Chương 16: Đi trên dây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luce đứng tần ngần tạihaingả đường, một rẽ sang nghĩa địa ở phía bắc trường và hailà rẽ sang hồ nước nằmphía namtrường. Mới chập tối và những công nhân xây dựng cũng đã về nghỉ hết rồi. Những vệt sáng cuối ngày rải rác rọi qua những tán sồi đằng sau khu nhà thể chất, ngả những đốmsáng và đổ bóng dàitrên con đường cỏ dẫn tớihồ nước. Như thể mờigọiLuce đitheo hướng đó. Cô không chắc mình sẽ đibên nào. Haitay cô nắmchặt haibức thư.

Bức thứ nhất, của cam, là bức thư xin lỗi mà cô mong đợi và lời khẩn thiết xin cô gặp cậu sau giờ học để giải thích mọi chuyện. Bức thứ hai, từ Daniel, không gì hơn ngoài một cậu cụt lủn "Gặp tôi tại hồ nước." Cô không thể đợi thêmđược nữa. Môi cô vẫn còn nóng ran vìnụ hôn tốiqua của họ. Tâmtrícô không sao quên được những ngón tay cậu luồn vào tóc mình hay đôimôicậu lướt trên cổ mình.

Những mảnh ký ức còn lại sau đó mơ hồ hơn, như chuyện gì đã diễn ra sau khi cô ngồi bên Daniel trên bờ biển. So với cái cách đôi tay cậu hammuốn cô thể cô chưa đầy mườiphút trước, Danielsau đó gần như kinh hãikhông muốn chạmđến cô.

Không gì kéo được cậu ấy ra khỏi trạng thái mụ mị đó. Cậu cứ luôn miệng lẩmbẩmcùng một điều gì đó—"Có chuyện gì đó đã xảy ra. Có gì đó đã thay đổi"—và nhìn cô chằm chằm với nét bi thương in sâu trong mắt, cứ như cô là người nắm giữ câu trả lời, cứ như cô hiểu cậu đang nóicáigìvậy. Cuốicùng thìcô buồn ngủ quá, ngả đầu vào vaicậu, mắt limdimhướng về phía mặt biển tinh khôi.

Mấy tiếng sau cô tỉnh lại thì cậu đã ẵmcô đi lên những bậc thang về phòng cô trong ký túc xá. Cô giật mình nhận ra mình đã ngủ suốt chặng đường về trường—và còn giật mình hơn bởi thứ ánh sáng dịu nhẹ kỳ lạ trên dãy hành lang. Nó đã quay lại. Ánh sáng của Daniel. Thứ ánh sáng mà cô thậmchícòn không biết cậu ấy có nhìn thấy không.

Mọi thứ quanh họ như đãm trong thứ ánh sáng tím êm dịu đó. Những ô cửa cửa dán đề-can, tranh ảnh đủ kiểu của các học viên khác như khoác lên mình màu của ánh đèn nê-ông. Những viên đá lát sàn xám xịt dường như cũng tỏa sáng. Ô cửa sổ nhìn về hướng nghĩa chiếu thứ ánh sáng tímnhẹ ấy lên nền trời bên ngoài lờ mờ lấp ló những tia nắng sớmđầu tiên. Hết thảy những cảnh tượng đó đều bịnhãn xà sămsoi.

"Chúng ta tiêu rồi," cô thìthào bằng giọng nửa nơmnớp nửa ngáingủ.

"Tôi không ngại mấy cái nhãn xà đó đâu," Daniel bình thản nói, nhìn theo ánh mắt cô về phía mấy cái camera. Mới đầu, giọng cậu thật nhẹ nhàng nhưng sau đấy cô bắt đầu băn khoăn về âm điệu bứt rứt trong giọng nói của cậu: Nếu Daniel không lo ngại nhãn xà ắt hẳn cậu ấy đang lo lắng chuyện khác.

Khiđặt cô nằmxuống giường, cậu phớt nhẹ một nụ hôn lên trán cô và rồithở thật sâu. "Đừng biến mất trước mắt tôi." cậu nói.

"Không có cửa đâu."

"Tôi nói nghiêm túc đấy." Cậu nhắm mắt lại một hồi lâu. "Giờ thì nghỉ ngơi đi—nhưng sáng mai hãy tìm gặp tôi trước giờ học. Tôi muốn nóichuyện vớiem. Hứa nhé?"

Cô siết chặt bàn tay cậu, kéo cậu lại đòi một nụ hôn cuối. Hai tay ômlấy khuôn mặt cậu và rồi tan chảy vì sự ngọt ngào ấy. Mỗi khi mắt cô limdimmở ra đã thấy cậu đang ngắmnhìn mình. Và cô thấy thật mãn nguyện.

Cuối cùng cậu cũng lùi lại, đứng ở ngưỡng cửa nhìn cô chămchú, ánh mắt cậu vẫn lưu luyến không dời khiến trái timcô xao động hệt như với làn môi cậu mới đó. Khi cậu bước ra ngoài hành lang và đóng cửa phòng lại, Luce đắmmình trong giấc ngủ sâu nhất cô từng có.

Cô ngủ qua cả giờ học sáng hômsau và tỉnh dậy lúc trờivào chiều, cảmthấy như vừa được táisinh, cơ thể tràn trề sức sống. Chẳng bận tâmtới việc nghỉ học không có lý do, cô chỉ lo mình ngủ xuyên cả buổi hẹn với Daniel. Cô sẽ tìmcậu sớmnhất có thể và cậu ấy sẽ hiểu thôi.

Khoảng hai giờ chiều, đến lúc cảm thấy mình nên ăn gì đó hoặc có thể tạt qua lớp học tôn giáo tín ngưỡng của cô Sophia, cô mới miễn cưỡng bò ra khỏi giường. Cũng chính khi đó, cô nhìn thấy hai phong thư tuồn dưới khe cửa vào phòng mình, động lực chính yếu khiến cô lập tức muốn rờiphòng.

Cô phải dứt điểmvới Camtrước mới được. Nếu cô đi đến hồ nước trước rồi mới đến nghĩa địa, cô biết mình sẽ không bao giờ có thể rờikhỏiDanielđược. Nếu cô đến nghĩa địa trước, khát khao gặp Danielsẽ đủ khiến cô sục sôi, sẽ hốithúc cô phảinóivớiCamhết những điều mà trước đó do quá hồihộp nên không thể nói. Trước khimọichuyện trở nên đáng sợ và vượt quá tầmkiểmsoát như tốiqua.

Cố xua tan nỗi sợ phải gặp lại Cam, Luce bắt đầu băng qua bãi saâ, thẳng tiến tới khu nghĩa địa. Tiết trời lúc chập tối khá ấmáp và không khí thì vấn vương hơi ẩm. Đây sẽ là một trong những tối oi ả khi mà những cơn gió từ vùng biển xa xôi ngoài kia không đủ mạnh thổi vào để hạ nhiệt nơi này. Ngoài sân trường không có lấy một bóng người, những tán lá im lìm trên những ngọn cây quanh trường. Luce có thể được xemlà vật chuyển động duy nhất tại ngôi trường Kiếmvà Thánh Giá lúc này. Mọi người có vẻ đã được giải thoát khỏi lớp học, giờ này hẳn đang tụ tập ở nhà ăn mà ăn tốivà Penn—có thể cả những ngườikhác nữa—chắc sẽ băn khoăn về Luce.

Lúc cô tới, Camđang ngả lưng tựa vào cánh cổng bámđầy đại y của khu nghĩa địa. Hai khuỷu tay cậu thoải mái chống lên những cột trụ bằng sắt được chạmkhắc hình dây leo, hai vai cậu khômvề phía trước. Cậu đang đá một cây bồ công anh bằng mũi đôi giày đen đế dày của mình. Luce chưa từng thấy dáng vẻ muốn phá hoại đấy của Camtrước đây—hầu hết những lần cô thấy Cam, cậu ấy đều biểu hiện là một ngườicó hứng thú vớithế giớixung quanh mình.

Nhưng lần này, cậu thậmchícòn chẳng ngước lên nhìn khicô bước đến đứng đốidiện vớicậu. Và khicậu ngẩng lên, khuôn mặt cậu nhợt nhạt đầy bức bối. Mái tóc cậu ép dẹp xuống và cô ngạc nhiên phát hiện ra cậu cũng dùng dao cạo. Ánh mắt cậu đảo sang gương mặt cô cứ như việc tập trung cao độ vào từng đường nét trên đó cũng đòihỏimột nỗ lực lớn lao vậy. Trông cậu kiệt sức, không phảivìbị đánh trong trận ẩu đả mà đơn giản như thể cậu chưa ngủ giấc nào suốt mấy ngày nay.

"Cậu đến rồi." Giọng cậu khàn khàn nhưng cuốicâu nóicó kèmtheo một nụ cườimỉm.

Luce bẻ khớp tay, trộmnghĩcậu cườithật thiếu niềmnở. Cô gật đầu và giơ lá thư của cậu lên.

Cậu vươn tay định chạmvào tay cô nhưng cô né tránh, giả bộ như cần đưa tay lên gạt ít tóc maiđang che mắt mình.

"Mình nhận thấy cậu giận mình vì vụ tối qua," cậu lên tiếng, đẩy mình khỏi cánh cửa đứng thẳng lên. Cậu bước vài bước vào trong nghĩa địa rồi ngồi bắt chân chữ ngũ trên một chiếc ghế băng cẩmthạch ngắn ngủn xámxịt giữa hàng mộ đầu tiên. Cậu phủi đámbụi và lá khô xuống đất rồivỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Giận?" cô hỏilại.

"Nhìn chung mọingườitớicác quán bar đều vậy."

Cô ngồi đối diện với cậu, cũng bắt chân chữ ngũ. Ngồi từ đây, cô có thể thấy những cành cao nhất của cây sồi già to lớn xuôi xuống vùng trũng trung tâmcủa khu nghĩa địa, nơicô và Camtừng có một buổichiều picnic, dường như đã từ rất lâu rồi.

"Mình không biết," Luce nói. "Còn hơn cả bối rối. Là hoảng loạn, mà cũng có thể là thất vọng." Cô rùng mình khi nhớ lại ánh mắt soi mói của gã đàn ông đó khi gã chộp lấy cô, những cú đấmcường bạo khiến cô chán ghét rồi đến những cái bóng đen thămthẳmphủ bọc khắp cả vòmtrần nhà . . . "Vìsao cậu lạiđưa mình tớiđó? Cậu biết chuyện gìđã xảy ra khiJules và Phillip bỏ trốn mà."

"Jules và Phillip là lũ ngốc, những kẻ bị mấy cái vòng đeo tay giámsát mọi cử động. Lẽ đương nhiên là chúng sẽ bị bắt lại rồi." Cam cười u tối nhưng nụ cười đó không dành cho cô. "Chúng ta chẳng có gì giống với bọn chúng cả, Luce. Tin mình đi. Ngoài ra, mình cũng không có ý định ẩu đả thêmvụ nào nữa đâu." Camxoa xoa hai thái dương khiến lớp da quanh vùng trán cử động lên xuống, trông nhăm nheo và mỏng dính. "Mình chỉkhông thể chịu được cái cách gã đó nói vớicậu, chạmvào cậu. Cậu xứng đáng được nâng niu trân trọng." Đôimắt xanh lá của Cammở to hơn. "Mình muốn là ngườilàmđiều đó. Và là ngườiduy nhất."

Cô vén tóc ra sau vành taivà hít một hơithật sâu. "Cam, cậu quả thực là một ngườicon trairất tuyệt—"

"Ồ không." Cậu lấy hai tay ômmặt. "Đừng phát biểu một câu hạ-gục-nhanh-tiêu-diệt-gọn mình như vậy. Mình hy vọng cậu không nóirằng chúng ta chỉnên làmbạn."

"Cậu không muốn làmbạn vớimình à?"

"Cậu biết mình muốn nhiều hơn làmmột người bạn của cậu mà," cậu nói gấp gáp từ "bạn" như thể đó là một từ đáng ghê tởmvậy. "Là Grigoriphảikhông?"

Cô cảmthấy dạ dày mình co rút lại. Cô đoán cũng không quá khó để nhận ra điều này nhưng cô vẫn còn đang bao bọc e ấp trong tình cảmcủa chính mình vìthế hoàn toàn không có thờigian để tâmxemCamnghĩgìvề haingườibọn họ.

"Cậu không thực sự biết gìvề cả mình lẫn hắn," Camnói, đứng lên và bước đi, "nhưng giờ cậu đã sẵn sàng lựa chọn rồihả?"

Lời lẽ như đay nghiến càng cho thấy cậu ta vẫn đang phẫn nộ. Nhất là sau chuyện tối qua. Cậu ta dường như nghĩ rằng mình và Danielhẳn phảicó một cuộc tranh tài.

Cậu ta cúi xuống cô đang ngồi trên ghế băng. Gương mặt cậu ta thay đổi—như muốn biện bạch, như tha thiết van xin—khi cậu ta nắmlấy cả haitay cô.

Luce kinh ngạc nhìn vẻ tổn thương sâu sắc trên mặt cậu. "Mình xin lỗi," cô nói, ngườinhích ra thoáilui. "Chuyện cũng vừa mớiđây thôi,"

"Chính xác! Chuyện của hai người chỉ mới đây thôi. Thế thì sao, để mình đoán nhé—đêmqua hắn ta đã đắmđuối nhìn cậu vô cùng lãng mạn hả. Luce, cậu đang vội vã đưa ra quyết định mà chẳng hề biết những nguy cơ nào đang rình rập đấy. Có thể có . . . rất nhiều nguy cơ." Cậu ta thở dàinhìn cô đầy phức tạp. "Mình có thể làmcậu hạnh phúc."

"Danielkhiến mình thấy hạnh phúc."

"Sao cậu có thể nóivậy chứ? Hắn ta còn chẳng thèmchạmvào cậu."

Luce nhắmmắt lại, nhớ lại cảmgiác hoà quyện hai đôi môi của họ trên bãi biển tối qua. Vòng tay của Daniel quấn quanh người cô. Cả thế giớidường như ngưng đọng, trở nên hoà hợp và thật an toàn. Nhưng lúc này, khicô mở mắt ra, Danielkhông kề bên cô.

Chỉcòn lạimột mình Cam.

Cô hắng giọng. "Cậu ấy đã chạm. Chạmvào mình."

Hai gò má cô chợt nóng bừng lên. Luce ép hai bàn tai mát lạnh của mình lên hạ hỏa cho chúng nhưng Camkhông để ý đến. Hai tay cậu nắmchặt thành nắmđấm.

"Nóirõ đi."

"Danielhôn tôithế nào không phảiviệc của cậu." Cô cắn môigiận dữ. Cậu ta đang chế giễu cô.

Camcườinhạt. "Ồ vậy sao? Mình cũng có thể làmnhư cáigã Grigoriấy," cậu ta nói, kéo tay cô và hômlên đó rồithô lỗ thả xuống. "Chẳng có chút gìgiống thế cả," Luce quay đầu đinói.

"Vậy, thế này thìsao?" ĐôimôiCamlướt qua má Luce trước khicô kịp gạt cậu ra. "Không đúng."

Cam liếm môi. "Cậu định nói là Daniel Grigori thật sự cho cậu một nụ hôn đúng nghĩa mà cậu đáng được hưởng sao?" Có gì đó trong đôimắt tămtốicủa cậu ta bắt đầu biến đổithành những tia nhìn hiểmác.

"Phải," cô đáp, "là nụ hôn tuyệt vời nhất tôi từng có." Và dù cho đó có là nụ hôn thực sự duy nhất của cô, Luce biết rằng dù đến sáu mươinămhay một trămnămnữa được hỏilạicâu hỏinày, cô vẫn sẽ trả lờiy như vậy.

"Và rồicậu đang ở đây," camnói, lắc đầu như không thể tin được.

Luce không thích cáicách cậu ta bóng gió trong lờinói. "Tôiở đây để nóicho cậu biết chuyện giữa tôivà Daniel. Cho cậu biết rằng cậu và tôi—"

Cam phá lên cười, vang vọng, trống rỗng và khô khốc như khuấy động cả khu nghĩa nghĩa địa hoang vắng. Câu ta cười thật lâu nhưng lạithật giả tạo, rồicậu đỡ lấy một bên hông và chùinước mắt chảy ra vìkích động.

"Có gìđáng cườichứ?" Luce tức tốihỏi.

"Cậu chẳng hiểu gìcả," cậu ta nói, vẫn cườikhùng khục.

Cáingữ điệu câu-sẽ-chẳng-bao-giờ-hiểu của Camchẳng khác là mấy so vớikiểu nóicủa Danieltốiqua khimà cậu gần như bấn loạn, luôn miệng nóimột cậu "Không thể nào." Nhưng phản ứng của Luce đốivớiCamlạihoàn toàn khác. KhiDanielné tránh cô, cố đẩy cô ra thì cô lại càng muốn đến gần cậu ấy. Kể cả những lúc họ tranh cãi, cô vẫn khát khao được ở bên Daniel hơn bất cứ mong muốn được ở bên Camlúc trước. Nhưng khi Camkhiến cô cảmthấy mình như người ngoài, cô lại thấy nhẹ nhõm. Cô không hề muốn thân thiết hơn với cậu ta.

Thực tế, ngay lúc này cô cảmthấy mọichuyện nên dừng lạithôi.

Cô chịu quá đủ rồi. Nghiến chặt răng, cô đứng dậy và thẳng tiến cánh cổng mà tiến, tức giận với chính mình vì lãng phí quá nhiều thờigian.

Nhưng Cam đã bắt kịp cô, vòng người ra phía trước chặn lối ra của cô. Cậu ta vẫn đang cười cợt, cậu cắn cố nín cười. "Đừng đi," cậu ta lạicười.

"Để tôiyên." "Chưa đâu."

Trước khi cô kịp cản Cam lại, cậu ta đã ôm chặt cô trong vòng tay mình và ngả người cô ra sau, cưỡng chế toàn thân cô. Đến khi Luce thấy chân mình không chạmmặt đất, cô hét toáng lên, vùng vẫy mọt hồinhưng Camlạimỉmcười.

"Thả tôira!"

"Grigorivà tôicó một cuộc tranh đua công bằng cũng khá lâu rồiđấy, đúng không nào?" Luce quắc mắt nhìn, haitay áp vào ngực cậu ta cố đẩy ra. "Cậu biến đi."

"Emđang hiểu lầmrồi," cậu ta nói, kéo mặt cô lại gần mặt mình. Đôi mắt xanh lá như xuyên thấu cô, cô ghét cái cảmgiác một phần trong mình vẫn bịchảo đảo bởiánh nhìn đó của Cam.

"Nghe này, tôi biết mọi chuyện trở nên điên rồ trong hai ngày gần đây," cậu ta mở lời bằng một giọng thoang thoảng như không, "nhưng tôiquan tâmđến em, Luce ạ. Vô cùng quan tâm. Đừng chọn hắn trước khinhận một nụ hôn của tôi."

Cô cảmthấy vòng tay của Camđang siết lại quanh người mình và đột nhiên, cô thấy sợ hãi. Họ đang ở ngoài tầmgiámsát của ngôi trường và không aibiết cô đang ở đâu.

"Sẽ không thay đổiđược gìđâu." cô nóivớiCam, giọng cố bình tĩnh.

"Chỉ một lần này thôi được chứ? Hãy cứ coi như tôi là một người lính và emđang hoàn thành tâmnguyện cuối cùng trước khi chết của tôi. Tôihứa, chỉmột nụ hôn thôi."

Tâmtrí Luce vẫn chỉ hướng về Daniel. Cô tưởng tượng ra cảnh cậu ấy đang chờ mình bên hồ, tay liên hồi némđá xuống mặt nước mà đáng lẽ đôi tay ấy phải dành để ômcô. Cô không muốn hôn Camnhưng sẽ thế nào nếu cậu ta không chịu buông tha cô? Nụ hôn này sẽ là một vật thay thế nhỏ nhặt, vô nghĩa. Cách dễ nhất để được giải thoát. Và rồi cô có thể thanh thản quay về bên Daniel. Camđã hứa rồi.

"Chỉmột thôi—" cô mở miệng nhưng phút chốc đôimôiCamđã chiếmlấy môicô rồi.

Nụ hôn thứ hai của cô chỉ mới trong chừng ấy ngày. Nếu nụ hôn của Daniel là đói khát, là tuyệt vọng thì nụ hôn của Cam lại dịu dàng và hoàn mỹ cứ như cậu ta từng tập luyện vớihàng trămcô gáitrước cô rồi.

Cô chợt thấy một cảm xúc khó tả dâng lên trong mình, như muốn cô đáp lại, cuỗm lấy toàn bộ cơn giận mới vài giây trước và hất tung nó vào hư vô. Camvẫn ngả cô ra, giữ chặt cô trong vòng tay mình, chống đỡ sức nặng của cô trên đầu gối cậu. Cô có cảmgiác an toàn trong vòng tay vững chắc, thao túng của cậu ta. Và đúng là cô cần phải cảmthấy an toàn. Nó như một sự biến đổi từ mỗi giây phút cô dứt nụ hôn khỏi Cam. Cô biết mình đang quên điều gì đó, ai đó—là ai mới được? cô không thể nhớ nổi. Chỉ có nụ hôn ấy, đôi môi của ngườiấy, và—

Bỗng nhiên, cô cảmthấy mình đang ngã. Cô ngã phịch xuống mặt đất như thể có cơn gió quăng mạnh cô xuống vậy. Dùng hai tay chống người dậy, cô nhìn thấy, cách đó chừng vài inch, gương mặt Cam đang đã tiép đất. Cô nhăn nhó đau thay cho cậu ta dù chính mình cũng bịngã.

Ánh nắng buổixế chiều vạch một dảibụisáng lấp lánh phủ lên haidáng ngườitrong khu nghĩa địa.

"Cậu con định hủy hoại cô gái này bao nhiêu lần nữa mới hả đây?" Luce nghe thấy một giọng buồn bã mang âmvực kéo dài kiểu miền nam.

Gabbe ? Cô ngước lên, chớp mắt trong ánh mặt trờisắp tắt. Gabbe và Daniel.

Gabbe chạy đến đỡ cô đứng dậy nhưng Daniel, cậu ấy thậmchícòn chẳng buồn nhìn đến cô.

Luce thầm nguyền rủa chính mình. Cô không thể nghĩ ra nổi điều gì có thể tệ hơn—việc Daniel nhìn thấy cô hôn Cam hoặc—cô dámchắc—Danielsẽ lạiđánh nhau vớiCamnữa.

Camđứng dậy đốimặt vớihọ, hoàn toàn không để ý tớiLuce. "Được rồi, aitrong haingườisẽ lên lần này đây?" cậu ta gầmgừ. Lần này?

"Tôi," Gabbe nói, bước lên phía trước đứng chống nạnh. "Đây là lần đầu đánh với tôi để tranh giành người yêu đấy Camcục cưng. Cậu sẽ làmthế nào đây?"

Luce lắc maạnhđầu. Chắc là Gabbe đang đùa rồi. Đây chắc chắn là một trò chơigìthôi. Nhưng trông Camchẳng có dáng vẻ của một ngườithamgia trò chơicả. Cậu ta nhe răng ra hằmhè, đảo mắt sang haiống tay áo của mình, giơ hainắmđấmlên thủ thế và tiến lên.

"Lạinữa sao Cam?" Luce quát lên. "Tuần này cậu đánh nhau vẫn chưa đủ sao?" Cậu ta cứ như lên cơn nghiện, lạicòn định đánh cả con gáinữa.

Cậu nhếch mép cườivớicô. "Lần thứ ba, con số ba bao giờ cũng đầy mê hoặc," cậu ta nóibằng một giọng tàn nhẫn. Cậu ta quay lại đúng lúc Gabbe tung một cú đá cao ngang hàm.

Luce nhảy giật về phía sau lúc Camngã xuống. Cậu ta nhắmchặt mắt vì đau và cánh tay co lên phòng ngự mặt. Đứng thủ thế nhìn xuống đối thủ, Gabbe không hề tỏ ra lúng túng như thể cô nàng vừa dỡ xong một mẻ bánh đào hoàn hảo từ lò nướng ra vậy. Cô nàng ngắmnghía móng tay mình và thở dài.

"Thật là đáng thương cho bộ móng mớisửa của tôinếu phảidùng tay mà đánh cậu. Cho nên là," Gabbe than thở rồico chân đá liên tiếp vào bụng Cam, mỗicú đá giống như một đứa trẻ đang thắng trò chơiđiện tử của mình.

Cam loạng choạng cúi người đỡ đòn. Luce còn không thấy nổi mặt cậu ta—hiện đang vùi trong hai đầu gối co quắp—nhưng vẫn nghe thấy cậu ta rên rỉvà hồng hộc thở.

Luce đứng dậy, hết nhìn Gabbe rồi lại nhìn sang Cam và ngược lại, không thể giải nghĩa nổi chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Camcao to, tạng người phải gấp đôi Gabbe nhưng Gabbe có vẻ cao tay hơn. Mơớingày hômqua, Luce còn trông thấy rõ Camđánh bại một gã khổng lồ trong quán bar. Và tối hômtrước nữa, bên ngoài thư viện, Daniel và Camđánh còn ngang sức ngang tài. Luce kinh ngạc nhìn Gabbe, đang cột tóc cao kiểu đuôi ngựa bằng một cái nơ màu cầu vồng. Lúc này cô nàng đã gì chặt camxuống đất và vặn cánh tay cậu ta ra sau. "Sao hả chú em?" cô nàng chế nhạo. "Chỉcần một từ thần kỳ thôi, bé ngoan. Ta sẽ tha cho."

"Còn lâu," Camnằmtrên dất vẫn cố bật lại.

"Ta cũng đang mong chú nóicâu đấy," Gabbe nóirồidúiđầu Camxuống đất, thật mạnh.

Daniel đặt tay lên cổ Luce. Cô dựa vào người cậu thả lỏng và quay lại nhìn, sợ hãi khi thấy biểu tình trên mặt cậu. Chắc hẳn giờ này cậu ấy phảighét cô lắm.

"Xin . . . xin lỗi," cô nóilínhí, "Cam, cậu ấy—"

"Sao emlạitớiđây gặp hắn ta?" giọng Danielnhư dồn nén cả đau thương và giận dữ vào làmmột. Cậu nắmlấy cằmcô nâng lên, bắt cô phảinhìn mình. Những ngón tây cậu lạnh lẽo mơn man làn da cô. Đôimắt cậu lúc này tuyền một màu tím, không còn chút sắc xámnào đọng lại.

Môi Luce run run. "Emnghĩ mình có thể tự lo liệu được. Thẳng thắn nói chuyện với Camđể anh và emcó thể ở bên nhau mà chẳng phảilo nghĩgìnữa."

Danielkhịt mũinhư muốn cườikhiến Luce nhận ra câu mình vừa nóinghe thật ngốc.

"Nụ hôn vừa nãy . . . ," cô phân trần, vặn vẹo hai bàn tay. Cô muốn lôi bằng được điều cần nói ra khỏi miệng. "Đó là một sai lầm kinh khủng."

Danielnhắmmắt lạivà quay đi. Lần thứ haicậu định mở miệng nóigìđó nhưng rồicó lẽ nghĩtốt nhất là imlặng nên thôi. Cậu vò tóc bằng haibàn tay và lắc lư. Nhìn cậu như thế, Luce sợ cậu sẽ khóc mất. Cuốicùng, cậu kéo cô vào vòng tay mình.

"Anh giận emsao?" Cô vùimặt vào ngực cậu và hít hít dư vịngọt ngào toả ra theo làn da cậu. "Tôichỉmừng là đã đến đúng lúc."

Tiếng rên rỉcủa Camchen ngang khiến haingườihọ quay qua nhìn. Và rồinhăn mặt. Danielnắmlấy tay Luce, cố kéo cô ra xa nhưng cô không thể sứt mắt khỏi Gabbe, hiện đang khoá đầu Cammà chẳng cần thở lấy hơi một cái. Còn Cam, trông tơi tả đến thảmhại. Nhưng điều đó cũng chẳng mang lạinghĩa lý gì.

"Có chuyện gì vậy Daniel?" Luce thì thào hỏi. "Làm sao Gabbe có thể đá Cam như đá quả bóng thế? Sao cậu ta chịu để Gabbe đánh?"

Daniel nửa thở dài nửa phì cười. "Hắn ta không chịu. Những gì emnhìn thấy là một ví dụ đơn giản cho những việc cô nàng đó có thể làm."

Cô lúc lắc đầu. "Emvẫn không hiểu. Làmsao mà—"

Danielvuốt nhẹ má cô. "Emđidạo vớitôimột lát nhé?" cậu hỏi. "Tôisẽ cố giảithích mọichuyện nhưng tôinghĩemnên ngồixuống thìhơn."

Luce cũng có một số chuyện tự trong lòng muốn biết rõ về Daniel. Hay, nếu không được giải thích rõ ràng thì chí ít cũng được đề cập qua loa trong cuộc nói chuyện, để xemliệu cậu có dấu hiệu suy nghĩ rằng cô là một kẻ loạn trí hay không. Ánh sáng tímđó, là một chuyện. Và cả những giấc mơ mà cô không thể—và cũng không muốn—chấmdứt nữa.

Daniel đưa cô tới một khu khác của nghĩa địa, nơi Luce chưa từng thấy trước đây, một khoảng đất bằng phẳng, rộng thoáng có hai cây đào cùng độ lớn. Haithân chúng khomkhomhướng vào nhau tạo thành một khoảng trống có hình thù giống hình tráitimở phía dưới những tán cây.

Danieldẫn cô xuống dướihaicành cây có mấu trông kỳ lạ rồinắmlấy tay cô, lần xếp cho những ngón tay cô khớp vớicậu.

Buổi tối ngoại trừ tiếng dế kêu thì thật yên tĩnh. Luce tưởng tượng các học viên khác lúc này đang ở trong phòng ăn. Xúc khoai tây nghiền vào khay đồ ăn của họ, chen chân trong căn phòng chật chộiđó mà xìxụp uống sữa bằng ống hút. Thật đáng ngạc nhiên là cô và Daniel giờ đây lại đang ngồi ở một không gian khác biệt hoàn toàn với cả trường. Chẳng có gì ngoài vòng tay của cậu đang quấn lấy cô, máitóc cậu toả sáng dướiánh tà dương, đôimắt xámấmáp của cậu ấy—mọithứ dường như thật xa vời.

"Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu," cậu nói, ấn mạnh hơn như thể đang mát-xa những ngón tay cho cô, cứ như làmvậy là có thể nặn ra câu trả lờivậy. "Có quá niều chuyện tôimuốn nóivớiemvà phần mở đầu rất quan trọng."

Hết thảy những gì cô muốn nghe cậu nói chỉ là một lời tỏ tình đơn giản. Cô cũng rõ hơn ai hết, Daniel có điều khó nói, điều gì đó sẽ phảigiảithích rất nhiều về bản thân cậu nhưng vẫn rất khó để truyền đạt cho Luce.

"Hay chúng ta chơitrò tin-tốt-và-tin-xấu điđược không?" Luce đề nghị. "Ýhay. Vậy emmuốn nghe tin nào trước?"

"Phần đông mọingườiđều muốn nghe tin tốt trước."

"Có lẽ vậy," cậu nói. "Nhưng emlà một thế giớikhác xa vớiphần đông kia." "Được thôi, thế thìemchọn tin xấu trước vậy."

Danielcắn môi. "Vậy hứa vớitôilà đừng có bỏ đitrước khiđược nghe tin tốt đấy."

Cô thậmchí còn chẳng nghĩ tới chuyện bỏ đi nữa là. Không phải bây giờ, giờ là lúc cậu sẽ chẳng còn đẩy cô ra xa cậu nữa. Không phảilúc cậu đang tình nguyện giảiđáp cả danh sách những nghivấn đã ámảnh cô trong suốt mấy tuần qua.

Cậu đặt hai tay cô lên ngực mình và giữ chúng vào đúng trái tim cậu. "Tôi sẽ nói với em sự thật," cậu nói. "Em sẽ không tin tôi nhưng emđáng được biết. Kể cả nếu điều đó có giết chết em."

"Được rồi." Luce cảmthấy bên trong mình như có cái mấu giật thót một cái nhói đau, đầu gối cô cũng bắt đầu run run. Cô mừng vì Danielấn cô ngồixuống.

Cậu bước tớibước luirồilấy một hơidài. "Trong Kinh thánh . . ."

Luce rền rĩ than. Cô không thể kiềmlại được; cô tự động có phản ứng như vậy mỗi khi dự buổi nói chuyện ngày Chủ nhật của nhà trường. Ngoài ra, cô muốn nói chuyện về hai người họ chứ không phải nghe truyện Thánh kinh giảng đạo. Kinh thánh chẳng ghi chép gì về mấy câu hỏivề Danielmà cô cần lờigiảiđáp cả.

"Cứ nghe đã," Danielnói, bắn một tia nhìn vào cô. "Trong Kinh thánh, emhẳn phảibiết Chúa đã làmthế nào để ràng buộc nhân loại phảiyêu Ngườibằng cả tâmhồn? Làmthế nào mà nó lạilà một ràng buộc vô điều kiện và không thể tránh được?

Luce nhún vai, "Emđoán vậy."

"Ừm—" Danieldường như đang cố lựa cho đúng từ. "Ràng buộc đó không chỉứng cho riêng con người."

"Ýanh là sao? Còn ainữa? Động vật à?"

"Đôi khi là vậy," Daniel nói, "Giống như con rắn vậy. Nó bị nguyền rủa sau khi xúi giục Eve ăn trái cấm. Bị nguyền phải bò sát mặt đất mãimãi."

Luce rùng mình nghĩ về Cam. Con rắn. Cuộc picnic của bọn họ. Sợi dây chuyền. Cô sờ sờ lên cái cổ trần trống trơn của mình, mừng thầmvìđã tháo bỏ nó.

Danielvuốt máitóc cô, lướt xuống cổ cô và dừng lạiở giữa haivành xương quaixanh. Cô thở dài, ngây ngất vìhạnh phúc.

"Tôi đang cố nói là . . . Em có thể nói tội cũng là một kẻ bị nguyền rủa, Luce ạ. Tôi bị nguyền rủa từ lâu lắm rồi." Cậu nói như thể từng câu từng từ đều mang vịđắng chát. "Tôitừng có lần lựa chọn, một lựa chọn mà tôitin tưởng—và tôivẫn tin, mặc dù—"

"Emkhông hiểu," cô lắc đầu nóingắn gọn.

"Tất nhiên là emkhông hiểu rồi," cậu đáp cũng hết sức ngắn gọn, ngồi bệt xuống chỗ trống bên cạnh cô. "Và tôi thì không có một trình tự nào ngắn gọn đơn giản để có thể nói thật dễ hiểu cho emđược." Cậu vò đầu, hạ giọng xuống mức như đang nói cho chính mình nghe. "Nhưng tất cả những gìtôicó thể làmlà cố gắng giảithích. Cho dù là chuyện có chẳng điđến đâu đinữa."

"Được rồi," cô nói. Cậu khiến cô thấy bốirốivà cậu hầu như chưa nóigìvớicô hết. Nhưng cô cố tỏ ra ít tủithân nhất có thể.

"Tôi đã yêu," cậu giải thích tiếp, cầmlấy tay cô và nắmthật chặt. "Hết lần này tới lần khác. Và lần nào cũng đều kết thúc trong bi kịch."

"Hết lần này tới lần khác." Những từ ngữ đó khiến cô khó chịu. Luce nhắm chặt mắt và rút tay lại. Cậu ấy cũng từng nói với cô chuyện này rồi. Ngày hômđó bên hồ. Rằng cậu đã chia tay ngườiyêu. Rằng cậu thất tình. Nhưng sao bây giờ còn điểmthêmcác cô khác nữa? Thật đau và lúc này còn đau hơn nữa, giống như một vết thương bịkhắc lên xương cốt vậy. Cậu siết chặt những ngón tay cô.

"Nhìn tôinày," cậu nóinhư van nài. "Đây mớilà phần khó nói." Cô mở mắt ra.

"Ngườimà tôiyêu hết lần này tớilần khác đó chính là em."

Cô nín thở và rồinhư tan theo sương khói, nhưng rồichúng lạitụ thành một hình dạng, cườikhúc khích.

"Phảirồi, Daniel," cô nói, bắt đầu chống tay định đứng lên. "Oa, anh thật sự bịnguyền đấy. Chuyện này nghe thật kinh khủng." "Nghe này." Cậu dùng lực mạnh kéo cô lại khiến đôi vai cô rung lên. Mắt cậu nhá lên những ánh tím và cô có thể nhận thấy cậu

đang rức giận. Thìsao, cô cũng giận mà.

Daniel ngước nhìn vòmlá của cây đào như thể tìmkiếmsự giúp đỡ. "Tôi van em, hãy để tôi giải thích." Giọng cậu run rẩy. "Vấn đề không phảiở chỗ yêu em."

Cô thở một hơi thật sâu. "Vậy thì là gì?" Cô ước mình có thể nghe, ước mình có thể mạnh mẽ hơn để không cảmthấy bị tổn thương.

Danieltrông như đã đau đớn thay cho cả haingườihọ vậy. "Tôibịnguyền phảisống bất tử," cậu cố gắng thốt ra.

Những tán cây xào xạc quanh họ và Luce để ý thấy một dải mờ nhạt của cái bóng lượn lờ trong đáy mắt mình. Không phải cuộn xoáy kết tụ đen đúa ghê tởm như ở quán bar tối qua, là mà một lời cảnh báo. Cái bóng vẫn tiếp tục giữ khoảng cách, hờ hững lởn vởn quanh góc tối của khu đất, nhưng nó vẫn đang chờ. Chờ đợi cô. Luce cảmthấy một cơn giá buốt cùng cực chạy dọc sống lưng mình. Cô không thể xoá tan nổicáicảmgiác có thứ gìđó khổng lồ, đen đặc như màn đêm, thứ gìđó cuốicùng cũng kéo đến.

"Xin lỗi," cô nói, kéo ánh mắt về lạivớiDaniel. "Anh có thể, ừm, nóilạilần nữa được không?"

"Tôi bị nguyền phải sống bất tử," Daniel nhắc lại. Luce vẫn thấy mông lung nhưng cậu vẫn tiếp tục nói, một dòng từ ngữ từ miệng cậu tuôn ra. "Tôi phải sống, phải nhìn những đứa trẻ sinh ra, lớn lên và đi tìmtình yêu. Tôi phải nhìn những đứa trẻ đó có con của riêng chúng rồi già đi. Tôi phải nhìn chúng chết. Tôi bị trừng phạt, Luce, bị buộc phải nhìn cảnh đó lặp đi lặp lại. Với tất cả mọi người ngoại trừ em." Ánh mắt cậu trong veo phẳng lặng. Giọng cậu hạ xuống mức thìthầm. "Emkhông yêu—"

"Nhưng..." cô thìthầmđáp lại. "Emđã yêu mà." "Emkhông có con và không già đi, Luce." "Tạisao không?"

"Cứ mỗimườibảy nămemlạixuất hiện." "Làmơn—"

"Chúng ta gặp nhau. Chúng ta luôn luôn gặp nhau, và bằng cách nào đó chúng ta luôn bị đẩy đến với nhau, dẫu cho tôi ở bất kỳ đâu, dẫu cho tôicó làmcách nào để giữ khoảng cách vớiemđichăng nữa. Chẳng thể làmthế nào được. Emvẫn luôn tìmthấy tôi."

Cậu nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang nắm chặt của mình, trông như muốn đấm cái gì đó, không thể ngước mắt lên nhìn được.

"Và cứ mỗikhigặp lại, emluôn mê muộiyêu tôi—" "Daniel—"

"Tôi có thể cự lại emhoặc bỏ trốn khỏi emhoặc cố hết sức không đáp lại tình cảmcủa em, nhưng lần nào cũng vậy, chẳng thay đổi được gì. Emphảilòng tôivà tôiđến vớiem."

"Điều đó kinh khủng đến thế sao?" "Vìnó giết chết em."

"Thôiđi!" cô khóc oà. "Anh đang cố làmgìchứ? Dọa cho emchạy à?" "Không." Cậu thành thật. "Dù gìthìcũng chẳng có tác dụng mà."

"Nếu anh đã không muốn ở bên em..." cô nói, hy vọng tất cả chuyện này chỉ là một trò đùa tinh vi, một lời cuối cùng chấmdứt cả cuộc nóichuyện vô nghĩa, và philý này. Đó không thể là sự thật được. "... chắc cũng phảicó một câu chuyện nào dễ tin hơn chứ?"

"Tôibiết emkhông tin tôi. Đó là lý do tạisao đến tận bây giờ tôicũng không thể nóivớiemđược khimà đáng lý tôiphảinóicho em biết. Bởivìtôinghĩmình hiểu những quy tắc và chúng ta đã hôn, và giờ thìtôichẳng còn hiểu nổichuyện gìnữa."

Những câu từ từ đêm hôm trước của Daniel như văng vẳng bên tai cô: Tôi không biết phải làm sao để chấm dứt chuyện này. Tôi không biết phảilàmgìnữa rồi.

"Bởivìchúng ta hôn nhau." Cậu gật đầu.

"Anh hôn emvà sau khihôn xong, anh đã rất ngạc nhiên."

Cậu lạigật đầu, giữ một vẻ tế nhịtrên gương mặt có chút bẽn lẽn.

"Anh hôn em," Luce tiếp tục, tìmcách tổng hợp tất cả thông tin lại, "và anh nghĩlà emsẽ không thể sống được vìthế à?" "Dựa trên những kinh nghiệmtrước," giọng cậu lào khào. "Thìđúng vậy."

"Thật điên rồ," cô thốt lên.

"Lần này vấn đề không phảiở chỗ nụ hôn và ở ý nghĩa của nó. Trong vàikiếp, chúng ta có thể hôn nhưng phần lớn thìkhông thể." Cậu vuốt ve má cô và cô phải nén xuống cảmgiác dễ chịu mà cử chỉ đó đemlại. "Tôi phải thú nhận rằng, tôi thích những kiếp sống mà chúng ta có thể hôn được hơn." Cậu nhìn xuống. "Mặc dù chính điều đó khiến embiến mất nên lạicàng khó khăn vớitôihơn."

Cô những muốn nổi giận với cậu. Vì đã dựng nên một câu chuyện kỳ quái trong khi họ đáng lẽ phải ở trong vòng tay của nhau. Nhưng có gì đó mơ hồ, giống như một cơn ngứa râmran trng tâmtrí cô, mách cô đừng bỏ chạy khỏi Daniel lúc này mà hãy cố bámtrụ lại nghe được càng nhiều càng tốt.

"Khianh mất em," cô nói, cố hình dung ra một từ chuẩn. "Làmsao chuyện ấy xảy ra được? Tạisao lạithế?"

"Nó phụ thuộc vào em, vào phần ký ức về quá khứ emnhớ lại có nhiều không, vào việc embiết đến tôi như thế nào, tôi là ai." Cậu giơ haitay lên nhún vai. "Tôibiết điều này nghe có vẻ cực kỳ—"

"Điên rồ?"

Cậu mỉmcười. "Tôi định nói là mơ hồ. Nhưng tôi cố gắng không giấu embất kỳ điều gì. Đây quả thực là một chuyện hết sức nhạy cảm. Đôikhi, trong quá khứ, chỉnhững chuyện thế này thôicũng . . ."

Cô nhìn môicậu chờ đợinhững con chữ hiện ra nhưng cậu không nóigìthêm. "Giết emsao?"

"Tôiđịnh nóilà 'làmtan vỡ tráitimtôi.'"

Nỗi đau của cậu hiện lên rõ ràng và Luce muốn an ủi cậu. Cô có thể cảm thấy chính mình buồn bã, điều gì đó trong cô lôi kéo cô tiến lên. Nhưng cô không thể. Đích xác là cái cảmgiác khi cô chắc chắn rằng Daniel biết về ánh sáng tímdịu êmđó. Rằng cậu liên quan đến tất cả những chuyện đó.

"Anh là gì?" cô hỏi. "Một kiểu—"

"Tôi cứ lang thang khắp thế gian này với một ý niệmtrong đầu là nhất định emsẽ xuất hiện. Tôi vẫn luôn đi tìmem. Nhưng rồi sau đó, khi tôi bắt đầu lẩn trốn em—lẩn trốn trái tim tan nát không thể tránh khỏi của mình—thì em lại bắt đầu tìm đến tôi. Cũng chẳng mất nhiều thờigian để nhận ra cứ mỗimườibảy năm, emđều xuất hiện."

Sinh nhật mười bảy tuổi của Luce là vào cuối tháng Tám, hai tuần trước khi cô nhập học trường Kiếmvà Thánh Gía này. Đó là một buổi sinh nhật rầu rĩ, chỉ có Luce, bố mẹ cô và một chiếc bánh gatô mua từ cửa hàng. Không có nến trong tình cảnh đó. Vậy còn gia đình cô thìsao? Họ có quay lạisau mỗimườibảy nămkhông?

"Vẫn chưa đủ lâu để tôicó thể vượt qua lần gặp emtrước," cậu nói. "Chỉđủ lâu để tôilạithiếu cảnh giác thêmlần nữa thôi."

"Vậy là anh biết em sẽ lại xuất hiện?" cô hỏi mập mờ. Nhìn cậu rất ngiêm túc nhưng cô vẫn không thể tin cậu cho nổi. Cô không muốn tin.

Daniel lắc đầu. "Không phải cái ngày emxuất hiện. Không giống như thế. Emcòn nhớ phản ứng của tôi khi thấy emkhông?" Cậu ngẩng đầu nhìn lên như thể đang vẽ lại cảnh tượng đó trong đầu. "Cứ mỗi lần thế, vào mấy giây đầu tiên tôi đều rất phấn chấn. Tôi quên đicả chính mình. Và rồitôinhớ ra."

"Phảirồi," cô nóithật chậmrãi. "Anh cườivà sau đó . . . đó là lý do anh giơ ngón giữa lên vớiemà?" Cậu cau mày.

"Nhưng nếu chu kỳ đó diễn ra vào mỗi mười bảy nămnhư anh nói," cô nói tiếp, "thì anh vẫn biết là emsẽ xuất hiện. Anh phải cảm nhận được chuyện đó chứ."

"Nó khá phức tạp, Luce à."

"Em nhìn thấy anh vào ngày đó trước khi anh thấy em. Anh đang cười với Roland bên ngoài toà nhà Augustine. Anh cười vui vẻ đến nỗi khiến emphát ghen. Nếu anh biết tất cả những chuyện đó, Daniel à, nếu anh thông minh đến độ có thể tiên đoán trước được khi nào emxuất hiện và khi nào emchết và mọi chuyện sẽ khiến anh khổ đến thế nào, thì làmsao anh có thể cười được như vậy? Emkhông tin anh," cô nói, cảmthấy giọng mình run run. "Không tin bất cứ điều gìtrong chuyện này hết."

Daniel nhẹ nhàng áp ngón cái gạt đi nước mắt của cô. "Thật là một câu hỏi xuất chúng, Luce. Tôi khâmphục khi nghe emhỏi điều đó. và tôiước mình có thể giảithích rõ hơn cho em. Tất thảy mọiđiều tôicó thể nóilà:Cách duy nhất để tồn tạimãimãilà trân trọng từng khoảnh khắc. Đó là tất cả những gìtôiđang làm."

"Mãimãi," Luce nhắc lại. "Lạithêmmột điều nữa emkhông hiểu."

"Không sao. Tôicũng không thể cườinhư thế được nữa. Ngay khiemxuất hiện, tôicũng thay đổiluôn rồi."

"Cái đó chẳng nói lên điều gì cả," cô cãi, muốn rời đi trước khi trời quá tối. Nhưng câu chuyện của Daniel không có vẻ gì là lố bịch cả. Kể từ khiđến ngôitrường này, lúc nào cô cũng bán tin bán nghimình bịđiên. Cô giận giữ hạch sách Daniel.

"Chẳng có sách nào chỉ ra cách giải thích chuyện này với người con gái bạn yêu cả," cậu biện minh, luồn những ngón tay vào tóc cô mà vuốt. "Tôiđã là hết sức có thể. Tôimuốn emtin tôi, Luce. Tôicần phảilàmgìđể emtin tôi?"

"Kể chuyện khác đi," cô cay đắng nói. "Chuyện gìdễ tin hơn ấy."

"Chính emtừng nói emcảmthấy như đã biết tôi còn gì. Tôi đã phải cố phủ nhận chừng nào có thể bởi vì tôi biết mọi chuyện sẽ lại táidiễn."

"Đúng là emcó cảmthấy như đã biết anh ở đâu đó rồi," cô xác nhận. Giọng nóicủa cô lúc này như đông lạitrong sợ hãi. "Đâu đó là như ở siêu thị, trạihè hay gìđó. Không phảicáigìmà kiếp trước ." Cô lắc đầu. "Không... không thể tin được."

Cô đưa tay lên bịt chặt haitai. Còn Daniel, lạigỡ haitay cô xuống.

"Trái timembiết rằng đó là sự thật mà." Cậu bóp mạnh hai đầu gối của cô và nhìn sâu vào đáy mắt cô. " Emđã biết khi tôi theo em đến tận đỉnh Corcovado ở Rio, khi em muốn đến gần xem cho rõ tượng Chúa cứu thế. Em đã biết khi tôi mang em đi hai dặm đường mệt nhọc để đến Sông Jordan sau khi embị ốmbên ngoài thành Jerusalem. Tôi đã bảo emđừng có ăn những quả chà là đó. Emđã biết khi em làmy tá chămtôi ở Ýtrong Đại chiến Thế giới lần thứ nhất và cả trước đó khi tôi trốn trong hầmnhà emtrong suốt cuộc thanh lọc toàn thành St. Petersburg của Nga hoàng. Khi tôi trèo vào tòa tháp của emtrong lâu đài ở Scotland suốt thời Cải cách và nhảy với emhết bản nhạc này tới bản nhạc khác tại lễ đăng quang của nhà vua ở cung điện Versailles. Em là người phụ nữ duy nhất mặc màu đen. Rồi cuộc xâmlược thuộc địa ở Quintana Roo và cuộc diễu hành phản đốichính phủ ở Cape Town nơicả haichúng ta cùng phảiqua đêmtrong nhà tù. Lễ khai mạc Nhà hát Globe tại Luân Đôn. Chúng ta cùng ngồi ghế hàng vip. Và khi tàu của tôi bị hỏng ở Tahiti, emđã ở đó cũng như lúc emxuất hiện khi tôi là một tù nhân ở Melbourne, rồi là một kẻ móc túi ở Nimes thế kỷ mười tám, rồi một thầy tu ở Tibet. Emxuất hiện ở khắp mọi nơi, luôn luôn và sớmhay muộn emđều cảmnhận được tất cả những chuyện tôi vừa nói với emđây. Nhưng emkhông để bản thân mình chấp nhận chuyện này là sự thật."

Danielngừng lạiđể lấy hơivà nhìn qua cô đang nhòa đitrong suy tưởng. Và rồicậu vớiđến, áp bàn tay mình vào đầu gốicô, lạilần nữa truyền cho cô sức nóng như thiêu đốt.

Cô nhắm mắt lại và khi mở chúng ra, cô thấy Daniel đang cầm trong tay một bông mẫu đơn trắng muốt đến hoàn mỹ. Nó gần như đang phát sáng. Cô ngó quanh xemDanielháinó ở đâu, thế nào mà trước đó cô lạikhông để ý thấy. Chỉcó cỏ dạivà những quả cây rụng thốirữa trên mặt đất. Cô chạmvào bông hoa, haingườihọ cùng nhau cầmnó.

"Em đã biết khi em hái những bông mẫu đơn trắng này mỗi ngày trong tháng hè năm đó ở Helston. Nhớ chưa nào?" cậu nhìn cô chămchú, cậu đang cố nhìn thấu cô. "Không," cậu thở dàisau một chốc. "Hẳn là emkhông nhớ rồi. Tôithật ghen tỵ vớiemđấy."

Nhưng khi nghe cậu ấy nói vậy, làn da Luce bắt đầu ấmlên như thể đáp lại những từ ngữ mà bộ não cô không thể hình dung ra nổi. Một phần trong cô đến lúc này không còn dámchắc thêmbất cứ điều gìnữa.

"Tôilàmtất cả những chuyện này," Danielnóitiếp, rướn ngườivào gần cô cho tớikhitrán họ chạmnhau, "vìemlà tình yêu của tôi, Lucinda. Vớitôi, emluôn tồn tại."

Môi dưới của Luce run lên. Hai bàn tay cô thả lỏng trong tay Daniel. Những cánh hoa rời ra rơi qua những kẽ ngón tay họ xuống mặt đất.

"Vậy sao trông anh lạibuồn đến thế?"

Như vậy là quá nhiều với câu chuyện mở đầu. Cô nghiêng người tránh Daniel và đứng dậy, phủi hết lá khô và cỏ dại trên quần áo. Đầu cô quay quay. Cô đã từng có kiếp trước ư?

"Luce."

Cô vẫy tay chào cậu. "Emnghĩ emcần đi chỗ nào đó, một mình, để nằmnghỉ." Cô chống toàn bộ sức nặng cơ thể vào cây đào bên cạnh. Cô cảmthấy không khoẻ chút nào.

"Emkhông khoẻ," Danielnói, đứng lên đỡ lấy tay cô. "Không cần."

"Tôixin lỗi." Danielthờ dài. "Tôikhông biết mình mong đợichuyện gìnữa, khinóivớiemtất cả. Đáng lẽ ra tôikhông nên..."

Cô chưa từng nghĩ giây phút này sẽ tới, giây phút cô muốn thoát khỏi Daniel, nhưng cô cần phải làmthế. Cái cách cậu ấy nhìn cô, cô có thể đoán ra cậu muốn cô nói là cô sẽ tới tìmcậu sau, họ sẽ nói thêmvề chuyện này, nhưng cô không còn chắc đó có phải là ý hay không nữa. Cậu càng nói, cô càng cảmthấy có gì đó thức tỉnh bên trong mình—thứ gì đó cô không chắc bản thân đã sẵn sàng đón nhận chưa. Cô không còn cảmthấy mình điễn rồ nữa—và cô cũng không chắc Daniel có thế hay không. Đối với ai đi chăng nữa, câu chuyện của cậu ấy khi nói ra sẽ chẳng mang lại bất kỳ ý nghĩa nào. Nhưng với Luce cô lại không chắc về điều đó, nhưng sẽ ra sao nếu câu chuyện của Daniel là câu trả lời cho mọi chuyện trong cả cuộc đời cô sau này? Cô không biết nữa. Cô giờ đây còn cảmthấy sợ hãi hơn trước kia rất nhiều.

Cô giật tay khỏitay cậu và bắt đầu đivề phía ký túc xá của mình. Điđược mấy bước, cô dừng lạilà từ từ quay đầu nhìn. Danielđứng đó bất động. "Sao vậy?" cậu nghếch cằmlên hỏi.

Cô vẫn đứng nguyên tạichỗ, giữ một khoảng cách vớicậu. "Emđã hứa sẽ ở lạicho đến khinghe được tin tốt."

Gương mặt Daniel nhẹ nhõm dãn ra thành một nụ cười. Nhưng lại có những nét lo âu trong biểu cảm của cậu. "Tin tốt là"—cậu ngừng lại, cẩn thận lựa từ để nói—"tôiđã hôn emvà emvẫn còn đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro