Chuỗi án mạng A.B.C (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Piyo đi vòng quanh nơi đây một chút, địa điểm phát hiện xác chết là phòng tập múa ballet. Còn Becky cô đã né ra xa nhất có thể từ bao giờ, lần đầu tiên cô thấy một cái xác kinh dị ở khoảng cách gần như thế này. Piyo thấy thế, cũng y hệt lần trước, dùng kiểu ngoắc tay gọi cún mà gọi Becky lại. Becky ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào người chết

- Nằm xuống.

Piyo lạnh lùng ra lệnh làm Becky chả hiểu được, vẻ mặt ngán ngẩm liền hiện lên ngay. Piyo nhẫn nhịn lặp lại một lần nữa "Tôi bảo cô nằm xuống bên cạnh cái xác". Becky hơi giật mình, nhưng rồi nhớ lại cái vụ mất mặt hôm qua nên chẳng dám nói gì nhiều nữa, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô gái kia. Becky nhắm tịt mắt lại ngay khi thấy rõ mồn một cái xác dạng trừng mắt nhìn về mình

Becky nằm xuống xong, Piyo cũng đi ra phía chân cô, ngồi xổm xuống sờ sờ gì đó. Cảnh sát cũng đang hoàn toàn im lặng dưới sự chỉ đạo của Heng. Piyo ngồi một hồi cũng đứng dậy nói vô cùng ngắn gọn "Là ái tử thi. Một tên giết người liên hoàn, tâm lý biến thái. Vẻ ngoài điển trai, tuổi tầm 28 - 35, cao khoảng 1m82, khi giết người hắn mặc sơ mi trắng, đầu tóc chải gọn gàng, đeo mắt kính"

- Vụ án tiếp theo, có thể xảy ra ở Bangkok hoặc khu phố cổ Bueng Kan. Tôi chỉ mới có thể nói trước như vậy.

Nói xong, Piyo liền ngoảnh mặt đi, chả thèm để ý đến ai. Lúc này Becky cũng nhanh chóng chạy theo, lên xe và chở Piyo đi. "Về nhà!". Hai chữ đủ để cô biết mình nên làm gì tiếp theo, khởi động xe và lái đi. Đang lái, cô thấy bầu không khí hơi im lặng nên đành bắt chuyện trước

- Piyo, lúc trước tuy tôi có tham gia một bộ phim đề tài cảnh sát nhưng lúc nãy tôi vẫn chưa hiểu lắm những điều cô nói. Cô... có thể giải thích rõ hơn cho tôi hiểu được không?

Piyo đang nhắm hờ mắt, nghe được cô hỏi, im lặng một chút rồi cũng chịu cất tiếng "Nạn nhân bị một cú đánh thẳng vào phía trước đầu, chứng tỏ không phải phục kích. Là sinh viên Đại học, trong phòng đó không có gương chứng tỏ vì nghe thấy tiếng hung thủ, hoặc đã từng trò chuyện với hung thủ nên mới gây ra vết thương phía trước như vậy"

- Nạn nhân chết rồi mới tiến hành hành vi quan hệ tình dục vì trên người nạn nhân nên không có dấu vết của sự chống cự.

- Trường này có bảo vệ, trừ khi là thầy cô giáo trong trường quẹt thẻ mới vào được, còn nếu không, người lạ buộc phải qua sự giám sát gắt gao. Vì thế, hung thủ buộc phải mặc sơ mi trắng để phù hợp, đầu tóc chải gọn và đeo mắt kính với cùng lý do trên.

Piyo nói xong, nhắm mắt lại tiếp, mặc kệ Becky, giữ đúng nguyên tắc "10 câu" của mình. Becky thật ra muốn hỏi nhiều lắm, nhưng lại nhớ đến lời Tispky nên lại thôi. Chở Piyo về nhà xong, nó liền một mạch đi lên phòng bỏ lại Becky. Cô thở hắt ra, quay xe về chung cư của mình, lấy mấy bộ đồ cho vào vali rồi lại quay về biệt thự. Cô đã quyết định mình sẽ ăn bám ở đây luôn

Becky thay bộ đồ ở nhà đơn giản ra, buộc lại tóc, quấn tạp dề vào rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Thực ra, cô chẳng cần làm gì mấy vì căn bản ở đây quá sạch. Không nói quá thì cô còn nghĩ rằng sàn nhà ở đây có thể soi gương được luôn. Nhưng Becky vẫn làm. Làm xong, liền sắn tay đi nấu vài món. Vừa mới mở tủ lạnh ra liền không khỏi trầm trồ

- Wow! Toàn thịt bò Hàn Quốc loại 1 không này. Mà sao chả có gì khác ngoài thịt bò vậy?

Đúng như vậy, thứ cô thấy chính là một cái tủ lạnh chỉ toàn là thịt bò xếp chồng lên nhau. Sau đấy cô cũng ra chợ mua ít rau về để chế biến một số món đơn giản. Nấu xong, liền đứng dưới nhà lớn tiếng gọi

- Piyo! Đồ ăn trưa đã chuẩn bị xong rồi.

Lại không một âm thanh nào, đang tính đi lên cầu thang thì thấy Piyo bước xuống. Đến cạnh Becky liền nói

- Sau này đồ ăn sáng, trưa, chiều của tôi để trước cửa phòng. Tôi không có thói quen ăn cùng người khác.

Nói rồi, Piyo cũng lấy ra mấy cái đĩa bằng sứ đắt tiền gắp ít đồ ăn vào rồi đi lướt ngang qua Becky xem như cô không tồn tại vậy. Becky thấy Piyo đóng cửa phòng rồi mới bắt đầu làm mặt quỷ

- Đồ lạnh lùng! Nghĩ mình là tiểu thuyết gia nổi tiếng thì hay lắm chắc. Chị đây là diễn viên nổi tiếng mà còn phải ở đây để làm giúp việc mà còn không biết cảm ơn. Đáng ghét thật!

Buổi chiều cũng như vậy, Becky đem đồ ăn lên đến tận phòng, gõ cửa mấy cái. Xong cũng thu gom chén, đĩa phía trước cửa, trên đó còn có thêm một tờ giấy note ghi hai chữ "Quá mặn!". Becky vò nát tờ giấy ngay, tức giận ném xuống sàn, tay đưa lên trước cửa phòng như muốn đánh người vậy

Cứ như vậy, một ngày trôi qua, số lần Becky gặp Piyo chắc đếm trên đầu ngón tay. Cô ngồi trong căn phòng được sắp xếp riêng cho người giúp việc, ngẫm nghĩ gì đó

- Cứ như thế này thì không ổn rồi. Mình chả còn tiếp xúc được với Piyo thì lấy đâu ra cơ hội làm nữ chính. Phải làm sao đây? Làm sao đây, Becky Armstrong?

Cô cứ ngồi mãi thế cũng chả nghĩ ra được cách nào cho Piyo chú ý đến dù chỉ một chút. Cô từng nghĩ qua mặc bikini lượn lờ nữa nhưng đã dập tắt ngay. Ngồi ngẫm một hồi, cô ngủ quên lúc nào không hay

Sáng hôm sau, Becky dậy thật sớm, chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, cố gắng thể hiện tốt nhất bù đắp cho lần ngủ quên trước. Vừa bước xuống nhà bếp, đã ngửi thấy ngay mùi đồ ăn nồng nặc. Becky mặc dày, kéo kéo tay Piyo lại bàn ăn, vui vẻ kéo ghế cho, phục vụ đầy chu đáo

- Đi ra ngoài!

Luôn ngắn gọn và xúc tích nhưng Becky nào dám làm trái, cô lặng lẽ ra phía sân vườn, đứng cắt cỏ. Đang đứng cắt cỏ thì thấy Tispky bước vào, Tispky nhìn cảnh này với ánh mắt hài lòng, song cũng không nói gì mà đi thẳng vào trong. Becky dừng ngay công việc, giả vờ tiến mấy bước về phòng khách nghe lén xem Piyo có mách lẻo chuyện cô từng "làm bậy" với nó cho trợ lý sáng tác của mình không. Nếu có, cô tiêu là cái chắc

- Hôm qua chị đi đâu vậy?

- À, chị có cuộc hẹn với một người ở Bangkok. Người mới, ổn chứ?

Tim Becky liền đập thình thịch, chờ nghe câu trả lời

- Bình thường, chỉ là hơi ngốc. Nấu ăn cũng không quá tệ.

Becky thở một tràng đầy nhẹ nhõm xong lại lắng tai nghe tiếp

- Đúng rồi, nghe nói em đang nhận một vụ án ở trường Đại học Ayutthaya. Heng gọi báo chị.

- Ừ, vẫn chưa có manh mối gì.

- Vậy còn quyển tiểu thuyết mới của em thì sao?

Becky lại hồi hộp lần 2

- Đã nghĩ ra được nội dung chính. Chưa tìm ra được "nàng thơ" mong muốn.

Becky cau mày lại ngay, khi cô hiểu ra được, cô liền gật gật đầu. Thì ra, Piyo vẫn chưa chọn được hình tượng cho tiểu thuyết của mình. Nếu thế Becky vẫn còn có hy vọng. Nghe lén thêm chút nữa thì cũng nhanh chóng chuồn đi. Tispky đi ra cũng không nghi ngờ gì. Mới hết lượt tiếp khách của Tispky, lại thấy Heng hối hả chạy vào nên Becky cũng dừng tay mà đi vào bên trong và làm một ly cam ép mời khách

Lần này, Heng đi chung với đội phó của mình. Cậu trai dáng người hơi tròn nhưng nhìn có vẻ săn chắc. Piyo thấy hai người đến vô cùng vội vã nhưng nó thì lại vô cùng ưu tư, nhãn nhã mà ngồi đọc sách, chờ nghe họ nói chuyện

- Piyo, thêm một lá thư được gửi đến sở cảnh sát hôm qua.

Becky nhiều chuyện, đứng sau đọc lỏm lá thư

"Sao nào cảnh sát Thái Lan. Thấy quà của tao chưa? Nếu chưa, tao sẽ tặng thêm một món quà nhé. Hãy cẩn thận ở Bueng Kan vào ngày 4/10. Bùm~ Máu đỏ thành sông. Hahaha!!! A.B.C"

Piyo đọc xong không biết sao lại xoa xoa thái dương, bình tĩnh nói "Không phải là đánh bom. Tên này tâm lý méo mó, sẽ không thực hiện vụ giết người bằng bom bình thường như vậy. Từ đây đến ngày 4/10, huy động hết lực lượng cảnh sát bảo vệ tất cả mọi người có tên, họ bắt đầu bằng ký tự B"

- B sao? - Đội phó nhanh miệng hỏi.

- Sao lại là B? - Lần này lại đến lượt Becky

- Hôm qua, tôi đã suy nghĩ một đêm và tìm ra một số điểm nghi vấn từ vụ án thứ nhất. Thứ nhất, hung thủ ký tên mình là A.B.C, có 2 hướng nghĩ. Một, đó là tên viết tắt của anh ta. Hai, anh ta sẽ giết người lần lượt có tên bắt đầu từ A, đến B, rồi C tương đương với nơi bắt đầu vụ án cũng có chữ cái đầu là A, B, C

- Nạn nhân đầu tiên tên Arthi Anurak, chết ở trường Đại học Ayutthaya. Người thứ hai được cảnh báo sẽ chết ở Bueng Kan. Từ hai chi tiết này, kết luận điều 2 là đúng, nhưng cũng không thể phủ nhận điều 1 là sai.

- Thứ 2, tại sao lại cắt chân nạn nhân? Diễn viên múa ballet - Chân. Phải, chân chính là mạng sống của diễn viên múa ballet. Đập đầu, giết lần 1. Ái tử thi, giết lần 2. Cắt chân, giết lần 3. Một sự căm thù con người sâu sắc.

- Thứ 3, tại sao lại gửi thư đến cho cảnh sát? Tâm lý tự cao, ngạo mạn, ta đây. Được giáo dục trong môi trường tốt, văn phong viết thư vô cùng chuẩn, không phải loại con nít choi choi.

- Kết luận lại, hung thủ bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, điển hình ở đây là ám ảnh bảng chữ cái. Mang tâm lý thù hằn con người, gặp phải chướng ngại tâm lý rất lớn. Nếu không bắt sớm, sẽ không dừng lại ở chữ cái C.

- Wow! - Becky phát ra từ miệng một chữ làm ai cũng dời tầm mắt sang cô. Nhận ra mình lỡ lời, Becky ngại ngùng đi lùi ra phía sau mọi người một chút

Tiễn Heng và đội phó ra về xong. Becky liền nhanh chân nhảy lên sofa ngồi chung với Piyo đang nhàn hạ đọc sách mà luyên thuyên

- Piyo, em tuyệt thật đấy! Chị không ngờ luôn, chỉ mới có 1 vụ án xảy ra mà em đã biết được bao nhiêu chuyện. Bla...bla...bla...

- Này! Cô biết tôi bao nhiêu tuổi không?

Becky cứng họng, cô đã xưng "Chị", "Em" quá nhanh mà bỏ qua phép tắc thông thường. Becky cúi thấp đầu, trong khi Piyo quay lại với cuốn sách của mình. Cả hai không nói gì với nhau nữa, bỗng dưng một câu nói của Piyo vang lên

- Tôi sẽ gọi cô là "Em" thay vì gọi trống không như trước nếu cô tự mình giải quyết được vụ án này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro