Chương 128: Chìa khóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Mạc Yên ra tay, cùng với việc Vân Khởi Vũ và Nam Tầm Phong xuất hiện công khai thân phận, người của tam đại gia tộc làm sao còn dám lỗ mãng, chỉ cầu có thể sống là tốt rồi. Nhưng mà dục niệm trong lòng đối với kỳ trân dị bảo thì vẫn có, nếu có cơ hội, bọn hắn có lẽ vẫn như cũ động thủ cướp lấy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có cơ hội kia mới được. Có lẽ bởi vì thân phận của Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong quá mức kinh người, người của tam đại gia tộc ở trước mặt bọn họ ngay cả nói cũng không dám, cũng không biết nói cái gì, cho nên liền bảo trì trầm mặc.

Vân Khởi Vũ mặc kệ những người này, Nam Tầm Phong lại càng nhìn mà không thấy, hai người hướng Mạc Nhiên đi đến, đầu tiên không phải hỏi khối đá kỳ dị trong tay hắn, mà là quan tâm tình huống thân thể hắn: "Như thế nào, hoàn hảo?"

"Đa tạ Điện chủ quan tâm, vẫn tốt! Chút tổn thương này không làm gì được ta."

"Vật tổn thương trên người ngươi vì sao có?" Vân Khởi Vũ chỉ vào một đạo vết thương không sâu trên cánh tay Mạc Nhiên, tuy rằng lúc hỏi mang theo điểm vui đùa, nhưng kỳ thật là đang quan tâm hắn.

Mạc Nhiên nhìn vết thương trên cánh tay, không cho là đúng nói: "Đây là lúc ở trên vách đá lấy đồ không cẩn thận bị thạch bích làm bị thương, không có việc gì."

"Ca ca, ngươi chính là vì khối đá cầm trong tay mà bị thương sao? Đây là thức gì? Còn có thể sáng lên nữa!" Mạc Yên tò mò đem khối đá Mạc Nhiên trong tay cầm qua thưởng thức. Mạc Nhiên một phen đoạt trở về, không để cho nàng xem: "Ngươi làm việc hấp ta hấp tấp, vạn nhất làm hư bảo bối của ta thì làm sao bây giờ? Đây chính là ta trăm cay nghìn đắng mới lấy được."

"Ta chỉ là nhìn xem mà thôi, cũng sẽ không làm gì, ngươi gấp cái gì? Làm như ta đang cướp đồ của ngươi không bằng."

"Ngươi thật ra là nói đúng, ta chính là sợ ngươi cướp. Tuy rằng ngươi là muội muội của ta, nhưng thứ này ta cũng sẽ không cho ngươi."

"Xem ngươi kia, không phải là một khối đá phát sáng thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ? Chỉ sợ Dạ Minh Châu so với nó còn tốt hơn."

"Ta không cho là vậy. Thứ này nhất định là bảo bối, chính là ta không nhìn ra nó là vật gì thôi." Mạc Nhiên nghĩ nghĩ, đem khối đá đưa cho Nam Tầm Phong, để hắn nhìn một cái: "Điện chủ, ngài có biết đây là vật gì không?"

Nam Tầm Phong cũng không nhận ra khối đá là gì, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu nói: "Không biết." Đáp án ngắn gọn xúc tích, một chữ cũng không dư thừa, ngữ khí tuy rằng lạnh như băng, nhưng không có loại cảm giác khiến cho người ta cách xa ngàn dặm.

Đối với người bên cạnh, hắn tự nhiên sẽ không kháng cự, nhưng đối với người lạ, hắn cho tới bây giờ liền không thích tiếp xúc, cho dù là nói một câu hắn cũng không muốn.

"Mạc Nhiên, cho ta xem." Vân Khởi Vũ không đợi Mạc Nhiên trả lời, nàng đã đưa tay đem khối đá lấy tới nghiên cứu, kết hợp tin tức có được lúc trước trong ký hiệu liền đoán tác dụng của nó: "Đây rất có thể chính là chìa khóa mở ra Bặc Tâm Đài, ta ở trong ký hiệu mơ hồ thấy qua nó."

"Chìa khoá của Bặc Tâm Đài, Bặc Tâm Đài là gì?"

"Nói đơn giản một chút, Bặc Tâm Đài chính là truyền thừa Bặc Thiên Liệt lưu lại, nếu có được truyền thừa của hắn, tương lai nhất định ở trong giới phù văn có thể làm nên chuyện lớn, còn rất có khả năng là phù văn thần sư."

"Oa ~ co chuyện tốt như vậy sao? Vậy Bặc Tâm Đài ở nơi nào?" Mạc Nhiên đã khẩn cấp muốn đi đến cái Bặc Tâm Đài kia nhìn một cái. Nếu hắn có thể có được truyền thừa của Bặc Thiên Liệt, ngày sau có thể trở thành phù văn sư rất cường đại, đến lúc đó cũng không cần sợ gia hỏa đáng giận Liệt Huyết Thần Điện.

Bất quá thứ truyền thừa này cần có cơ duyên, nếu có duyên, tự nhiên sẽ nhận được, nếu là vô duyên, cưỡng cầu cũng vô dụng, cho nên vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong hiểu được đạo lý này, đem khối đá trả lại cho Mạc Nhiên, dù sao đây là đồ của hắn.

Nếu khối đá rơi vào trong tay người của tam đại gia tộc, chỉ sợ kết quả sẽ không giống như vậy, bọn hắn chắc chắc sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đem khối đá chiếm dụng, sau đó tranh đoạt truyền thừa của Bặc Thiên Liệt. Đáng tiếc bọn hắn có thể gặp được khối đá kia nhưng lại không cướp được, chỉ có thể đỏ mắt nhìn.

Bọn hắn mạo hiểm cửu tử nhất sinh tới đây tầm bảo, kết quả bảo không tìm được, tổn thương thì quá lớn, người tới cơ hồ đều chết hết sạch, còn lại không nhất định có thể sống sót trở về?

"Vân tỷ tỷ, Bặc Tâm Đài có phải ngay tại đối diện Vô Lộ Nhai không?" Mạc Yên hỏi, trước khi hỏi cũng đã đem hoàn cảnh xung quanh tỉ mỉ nhìn một lần, nhưng thủy chung cũng không thấy được con đường nào, cũng từng thử sử dụng khinh công hoặc phi hành thuật, nhưng vô dụng. Xung quanh Vô Lộ Nhai bố trí đầy các loại phù văn hạn chế pháp thuật và ma công, công phu phi thiên độn thổ ở trong này cũng không có đất dụng võ, muốn đi qua Vô Lộ Nhai cần có một biện pháp khác.

"Đúng, sau khi qua Vô Lộ Nhai là tới Bặc Tâm Đài." Vân Khởi Vũ sau khi trả lời liền cân nhắc biện pháp qua Vô Lộ Nhai.

Trong lòng có đường, lộ liền dưới chân. Kỳ thật ý tứ những lời này không khó lý giải, chính là xem ngươi có dám làm hay không mà thôi? Chỉ cần trong lòng nghĩ dưới chân có một con đường, sau đó đi qua Vô Lộ Nhai, có lẽ dưới chân của ngươi liền sẽ xuất hiện một con đường. Nhưng nếu đoán sai, liền sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, chết không có chỗ chôn.

Lấy tánh mạng làm tiền đặt cược, trong thiên hạ bao nhiêu người có can đảm này?

Không nói người trong thiên hạ, mọi người ở đây, nhất là người tam đại gia tộc, không một người nào, không có một ai dám hạ tiền cược lớn như vậy.

"Trong lòng có đường, lộ liền dưới chân." Vân Khởi Vũ đứng ở trên vách đá, nhắm chặt hai mắt, trong lòng lặng lẽ nghĩ tới những lời này, mang theo tôn kính, không có lòng tham lam ham muốn cá nhân, chỉ là đơn thuần nghĩ đi qua Vô Lộ Nhai, sau đó bước ra bước đầu tiên.

Lúc Vân Khởi Vũ bước bước đầu tiên, Nam Tầm Phong sốt ruột không thôi, lập tức đưa tay giữ chặt nàng: "Khởi Vũ, đừng loạn."

"Yên tâm đi, không có chuyện gì, mọi người xem dưới chân của ta."

"Dưới chân của nàng."

Mọi người cúi đầu hướng dưới chân Vân Khởi Vũ nhìn lại, phát hiện dưới chân của nàng lại xuất hiện một khối đá, một khối cũng chỉ đủ để đứng hai chân.

Nguyên lai đây là chỗ huyền cơ Vô Lộ Nhai, nhìn như không đường, kỳ thật đường ngay dưới chân, chỉ cần giẫm lên là được.

Người của tam đại gia tộc sốt ruột muốn qua Vô Lộ Nhai, đến phía trước tìm bảo, cho dù không chiếm được truyền thừa của Bặc Tâm Đài nhưng có được bảo bối gần đó cũng tốt, cho nên mỗi người đều vội vã đi tới phía trước. Bọn hắn nghĩ chỉ cần giống Vân Khởi Vũ bước ra, dưới chân liền sẽ xuất hiện tảng đá, an an ổn ổn đi qua, nhưng ai biết kết quả cũng chưa chắc như vậy.

"A!" Năm, sáu cao thủ tam đại gia tộc bởi vì bước hụt mà rơi vào vực sâu vạn trượng, chỉ để lại tiếng kêu sợ hãi, còn có tiếng vang dưới vực sâu truyền đến.

Phía trước có người rơi xuống vực sâu, người phía sau liền lập tức thu hồi bước chân, không dám đi lên phía trước.

Thật sự là kì quái, vì cái gì dưới chân Vân Khởi Vũ sẽ xuất hiện tảng đá, mà dưới chân của bọn hắn lại không có?

"Oa ~ thật sự là quá thê thảm nha!" Mạc Yên cúi đầu nhìn người rơi vào vực sâu, vui sướng khi người gặp họa, một chút cũng không đồng tình với những người này.

Bất quá bọn hắn thật sự thảm, một đống người đi thăm dò di tích, kết quả chỉ còn lại vài người, chỉ tiếc Đỗ Minh Nguyệt không ở trong đó.

Đỗ Minh nguyệt coi như là mạng lớn, thế nào cũng không chết, hiện tại không biết đã chạy đi đâu?

Người của tam đại gia tộc liên tiếp bị tổn hại, tử vong nghiêm trọng, đến cuối cùng thật sự không có biện pháp, đành phải hướng Vân Khởi Vũ xin giúp đỡ: "Vân cô nương, không, hẳn là gọi Điện chủ phu nhân mới đúng. Đắc tội ngài chính là Đỗ gia, chúng ta hai nhà Nghiêm, Trữ cùng ngài không oán không thù, xin Điện chủ phu nhân chỉ cho chúng ta một con đường sống."

Bọn hắn bây giờ đã minh bạch rồi, Vân Khởi Vũ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hiện tại chỉ có nàng mới có thể cho bọn hắn một con đường sống, nếu không bọn hắn chính là chết.

"Trong lòng có đường, lộ liền ở dưới chân, ta không phải nói rất rõ ràng sao?" Vân Khởi Vũ không hao tâm tư vì kẻ bên ngoài giải thích quá nhiều, bảo trì trạng thái vừa rồi, tiếp tục đi lên phía trước, nàng mỗi bước đi lên phía trước, dưới chân đều sẽ xuất hiện một tảng đá, sau khi nàng dời chân đi, tảng đá cũng sẽ biến mất không thấy nữa, vô luận nàng đi như thế nào, dưới chân nhiều nhất chỉ sẽ xuất hiện hai tảng đá.

Nam Tầm Phong do dự một chút, sau đó bắt đầu bước lên, dưới chân của hắn cũng xuất hiện tảng đá. Kế tiếp là Mạc Nhiên cùng Mạc Yên, hai người bọn họ tình huống cũng không quá lạc quan, sau khi bước lên, dưới chân thế nhưng không xuất hiện tảng đá, may mà Nam Tầm Phong đúng lúc đưa tay giữ chặt bọn hắn.

"May quá may quá, bằng không liền ngã xuống."

"Điện chủ, cám ơn ngài."

Nhưng Nam Tầm Phong đồng thời phải giữ chặt hai người, dưới chân chỉ có hai tảng đá, chống đỡ không được bao lâu.

Vân Khởi Vũ thấy Mạc Nhiên cùng Mạc Yên không thể đi qua Vô Lộ Nhai, vì thế gợi ý cho bọn hắn một chút: "Bài trừ tạp niệm, trong lòng kính ý, đừng ham muốn cá nhân, tham lam chi niệm."

Nghe xong chỉ thị của Vân Khởi Vũ, Mạc Nhiên cùng Mạc Yên liền minh bạch, lập tức điều chỉnh tâm tính, không nghĩ từ nơi này chiếm lấy thứ gì, tuy rằng không thể hoàn toàn vô niệm, nhưng ít nhất có thể trong lòng mang kính ý. Từ đó, dưới chân của bọn hắn cũng xuất hiện tảng đá, an an ổn ổn đi qua.

Người của tam đại gia tộc cũng nghe được Vân Khởi Vũ chỉ thị cho Mạc Nhiên và Mạc Yên, nhưng trong bọn họ rất ít người dám thử, những người khác thấy người khác thử thành công, mới dám đi theo.

Chỉ cần mang trong lòng kính ý, bài trừ tạp niệm, kỳ thật có thể dễ dàng đi qua Vô Lộ Nhai, đơn giản vô cùng. Qua Vô Lộ Nhai, phía trước chính là Bặc Tâm Đài, nói không chừng bọn hắn cũng có cơ hội tìm được bảo bối Bặc Thiên Liệt lưu lại.

Tuy rằng Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện rất mạnh, nhưng những thứ kia đều là vật vô chủ, người có duyên thì được, nếu bọn hắn cướp được, đó chính là của bọn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro