Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Y Hàm biết rằng thời gian tuyên truyền chỉ còn vài ngày, nhưng cô vẫn không liên hệ với Trương Nam.

Điều tồi tệ là việc trợ lý của Trương Nam lỡ miệng.

Ngày hôm đó Trương Nam đã đến và chào mọi người như thường lệ, mỉm cười ngọt ngào, Tôn Y Hàm đã lâu không gặp cô ấy và muốn chào hỏi. Trước khi cô kịp lên tiếng thì cô ấy đã có diện thoại và đi ra ngoài. Trái tim cô se lại, và cô đặt bàn tay đang giơ lên ​​của mình xuống.

Giả bộ như không biết gì, Tôn Y Hàm hỏi trợ lý Trương Nam: "Sếp của bạn gọi cho ai vậy?"

Trợ lý không nghĩ nhiều: "À, là bạn gái của chị Nam."

Tôn Y Hàm dừng một chút: "Bạn gái?"

Trợ lý liền nhận ra mình lỡ miệng, trợn tròn mắt, kinh hãi: "Chị Hàm, chị không biết?"

Tôn Y Hàm không muốn làm cho trợ lý khó xử, vỗ vỗ vai cô ấy: "Không sao, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết."

Trợ lý vẫn lo sợ, vì vậy cô ấy nhanh chóng tìm một cái cớ và rời đi.

Tôn Y Hàm nuốt nước miếng, nhịp tim có chút nhanh, sao cô cảm thấy phòng thay đồ nóng như vậy?

Cô đứng dậy, liếc nhìn Trương Nam lần cuối, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Nói thật, cô không buồn vì Trương Nam có đối tượng, ngược lại còn may mắn ở thế thượng phong, Tôn Y Hàm vẫn luôn là một người rất kiên cường, so với Trương Nam cô không có đối tượng và thẳng. Giờ đây, tình cảnh này đã khiến cô trở nên hư vô, hy vọng của cô mờ nhạt như mây khói, nhưng Tôn Y Hàm cảm thấy cô vẫn có thể giữ được nó.

Cô thấy, mọi người xung quanh đang lướt qua vội vã, khoảng thời gian đau khổ ấy cô nhanh chóng nuốt chửng và cho qua, nếu trước đây cô không có mục tiêu tuyệt đối nào trong cuộc sống thì hôm nay cô thêm vào Trương Nam.

Trên thực tế, Tôn Y Hàm vẫn có chút tự tin, Trương Nam có đối tượng, cô sẽ không ích kỷ phá họ, cô thẳng thắn hỏi và Trương Nam thẳng thắn thừa nhận, nhưng không trực tiếp nói rõ. Có lẽ mối quan hệ của họ vẫn chưa tốt lắm.

Thật hài hước, Tôn Y Hàm thừa nhận rằng bản thân rất có sức hấp dẫn với người khác, nhưng trong những năm qua, các mối quan hệ vẫn chỉ ở mức bạn bè bình thường.

Hôm nay chắc Trương Nam đang trong kỳ kinh nguyệt và đang đau bụng, tình cờ lại có một cuộc phỏng vấn. Suốt buổi quay, mặt Trương Nam tái đi vì đau đớn và giọng nói đứt quãng, may mà Tôn Y Hàm cũng ở đó và hỗ trợ cô ấy. Sau đó, cô quan tâm hỏi Trương Nam, Trương Nam không nói gì mà chỉ nói rằng cô ấy đã uống nước đá quá nhiều và người trợ lý nói do người yêu của Trương Nam đã order cho cô ấy và cô ấy không muốn lãng phí nó.

Chị có ngốc không? Tôn Y Hàm thở dài, Khi ai đó rơi vào tình yêu đều bay não à? Cô mới không phải người như vậy.

Vào 3 giờ sáng, cô leo lên xe đạp và chạy vài dặm để tìm hiệu thuốc. Cô cũng đang yêu.

Trương Nam ngạc nhiên khi mở cửa ra và thấy cô. Cô ấy chặn cửa và không có ý cho cô vào. Có lẽ có một cô gái khác bên trong. Tôn Y Hàm đưa ibuprofen và trà sữa nóng, không quên ân cần nhắc nhở còn rất nóng nên uống từ từ, sau đó tự nhiên rời đi.

Trước đây, Tôn Y Hàm nhất định sẽ chửi khi gặp những kẻ không biết tôn nghiêm, liêm sỉ hay dùng mặt nóng dán mông lạnh, hôm nay cô không nhịn được tự chửi chính mình, Cô chỉ biết cười nhạo bản thân và tự cho mình quá si tình, chính cô cũng không tin được. Lưng đau, cả người mệt mỏi, cô nằm trên giường ngơ ngác nhìn ánh đèn mờ ảo, không biết Trương Nam có còn đau bụng hay không.

Sáng sớm hôm sau, cô có chút hối hận về hành động ngu ngốc đó, có lẽ buổi tối dễ khiến con người muốn bày tỏ tình cảm của mình. Hôm nay cô muốn nghỉ làm để tránh Trương Nam nhưng không ngờ cô lại nghe trợ lý của mình nói rằng hôm nay Trương Nam tâm trạng rất tốt, cười liên tục, còn mặc áo ngắn cũn cỡn, thân hình cực chuẩn. Nên cô vẫn đến trong vô vọng.

Cô cau mày ngay khi cô đến, muốn nói: sao mặc ít...như vậy. Cô vốn dĩ muốn nói ngắn gọn, nhưng nói như vậy lại giống cha của Trương Nam, cho nên cô đã thay đổi quan điểm, lần này giống người mẹ già, Tôn Y Hàm muốn cởi áo khoác của mình và khoác lên người cô ấy. Sau đó cô từ bỏ khi suy nghĩ lại về nó.

Cẩn thận đau bụng, cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Khó tin, hôm nay Trương Nam không uống đá, cô còn gọi mấy chục cốc trà sữa cho nhân viên uống, tâm trạng có vẻ rất tốt, Tôn Y Hàm đứng bên cạnh quan sát, thầm nghĩ có lẽ bạn gái cô ấy biết cô ấy đang có kinh nên đã nói một vài lời an ủi và điều đó khiến cô ấy hạnh phúc như vậy.

Đây có phải là điều một nữ diễn viên hàng đầu nên quan tâm không? Về điều này, Tôn Y Hàm cảm thấy có chút khó hiểu.

Cô không nhận ra rằng thật vô lý khi cô đang ghen tị với tư cách là một nữ diễn viên hàng đầu. Những người đang yêu luôn không có tỉnh táo, và crush ai đó còn tồi tệ hơn thế nữa.

Phong thủy thay đổi, Tôn Y Hàm cũng bị đau bụng kinh hành hạ, nằm ở trên giường cảm thấy trước mặt có hàng trăm bóng đen đang lắc lư. Cô muốn tự an ủi mình rằng thật may mắn khi không có kẻ ngốc nào sẽ cho cô uống nước đá. An ủi xong cô lại càng buồn hơn, lúc này cho dù Trương Nam cho cô uống nước đá hay nước sông băng nào đó, cô đều uống hết.

Đáng tiếc là Trương Nam sẽ không cho cô uống nước sông băng, tất cả đều không.

Sau đó, khi cô đi ghi hình cho một chương trình truyền hình. Trương Nam, người đang đờ đẫn như thể não của mình bị rỉ, cuối cùng cũng nhận thấy sự khó chịu của Tôn Y Hàm và yêu cầu trợ lý gửi ibuprofen cho cô. Tôn Y Hàm nhìn nó, hảo hảo, ba giờ sáng cô chạy mấy con phố để mua nó, vẫn còn lại nửa vỉ, không hổ danh là Trương Nam, người biết tận dụng chất phế thải.

Nở một nụ cười giận dữ, cô uống một viên rồi đưa lại cho Trương Nam. Điều buồn cười là Trương Nam thực sự cất nó lại vào túi của mình. Cô không biết liệu có ai đó đang thiếu tiền à.

Tất cả đều nói rằng uống rượu là một sai lầm, Tôn Y Hàm không thể đồng ý hơn.

Lúc còn trẻ cô uống rượu rất tốt, vì để tìm các mối hợp tác làm ăn. Sau này cô mở một studio riêng nên không cần phải tìm các studio khác và cô không thích uống rượu, cho nên bình thường cô không đụng vào nó nữa. Hôm nay, một vài diễn viên và đội ngũ sản xuất đã ăn tối cùng nhau, tâm trạng cô thoải mái nên đã uống vài ly, cô chỉ hơi say thôi.

Ăn được nửa bữa, cô mới nhìn thấy Trương Nam đang nói chuyện điện thoại trên sân thượng, cô lảo đảo đi tới góc tường gần đó, mơ hồ nghe được lời chia tay. Cô nghe quá mải mê, nên khi cuộc gọi kết thúc, Trương Nam quay lại và phát hiện ra cô, cả hai đều sửng sốt, Tôn Y Hàm nhanh chóng giả vờ say, cười khúc khích hai cái rồi loạng choạng bước đi.

Sai lầm của Tôn Y Hàm là cô không nên tiếp tục uống rượu. Nói trắng ra, cô đang rất hạnh phúc, cô rất vui sau khi Trương Nam chia tay, cô hạnh phúc đến nỗi đạo diễn cảm thấy có điều gì đó không ổn, ly rượu của cô bị giữ lại nhiều lần, có vài người đến thuyết phục cô, chị Hàm uống ít lại, đã quá muộn, Tôn Y Hàm say đến mê sảng, cuối cùng bị trợ lý kéo về phòng.

Trương Nam ở bên cạnh nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Nửa đêm, Trương Nam không ngủ được, một mình uống rượu trong phòng, tửu lượng khá, cô vẫn tỉnh táo, chỉ có chút nhức đầu khi uống. Cô tìm thấy vỉ ibuprofen trong túi, không cần suy nghĩ cô cho ngay một viên vào miệng và nuốt nó với rượu, sau đó một lúc cô phải vào nhà vệ sinh và nôn.

Chuông cửa vang lên, cô nhìn thấy Tôn Y Hàm say khướt qua mắt mèo, do dự mở cửa, cô vẫn chặn ở cửa và không có ý cho người vào. Nhưng Tôn Y Hàm say xỉn không phải là kẻ nói đạo lý. Nên cô ấy đẩy cô ra, bước vào, leo lên giường và hít một hơi.

Cô ấy kéo áo khoác của Trương Nam, vùi đầu vào và hít một hơi thật sâu, haaas mùi thơm quá...

Trương Nam: "..."

Cô không nói nên lời, lấy cái áo lại và hỏi em bị ngốc à?

Tôn Y Hàm nheo mắt lại, hỏi cô, chia tay chưa?

Trương Nam sững người, một lúc sau mới gật đầu, ngầm thừa nhận.

_Tại sao lại chia tay?

Dù sao sáng mai tên say này chắc không nhớ cái gì đâu, Trương Nam đã lo lắng không có ai giúp cô trút bầu tâm sự, nên giờ cô bắt đầu phàn nàn.

"Bà nội cô ấy" Trương Nam nói, cảm thấy thực sự buồn, "Cô ấy giả cong, nói dối và lừa gạt tình cảm của tôi."

Tôn Y Hàm nói: chắc không phải chỉ lừa gạt tình cảm không, chắc là vì tiền?

Trương Nam không quan tâm đến kẻ say xỉn một kẻ chỉ quan tâm đến tiền, cô tiếp tục nói: "Chúng tôi quen nhau 3 năm, tận 3 năm! Mẹ nó tôi đợi cho đến khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp, hóa ra cô ấy quen tôi 3 năm và lừa dối tôi hết 2 năm rưỡi. Trong khoảng thời gian này tôi bị lừa dối tận hai lần, chiếc nhẫn cầu hôn tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô ấy nói với tôi cô ấy muốn kết hôn, và cô dâu không phải là tôi!"

Thật là một câu chuyện đáng buồn, Tôn Y Hàm nhận xét.

Trương Nam tức giận đến mức muốn làm một điếu thuốc, sau đó mới nhớ tới mình không biết hút thuốc, cô đã học được một lần, kết quả vẫn bị nghẹn muốn chết, nghĩ đến càng thêm tức giận.

Cô ấy thoáng nhìn thấy một chiếc hộp căng phồng trong túi của Tôn Y Hàm và cô ấy hỏi cô có biết hút thuốc không? Tôn Y Hàm kêu một tiếng, nói rằng cô không hút thuốc. Trương Nam lấy ra bao thuốc, hỏi đây là cái gì, Tôn Y Hàm nghĩ đến, vừa rồi nó còn nằm trên bàn mà.

" Em làm gì với cái này?"

Tôn Y Hàm nói rằng cô ấy không biết.

"Có mang theo bật lửa không?"

Tôn Y Hàm móc bốn túi và nói không.

Trương Nam chán nản khi không được toại nguyện, cô ngã xuống giường, Tôn Y Hàm bên cạnh nồng nặc mùi rượu, có một mùi thơm thoang thoảng, cô nghĩ đến bạn gái cũ của mình cũng có mùi như thế này, có phải con gái đều thơm như vậy không? Nghĩ lại càng buồn hơn.

Tôn Y Hàm hỏi chiếc nhẫn cầu hôn của cô ấy đâu?

Trương Nam lấy nó ra khỏi túi và ném cho cô.

Tôn Y Hàm lấy nó và đeo vào ngón áp út của mình, cười bảo nó phù hợp với cô hơn.

Phù hợp cái rắm, nó nhỏ hơn nhiều, đốt ngón tay thứ hai bị kẹt và bị nó buộc chặt. Trương Nam liếc cô một cái, buồn bực nói, giao cho ngươi.

Cô ấy không ngờ Tôn Y Hàm rất vui vẻ và nói rằng cô thích nó. Nó có cả tên viết tắt của cô ấy trên đó, thật tuyệt làm sao.

Sau đó, Tôn Y Hàm đột ngột nói, chị thấy em sao, em thật sự rất cong, em không lừa gạt tình cảm, huống chi là nói đến lừa gạt tiền, em so với chị còn giàu hơn.

Trương Nam: ...... Đây là ý gì?

Tôn Y Hàm dưới ánh đèn ngắm nghía chiếc nhẫn ở ngón áp út, mỉm cười rất hài lòng, cô nói: Cho dù chị cầu hôn em, em cũng đồng ý, Trương Nam, chúng ta hãy ở bên nhau!

Trương Nam chỉ coi cô ấy như một trò cười: Đối với tôi, bạn chỉ là một người em gái.

Tôn Y Hàm đột nhiên im lặng, mất một lúc lâu mới nói ra: Em không tốt sao? Em thua kém cô ấy như thế nào, em có thể thay đổi.

Trương Nam chỉ coi đó là lời nói của một kẻ say, khịt mũi nói: Em rất tốt, không cần thay đổi, sẽ có người thích em, nhưng không phải tôi.

Không phải tôi?

Tôn Y Hàm choáng váng, cô đứng dậy, như muốn nói lời từ biệt, rồi niệm câu nói 'không phải tôi', 'không phải tôi', 'không phải tôi' rồi tuyệt vọng bước đi.

Trương Nam nhìn bóng lưng của cô ấy mà nhíu mày, cô muốn mở miệng để lấy lại chiếc nhẫn, và nghĩ lại cô sẽ nói về nó vào ngày mai, hiện tại Tôn Y Hàm thật sự không tỉnh táo.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Tôn Y Hàm nhìn bàn tay mình, ngón áp út đã chuyển đỏ, trên đó có một viên kim cương lớn, Tôn Y Hàm có chút bối rối, rất lâu sau mới nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua. Cô ấy đứng dậy trong đau đớn và vào nhà vệ sinh dùng nước rửa tay, một lúc lâu sau mới tháo được chiếc nhẫn ra.

Uống rượu là một sai lầm chết tiệt, Tôn Y Hàm đau đớn ôm nhẫn kim cương trong nhà vệ sinh.

Dù đau đớn và xấu hổ đến mức nào đi chăng nữa thì lần này thì cô vẫn phải đến trường quay. Tôn Y Hàm thực sự không dám đối mặt với Trương Nam lần nay. Với đôi mắt thâm quầng, lòng đầy lo lắng và cái đầu đau nhức, Tôn Y Hàm mang một chiếc kính râm đen và đeo khẩu trang, vừa đi vừa nhìn chằm chằm về phía trước, cô thành công biến thành một người mù.

Một vài lần vô tình chạm mặt, Trương Nam thực sự không hỏi về chiếc nhẫn của cô ấy, Tôn Y Hàm cầm chiếc nhẫn trong túi như đang cầm một củ khoai tây nóng vậy, cô không muốn đưa lại. Vì vậy cô đã vật lộn cả ngày trời và Trương Nam vẫn không nói gì.

Trong giờ nghỉ giải lao, mọi người cùng ngồi xổm để ăn trưa. Lúc này, việc giả vờ không nhớ gì sẽ rất hữu ích, Tôn Y Hàm giả vờ ngạc nhiên và nói: Ah, chiếc nhẫn này của ai và tại sao nó lại ở chỗ tôi?

Trời ạ, tại hiện trường chỉ có cô, Trương Nam và hai trợ lý, nên việc đang nói đến ai là quá rõ ràng. Theo diễn biến hợp lý, Trương Nam nên nói nó là của tôi và lấy lại nó, nhưng cô ấy đã không. Cảnh tượng rơi vào khoảng lặng chết người, Tôn Y Hàm xấu hổ cầm chiếc nhẫn trong một lúc lâu và cuối cùng rút lại một cách vô liêm sỉ..

Cô ấy do dự cho đến khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, Tôn Y Hàm vẫn đến chỗ Trương Nam với chiếc nhẫn, Kết quả là, Trương Nam đã xem và nói không cần, em có thể bán hoặc làm mất nó.

Không có ai xung quanh, Tôn Y Hàm chưa bao giờ tưởng tượng mình có thể táo tợn như vậy, khi nhìn thấy Trương Nam chuẩn bị rời đi, cô túm lấy cô ấy, đại não gần như sụp đổ, cô nói: Chúng ta hãy thử.

Trương Nam kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, rút ​​tay khỏi tay của cô ấy, chỉ cho cô ấy lại đùa: "Nói nhảm gì?"

Nói nhảm?, Tôn Y Hàm yếu ớt giải thích: Em rất thích chị, không phải chị thích nữ nhân sao, tại sao em lại không thể?

Trương Nam mờ mịt nhìn cô, cuối cùng thở dài nói rằng cô nên tôn trọng bản thân.

Người đã đi, chỉ còn lại một mình Tôn Y Hàm, một lúc sau, cô lấy một điếu thuốc trong túi ra, dùng ngón tay run rẩy châm lửa, đây là ban công, nơi có thể bị ống kính paparazzi ghi hình lại, nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Sự từ chối liên tiếp của Trương Nam khiến Tôn Y Hàm nghi ngờ giá trị tồn tại của chính mình, sau nửa đời người làm việc chăm chỉ, cô nhận lại được gì? Nụ cười của Trương Nam thậm chí không hề thay đổi.

Cô ấy bị sặc khói thuốc và ho, cô ấy không thể học hút thuốc và cô ấy vẫn chưa thể học được cách hút thuốc ở tuổi ba mươi.

Công bằng mà nói, Trương Nam không hề ghét cô, thậm chí có ấn tượng tốt, nhưng Tôn Y Hàm biết rằng tình cảm này chỉ dừng lại ở bạn bè, và cô ấy có quá nhiều bạn bè trong ngành giải trí. Cô không có hiểu sâu về Trương Nam, họ giống như những người bạn đồng hành, những con ngỗng trời trở về từ phương nam, bay cùng nhau trong cuộc hành trình này, và sau đó đi con đường riêng của họ.

"Này!" Tôn Y Hàm đột ngột hét lên.

Trương Nam không đi xa, quay lại nhìn cô.

"Khi nào chị thất tình thì nhắn tin cho em, em đến ngay!"

Trương Nam gượng cười , có lẽ cô ấy ngốc thật, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô ấy và hẹn gặp lần sau.

Hẹn gặp lại. không biết khi nào. Hôm nay là ngày quay cuối cùng, cũng là ngày cuối cùng hợp tác và có lẽ là ngày cuối cùng họ gặp nhau.

Tôn Y Hàm giữ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, rít điếu thuốc dài  rồi nghẹn ngào khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh