Chap 54: Tổng giám đốc phu nhân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tú Nghiên tràn đầy vui mừng từ phòng rửa tay đi ra, trang điểm trên mặt để cho cô lộ vẻ phủ mị hơn.

Khi cô lần nữa đi vào phòng họp, trong phòng họp rộng rãi không có một bóng người, cô nghi ngờ nhíu mày một cái, cô mới đi rửa tay mấy phút mà thôi, tổng giám đốc bọn họ đâu? Mới vừa lúc cô đi ra, rõ ràng hội nghị mới bắt đầu một nửa, theo lý mà nói không thể kết thúc nhanh thế kia , Trịnh Tú Nghiên mất mác xoay người đi ra phòng họp.

"Thư ký Trịnh!" Một viên chức nhỏ mắt tinh nhìn thấy bóng lưng Trịnh Tú Nghiên, bước nhanh theo sau, cung kính thăm hỏi, ai không biết trong công ty người thân cận nhất với tổng giám đốc chính là thư ký Trịnh, cái gọi là dưới một người trên vạn người, đại khái chính là thư ký Trịnh đi! Vì vậy tạo quan hệ tốt với cô là cần thiết.

"Ừ, anh biết tổng giám đốc đi nơi nào sao?" Trịnh Tú Nghiên chuyển mắt, nhìn thẻ nhân viên trên ngực đối phương, thản nhiên nói, nguyên lai là một nhân viên nho nhỏ , cô còn tưởng là ai đó.

Ở 'tập đoàn Ngô Thị ' người muốn có quan hệ tốt với cô rất nhiều, ai kêu cô có năng lực ở bên cạnh tổng giám đốc, những quản lý kia, chủ quản ai cũng tận lực lấy lòng cô, hi vọng cô ở trước mặt tổng giám đốc nói tốt vài câu.

"Tổng giám đốc không phải đang đi họp sao?" Viên chức nhỏ nghi ngờ nói, đây là chuyện toàn bộ công ty trên dưới cũng biết, không lý do Liền thư ký không biết, chẳng lẽ cô muốn thử mình?

". . . . . ." Trịnh Tú Nghiên nghe vậy, lông mày nhíu lại, thở phì phò tăng nhanh bước chân hướng phòng bí thư, chưa từng thấy nhân viên "con lừa" như vậy , nếu tổng giám đốc đang họp, cô còn hỏi sao? Quả thật chính là đàn gảy tai trâu, lãng phí thời gian.

Viên chức nhỏ đứng tại chỗ không giải thích được nhìn Trịnh Tú Nghiên đi xa, cô không nói lỗi cái gì chứ? Thế nào thư ký Trịnh giống như thở phì phò? Viên chức nhỏ vô tội sờ sờ lỗ mũi, tiếp tục làm việc của mình.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lộc Hàm đứng trước quầy, cười híp mắt cúp điện thoại, tin tưởng không tới năm phút, ông xã thân ái sẽ xuống.

Tiếp tân đang bận rộn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cậu, trong mắt lóe lên nghi ngờ, cậu không phải tới gặp tổng giám đốc sao? Hiện tại không gặp được tổng giám đốc, lại cười híp mắt, chẳng lẽ đả kích quá lớn? Quầy tiểu thư lo lắng thầm nghĩ.

Không! Đoán chừng không cần tới năm phút, bởi vì cậu nghe được tiếng bước chân quen thuộc đi tới, từ tiếng bước chân có thể đoán được chủ nhân của nó rất nóng nảy.

Lộc Hàm mỉm cười nhìn bóng dáng cao lớn bước nhanh về phía cô, nhịp tim có chút không quy luật, anh như Đế Vương, bị một đám người ưu tú cung kính túm tụm ở chính giữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, từ lúc cậu cúp điện thoại đến bây giờ chỉ có ba phút lẻ tám giây, không nghĩ tới tốc độ của anh nhanh như vậy, trong lòng trừ nhàn nhạt kinh ngạc, còn có cảm động, đây chính là người đàn ông quan tâm cậu nhất thế giới.

Mắt Lộc Hàm không biến sắc liếc những cô gái đang kích động chung quanh một cái, vễnh tai nghe họ sùng bái nói chuyện, xem ra ông xã thân ái rất được hoan nghênh, hoàn hảo anh trước kia chán ghét phụ nữ, nếu không cậu thật lo lắng anh bị vùi lấp trước nhiều mỹ nữ như vậy.

"Cậu xem, cậu xem, tổng giám đốc cũng xuống!"

"Rất lâu không nhìn thấy tổng giám đốc, không nghĩ tới anh càng đẹp trai hơn, không hổ là thần nhân trong suy nghĩ chúng ta ."

"Oa oa oa. . . . . . Anh đi tới chỗ tôi, quả thật rất khốc."

. . . . . .

Một đám nhân viên nữ hưng phấn nghị luận, Ngô Thế Huân lạnh lùng quét mắt, liền cúi đầu giả bộ bận rộn làm việc, mắt liên tiếp rơi vào trên người của Ngô Thế Huân.

"Tổng giám đốc phu nhân!" trợ lý tạm thời Tom của Ngô Thế Huân cung kính chào Lộc Hàm, gọi Lộc Hàm là ' Tổng giám đốc phu nhân ' mà không phải là ' phu nhân ', chỉ là muốn đánh thức mọi người, trước mắt các vị là vợ của tổng giám đốc, bọn họ nên tôn trọng cậu giống như tôn trọng tổng giám đốc.

Mặc dù anh chưa gặp qua phu nhân, nhưng sư phụ của anh —— phụ tá thân cận của tổng giám đốc – Jack đã chỉ cho anh, trên thế giới này chỉ có một cậu gái đẹp như tinh linh mới có thể khiến tổng giám đốc có ánh mắt dịu dàng, đó chính là vợ tổng giám đốc, phu nhân của bọn họ.

"Chào anh!" Lộc Hàm cười gật đầu một cái, trong lòng kinh ngạc, cậu chưa gặp qua người đàn ông trước mắt, hơn nữa cũng không xuất hiện trước công chúng, đối phương làm sao sẽ biết cậu.

"Em tới khi nào? sao không lên?" Ngô Thế Huân bước nhanh tới bên cạnh Lộc Hàm, ánh mắt và giọng nói nhu tình có thể làm người khác chết đuối, anh không thích tất cả mọi người nhìn cậu như vậy, khiến anh có cảm giác giống như vật trân quý nhất của mình bị người ngoài dòm ngó, cậu chỉ có thể là của Ngô Thế Huân anh, anh cũng không thích cậu nói chuyện với người đàn ông khác, đây chính là bá đạo của anh.

"Oa! Cậu có nghe không? Tổng giám đốc phu nhân, phụ tá Tom cư nhiên gọi cậu ấy là Tổng giám đốc phu nhân!"

"Chớ kêu la, tớ có lỗ tai, tớ nghe nhìn thấy."

"Căn bản không hề nghe nói tổng giám đốc chúng ta đã kết hôn, tại sao có thể có phu nhân?"

"Chẳng lẽ là tổng giám đốc ghét đám chó săn, cho nên len lén kết hôn!"

. . . . . .

Ngô Thế Huân nghe thanh âm la lớn, không nhịn được đem mắt lạnh như băng quét mắt đại sảnh một vòng, sau đó nhu tình nhìn Lộc Hàm, biến đổi sắc mặt nhanh chóng quả thật làm cho người ta kinh ngạc.

Thật ra thì càng làm cho nhân viên ở đây kinh ngạc là tổng giám đốc lạnh như băng, có biệt danh 'Tu La mặt lạnh ' đại nhân thế nhưng nhu tình mật ý nhìn cậu gái xinh đẹp, tin tức này cũng quá kình bạo đi!

"Mới tới , tính toán đưa hộp cơm cho anh, nhưng nghe nói anh ở đây ' có việc '." Lộc Hàm cười giơ hộp giữ ấm trong tay, không cần nói cũng biết trước kia khẳng định thường có phụ nữ đến công ty tìm anh, thời điểm cậu tới nơi này, người ra mặt mới có thể cho rằng cậu cũng giống đám người thích bám dính lấy anh, cho nên lấy cớ anh có việc, không cho cô lên.

Hiện tại anh tự mình xuống một chuyến, ngày mai không biết mọi người sẽ đồn đãi thành gì, thôi, thôi, này không phải mục đích của cậu sao? Khiến người đời cũng biết thân phận của cậu, từ đó còn có cơ hội đến gần mục tiêu.

Ngô Thế Huân nghe vậy, trong lòng không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh như băng.

Anh nhận lấy hộp giữ ấm trong tay cậu, trong mắt đều tràn đầy vui mừng và yêu thương, dịu dàng nói: "Em lần sau muốn tới nói cho anh biết một tiếng, anh đi đón em."

"Thế nào? Là anh ở công ty dấu phụ nữ sao?" Lộc Hàm hài hước nói, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, biết rõ anh tuyệt đối sẽ không, nhưng cậu vẫn nhịn không được trêu chọc anh một chút, xem anh giải thích thế nào.

"Em nha, cái đầu nhỏ đang suy nghĩ lung tung thứ gì, chúng ta lên đi! Hay em muốn cho người khác thấy chuyện cười." Ngô Thế Huân cưng chiều sờ sờ cái mũi nhỏ của cậu, nhạo báng nói, thích cậu trong lúc lơ đãng đối với anh toát ra các loại thần thái, nhưng chỉ cần một mình anh được thấy thôi, anh không thích cho người khác cũng nhìn thấy các loại phong tình của cậu.

Lộc Hàm nghe vậy, mắt quét đại sảnh một vòng, quả nhiên phát hiện phần lớn mọi người lòng không hề làm việc, mà phần lớn chú ý tới trên người cậu và Ngô Thế Huân, khiến cậu cảm thán ảnh hưởng của mỹ nam quả thật là vô địch.

Ngô Thế Huân một tay nhấc hộp giữ ấm, một tay ôm Lộc Hàm hướng thang máy chuyên dụng tổng giám đốc đi tới, trong đại sảnh các nhân viên rối rít đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, có hâm mộ, có kinh ngạc , có ghen tỵ. . . . .

Ở trong lòng bọn họ, cậu là người duy nhất khiến tổng giám đốc lộ ra nhu tình, cũng là người duy nhất khiến tổng giám đốc nói nhiều lời như vậy, hơn nữa còn là vợ của tổng giám đốc, xem bọn họ chung đụng, cũng không giống kết hôn thương mại, chỉ có thể là yêu nhau rồi kết hôn.

"Đúng rồi, mặc dù nói không biết cô tên là gì, nhưng cám ơn cô nhiệt tâm trợ giúp, còn có tôi gọi là Lộc Hàm." Lộc Hàm nghĩ đến cái gì, đột nhiên xoay đầu lại cười với cô tiếp tân sau lưng Ngô Thế Huân, sau đó cùng Ngô Thế Huân đi về phía thang máy.

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm nói, quay đầu, nhàn nhạt nhìn tiếp tân một cái, nhìn về phía trợ lý tạm thời Tom bên cạnh ra hiệu bằng mắt, ôm Lộc Hàm đi vào thang máy.

Tom nhận được ánh mắt của Ngô Thế Huân, cung kính gật đầu một cái, sau đó đi tới quầy tiếp tân, mặc dù anh đi theo tổng giám đốc không lâu, nhưng cũng lĩnh ngộ ánh mắt, anh có thể xem hiểu , tổng giám đốc ý muốn thăng chức cho cô tiếp tân này, bởi vì cô trợ giúp phu nhân, mặc dù chỉ là trợ giúp nho nhỏ không đáng kể, nhưng tổng giám đốc thưởng phạt phân minh, hơn nữa phu nhân còn là tâm can bảo bối của anh.

"Không cần khách khí, tôi tên là. . . . . . Lý Phỉ Nhi." Tiếp tân nhìn một đôi bóng lưng đi xa, tự lẩm bẩm, cô thật không ngờ cậu ấy chính là Tổng giám đốc phu nhân, đây quả thực đem cô đánh chết, hơn nữa càng làm cô ngạc nhiên chính là Tổng giám đốc phu nhân một chút kiêu ngạo cũng không có, còn cùng cô nói cám ơn!

Một câu nói của Lộc Hàm, một cái ánh mắt của Ngô Thế Huân, liền quyết định cô tiếp tân tiểu thư này trong nháy mắt trở thành trưởng tiếp tân, quyền lợi nhảy một cái ngàn trượng, trưởng quầy hành chính tổng hợp, đó là mơ ước cả đời của cô, không nghĩ tới Tổng giám đốc phu nhân cư nhiên giúp cô thực hiện, cô cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Trong mắt mọi người đối với Lý Phỉ Nhi ghen tỵ và hâm mộ, không nghĩ tới Tổng giám đốc phu nhân một câu ' cám ơn ' sẽ khiến cô lập tức thăng chức rồi.

"Phỉ nhi, chúc mừng cậu! Về sau phải chăm sóc tớ nhiều hơn đó!" Một tiếp tân tiểu thư khác mỉm cười chúc mừng nói.

Trong lòng cô vẫn có một tia ghen tỵ, bởi vì tư chất lịch của cô so Phỉ nhi lớn hơn, cho đến bây giờ vẫn là một tiếp tân nho nhỏ.

Nhưng này muốn trách ai? Không ai nghĩ đến cậu gái kia sẽ là Tổng giám đốc phu nhân, nếu như mọi người biết, có thể đã sớm bợ đỡ đi.

Khi tất cả mọi người đều thơ ơ, chỉ có Phỉ nhi nhiệt tình chiêu đãi, hơn nữa còn mạo hiểm bị đuổi việc gọi điện lên trên, thôi thôi, dù sao cái này là bạn của cô, vẫn tốt hơn bị người khác lên làm trưởng hành chính tổng hợp. . . . . . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro