Chương 7: Theo lời ngươi nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Vân Khởi Vũ trở lại lầu một, bởi vì quá tối, thấy không rõ đường đi phía trước, không thể không sờ soạng chậm rãi đi tới, thật vất vả mượn dùng một chút ánh sáng sấm sét, cẩn thận đi đến dưới lầu, lại không biết tại sao, đột nhiên giẫm phải hư không, ngã từ trên ba bậc cầu thang xuống.

"A —— "

Cũng may chỉ là ba bậc cầu thang, nhiều lắm thì đau một chút, không có gãy tay gãy chân, cũng xem như thật may mắn.

Vân Khởi Vũ từ trên cầu thang ngã xuống, cũng không có ý định nằm trên sàn nhà lạnh như băng chờ đợi, vừa nghĩ muốn bò dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân, một đôi giày thêu tơ vàng.

Sao đột nhiên có một đôi chân?

Mang theo nghi hoặc, Vân Khởi Vũ chậm rãi đưa mắt hướng lên trên, lôi minh thiểm điện hướng tới, nương theo lôi quang mỏng manh, nàng thấy được một người nam tử mặc hắc sam tơ vàng, vải dệt hắc sam là tơ lụa thượng đẳng, bởi vậy có thể thấy được, thân phận nam tử không phú cũng quý.

Đem tầm mắt hướng lên trên một chút, Vân Khởi Vũ thấy được vài sợi tơ bạc, cảm giác lại càng thần bí, vì thế đem đầu nâng lên chút nữa, kết quả thấy được một nam tử tóc bạc tuấn mỹ, nam tử tuấn mỹ khiến cho nàng khống chế không được, nổi tính háo sắc.

"Oa —— đẹp quá a! Quả thực là thật đẹp."

Cái chữ đẹp này dùng để hình dung một người nam nhân có thể nói là một loại vũ nhục.

Nam Tầm Phong mắt lạnh như hàn băng nhìn nữ nhân ngồi dưới đất, lúc nghe được nàng nói 'đẹp' thì đầu mày buộc chặt một chút, đưa tay bắt lấy đai lưng Vân Khởi Vũ, đem nàng xách lên, sau đó xoay người, nhìn bức tranh hoa đào do tơ vàng cây lim hợp thành phía trước mặt.

"Này, ngươi làm gì? Thả ta xuống." Vân Khởi Vũ cứ như vậy bị người xách lên, cả người nhẹ nhàng, huy động tứ chi, thiếu chút nữa đã nghĩ sử dụng các loại tuyệt chiêu phản kháng.

Tửu gia gia nói không phải vạn bất đắc dĩ không thể triển lộ võ công, hơn nữa nàng bây giờ còn không làm rõ được là tình huống gì, để đối phương nhìn thấu được nàng quá nhanh cũng không tốt.

Cứ xem kế tiếp phát sinh chuyện gì đi, nếu có nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ ra tay.

Vân Khởi Vũ mới vừa ở trong lòng tính toán tốt, kết quả liền chứng kiến trên bức họa hoa đào trên sàn nhà đã thu lại, trên mặt đất lộ ra một cái động lớn rất tối.

Nàng vẫn cảm thấy mấy đóa hoa đào này có vấn đề, không nghĩ tới phía dưới chính là cạm bẫy, hoàn hảo nàng mới vừa rồi không có đi qua nó.

Nhưng bây giờ là tình huống gì?

Vân Khởi Vũ ngẩng đầu nhìn Nam Tầm Phong, phát hiện ánh mắt hắn luôn nhìn hắc động phía trước, trong lòng có một loại dự cảm không tốt, yếu ớt hỏi:

"Này, ngươi sẽ không phải muốn đem ta ném đến cái động tối đen sâu không thấy đáy đó chứ?"

"Như như lời ngươi nói." Nam Tầm Phong không chút do dự, trực tiếp đem người mang trong tay ném đến trong hắc động.

"A ——" trong hắc động không ngừng truyền đến tiếng kêu sợ hãi thê thảm của Vân Khởi Vũ, một lát sau không còn tiếng gì nữa.

Sớm biết rằng sẽ bị ma quỷ đầu bạc này ném đến trong động, ngay từ đầu nàng liền sẽ liều chết chống đỡ, nói không chừng còn có thể đánh thắng hắn!

Nam Tầm Phong đứng bên cạnh nhìn Vân Khởi Vũ rơi đến đáy sâu của hắc động, vung tay lên, bức họa tơ vàng gỗ lim vừa rồi vốn đã thu hồi giờ lại xuất hiện, đem hắc động che đậy, hợp lại thành bức tranh đóa hoa đào, khôi phục nguyên trạng, sau đó đi qua trên bức tranh, như không có việc gì rời đi Vọng Hoa Các.

Vọng Hoa Các lại yên tĩnh dọa người như cũ, bên ngoài mưa càng to, gió lạnh theo cửa sổ khẽ mở thổi vào, có thể nghe được đến tiếng gióvù vù thổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro