Chương 131: Uy lực của Hắc Ám Ngục Liêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Độc Xà Hoàng ngăn chặn Vân Khởi Vũ, không đợi Vân Khởi Vũ có thời gian lấy vũ khí, nó đã công kích trước, tính toán một ngụm đem Vân Khởi Vũ làm thịt.

Vân Khởi Vũ nhảy về phía sau, tránh thoát miệng của Vạn Độc Xà Hoàng, sau đó đi chạy.

"Tiểu Tử Tiểu Tử, ngươi có nghe rõ không? Có biện pháp nào đối phó với đại xà này không?" Vân Khởi Vũ đợi hồi lâu cũng không thấy Tiểu Tử đáp lại, đành phải hỏi lại một lần.

"Mẹ, ta đang nghĩ biện pháp, từ từ." Tiểu Tử đáp. Tuy rằng nó kế thừa trí nhớ trước đây, nhưng nó dù sao cũng vừa mới sinh ra không lâu, còn không có đem trí nhớ kế thừa tiêu hoá xong, rất nhiều thứ đều còn không biết!

"Nhanh lên."

"Đang suy nghĩ."

Vân Khởi Vũ liều mạng chạy, kết quả không bao lâu chạy về đến nơi Hắc Bạch Vân Nghê Hoa nở, không cẩn thận còn đạp đến mấy đóa.

Vạn Độc Xà Hoàng nhìn thấy Hắc Bạch Vân Nghê Hoa bị giẫm đạp, lại càng tức giận, không dừng đuổi theo Vân Khởi Vũ, mà còn phun độc vào nàng.

"Mẹ, cẩn thận, ngàn vạn lần không được dính vào độc nó phun ra, dính vào lập tức chết, ngay cả uống thuốc cũng không kịp." Tiểu Tử vừa thấy được Vạn Độc Xà Hoàng phun nọc độc, lập tức nhắc nhở Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, né tránh đối với người luyện võ mà nói không phải là việc khó, chỉ là nếu làm như vậy sẽ càng thêm hủy diệt Hắc Bạch Vân Nghê Hoa. Hắc Bạch Vân Nghê Hoa tuy rằng sinh trưởng ở điều kiện hiểm ác, nhưng thân thể cũng cực kỳ yếu ớt, chỉ cần một cánh hoa bị hao tổn, cả đóa hoa sẽ lập tức khô héo, cho nên lúc hái hoa nhất định phải hái cả đoá, không được để cho đóa hoa bị một chút tổn thương.

Vạn Độc Xà Hoàng vài lần công kích đều bị Vân Khởi Vũ tránh thoát được, lại phải trả một cái giá Hắc Bạch Vân Nghê Hoa lớn.

Hắc Bạch Vân Nghê Hoa tổn hại càng nhiều, Vạn Độc Xà Hoàng càng đau lòng, càng đau lòng càng tức giận, hận không thể đem Vân Khởi Vũ thiên đao vạn quả. Chính là Hắc Bạch Vân Nghê Hoa đã không còn lại nhiều lắm, nếu tiếp tục huỷ hoại, sẽ càng còn lại không bao nhiêu.

Có lẽ là vì nguyên nhân này mà Vạn Độc Xà Hoàng không tiếp tục công kích Vân Khởi Vũ, chỉ giận trừng mắt đối với nàng, lo lắng tiếp tục công kích nàng sẽ hủy diệt càng nhiều Hắc Bạch Vân Nghê Hoa.

Vân Khởi Vũ nhìn ra Vạn Độc Xà Hoàng bất đắc dĩ, lấy chuyện này cùng nó đàm phán: "Vạn Độc Xà Hoàng, nếu tiếp tục đánh, đối với ngươi đối với ta đều không có lợi, hơn nữa ta khẳng định nói cho ngươi biết, ngươi giết không được ta, ta cũng giết không được ngươi. Ngươi nếu thả ta đi, có lẽ còn có thể giữ lại được Hắc Bạch Vân Nghê Hoa, nếu không chúng ta nhất phách lưỡng tán."

Vạn Độc Xà Hoàng không muốn thừa nhận điều kiện của Vân Khởi Vũ, chính là lại không có cách nào nên chỉ có thể con mẹ nó tức giận với nàng.


"Như thế nào? Ngươi không muốn sao? Nếu không muốn ta đây liền huỷ hoại rừng hoa này, đến lúc đó cũng đừng nói ta không nhắc nhở ngươi."

"Mẹ, mẹ, ta nghĩ ra cách đối phó Vạn Độc Xà Hoàng rồi." Tiểu Tử đột nhiên hưng phấn nói.

"Cách gì?"

"Dùng Hắc Ám Ngục Liêm. U Minh Tử Giới sử dụng lực hắc ám, Hắc Ám Ngục Liêm cũng là dùng lực hắc ám luyện thành, hơn nữa còn là tuyệt thế thần khí, trước mắt dùng nó để đối phó Vạn Độc Xà Hoàng là biện pháp tốt nhất."

"Ta đây thiếu chút nữa đã quên còn có Hắc Ám Ngục Liêm này." Vân Khởi Vũ không nghĩ nhiều, theo Tử Ngọc Linh Hạp lấy ra Hắc Ám Ngục Liêm, uy vũ đứng trước mặt Vạn Độc Xà Hoàng.

Vạn Độc Xà Hoàng vừa thấy được Hắc Ám Ngục Liêm, giống như gặp được thiên địch, lửa giận cùng sát khí toàn bộ tiêu tan, lập tức sợ tới mức chạy trối chết.

"Không đánh mà đã chạy sao?"

Sớm biết dễ đã đem Vạn Độc Xà Hoàng dọa chạy đi, nàng còn chạy trốn mệt mỏi như vậy làm gì? Trực tiếp xuất ra Hắc Ám Ngục Liêm thu phục nó.

"Cho dù là Vạn Độc Xà Hoàng cũng nào dám ở trước mặt ta lỗ mãng, nếu nó không đi, mạng nhỏ liền lưu lại." Hắc Ám Ngục Liêm khinh thường nói, căn bản không đem Vạn Độc Xà Hoàng để vào mắt, chỉ thả ra một ít lực hắc ám đã đem Vạn Độc Xà Hoàng dọa chạy mất, sau đó đem số Hắc Bạch Vân Nghê Hoa không bị phá hủy hút hết.

Vân Khởi Vũ kỳ thật thật là không làm gì, chính là cầm Hắc Ám Ngục Liêm, toàn bộ hết thảy đều là do Hắc Ám Ngục Liêm làm, thấy Hắc Bạch Vân Nghê Hoa toàn bộ đều bị hút đi, lập tức kiểm tra Hắc Bạch Vân Nghê Hoa chính mình vừa rồi ngắt lấy, có phải cũng bị Hắc Ám Ngục Liêm hút mất không.

Hoàn hảo hoàn hảo, đồ nàng hái vẫn còn. Hắc Bạch Vân Nghê Hoa này đều là cho Tầm Phong cùng đám Mạc Nhiên, nếu như bị Hắc Ám Ngục Liêm dùng hết, nàng nhất định sẽ tức chết.


Hắc Ám Ngục Liên sau khi hút xong toàn bộ Hắc Bạch Vân Nghê Hoa chung quanh, thấy Vân Khởi Vũ khẩn trương, tức giận nói: "Yên tâm đi, ngươi hiện tại là chủ nhân của ta, đồ của chủ nhân ta sẽ không lộn xộn, trừ phi được chủ nhân cho phép."

"Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao Vạn Độc Xà Hoàng thấy ngươi liền lập tức chạy?"

"Hiện tại nói cho ngươi biết lai lịch của ta cũng vô dụng, chờ đến lúc thích hợp, ta nói cho ngươi biết cũng không muộn. U Minh Tử Giới lấy lực hắc ám làm chính, ngươi nếu gặp được nguy hiểm lớn có thể gọi ta ra hỗ trợ, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không đối phó được với địch nhân ta mới có thể giúp ngươi, nếu ngươi đối phó được thì không nên gọi ta, ta không làm đầy tớ."

"Đây là cái gì đạo lý?"

"Đây là đạo lý của Hắc Ám Ngục Liêm ta. Mới vừa hút nhiều hắc ám lực từ Hắc Bạch Vân Nghê Hoa như vậy, ta phải đi tiêu hoá đã, có vật nhỏ kia chỉ đường, ngươi rời đi nơi này không phải việc khó. Ta về nghỉ ngơi, không có việc gì đừng gọi ta, có việc càng đừng gọi ta." Hắc Ám Ngục Liêm mặt dày nói, sau đó hóa thành một đường hắc quang, bay vào trong thân thể Vân Khởi Vũ, trở lại trong không gian của Tử Ngọc Linh Hạp.

Vân Khởi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười lạnh, không cùng Hắc Ám Ngục Liêm tính toán chút chuyện nhỏ, hơi sửa sang lại một chút liền bắt đầu đi lên phía trước, vội vã rời khỏi nơi này, đi ra ngoài tụ lại cùng đám người Nam Tầm Phong.

Cũng không biết Tầm Phong có thuận lợi lấy được truyền thừa của Bặc Thiên Liệt không? Còn có Mạc Nhiên, Mạc Yên cùng Sát Kiển, sẽ bị truyền tống trận truyền đến đâu?

"Mẹ, đi bên trái." Tiểu Tử tự chỉ đường cho Vân Khởi Vũ, nếu gặp phải tình huống gì thì hỏi Hắc Ám Ngục Liêm, không cần lãng phí đầu óc đi suy nghĩ.

Phía trước nó không để ý Hắc Ám Ngục Liêm, ai ngờ người kia ở U Minh Tử Giới có lực chấn nhiếp lớn như vậy? Đã có người tốt như vậy giúp đỡ, nó vì sao phải tự mình phí sức lực suy nghĩ?

"Tiểu Tử, còn bao nhiêu lâu mới có thể đi ra ngoài?" Vân Khởi Vũ đã đi suốt một ngày, nhưng vẫn chưa thể ra ngoài, di chuyển trong một thế giới hắc ám, cảm giác giống như mình lạc đường.

"Có thể còn một đoạn khoảng cách rất dài. Mẹ, nếu không người trước nghỉ ngơi một chút đi."

"Dài bao nhiêu?"

"Dựa theo tốc độ của người, ít nhất cũng phải đi đến hai ba ngày! Cái chỗ này lực hắc ám phi thường nồng đậm, người tu ma nếu ở trong này tu luyện, nhất định làm ít công to, chỉ tiếc ngươi là người tu tiên, lực hắc ám nơi này đối với người một chút tác dụng đều không có, ngược lại sẽ có hại đối với ngươi. Nếu người không có hắc châu hộ thể, lại có Kim Phù Văn Châu, thì sớm đã bị lực hắc ám nơi này ăn mòn, tâm trí toàn bộ rối loạn."

"Thật lợi hại!"

"Đương nhiên là lợi hại. Thần Ma là hai loại lợi hại nhất trong toàn bộ sinh linh, muốn thành thần, trước phải thành tiên. Lúc trước Thần Ma đại chiến có thể nói là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, ta mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng trong trí nhớ kế thừa có."

"Thần Ma cách ta còn rất xa xôi, mục tiêu của ta cũng không xa như vậy, chỉ hy vọng có thể cùng Tầm Phong vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Nếu như có thể rời đi U Minh Tử Giới thì tốt nhất, rời đi không được thì ở trong này gần nhau đến già." Vân Khởi Vũ nghĩ đến tương lai tốt đẹp của mình và Nam Tầm Phong, trong lòng tràn ngập khao khát.

Ở U Minh Tử Giới thì như thế nào? Chỉ cần có thể cùng người ở chung một chỗ, sống nơi nào cũng thế.

Vân Khởi Vũ tìm một chỗ tương đối sạch sẽ nghỉ ngơi, tính toán nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới đi. Tuy rằng nàng vội vã theo mọi người tụ lại, nhưng tình huống trước mắt căn bản là gấp cũng không được, càng nhanh càng không xong.

Nơi này là một nơi tràn ngập hắc ám, nếu không phải bên cạnh có chút đá phát quang như Dạ Minh Châu phát ra hào quang, chiếu sáng chung quanh, ở dưới tình huống cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ sợ rất khó đi ra ngoài.

Xem ra vận khí của nàng quả thật là đến không hơn được nữa, tới tuyệt cảnh cũng đều có thể sống, có lẽ là ông trời chiếu cố nàng đi.

Có lẽ là quá mệt mỏi, Vân Khởi Vũ sau khi tìm được nơi nghỉ ngơi, không bao lâu liền ngủ say, một giấc ngủ lại là đến nửa ngày, nếu không có Tiểu Tử gọi nàng, nàng chỉ sợ cũng không tỉnh lại.

"Mẹ, mẹ, tỉnh, nhanh lên tỉnh, không được ngủ nữa."

"Tiểu Tử, ta ngủ bao lâu rồi?" Vân Khởi Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, cả người mệt mỏi, giống như là đêm qua uống rượu say mèm, ngày kế tiếp tỉnh lại toàn thân đều không thoải mái.

"Người ngủ nửa ngày rồi, nếu không tỉnh lại, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không tỉnh lại."

"Vì sao?"

"Cái chỗ này rất kỳ quái, dễ dàng làm cho người ta ngủ mê mệt, một khi ngủ đến lúc nào đó, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Mẹ, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh lên."

"Được." Vân Khởi Vũ nâng thân thể mỏi mệt lên, tiếp tục đi, cho dù mệt cũng không dừng lại. Nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, khi nàng kiên trì, kiên trì tiếp tục kiên trì, tinh thần thế nhưng chậm rãi tốt hơn, thân thể cũng không tiếp tục mệt mỏi tuy rằng vẫn là có một chút mệt, nhưng so với tình huống vừa rồi tốt hơn rất nhiều.

"Tiểu Tử, lần này may mà có ngươi, bằng không ta chỉ sợ muốn ngủ luôn ở nơi này. Ngươi có biết vì sao lại như vậy không?"

"Ta cũng không khẳng định. Mẹ, người còn nhớ ở chỗ kia có một loại cỏ kỳ quái sinh trưởng không, loại cỏ sẽ phát sáng ấy? Loại cỏ này có thể không phải cỏ bình thường, không chỉ có thể làm người ta ngủ say, nếu dùng một lượng thích đáng, còn có thể chữa bệnh chữa thương, hiệu quả tốt lắm."

"Làm sao ngươi không nói sớm?" Vân Khởi Vũ nghe Tiểu Tử nói như vậy, đột nhiên dừng bước, nghĩ nghĩ, sau đó xoay người, quay đầu lại.

Tuy rằng loại cỏ này đối với nàng hiện tại không có tác dụng gì, nhưng nói không chừng sau này sẽ hữu dụng, vô dụng cũng có thể xuất ra đem bán, nhất định có thể bán giá cao.

"Mẹ, người sẽ không phải tính toán quay lại hái thứ cỏ kia chứ?"

"Dù sao trên đường cũng không có gì nguy hiểm, quay lại hái thì có vấn đề gì? Chỉ cần ta đem cỏ này xử lý tốtôtsau khi hái được bỏ vào trong hộp, nói không chừng sau này có lúc cần dùng." Vân Khởi Vũ quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cho dù phải tốn nửa ngày quay lại, nàng cũng sẽ không tiếc.

Hiện tại dùng thời gian nửa ngày, có được loại cỏ kỳ lạ, nói không chừng sau khi có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, thậm chí có thể cứu người một mạng.

Tóm lại cỏ đó nàng không hái một chút mang đi là không thể.

Vân Khởi Vũ trở về hái rất nhiều cỏ phát sáng, tất cả đều bỏ vào trong hạp, hạp này vốn là để Tử Ngọc Linh Hạp để dược liệu, hiện tại bị nàng cầm một phần để đựng cỏ. Nếu Tử Ngọc Linh Hạp biết chuyện này, có thể tức giận đến mắng chửi người hay không?

Mặc kệ! Dù sao nàng bây giờ là chủ nhân của Tử Ngọc Linh Hạp.

            Bởi vì sợ bị cỏ ảnh hưởng, Vân Khởi Vũ không dám lưu lại quá lâu, cấp tốc hái, một khi phát hiện thân thể khác thường liền dừng ngắt hoa, hoả tốc rời đi. Sau khi cẩn thận tính tính, ngắt được đến một trăm hai mươi lăm cây cỏ phát sáng. Lấy cỏ ra, khẳng định có thể kiếm một số lớn.

Sau khi hái đến thoả mãn, Vân Khởi Vũ mới dời nhanh cước bộ rời đi, trên đường không hề dừng lại. Nàng có thể cảm giác được, phía trước chỉ sợ có nguy hiểm, nhưng Tiểu Tử vẫn chỉ cho nàng phía trước, nàng tin tưởng Tiểu Tử sẽ không sai, cho nên mặc kệ phía trước có nguy hiểm lớn, bọn họ cần phải tiến lên.

"Mẹ, cẩn thận a!" Tiểu Tử đột nhiên nói.

Nhưng Vân Khởi Vũ chạy tốc độ quá nhanh, không thể đúng lúc phanh lại, dưới chân của nàng đột nhiên xuất hiện hắc động, bởi vì nàng không thể đúng lúc phanh lại, cho nên lọt vào trong hắc động.

"A ~ "

Bên kia, Nam Tầm Phong mới từ địa mạch đi ra, ngực bỗng nhiên đau từng đợt, đau đến lợi hại.

Sao lại thế này? Vì sao ngực lại đau như vậy? Chẳng lẽ Khởi Vũ đã xảy ra chuyện?

Lúc Nam Tầm Phong sốt ruột vạn phần, đột nhiên lại chứng kiến Mạc Nhiên, Mạc Yên cùng Sát Kiển ba người nằm ở cách đó không xa, hắn nghĩ đến Vân Khởi Vũ cũng sẽ ở phụ cận, chính là tới nơi mới phát hiện, chỉ có Mạc Nhiên, Mạc Yên, Sát Kiển ba người, căn bản không thấy Vân Khởi Vũ.

"Mạc Nhiên, Sát Kiển, tỉnh."

"Đều tỉnh, Khởi Vũ đâu?"

Mạc Nhiên là người thứ nhất tỉnh lại, mở to mắt thấy Nam Tầm Phong, cao hứng không thôi: "Điện chủ, là ngài a! Ngài thành công chiếm được truyền thừa của tiền bối Bặc Thiên Liệt, có phải hay không? Thật tốt quá."

Nam Tầm Phong thế nhưng cao hứng không nổi, sốt ruột hỏi: "Khởi Vũ đâu? Vì sao chỉ có ba người các ngươi, nàng ở nơi đâu?"

"Phu nhân nàng ~ "

"Nàng làm sao?"

"Điện chủ, phu nhân vốn có thể theo chúng ta cùng nhau dùng truyền tống trận rời khỏi địa mạch, chính là Đỗ Minh Nguyệt không biết sao lại xông ra, nàng ta gắt gao bám lấy phu nhân, không cho phu nhân tiến vào truyền tống trận. Mà khi đó thời gian quá mức gấp gáp, căn bản không thể làm gì. Vì vậy phu nhân bị Đỗ Minh Nguyệt quấn lấy hồi lâu, nàng không kịp tiến vào truyền tống trận. Sau đó chúng ta bị truyền tống trận tống xuất ra khỏi địa mạch, về phần phu nhân cuối cùng tình huống như thế nào, chúng ta cũng không rõ." Mạc Nhiên không dám nói Vân Khởi Vũ có thể đã chết dưới địa mạch, sợ Nam Tầm Phong không chịu nổi.

Kỳ thật hắn cũng không tận mắt thấy Vân Khởi Vũ chết, nói không chừng người vẫn còn sống!

Nam Tầm Phong không nghe được tin tức xác thực Vân Khởi Vũ đã chết, trong lòng vẫn còn chút hi vọng, không phải không lo lắng, nhưng cũng không xê xích gì nhiều, hiện tại trong đôi mắt hắn bốc lên lửa giận, hung dữ nói: "Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ gia, ta muốn các ngươi nhà tan cửa nát."

Từ lúc mới bắt đầu hắn nên đem Đỗ Minh Nguyệt giết trước. Nếu sớm đem Đỗ Minh Nguyệt giết, Khởi Vũ cũng sẽ không gặp đến nguy hiểm như vậy. Trải qua chuyện này, hắn đã được một lần giáo huấn, hiểu được hậu hoạn vô cùng nghĩa là gì.

Vĩnh viễn không nên khinh địch, chẳng sợ địch nhân nhỏ bé ngay cả con kiến cũng không bằng, chỉ cần có cơ hội, lập tức thu dọn địch nhân, không cần giữ lại, cho dù là nháy mắt cũng không.

Nói đến cùng, đều là hắn hại Khởi Vũ. Hắn vốn có thể sớm giải quyết Đỗ Minh Nguyệt, chính là hắn lại không, thế cho nên mới có chuyện phát sinh sau này.

"Đỗ Minh Nguyệt."

Mạc Yên cùng Sát Kiển cũng tỉnh lại, nhìn thấy Nam Tầm Phong tức giận, hai người đều không dám nói lời nào, lẳng lặng đợi.

Lần này hành trình đi di tích nếu không phải có phu nhân, bọn hắn chỉ sợ phải chết ở bên trong, là phu nhân cứu bọn hắn.

"Điện chủ, ta cảm thấy phu nhân khẳng định còn sống, lấy thông tuệ cùng bản lĩnh của phu nhân, nhất định có thể từ địa mạch đi ra. Nơi có truyền tống trận chở chúng ta ra có điểm quái dị, thạch bích giống như bài trí nhưng người lại có thể đi vào lại đi ra. Ta cho rằng bên trong thạch bích kia có huyền cơ khác, không bằng chúng ta ở chỗ này chờ mấy ngày, nói không chừng có thể đợi được phu nhân đi ra." Sát Kiển đem suy đoán trong lòng nói ra.

Lúc dưới địa mạch hắn cảm thấy thạch bích kia có vấn đề.

"Đúng vậy! Ta cũng nghĩ vậy. Bặc Thiên Liệt nếu ở chỗ đó thiết kế truyền tống trận, chắc sẽ không tùy tiện tìm đất mà làm, khẳng định có nguyên nhân khác, nói không chừng nguyên nhân chính là cái thạch bích kia. Chỉ tiếc chúng ta không thể tiếp tục tiến vào dưới địa mạch, cho dù có thể đi vào cũng đi vào không được." Mạc Nhiên cũng nghĩ đến thạch bích, tuy rằng trong lòng cũng cho rằng thạch bích có kỳ quặc, nhưng hắn nói điều này mục đích là muốn an ủi Nam Tầm Phong, miễn cho hắn khó chịu.

Nam Tầm Phong cái gì cũng không nói, xoay người đi lên phía trước.

"Điện chủ, ngài muốn đi đâu? Không đợi phu nhân đi ra sao?" Mạc Yên hỏi.

"Bà La thành, diệt Đỗ gia, sau đó trở lại." Nam Tầm Phong đơn giản trả lời, trong giọng nói đã tràn ngập sát ý. Cho dù Đỗ Minh Nguyệt đã chết dưới địa mạch, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Đỗ gia.

Không để Đỗ gia trả giá một chút, hắn lửa giận khó tiêu.

"Chúng ta cùng đi." Sát Kiển cố chấp đứng lên, đuổi kịp Nam Tầm Phong.

Mạc Nhiên cùng Mạc Yên cũng cùng nhau đuổi kịp, giận hận đối với Đỗ gia bọn hắn cũng không thiếu. Nếu không đột nhiên xuất hiện di tích, bọn hắn đã sớm đem Đỗ gia tiêu diệt, bất quá hiện tại đi diệt cũng không tính là quá trễ.

Người đi Núi Bà La thăm dò di tích nười đến nay không có một ai trở về, tam đại gia tộc bởi vì phái ra gần như toàn bòacao thủ cùng đệ tử tinh anh, cốt lõi phòng ngự trong gia tộc rất yếu, tùy tiện một người có chút thực lực có thể xông tới giương oai.

Tuy rằng cao thủ cùng đệ tử tinh anh của tam đại gia tộc hiện tại không còn, nhưng uy nghiêm của gia tộc vẫn còn, cho nên tạm thời không có người dám đến tam đại gia tộc giương oai.

Bất quá cũng có ngoại lệ.

Nam Tầm Phong trở lại Bà La thành, thẳng đến Đỗ gia, không nói hai lời giết vào, không tới một hồi đã đem người Đỗ gia giết đến không sai biệt lắm, chỉ còn lại có mấy cao thủ trấn thủ gia tộc.

"Ngươi rốt cuộc là người nào? Dám đến Đỗ gia càn rỡ, chẳng lẽ không biết Đỗ gia chúng ta là thế lực bên ngoài của Hắc Hồn Thần Điện sao?"

"Từ nay về sau không còn." Nam Tầm Phong sát khí rất nặng, sau một câu liền đem người vừa rồi phát ngôn bừa bãi giết chết, ngay sau đó lại giết mấy người.

Mạc Nhiên cùng Mạc Yên đám người cước bộ không nhanh bằng Nam Tầm Phong, chờ bọn hắn đuổi tới Đỗ gia, Nam Tầm Phong đã huyết tẩy Đỗ gia.

Thấy Mạc Yên, người Đỗ gia còn tưởng rằng cứu binh đến, nhanh chóng cầu cứu: "Thánh nữ đại nhân, cứu mạng a! Người này vô duyên vô cớ xông vào Đỗ gia hành hung, còn không đem Hắc Hồn Thần Điện để vào mắt, xin Thánh nữ đại nhân hãy ra tay giáo huấn hắn."

"Thánh nữ đại nhân, thỉnh ra tay đem người kia bắt lại."

Mạc Yên nghe được người Đỗ gia nói những lời này, thiếu chút nữa ói ra, ở phía sau Nam Tầm Phong, cung kính hỏi: "Điện chủ, xin hỏi có cần chúng ta động thủ không?"

Điện chủ ~ hai chữ này vừa ra, người Đỗ gia giống như thấy được tử thần, biết rõ địch nhân bọn hắn đang đối mặt là ai.

Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện vì sao đem Đỗ gia tiêu diệt?

Lúc này, có một người Đỗ gia nhận ra Nam Tầm Phong, khẩn trương sợ hãi đến nói cũng nói không rõ ràng: "Hắn, hắn là, hắn là trượng phu của Vân Khởi Vũ."

Vân Khởi Vũ tên này vừa xuất hiện, người Đỗ gia toàn bộ minh bạch. Bởi vì minh bạch rồi, trong lòng mới càng thêm sợ hãi.

Nguyên lai Đỗ Minh Nguyệt đắc tội không ngờ là phu nhân của Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện, đây không phải muốn chết thì là cái gì? Đỗ Minh Nguyệt, cái gì mà thiên tài Đỗ gia, là tai tinh của Đỗ gia mới đúng.

Sau khi biết được chân tướng sự tình, mọi người Đỗ gia mặt xám như tro tàn, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không có khí lực. Nếu bọn hắn không tham dự mưu hại Vân Khởi Vũ, có lẽ còn có thể cầu xin tha thứ, nhưng bọn hắn có tham dự, là bọn hắn cùng nhau thương lượng ra mưu kế châm lửa, Nam Tầm Phong sẽ không bỏ qua bọn hắn.

Nam Tầm Phong đích xác sẽ không bỏ qua cho những người này, lửa giận trong lòng cực thịnh như cũ, đem người còn lại của Đỗ gia diệt sạch, lúc này mới phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng lúc Nam Tầm Phong lúc rời đi, một nơi hẻo lánh trong Đỗ gia lại xuất hiện một người mang mặt nạ màu đen, cười lạnh nói: "Hắn rốt cục cũng xuất hiện."

Yêu Hoàng Thạch, có lẽ mới đích ma thần sẽ sinh ra. Bất quá đây chỉ là có lẽ mà thôi, đến nỗi kết quả cuối cùng như thế nào, không ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro