Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 46 Quá khứ và hiện tại (3)

...Anh đang bị Garcia chiều hư.

Ngày hôm sau, Khương Kiến Minh mở mắt ra giữa rừng chăn bông mềm mại, anh mơ màng nhìn thấy thời gian hiển thị bên trong cabin đã đến giữa trưa.

Vì thế, tận đáy lòng anh đã nghĩ như vậy.

"Lần này không sốt," Garcia mở nắp cabin, đặt mu bàn tay lên trán Khương Kiến Minh, "Có tiến bộ."

Nói xong, điện hạ vòng tay qua gáy Khương Kiến Minh, ôm lấy bả vai anh, chậm rãi nâng nửa thân trên của anh lên, hạ giọng nói: "Dậy ăn chút gì đã, rồi lại ngủ tiếp."

Khương Kiến Minh lười biếng tựa đầu vào vai hoàng tử: "Trước kia, tôi sẽ không bị sự mệt nhọc ngày hôm qua ảnh hưởng đến lịch làm việc nghỉ ngơi."

Anh cụp mi xuống, giọng nói hơi khàn khàn: "Sốt sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện tập của tôi, sẽ mệt nhưng không dễ buồn ngủ, sẽ không lười đến mức chẳng muốn nhấc tay như bây giờ."

Garcia hơi ngừng động tác: "Ý anh là, anh muốn tôi bón cơm cho anh sao?"

Khương Kiến Minh: "...Ngài chỉ nghe được câu cuối cùng thôi sao?"

Tất nhiên, đùa thì đùa.

Muốn tiếp tục ở lại Viễn Tinh tế thì tuyệt đối không thể "bị chiều hư" đến mức tay không thể xách vai không thể nâng được.

Khương Kiến Minh cũng tự hiểu rõ trong lòng, vừa tỉnh táo một chút liền đứng dậy tắm rửa ăn cơm.

Kể từ khi anh theo Garcia, hai người đã cùng nhau trở nên "hoang dã", không có buổi huấn luyện hàng ngày nào mà họ phải tham gia.

Anh mang quần áo đã mặc đi giặt, phớt lờ những lời nghị luận sôi nổi của đám sĩ quan và binh lính dọc đường về anh, rồi gửi cơ giáp đi bảo trì định kỳ.

Nộp lên quặng Chân Tinh đã thu được, ghi lại quân công, bổ sung thuốc trấn an Tinh thể và đạn Tân Tinh giới cho Đôi cánh Thần Vệ Nữ.

Sau khi Khương Kiến Minh làm xong những việc này, buổi chiều của anh rất nhàn nhã.

Anh ngồi vào bàn làm việc, gọi cho Tạ Dư Đoạt.

Khương Kiến Minh mỉm cười, chống thái dương: "Thiếu tướng, ngài có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện về lời nhắn để lại trong Vương Miện Kim Hiểu."

Phía bên kia hình chiếu, vẫn là văn phòng của Tạ Dư Đoạt.

Thiếu tướng đang gục trên bàn lập tức ngồi dậy, ngẩng đầu lên: "Ngài đã tìm được manh mối?"

"Không, chỉ là trong khoảng thời gian này, tôi thử cố gắng suy luận về ý nghĩa của một số hình ảnh. Có lẽ phải chiếm dụng một chút thời gian của ngài, khi nào ngài rảnh..."

Tạ Dư Đoạt vội vàng nói: "Bây giờ, ngay bây giờ."

"Vậy được." Khương Kiến Minh gật đầu, anh mở cuốn sổ trong tầm tay ra, lại nhặt một cây bút máy lên.

—-Thời đại này có rất ít người thích viết trên giấy, và anh là một trong số đó.

Trong cuốn sách vẫn là bốn dòng kia: "Xin anh hãy thắp sáng năm tháng tiều tuỵ kia, xuyên qua tàn lửa của nền văn minh xưa cũ và vạn ngôi sao lạnh giá, trước khi bình minh của nhân loại buông xuống, tỉnh giấc trong lòng em."

Chẳng qua có thêm nhiều gạch đầu dòng và chú thích của người viết hơn mà thôi.

"Là thế này, những câu này có gì đó kỳ quái."

Khương Kiến Minh dùng đầu bút chọc chọc lên chữ viết của mình, mím môi cân nhắc câu từ: "Nếu đọc lâu, sẽ khiến tôi có cảm giác đảo loạn không gian và thời gian."

"Trước hết, là thuật ngữ nền văn minh xưa cũ."

"Nếu như chúng ta lấy hiện tại làm thời gian chuẩn, vậy sẽ có hai giả thuyết. Một giả thuyết là, kỷ nguyên văn minh nhân loại cũ tại Lam Mẫu Tinh, trước khi sóng phóng xạ đen bùng nổ."

"Hoặc là, thời kỳ xuyên suốt từ khi sóng phóng xạ đen bùng nổ, cho tới khi đế quốc cũ sụp đổ."

"Cá nhân tôi thiên về cái sau hơn. Cuối thời đại Lam Mẫu Tinh, loài người cũ được sống một cuộc sống thịnh vượng và yên bình, theo đuổi văn minh tiến bộ, ấn tượng cách khá xa cụm 'năm tháng tiều tụy' trong câu trước."

Tạ Dư Đoạt nhíu mày, líu lưỡi nói: "Ngài nhỏ cho rằng, 'năm tháng tiều tụy' và 'nền văn minh xưa cũ' chính là ẩn dụ cho thời kỳ hỗn loạn trước khi thành lập đế quốc mới?"

"Đây chỉ là một phỏng đoán."

Khương Kiến Minh nhìn những câu chữ này, trầm ngâm một lát, sau đó lại nói: "Bởi vì một câu 'thắp sáng năm tháng tiều tuỵ kia', theo ấn tượng trực giác của tôi, rất có thể đang ám chỉ chiến tranh khai quốc."

"Tôi nhớ đã đọc kiểu câu tương tự khi còn học tại trường quân đội: 'Kỵ binh Tinh hạm Đại đế đã dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, như một ngọn lửa cuồng nộ nhanh chóng đốt cháy ba hệ hành tinh, thiêu rụi sạch thời đại đen tối và hỗn loạn'... dùng thắp sáng ngọn lửa để ẩn dụ cho chiến tranh khai quốc, thực sự rất thông dụng."

"Xem tiếp, vạn ngôi sao lạnh giá, hẳn là chỉ vũ trụ, trước khi bình minh buông xuống, có thể nói là thời khắc màn đêm đen tối nhất, thống khổ nhất, nhưng cũng có thể nói là thời khắc giàu hy vọng nhất."

"Nói tới đây, ngài không thấy kỳ quái sao?"

Bỗng nhiên, Khương Kiến Minh ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo của anh dường như có tia sáng sắc bén: "Nhìn ba câu đầu tiên, Thiếu tướng, trong lòng ngài có nghĩ đến ai không?"

Tạ Dư Đoạt nhất thời không nghĩ được.

Khương Kiến Minh nhẹ nhàng nói: "Ra đời vào những năm tháng tối tăm tiều tụy, đã thắp lên ngọn lửa trên Lam Mẫu Tinh, phát động chiến tranh khai quốc chấm dứt nền văn minh xưa cũ, khởi động chiến dịch Thần thánh chinh phục vạn ngôi sao lạnh giá, mang tới bình minh cho nhân loại."

Sắc mặt Tạ Dư Đoạt đột nhiên thay đổi.

Y sửng sốt bốn năm giây, do dự mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thốt ra một danh hiệu: "... Đại Đế?"

Đại đế.

Đối với người dân đế quốc, danh hiệu này có một ý nghĩa đặc biệt.

Hoàng đế có thể được thay thế từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng chỉ có duy nhất một vị Đại đế, đó là quân vương sáng lập đế quốc Tinh tế mới của loài người.

Khương Kiến Minh trầm mặc một lát: "Thiếu tướng, ngài biết bao nhiêu về... Hoàng thái hậu Sylph?"

Giả sử câu trả lời thực sự liên quan đến lịch sử và vị vua lập quốc, thì người có thể nói bốn chữ "tình yêu của em" với đại đế...

Đương nhiên, phải là người vợ yêu quý của đại đế, người đã sống ẩn dật trong cung Bạch Phỉ Thúy hàng chục năm kể từ khi Đại đế băng hà, Hoàng thái hậu Sylph cực kỳ thần bí.

"Từ từ, từ từ đã."

Tạ Dư Đoạt cuối cùng cũng bình phục lại từ suy luận "Đại đế" kia, nhanh chóng uống một ngụm trà giữ bình tĩnh: "Ngài nhỏ, nhưng những lời này, không phải là điện hạ Lean để lại cho ngài sao –"

"Không, Thiếu tướng, tôi rất nghi ngờ điều đó."

Khương Kiến Minh lại lắc đầu, ánh mắt anh vững vàng: "Lá thư này, thật sự là 'Lean' viết cho 'tôi' sao?... Khách quan mà nói, hẳn không có khả năng khác, nhưng..."

Nhưng về mặt cảm xúc, anh vô thức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tin nhắn được để lại trong buồng lái của Vương Miện Kim Hiểu, chỉ có Khương Kiến Minh, người đang sở hữu Seth Henry, mới có thể mở được buồng lái.

Điều này có nghĩa là, người để lại tin nhắn này tin tưởng chắc chắn rằng anh sẽ đến Viễn Tinh tế, tin tưởng chắc chắn rằng anh sẽ dốc hết tâm huyết sức lực tại Ngân Bắc Đẩu, cuối cùng sẽ thành công tiếp xúc được chiếc cơ giáp phi thường này.

Lại càng tin chắc rằng anh sẽ mở cơ giáp, phá giải mật mã, đọc được một tin nhắn không rõ nghĩa nhưng cũng đủ nặng nề, hơn nữa, sẽ nỗ lực khám phá ý nghĩa trong đó.

Ở đây có một điểm đáng ngờ.

Cũng giống như Garcia bây giờ, Lean trước đây luôn có chút bảo vệ anh quá mức, và Khương Kiến Minh biết điều đó.

Hoàng thái tử ba năm trước thà bị "đoạn tuyệt quan hệ" còn hơn tiết lộ sự thật cho người yêu.

Lean thật sự có thể tưởng tượng được, Khương Kiến Minh sẽ không từ bỏ đến mức độ này, đích thân đến Viễn Tinh tế để nhặt xác cho hắn sao?

"......Không."

Khương Kiến Minh lắc đầu, bày tỏ quan điểm của mình với Tạ Dư Đoạt, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiểu điện hạ, hắn không nỡ."

"Năm đó tiểu điện hạ mới mười bảy tuổi, còn quá trẻ."

"Nếu bảo hắn nhẫn nhục gánh trách nhiệm, tôi tin; nhưng nếu bảo hắn có cái giác ngộ kia, có thể thận trọng từng bước đẩy tôi vào hiểm cảnh, dùng di ngôn dẫn đường tôi tìm ra chân tướng — ít nhất, điện hạ Lean mà tôi biết, hắn không làm..."

Một câu "không làm được" còn chưa nói xong, phía sau Khương Kiến Minh đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt.

Tạ Dư Đoạt đang chăm chú lắng nghe giữa sóng to gió lớn trong lòng, suýt nữa bị âm thanh kia dọa nhảy dựng.

Nhìn kỹ, chính là Garcia bên kia mở cửa hông phòng ngủ.

Khương Kiến Minh quay đầu lại, cau mày hạ giọng: "Điện hạ, lễ nghi."

Sau đó Garcia vừa thò đầu ra ngoài mím môi, liền uể oải đóng cửa lại.

"Cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa.

Khương Kiến Minh: "Mời vào."

Garcia mở cửa bước vào.

Chuỗi động tác này uyển chuyển đến mức Tạ Dư Đoạt choáng váng, suýt chút nữa làm đổ tách trà bên cạnh.

—- Thế mà đã học được cách gõ cửa trước khi vào phòng, thuần hóa nhanh như vậy sao??

Nghĩ lại năm đó, địa vị của Khương Kiến Minh và Thái tử Lean khác nhau một trời một vực.

Nhưng, từ lần đầu gặp nhau đến lúc quyết định kết hôn chỉ mất hơn một năm.

Khi đó, Tạ Dư Đoạt không hiểu tình hình cụ thể chi tiết, chỉ cảm thấy thật buồn cười và hoang đường.

Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt chứng kiến ​​hình thức ở chung giữa hai người này, Thiếu tướng Tạ rơi vào hoang mang sâu sắc:

Năm đó họ đã bên nhau tận một năm rưỡi, tại sao vẫn chưa đẻ?

Ồ, vẫn chưa đến tuổi sinh con hợp pháp của đế quốc.

Vậy không sao.

Garcia đi tới phía sau Khương Kiến Minh, đôi mày lạnh lùng liếc nhìn Tạ Dư Đoạt: "Hai người các anh, mỗi ngày có nhiều chuyện muốn nói vậy à?" Hắn đưa tay lấy đi cuốn sổ trên bàn: "Đây là cái gì?"

Khương Kiến Minh không ngại bị hắn nhìn, đứng dậy đối mặt với hắn: "Một văn bản mật mã tôi cần giải. Ngài cảm thấy những câu chữ này có ý nghĩa gì?"

Tạ Dư Đoạt trở nên căng thẳng, y nào nghĩ tới ngài nhỏ sẽ to gan táo bạo đến vậy, thế mà lại trực tiếp hỏi chính chủ!

Khương Kiến Minh: "Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần nói cho tôi biết cảm giác đầu tiên của điện hạ là được rồi."

Garcia nhìn nó vài giây, rồi bối rối ngẩng đầu lên.

"Đây không phải thư tình sao?"

Khương Kiến Minh: "..."

Tạ Dư Đoạt: "..."

Khương Kiến Minh nặng nề đỡ trán, gian nan cười: "...Đúng vậy, ngài nói vậy thì là vậy."

"Vậy ngài cảm thấy, người viết bức thư tình này, lúc đó cảm thấy thế nào?"

Garcia: "Nếu đã là thư tình, chẳng lẽ không phải nhớ nhung người yêu sao?"

"..."

Sự im lặng ngột ngạt khiến người ta khó thở lại tràn ngập bầu khí quyển.

Khương Kiến Minh: "Ngài thật lợi hại, trả lại cho tôi đi."

Garcia vẫn im lặng cầm cuốn sổ trong tay. Hắn nhìn kỹ bốn dòng chữ này, trong lòng đột nhiên có một cảm giác đau đớn kỳ lạ.

Là sự trống rỗng sao? Hay là bi thương?

Hắn không biết phải nói thế nào.

Như thể hắn đang mở to mắt nhìn tình yêu của mình, đi về phía mình từ một nơi rất xa.

Đó sẽ là một hình dáng rất nhỏ bé, yếu ớt đến tàn nhẫn, đang bước đi trong khoảng trống giữa trời và đất.

Anh sẽ vượt qua những ngọn núi, lội qua những eo biển tối tăm, đi ngược lại dòng chảy của không gian và thời gian. Khi anh đứng một mình trên tàn tích của máu và lửa, gió sẽ xuyên qua xương sườn anh như một lưỡi dao găm.

Dường như có một giọng nói nào đó đang gào thét dưới đáy lòng.

— Đừng đi tiếp, đừng tới đây.

Giống như trái tim bị mở ra một cái lỗ, là đau, là đói khát, khiến người ta vô cùng hy vọng có thứ gì đó có thể lấp đầy chỗ trống này.

Sau đó, một giọng nói thứ hai vang lên dưới đáy lòng.

——Không, anh muốn đến, anh sẽ đến.

Anh sẽ đến bên em, đến trong vòng tay em, để em ôm lấy cơ thể chống chất vết thương của anh.

Đừng sợ, tình yêu của em. Khi chiến tranh và cát bụi đều kết thúc, vào giây phút đêm đen giao hòa với bình minh, em sẽ ôm anh cùng yên giấc...

"...Điện...điện hạ!"

Garcia đột nhiên tỉnh lại.

Hắn từ từ hạ ánh mắt xuống và nhìn thấy một mảnh da trắng nõn mềm mại sau gáy.

Hoàng tử sửng sốt một lúc, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không biết lúc nào, cánh tay của hắn đã vòng qua eo Khương Kiến Minh, đầu ngón tay khẽ cử động, cách một lớp vải chạm vào bụng nhỏ của Tàn nhân loại.

Khương Kiến Minh nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ xen lẫn trìu mến, ánh mắt trìu mến xen lẫn bao dung nhìn hắn: "Điện hạ, tôi không nhờ ngài làm mẫu cho tôi."

Garcia có chút cứng ngắc.

Bởi vì trong lúc xuất thần hắn đã ôm Khương Kiến Minh vào lòng.

Khoảng cách thật gần, khoảng trống lại được lấp đầy. Tàn nhân loại còn mảnh khảnh hơn hắn tưởng, nhưng lại không mềm mại như hắn nghĩ.

Không phải đóa hoa thơm ngào ngạt.

Mà là một lưỡi dao băng sắc bén, lạnh lẽo mà dễ vỡ.

Khương Kiến Minh ý vị thâm sâu nói: "Điện hạ, ôm tôi thoải mái vậy sao? Ngài còn muốn ôm tôi bao lâu?"

"..."

Hoàng tử lặng lẽ quay đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp đi, vì thế lông mi quét sang một bên sắc như dao găm.

Hai ba giây sau, hắn hết sức chậm rãi buông Khương Kiến Minh ra, nhỏ giọng nói: "Thất lễ."

Có một nháy mắt nào đó, hắn thế nhưng không muốn buông tay.

......

Ở đầu bên kia, Tạ Dư Đoạt đang ngồi trên ghế, nhìn hình chiếu trước mặt với đôi mắt đờ đẫn.

Công bằng mà nói, Hoàng tử điện hạ và trung úy Khương đều có ngoại hình và khí chất vượt trội hơn người thường rất nhiều.

Cảnh người đẹp ôm người đẹp, triền triền miên miên, cực kỳ xứng đôi.

Thiếu tướng nói với giọng âm u: "...Hai vị, tắt liên lạc được không? Đôi mắt chó hợp kim titan của hạ quan có vẻ hơi sáng quá."

Đúng lúc này, ngoài văn phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập!

Cánh cửa tự động mở ra từ bên ngoài, Lệ Tháp rảo bước vọt vào.

Nữ phụ tá sắc mặt tái nhợt: "Báo cáo Thiếu tướng! "

"Mới nhất... tin mới nhất từ ​​tiền tuyến."

"Đội điều tra sự xuất hiện của Á Chủng và sinh vật ngoài hành tinh cấp cao đang gặp nguy hiểm. Dựa vào tin nhắn cuối cùng mà đội trưởng gửi đến, rất có thể đã... toàn đội hy sinh."

Lệ Tháp hít một hơi thật sâu, nói một cách khó khăn: "Chúng tôi... chúng tôi đang gửi máy bay không người lái đi xác nhận."

Choang!

Đồng tử của Tạ Dư Đoạt đột nhiên co lại, tách trà sứ mà y yêu thích quanh năm trân trọng, đã bị vỡ vụn bởi Tinh Cốt đột nhiên xuất hiện giữa các ngón tay Thiếu tướng, nước trà chưa uống hết tí tách chảy xuống từ kẽ ngón tay y.

Không khí lập tức trở nên nặng như chì. Ở phía bên kia hình chiếu, Khương Kiến Minh và Garcia nhanh chóng nhìn nhau, sắc mặt cũng thay đổi.

Đầu tiên, một số sinh vật ngoài hành tinh cấp cao đột nhiên xuất hiện ở khu vực nguy hiểm thấp, gây thương vong nặng nề cho các sĩ quan kỳ thích ứng.

Sau đó, đội tinh nhuệ do Ngân Bắc Đẩu cử đi điều tra lại bị tiêu diệt hoàn toàn.

Dù việc sống chết ở Viễn Tinh tế có khó lường đến đâu, thì đây cũng chắc chắn không phải kết quả của một sự kiện bình thường.

Tạ Dư Đoạt sắc mặt tái nhợt, suýt nữa cắn vỡ răng, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt bị sát khí bao phủ: "Con mẹ nó..."

Cơ bắp khóe miệng Thiếu tướng giật giật, khớp hàm kẽo kẹt run lên. Bởi vì những người trong đội điều tra đó, là do y cử đi.

Hiện tại chết, chẳng khác nào mệnh lệnh của y đã khiến những người anh em đi chịu chết.

Đôi mắt Tạ Dư Đoạt phủ đầy mây âm u, y quay đầu nói với Lệ Tháp: "Gọi Trung tá Hoắc Lâm tới đây một chuyến."

Nhưng dù có đau lòng tới đâu, y vẫn phải đưa ra mệnh lệnh mới nhanh chóng và bình tĩnh nhất có thể, ngay cả khi điều đó có thể đồng nghĩa với một cái chết khác.

Bởi vì y là chỉ huy tối cao của pháo đài, là tướng quân của Ngân Bắc Đẩu.

Bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn là vậy.

"Thiếu tướng!"

Lệ Tháp lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: "Từ khi Trung tá Hoắc Lâm phụ trách huấn luyện sĩ quan kỳ thích ứng cho tới nay, đã nhiều năm rồi chưa ra khỏi khu vực nguy hiểm thấp."

Giọng nói của Tạ Dư Đoạt đột nhiên trở nên sắc bén: "Gọi Hoắc Lâm tới!"

Tiếng y vang vọng trong văn phòng, như tiếng hổ gầm.

Lệ Tháp sắc mặt khẽ biến, ưỡn ngực nói: "Rõ!"

Cô lập tức quay người bước ra ngoài.

"Dừng lại."

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau.

Nó đến từ thiết bị liên lạc.

Trong hình chiếu trước mặt thiếu tướng, Garcia đặt một tay lên bàn sách của Khương Kiến Minh, cúi người về phía Tạ Dư Đoạt.

Mái tóc vàng xõa xuống, cảm giác ngột ngạt trên người hoàng tử lúc này không kiềm chế mà ồ ạt đè xuống.

Garcia lạnh lùng nâng mi, phun ra hai chữ: "Tọa độ."

Lệ Tháp ngạc nhiên quay người.

Tạ Dư Đoạt càng sửng sốt: "Điện hạ, ngài?"

Garcia phớt lờ Tạ Dư Đoạt, quay đầu lại. Hắn nghiêm túc nhìn Khương Kiến Minh, hỏi từng chữ một: "Anh muốn theo tôi, hay ở lại?"

Khương Kiến Minh bình tĩnh ngước đôi mắt đen láy lên, dường như không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của Garcia.

Phía trước là những mối nguy hiểm chưa biết, và Garcia đã sẵn sàng lên đường.

Anh nên ở lại pháo đài hay đi theo?

Câu trả lời quá hiển nhiên.

"Ngài nhỏ."

Tạ Dư Đoạt đột nhiên mở miệng nói: "Nhiệm vụ lần này không bình thường, độ nguy hiểm và không xác định cực kỳ lớn. Ngài vừa quay lại từ một nhiệm vụ, một lần nữa lên đường chỉ sợ thân thể chịu không nổi, nếu không..."

Khương Kiến Minh rũ mi, im lặng mỉm cười.

Đúng vậy, xét cho cùng thì anh cũng là Tàn nhân loại.

"Thiếu tướng, không cần quan tâm đến tâm trạng của tôi mà cố ý nói khéo."

Khương Kiến Minh ngẩng mặt, chăm chú nhìn Tạ Dư Đoạt: "Đối mặt đại cục đúng sai, tôi vẫn hiểu được một số chuyện."

Vấn đề không chỉ là thể chất yếu ớt bẩm sinh, và khả năng chịu đựng kém trước môi trường giàu hạt Tinh thể.

Tàn nhân loại không có Tinh Cốt, cũng không thể điều khiển Chân Tinh, một khi mất đi vũ khí Tân Tinh giới hoặc vũ khí không nhạy, vậy họ sẽ gần như không có khả năng tự bảo vệ bản thân.

Nếu gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn, có Garcia ở bên cạnh, anh có nhiều khả năng trở thành chướng ngại hơn là lợi ích.

Suy cho cùng, điện hạ rất mạnh mẽ, mà anh...

Garcia lạnh lùng nói: "Nếu đã quyết rồi, thì đừng nói nhảm nữa. Tạ Dư Đoạt, tư liệu."

Thái tử dường như có tâm tình, Tạ Dư Đoạt không dám chọc hắn, vội vàng nói: "Mời điện hạ qua đây một chuyến, tôi sẽ bảo Lệ Tháp sao chép tọa độ và tình hình chi tiết cụ thể cho ngài."

Garcia đưa tay ra trực tiếp cúp máy.

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Khương Kiến Minh sắc mặt vô cảm, mở ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc trấn an.

Lấy một ống trong đó ra, vén tay áo lên.

Trong khoảng thời gian này, anh chưa hề tiêm liều thuốc nào. Bởi vì Garcia sẽ nhét anh vào cabin điều trị, cho anh thở thuốc trấn an Tinh thể dạng sương mù, đồng thời ép anh dùng thuốc uống có tác dụng trấn an.

Nhưng lần này, điện hạ không hề ngăn cản mà nhìn Khương Kiến Minh tự tiêm cho mình một mũi.

"Anh nói dối." Hoàng tử khẳng định.

"Tôi không, điện hạ." Khương Kiến Minh bình tĩnh đẩy thuốc vào cơ thể, "Tôi chỉ nói 'Tôi hiểu' với Thiếu tướng Tạ."

"Tôi hiểu rằng tình huống này rất khó giải quyết, và sự có mặt của tôi cũng rất khó giải quyết, nhưng tôi không nói rằng tôi sẽ không đi."

Garcia châm chọc nheo mắt: "Tôi tưởng anh và Tạ Dư Đoạt có quan hệ thân thiết hơn cơ, nhưng hóa ra anh cũng lừa cả anh ta."

Khương Kiến Minh cúi đầu kiểm tra đạn của Đôi cánh Thần Vệ Nữ, mí mắt cũng không nhấc lên, buồn cười nói: "Trông ngài có vẻ rất vui nhỉ?"

Garcia: "Anh nên cảm ơn tôi vì đã giúp anh che giấu."

Khương Kiến Minh: "Ngài thật xấu."

Cạch một tiếng, băng đạn được lắp lại vào khẩu súng Tân Tinh giới.

"Xin cho phép tôi đi cùng ngài, điện hạ."

Khương Kiến Minh xoay khẩu súng lục trong lòng bàn tay.

Đôi mắt anh trong veo, ngữ điệu không nhẹ không nặng nói: "Tôi sẽ có ích hơn một số người nghĩ."

Như thể cuối cùng đã nhìn thấy điều mình muốn thấy, Garcia mỉm cười hài lòng.

Hắn giơ tay lên, thản nhiên ôm lấy gò má của Tàn tinh nhân loại, nheo đôi mắt không thèm che giấu tính xâm lược, trầm giọng nói: "Được, nhưng anh phải nghe lời."

"Cho dù anh gặp phải tình huống gì... chỉ cần ở cạnh tôi, nghe lời tôi, anh sẽ không sao cả."

Khương Kiến Minh cũng mỉm cười, nâng tay lên.

Trong tay người Trung úy trẻ tuổi chính là súng lục màu xám bạc mỹ lệ.

Họng súng của Đôi cánh Thần Vệ Nữ nâng lên rồi hạ xuống, nghịch ngợm gõ nhẹ vào giữa mày Hoàng tử.

"Trả lại nguyên văn cho ngài, ngài cũng vậy nhé. Phải ngoan ngoãn nghe lời tôi."

_______________

Jade: Chương này 12 trang T.T tí thổ huyết ngất ngang, may mà đoạn dịch thơ tui copy paste từ văn án đỡ phải dịch chút đỉnh.

Hí hí hnay update chương mới của Jinx, đụ cháy quần mlem mlem. Đợi chương mới phải gọi làm héo hon tâm hồn.

Tui là cái máy lặp đây: Đồng bào đừng quên thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro