SUBETE NO USO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì đã bỏ bê fic, gomen nasai. Mà au xin nói trước, chap này rất ít văn từ của mình, phần lớn là copy, thông cảm chút. Và em cũng xin lỗi author của người viết fic có nội dung tương tự luôn.

Yosh! Sateto... enjoy~ 

_____________________________

Tối. Mười một giờ đêm.

Căn phòng bệnh nhỏ nằm ở phía tay trái hành lang của dãy lầu thứ nhất là một phòng đơn – loại V.I.P. Bên trong trang bị rất đầy đủ thiết bị. Trên chiếc giường trắng độc nhất trong đó có một chàng trai đang nằm. Không rõ là ngủ hay hôn mê. Khuôn mặt rất yên bình, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi vốn trắng bệch cũng dần có lại tí huyết sắc. Tuy nhiên, trên mặt của anh ta lại có một vết sẹo dài, có thể nhìn ra từng bị thủy tinh rạch vào. Anh vận trên người bộ đồ trắng sọc xanh nhạt – bộ đồ bệnh nhân của bệnh viên Beika. Hai bàn tay bị quấn băng kín mít, chỉ có bàn tay phải là có một lỗ hổng nhỏ để ghim kim truyền nước biển vào người. Điều hòa mở ở độ vừa, có những làn gió nhẹ làm tóc của anh lay động.

Cánh cửa phòng bật mở, một đôi vợ chồng bước vào, trên tay họ là hai đứa trẻ đang khóc nức nở

Yusaku và Yukiko ngay khi biết tin đã nhanh chóng trở lại Nhật Bản ngay trong ngày hôm đó. Nào ngờ, vừa xuống sân bay, lại nhận thêm một tin dữ là Shinichi đã phải nằm bệnh viện rồi. Nghe tin Ran bị tai nạn, rồi mất trong một vụ tai nạn xe, Yukiko khóc đến sưng mắt.

Yukiko chạy vội đến bên giường bệnh của con trai, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, bà đau lòng không thôi. Khi biết tin, chắc hẳn anh đã rất sốc, bà lại không có ở bên để an ủi...

- Bệnh nhân Kudo Shinichi quá mệt mỏi do cả ngày không ăn gì, cộng với tâm trạng đang không ổn định nên chúng tôi đã dùng thuốc an thần để trấn áp. Trên mặt có một vết xước nhỏ, không đáng kể. Tuy nhiên, hai bàn tay đã bị thủy tinh hủy hoại rất nặng nề, phải khâu tổng cộng hai mươi mũi. Ngoài ra, anh ấy còn được truyền nước biển để ổn định lại tình trạng sức khỏe. Mong ông bà cố gắng an ủi anh ấy

- Shinichi! - Yukiko òa khóc

Bà khẽ vuốt ve đôi mày đang chau lại của anh, rồi lướt qua vết sẹo đã đóng vảy trên mặt. Nước mắt rơi xuống đã thấm ướt cả tấm chăn trắng đang được đắp trên người anh.

- Anh à... Bé Ran... thật sự đã... - Yukiko quay lại nhìn chồng, ngập ngừng nói.

- ... - Yusaku gật đầu, ông tiến lại gần, ôm bà vào lòng - Chúng ta... đến lúc phải trở về với con rồi.

Yukiko úp mặt vào vai chồng, khóc lớn.

- Chúng ta còn phải sang nhà Mori nữa, em cố gắng bình tĩnh cảm xúc đi nào. Không thể qua đó lại khóc lóc như vậy được.

Bà khe khẽ gật đầu. Đêm khuya, lại tràn đầy nước mắt...

...

Ngày thứ nhất sau khi Shinichi hôn mê.

Ông Kogoro, bà Eri, tất cả bạn bè từ lớp hồi cấp ba hay đại học, thậm chí cả những fan hâm mộ, đều đã đến trước giường bệnh của anh trong ngày hôm đó, nhưng anh, vẫn tuyệt nhiên không hề mở mắt.

Bác sĩ nói, thuốc an thần không có tác dụng lâu như vậy, chủ yếu là do ý chí người bệnh. Nếu Shinichi không muốn tỉnh dậy, thì không phương thuốc nào có thể cứu chữa cả.

Yukiko úp mặt vào vai Yusaku, khẽ nấc. Conan và Roku hiện tại được giao cho ông bà Mori chăm sóc, chúng ăn rất ít, ngủ cũng ít, chỉ là khóc rất nhiều



Ngày thứ hai sau khi Shinichi hôn mê...

Tiết trời vẫn như thường lệ, trong xanh và thanh mát. Người người vẫn hòa mình vào nhịp sống nhanh nhẹn của khu đô thị phồn hoa tại Nhật Bản. Con đường của khu hẻm Beika cũng tấp nập người qua lại. Một bé gái nắm tay mẹ đi trên con đường ấy, khẽ nâng mắt nhìn con vành khuyên trên cành cây.

- Mẹ ơi, sao con chim màu vàng đó lại đứng ở đó hả mẹ? Đó là nhà của nó sao?

- Không phải con à. - Người mẹ cười hiền dịu - Đã gọi là loài chim rồi mà, chúng đi đến vô cùng bất định. Nay ở nơi này, mai ở nơi kia. Nhưng nó vẫn có nhà con nhé, khi trời tối, nó lại quay trở về với gia đình của mình.

- Có phải mai mốt con cũng như vậy, đúng không mẹ?

- Đúng vậy. Khi con đã trưởng thành, con có thể đi đến bất kì nơi đâu con muốn. Nhưng con phải nhớ rằng, luôn có một gia đình chờ con trở về... Gia đình có ba, và mẹ... Sẵn sàng che chở con cả đời...

Cô bé mỉm cười, càng nắm chặt tay mẹ mình hơn...

Mọi thứ, vẫn diễn ra như vậy...

Có chăng, cái thiếu... là nụ cười kiêu ngạo của một chàng trai, và nụ cười tỏa nắng của một cô gái...


Sở cảnh sát Tokyo.

Trong một căn phòng, có khoảng bảy người đang ngồi xung quanh chiếc bàn hội nghị lớn. Bốn người là hai cặp vợ chồng, đôi mắt đỏ hoe của họ dường như đã vạch trần tâm tư của mỗi người, người còn lại là một người đàn ông, có vẻ ngoài rất mập mạp, trên khuôn mặt của ông hiện rõ vẻ mệt mỏi, còn hai người khác là hai điều tra viên thuộc tổ điều tra những vụ tai nạn giao thông.

Thanh tra Megure cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng kì quặc

- Ran... Thật ra, tôi không hiểu là vụ nổ đó quá lớn, hay là vì lí do nào đó... Dường như không tìm thấy xương cốt... Tuy cách nghĩ này có vẻ kì quái, nhưng con bé... có thể còn sống...

Bà Eri đưa tay lau đi giọt nước mắt lần nữa chực trào, vẻ cứng rắn của một người phụ nữ đã có chồng và vẻ sắc sảo của một nữ hoàng luật sư đã không còn nữa, chỉ còn lại hình bóng của một người mẹ yếu đuối

- ... Vậy, con bé có thể đang ở đâu chứ...? Đã hơn hai mươi bốn tiếng rồi... Con bé...

Nói đến đây, Eri lại òa khóc, cổ họng dường như bị nghẹn lại bởi một thứ vị đắng chát nào đó, bà lại nấc lên, cố đưa tay vuốt ngực để làm mình bình tĩnh lại, nước mắt lại trào ra... thật nhiều... Ông Kogoro ôm bà vào lòng, ôm lấy đôi vai gầy đang run lên nhè nhẹ. Yusaku cũng nắm lấy bàn tay của vợ, liếc nhìn sang Yukiko rồi quay lại đối diện với thanh tra Megure, trả lời nghi vấn của ông

- Tôi cũng nghĩ giống như ông.

- ... Nhưng chỉ có hai chúng ta nghĩ thế thì làm được gì chứ? - Thanh tra Megure thở dài - Tất cả mọi thứ đều chứng minh con bé đã mất...

- Shinichi. - Ông Yusaku bỗng nói ra một cái tên.

- Sao cơ? – Mọi người ngạc nhiên

- Shinichi cũng sẽ nghĩ như vậy. Tuy tỷ lệ là rất thấp nhưng không thể loại trừ.

- ...

- Có lẽ vì thằng bé quá sock nên không để ý đến chi tiết này.

- ...

- Và giờ thì hôn mê luôn rồi. - Yusaku nhún vai.

Trong trường hợp này, thì có lẽ tỉnh táo là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề. Thanh tra Megure cử cả một đội đi tìm kiếm dấu vết của Ran xung quanh hiện trường tai nạn. Tìm kiếm người chứng kiến, các nhà dân xung quanh hiện trường vụ tai nạn.

Công tác tìm người được thực thi rất nghiêm túc và hiệu suất làm việc vô cùng cao. Không rõ là ông trời trêu ngươi hay hiện thực vốn đã tàn khốc như thế, mà khi xảy ra tai nạn, không một ai chứng kiến, đây lại là nơi chưa gắn camera ghi hình giao thông, cũng không ai phát hiện ra một cô gái bị thương xung quanh đó. Kết quả tìm kiếm kết thúc trong vô vọng.

Mọi người cố gắng hết sức tìm ra các khả năng có thể xảy ra đối với Ran, dù sao cũng chẳng chắc chắn rằng Ran đã mất, vì thế tuy tỷ lệ xảy ra là khá thấp, nhưng ông vẫn quyết định thử.

Trải qua ngày thứ hôm qua, cho đến hôm nay, tất cả vẫn là con số 0.

Kudo Ran – không tìm thấy tung tích. Cho dù bây giờ còn sống, nhưng có thể bị thương nặng vì tai nạn, qua hai ngày không ăn uống, không chữa trị vết thương, e là... không còn cơ hội sống sót.

***************
Mưa.

Cơn mưa chiều mỗi lúc một dai dẳng. Âm thanh rào rào khiến người ta cảm thấy cô quạnh, lại như một khúc nhạc bất hủ của thiên nhiên, len lỏi vào khoảng trống tâm hồn của mỗi người, nhẹ nhàng xoa dịu những nơi đã từng bị tổn thương, sưởi ấm trái tim mong manh của họ.

Bệnh viện Beika.

Trong căn phòng bệnh nọ, ngoại trừ im lặng, chỉ còn lại tiếng tít tít của máy điện đồ, tiếng tách nhỏ đều đều của giọt nước biển đang truyền vào cơ thể của người con trai đang nằm trên giường bệnh. Lồng ngực anh nhấp nhô lên xuống, dường như đó là dấu hiệu duy nhất của sự sống...

Bỗng nhiên, ngón tay anh hơi cử động, rồi emi đôi mắt đang nhắm nghiền. Ban đầu là một cử động nhè nhẹ, sau đó, đôi mắt hoàn toàn mở ra. Đôi đồng tử xanh biếc mơ hồ nhìn chăm chăm lên trần nhà trắng toát. Anh hơi nâng người, ngồi dậy. Nhìn lướt qua xung quanh một lúc, rồi lại nhìn đôi tay đang băng bó kím mít của mình. Anh đưa mu bàn tay trái lên miệng, dùng răng tháo kim tiêm của ống truyền nước biển ra, rồi lại giật hết dây của máy điện đồ ra khỏi người. Anh mệt mỏi bước xuống giường, động tác hơi nặng nề. Liếc nhìn cái điện thoại để trên bàn, anh cầm lấy, rồi xoay người, rời khỏi phòng bệnh.

Anh cứ đi, đi mãi. Mặc kệ trời đang mưa tầm tã, mặc kệ những ánh mắt như đang nhìn người điên hướng về phía anh, mặc kệ máu đang loan ở lớp băng trắng trên tay vì động tác giật kim quá thô bạo, mặc kệ bộ đồ ướt sũng làm anh lạnh, mặc kệ tất cả mọi thứ trên đời này...

- Các người trông bệnh nhân cái kiểu gì mà để anh ấy đi không ai hay biết vậy hả?

Tiếng quát của thanh tra Megure làm hai anh cảnh sát trẻ tuổi cúi đầu sợ hãi. Hai người chỉ vừa mới rời khỏi vị trí canh gác trước phòng bệnh để đi mua đồ thôi mà, ai dè đó lại lúc Shinichi tỉnh lại.

- Camera ghi nhận là anh ấy đã đi ra khỏi bệnh viện rồi ạ, cũng chẳng mang theo ô hay bất cứ vật gì có thể che mưa cả. - Cô y tá nói, vẻ mặt hơi áy náy. Dù gì, đây cũng là lỗi của bệnh viện.

- Trời ơi, phải làm thế nào đây...? - Yukiko lo lắng lên tiếng - Thằng bé còn bệnh mà lại dầm mưa như vậy...

Trong lúc vô tình, bà lại lướt ánh nhìn qua chiếc bàn để đồ, và rồi ngẩn ra. Điện thoại... Sáng nay bà còn thấy điện thoại của Shinichi để trên bàn mà, sao bây giờ lại biến mất rồi

- Điện thoại! Bé Shin có mang theo điện thoại! - Bà hét lên mừng rỡ

Tuy không rõ anh mang theo điện thoại làm gì, nhưng bà vẫn thấy an tâm hơn một chút. Vội lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn một hàng số đã sớm quen thuộc, bà đưa lên tai chờ đợi. Nhưng... máy bận?

- ...Sao lại như vậy?

- Shinichi tắt máy sao? - Yusaku đứng bên cạnh im lặng nãy giờ cũng cất tiếng hỏi.

- Máy bận. Bé Shin đang nói chuyện với ai đó. - Yukiko nhìn điện thoại với vẻ ngờ vực, chẳng lẽ anh đi ra ngoài, để nói chuyện điện thoại...?

Yusaku cầm lấy chiếc điện thoại từ tay Yukiko, ông vừa định bấm gọi lại thì một dòng chữ đã thu hút sự chú ý của ông. Dòng chữ nhỏ ở góc trái trên cùng màn hình, dòng chữ báo ngày tháng...

Ngày 10 tháng 1.

Yukiko cũng nhìn thấy, bà kinh ngạc che miệng

- Kỉ niệm ngày cưới của hai đứa

Tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn hơn...

Shinichi dừng lại ở công viên Beika. Ánh mắt vô hồn nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, trong lòng lại hơi đau...

Chỗ này, anh và Ran cùng hai đứa con của hai người chỉ mới đến hai tuần trước. Bây giờ, cảnh còn, mà người đã mất...

Shinichi chọn một chiếc ghế trống gần đó ngồi xuống. Kí ức ngày mưa hôm đó lại hiện về, vô cùng rõ rệt. Cũng trong làn nước xối xả của thiên nhiên, anh và cô cùng chơi ở đây thật lâu, cùng nói thật nhiều chuyện, cùng làm thật nhiều điều. Rồi trong một phút im lặng, anh và cô đã có một khoảnh khắc thật ấm áp...

Reeng... reeng... reeng

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tuy bị lấn át bởi tiếng mưa nhưng anh vẫn có thể nghe được. Lúc nãy, khi quyết định đi ra khỏi bệnh viện, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cầm theo điện thoại. Hình như, có một điều gì đó... đang chờ anh...

Shinichi lấy điện thoại ra, nước mưa cứ rơi xuống thấm ướt cả màn hình làm anh hơi khó thấy. Anh bèn cầm điện thoại đi emi một chỗ dưới bóng cây để trú. Lấy tay lau màn hình, để rồi sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi emi, tim anh như lạc mất một nhịp.

Cuộc gọi đến

Ran kawaii ^~^

Trả lời Từ chối

- Này, em làm gì điện thoại anh vậy?

Shinichi giơ tay định đoạt lấy cái điện thoại của mình trên tay Ran thì bị cô đạp cho một cái, trừng mắt nhìn anh.

- Baka~ Em đang lưu số điện thoại của em trong điện thoại anh.

- Anh đã lưu rồi mà. Tên Ran đó!

Ran hừ mũi: Tên quá đơn giản. Anh thật tầm thường!

Shinichi: ... Vậy em lưu tên anh trong danh bạ là gì?

Cô trả lời: Shinichi baka.

Shinichi: ...

Mãi một lúc sau, Ran mới hài lòng đưa lại cho Shinichi cái điện thoại. Liếc nhìn số của cô vợ mình, thấy hai chữ "Ran kawaii" đập ngay vào mắt, sau đó lại là biểu tượng mặt cười đáng yêu "^~^.

- Sặc.

- Sau này cấm đổi nhé. - Ran đứng dậy, phủi tay, ung dung bước đi.

- ...

Đúng vậy, cho đến giờ, anh cũng chưa từng đổi lại tên cô trong danh bạ.

Chỉ là, bây giờ, cô... đang gọi cho anh?

Sau khi xác định không phải mình nằm mơ, anh run run đưa tay nhấn chữ "Trả lời, sau đó đưa lên tai.

Im lặng.

Mãi một lúc sau, mới có một giọng nói nhỏ xíu vang lên

- Shinichi...

Shinichi giật mình trong phút chốc, Ran?

- Ran? Em đang ở đâu vậy? Em trốn đi đâu mấy ngày nay vậy hả?

Bên kia dường như không ngạc nhiên vì tâm trạng của anh, lại tiếp tục nói, giọng nói rất vui vẻ

- Em là Ran này~ Shinichi, anh có đang nghe không đấy?

- ... Anh biết em là Ran mà. Em đang đùa với anh đấy à?

- Đừng tưởng là em gọi thật nhá, đây là dịch vụ gửi cuộc gọi trong tương lai đấy. Nên anh đừng nói gì cả, chỉ im lặng nghe em nói thôi. Hiểu không? Vì cho dù anh có nói,em cũng không nghe được đâu.

Shinichi sững người, hy vọng trong anh lại bị bóp chết một lần nữa. Phải rồi, anh rõ ràng đã tìm thấy móc điện thoại của cô ấy mà, cô ấy rất thích cái móc đó, không thể nào tháo ra được. Đó, không phải Ran... Không hẳn là vậy! Đúng là cô ấy, nhưng, là cô ấy trong quá khứ...

Anh không làm theo yêu cầu của cô, vì biết đâu sau này, cô sẽ không gọi cho anh nữa...

- Ran, em đang ở đâu vậy? Trả lời anh đi...

- Em đang ở trong phòng cách âm để gọi điện cho anh này. Từ đây có thể nhìn thấy anh đấy! Sao anh không sử dụng dịch vụ nhỉ? Cứ đứng nhìn cái gì ấy, hay là nhìn cô nào bên đường rồi? - Giọng nói thoáng chốc trầm xuống, ngữ điệu giận dỗi - Đúng là vậy thì anh chết chắc với em rồi. mà chắc anh bận trông Conan với Roku nhỉ, nếu bọn nhỏ tố giác với em thì anh chết đấy nhá

- ... anh chỉ nhìn em thôi...

- Được rồi được rồi. Bỏ qua đi. Anh có biết em gọi cho anh vào ngày hôm nay để làm gì không? Haha, chắc là lại quên rồi chứ gì! Để bổn cô nương nói cho anh biết vậy! Hôm nay, là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta đấy. Chúc mừng ngày kỉ niệm nha anh yêu

- Anh nhớ mà... anh nhớ mà...

Sau đó là bài hát Marry you nổi tiếng được thể hiện qua chất giọng ấm áp của Ran.

Shinichi áp chặt điện thoại vào tai, im lặng nghe cô hát.

- Nè, đừng có mà chê đấy nhé!!! Em chắc chắn là em hát hay hơn anh á.

Shinichi bật cười, nụ cười chua chat

- Anh biết.

- Hưm... - Đầu dây bên kia có vẻ hơi đắn đo - Em chưa mua quà cho anh nữa. Nhưng chắc là buổi sáng hôm nay em đã dẫn anh đi chơi rồi nha~ Vui không? Em cũng không biết là vui hay không vì mấy ngày nữa mới là hôm nay mà.- Lại cười khúc khích - Chàng trai, lớn rồi, chúc anh ngày càng làm việc tốt hơn và chăm con cho em giỏi hơn... mà thôi, anh giỏi lắm rồi, không cần giỏi hơn. Phá án thì phá án nhưng phải lo cho sức khỏe của mình. Anh hay bỏ buổi sáng, tối lại thức khuya... Thế là không được, biết chưa? Nếu anh còn ốm hơn nữa thì em sẽ rút xương anh luôn ấy. Haha...

Shinichi mỉm cười lần nữa

- Ngốc ạ, anh biết rồi.

- Ôi, chắc là dừng lại ở đây thôi. Nhìn mặt anh ngoài kia kìa, chờ đợi đến cau có rồi. Này, mai mốt cũng không được thế, sẽ già nhanh lắm. Thôi, tạm biệt nhé~! Mai gặp, Shinichi baka~... Tút...tút...

- Ran! - Shinichi hét lên.

Thế nhưng, đầu dây bên kia, đã cúp máy.

Anh vội bấm nút gọi lại, thế nhưng trả lời anh, không phải là giọng nói đáng yêu ban nãy, mà là một giọng nói lạnh lùng

- Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...

Sau đó, lại có âm báo tin nhắn.

Từ tổng đài.

- Chào bạn. Số máy xxxxxxx đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi để gửi emi bạn một điều gì đó trong ngày hôm nay. Chủ nhân của số máy này đã đăng kí vào ngày 7 tháng 1 để gửi cuộc gọi ghi âm cho bạn vào ngày hôm nay – 10 tháng 1. Bạn có bất ngờ với điều người kia vừa nói? Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ chúng tôi. Xin cảm ơn đã sử dụng dịch vụ.

Shinichi thẫn thờ ngồi phịch xuống, chiếc điện thoại trên tay dần rơi xuống, lún vào mặt đất, lấm lem bùn.

Phải rồi, cô ấy sao có thể gọi điện thoại được nữa?

Cô ấy dặn dò mình rất nhiều điều, phải chăng... là do định mệnh?

Phải chăng...

Shinichi lắc đầu, anh không muốn nghĩ nữa.

Vậy là, từ hôm nay, anh phải đi làm về một mình, buổi sáng không còn ai đánh thức anh, không còn ai nhắc nhở anh phải ngủ sớm, không còn một cô bạn thanh mai trúc mã, không còn một cô vợ hay càu nhàu anh nữa, không còn ai dùng hai đứa con của anh làm bia đỡ đạn trước mỗi lúc anh muốn giở trò nữa, không còn là cặp vợ chồng đẹp nhất hay được mọi người ở sở khen ngợi nữa,...

Không còn gì cả...

Không đúng! Không phải như vậy!

Từ trên gò má của chàng trai nọ, xuất hiện một giọt nước trong suốt chảy xuống, mang theo vị mặn của nỗi đau...

Không đúng!

Tất cả, đều là dối trá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro