Thời 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

.

.

Ngày đại hôn, Trịnh Tú Nghiên ngồi ở trong xe ngựa từ cửa Tây Hoàng cung lên đường. Trên khắp đường đi dân chúng đổ ra đường hoan hô chúc mừng nàng dọc theo đến phủ Thừa Tướng.

Đến cửa phủ nàng xuống xe đi vào trong nội đường. Cảm tạ trời đất là Quyền Du Lợi không sắp đặt cho nàng phải bước qua chậu than hay là phải đạp viên ngói...Thật sự từ trước đến giờ nàng cảm thấy những lễ tiết kia có chút rắc rối.

Đang bước về phía trước thì bị một người chặn lại, tay hắn cầm bầu rượu cười cười với nàng: “Tân nương tử gấp gáp như vậy là đi bái đường à? Uống trước ly rượu để thêm can đảm, ta có tin tức tốt muốn thông báo cho ngài.”

Đó là người mà nàng không hề muốn thấy nhất – Lý Đông Hải.

Nàng nhíu nhíu mày, Khuê Nhi đứng ở bên cạnh khuyên can: “Hầu gia, theo quy củ, ly rượu thứ nhất tân nương tử phải cùng tân lang uống.”

“Cũng không phải là cùng nàng uống ly rượu giao bôi thì sợ cái gì?” Hắn không vui đẩy Khuê Nhi ra nở một nụ cười giả tạo nhỏ giọng nói: “Chuyện gì? Ngươi sợ ta hạ độc vào rượu này cho nên không dám uống sao?”

“Ta thay nàng uống.” Quyền Du Lợi bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh đưa tay nhận lấy bình rượu.

Trịnh Tú Nghiên vội vàng ngăn: “Không được uống!”

“Hầu gia sẽ không trước mắt bao người mà độc chết ta.” Hắn mỉm cười, nụ cười ôn tồn nho nhã nhưng dường như lại mang sức mạnh uy hiếp to lớn khiến Lý Đông Hải phải lui một bước.

Mà Quyền Du Lợi rót hai chén rượu, tự mình cầm lấy một ly còn ly còn lại đưa cho Lý Đông Hải.

“Ngày đại hỉ Hầu gia là người đầu tiên tới chúng mừng ta nên kính Hầu gia một ly. Hầu gia, ta cạn chén trước.”

Hắn nâng chén lên chào trước rồi uống cạn ly rượu của mình.

Nàng khẩn trương nhìn hắn hơn nhìn chằm chằm Lý Đông Hải. Cuối cùng Lý Đông Hải cũng uống rượu nàng mới có chút yên tâm.

Quyền Du Lợi kéo nàng đi thẳng vào trong.

Lý Đông Hải đột nhiên nói ở phía sau: “Các tướng sỹ ở biên quan đang sục sôi khí huyết chiến đấu mà Thừa Tướng đại nhân hôm nay thành thân liệu có ổn không?”

Trịnh Tú Nghiên sửng sốt. Sục sôi khí huyết chiến đấu? Đánh với ai?

Giọng nói của Lý Đông Hải như quỷ mỵ bám lấy nàng: “Thừa tướng phu nhân không biết sao? Hôm qua Ngọc Tấn Triều đã tuyên chiến rồi, hai vạn quân đã tiến sát biên giới. Thừa tướng đại nhân đã phái ta làm tướng tiên phong, lát nữa ta sẽ khoác áo giáp xuất binh.”

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quyền Du Lợi thấy thần sắc hắn cứng nhắc nhìn nàng, trong mắt tràn đầy âu lo.

“Chớ có trách ta, ta không muốn vì điều đó mà làm phiền nàng vào lúc này.” Hắn nhỏ giọng giải thích.

Cắn cắn môi, nàng kéo tay hắn: “Giờ lành nhanh đến rồi, chúng ta đi bái đường.”

Hai người ngẩng đầu, kiên định đi vào nội đường.

Chủ hôn cho bọn họ là Công Lãnh An, vì hai bên đều không có trưởng bối nên chỗ cao đường Trịnh Tú Nghiên muốn mời Công Lãnh An ngồi.

Hắn liếc nhìn Quyền Du Lợi, cười khoát tay: “Ta không kham nổi vị trí này, sẽ tổn thọ.”

Sau ba lạy là kết thúc lễ.

Trịnh Tú Nghiên do Khuê Nhi đưa vào tân phòng ở hậu viện, lúc gần đi nàng nhỏ giọng căn dặn Quyền Du Lợi: “Lý Đông Hải, người này không thể tin, tướng tiên phong không thể cho hắn ngồi được.”

“Ta hiểu rõ.” Hắn gật đầu một cái, nói với Tú Anh: “Ngươi đi tới hậu viện.”

Hiểu ý tứ của hắn là muốn cho Tú Anh bảo vệ mình, nàng lập tức cự tuyệt: “Không được, Tú Anh ở lại bảo vệ ngươi, hơn nữa ta cũng đã sai Trịnh Duẫn Hạo chọn 20 người mai phục ở hậu viện Phủ thừa tướng. Tối nay bất kể kẻ nào đến quấy rối cũng giết không tha.”

Lời của nàng khiến Quyền Du Lợi cảm động: “Thì ra là nàng cũng sớm có chuẩn bị.”

Trịnh Tú Nghiên cười một tiếng, cười đến khổ sở: “Làm sao có thể không chuẩn bị chứ?”

Thường ngày nàng và hắn ít nói đến ngày này nhưng họ đều lo lắng giống nhau đó là sẽ có kẻ địch khắp nơi nhân ngày này để hành động.

Ngọc Trạch Diễn khai chiến tất nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng nhưng nàng cũng biết bây giờ không phải là lúc hỏi đến nguyên do.

Đêm nay nàng chỉ muốn mình đơn thuần trở thành thê tử của Quyền Du Lợi chứ không phải làm Thanh Long Tướng quân.

Gần nửa đêm Quyền Du Lợi mới về tân phòng, bên ngoài đã yên tĩnh mà Trịnh Tú Nghiên cũng đã tựa đầu vào giường mà ngủ thiếp đi.

Hắn đi tới bên giường ngắm nhìn dáng vẻ nàng ngủ thật lâu, trong mắt đều là tràn ngập trìu mến.

Hắn khe khẽ thở dài một tiếng bế nàng lên đặt lên giường, thuận tay cởi giày cho nàng và đắp chăn lại.

Đang muốn xoay người rời đi chợt nàng vươn tay ra nắm lấy tay áo hắn.

“Du Lợi...” Nàng nhẹ giọng gọi, trong giọng có chút mệt mỏi.

“Nàng mệt mỏi nên ngủ trước đi!” Hắn dịu dàng nói: “Muốn ta ở cạnh nàng sao?”

“Ngươi còn có việc vội?” Nàng mở đôi mắt đẹp tràn ngập sương mù lộ ra vẻ quyến rũ khiến cho tim hắn đập thình thịch.

“Không có.”

Hắn khắc chế mình: “Chuyện tiền tuyến ta đã sắp xếp thỏa đáng, tuy Lý Đông Hải cầm đầu nhưng...”

“Tối nay ta không muốn nghe điều này.”

Nàng cắt đứt lời của hắn, hai má ửng hồng: “Đêm tân hôn ngươi muốn ngủ ngoài tân phòng sao?”

Hắn nắm chặt tay mình: “Ta... sợ nàng vì chuyện kia sẽ phân tâm, tối nay sẽ là quá miễn cưỡng...”

Trịnh Tú Nghiên nhẹ giọng cười một tiếng: “Đến bây giờ ngươi còn không tin quyết tâm của ta? Còn luôn nói là ngươi tin ta, thật ra thì trong bụng ngươi đều là hoài nghi.” Nàng ngồi dậy níu lấy cổ hắn chủ động đem môi mình dán vào môi hắn.

Nàng biết hắn khát vọng thật lâu nhưng vì tôn trọng nàng nên phải kìm nén đến bây giờ. Người duy nhất khiến hắn có thể buông thả chỉ có nàng.

=== Cảnh báo ===

Đôi môi đột nhiên đụng chạm, da thịt xa lạ va vào nhau, khiến cả hai đều phát run có chút không thích ứng. Nhưng rất nhanh chóng nhiệt tình liệt hỏa như nước lũ từ đáy liền từ đáy lòng theo đó tràn lan hết ra ngoài.

Từ trong cổ họng Quyền Du Lợi phát ra tiếng gầm nhẹ, bàn tay thăm dò vào trong giá ý của nàng, khẽ run rẩy bỏ đi áo ngoài nặng nề. Khi bàn tay hắn áp vào trước ngực mềm mại của nàng thì hắn ngừng lại nhìn nữ nhân ở phía dưới đang như hoa đào sắp nở rộ.

“Tú Nghiên!” Hắn khàn giọng mở miệng: “Thật sự không hối hận sao?”

Nàng nhìn hắn, mềm mại đáng yêu nắm lấy bàn tay hắn: “Đừng có ngừng.”

Câu nói này khích lệ rốt cuộc thiêu hủy toàn bộ căng thẳng của hắn. Bàn tay của hắn xé toạc ra mọi thứ đem toàn bộ quần áo nặng nề bóc ra hết, đầu lưỡi nóng bỏng thăm dò vào trong miệng nàng đùa giỡn, nếm mút hương vị ngọt thanh, bàn tay lần lượt mơn trớn thân thể lung linh của nàng, mỗi phân mỗi tấc đều không chịu bỏ qua. Hai tay hắn không ngừng xoa nắn hai khoảng nõn nà, thi thoảng bóp chặt, se se đầu nhụy..làm Tú Nghiên không khỏi ngây người, rên khẽ: “Ân~”

Dùng đầu gối đẩy hai chân thon dài ra, lấy thân người hắn giữ chặt thân nàng, nhanh tay thoát bỏ y phục, đem hai thân thể ma sát vào nhau, hai khoảng trên căng mọng được dịp âu yếm triền miên.

Tay hắn lần mò xuống dưới, nhằm giữa hai chân mà chạm vào, cảm thấy nước xuân tình đã sớm tràn lan, hắn nhếch môi cười: “Nương tử a~ nàng thật mẫn cảm”…

Nàng xấu hổ áp vào bả vai hắn mà trách cứ: “Ngươi còn dám nói..có tin ta…”

“A~” chưa nói hết câu, nàng bất giác rên rĩ, hắn hư hỏng đem tay mình đặt giữa hai cánh hoa mà ma sát, se mạnh nhị hồng. Tú Nghiên như sắp ngất trước luồng cảm giác mới lạ, cứ cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể nàng. Không dừng lại, hắn dùng hai ngón xâm nhập nàng, nhưng có vật gì đó cản đường.

Trước đây, hắn vốn không xác định nàng đã từng hưởng cá nước thân mật với Ngọc Trạch Diễn hay chưa, nhưng trong tình cảnh này, hắn biết nàng vẫn còn là xử nữ.

Trịnh Tú Nghiên cảm thấy hắn do dự, khẽ mở ra đôi mắt mi hoặc trấn an hắn:

“ Ta yêu ngươi…ta muốn là của ngươi..tuyệt không ân hận..”

Hắn vui mừng: “Ta yêu nàng…lần đầu sẽ rất đau…ta sợ...”

“Đao thương kiếm vũ ta đều xông qua, sao lại sợ chút đau này?” Nàng trấn an thiết tha nhìn hắn.

“Nếu quá đau thì không cần nhịn cứ cắn vai ta, đừng cắn vào đầu lưỡi mình.”

Hắn liền dứt khoát đi vào, quả nhiên cảm giác đau xé rách khiến nàng theo bản năng mà đưa tay đẩy hắn ra.

Hắn lập tức cúi người hôn lấy nàng, dùng lưỡi đẩy môi nàng ra, tìm lưỡi nàng mà quyện chặt, không cho nàng tự cắn mình.

Chôn sâu một hồi lâu cho đến khi nàng thích ứng với sự đau đớn, thích ứng với sự ấm áp lẫn nhau, cảm thấy nàng đã thả lỏng hắn mới bắt đầu động.

Nàng thở gấp, không ngừng rên siết từng cơn theo nhịp đẩy, hắn ngây người, cảm giác được nàng bóp chặt khiến hắn đê mê không dứt, khí huyết như căng trào. Lúc này đây, hắn mới cảm giác được, hắn và nàng là một. Hắn muốn có nàng, có nhiều hơn, hắn muốn đưa nàng lên đỉnh vu sơn, làm nàng hạnh phúc tuyệt đỉnh.

Nghĩ thế, hắn mạnh bạo hơn, nhằm môi nàng mà ngấu nghiến, đem toàn bồ sức lực dồn ở cánh tay, từng đợt, từng đợt thúc mạnh vào, Tú Nghiên bị kích thích quá lớn, tay ôm lấy thân người hắn, bấu chặt, thoát khỏi nụ hôn, ngửa đầu về sau rên lớn:

“A~…Du lợi…nương…tay…”.

Hắn đương lúc say sưa nào có nghe thấy, vẫn tham lam chiếm giữ phần trên nõn nà, tay giục nước đại. Âm thanh da thịt va chạm, suối nguồn bị khoáy động lách chách, tiếng rên rĩ không ngừng cùng hình ảnh hai lõa thể cuốn quit lấy nhau, lay động từng hồi…quả thật làm cho khung cảnh tân phòng vô cùng ám mị.

Nhưng đang lúc say sưa, hắn gầm nhẹ, nàng thất thanh, co rút, mồ hôi hòa quyện vào nhau bọn họ cùng leo đến đỉnh cao triều, thật lâu sau vẫn còn dây dưa, sóng tình khuấy đảo vây quanh.

Một đêm này, chính mắt hắn thấy được nàng tại chính trong ngực mình nở rộ, chính mắt thấy được nàng trầm luân ở trong bể dục không thể tự thoát ra được, lúc ngượng ngùng lúc kiều mỵ. Hắn biết, từ đêm nay trở đi, hắn thật sự hoàn toàn mà có được nàng.

Khi tia nắng ban mai hơi lộ ra, cuối cùng nàng vì quá mệt mỏi mà ngủ đến hôn mê trong ngực hắn. Mà hắn thì ôm chặt lấy nàng, ngắm nhìn nàng mà như cảm thấy mình đang ở trong mộng.

Mộng thì rất dễ vỡ, chỉ mong giấc mộng này sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, cho dù là hắn phải trả giá cao đến mức hắn phải lấy sinh mạng của mình ra trao đổi.

--------------

Ngọc Tấn Triều đột nhiên khai chiến mà nguyên nhân gây ra thật ra thì rất đơn giản, nghe nói là bởi vì có mấy tên đào binh chạy tới biên giới Huyết Nguyệt. Bên Ngọc Tấn Triều phái binh đuổi bắt, hai bên ngôn ngữ bất đồng liền động thủ tay chân, chuyện bé xé ra to. Ngọc Tấn Triều muốn Huyết Nguyệt giao ra đào phạm và người gây họa mà Huyết Nguyệt cũng có uất ức vô hạn không cam lòng vô duyên vô cớ gánh tội chứa chấp tội phạm mà còn phải theo sự định đoạt của Ngọc Tấn Triều.

Kết quả hai bên giằng co ở biên giới, Ngọc Tấn Triều lại công khai thái độ xâm chiếm dùng hai vạn đại quân vây khốn một tòa thành không những thế còn cắt hơn một ngàn binh trấn giữ thành.

Quyền Du Lợi từng phái ra sứ giả đi trước thương lượng nhưng bên Ngọc Tấn Triều căn bản không tiếp nhận chỉ yêu cầu Huyết Nguyệt giao người, bồi thường tiền, chịu nhận lỗi.

Binh bộ Huyết Nguyệt là nam tử hán đại trượng phu từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu thua thiệt, lại được nhiều người ủng hộ nên đại chiến bắt đầu.

Trịnh Tú Nghiên hiểu rõ chân tướng xong nàng cảm giác sâu sắc chắc chắn trong đó phải có ngụ ý khác.

Quyền Du Lợi phái Lý Đông Hải đi làm tiên phong hiển nhiên cũng không phải bởi vì hắn thích hợp mà là có dụng ý khác. Ở bên cạnh hắn, có một vị tướng mà Công Lãnh An nể trọng nhất làm phó tướng hộ tống xuất chinh.

Nhưng mà điều nàng vẫn không hiểu rõ là Ngọc Tấn Triều phái hai vạn binh đi mà Quyền Du Lợi chỉ phái chín nghìn người đi nghênh địch là thế nào? Rõ ràng là địch nhiều ta ít, muốn thắng được phải cực kỳ gian nan, chẳng lẽ hắn có cao kiến gì sao?

Hỏi Quyền Du Lợi, hắn bất đắc dĩ nói: “Trong luật của Huyết Nguyệt quy định, điều động một vạn đại quân trở lên phải do vua tự mình hạ chỉ, nhưng giờ trong triều vô chủ, ta chỉ có thể phải 9990 người là cực hạn.”

Trịnh Tú Nghiên từng nghe Công Lãnh An đề cập tới pháp lệnh này, lúc này mới chợt hiểu: “Khó trách ngươi vội vã muốn củng cố ngôi vua.”

“Không có hoàng đế, lòng dân mất đi chỗ dựa, lòng quân cũng vậy. Cường địch tới cũng sẽ không có ý chí nghênh địch.”

Quyền Du Lợi kiên định nhìn nàng: “Cho nên, nàng phải làm nữ hoàng.”

Mới vừa thành thân liền phải đối mặt với vẫn đề khó giải quyết thế này nàng chỉ còn cách là trầm mặc không nói gì. Thật ra trong lòng nàng với chuyện làm Nữ Hoàng thì sẽ vô cùng bài xích, cho dù là hiện tại nàng đã bị Ngọc Trạch Diễn coi là phản quốc và sống rất hạnh phúc với quân dân Huyết Nguyệt nhưng chỉ cần hai nước khai chiến là nàng sẽ đặc biệt lúng túng. Nếu như làm Nữ Hoàng thì sẽ khó tránh khỏi việc phải ra lệnh xâm phạm đến lợi ích của Ngọc Tấn Triều, thậm chí là hạ lệnh cho thần dân mình hạ sát thuộc hạ cũ của nàng ở Ngọc Tấn Triều.

Đến lúc đó, thật sự là chỉ có thể hình dung ra bốn chữ “Làm sao mà chịu nổi” mà thôi.

Có lẽ là bởi vì suy nghĩ đến tâm tình của nàng nên về cuộc chiến này Quyền Du Lợi rất ít khi chủ động nói với nàng.

Mấy ngày nay hắn đi sớm về trễ, nàng biết hắn tất nhiên đang bận rộn chuyện này. Mặc dù nàng muốn làm như không để ý đến chuyện bên ngoài nhưng ý nghĩ của nàng như con chim nhỏ đang cất cánh, càng không muốn nghĩ thì lại suy nghĩ càng nhiều.

Hôm nay nàng đến giáo trường như mọi ngày phụ giúp thao luyện binh sĩ lại phát hiện trận pháp mình bày ra lúc trước hình như đã có người thay đổi. Nàng sững sờ nhìn một hồi lâu, trận pháp mới so với cũ nghiêm cẩn hơn rất nhiều, hơn nữa tính công mạnh hơn, lực sát thương lớn hơn.

Nàng có chút không vui, gọi tổng binh giáo trường lên hỏi: “Là ai tự tiện sửa lại trận pháp?”

Tổng binh cười nói: “Ngày hôm qua Thừa tướng đại nhân tự mình đến xem và chỉ điểm sau đó sửa lại.”

“Ai cho ngươi tự tiện thay đổi trận pháp như vậy? Có biết nếu trên chiến trường mà thay đổi như vậy là điều đại kỵ hay không?”

Không biết cơn giận dữ từ đâu bay tới đột nhiên bộc phát ra, nàng thở hồng hộc từ giáo trường nhanh chóng đến Binh Bộ.

Nàng biết hôm nay Quyền Du Lợi cùng Binh Bộ nghiên cứu kế hoạch tác chiến, tất nhiên hắn phải đang ở đó.

Quả nhiên người của Binh Bộ đã sớm quen biết nàng, lính canh cửa thấy nàng tới cũng không cản lại mà chỉ cười nói: “Thừa tướng vừa tới một lúc.”

Nàng mặt lạnh đi thẳng vào.

Bên trong đại đường, Quyền Du Lợi ngồi ở giữa, vẻ mặt nghiêm túc nghe các tướng lính phân tích tình hình chiến tranh. Thấy nàng bất chợt xông vào, tất cả mọi người ngừng nói, vẻ mặt lúng túng nhìn nàng.

“Trịnh tướng quân sao lại tới đây?”

Có người nói giỡn: “Mới qua tân hôn nửa khắc cũng không phân ra nổi sao?”

Trịnh Tú Nghiên nhìn chằm chằm Quyền Du Lợi, gằn từng chữ hỏi: “Vì sao phải tự tiện thay đổi trận pháp của ta? Nếu ngươi cảm thấy trận pháp không đủ hoàn mỹ thì có thể trực tiếp nói với ta. Ngươi cứ vậy tùy ý thay đổi thì sau này ta biết huấn luyện binh lính thế nào?”

Nghe trong giọng nói của nàng mang đầy thuốc súng khiến tất cả ngừng cười cùng nhau đưa mắt nhìn về Quyền Du Lợi.

Hắn không đứng dậy, chỉ mỉm cười nhìn nàng: “Chuyện này về nhà nói được không? Hiện tại ta đang bàn công sự với các tướng lĩnh.”

“Muốn sau lưng nói với ta sao?”

Nàng trầm mặt: “Cho đến hôm nay ngươi sẽ không phải đang sợ ta là gián điệp Ngọc Tấn Triều chứ?” Những lời nói nặng nề này khiến cho không khí lập tức trở nên lúng túng.

Quyền Du Lợi chậm rãi đứng dậy, mi tâm cũng chầm chậm nhíu lại: “Xin tạ lỗi chư vị, hôm nay ta có chút chuyện riêng phải xử lý, chuyện lương thảo thì Chu đại nhân Bộ Hộ sẽ nói với các vị. Còn chỗ Thiệu Khinh Hầu phải nhanh chóng viết thư lệnh cho hắn dừng quân lại chờ đại quân tới, ta đang lo kẻ địch đang cố ý trì hoãn để giăng bẫy.”

Hắn bình tĩnh giao phó từng việc xong thì đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên nắm tay nàng lôi đi. Mặc dù cảm thấy tay nàng cứng nhắc không chịu phối hợp nhưng hắn vẫn ngoan cường nắm chặt lấy tay nàng lôi ra khỏi cửa Binh Bộ.

Hai người cùng cưỡi ngựa về phủ, dọc đường đi không ai nói gì. Người đi đường thấy họ đi cùng nhau cũng tươi cười chào hỏi: “Thừa Tướng đại nhân và phu nhân đi cùng nhau mà không mua gì mang về sao?”

Quyền Du Lợi từ trước đến giờ đều là người tính tình hòa nhã sẽ luôn chào hỏi mọi người nhưng hôm nay hắn vô cùng trầm mặc, ai cũng không thèm để ý thúc ngựa xông lên trước thậm chí còn không thèm để ý đến Trịnh Tú Nghiên.

Sau khi vào phủ Thừa Tướng, Tú Anh đang muốn tiến lên nói chuyện đụng phải bản mặt lạnh như băng kinh ngạc không nhịn được mà lùi lại một bước. Quyền Du Lợi đứng tại chỗ chờ nàng xuống ngựa mới bước về phía trước.

Thật ra thì lúc đang trên đường trở về, nàng đã hối hận, âm thầm trách cứ mình không nên ở trước mặt mọi người nói nặng lời không để mặt mũi cho hắn. Hắn không phải là chưa từng phát giận với nàng nhưng trước đây tất cả chỉ vì lo lắng cho nàng, đó là xuất phát từ thương yêu, nhưng giờ hắn đã giận thật sự rồi.

Đang giận mình nàng lại từ từ cảm thấy bất an, không dám nói thêm lời nào theo sát hắn vào trong phòng.

Quyền Du Lợi đi trước vào phòng rút ra một quyển sách, trong sách có một trang giấy đang kẹp sẵn.

Hắn đem tờ giấy kia trải trên mặt bàn chỉ cho nàng xem: “Trận pháp của nàng chính là bát quái kỳ môn độn giáp biến hóa thành, theo phương vị thì các cửa bao gồm kinh, khai, đỗ, sinh, tử, cảnh, hưu, thương có tám cửa mới đúng cửa kinh và cửa tử ở đâu cũng không thấy ngược lại cửa sinh lại mở đến ba cửa. Nếu ta không đổi thì các tướng sỹ dùng trận pháp này là đánh địch thì chỉ có thể là chết chứ không còn đường về.”

“Tú Nghiên, ta hiểu rõ lòng nàng còn lưu luyến Ngọc Tấn Triều nên lúc nàng nghiên cứu trận pháp mới cho Huyết Nguyệt thì lén giữ lại đường sống cho binh sỹ Ngọc Tấn Triều. Nhưng nàng nên biết đao kiếm không có mắt, sống chết chỉ là chuyện trong chốc lát, nhường kẻ địch một đường sống chính là đẩy mình vào cửa tử. Ta cảm tạ nàng thời gian này đã vất vả vì Huyết Nguyệt nhưng ta không thể bỏ mặc cho binh lính dùng trận pháp này để chống địch, thậm chí có thể họ sẽ mất mạng vì điều này! Mạng người Ngọc Tấn Triều quý nhưng chẳng lẽ mạng người Huyết Nguyệt là hèn hạ sao?”

Lời nói của hắn nặng nề nhưng là lời nghiêm khắc cảnh báo khiến nàng đổi sắc mặt, áy náy trong lòng lập tức dâng lên. Nàng không thể không thừa nhận mỗi lời nói của hắn hoàn toàn đúng, bởi chính xác trận pháp của nàng có rất nhiều chỗ sơ hở.

Nàng ngập ngừng suy nghĩ để giải thích với hắn nhưng hắn không có ý định muốn tranh cãi với nàng xoay người đi luôn.

Mà lần này hắn đi thật lâu.

Đây là lần đầu tiên sau khi thành hôn Trịnh Tú Nghiên phải ở một mình trong phòng, cũng là lần đầu tiên hiểu vì sao những nữ nhân trong cung kia vì sao lại phải vì tranh thủ tình cảm mà dùng hết tâm cơ không tiếc tranh giành đến mức ngươi chết ta sống.

Bởi vì việc chờ đợi tĩnh mịch đau khổ đến mức không thể nào chịu nổi.

Sau đêm tân hôn, Quyền Du Lợi thường trở lại phòng rất sớm. Đêm đêm hắn sẽ lôi nàng ra viện nhìn trăng sáng. Sau khi nàng biết về mắt hắn thì đã không còn muốn miễn cưỡng hắn nữa nhưng hắn luôn thích thú.

Hắn sẽ thường xuyên nói về truyền thuyết dân gian Huyết Nguyệt khiến nàng nghe đến say sưa. Thỉnh thoảng hắn sẽ đổi phong thái khiêm tốn thường ngày thành cố tình kể chuyện ma quỷ rợn tóc gáy, nàng liền biểu hiện là không thèm để ý vừa cười nhạo hắn xem thường lá gan nàng nhưng thật ra thì nàng đang âm thầm túm lấy tay áo hắn.

Bất kể ở trên chiến trường có uy phong cỡ nào thì nàng vẫn có chút sợ hãi của nữ nhân thường tình.

Sau đó nàng ý thức được hắn đang cố ý hù dọa nàng, nàng liền tức giận không thèm để ý tới hắn ép hắn phải xin lỗi nàng.

Bây giờ nghĩ lại từng ly từng tý đều là ngọt ngào.

Mà chút ngọt ngào này so với sự cô độc lạnh lẽo tối nay càng đáng quý hơn.

Nàng cực kỳ hối hận, vốn là mình là người có lỗi trước mà lại còn đi dạy dỗ người ta, lại còn trước mặt thuộc hạ hắn không nể mặt mũi hắn, cũng khó thể trách hắn tức giận.

Nhìn sắc trời đã tối đen rốt cuộc nàng cũng đã quyết định không muốn vô ích nữa, thay vì cứ ngồi chờ đợi làm khổ sở trái tim mình chi bằng trực tiếp đi tìm hắn xin lỗi, nói không chừng có thể hóa giải được tất cả.

Nàng đứng dậy mới vừa vọt tới cửa viện đã thấy Quyền Du Lợi xiêu vẹo bám vào tường đi vào.

Nàng bước nhanh tới đỡ lấy hắn vừa dịu dàng trách: “Sao Tú Anh không đỡ ngươi? Tối như vậy ngộ nhỡ ngã thì...”

Lời nàng còn chưa dứt thì đột nhiên đã bị hắn ôm chặt vào ngực, cái loại trói buộc chặt chẽ từ lồng ngực ấm áp khiến nàng không khỏi sững sờ, định bụng nói lời xin lỗi nhưng không biết mở miệng thế nào.

“Tú Nghiên, thật xin lỗi...”

Kết quả lại là hắn nhận lỗi trước: “Ta không nên phát giận với nàng.” Hắn dịu dàng phả bên tai nàng: “Chớ ghi hận ta.”

“Làm sao sẽ... Nhưng thật ra là lỗi của ta.”

Nàng nhanh tiếp lời hắn, còn chưa kịp nói tiếp đã bị hắn dùng miệng chặn lại rồi. Chẳng phải tình nhân hiểu lầm nhau chỉ cần một nụ hôn nóng bỏng là có thể hóa giải được hết sao?”

Một hồi hôn kích động tưởng chạm đến cả linh hồn khiến nàng đỏ mặt nói: “Thật là càng lúc càng lớn mật rồi, ở viện mà cũng dám... Bọn hạ nhân sẽ thường xuyên đi qua, bị ai đó thấy hết thì còn uy nghiêm của Thừa Tướng sao?”

Ngón tay hắn vuốt ve cánh môi nàng cười khẽ nói: “Ta đã sai bọn chúng đợi ngoài viện rồi, không có lệnh của ta sẽ không ai vào đây quấy rầy.”

Quyền Du Lợi bế lấy nàng khiến nàng kêu lên một tiếng: “A! Ngươi đến đi bộ cũng không đi được...”

“Đường về phòng ta nhắm hai mắt cũng về được.”

Quả thật hắn nhắm hai mắt hơn nữa bước vô cùng vững vàng ôm nàng trở về phòng.

“Trời à, cái bản lĩnh này ngươi học từ đâu?” Nàng không khỏi kêu lên.

Quyền Du Lợi cười nói: “Chỉ cần trong đêm tối nhắm mắt tự đi bộ sẽ không tự giác mà đếm mỗi bức tường, mỗi cây, thậm chí vị trí mỗi bồn hoa cũng đếm được.”

Lời của hắn khiến cho lòng nàng không khỏi thương tiếc. Nhắm hai mắt đi trong đêm mà như đi ở ban ngày nghe qua thì có vẻ thú vị nhưng phải trải qua bao nhiêu va chạm đau đớn mới thành được. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ai nguyện chịu khổ như vậy?”

“Ngươi không tìm An Tử xem mắt mình sao? Có lẽ sẽ trị được.” Trịnh Tú Nghiên vuốt ve khóe mắt hắn, một đôi mắt hoàng kim ở giữa ban ngày sáng chói như vậy khiến cho người ta không thể rời đi được, nếu mà ban đêm cũng dáng như vậy thì ánh trăng sáng cũng phải chịu nhường mà thôi.

“Khi còn bé nhà nghèo, không để ý đến mắt.” Hắn nói nhẹ bẫng, đôi môi đã hôn lên cổ nàng.

Có lẽ bởi vì trong lòng đang áy náy lẫn nhau cho nên tối nay cử chỉ thân mật của hai người cũng cực kỳ dịu dàng. Hắn thể hiện là một vị phu quân có thể mang lại cho thê tử tất cả những hưởng thụ ngọt ngào nhất, tận tâm che chở; còn nàng là một vị thê tử uyển chuyển hùa theo hắn đáp lại ôn tình của hắn.

Triền miên say lòng người cháy sạch thành nóng bỏng, dung nạp lẫn nhau đã trở nên quen thuộc, đến hô hấp cũng quyện vào nhau.

Sau tiếng thở gấp là mồ hôi tiết ra, Trịnh Tú Nghiên buông thả mình theo cảm giác của thể, theo động tác của mình mà tiêu hồn thực cốt thở gấp rên rỉ liên tục.

Một lớp cao triều xoáy qua, hắn ôm lấy nàng thấp thở gấp cười nói: “Ta thật may mắn, ngoại trừ ta ra không ai nào có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp này của nàng.”

Nàng đỏ bừng cả mặt, cuộn tròn ở trong ngực hắn. Mỗi lần kích tình đi qua nàng đều mắc cỡ không dám nhìn vào mắt hắn.

Trước kia nàng cũng không thể tưởng tượng vì sao những quân kỹ lại có thể phóng đãng đến như vậy, cùng với thuộc hạ của nàng rên rỉ thở dốc như làm cái chuyện gì đó vừa sung sướng vừa thống khổ.

Hiện tại nàng biết chuyện giao hợp cùng giường là thứ bí ẩn có thể đem người ta biến thành một người khác.

Suốt cả đêm hoan ái khiến cho cả xương cốt của nàng muốn rời ra từng mảnh, toàn thân không còn chút lực nào đành bỏ đi tôn nghiêm cứng nhắc của mình mà nhỏ giọng cầu xin hắn “chú ý thân thể”. Kết quả lại khiến cho hắn cười nhạo nàng.

Rốt cuộc bình yên trở lại hắn ôm lấy nàng, hai người không nói một lời nào chỉ nhìn vào nhau lặng lặng nằm.

Nàng chợt cười.

“Cười cái gì?” Hắn nhướng mày lên, đuôi mày nâng lên một đường cong rất đẹp.

“Ta đang suy nghĩ, chúng ta phóng đãng như thế... Ban ngày có phải là chúng ta đã ra vẻ quá đạo mạo?” Nàng đỏ mặt mở miệng trêu chọc, nhìn dáng vẻ của nàng khiến hắn cũng cười theo.

“Đây không phải là phóng đãng, đây là bản tính. Giữa phu thê nếu không thân thiết như vậy thì nhất định là không yêu thương nhau.”

Hắn ngửi hương tóc nàng than nhẹ: “Chỉ có lúc này đây ta mới cảm thấy có được nàng hoàn toàn.”

Trong lời nói của hắn lộ ra sự bất an, nàng trầm tư chốc lát rồi cười: “Du Lợi, chúng ta làm ước định nha. Nếu sau này có cãi nhau thì bên nào vô lý phải bị phạt uống rượu múa kiếm dưới trăng.”

“Đây mà gọi là ước định?”

Hắn muốn cười cù vào nách nàng: “Bên nào được coi là vô lý? Ngộ nhỡ lúc đó ai cũng xem là mình có lý thì sao? Dưới trăng uống rượu thì ta có thể nhưng bảo ta múa kiếm dưới trăng thì có phải là túy kiếm không, vậy nàng cũng muốn nhìn?”

Nàng ở dưới chăn tránh né hắn trêu chọc: “Không phải ngươi nói nữ nhân nên được phu quân cưng chiều? Nếu đã được cưng chiều thì phu quân nên tự động gánh tội mới phải. Về phần múa túy kiếm dĩ nhiên là ta vô cùng vui lòng mà xem, chỉ cần ngươi không đâm nhầm phải ta là được.”

Quyền Du Lợi cố làm kinh ngạc mở to mắt: “Nàng học ở đâu lời lẽ lươn lẹo này? Xem ra ta đã làm hư nàng rồi.” Tiếp đó là cánh môi quấn lấy nàng thật lâu không muốn tách ra.

Vừa hôn mới ngừng, hắn nhìn nàng: “Là chính ta làm bẫy rồi tự mình nhảy vào, rồi không muốn ra nữa.”

Hắn lộ ra một nụ cười xấu xa: “Nhưng không phải ta lúc nào cũng thua thiệt chứ? Nhận sai rồi sau đó thì sao?”

“Chỗ nào tốt cho ngươi thì sẽ đưa cho ngươi, huống chi, nơi nào đó của ngươi... nhịn không được?” Nàng đang trêu chọc lại bị hắn lật người áp đảo.

Tận tình, tận hứng, quay đi rồi quay lại, điên đảo sớm chiều ai còn nhớ nổi kiếp trước mà lo lắng cho ngày mai?

==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic