:39-Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghĩ đến lời Aoi nói, Gemini lại nghe được, cậu liền rên rỉ, hận không thể đập đầu vào gối mà chết đi.

.

  Điều này khác với những gì cậu lên kế hoạch!

  Đáng lẽ nó không có gì nghiêm trọng, nhưng Aoi đã khiến nó trôi dạt đến Thái Bình Dương!

  Sau đó, điện thoại di động của cậu reo lên.

  Fourth không khỏi tưởng rằng là Gemini gọi, khi cậu nhìn thấy tên hiển thị hóa ra là Gemini thật.

  Gemini gửi tin nhắn cho cậu: “Tôi đã đặt vé từ Parish đến nơi đó.”

  Lúc trước cậu đã nói là muốn đi đến phần phía Nam của nước F, hiện tại Gemini đã đặt vé rồi.

  Fourth vui vẻ nói: "Xong rồi?"

  Gemini nói: "Không có gì bất trắc."

  Fourth lại hỏi anh: "Anh không phải đang vội về nhà sao?"

  Gemini nói: “Tôi muốn đến đó cùng cậu.”

  Hàm ý là anh muốn cùng cậu đi ngắm biển hoa oải hương mà vô số cặp tình nhân nán lại.

  Mắt Fourth vui vẻ như trăng lưỡi liềm: "Ờ!"

  Gemini nghe hết những gì Aoi nói, nhưng lại không nhắc đến một chữ, anh biết Fourth da mặt mỏng, sợ cậu ngượng ngùng, càng sợ cậu cảm thấy khó chịu.

  Anh cất giữ tất cả những lời đó trong lòng, nửa đêm khi anh mơ về nó, anh nghĩ về nó, và có lẽ đêm đen sẽ biến thành ánh sáng ban ngày rực rỡ.

  Chuyến tàu cao tốc khởi hành vào buổi chiều, tổng cộng có ba tiếng, không dài cũng không ngắn, chỉ nghĩ đến thôi cậu đã cảm thấy rất thư thái.

  Buổi sáng, Gemini phải cáo biệt đoàn làm phim, xử lý một số việc hoàn thiện.

  Fourth vẫn có chút xấu hổ nên không đi cùng anh, một mình ở trong khách sạn.

  Buổi trưa, Fourth dự định đi tìm Gemini.

  Cậu đi xuống lầu sớm và đợi Kaller đi tới.

  Nhìn thấy một chiếc xe rất quen thuộc đang chậm rãi đến gần, Fourth vui vẻ tiến về phía trước mấy bước.

  Kaller thật đáng tin cậy, dù cậu đã đến sớm như vậy.

  Fourth xuống lầu sớm một chút, sớm hơn ít nhất 10 phút so với thời gian đã nói với Kaller.

  Cậu thực sự không thể ở trong nhà lâu hơn nữa, lại đang hưng phấn nghĩ đến chuyến đi sắp tới nên đã sớm đợi ở đây.

  Xe càng ngày càng gần, lúc tưởng như sắp dừng lại, Fourth mỉm cười muốn chào hỏi Kaller.

  Kết quả là... một sự thay đổi đột ngột xảy ra!

  Chiếc xe đang chuẩn bị dừng lại đột nhiên lao về phía trước và tông vào Fourth.

  Fourth sửng sốt trong chốc lát, đến lúc cậu kịp phản ứng, cậu căn bản không thể tránh khỏi.

  Quá gần, một chiếc ô tô như thế này tăng tốc cực nhanh từ 1km/h lên 100km/h, nếu đạp ga thì trong tích tắc có thể đi được 100m.

  Fourth làm sao có thể trốn được?

  Toàn bộ cơ thể cậu bị bật ra, và đầu óc cậu trống rỗng.

  Không hề có chút đau đớn nào, Chết tiệt vang lên âm thanh: "... Trừ đi 4 điểm sinh mệnh, còn lại 1 điểm sinh mệnh."

  Chương 34

  Theo lẽ phải, nếu bị như thế này thì chắc chắn sẽ chết, lẽ ra Fourth phải chảy máu đầy đầu và nhắm mắt chết đi.

  Bất quá cậu cũng không có chuyện gì xảy ra, cậu đứng vững vàng ở đại sảnh khách sạn, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là một giấc mơ, cậu căn bản không rời khỏi khách sạn, không nhìn thấy xe, cũng không bị tông trúng.

  Nhưng điểm sinh mệnh của cậu kỳ thật đã bị trừ đi!

  Fourth đứng hồi lâu, dùng giọng nói bình tĩnh đến kinh ngạc nói: “Nhiệm vụ hàng ngày thì trừ ra. Không tính nhiệm vụ hàng tuần, tao đã làm tổng cộng bốn nhiệm vụ ngẫu nhiên. Một là nụ hôn chúc ngủ ngon của Gemini, đó là ban thưởng thêm điểm sinh mệnh thứ nhất, thứ hai ôm nhau ngủ hai giờ, sẽ được khen thưởng hai điểm sinh mệnh, thứ ba, nếu mặc quần áo do Gemini mua, sẽ được thưởng thêm một điểm sinh mệnh, thứ tư, nếu để Gemini ngủ trên đùi một giờ, sẽ được thưởng thêm một điểm sinh mệnh. Cộng thêm nhiệm vụ hàng tuần, rõ ràng tao có sáu điểm sinh mệnh, tại sao trừ đi bốn, chỉ còn lại một điểm?”

  Chết tiệt: "..." Hiện tại đâu phải lúc quan tâm chuyện này!

  Giọng nói của Fourth đều đặn: “Tao nói đúng không?”

  Chết tiệt Hệ thống: "..."

  Fourth nhướng mày.

  Hệ thống nói: "Thật sự không phải..."

  Fourth nói: "Sao, tao còn dư lại hai điểm mệnh đúng không?"

  Chết tiệt Hệ thống: "Đúng vậy."

  Im lặng hồi lâu, Fourth thấp giọng nói: "Cám ơn."

  Hệ thống: "!!!" Cậu làm sao thông minh ngang vậy, nó không hiểu được nên cảm thấy bản thân hơi ngu xuẩn!

  Fourth đứng trong khách sạn một lúc, máy điều hòa hoạt động hết công suất, nhưng cậu lại có cảm giác như đang đứng trong đống lửa rực cháy, lòng bàn chân như bị bỏng rát, nhức nhối.

  “Bang!” Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn kinh người, khách sạn trở nên hỗn loạn, bảo vệ chạy ra ngoài kiểm tra xem có gì bất thường không.

  Fourth không nhúc nhích, cậu không cần ra ngoài cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

  Nếu cậu không đứng đây, điều đáng lẽ phải xảy ra sẽ lặp lại.

  Chiếc xe vẫn nhấn ga lao vào.

  Ban đầu đây được xem như một vụ giết người "vô ý".

  Có lẽ anh ta coi chân ga như một cái phanh, giẫm lên, Fourth bị tông chết, bản thân tài xế cũng sẽ không thể dừng xe và tông vào cổng, như vậy sẽ không có bằng chứng tử vong và không có chứng cớ.

  Quả nhiên có ẩn khuất.

  "Tên đó đi.ên à? Anh ta lái xe thẳng tới."

  "Anh có dùng chân ga làm phanh không vậy?"

  "Thật quá bi thảm, với tốc độ đó, chắc anh ta đã chết ngay tại chỗ."

  Những giọng nói thưa thớt đúng như Fourth đã đoán.

  Fourth hít sâu một hơi, cảm giác được một cỗ hàn khí từ đáy lòng dâng lên, bên ngoài thiêu đốt bên trong băng giá, va chạm khiến cậu cực kỳ bình tĩnh.

  Chết tiệt biết cậu đang nghĩ gì, nó thở dài, nhưng lại không nói gì.

  Lúc này Kaller đã đến, xe của cô đậu ở bên ngoài, cô chạy vào trước, nhìn thấy Fourth bình yên vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

  Fourth nói: "Trở về phòng trước đi."

  Kaller vội vàng đuổi theo.

  Họ trở lại phòng, Kaller căng thẳng hỏi: “P'Fourth, anh có muốn uống chút nước không?”

  Fourth nói: "Ừ."

  Kaller rót nước ấm, đưa cho cậu.

  Fourth uống nước nhưng chẳng có tác dụng gì, băng trong lòng không thể tan, lửa bên ngoài không thể dập tắt.

  Kaller mang theo sợ hãi nói: “May là anh cảnh giác, không có ra ngoài.”

  Môi Fourth mấp máy nhưng không nói gì.

  Sự thật là cậu đã bước ra ngoài và đã chết.

  Kaller cẩn thận nhìn cậu: "Anh, điều tra không?"

  Fourth đặt chiếc cốc xuống, đặt mu bàn tay lên trán nói: “Sẽ không tìm thấy gì cả.”

  Sẽ không có ai khác ngoài Ren.

  Mà nếu Ren dám làm, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

  Kaller không dám nói nhiều, có thể nói cô là người duy nhất biết rõ sự tình, cô là người duy nhất biết được những chuyện không ai biết.

  Bởi vì Fourth để cô điều tra những chuyện đó.

  Chiếc Lamborghini nửa tháng trước bị phá hỏng, từ ngày đó đến nay Fourth chưa bao giờ tự mình lái xe, kể cả tài xế cũng không, tất cả đều là do Kaller tự mình làm, mỗi lần Kaller lái xe đều khóa cửa, ngay cả bạn gái của cô cũng không được chạm vào nó, điều này nhằm ngăn cản bất cứ ai giở trò.

  Từ ngày đó trở đi, Fourth không bao giờ hành động một mình nữa, cũng không bao giờ đi ăn uống cùng bạn bè.

  Cậu mấy lần một mình ra ngoài, kỳ thật bên cạnh đều có vệ sĩ bảo vệ, Fourth cẩn thận, bởi vì cậu sợ mình không cảnh giác một lần, đối phương sẽ lại làm như vậy.

  Hôm nay cậu có chút hưng phấn, dù sao nhiều ngày như vậy cũng không xảy ra chuyện gì, xã hội này khó có thể xảy ra thêm một “tai nạn không có manh mối”.

  Cộng thêm ý nghĩ cùng Gemini đi về phía Nam và tiếp theo sẽ là chuyến hành trình tuyệt vời, cậu nóng lòng muốn bước ra khỏi khách sạn, thực sự đã tự đặt mình vào nguy hiểm.

  Nếu cậu không chết thì chuyện này vẫn sẽ sảy ra.

  Kaller nói: “P'Fourth, chuyện này có nên nói với ông nội một chút không?”

  Fourth đột nhiên quay đầu nhìn cô, thanh âm hiếm thấy mà nghiêm túc: "Tuyệt đối không!"

  Kaller có chút sợ cậu như vậy, nhưng lần này cô thật sự nói lời trong lòng: "Đây là lần thứ hai..."

  Fourth cau mày nói: "Việc này không thể khinh thường."

  Ren muốn cậu chết, cậu sẽ không ngồi yên chờ chết, nhưng ít nhất phải đợi cơ thể ông nội ổn định.

  Chết tiệt nói: "Đây không phải là giải pháp tốt."

  Fourth sao có thể không biết?

  Ren táo bạo, cẩn thận, tàn nhẫn trong công việc, chỉ từ hai từ "tai nạn" này, hoàn toàn không có bằng chứng nào có thể liên lụy đến hắn, mặc dù Fourth biết rất rõ rằng chính hắn là người làm nhưng cậu không thể xác định được bằng chứng.

  Cậu có thể nói chuyện với ông nội, cậu có thể nói với bố mẹ mình, nhưng cậu không thể, ít nhất là không phải bây giờ.

  Bây giờ cậu đã nói rồi, không giải quyết được vấn đề mà còn làm cho tình hình xấu đi nhanh chóng.

  Ông nội nhất định sẽ tin cậu, nhưng đồng thời, ông nội cũng sẽ rất đau lòng.

  Cậu là cháu trai của ông nội và Ren cũng vậy.

  Hai đứa cháu thực sự đã đấu nhau đến sinh tử, ông lão chịu không nổi.

  Đặc biệt là chú của Fourth, ông Qingnian đã chết, Ren là huyết thống duy nhất của chú ấy, cho dù hắn là con ngoài giã thú, hắn vẫn là con cháu nhà Jirochtikul và là cháu ruột của ông nội.

  Hơn nữa, sâu trong lòng Fourth cũng đồng cảm với Ren.

  Lúc đầu, ông nội dù thế nào cũng không chịu thừa nhận mẹ của Ren, thậm chí ông còn từ chối gặp Ren.

  Mẹ của Ren đã gây ồn ào về chuyện này, còn Qingnian lại mặc kệ, thậm chí còn cho phép bà khiến dì của Fourth bị vô sinh.

  Khi ông nội phát hiện ra, ông đã nổi điên và trừng phạt Qingnian thật nặng nề, cắt tài chính và đuổi ra khỏi gia đình.

  Ba người sống rất khó khăn được vài năm, sau đó mẹ của Ren tự sát, Qingnian đưa Ren về nhà chính, để nhờ ông cho họ tá túc, nhưng ông vẫn tức giận và không chịu nhìn họ .

  Vài năm sau, Qingnian mắc bệnh ung thư và qua đời trước tuổi 40. Ông nội đã già đi 10 tuổi chỉ sau một đêm và sức khỏe sa sút rất nhiều.

  Cậu vốn quý Ren, lúc này cậu cảm thấy hắn thật đáng thương, nên trong tiềm thức cậu thực sự hy vọng hắn có thể trưởng thành thật tốt.

________________________________________
























Hoàn văn,08h12p-03042
Duyệt qua,14h58p_040624

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro