Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa loay hoay trong bếp làm bánh pha trà, Thiên quay sang hỏi Khải:

-Anh làm sao lại quen được Nguyên khi chỉ vừa mới về nước thôi vậy?

-Thì anh là vệ sĩ của cậu ấy. Bố mẹ cậu lại không có nhà nên tôi làm luôn mấy phần kia thôi

-Bộ công tử như anh cũng thích làm mấy việc này à?- Tỉ khó hiểu nhìn anh

-Do yêu cầu của bác Vương cao mà lại hết nhân lực. Trùng hợp anh vừa mới về nước. Thích hợp với tiêu chuẩn đó...

-Nên anh mới vào đây làm và sống cùng Nguyên Nguyên?- Chưa đợi Khải nói hết câu Thiên đã nhảy vào

-Phải

-Thế hai người hiểu biết lẫn nhau được bao nhiêu rồi?

-Cũng vừa mới gặp hôm qua thôi. Thấy cậu ấy thật là trẻ con!

Nói tới đây môi anh bất giác cong lên. Và những biểu cảm này đều được thu vào tầm mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ

Thêm một nụ cười nữa xuất hiện nhưng lần này là trên mặt Thiên Tổng. Nụ cười của cậu rất quái dị cùng vài nét gian tà

-Tính tình thế nào? Hợp nhau chứ?

-Cũng ổn. Nhưng lâu ngày mới biết được

-Rồi cũng sẽ hiểu thôi- Thiên cười cười, tiếp: "Cậu ấy nhìn như con nít vậy thôi chứ tính tình rất tốt, lại hoạt bát lanh lợi. Quan trọng hơn là cậu ấy là bạn rất thân của vợ em. Đồng thời cũng là bạn thân của em. Thế nên anh phải chăm sóc cho cậu ấy thật tốt đó! Nếu không..."

"Không thì sao?" Khải nhướn mày hỏi lại

-Thì sẽ giống như anh nói. Anh em cũng không nể mặt đâu!

~~~~~~~~~~~~~~~

Đợi một lát thì bữa tiệc trà cùng bánh ngọt cũng xong cả

Nguyên và Hoành mải mê nói chuyện đến quên cả trời đất. Có gọi thế nào cũng không nghe. Làm cho Khải và Thiên phải lên tận phòng mà gọi

Thiên nhìn thấy vợ mà như xa cách lâu lắm vậy, cậu sà tới bên Hoành, vòng tay ôm lấy người kia, còn giở giọng ngọt ngọt ngào ngào, nói:

-Cục cưng à em làm sao mà nói chuyện đến quên cả anh. Anh làm nãy giờ mệt lắm nè!

Nguyên nghe vậy nhìn Tỉ khó chịu đến mặt cũng đỏ lên, cậu nói:

-Cậu ta đồng ý làm người yêu của cậu đã là được lắm rồi mà giờ cậu còn định cướp cả bạn thân nhất của tôi, cậu xem tôi là gì đây hả?!

Hoành thấy vậy lên ý trêu chọc, không màn đến cảm xúc của bạn mình lúc này mà ôm lại cổ người yêu nhỏ giọng nói:

-Em làm sao mà quên anh được a. Chỉ là bạn thân của em cậu ấy quá...nhớ em nên em phải vậy thôi. Anh xem em nói đến khô cả họng rồi đây nè

Nói rồi cậu chìa chiếc cổ trắng ngần ra cho anh xem

-Thương em quá đi!- Thiên vừa nói vừa lấy tay xoa xoa lên cổ Hoành

Vương Nguyên đen mặt. Nhớ lúc này còn Khải ở đây, cậu liền vớ ngay cái phao này để tránh màn "phụ xướng phu tùy" của hai người kia

-Vương Tuấn Khải, đi! Chúng ta đi ăn bánh uống trà đi. Tôi muốn nhợn với cảnh này lắm rồi!

Rồi cậu kéo tay Khải đi. Trước khi rời khỏi còn để lại cái lườm cháy mặt cho Hoành đổi lại cái cười tươi của người kia

Nguyên kéo Khải đi thẳng xuống lầu, dọc đường miệng cứ liên tục nói.

Anh thì cứ vô thức mà bước đi phía sau cậu. Hết nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình rồi lại nhìn lên phía cậu

Xuống đến bên bàn, cậu nhìn thấy cái bánh kem to lại rất đẹp, bên cạnh còn có một bình trà hoa, quả thật quá hấp dẫn đi!

Cậu buông tay anh ra và tiến đến bên bàn nhìn một lượt

Khải vẫn còn đứng đó. Nhiệt độ trên tay vẫn còn ấm vì Nguyên buông ra chưa được bao lâu và thân thể anh bây giờ cũng là đang nóng

Cảm giác này, đã lâu lắm rồi anh không có được. Cảm giác ấm áp từ tay người kia truyền vào thật ấm. Là cậu nắm tay anh sao? Nhưng sao người lại nóng thế này? Tim lại đập nhanh thế này?

Anh nhất định đã mắc bệnh rồi! Nhưng bệnh này có lẽ chỉ có một loại thuốc có thể chữa trị là...cậu

Mất một lúc để anh lấy lại trạng thái bình thường. Vừa lúc Hoành và Tỉ dắt tay nhau đi xuống. Nguyên lúc này nhịn không nổi sự hấp dẫn của món ngon trước mắt, lên tiếng hối:

-Mau mau vào ăn bánh kem đây này, nhìn ngon chết được. Tớ nhịn không nổi rồi

Và không biết trong vòng mấy phút sau nữa, cái bánh ngon lành mà Khải làm đã không còn lưu lại tí dấu vết

Cũng may là Khải và Thiên đã biết qua khả năng ăn uống của hai người kia nếu không sẽ bị dọa cho hết hồn

Ăn bánh kem xong, bốn người thoải mái ngồi uống trà. Lúc này màn tình tứ kia lại bắt đầu. Thiên lúc này nói:

-Em thấy trà này như thế nào, có ngon không?

-Nếu là anh làm thì rất là ngon- Hoành vừa nói vừa cười cười

-Ừm. Đúng là do anh làm. Rất ngon phải không? Vậy thưởng cho anh đi

Hoành không nói nữa rướn người qua thơm lên má anh. Khải cảm thấy Nguyên và anh bây giờ không là gì trong mắt của bọn họ, định rủ cậu cùng đi dạo phố nhưng người bên cạnh máu đã lên đến não với màn tình tứ của hai người kia rồi

-Các cậu có tình thì đừng có ở trước mặt tớ. Không là trở mặt thật đó!

Hoành lúc này mới chú ý bạn mình. Như nhớ ra điều gì liền đánh lạc hướng nói:

-Đúng rồi Nguyên Nguyên tối nay tớ và anh ấy sẽ ở lại chơi với cậu. Có vui không nè?

Nguyên nhìn Hoành khinh bỉ:

-Vui đầu cậu ấy. Ở lại lấy chỗ đâu mà nằm? Nằm giữa đường à? Nhà tớ hết phòng rồi. Cậu không về ở lại đây làm gì?

-Ngày mai tớ định rủ cậu đi chơi nên mới định ngủ lại. Nhưng chưa gì cậu đã đuổi tớ rồi

-Thôi cậu ở đây chơi tới tối thôi rồi về. Ngày mai lại sang đây rồi mình cùng đi chơi. Vả lại...

Nói tới đây cậu lướt mắt qua hướng Tỉ, nheo mắt nói

-Tớ cũng dị ứng với mấy màn tình cảm của cậu lắm rồi

Đột nhiên Thiên lại chen ngang

-Rồi cậu cũng sẽ như vậy thôi không cần ghen tị với bọn tớ. Cũng sắp rồi

-Sắp nỗi gì. Tớ vẫn chưa tìm được người thích hợp. Đến lúc có rồi thì có mà cho các cậu ghen tị đã luôn ấy

-Thế mẫu người của cậu là như thế nào để tớ làm mối cho

Khải im lặng đọc sách nãy giờ đột nhiên cũng ngước đầu lên nhìn Nguyên. Là gì đây chứ? Tại sao mình lại muốn biết chuyện của người ta, vớ vẩn.

Nghĩ vậy nhưng lại không làm vậy. Anh vẫn nghe mấy lời cậu nói

-Ừm tớ thích người phải đẹp, cao chỉ cần lệch tớ xíu thôi cũng được, phải giỏi, biết lo lắng cho người khác, không được quá lạnh lùng, thương tớ. Thế là được rồi

Nghe đến đây Thiên Tỉ quả thật chịu không nổi mà quay sang hỏi cậu

-Cậu chẳng phải là đang nói Tuấn Khải đó sao?

Câu này khiến cả hai đồng loạt ngước nhìn Thiên, rồi lại quay sang nhìn nhau

Nguyên không biết nói gì, chỉ xua xua tay giải thích

-Tớ chỉ nói mẫu người tớ thích thôi không có ý gì đâu cậu đừng nghĩ bậy

-Thì cậu nói mẫu người cậu thích nhưng lại y hệt anh ấy còn gì

-Tớ... -Nguyên không biết nên nói gì. Thật sự thì cậu cũng không hiểu sao mẫu người cậu thích lại giống anh đến vậy.

-Tớ không biết-rồi cậu lảng sang chuyện khác- Thôi tớ không nói nữa. Mình chơi game đi Hoành. Hoành nãy giờ xem hai người nói qua nói lại giờ mới lên tiếng

-Thôi đừng nói nữa, mình đi chơi đi

Rồi bốn người cùng tổ chức trò chơi. Chơi đến quên đi hết cả suy nghĩ buồn phiền. Chỉ cần ở bên nhau thoải mái vui chơi, vậy là hạnh phúc rồi

Chơi một mạch cũng đến tối, hai người kia về nhà còn Nguyên thì vẫn ngủ cùng Khải vì cái chứng sợ bóng tối, sợ ma đó

Hôm nay thật là vui. Cậu mệt đến nằm lên giường đã nhắm mắt ngủ. Còn anh thì...

~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro