Chương 141: Giao dịch phong ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Vân Khởi Vũ kêu Tiểu Hắc ra giúp Thủy Vô Ngân mở Ma Môn, mình ở một bên quan sát, dù sao cũng không có chuyện của nàng, nhàn rỗi thì xem để tăng cường hiểu biết.

Thủy Vô Ngân ngâm mình ở trong vạc thuốc, chỉ lộ ra một cái đầu, toàn thân đều đỏ bừng, mặt lại càng đỏ giống tượng lửa, cả người giống như một khối sắt bị nung đỏ.

"A ~" Thủy Vô Ngân chịu không nổi hiệu lực của nước thuốc, thống khổ khó nhịn, nhiều lần đi ra khỏi vạc, nhưng đều bị Tiểu Hắc đè trở về, ngăn cản lại.

"Hảo hảo ở trong, cho dù tiếp tục khó chịu cũng phải ngồi. Ngươi đã qua thời gian tốt nhất mở ra Ma Môn, nếu không phải gặp gỡ ta cùng nha đầu kia, cả đời này cũng cứ như vậy mà trôi qua, không có khả năng làm được việc gì. Nếu ngươi muốn vượt trên tất cả, vậy phải ở đây chờ đợi, ta cho phép ngươi mới được đi ra."

Vừa nghe đến 'vượt trên tất cả', Thủy Vô Ngân cho dù tiếp tục khó chịu cũngũe cố chịu, thật sự chịu không nổi hắn liền đem đủ loại sỉ nhục đến khích lệ chính mình.

Mượn chuyện lần này mà nói. Hắn cũng không biết cái nhà gỗ này có chỗ cổ quái, là một nơi nguy hiểm, nếu ở sẽ liền vứt bỏ tánh mạng. Thế nhưng Mặc Tâm Tố lại để hắn đến ở đây, nếu như nói Mặc Tâm Tố không biết nhà gỗ này cổ quái, hắn tuyệt đối không tin. Mặc Tâm Tố biết, nhưng nàng vẫn để hắn ở, rõ ràng là không quan tâm đến sống chết của hắn.

Hắn nhất định phải vượt trên tất cả, để những kẻ khinh thường hắn đều không thể ngẩng đầu lên.

"A ~" Thủy Vô Ngân lại phát ra một tiếng gào thống khổ, nhưng lúc này hắn cũng không cố gắng rời khỏi vạc thuốc, mà là tiếp tục ở bên trong, chịu đựng dược lực tẩy rửa thân thể hắn.

Vân Khởi Vũ thấy thì có chút đau lòng, nhịn không được hỏi: "Tiểu Hắc, phương pháp này của ngươi có dùng được không? Vô Ngân thống khổ như vậy, hắn có thể thừa nhận được sao? Có biện pháp ôn nhu một chút hay không?"

"Biện pháp ôn nhu một chút cũng có, bất quá như vậy phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, mà biện pháp này có thể giúp hắn trong vòng ngắn ngủn mấy canh giờ mở ra Ma Môn, sau đó ta sẽ truyền thụ cho hắn ma công đặc biệt, hơn nữa có Hắc Bạch Vân Nghê Hoa cùng Huyễn Miên Thảo phụ trợ, không quá ba ngày, hắn có thể trở thành ma thánh. Sở dĩ hắn có thể nhanh như vậy trở thành ma thánh, ít nhiều là do Huyết Cốt đêm qua kia, nếu không có nó, chúng ta còn phí nhiều khí lực hơn!" Tiểu Hắc nói rõ ràng mạch lạc, bất quá hắn hiện tại hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh Vân Khởi Vũ.

Nếu không phải mệnh lệnh của chủ nhân, hắn mới luyến tiếc ở trên người một người bình thường lãng phí nhiều thứ tốt như vậy!

"Vạn nhất Vô Ngân cố gắng không được thì sao?"

"Cố gắng không được nói lên hắn với ma thánh là vô duyên. Trên đời cũng không có mấy người có thể có vận khí tốt như vậy, có thể sử dụng nhiều dược liệu tốt để thay da đổi thịt, nếu hắn không có tiền đồ, chúng ta cũng không có cách nào."

"Vân tỷ tỷ, ta có thể chịu đựng được, ta nhất định có thể chịu đựng được." Thủy Vô Ngân cắn chặt răng, cho dù tiếp tục thống khổ cũng muốn cố gắng.

Hắn không cần cả đời bình thường, hắn muốn trở thành cường giả, để những kẻ xem thường hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Muốn trở thành người như vậy, nhất định phải so với người khác trả giá lớn hơn nữa, huống chi hắn là người thiên phú không tốt, lại càng phải trả giá nhiều hơn.

"Cố lên, tỷ tỷ tin tưởng ngươi nhất định có thể." Hiện tại việc duy nhất Vân Khởi Vũ có thể làm cho Thủy Vô Ngân là động viên, cổ vũ hắn.

Nếu Thủy Vô Ngân thật có thể chịu được loại thống khổ mà người bình thường không thể chịu được, kiên cường đi qua, như vậy ngày sau nhất định sẽ có đại thành.

"Ta nhất định có thể."

"Chuẩn bị sẵn sàng, lại bắt đầu thêm thuốc." Tiểu Hắc thường sẽ tiếp tục nạp nguyên liệu vào trong vạc, cách thời gian sẽ nhắc nhở một tiếng.

Một khi có thảo dược mới gia nhập, dược hiệu trong vạc liền tăng lên, các loại thống khổ tra tấn theo nhau mà đến, khi thì là phân cân thác cốt, khi thì là băng hỏa giao dung, khi thì lại là vạn kiếm xuyên tâm, vân vân, tất cả đều tra tấn thân thể.

"A ~" Thủy Vô Ngân lại kêu lên một tiếng thảm thiết, lúc này đây thiếu chút nữa liền không thể cố gắng, nhưng ý chí của hắn cực kỳ kiên cường, lời đã nói ra sẽ không quên, cuối cùng hắn vẫn cố gắng được.

Chứng kiến Thủy Vô Ngân lại ngẩng đầu lên, Vân Khởi Vũ cuối cùng cũng yên tâm, tuy rằng ngâm thuốc vẫn chưa dứt, nhưng nàng đã biết kết quả. Lấy ý chí của Thủy Vô Ngân, nhất định có thể vượt qua, kế tiếp là thời gian hắn thay da đổi thịt, xa hơn nữa là trở thành ma thánh cường đại.

La Sinh Hương cũng ở một bên xem, tuy rằng nàng ta đem thống khổ của Thủy Vô Ngân đều nhìn ở trong mắt, nhưng nàng ta rất rõ ràng, loại thống khổ này là một loại chuyện tốt, một loại chuyện tốt cầu còn không được, nàng ta ước gì cũng có thống khổ như thế. Chỉ cần chịu qua loại thống khổ này liền có thể trở thành kẻ trên mọi người, ai không muốn?

Nhưng mà loại thống khổ này cũng không phải ngươi muốn có là có, điều kiện hà khắc so với lên trời còn khó hơn.

Vân Khởi Vũ không phải không biết La Sinh Hương trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng nàng cũng không để ý tới. Trên người nàng là có rất nhiều thứ tốt, bất quá đều là lưu cho người trọng yếu, về phần La Sinh Hương, ngay cả bằng hữu bình thường còn không tính, nàng làm sao có thể ở trên loại người này lãng phí?

"Rất không tồi, lại thêm hai lần thuốc liền xong, nếu ngươi có thể chịu qua, như vậy là trở thành cường giả, sau này sẽ không có người dám xem thường ngươi nữa." Tiểu Hắc cũng bắt đầu bội phục ý chí của Thủy Vô Ngân, một người bình thường có thể làm được đến loại trình độ này, thật sự là khó có được.

"Cám ơn!" Thủy Vô Ngân không có khí lực trả lời, có thời gian liền nghỉ ngơi nhiều một chút, lấy trạng thái tốt nhất nghênh đón thống khổ của hai lần dược lực còn lại.

"Muốn cảm tạ liền cảm tạ nha đầu kia đi, nếu như không có lệnh của nàng cùng với nàng cung cấp dược liệu tốt, cho dù ta muốn giúp ngươi cũng không giúp được."

"Vân tỷ tỷ, cám ơn!"

"Tốt lắm, lời khách khí cũng không cần nói, giữ chút khí lực, chịu đựng hai cửa còn lại." Vân Khởi Vũ lại cổ vũ Thủy Vô Ngân.

La Sinh Hương có điểm ghen ghét, nhưng nàng ta lại không có tư cách ghen tị, chỉ có thể ở nơi này buồn bực.

Lúc này, bên ngoài nhà gỗ đi đến vài người, nhưng không dám đi vào, cho nên liền ở bên ngoài kêu: "Xin hỏi Vân cô nương có ở đây không?"

"Tiểu Hắc, Vô Ngân liền giao cho ngươi, ta đi ra ngoài xem thử." Vân Khởi Vũ đoán được tìm người nàng là ai, dặn dò đơn giản liền đi ra ngoài.

La Sinh Hương rỗi rãnh nhàm chán cũng cùng đi xem. Chuyện trọng yếu nhất hiện tại của nàng ta chính là đi theo Vân Khởi Vũ, tận lực cống hiến, nói không chừng Vân Khởi Vũ cao hứng, cũng sẽ cho nàng một chút thứ tốt.

Tìm đến Vân Khởi Vũ chính là người cửa hàng giám bảo, bởi vì sợ hãi da quái vật lột da trong nhà gỗ, cho nên không dám đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài quát to.

"Vân cô nương, có tiện đi ra một chút không?"

"Vân cô nương sẽ không phải là bị quái vật giết rồi chứ?"

Nếu quả thật là như vậy, Huyễn Miên Thảo không phải là thành của cửa hàng giám bảo bọn hắn sao?

Nhưng người cửa hàng giám bảo không thể như nguyện, Vân Khởi Vũ rất nhanh liền từ bên trong nhà gỗ đi ra, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

"Các vị chắc là người cửa hàng giám bảo đi, ngày mai mới là ngày đấu giá, không biết các vị tới tìm ta có việc gì?"

"Vân cô nương ở trong này vài ngày vẫn bình yên vô sự, đủ để thấy được Vân cô nương cũng không phải người thường, bội phục bội phục."

"Vân cô nương quả nhiên lợi hại, từ mười năm trước đến nay, không ai có thể sống trong căn nhà gỗ này, ngươi đã tạo nên kỳ tích mười năm tới a!"

"May mắn thôi. Không biết các vị tới tìm ta có chuyện gì?" Vân Khởi Vũ hỏi lại một lần, cũng không có nói ra trong nhà gỗ có Huyết Cốt.

Theo như lời Tiểu Hắc, Huyết Cốt là bảo bối khó được, nếu để cho người khác biết, vậy sẽ phải trả giá như thế nào? (ở đây ý của em nó là lỡ người ta mà biết thì phải trả bao nhiêu để họ im miệng, không nói ra, không đồn thổi) Im ắng phát đại tài, đạo lý này nàng đương nhiên biết.

"Không dối gạt cô nương, mấy người chúng ta đều là đấu giá sư của cửa hàng giám bảo, muốn cùng cô nương làm giao dịch, không biết cô nương có nguyện ý không?"

"Vậy ngươi nói trước đi, là giao dịch gì?"

"Chỗ này của ta có rất nhiều bảo vật, nguyện ý lấy ra toàn bộ cùng Huyễn Miên Thảo của cô nương làm trao đổi, không biết ý cô nương như thế nào? Để tỏ rõ thành ý, ta trước đem bảo bối của mình lấy ra nữa, thỉnh cô nương xem qua." Người cửa hàng giám bảo đang chuẩn bị đem đồ của mình lấy ra, đột nhiên lại đến một đám người, thái độ cực kỳ hung hăng, mấy người kia gần đây vẫn cùng cửa hàng giám bảo đối nghịch.

"Chỉ bằng mấy thứ đồ chơi rách nát này của ngươi, lừa tiểu hài tử còn tạm được, muốn lấy ra lừa Vân cô nương, cũng không sợ người ta chê cười."

"Tô Đông Lâm, ngươi đừng có ở đây nói hưu nói vượn, ta hôm nay lấy ra đều là trân quý của ta."

"Loại trân quý này ngươi còn không biết xấu hổ mà lấy ra, là nghèo quá hay là không có mắt?" Tô Đông Lâm châm chọc xong người cửa hàng giám bảo liền hướng Vân Khởi Vũ khách khí chào hỏi: "Vân cô nương, tại hạ tô Đông Lâm, chính là Thiếu bang chủ của Lưu Vân bang ở Hắc Châu thành. Lần này mục đích chúng ta đến cũng giống những người kia, Lưu Vân bang chúng ta nguyện ý ra giá mua Huyễn Miên Thảo của cô nương, đương nhiên, chúng ta cũng có thể dùng vật khác cùng cô nương trao đổi. Không sợ nói cho cô nương biết, Lưu Vân bang chúng ta ở Hắc Châu thành chính là đệ nhất đại bang, sau này chỉ cần có Lưu Vân bang chúng ta bảo vệ ngươi, chắc chắn ngươi ở Hắc Châu thành bình an vô sự, ai cũng không dám khi dễ ngươi." 

Vân Khởi Vũ vừa nghe Tô Đông Lâm nói chuyện liền biết hắn ngày thường là cái hạng người gì, không rất thích hắn, nhưng nàng chưa bao giờ đánh người đang cười, hiện tại cũng không nghi gây ra quá nhiều phiền toái, uyển chuyển cự tuyệt là tốt rồi: "Tô Thiếu bang chủ, Huyễn Miên Thảo ta đã đưa tới cửa hàng giám bảo, ngày mai tiến hành đấu giá, các ngươi nếu muốn Huyễn Miên Thảo, có thể ngày mai đến cửa hàng giám bảo đấu giá, giá cao người được."

"Lời tuy như thế, nhưng chỉ cần cô nương nguyện ý, tùy thời có thể cùng bất cứ kẻ nào làm trao đổi." Nếu có thể ở cửa hàng giám bảo đấu giá được, bọn hắn còn cần tới nơi này làm giao dịch trước sao?

Ở trên đấu giá, bọn hắn căn bản sẽ không có cơ hội lấy được Huyễn Miên Thảo, có năng lực tranh đến cuối cùng cũng chỉ có hai nhà, chính là Hắc gia cùng Mặc gia, mà bọn hắn ngay cả đứng bên ngoài cũng tranh không được.

Cũng bởi vì cơ hội quá ỏng manh, cho nên bọn hắn mới phải tới nơi này trước, thử xem có thể tranh thủ cùng người bán làm giao dịch hay không, nếu thành công, Huyễn Miên Thảo kia chính là của bọn họ.

"Các ngươi nhiều người muốn làm trao đổi như vậy, mà ta chỉ có một cây Huyễn Miên Thảo, mặc kệ đổi với ai cũng đều đắc tội với một phương, cho nên vẫn là đặt ở cửa hàng giám bảo tốt hơn."

"Vân cô nương đây là cự tuyệt cùng ta làm trao đổi sao?" Tô Đông Lâm khẩu khí thay đổi, mới vừa rồi còn hòa hòa khí khí, hiện tại đã chứa ý cảnh cáo.

Vân Khởi Vũ đương nhiên có thể nghe ra được, nhưng lại giả bộ không biết, vẫn kiên trì không làm trao đổi: "Tô Thiếu bang chủ, làm việc luôn phải có thứ tự trước và sau, hơn nữa Huyễn Miên Thảo cũng không ở trên tay ta mà đang ở cửa hàng giám bảo, các ngươi hiện tại muốn ta lấy cái gì để trao đổi? Cho dù Huyễn Miên Thảo ở trên tay ta, ta cũng đã trước đó cùng cửa hàng giám bảo đạt thành hiệp nghị, sẽ không lung tung thay đổi chủ ý. Các ngươi là người cửa hàng giám bảo, nên biết đạo lý này, như thế nào còn cùng ta làm giao dịch như vậy, không sợ bị phía trên các ngươi biết sao?" Vân Khởi Vũ đem bực bội của Tô Đông Lâm đối với nàng chuyển dời đến trên mấy người cửa hàng giám bảo, tận lực giảm bớt uy hiếp quanh thân chính mình.

Nếu quả thật không đi, kia cũng chỉ có thể dùng sức mạnh, nàng đánh không lại, còn có Tiểu Hắc đây!

Bất quá một chiêu này của Vân Khởi Vũ đích xác hữu hiệu, Tô Đông Lâm thật đúng là đem bực tức chuyển dời đến trên mấy người cửa hàng giám bảo: "Bọn hắn có được coi là người cửa hàng giám bảo không? Rõ ràng là người bị cửa hàng giám bảo đuổi ra. Vân cô nương, ngươi cũng đừng trúng mưu những người này, bọn hắn từng làm việc tại cửa hàng giám bảo, nhưng bởi vì làm một vài trò mánh khóe đen tối, cho nên bị đuổi đi."

"Tô Đông Lâm, Lưu Vân bang các ngươi cũng không phải là cái thứ tốt gì, ở Hắc Châu thành bắt nạt, ức hiếp, lũng đoạn thị trường, tùy tiện tìm người hỏi cũng biết. Nếu không phải có Hắc gia cùng Mặc gia kìm chế, Lưu Vân bang các ngươi đã sớm trở mình."

"Mấy tên gia hỏa các ngươi thì có bao nhiêu năng lực? Lưu Vân bang chúng ta từ trước đến nay dám làm dám chịu, các ngươi lại không dám nhận, càng đáng xấu hổ."

"Ngươi nói ai đáng xấu hổ?"

"Ai đáp chính là người đó."

"Đánh cho ta."

Người hai bên một lời không hợp, trực tiếp liền động thủ.

Vân Khởi Vũ thối lui đến một bên, thờ ơ lạnh nhạt, không ngăn cản, để cho bọn họ đánh tới. Dù sao không liên quan đến chuyện của nàng, nàng tại sao phải quản?

La Sinh Hương ở trên người Tô Đông Lâm thấy được bóng dáng đệ tử đại gia tộc ở Lạc Vân đại lục, chợt phát hiện loại người cực kỳ đáng ghét này, chính là nàng ta.

Nguyên lai bọn họ thật là người ghê tởm như vậy, dương dương tự đắc, tự cho là đúng, thật không biết trong óc rốt cuộc là cái gì?

Lưu Vân bang cùng những người cửa hàng giám bảo đánh nhau tơi bời, người ngổn ngang nằm trên mặt đất, có vài người bị thương không nhẹ, cục diện hỗn chiến cực loạn.

Cho dù tiếp tục, Vân Khởi Vũ cũng chưa từng ngăn cản, còn ước gì bọn hắn đánh nhau nghiêm trọng, cuối cùng mỗi người đều bị thương, thế mới tốt.

Nhưng người hai bên đánh nhau không bao lâu, đột nhiên tiến đến đây một đại nhân vật, chỉ đơn giản vài câu đã đem bọn họ chấn trụ.

"Sao lại náo nhiệt như thế này, đang làm gì đây?" Mực Tâm Tố tới, một thân y phục hoa lệ, càng phụ trợ dung tư tuyệt mỹ của nàng ta, phía sau đi theo rất nhiều tùy tùng, tất cả đều là cao thủ nhất đẳng.

Người đại gia tộc tới, không khí chính là không giống nhau.

"Chúng ta đi." Người cửa hàng giám bảo chứng kiến người đến là Mặc Tâm Tố, biết hôm nay mục đích là không đạt được, cho nên lựa chọn rời đi.

Tô Đông Lâm cũng như thế, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt liếc Vân Khởi Vũ, tựa hồ là đem tất cả khoản nợ này đều tính đến trên người Vân Khởi Vũ.

Đương nhiên có thể coi là do Vân Khởi Vũ, nếu không phải nữ nhân này cự tuyệt cùng Lưu Vân bang bọn họ làm giao dịch, sẽ có chuyện phía sau sao? Chờ Huyễn Miên Thảo bán đi, nhìn xem còn ai sẽ vì nàng làm chỗ dựa? Hắn dám cam đoan, tuyệt đối không có, đến lúc đó cho dù hắn tiêu diệt nữ nhân này, cũng sẽ không có người ra tay giúp nàng.

Cho nên, khoản nợ này phải chờ tới khi Huyễn Miên Thảo bán ra ngoài mới có thể tính.

Vân Khởi Vũ nhìn ra được địch ý cùng sát ý của Tô Đông Lâm, nhưng nàng cũng không để trong lòng, hiện tại khiến nàng cảm thấy có áp lực chính là Mặc Tâm Tố, đương nhiên, nàng hiện tại còn không biết người này chính là Mặc Tâm Tố, cũng chính là mẫu thân sinh ra Thủy Vô Ngân.

Mặc Tâm Tố không ngăn cản đám người cửa hàng giám bảo cùng Tô Đông Lâm rời đi, thật giống như là cố ý thả bọn họ đi, ánh mắt một mực ở trên người Vân Khởi Vũ, lấy một loại tư thế ăn trên ngồi trước nói: "Ngươi chính là Vân Khởi Vũ, người có được Huyễn Miên Thảo?"

"Đúng." Vân Khởi Vũ đúng mức trả lời, trong lòng cực kỳ không thích thái độ Mặc Tâm Tố. Nàng ghét nhất chính là loại người thích ra vẻ, đối với loại người này, nàng thường sẽ không để ý tới.

"Ta tới là muốn cùng ngươi trao đổi, giao dịch, mặc kệ ngươi có điều kiện gì, có yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi. Nhìn ngươi không giống đồ ngu ngốc, hẳn là hiểu được ý tứ trong lời nói của ta đi?"

"Không rõ, ta cũng không muốn hiểu."

"Ngươi ~ "

"Huyễn Miên Thảo đặt ở cửa hàng giám bảo đấu giá, các ngươi muốn thì đi mà đấu giá, đừng tới phiền ta." Mục đích nàng thả ra Huyễn Miên Thảo chỉ là muốn để Nam Tầm Phong biết nàng đang ở Hắc Châu thành, mà nàng ở nơi này chờ người cũng là Nam Tầm Phong, không phải những kẻ thượng vàng hạ cám này.

Dựa theo thời gian, Tầm Phong cũng nên đến đây rồi, trừ phi hắn không có được tin tức này.

Mặc Tâm Tố rất không hài lòng thái độ của Vân Khởi Vũ, trong lòng bắt đầu có điểm tức giận, không vui nói: "Ngươi có biết ta là ai hay không? Đắc tội với ta, ngươi cũng đừng nghĩ ở Hắc Châu thành lăn lộn, nhất là loại người từ ngoài đến như ngươi, ta thời khắc đều có thể giẫm ngươi dưới chân, vĩnh viễn không thể đứng dậy."

"Ta còn thật là không biết ngươi là ai, nhưng ta đích xác nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là ai, ta cũng sẽ không cùng ngươi trao đổi, ngươi muốn Huyễn Miên Thảo, vậy ở trên hội đấu giá đấu giá đi, giá cao người được."

"Xú nha đầu, không biết xấu hổ. Ngươi hiện tại đang ở địa bàn của ta, như thế, ngươi đã biết lai lịch của ta chưa?"

"Người Mặc gia? Ngươi là ~ Mặc Tâm Tố." Vân Khởi Vũ kỳ thật cũng không thể khẳng định, chính là đoán theo tuổi, hơn nữa nàng đối với Mặc gia cũng chỉ biết mỗi Mặc Tâm Tố, cho nên trên miệng toát ra người đầu tiên chính là Mặc Tâm Tố, nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, thực là bị nàng đoán đúng.

"Đúng vậy, ta chính là Mặc Tâm Tố. Ngươi có thể ở lại nơi này, nói vậy hẳn là cùng Thủy Vô Ngân có chút quan hệ đi. Chỗ ngươi đang ở chính là của Mặc gia ta, chẳng lẽ không nghe qua một câu người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu?."

"Nguyên lai ngươi chính là Mặc Tâm Tố?"

"Ta là Mặc Tâm Tố thì như thế nào?" Mặc Tâm Tố còn tưởng rằng phản ứng của Vân Khởi Vũ hiện tại là bởi vì quá mức kinh ngạc, lại không biết là chính mình nghĩ sai.

Vân Khởi Vũ cũng không phải đang kinh ngạc, mà là đang phẫn nộ, chán ghét. Lúc trước chỉ là nghe Thủy Vô Ngân nói qua Mặc Tâm Tố, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng đúng là thật sự rất muốn nôn.

Thật không rõ cha Vô Ngân năm đó như thế nào cùng loại nữ nhân này tâm đầu ý hợp, ánh mắt quá kém.

Mặc Tâm Tố thấy Vân Khởi Vũ lâu không phản ứng lại, vì thế liền chủ động mở miệng, bàn lại việc giao dịch: "Vân Khởi Vũ, ta không cần biết ngươi ai, cũng không quản ngươi cùng Thủy Vô Ngân là quan hệ như thế nào, chỉ cần ngươi nguyện ý giao dịch cùng ta, ta bảo đảm ngươi ở Hắc Châu thành phong quang vô hạn, hưởng vinh hoa phú quý."

"Ta sẽ không cùng ngươi làm khoản giao dịch này, ngươi chết tâm đi. Thuận tiện ở đây nói cho ngươi biết, Huyễn Miên Thảo của ta không bán cho Mặc gia."

"Ngươi dám?" Mặc Tâm Tố không thể tưởng được Vân Khởi Vũ sau khi biết thân phận của nàng ta thế nhưng lại phản ứng như thế, tức chết nàng ta.

"Loại nữ nhân vứt chồng bỏ con như ngươi, ta lười có quan hệ."

"Nguyên lai ngươi là vì bênh vực Thủy Vô Ngân! Ta nói, làm sao ngươi sẽ như thế nhằm vào ta? Vân Khởi Vũ, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn cùng Mặc gia đối nghịch, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, đáp ứng giao dịch này, nếu không các ngươi ngay cả nhà gỗ này cũng không được ở."

"Một nhà gỗ có quái vật lột da, ai hiếm lạ ở lại? Ngươi mẫu thân này trái lại nhẫn tâm, biết rõ ở đây có quái vật ăn thịt người, còn để con trai ruột của mình ở lại, lòng dạ ác độc quả thực không thể nói hết."

"Ngươi muốn chết." Mặc Tâm Tố Chân bị chọc giận điên lên, đã muốn mặc kệ hậu quả, trực tiếp động thủ với Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ sớm đã có chuẩn bị, cho nên có thể đúng lúc né tránh Mặc Tâm Tố công kích, nhưng nàng có thương tích trong người, cũng không phải người tu ma, tránh đi một kích thật sự rất tốn sức, nếu muốn tránh kích thứ hai, chỉ sợ phi thường khó khăn.

Mặc Tâm Tố kích thứ nhất không thể đánh tới Vân Khởi Vũ, lại kích thứ hai, ra tay vô cùng ác độc, hiển nhiên là muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

"Cẩn thận a!" La Sinh Hương nhắc nhở Vân Khởi Vũ, nhưng nàng sợ chết, cho nên một dám tiến lên cứu giúp, chỉ là mở miệng nhắc nhở mà thôi.

Nàng cũng không muốn chết, có thể mở miệng nhắc nhở đã rất không tồi rồi, làm sao có thể xông lên trước thay Vân Khởi Vũ tìm chết? Loại sự tình này nàng làm không được.

Vân Khởi Vũ chính là muốn tránh đi kích thứ hai, nhưng một kích này có chút quỷ dị, nàng giống như bị vây trong đầm lầy, trốn không thoát.

"Dám đối lập với ta, vậy cũng chỉ có chết." Mặc Tâm Tố nghĩ Vân Khởi Vũ ở kích thứ hai của nàng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai ngờ đột nhiên có một cổ hắc ám lực,cường đại bá đạo đánh úp lại, không chỉ đem công kích của nàng ta đánh tan còn đem nàng ta đánh bay.

"A ~ "

"Người nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro