳng đi.

Trần Tiểu Mễ vội rút tay lại mặt theo đó cũng đỏ lựng, nàng lùi nhẹ bước về sau cúi người nói "tạm biệt tỷ tỷ em...em đi trước!" dứt lời cong chân bỏ chạy.

Phạm Băng Băng nhìn bóng lưng tiểu cô nương khuất dần tầm mắt nhìn đến đồ vật nhỏ trong tay, trên môi đậm ý cười.

"Phạm tiểu thư, đạo diễn Trương đợi cô?" vệ sĩ khi thấy người từ nhà vệ sinh ra tới, nhanh chóng đến gần thông báo.

"Tôi biết, đưa tôi túi xách" Phạm Băng Băng cầm túi xách trở ngược vào nhà vệ sinh.

Trong phòng mọi người vui vẻ uống rượu, ca hát đạo diễn ngà ngà say dựa lên ghế salon. Khung cảnh náo nhiệt, ồn ào riêng một người một mình một góc uống rượu. Dương Vũ Lăng nhâm nhi chất lỏng, nàng đang chờ thời cơ.

"Xin lỗi mọi người" cửa vừa mở, Phạm Băng Băng suy yếu tựa vào cửa thần sắc trắng bệt, xanh xao. Dương Vũ Lăng để mắt đến liền nhăn mày.

"Thật xin lỗi đạo diễn Trương, tôi không khỏe có thể về trước?" Phạm Băng Băng hướng người dựa salon run rẩy nói.

Đạo diễn Trương bị một màn này dọa sợ, hắn tuy có tiếng tăm trong nghề nhưng núi cao còn có núi khác cao hơn, nữ nhân trước mắt này không tầm thường, đại minh tinh giới giải trí thật không dễ động.

"Được, được Phạm tiểu thư thân thể quan trọng mau mau đưa người đi" đạo diễn Trương vội nói hắn hướng người của mình phất tay.

Người của đạo diễn Trương vừa đến lập tức bị vệ sĩ ngăn lại "đạo diễn Trương nhọc ngài phiền lòng chúng tôi lo được"

Phạm Băng Băng gật đầu với đạo diễn Trương nhanh chóng xoay người rời đi. Dương Vũ Lăng chuẩn bị đứng dậy.

"Chờ chút, Vương tiểu thư vai diễn của cô cần bàn bạc một chút" phó đạo diễn nói đem kịch bản trong tay đưa đến.

Vương Vũ Lăng mặt mày xám xịt ngồi xuống xem kịch bản.

Sau khi êm đẹp chuồng khỏi Phạm Băng Băng theo xe riêng được bối trí phía sau quán ăn cấp tốc rời khỏi. Trên xe cô đem trắng bệt khuôn mặt tẩy đi, đỏ tươi môi mỏng xuất hiện sau khi chỉnh trang, chỉ là chút tiểu xảo mà dễ bị gạt vậy đám người này cũng thật trẻ người non dạ đi! Vô ý nhìn hướng bên ngoài cửa sổ phát hiện bóng hình nhỏ nhắn đứng bên kia đường, váy dài màu kem đây không phải trang phục tiểu cô nương vận a.

"Đến phía trước vòng lại" Phạm Băng Băng hướng vệ sĩ nói.

Mặc dù không hiểu nhưng vệ sĩ vẫn theo lời cô mà làm, xe vòng lại đánh hướng trước mắt chạy tới.

Góc tác giả:

Chương mới đây, mọi người đọc truyện vui vẻ:)

*Phạm tiểu thư cũng thật thông minh một chút chiêu trò liền gạt được người, không biết về sau tiểu trợ lý sẽ như thế nào đây???? Tương lai đáng quan ngại:((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro