Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Sau thất tình vú trướng lồn ngứa tìm bác sĩ tâm lý an ủi, cởi đồ trị liệu, đĩ dâm nứng tình đã lâu làm loạn với bác sĩ (Vân Khê rời khỏi Đường gia)

Sau khi Ân Phượng Sơn xuống máy bay cũng không ngừng lại một giây nào, chạy thẳng đến khách sạn mà Ân Yến Từ đang ở. Thuộc hạ Thiên Hoàng Minh nhìn chằm chằm chỗ đó hồi lâu, xác định Ân Yến Từ không rời khỏi đó. Ông lớn oai phong một cõi ở hắc đạo cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cảm giác bất an nôn nóng, sợ Ân Yến Từ không chịu tha thứ cho hắn.

Nhưng mà mấy chuyện như khóc lóc tức tưởi rên rỉ 'em không muốn nghe, em không muốn nghe' hoặc là 'anh đã làm em tổn thương rất sâu', 'em không muốn gặp lại anh nữa'... không phải là phong cách của Ân Yến Từ, ngược lại người đẹp mở cửa rất hào phóng, cánh tay đỡ khung cửa, cái mông dựa vào đó, vòng eo chữ S dán vào cạnh cửa tạo thành khe hở hình trăng khuyết, hiện rõ độ cung hoàn mỹ của phần eo y.

Ân Yến Từ tươi cười rực rỡ, chủ động chào hỏi, nũng nịu kêu lên: "Chú ơi..."

Chỉ có mỗi hai chữ thôi mà cũng bị y kêu ra vài vòng cong, trôi dạt từ từ, như là theo sóng gió mãnh liệt mà lướt qua, âm rung rất nhỏ như cất chứa trăm ngàn kiểu quyến rũ, khiến cho người nghe xương cốt tê dại. Nhưng mà, sau cơn sung sướng tê dại kia, Ân Phượng Sơn lập tức rùng mình một cái, bị cái xưng hô này của Ân Yến Từ làm cho cứng lên.

Ân Phượng Sơn suy nghĩ một lát, quyết định nói vấn đề quan trọng nhất: "Yến Từ, anh yêu em."

Thật ra đối với lời này của hắn thì Ân Yến Từ cũng không có nhiều kích động lắm, bởi vì đây là chuyện mà y đã tin tưởng từ rất sớm rồi. Nói y tự tin quá mức cũng được, mù quáng cũng thế, dù sao nếu y đã nhận định rồi, mặc kệ Ân Phượng Sơn có làm ra cái chuyện khốn nạn gì thì y vẫn không chút hoài nghi gì với tình cảm của bọn họ.

Ân Phượng Sơn thấy người đẹp nửa ngày không phản ứng, lại nói lần nữa: "Bà xã, anh thật sự yêu em."

Ân Yến Từ nghiêng người, ý bảo nam nhân đi vào, không chút để ý nói: "Đàn ông yêu em, muốn lên giường với em có thể xếp một vòng quanh thành Huyến Hoa này, có gì lạ đâu. Còn nữa, người ta vẫn còn độc thân chưa kết hôn, không thể gọi bà xã bậy bạ đâu. Nếu chú không muốn gọi tên của em thì không bằng kêu 'cháu trai tốt' nhé?"

Mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần dán sau lưng hắn phun ra hơi thở quyến rũ, hơn nữa toàn thân chỉ mặc một cái áo ngực và quần lót size nhỏ nhất, làm cho thịt dâm đầy đặn bị siết chặt lại, hương thơm gợn sóng, vô cùng quyến rũ. Ân Phượng Sơn cảm thấy thật đau đầu, quả nhiên Yến Từ rất khó dỗ. Mà như vậy cũng đúng, nếu em ấy là người có thể dễ dàng bị thu phục thì hắn đã chướng mắt từ lâu.

Tốt xấu gì cũng đã vào cửa rồi, Ân Phượng Sơn bình tĩnh tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì. Ân Yến Từ mặc kệ hắn, thảnh thơi uống cà phê. Sau đó y liền hào phóng cởi hết đồ lót ra. Nháy mắt Ân Phượng Sơn mất đi năng lực tự hỏi, bị thịt dâm mượt mà và lồn dâm ngập nước câu đi linh hồn nhỏ bé. Yến Từ muốn lên giường với hắn sao?

Hiển nhiên Ân Yến Từ đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười nói: "Nghĩ gì vậy chứ, người ta có việc phải ra ngoài, đương nhiên phải thay quần áo rồi."

Nói xong, y lấy một cái bộ đồ lót ren màu trắng từ trong tủ. Loại quần áo này chỉ có thể siết chặt vòng eo, bên trên được thiết kế thành hình lông chim ôm lấy bầu vú đầy đặn, lớp lông mỏng manh che lấy một nửa núm vú. Quần lót phía dưới khó khăn lắm mới có thể che đậy nửa cái mông, màu ren trắng khiến cho đám lông và cặc nhỏ càng thêm dâm đãng.

Đĩ dâm hư hỏng này, ở nhà thì ăn mặc nội y, ra ngoài lại cố ý muốn cởi hết ra, em ấy không lộ vú không lộ lồn thì sẽ không ra cửa được có đúng không? Ân Phượng Sơn bị ghen tuôn làm cho cả người đều vô cùng khó chịu, túm chặt cổ tay Ân Yến Từ, không vui hỏi: "Em mặc như vậy là muốn đi đâu?"

Ân Yến Từ chớp chớp mắt nói: "Gần đây bị thất tình, cho nên em đã hẹn bác sĩ tâm lý nói chuyện để an ủi. Chú à, chú vẫn nên ở đây chờ em đi, chú biết đấy, có vài cách an ủi không tiện có người ngoài bên cạnh đâu."

Ân Phượng Sơn tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng vẫn buông Ân Yến Từ ra. Người đẹp vừa mới bước khỏi cửa, Ân Phượng Sơn đã gọi cho đội trưởng đội tình báo, hung tợn nói: "Tra cho tôi, tra xem em ấy đã hẹn tên bác sĩ đáng chết nào!"

Sau khi ra cửa, Ân Yến Từ làm càn mà cười rộ lên, chọc tức người đàn ông kia đúng là vô cùng vui vẻ. Đáng đời, ai bảo anh chọc em!

Mới vừa lên xe, vị bác sĩ kia đã gọi tới, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cậu thắng. Bây giờ văn phòng của tôi đã bị người đàn ông của cậu chiếm rồi, tôi cũng không còn nhà để về nữa."

Ân Yến Từ khảy khảy lông chim trước ngực, tâm trạng rất tốt, nói: "Sau này sẽ bồi thường tổn thất tinh thần cho anh, bây giờ anh có thể nhân lúc rảnh rỗi tìm đám tình nhân của anh rồi hưởng thụ đi."

Lúc đẩy cửa phòng tư vấn ra đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía y. Người nọ cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: "Mang bịt mắt ở chỗ cửa lên, có tác dụng trị liệu."

Kỹ năng thay đổi giọng nói của ông xã mình vẫn là giỏi như vậy, Ân Yến Từ khen một câu ở trong lòng, ngoan ngoãn đeo bịt mắt lên, sau đó nói: "Bác sĩ, anh lại đây đỡ tôi với, tôi không nhìn thấy gì cả, không thấy đường đi."

Ân Phượng Sơn đi tới đỡ cánh tay người đẹp, dán lại gần như vậy, loại thuốc được tiêm vào lúc trước lập tức phát tác, cả người mềm nhũn, tình dục tranh nhau xông ra.

Ân Yến Từ cũng không kháng cự, thậm chí còn khoa trương mà ngã vào trong lồng ngực nam nhân, trước ngực cọ qua một cái, lông chim bị chệch sang bên cạnh lộ ra cặp vú no đủ dâm đãng. Ân Yến Từ ỷ vào việc mình không nhìn thấy, sờ loạn khắp nơi trên người nam nhân, cuối cùng ôm eo hắn, đáng thương nói: "Bác sĩ tốt ơi, gần đây em rất đau khổ, khóc nhiều lắm, thật sự không đứng nổi, anh ôm em qua có được không?"

Ân Phượng Sơn thầm mắng một câu 'yêu tinh', nhưng vẫn không chịu nổi mê hoặc bế ngang Ân Yến Từ lên, trong lòng đã sớm chém tên bác sĩ tâm ly kia thành tám mảnh, nếu không phải mình lại đây thì không phải đã bị anh ta chiếm hết lợi rồi sao.

Không nỡ mà đặt Ân Yến Từ lên trên ghế, Ân Phượng Sơn đứng đắn hỏi: "Ngài buồn phiền vì chuyện gì vậy? Là do không cách nào tha thứ cho người ngài yêu, hay là... đã không yêu nữa?"

Ân Yến Từ mím môi nói: "Em cảm thấy mình bị di chứng thất tình ảnh hưởng, có vài biểu hiện không khỏe. Em muốn nhờ bác sĩ giúp đỡ em."

Ân Yến Từ ngừng một lát, lại nói: "Nói đến chuyện này là em lại khó chịu. Ưm... Bác sĩ, quần áo của em chật quá, bác sĩ cởi ra giúp em nhé?"

Ân Phượng Sơn thật muốn quay ngựa dạy dỗ Ân Yến Từ một trận, nhưng hắn cũng muốn nhìn xem yêu tình này rốt cuộc muốn chơi tới cỡ nào nên hắn cũng làm theo lời Ân Yến Từ, cúi đầu cởi bỏ nút thắt quần áo, cởi ra, để cho người nào đó trần truồng chờ trị liệu.

Ân Yến Từ xoa eo, nói: "Như vậy quả nhiên là tốt hơn nhiều. Gần đây cái vú của em luôn cứ trướng lên, lỗ lồn cũng ngứa ngáy, nghiêm trọng nhất là vào ban đêm, ngủ rồi vẫn sẽ bị tra tấn đến tỉnh lại. Em có dùng tay bóp như thế nào cũng không có tác dụng, càng nhớ tới bạn trai cũ của em thì bệnh càng nghiêm trọng. Chết rồi, nói với bác sĩ xong, hình như em lại phát bện nữa rồi. Thật xin lỗi, nước trong cái lồn đĩ này làm dơ ghế của bác sĩ rồi."

Lúc này Ân Phượng Sơn dám khẳng định, Yến Từ sớm đã biết là hắn. Nếu không, lấy cá tính của Yến Từ nhất định sẽ không nói ra mấy lời kiểu này. Ân Phượng Sơn ôn nhu nói: "Đừng sợ, để bác sĩ xem lồn nhỏ của em ra sao, đã ướt đến cỡ nào rồi."

Ân Yến Từ xấu hổ tách hai chân ra, mềm mại nói: "Bác sĩ không được chê người ta dâm đãng đó."

Ân Phượng Sơn duỗi lòng bàn tay dán lên lỗ nhỏ mềm mại ướt át đè đè, sau đó di chuyển đầu ngón tay một chút, đột nhiên không báo trước vói vào trong lồn non, từng chút thăm dò vào bên trong, cẩn thận sờ mỗi một chỗ, sau khi đã đưa hết ngón tay vào, lại giống như đụ địt mà thọc vào rút ra vài cái, phảng phất như đang cẩn thận kiểm tra. Sau khi sờ xong, hắn hỏi: "Trước khi chia tay em quan hệ tình dục rất thường xuyên có đúng không?"

Ân Yến Từ thẹn thùng đáp: "Đúng ạ, nhu cầu tình dục của bạn trai cũ rất cao, em cũng thích bị địt. Sao vậy bác sĩ, chẳng lẽ... lồn nhỏ của người ta bị lỏng rồi sao? Đừng mà, về sau em còn phải dựa vào lỗ dâm này quyến rũ đàn ông mà.."

Ân Phượng Sơn hừ lạnh: "Yên tâm, vẫn chưa lỏng. Em là trời sinh dâm đãng, càng bị địt thì càng ngon miệng. Được rồi, để bác sĩ nhìn vú của em xem. Rất nặng, vừa tròn vừa to, không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà nghẹn sữa rất không tốt, có lẽ do vậy nên tâm trạng của em mới không tốt, phải ép sữa ra mới được."

Nam nhân xoa vú Ân Yến Từ, vú bự mềm mại rất co dãn, khiến hắn yêu thích không buông tay. Cơ thể đã trống rỗng rất lâu cuối cùng cũng được nam nhân yêu thương, Ân Yến Từ dâm đãng ưỡn ngực, vô sỉ rên rỉ: "Ưm a... Bác sĩ, anh xoa vú thật sướng, em sướng muốn chết. Sắp phun sữa rồi, đừng bóp núm vú nữa mà, ha a a..."

Khoái cảm tê dại xâm chiếm hai cái vú đĩ, dòng điện chạy loạn trong da thịt, làm cho từ trong ra ngoài thoải mái muốn chết. Quả nhiên phải có nam nhân an ủi mới phun sữa được. Nhưng nam nhân ác liệt nắm chặt núm vú y, không cho y phóng thích. Nghẹn một hồi lâu, dưới háng Ân Yến Từ đã ướt thành sông, thậm chí con cặc cũng bị nghẹn tinh. Y khóc cầu nam nhân: "Bác sĩ tốt, bác sĩ cặc bự... Để cho đĩ dâm phun sữa đi mà... ưm ưm... Phun sữa ra sẽ đút cho bác sĩ uống, còn... để cho bác sĩ tùy ý đụ lồn, mỗi ngày đều có thể đụ..."

Ân Phượng Sơn si mề nhìn cặp vú đã nghẹn đến mức trong trắng lộ hồng của Ân Yến Từ, cuối cùng cũng chịu buông tay, sữa lập tức trào ra khỏi đầu vú, bắn ra khắp nơi. Loại cảm giác này giống như là cơ thể đã bị đào rỗng, tất cả sức lực đều dùng để phun sữa, cái vú run rẩy lay động kịch liệt... còn sướng hơn gấp nhiều lần so với phun sữa lúc bình thường. Đầu óc Ân Yến Từ trống rỗng, chỉ có thể mở to miệng hít khí, giảm bớt cảm giác sảng khoái không chịu nổi kia.

Ân Phượng Sơn ôm y lên trên cái giường mới vừa thay mới, giọng nói khàn khàn: "Được rồi, bây giờ sẽ trị liệu lỗ lồn dâm của em. Không có vấn đề gì lớn, chỉ là đã phát nứng, cần có đàn ông đụ địt mới được."

Ân Yến Từ thút tha thút thít nói: "Là như vậy sao... Ưm hừ... trước kia mỗi ngày người ta đều được địt rất nhiều lần, sau khi thất tình có chút không chịu nổi. Ưm ha... Bác sĩ tốt, mau tới đụ em... Địt chết con đĩ thất tình thiếu hơi đàn ông đi..."

Ân Phượng Sơn cởi quần, cặc bự dữ tợn lập tức thọc vào chỗ sâu nhất trong lối đi, khiến cho người đẹp kêu dâm một hồi lâu. Nam nhân cũng đã nghẹn rất nhiều ngày, hung ác đụ địt làm cho đĩ nứng này cũng chịu không nổi. Hắn xoa xoa cái vú đang chảy sữa lung tung, thở hổn hển hỏi: "Sau khi chia tay có bị tên đàn ông khác chịch qua chưa?"

Ân Yến Từ lắc đầu, bị địt đến mức chỉ biết kêu dâm, gian nan nói: "Không có, ưm a a... Chỉ bị bác sĩ địt, ha a... Sướng muốn chết, muốn bị cặc bự của đàn ông đụ lồn... Lại phun sữa, bác sĩ tốt, bú sữa của em đi..."

Hai người ôm chặt đối phương, dùng hết thủ đoạn hoàn thành cuộc làm tình này. Con cặc ngâm trong nước lồn nóng bỏng của Ân Yến Từ càng thêm phồng to, nam nhân càng thêm ra sức, cuồng loạn cắm thọc, thô lỗ hỏi: "Trước kia có bị đàn ông bắn vào trong không?"

Hai chân Ân Yến Từ quấn chặt vòng eo nam nhân, cọ xát câu dẫn một phen, mềm mại nói: "Có, a ha... Đĩ dâm rất thích bị bắn vào trong, bắn cho em, thật nhiều tinh dịch... ưm... bác sĩ địt thật sướng..."

Làm tình trong văn phòng của người khác nhưng hai người này không có chút áp lực nào, hơn nữa Ân lão đại đã hạ quyết tâm sẽ thu mua nơi này, dù sao cũng là nơi bà xã đã phun nước lồn, sao có thể để cho tên đàn ông khác làm việc ở đây chứ.

Sau khi xong việc, Ân Phượng Sơn tháo bịt mắt của Ân Yến Từ xuống, không biết đủ mà xoa vú, hỏi: "Bà xã, tha thứ cho anh có được không?"

Ân Yến Từ vặn vẹo, đưa một cái vú khác bị vắng vẻ vào trong tay nam nhân, nói: "Chú và em đã chia tay rồi. Bạn trai cũ, chú, nhiều hơn nữa là bạn giường, đây là toàn bộ thân phận của chú đó."

Ân Phượng Sơn đáng thương hỏi: "Vậy phải làm như thế nào mới có thể trở thành ông xã một lần nữa?"

Ân Yến Từ vặn vẹo mông, nói: "Rút cặc thúi của chú ra khỏi lồn nhỏ của người ta đi thì em sẽ nói cho chú nghe."

Nam nhân chơi xấu không chịu, con cặc lại đâm vào trong một cái, nói: "Lúc bị địt thì liên tục kêu 'anh trai cặc bự', bây giờ sướng rồi thì lại ghét bỏ? Bé cưng ngoan của anh, mau nói cho anh biết đi."

Ân Yến Từ bị bộ dáng làm nũng của tên lưu manh già này chọc cười, kiêu ngạo nói: "Vậy anh phải theo đuổi em một lần nữa."

Trái tim Ân Phượng Sơn mềm nhũn, vỗ về mái tóc của y, ôn nhu nói: "Được được, theo đuổi cả đời cũng được."

Hai người đều đã đói khát rất lâu, bây giờ đã làm hòa tất nhiên là không thấy đủ, chơi tới tối mới rời giường. Ân Yến Từ cảm thấy gần đây đã mang tới không ít phiền phức cho Feld, dù sao cũng nên nói kết quả cho hắn biết, vì thế bảo Ân Phượng Sơn mời đối phương ăn cơm.

Lúc Feld dẫn Cố Ly Sao tới, cặp chồng chồng họ Ân này đã ngồi trong phòng đợi. Ân Yến Từ giống như không có xương cốt dựa vào trên người nam nhân, tên quỷ háo sắc kia thì đang ôm vú y xoa nắn. Cố Ly Sao trừng mắt nhìn Feld, nói: "Tôi đã nói hai người bọn họ mà mời ăn cơm thì đừng có tới, một bữa cơm thôi mà cũng có thể chói mù mắt chó của người ta."

Feld ôm cái eo nhỏ của Cố Ly Sao, quyến rũ nói: "Baby, chúng ta cũng có thể như vậy mà, có muốn hôn một cái không?"

Cố Ly Sao đẩy hắn ra: "Ai là baby của anh hả, đừng có làm loạn."

Đối với cái thói quen xuống giường liền không nhận người của bà xã nhà mình, Feld tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, đành phải dời lực chú ý lên Ân Yến Từ, tức giận hỏi: "Đã làm hòa rồi à?"

Ân Phượng Sơn không đáp, Ân Yến Từ ăn nho, cười tủm tỉm nói: "Không có, chia tay rồi."

Cố Ly Sao phun một ngụm nước ra ngoài, ho khù khụ, Feld vội vàng chạy tới vỗ vai cho anh, trừng mắt nhìn hai người đã chia tay mà còn dán chặt vào nhau kia, cạn lời, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài: "Chỉ cần hai người không làm loạn nữa, đừng nói chia tay, có phân giường thì tôi cũng không có ý kiến."

Ân Phượng Sơn nhướng mày nói: "Chia tay thì có thể, nhưng phân giường thì tuyệt đối không được."

Ân Yến Từ ngồi dậy, hôn một cái trên cằm của Ân Phượng Sơn, nói: "Chú của tôi nói đúng."

Cố Ly Sao cảm thấy thanh máu của mình đã cạn rồi: "Không ngồi đây nổi nữa, tôi phải đi, ai cũng không cản được tôi."

Feld cảm thấy bà xã của mình thật dễ thương, đáng yêu muốn chết, đặc biệt là dưới sự giúp đỡ của yêu nghiệt kia. Nhưng mà lúc sau bốn người vẫn ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm, dù sao về sau đã không còn là người ngoài nữa, ở chung rất quan trọng."

So với mấy người đang nhàn nhã nhẹ nhàng ở nước ngoài này thì Vân Khê ở trong nước lại không tốt đẹp. Ngày mai Đường Diệc Minh phải ra nước ngoài, hôm nay công việc của cậu đã hoàn toàn kết thúc.

Vốn dĩ đồ mà cậu muốn cũng đã tới tay, cậu phải nhanh chóng rút lui mới đúng, càng lâu thì càng nguy hiểm. Nhưng cậu rất luyến tiếc Đường Diệc Minh, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ dư lại mấy ngày, ở cạnh hắn nhiều hơn cũng tốt.

Vân Khê thu dọn đồ của mình, do dự một lát vẫn nói: "Thiếu gia, lúc ngài về nước, nếu tiện thì nói với em một tiếng nhé."

Đường Diệc Minh gật đầu thật mạnh, nói: "Nhất định sẽ nói với Vân Khê, tôi sẽ rất nhớ, rất nhớ em."

Vân Khê có chút chua xót, tên ngốc Đường Diệc Minh này rất ỷ lại cậu, rất thích cậu. Nhưng về sau lúc Đường thiếu gia đã khỏe lại thì sao, nếu nhớ lại khoảng thời gian này thì chắc sẽ không có ấn tượng gì tốt với cậu đâu.

Cậu cố nén nước mắt, xoau người rời đi. Về sau, còn có cơ hội để đi vào cánh cửa nhà họ Đường này hay không đây?

Sau khi Vân Khê rời đi, bộ dáng ngốc nghếch ngây thơ của Đường Diệc Minh lập tức biến mất không thấy tăm hơi, một tầng sương mù dùng để ngụy trang trong mắt tiêu tán, con ngươi tối đen phát ra hơi thở hắc ám. Hắn nhìn bóng dáng Vân Khê xuất hiện trong sân, khóe miệng hơi cong lên, nhưng lại không giống như đang cười, thoạt nhìn vô cùng tà ác.

Thuộc hạ đi vào báo cáo cũng sợ tới mức run lên, đã lâu rồi không thấy bộ dáng này của Nhị thiếu rồi, năng lực tiếp thu cũng giảm xuống. Nhưng mà đây mới là Đường nhị thiếu nguyên nước nguyên vị, không chút giả dối của bọn họ.

Đường Diệc Minh bình tĩnh hỏi: "Đã lục soát hết tư liệu chưa?"

Thuộc hạ cung kính đáp: "Dạ rồi. Chu Vân Khê là con riêng đại thiếu gia nhà họ Mục, nhưng vì thói quen sinh họa của mẹ cậu ấy quá rối loạn cho nên Mục gia cũng không muốn thừa nhận, tới nay còn chưa sửa lại họ cho cậu ấy, cũng chưa từng công bố thân phận của cậu ấy với bên ngoài."

Đường Diệc Minh gật đầu, nói: "Nói cách khác, quan hệ giữa Chu Vân Khê và đám người nhà họ Mục cũng không tốt, có đúng không?"

Thuộc hạ kia lập tức đáp: "Đúng vậy, vô cùng không tốt. Nếu không phải ông già chủ nhân nhà họ Mục còn cần Chu Vân Khê làm nằm vùng thì chắc toàn bộ nhà bọn họ không ai nhớ đến việc kêu cậu ấy về nhà."

Đường Diệc Minh vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi, chuyện đối phó Mục gia làm cho cẩn thận. Cậu tự mình đi giám sát, mặc kệ nhà họ Mục có xảy ra chuyện gì thì cũng phải bảo vệ Vân Khê thật tốt, tôi không cho phép em ấy bị thương dù chỉ là một chút, đã hiểu chưa?"

Thuộc hạ đáp 'dạ', rồi lại có chút tò mò hỏi: "Thiếu gia, ngài che chở cho Chu Vân Khê là vì về sau có việc cần dùng tới ạ?"

Đường Diệc Minh liếc mắt nhìn gã, tốt bụng cho đáp an: "Ừ, dùng để làm Thiếu phu nhân nhà họ Đường."

Editor: Tèn tén ten, hết 16 chương rồi nhé. Chúng ta dừng lại ở đây thôi =))) Tui nghĩ bà Quân Đại không viết bộ này nữa đâu, bọn mình cứ tự tưởng tượng kết cục nha :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro