Chap 33: Không phải đâu! Đúng lúc như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản lý nhanh chóng tới, khom lưng cung kính chỉ vào hành lang dẫn ra đại sảnh: "Ngô tổng giám đốc, hoan nghênh quang lâm (đến thăm)! Ngài đã bao trọn phòng 108, bên này, xin mời."

Nhìn thấy một đám nhân viên bên cạnh lộ vẻ háo sắc, quản lý không vui nhíu mày một cái, đám người này không thức thời rồi, không nhìn thấy chân mày Ngô tổng giám đốc đang nhíu lại sao? Như vậy rõ ràng đang không vui, thế mà họ làm như không thấy, còn trực tiếp nhìn chằm chằm anh, xem ra các cô không muốn tiếp tục làm việc ở đây rồi.

Bình thường anh đối với hành động các cô có thể nhắm một mắt cho qua, nhưng đối tượng hôm nay, Ngô tổng giám đốc nổi danh lãnh khốc lại không gần nữ sắc, không ai biết anh đang nghĩ gì, nếu không cẩn thận đắc tội với người nắm giữ nền kinh tế, đừng nói những nhân viên kia, ngay cả chủ nhà hàng cũng phải về nhà ăn cơm là vừa.

Nói không gần nữ sắc, Ngô tổng giám đốc hôm nay sao lại mang cậu trai tới đây, hơn nữa còn là tuyệt sắc đại mỹ nhân hiếm thấy, quản lý không nhịn được liếc Lộc Hàm, đột nhiên cảm thấy lãnh khí đánh tới, làm trong lòng anh lạnh run cầm cập.

Vừa rồi Ngô tổng giám đốc hung hăng trợn mắt nhìn anh? Không phải đâu! Hắn không làm gì đắc tội a? Từ khi bọn họ vào phòng ăn, anh ngay cả Ngô tổng giám đốc cũng không dám nhìn, chỉ len lén liếc đại mỹ nam bên cạnh, cái này cũng đắc tội anh ta sao!

Chẳng lẽ người con trai xinh đẹp bên cạnh Ngô tổng giám đốc rất quan trọng? Cho nên Ngô tổng giám đốc mới trừng anh. Còn nói Ngô tổng giám đốc không quản lí tốt nhân viên, nên ánh mắt hoa si của họ làm cho anh phiền lòng?

Trong lòng quản lý toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ nơi nào đắc tội Ngô Thế Huân, mắt không ngừng biến đổi.

Lộc Hàm nhìn quản lý không ngừng biến hóa sắc mặt, mắt cười híp thành một đường, quản lý phòng ăn này cũng quá dở hơi rồi, mặt anh ta giống như bị đùa giỡn, đổi tới đổi lui , có bao nhiêu buồn cười.

Ngô Thế Huân nhìn vợ yêu bên cạnh cười vui vẻ, hô hấp hơi chậm lại, trong mắt nồng đậm nhu tình, nhưng nghĩ tới nguyên nhân cậu cười hì hì, trong lòng anh xông lên nhè nhẹ ghen tức, hắn dùng lực ôm eo Lộc Hàm, đi theo hướng quản lí, tay nhéo eo nhỏ cậu coi như trừng phạt nhẹ nhàng, chọc cậu cười khanh khách không ngừng.

"Ha ha. . . . . . Thật là nhột!" Lộc Hàm cười nói, trong lòng nghi ngờ, làm gì đột nhiên ôm cậu thật chặt.

Ngô Thế Huân nghe tiếng cười của cậu, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một độ cong đẹp mắt.

Đột nhiên, Lộc Hàm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa trong hành lang, lông mày nhăn lại, theo bước chân từ từ đến gần, cậu nhìn rõ ràng tướng mạo đối phương. Đối phương tựa hồ có cảm ứng, đột nhiên xoay người nhìn cậu.

Là hắn! Hỏng bét, thế nào đúng lúc như vậy, Lộc Hàm nhích lại gần trong ngực Ngô Thế Huân, hoàn toàn che kín tầm mắt mình, hi vọng anh ta không nhận ra cậu , nếu không chết chắc.

Cậu là một người vợ hiền mẹ tốt, làm sao lại thành lưu manh? Nếu như Huân biết, mọi việc trước kia của cậu đều lộ sơ hở.

Ngô Thế Huân cảm thấy vợ yêu có gì đó không đúng, theo tầm mắt cậu nhìn sang, một thiếu niên bất lương? Hàm biết người kia sao? Tại sao tránh người kia? Ngô Thế Huân một bên quan sát thiếu niên tóc vàng, một bên tự hỏi, tròng mắt thâm thúy đen tối không rõ.

Cứ như vậy, bọn họ đi thoáng qua vị thiếu niên kia, Lộc Hàm âm thầm thở ra một hơi, sau đó chầm chậm chui ra từ lồng ngực Ngô Thế Huân, lặng lẽ quay đầu nhìn sau lưng người tóc vàng, nghi ngờ tại sao trong phòng ăn tao nhã như vậy lại gặp được anh ta, dạng này không phải chỉ thích quầy rượu sao?

"Thế nào? Gặp người quen biết sao?" Ngô Thế Huân ôm chặt eo cậu, dịu dàng hỏi.

"Không có, em nhìn lầm." Lộc Hàm cười nói.

Ngô Thế Huân cưng chiều cười một tiếng, trong mắt thần sắc đen tối không rõ, làm người ta không rõ anh đang nghĩ gì.

Quản lí đi bên cạnh nghe thấy động tĩnh, làm như không thấy, mặc dù anh cũng rất tò mò Ngô tổng giám đốc và mỹ nam tuyệt sắc bên cạnh có quan hệ gì, nhưng anh không quên vừa rồi Ngô tổng giám đốc trừng mình, vì mạng nhỏ, anh tốt nhất không nên hành động gì.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy quản lý một bộ cẩn thận, rất sợ bộ dáng Ngô Thế Huân, trong lòng xông lên nghi vấn, người quản lý này ngay cả ông chủ cũng phải nể ba phần, họ làm việc ở đây lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy anh ta để ý cẩn thận như vậy, đối với người khác lần nào cũng cao ngạo, thái độ hiện tại thật làm cho họ khó hiểu.

"Ai, cậu nói hai người kia là ai ? Thế nào quản lý lấy lòng bọn họ như vậy?" Phục vụ viên A nghi ngờ nói.

"Không biết, có thể là quyền quý! Hoặc là quản lý hôm nay động kinh rồi, ha ha ha. . . . . ." Phục vụ viên B chẳng hề để ý mà nói.

"Các cậu có cảm giác người đàn ông vừa rồi rất anh tuấn, cậu trai cũng rất đẹp ?" Phục vụ viên C hâm mộ nói.

"Thôi đi, không có mắt cũng nhìn ra được, không chỉ đơn thuần là dáng dấp tuyệt sắc giống nhau, hơn nữa còn rất xứng đôi, làm người ta hâm mộ ghen tỵ." Phục vụ viên D nói.

" Trên ti vi chưa từng thấy nhân vật như thế a, chẳng lẽ người có quyền mới?" Phục vụ viên E nghi ngờ nói.

"Có thể đi!" Phục vụ viên B chẳng hề để ý nói.

"Tớ biết anh ta là ai." Phục vụ viên A kêu lên một tiếng, cao hứng nói.

"Là ai à? Nói nghe một chút." Phục vụ viên bên cạnh vây tại một chỗ tò mò hỏi.

"Là khách mấy ngày trước đã tới, đúng rồi, tớ nói sao lại quen như vậy, thì ra trước kia đã gặp qua một lần ." Phục vụ viên A kiêu ngạo nói.

"Thôi đi, nói cũng như không, cậu lúc nào chẳng vậy!" Những phục vụ khác viên lắc đầu một cái, cười giải tán lập tức.

"Này, tớ nói thật, thế nào không tin." Phục vụ viên A đứng tại chỗ buồn bực nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro