46. Quốc Sư ngã ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quốc sư cuối cùng rốt cuộc không hạ được quyết tâm lột da mặt mình, nhưng ông ta cũng không thể chịu đựng được cấm vệ quân đối kháng hoàng đế, muốn chạy trốn lại bị cấm vệ quân vây khốn, mấy thanh trường thương đặt ở cổ và thắt lưng ông ta, sau đó liền đè ông ta quỳ rạp xuống đất.

Trước kia ông ta làm cho nhiều người biến thành heo muốn làm thịt như vậy, hiện giờ đao nhắm vào ông ta, lại cũng không thấy ông ta cùng Trư Mã có gì khác nhau, giống nhau sẽ rơi nước mắt cầu xin tha thứ, vừa buồn cười vừa đáng thương.

Một gã cấm vệ kẹt cổ ông ta, làm cho đầu ông ta không cách nào lộn xộn, một người khác rút ra một thanh chủy thủ, hắn cũng không phải là thợ lột da chuyên môn, một đao đi xuống liền đâm vào trong thịt, máu trên trán quốc sư liền tràn xuống, nhuộm đỏ lông mày xám trắng, trong đó một luồng lại theo mũi nhỏ xuống, mà tiếng gào thét thảm thiết của ông ta dù có thảm thiết đến đâu cũng không ai quản, rất nhanh, chủy thủ từ trán rạch đến cằm, lại một lần nữa trở lại trán, trên mặt quốc sư tràn đầy máu, đau nhức khiến ông ta liều chết giãy dụa, người đè ép ông ta liền từ mấy tên biến thành mười mấy tên. Đao phong của chủy thủ kia cũng từng chút từng chút thăm dò vào dưới da thịt.

Người này thật sự không biết lột da, Ôn Khách Hành lại nói da mặt rách y liền không cần, cấm vệ quân chỉ có thể ngay cả thịt và da cùng nhau gọt xuống, đem mặt quốc sư cắt thành gồ ghề, ngay cả mũi cũng không còn, từng luồng máu lớn từ trong mạch máu mà tuôn ra, quần áo trên cổ và bả vai quốc sư bị nhiễm đỏ bừng, mà khi khối da mặt cuối cùng kia được lột ra, quốc sư suy sụp ngã xuống đất, bị lột sống da mặt đau đớn kịch tính làm cho cả người ông ta chảy ra mồ hôi như nước, tựa như vừa mới từ trong nước vớt ra. Mà khuôn mặt không còn da mà là máu thịt mơ hồ đã nhìn không ra hình người, suy yếu đau đớn tựa như kiến muỗi hèn mọn.

Nhìn Tung Sơn chưởng môn bị ông ta chém đứt hai tay còn không bằng.

Da mặt quốc sư bị một tấm vải bọc lại ném cho Ôn Khách Hành, mà Ôn Khách Hành cũng thực hiện lời hứa, tiều phu lên ngựa chạy trước không bao lâu sau y cũng lên ngựa, sau đó một cước đạp Hoàng đế về phía cấm vệ quân.

Hạt Vương theo sát phía sau.

Đi được nửa đường, Ôn Khách Hành bỗng nhiên đem khăn vải bọc da mặt quốc sư ném cho Hạt Vương: "Giữ lại cũng không có tác dụng gì, cho ngươi."

Hạt Vương cũng không phải nhặt rác, huống chi da mặt quốc sư ở chỗ hắn ngay cả giấy vụn cũng không bằng, vì thế tiện tay đem thứ này ném vào trong rừng cây bên đường hắn nói: "Sao không thấy người của Đảo Địa Ngục đến tiếp ứng ngươi?"

Ôn Khách Hành liếc hắn một cái: "Ta không cần người tiếp ứng."

Hạt Vương liền cười nói: "Ngươi không muốn ta tiếp xúc với những người khác ở Đảo Địa Ngục, là sợ ta truyền lệnh đi ra ngoài, để cho người hành động?"

Ôn Khách Hành không phản bác, y nói: "Ngươi quá nguy hiểm, ta không thể không đề phòng."

"Ta đã giúp ngươi hai lần rồi!" Hạt Vương cũng không thể không cảm thấy mình oan uổng.

"Giúp ta?" Ngươi quá khách khí, sở dĩ sẽ theo cục diện ta bày ra, Hạt Vương cũng là vì mưu tính của mình, ví dụ như hôm nay, nếu không phải cấm vệ quân vấp phải ngươi, hiện tại tin tức Hoàng đế chết trên tay Đảo Địa Ngục hẳn là truyền khắp kinh thành.

Hạt Vương trầm mặc một hồi lại hỏi: "Ôn Khách Hành, rốt cuộc ngươi là tàn nhẫn hay nhân từ?"

Nếu như tàn nhẫn, vậy hôm nay Ôn Khách Hành không nên đến, mà nếu y nhân từ, càng nên giết hoàng đế hoang dâm vô độ, ngăn chặn lão ta tiếp tục hãm hại Khôn Trạch nhiều hơn.

Lời này khiến Ôn Khách Hành hơi ngẩn ra, sau đó y liền cười nói: "Tàn nhẫn, nhân từ, đó là phải xem đối tượng là ai, Ôn Khách Hành này lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết thiên vị người của mình."

Hạt Vương liền nói: "Còn ta thì sao?"

Ôn Khách Hành tỉ mỉ quan sát hắn một phen, cuối cùng lắc đầu nói: "Tại sao ta phải nhân từ với ngươi? Ngay cả tên thật của ngươi cũng không dám nói."

"Hạt Vương là tên thật của ta."

Ôn Khách Hành cơ hồ xác định, nhưng y không hiện ra nội tâm kích động, mà là cười tủm tỉm nói: "Lần sau ta sẽ dẫn Tử Thư đến gặp ngươi, xem là tỳ bà lợi hại của ngươi tốt hơn hay là tiêu của hắn tốt hơn."

Hạt Vương tuy rằng không vui khi nhìn thấy Chu Tử Thư, nhưng có lẽ Ôn Khách Hành khó có được chủ động mời, hắn cũng không cự tuyệt, liền hẹn năm ngày sau gặp lại ở Minh Nguyệt lâu.

Mấy ngày nay triều đình biến hóa có thể nói là nghiêng trời lệch đất, bởi vì Hoàng đế cư nhiên hạ lệnh đánh quốc sư vào thiên lao, sao chép gia sản, Thanh Phong Quan cũng vì thế mà một đêm liền sụp đổ, người bị đánh thành đảng vũ của quốc sư, cũng cùng nhau xuống ngục. Ai có thể nghĩ đến sừng sững mười năm, quốc sư không ai sánh kịp lại đột nhiên như thế, nghĩ đến nhà mình cùng quốc sư mánh khóe, văn võ cả triều này lại có mấy người không phải nơm nớp lo sợ chờ đợt thanh lý tiếp theo sẽ không phải là mình, nhất thời bôn ba chung quanh ôm đoàn sưởi ấm, nhất là phủ đệ chuẩn thái tử Triệu vương này đều bị người ta đạp phá ngưỡng cửa, mà phủ Trấn Quốc tướng quân cũng nhận được không ít lễ vật, Cốc Diệu Diệu cùng Chu Tử Thư mặc dù đều có tâm đưa về, nhưng cái này khắt khe, không nhận lễ, người bên ngoài sẽ cho rằng Chu Tử Thư có lòng hại bọn họ, ngược lại lại sẽ kết oán: Cũng chỉ có thể đăng ký từng kiện cọc, ngày sau lại nói sau.

Sau khi chuyện này xảy ra, quốc sư nhiều năm như vậy ở trong nước gây họa, bắt mấy vạn Trung Dung cùng Khôn Trạch buôn bán trục lợi cũng bỗng nhiên bạo phát, không để ý khoảng cách cùng thời gian, từ Nam ra Bắc, mấy ngàn dặm nhân dân cả nước đều biết được chuyện này, bởi vì trong số những người chết cũng có không ít người bọn họ quen biết, bọn họ cũng không thể hoàn toàn làm một người xem, nhất là Đông Hải cùng Tây Bắc hai nơi này, có thể nói là quần tình kích phẫn, bởi vì Đảo Địa Ngục là Đông Hải, lại là nơi nhất cử phá hủy cứ điểm Tây Bắc, hai nơi cùng chuyện này liên quan đặc biệt mật thiết. Bất kể là xem náo nhiệt hay là thật sự phẫn nộ, tóm lại tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện này, bọn họ có lẽ không dám chỉ đích danh mắng Hoàng đế, nhưng quốc sư đã nghèo túng, la hét muốn đem yêu đạo lăng trì xử tử thì nơi nào cũng bị truyền miệng nói ra.

Đồng thời Hoàng đế cũng chính thức liệt Đảo Địa Ngục vào danh sách phản tặc, muốn thành lập quân đội đi vây quét, quân kiếm này có thể lấy từ gia sản quốc sư sao chép, nhưng tướng lĩnh chỉ huy tác chiến này nên chọn ai, lại điều binh từ đâu?

"Tại sao ngươi không tự đề bạt mình dẫn binh? Dù sao là người nhà mình, đến lúc đó đi Đông Hải làm bộ, liền nói tìm không được Đảo Địa Ngục coi như xong." Ôn Khách Hành lúc nói chuyện phiếm với Chu Tử Thư liền hỏi như thế.

Chu Tử Thư cũng đau đầu, hắn nói: "Ngươi tha cho ta đi, ngươi không rõ danh vọng của Kính Diện Tu La cùng Đảo Địa Ngục ở Đông Hải như thế nào, chỉ cần ta dám đi đánh Đảo Địa Ngục, tiến vào Đông Hải nhất định sẽ bị người ta ném nát mặt lá rau thối, trứng gà thối trên đường cái."

Ôn Khách Hành cười bóc quýt ra, đưa một múi cho Chu Tử Thư, mà Chu Tử Thư không nghi ngờ gì bèn nhận lấy, vừa vào miệng cắn ra, nước chua bạo phát liền làm cho ngũ quan của hắn cực kỳ không đàng hoàng rụt lại thành một đoàn, hắn nhổ ra vài ngụm trách nói: "A Hành, ngươi càng ngày càng nghịch rồi, quýt này chua chết đi được!"

"Chua?" Ôn Khách Hành lại nghi hoặc hỏi ngược lại, y lại ăn mấy tép quýt: "Rõ ràng chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng."

Chu Tử Thư nhìn biểu tình của y không giống giả dối, sau đó không khỏi hoài nghi đầu lưỡi của mình, vì thế không tin tà địa lại cầm lấy một múi bỏ vào trong miệng, kết quả đương nhiên là bị chua đến không chịu nổi, lại nôn.

"Ngươi ăn không được cũng đừng lãng phí lương thực nha." Ôn Khách Hành còn lườm hắn một cái.

Chu Tử Thư cũng bảo hắn cũng ăn không được quýt liền nhào tới ăn cái khác, hai người ở trên giường lăn lộn một đoàn, vốn là cười đùa giận dữ mắng, lại không biết tại sao lại hồ thiên hồ địa.

Sau một hồi giày vò, hai người đều mệt mỏi nằm sấp xuống, nằm cùng một chỗ lại bắt đầu nói chuyện.

"Ngày mai chính là lúc gặp hắn, ngươi thật sự không cần ta hỗ trợ?" Ôn Khách Hành hỏi Chu Tử Thư, y đã nói với Chu Tử Thư chuyện của Hạt Vương, hắn dùng tì bà, tên lại giống Với Hạt Vạch Xích Uyên như thế, xác suất lớn hắn cũng là người của Vu tộc Nam Cương, hơn nữa hắn nếu tham dự vào cục diện của Ôn Khách Hành nhằm vào giang hồ và triều đình, lại ý đồ nhân cơ hội giết Hoàng đế, chứng tỏ hắn cũng có liên quan đến thế lực một phương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Hạt Vương rất có thể chính là người dùng khôi lỗi cổ giết phụ thân Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều phỏng đoán sau lưng Hạt Vương là Triệu vương, chỉ là Chu Tử Thư còn tưởng rằng Triệu vương là cha ruột của Ôn Khách Hành, cho nên kiệt lực tránh cho mình nghĩ như vậy, mà Ôn Khách Hành lại cho rằng Chu Tử Thư càng muốn tự mình báo thù, cho nên không suy nghĩ sâu xa chuyện này.

Chu Tử Thư ừ một tiếng, nói: "Ta muốn hỏi rõ ràng các loại nguyên nhân trước, còn phải nhìn xem sau lưng hắn ta còn có ai đang thúc đẩy."

Hận ý trong lòng sắp bị chôn vùi bảy năm, Chu Tử Thư lại cực kỳ bình tĩnh, hắn chính là loại người này, tình cảm càng mãnh liệt ngược lại càng làm cho hắn có vẻ bình tĩnh, chỉ là hành động sẽ ngoài dự liệu kiên quyết.

Ôn Khách Hành liền nói: "Được, chỉ là muốn ta đi cùng ngươi."

Chu Tử Thư liền ôm chặt y một chút, tinh tế ngửi mùi thơm của Ôn Khách Hành.

Khác với sự ngọt ngào của hai người Chu Ôn, bên kia phía Hạt Vương lại gặp phải mưa bão.

Chuyện hắn giấu Triệu vương cùng Ôn Khách Hành tiếp xúc đã bại lộ, mà chuyện này vẫn là quốc sư đâm ra.

Quốc sư một triều gặp nạn, lại hối lộ ngục tốt đưa thư cho Triệu vương, chất vấn hắn qua sông phá cầu không khỏi quá vô tình, nhưng đây không phải là trọng điểm, quốc sư cùng Triệu vương hợp tác lâu ngày, lẫn nhau đều có nhược điểm của đối phương, nói chuyện đan dược này, Triệu vương cũng tham dự, đan tiện là hắn đưa cho quốc sư, quốc sư uy hiếp hắn nếu cá chết lưới rách sẽ rất khó coi. Vì thế chuyện Hạt Vương ngày đó cùng người của Địa Ngục Đảo thiếu chút nữa giết Hoàng đế liền bị Triệu vương biết, hắn lại tìm đến tay trái và phải của Hạt Vương hỏi, trong khoảng thời gian này chuyện Hạt Vương làm toàn bộ đều bị hắn biết.

"Ai bảo ngươi tự chủ trương!" Tiếng gầm của Triệu vương trong khí tức mười phần, mực trên bàn bị hắn quét tới trước mặt Hạt Vương, bắp chân Hạt Vương còn bị nghiêng mực đập trúng.

Trên mặt Hạt Vương tràn đầy kinh hoảng, luống cuống nhìn Triệu vương, yếu đuối nói: "Nghĩa phụ, Hạt Nhi là muốn giúp người! Chu Tử Thư kia cũng không phải thứ tốt gì, Nếu Chân Diễn là con trai người, sao người không gả đệ ấy cho một người tốt hơn?"

"Đủ rồi!" Biểu tình của Triệu vương lại biến thành bộ dáng hận sắt không thành thép, hắn gằn từng chữ nói: "Ngươi khi nào biến thành như vậy? Ngươi nghĩ ta giận ngươi đi tìm Diễn Nhi sao? Chuyện ngươi tùy ý xen vào Đảo Địa Ngục, lại chạy tới hành thích Hoàng đế, rốt cuộc là muốn giúp ta hay là muốn hủy hoại bá nghiệp của ta?"

Biểu tình của Hạt Vương cứng đờ trên mặt, hắn ấp úng nửa ngày, lại nói: "Con là xem Diễn đệ vừa vặn muốn làm cục nhằm vào môn phái giang hồ cùng quốc sư, nghĩ Lương vương đã ngã xuống, Lục Phóng chết, hắn cũng vô dụng, chết vừa vặn đem bí mật vĩnh viễn mang xuống, chỉ cần con hợp lại cùng giết lão Hoàng đế nghĩa phụ người có thể ngồi lên ngôi chí tôn!" Hắn càng nói càng gấp, vội vàng biểu đạt ra mình một lòng vì Triệu vương tốt.

Triệu vương lại nói: "Ngươi còn chưa tính, ta muốn làm Hoàng đế thì không thể để cho người ta biết nghĩa tử của ta là yêu nhân dùng cổ thuật Nam Cương."

Hai mắt Hạt Vương không thể kiềm chế nổi lên chua xót, rồi lại cười lạnh nói: "Kỳ thật người căn bản không muốn ta đứng cùng một đường đi, cũng vĩnh viễn coi như người giấu trong tay áo một thanh đao."

Triệu vương cũng tự giác là mình lỡ lời, nhưng hắn cũng không xin lỗi Hạt Vương, mà là đi qua vỗ vỗ bả vai Hạt Vương, sau đó trấn an nói: "Nghĩa phụ sao lại không muốn con đứng ở bên cạnh ta cơ chứ, nhưng hiện tại là chưa phải lúc, chờ ta vinh đăng đại bảo, sẽ có thể cho con quang minh chính đại đứng trước mặt người khác, Nam Cương Vu Tộc cũng sẽ có một tương lai an ổn bình hòa." Hắn dừng một chút, lại nói: "Về phần Diễn Nhi, nó là cốt huyết Như Ngọc để lại cho ta, ta đương nhiên là trân quý yêu thương, tuy rằng không biết vì sao nó lại có quan hệ với Kính Diện Tu La nhưng tương lai ta nhất định sẽ san bằng Đảo Địa Ngục, đến lúc đó con sẽ giúp nghĩa phụ trông chừng nó, là một Khôn Trạch thì nên rời xa những chiến sự dã man này."

Hạt Vương thoáng bình phục một chút, lại hỏi: "Con thấy đệ ấy tựa hồ rất để ý người của Đảo Địa Ngục, nếu sau này lại cố ý muốn giúp Đảo Địa Ngục cùng người ngài đối nghịch thì sao? Huống chi Chu Tử Thư vẫn không buông tha tìm hung thủ sát hại cha mình, nếu hắn ta biết người là con giết, người sẽ vì hạnh phúc của Chân Diễn mà giao con ra sao?" Nói đến cuối cùng, Hạt Vương cơ hồ là cầu xin nhìn Triệu vương.

Triệu vương liền nở nụ cười, điểm chóp mũi Hạt Vương lại nói: "Con quá ngốc, Chu Tử Thư so với con như thế nào được, nói như thế nào ta đều là phụ thân của Diễn Nhi, nếu thật đến nước đó ta cũng chỉ có thể vì nó tìm một con rể tốt khác." Ánh mắt hắn nghiêng sang một bên, tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa, lại hỏi Hạt Vương: "Hạt Nhi, con cảm thấy Diễn Nhi như thế nào?"

Hạt Vương bị vấn đề đập choáng ngợp, nhất thời không nói gì.

Triệu vương lại nói: "Con cưới Diễn Nhi, chúng ta về sau chính là người một nhà chân chính, máu dày hơn nước lã."

Người một nhà...

Đầu lưỡi Hạt Vương ngậm ba chữ này tinh tế thưởng thức.

Thật là một từ đẹp.

____

Đặng: Đọc 1 lèo như vậy đã không🙂🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro