Chap 14: Chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến quản gia cũng đi ra ngoài rồi, Lộc Hàm mới từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, vừa gọi điện thoại, vừa chậm rãi đi tới phòng ngủ lầu hai, cậu muốn thay quần áo ở nhà hiền huệ trước khi ông xã của mình về ney61 không theo năng lực quan sát nhạy cảm của anh nhất định sẽ phát hiện cái gì

Tút tút tút......

"Hưng, mình bình an về đến nhà." Lộc Hàm cười híp mắt nói vào điện thoại, vì để cho đồng bạn yên tâm, cậu tự động coi thường trường hợp nhỏ xuất hiện trên đường về nhà.

"Ừ, trên đường thuận lợi chứ!" Trương Nghệ Hưng quan tâm nói, trong giọng nói hiển nhiên có sự đắc ý tìm tòi tận cùng, khiến Lộc Hàm không thể không thành thực khai báo, kể hết chuyện xảy ra trên đường cho cậu biết.

"Đừng lo lắng, xảy ra chút việc nhỏ mà thôi, mình đã giải quyết." Lộc Hàm buông lỏng nói, quả nhiên thủ lĩnh cẩn thận nhất, cả chuyện xảy ra trên đường cũng biết, nhưng cậu thật vô cùng buông lỏng giải quyết chuyện, hơn nữa còn là trong thời gian ngắn nhất, tuyệt đối không có nói láo.

"Cậu xác định sẽ không có buồn phiền ở nhà?" Trương Nghệ Hưng không yên lòng nói, không phải cậu không tin năng lực của Hàm, chỉ lo lắng người khác tìm Hàm gây phiền phức mà thôi, dù sao nếu như đối phương rất khó đối phó mà cũng có quyền thế, rất có thể sẽ tìm được Hàm.

"Yên tâm, Yên tâm, tuyệt đối không có việc gì." Lộc Hàm tự tin nói, dù đối phương tìm tới cậu thì sao, trên thế giới còn có một từ ngữ gọi là ' chết không nhận nợ ', chỉ cần cậukhông thừa nhận, bất luận kẻ nào cũng không có cách nào với cậu, đối phương có quyền có thế thì sao? Hừ. . . . Ông xã thân yêu của cậu cũng có, huống chi tất cả mọi người có lỗi, hơn nữa cậu đã đền tiền cho anh ta rồi, tìm tới cửa có thể làm được gì, Lộc Hàm vui rạo rực thầm nghĩ.

"Hi vọng như vậy, đúng rồi. . . . Người kia trở về chưa?" Bên đầu điện thoại kia trầm mặc một hồi mới hỏi.

Biết người trong miệng thủ lĩnh ai, Lộc Hàm nhạo báng nói: "Cậu nói Huân à, vẫn chưa về! Ha ha ha. . . . Nếu như anh ấy trở lại, cậu cho rằng mình có thể tự do hàn huyên với cậu vậy sao?"

Ông xã thân yêu của cậu căn bản không biết cậu có mấy đồng bạn hợp tác, chỉ cho là cậu một thân một mình, cho nên thường thường giành thời gian ở với cậu, vì lo lắng cậu sẽ cô đơn.

"Ừ, biết, mình an bài cho cậu nghỉ một tuần, cậu. . . . đi chơi thật vui đi!" Trương Nghệ Hưng nói, mặc dù trong lòng không có cảm giác, nhưng đó là chuyện tình đã sớm biết sẽ xảy ra rồi, không phải sao? Hiện tại cậu muốn làm là yên lặng chúc phúc cho cậu ấy, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc là tốt rồi.

"Ha ha ha. . . . Thật, vẫn là thủ lĩnh tốt nhất, mình rất yêu cậu, chụt. . . ." Lộc Hàm vui vẻ nói, sau đó chụt cái điện thoại một cái, lần này cậu có thể đi chơi với ông xã rồi, thật rất vui vẻ.

"Ừ, chú ý an toàn, trước như vậy, ngủ ngon!" trong mắt Trương Nghệ Hưng hiện ra ánh sáng cưng chiều, mặc dù Hàm rời đi một tuần lễ, bọn họ có thể khổ cực một chút, nhưng chỉ cần cậu vui vẻ, làm cái gì đều đáng giá.

"Tốt, ngủ ngon! Mình sẽ mang quà về cho các cậu." Lộc Hàm cười híp mắt nói với điện thoại, sau đó tăng nhanh bước chân đi tới phòng ngủ, xem ra cậu phải suy nghĩ xem đi đâu du lịch mới vui.

Trong chốc lát, Lộc Hàm đi tới một gian phòng màu tím tràn đầy mộng ảo, làm cho người ta giống như đi vào trong cổ tích, chỉ thấy chăn bông màu tím nhạt trải chỉnh tề trên chiếc giường mềm, hai gối màu tím có thêu uyên ương thân mật đặt ở trên giường, giống như nói lời ngon tiếng ngọt gì.

Từ phía trên trần nhà có một cái đèn lưu ly rũ xuống, ngoại hình sắc thái đều rất mê người, dưới chân đạp lên một tấm thảm lông Thổ Nhĩ Kỳ, mấy tấm rèm thủy tinh màu tím rũ xuống trước cửa, theo gió nhẹ thổi qua cửa sổ chạm sàn, liền khảy lên khúc dương cầm đẹp đẽ.

Ở bên cạnh giường lớn có một bàn trang điểm lớn, phía trên đổ đầy bảo dưỡng phẩm và mỹ phẩm hàng hiệu phong phú, trên bàn trang điểm có cái gương to sáng ngời, trên tường đối diện đầu giường là một cái TV LCD lớn rộng 1m5.

Lộc Hàm quen thuộc đi vào màn cửa màu tím kia, bên trong làm cho người ta nhất thời sáng lên, đây cũng thật quá khoa trương! Bên trong màn cửa là một phòng thay quần áo to lớn, chân chính làm cho người ta kinh ngạc không phải gian phòng lớn như vậy, mà là y phục bên trong, giầy và đồ trang sức.

Nơi này ước chừng có thể mở một tiệm bán quần áo quý giá, tiệm giày và tiệm trang sức rồi, bên trong tự động trưng bày sản phẩm hàng hiệu phong phú, bao gồm của đàn ông hiện lên tiền tài quyền thế phong phú của chủ nhân.

Lộc Hàm thuận tay cầm một cái áo sơ mi nam màu trắng sau đó đi tới phòng tắm, cậu muốn tắm xong trước khi ông xã trở lại, mặc dù trong nhà có rất nhiều áo ngủ hấp dẫn của cậu, nhưng cậu thích nhất là tắm xong rồi mặc áo sơ mi của ông xã thân yêu, bởi vì áo có mùi vị đặc biệt thuộc về anh, rất là làm cho người ta say mê.

Phòng tắm tráng lệ to lớn cũng cho thấy thưởng thức tao nhã của chủ nhân, Lộc Hàm thật vui vẻ tắm nước nóng thoải mái, sau đó mới thỏa mãn từ trong phòng tắm đi ra.

Áo sơ mi nam màu trắng to lớn cũng không thể che giấu toàn bộ vóc người hoàn mỹ của cậu, trong mơ hồ có sự linh lung bay bổng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ, kinh người nhất là hai cái chân trắng của cậu, xinh đẹp đến hoa mắt mạnh chân, bởi vì chỉ có áo sơ mi lớn che giấu, nên tất cả đều lộ bên ngoài, làm cho người ta vừa thấy mà trong miệng khô cạn, cá chân trắng noãn mắt, đường cong tuyệt đẹp, mười đầu ngón chân lộ ra màu đỏ nhạt, trống trơn giẫm ở trên mặt thảm, thật là mê người.

Lộc Hàm cầm khăn lông trong tay lau mái tóc vừa gội, đợi đến tóc thật dài không còn nhỏ nữa mới đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó cầm lên hộp điều khiển ti vi bên cạnh, mở TL LCD to lớn khảm trên tường ra, vừa xem TV, vừa không ngừng quét mắt qua cửa phòng, lần này có lẽ không còn sơ hở! Lộc Hàm đắc ý nghĩ, đồng thời trong lòng lo lắng, sao vào lúc này, ông xã của cậu vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ đem cậu phá hư hệ thống công ty quá nghiêm trọng chứ? Xem ra lần sau phải chú ý một chút, không không không. . . . Tuyệt đối không thể có lần sau nữa, nếu không thì thật xin lỗi ông xã của cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro