Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Kim Min Won.

-Tôi đây.

-Mời cô vào.

Cầm lấy chiếc túi xách màu đen mới mua, tôi đi thẳng vào phòng nơi cô gái trẻ hướng tay về.

-Anh ta là người có quyền thế đến cái mức người giúp việc cũng phải phỏng vấn.

-Dù sao cũng là giám đốc công ti lớn, nhiều bí mật cần giữ kín.

Đó là những điều mà người ta nói về vị giám đốc kia.
Kim Taehyung.

Giám đốc công ty STC - Seoul Technology Consortium. Và đâu đó trên Internet, có một nguồn tin anh ta cần người giúp việc với cái giá cực hời.

Tôi vừa phải thôi việc một quán ăn gần sông Hàn, bởi người chủ thực sự rất tồi, nhưng khi nhận ra mình đã không còn việc làm và tôi ngay lập tức dùng chiếc laptop cũ kỹ của mình lên mạng tìm một vài việc làm khi nằm ở nhà.

Và tôi đang ở đây, nhà của vị giám đốc nổi tiếng, cái hành lang này, cũng đã bằng cái nhà nho nhỏ mà tôi ở.
Anh ta bao nhiêu tuổi, nếu là giám đốc không chừng đã già và có con đầy đủ, có lẽ tầm 40 chăng, không chừng sẽ là một ông chú già.

Tôi bước ra trước phòng, đẩy cửa và nhìn vào bên trong.
Chiếc bàn làm việc bằng gỗ quý với một tập giấy tờ sắp xếp ở trên mặt bàn rất ngăn nắp, nhưng tuyệt nhiên không có một ai ngồi trên chiếc ghế xoay màu nâu thoải mái kia.

Tôi đi thẳng vào mà không để í xung quanh, cơ hồ vấp phải hộp đựng đồ nhỏ ở dưới đất.

Bẽ mặt chưa? Tôi nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lí ngã đập mặt xuống đất.
Nhưng không, một vòng tay ấm áp nào đó đỡ lấy tôi, trong khi mắt thì vẫn nhắm tịt, tay cầm chặt túi xách của mình.

-Cẩn thận.

Tôi mở mắt ra, mừng thầm vì đã không ngã sõng soài trước mặt ai đó và rồi không thể tin nổi trước mắt mình là gì.
Một anh chàng trẻ trung đẹp mã, anh sở hữu mái tóc màu nâu đồng, nó phủ lên gương mặt góc cạnh của anh. Trông anh rất trẻ, cực kỳ trẻ.

-Chào anh.
Tôi mấp máy môi, mắt đảo qua đôi mắt sắc lạnh kia, đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm tôi, như có thể nhìn thấu được tâm can, mọi thứ của tôi.

-Đứng thẳng dậy đi.

Chỉ đến khi anh ta nói,tôi mới nhận ra mình vẫn đang tựa vào vòng tay của anh, hai gương mặt chỉ cách nhau hai chục phân.

-Tôi xin lỗi.

-Cô đến để phỏng vấn đúng không, ngồi xuống đi.

Anh ta rời khỏi tôi và đi về phiá bàn làm việc của mình, để mặc tôi thơ thẩn với khuôn mặt đỏ au và tốc độ thở nhanh như chạy.
Vị giám đốc trẻ dù đang ở nhà vẫn mặc áo sơ mi và quần âu màu đen, chắc chỉ để chỉnh chu khi phỏng vấn.

Tôi ngồi xuống chiếc sofa trắng đối diện bàn làm việc của anh, và anh ta bắt đầu hỏi.

-Tên của cô là gì?

Anh chàng ngồi xuống ghế, tay đan lại trước mặt, một tư thế chuẩn mực như những giám đốc khác.
Và ánh mắt hoang dại kia vẫn chưa rời khỏi tôi. Nó nóng bỏng đến điên dại.

-Kim Min Won ạ.

-Bao nhiêu tuổi?

-Tôi 21 tuổi thưa anh.

Anh ta ghi chép gì đó vào tờ giấy bên cạnh mình, rồi lại hỏi tiếp.

-Cô đã từng làm giúp việc cho ai chưa?

-Tôi chưa, nhưng hiện tại tôi đang không có việc làm và muốn thử sức với công việc này. Giúp việc thì cũng chỉ làm việc nhà thì tôi có thể làm được.

-Không đơn giản vậy đâu.
Anh ta lầm bầm nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy được khi nhìn vào đôi môi hấp dẫn kia cử động.
Tỉnh lại đi Min Won. Anh ta có thể sẽ là chủ của mày đó.

-Cô hẳn phải biết tên tôi và biết được tôi là ai mới đến được đây đúng không?

-Vâng thưa anh Kim Taehyung.
-Điều tối kị nhất chính là gọi tên chủ của mình với đầy đủ họ tên như vậy, cô hãy tập gọi tôi là ông chủ Kim nếu muốn làm việc với tôi.

-Vâng.

-Có một vài luật lệ nho nhỏ khi ở nhà tôi nên khi nào cô bắt đầu làm việc tôi sẽ chỉ dẫn, cô sẽ có một phòng riêng của mình ở cuối hành lang tầng 2, cô sẽ phải ngủ ở đó, không được về nhà đâu, hãy mang đủ đồ đạc của mình.

-Vậy tôi có thể về thăm bố mẹ không?

-Chỉ mỗi cuối tuần, và nếu tôi có gọi cô thì cô cũng phải quay lại ngay lập tức.

-Vâng.

-Và quan trọng nhất, cô có biết giữ bí mật không?

Tôi mở to mắt vì câu hỏi của anh ta. Bí mật? Bí mật gì?

-Cô không cần ngạc nhiên quá đến vậy đâu. Hãy trả lời câu hỏi của tôi đi.

-Nếu nó không phải chuỵên của tôi thì tôi sẽ giữ kín được.

-Lương của cô sẽ phụ thuộc vào thái độ và tác phong làm việc, nếu cô làm tốt thì lương một tháng của cô sẽ đủ cho cô sống cả năm.

-Tôi sẽ cố gắng.

-Tốt, ngày mai cô có thể bắt đầu đi làm, tôi sẽ đưa cho cô một bản hợp đồng.

Vậy là xong sao, vậy là mai tôi phải chuyển đến đây ở luôn ư?

-Nếu tôi làm thì tôi có thể được ra ngoài vào những lúc rảnh rỗi không?

-Tùy vào tâm trạng của tôi lúc ấy, à đây, hãy kí vào tờ hợp đồng này và cô sẽ làm cho tôi 6 tháng, sau 6 tháng cô có thể đi hoặc tiếp tục làm nếu cô muốn.

-Tôi hiểu.

-Đọc kỹ và ký nó đi nếu cô muốn làm việc một cách nghiêm túc.

Tôi cầm tờ giấy lên và đọc các điều khoản.

Điều 1: Luôn làm theo mệnh lệnh.

Điều 2: Không được đi đâu nếu không có sự cho phép.

Điều 3: Không được cãi lời.

Điều 4: Không được nói tất cả những gì liên quan đến ông chủ, và cả những chuyện gì trong căn nhà cũng không được cho ai biết.

...

Một đống điều lệ ập vào mặt tôi, và tôi ngỡ như đang đọc cái thứ giấy tờ gì rất quan trọng. Chỉ là thuê người làm thôi mà đâu cần đến mức này.
Tôi liếc lên trên xem thông tin của anh ta.

Kim Taehyung, 25 tuổi.
Chúa ơi, anh ta chỉ mới 25 tuổi.
Và anh ta là giám đốc công ty hàng đầu đất nước này.
Tôi có nên bất ngờ ra mặt không? Anh ta chắc hẳn đã phải làm việc rất là chăm chỉ để đạt được cái vị trí này.

-Hãy suy nghĩ kĩ trước khi ký.

Anh chàng 25 tuổi kia vẫn ngồi trên ghế và vẫn cái nhìn chết người ấy hướng về tôi. Ôi làm ơn, đừng nhìn như vậy nữa, tôi cần tập trung để đọc hết bản hợp đồng quái quỷ này.

Tôi tiếp tục hướng sự chú ý của mình vào tờ hợp đồng.
Đến phần lương bổng, mức lương cho 6 tháng làm việc tại nhà giám đốc.

30 triệu won.

Tôi sửng sốt nhìn vào Kim Taehyung. Là 30 triệu đó, số tiền chỉ trong 6 tháng, mà nếu ở ngoài kia tôi sẽ phải trầy mặt kiếm 30 triệu trong 6 năm trời. Anh ta nở một nụ cười bí hiểm khi nhìn thấy tôi bối rối với những gì mình vừa đọc.

-Ít quá à, nếu làm tốt cô sẽ được thưởng

-Ít ư? Anh nghĩ gì vậy? Thế này là quá nhiều rồi.

-Thế nên cô biết mình phải làm tốt điều lệ để xứng đáng với mức lương đấy rồi chứ.

Tôi gật gù, và đang cực kỳ bối rối khi đối diện với tờ hợp đồng cứ như thực hiện giao dịch nhà đất hay cái gì hơn cả thế.

Tôi có nên làm không? Dù sao thì mức lương í không thể từ chối được, và các điều khoản cũng không quá rắc rối.
Tôi nhìn vào ông chủ của mình, anh ta làm cái trò gì mà có thể chi từng này tiền để thuê giúp việc thôi cơ chứ.
Tôi quyết định sẽ làm ở đây, và kí vào phần của mình.

Taehyung theo dõi từng động tác của tôi, đến khi tôi đặt bút kí thì thả lỏng người, ngồi dựa ra đằng sau. Có phải anh ta đã căng thẳng không?

-Vậy là cô đã đồng ý rồi đúng chứ, đưa cho tôi.

Tôi đứng dậy trên đôi giày cao gót, đưa cho anh bằng cả hai tay.

-Còn nữa,nếu cô phá hợp đồng, cô sẽ đền gấp đôi số lương trong 6 tháng này.

-Tôi đã đọc được rồi.

-Tốt, cô có thể đi.

Tôi mỉm cười rồi cúi chào anh ta, cầm lấy túi xách rồi đi thẳng.
Công việc này sẽ dễ thôi mà, đúng không?

-Min Won?

Taehyu... ông chủ Kim gọi tôi lại.

-Có vấn đề gì vậy?
Tôi quay người lại và ông chủ đã đứng ngay trước mặt mình như anh ta đã chạy ra vậy, anh cao hơn tôi cả cái đầu và rất vạm vỡ che đi tầm nhìn của tôi. Giám đốc à, đừng như vậy nữa, tôi sẽ đau tim vì anh mất.

-Rất mong được hợp tác với cô, Kim Min Won.

Nụ cười nhếch mép xuất hiện trên gương mặt đẹp đẽ kia và bàn tay đang đút túi quần của anh dơ ra như muốn bắt tay.

Tôi cầm lấy nó như một việc cần làm, và bàn tay to lớn ấy ấm áp, như che chở và bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Cái cảm giác này kì lạ quá..

Tôi giật mình gỡ tay ra. Nó không hẳn là một cái bắt tay xã giao chút nào.

Tôi bối rối cúi mặt rồi lại lúng túng.
- Xin phép anh.

- Ừm.

Tôi quay đầu đi ra khỏi phòng mà không thể ngoảnh lại nhìn anh ta thêm chút nào nữa.

Làm việc với Taehyung trong 6 tháng, tôi có làm được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro