Chương 125: Kề vai chiến đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết được sự thật cần mười đóa Hắc Bạch Vân Nghê Hoa mới có thể trở thành ma thánh, biểu tình trên mặt Đỗ Minh Nguyệt trở nên dị thường khó coi, nàng thà rằng không tin sự thật này, cũng muốn lừa mình dối người cãi chày cãi cối: "Các ngươi đừng có ở trong này nói hưu nói vượn, loại người từ bên ngoài đến như các ngươi, đối với U Minh Tử Giới hiểu biết bao nhiêu? Đừng nói là thiên tài địa bảo của U Minh Tử Giới, chỉ sợ ngay cả thành lớn thành nhỏ của U Minh Tử Giới cũng còn không rõ ràng có bao nhiêu, ta sẽ không tin tưởng các ngươi. Vân Khởi Vũ, ta thừa nhận, ngươi thật sự có chút bản lãnh, hơn nữa mạng cũng đủ cứng, nhưng là không hơn. Cho dù ta không đối phó được với ngươi, ở U Minh Tử Giới người có thể đối phó ngươi còn nhiều, rất nhiều, riêng là Hắc Hồn Thần Điện đã đủ ngươi chết mấy trăm lần."

"Ngươi tin hay không đâu có gì liên quan tới ta? Người ăn Hắc Bạch Vân Nghê Hoa cũng không phải ta, người trúng độc cũng không phải ta, ta vì cái gì muốn ngươi tin tưởng? Cho là ngươi tin tưởng ta, đối với ta có chỗ tốt gì sao?" Vân Khởi Vũ chẳng hề để ý Đỗ Minh Nguyệt lừa mình dối người.

Nhưng mà chẳng hề để ý như vậy mới khiến cho Đỗ Minh Nguyệt càng thêm kích động sợ hãi, càng ngày càng tin tưởng sự thật nghe được, nhưng vẫn không muốn đối mặt với sự thật: "Đừng tưởng rằng ngươi giả bộ không thèm để ý chút nào là có thể lừa được ta? Vân Khởi Vũ, mặc kệ ngươi nói thật hay là giả, ngươi đều sống không được bao lâu. Đắc tội với Hắc Hồn Thần Điện cũng không phải là đơn giản như ngươi tưởng tượng, cho dù Hắc Hồn Thánh nữ giết không được ngươi, Hắc Hồn Điện chủ cũng sẽ phái những người khác tới giết ngươi, ngươi chờ chết đi."

"Vì cái gì Mạc Yên giết không được ta, ngươi đến bây giờ còn chưa hiểu sao?"

"Hừ, ngươi là phù văn thần sư, Thánh nữ đại nhân giết không được ngươi vậy cũng không có gì kỳ quái. Tuy rằng Thánh nữ đại nhân giết không được ngươi, nhưng ngươi chung quy chạy không thoát đuổi giết của Hắc Hồn Thần Điện, cho nên ngươi đắc ý không lâu nữa đâu."

"Ai ~ nói ngươi ngu xuẩn, thật đúng là ngu xuẩn. Ngươi cho là Dạ Văn đại sư vì sao lại đứng ở phía ta? Dạ Văn đại sư là người như thế nào, gặp người so với ngươi nhiều hơn rất nhiều, ngay cả hắn đều không dám ở trước mặt ta lỗ mãn, người thông minh một chút đều có thể hiểu được đạo lý trong đó, cho dù không biết mười phần, cũng biết vài phân chứ."

"Có ý tứ gì?" Đỗ Minh Nguyệt càng nghe càng hoảng, trong đầu xét lại người và chuyện có quan hệ với Vân Khởi Vũ, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng không thích hợp nàng liền càng khẩn trương sợ hãi.

Dạ Văn đại sư ở U Minh Tử Giới tuy rằng chưa tính là đại nhân vật, thực lực cũng không tính mạnh, nhưng hắn kiến văn quảng bác, đối với người và việc ở U Minh Tử Giới biết rất nhiều, cho nên mới có thể trở thành giám bảo sư của cửa hàng giám bảo. Người như vậy, không có khả năng tùy tiện làm việc, hắn giúp Vân Khởi Vũ, nguyên nhân tuyệt không đơn giản, trừ phi Vân Khởi Vũ có lai lịch lớn.

Chẳng lẽ Vân Khởi Vũ thật sự có lai lịch lớn, ngay cả bọn hắn Đỗ gia cũng không thể trêu vào?

Nghĩ đến có có thể như vậy, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng càng cuống, chính là tên đã lên dây, nàng không có lựa chọn khác. Bảo nàng hướng Vân Khởi Vũ cúi đầu xin lỗi, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

"Ngươi hi vọng Hắc Hồn Thần Điện tới giết ta như vậy, ta đây để cho Hắc Hồn Thần Điện đưa ngươi xuống địa ngục."

"Chỉ bằng ngươi? Đừng có ở nơi này mơ mộng hão huyền. Ta biết thuật phù văn của ngươi rất lợi hại, ta cũng biết Hắc Hồn Thần Điện đang tuyển nhận phù văn sư, chính là chỉ bằng ngươi một kẻ từ ngoài đến, còn không đủ là đối thủ Đỗ gia. Hơn nữa, Hắc Hồn Thần Điện có nhìn ngươi hay không, còn không nhất định?"

"Kết cục của kẻ khinh địch đều cũng thực thảm, ngươi có biết không?"

"Ngươi ~ "

Đỗ Minh Nguyệt vô luận là thuật phù văn hay là công phu miệng lưỡi đều đấu không lại Vân Khởi Vũ, hơn nữa Vân Khởi Vũ lai lịch thần bí, khiến nàng ta càng ngày càng sợ hãi, thậm chí có điểm hối hận lúc trước trêu chọc phiền toái này.

Vân Khởi Vũ chính là cố ý muốn chọc giận Đỗ Minh Nguyệt, đem nàng ta giống tên hề trêu đùa, đang muốn tiếp tục mở miệng châm chọc thì đột nhiên nghe được phía trước có tiếng vang thật lớn truyền đến, tiếng vang quá lớn, mặt đất đều chấn động.

"Sẽ không phải địa mạch lại phát sinh dị động chứ?"

"Không giống như vậy." Nam Tầm Phong lúc tiếng vang truyền đến cũng đã hộ tốt Vân Khởi Vũ, từ lúc bắt đầu cảnh giác sau lại trở nên kinh ngạc.

Phía trước chạy tới là Mạc Yên, nhìn qua rất chật vật, trên khuôn mặt xinh đẹp có vài vết thương, y phục trên người cũng bị phá không ít, lúc này nàng đang chạy thục mạng về phía trước, mà phía sau nàng có một mãnh thú thật lớn giống nham thạch đang truy đuổi nàng.

Mạc Yên chỉ lo chạy trối chết, không phát hiện phía trước có người, cho dù đã phát hiện cũng không thấy rõ ràng là ai, chính là liều mạng chạy.

Đỗ Minh Nguyệt thật ra thấy rõ ràng người chạy tới là Mạc Yên, nhưng nàng càng thấy rõ ràng mãnh thú thật lớn đang truy đuổi Mạc Yên, đó là Ngạnh Thứ Thú, hơn nữa là Ngạnh Thứ Thú trưởng thành.

"Ngạnh Thứ Thú, không thể tưởng được nó thế nhưng ở trong này."

Khó trách bọn hắn ở trong sơn động không tìm được Ngạnh Thứ Thú, nguyên lai là trốn dưới địa mạch.

Bởi vì là Ngạnh Thứ Thú, Đỗ Minh Nguyệt sợ hãi không thôi, chậm rãi lui về phía sau, muốn tìm cơ hội chạy trốn. Nếu chạy về phía sau nhất định sẽ gặp được cao thủ tam đại gia tộc, nàng tuy rằng đã dùng Hắc Bạch Vân Nghê Hoa, nhưng còn chưa thấy tác dụng gì, đừng nói đến trở thành ma thánh. Nếu hiện tại cùng cao thủ tam đại gia tộc động thủ, chết nhất định là nàng.

Chính là không đi, nàng cũng sẽ bị Ngạnh Thứ Thú giết chết.

Ngay tại lúc Đỗ Minh Nguyệt do dự, Mạc Yên đã chạy lại đây, phát hiện Nam Tầm Phong cùng Vân Khởi Vũ, hướng bọn hắn xin giúp đỡ: "Điện chủ, Vân tỷ tỷ ~ "

Xin giúp đỡ còn chưa nói xong, Nam Tầm Phong đã đi đến phía trước Mạc Yên, vì nàng đỡ Ngạnh Thứ Thú, chính là đưa tay một chưởng đã đem Ngạnh Thứ Thú đánh lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa lật trên mặt đất.

Vân Khởi Vũ tiếp được Mạc Yên sắp đứng không vững, quan tâm hỏi: "Mạc Yên muội muội, ngươi có khỏe không? Như thế nào trở nên chật vật như thế?"

"Vù vù ~" Mạc Yên thở từng ngụm từng ngụm, nửa ngày mới trả lời được: "Lúc trước núi đất rung chuyển, ta cùng ca ca rơi đến địa mạch liền phân tán, sau đó ta trong lúc vô ý gặp Sát Kiển, vì thế cùng hắn kết bạn đồng hành, cùng nhau tìm kiếm đường ra. Chính là không biết như thế nào, chúng ta đi tới một địa phương kỳ quái, nơi đó có rất nhiều cơ quan cùng trận pháp, ta cùng Sát Kiển không cẩn thận đụng tới một thứ, kết quả đưa tới rất nhiều Ngạnh Thứ Thú thật lớn. Sát Kiển vì để ta chạy thoát, tự mình dẫn đi ba con Ngạnh Thứ Thú, ta trong quá trình lẩn trốn, lại bị một con Ngạnh Thứ Thú quấy lấy."

"Nơi này tại sao có thể có nhiều Ngạnh Thứ Thú như vậy?"

"Ta cũng không biết, địa phương kia chúng ta còn chưa tiến vào cũng đã suýt chết. Cũng không biết tình huống của Sát Kiển bây giờ như thế nào, một mình hắn muốn đối phó với ba con Ngạnh Thứ Thú, ta thật sự lo lắng cho hắn." Mạc Yên nhìn phương hướng mình vừa thoát ra, trên mặt lộ vẻ lo lắng cho Sát Kiển.

Nếu không bởi vì nàng, Sát Kiển cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh, là nàng hại hắn.

Mạc Yên càng nghĩ càng sốt ruột, vì thế đem hi vọng ký thác đến trên người Nam Tầm Phong: "Điện chủ, ngươi có biện pháp cứu Sát Kiển không?"

Điện chủ ~ Đỗ Minh Nguyệt đã là lần thứ hai nghe được Mạc Yên gọi Nam Tầm Phong là Điện chủ, cho dù nàng tiếp tục đần độn, tiếp tục ngu xuẩn, tiếp tục ngớ ngẩn cũng đoán được thân phận của Nam Tầm Phong.

Không thể tưởng được hắn không ngờ là Điện chủ của Hắc Hồn Thần Điện, hắn chính là Điện chủ của Hắc Hồn Thần Điện. Mà hắn lại là trượng phu của Vân Khởi Vũ, vậy Vân Khởi Vũ chẳng phải là phu nhân của Hắc Hồn Thần Điện?

Khó trách bọn hắn chẳng đem Đỗ gia để vào mắt, khó trách Vân Khởi Vũ ngay cả Hắc Hồn Thần Điện còn không sợ. Không phải là bọn hắn không sợ, mà là bọn hắn căn bản không cần sợ.

Trời ạ! Nàng ta rốt cuộc trêu chọc hạng người gì vậy?

Đỗ Minh Nguyệt cho tới giờ khắc này mới hiểu được bản thân đã chọc tới phiền phức lớn như thế nào, đủ để Đỗ gia gặp phải họa sát thân. Kế sách tốt nhất hiện nay là tẩu vi thượng sách, nếu lưu lại, Vân Khởi Vũ nhất định sẽ không bỏ qua nàng ta.

Lúc Vân Khởi Vũ, Nam Tầm Phong lực chú ý đều ở trên người Ngạnh Thứ Thú, Đỗ Minh Nguyệt liền nhân cơ hội đào tẩu.

Mạc Yên nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt chạy trốn, nhắc nhở nói: "Vân tỷ tỷ, Đỗ Minh Nguyệt kia đào tẩu."

"Đi thì đi đi, dù sao tìm nàng ta rất dễ dàng. Hiện tại không có thời gian quản nàng ta, cứu người quan trọng hơn. Tầm Phong, thiếp tới giúp chàng, cùng lúc xử lý con Ngạnh Thứ Thú này, sau đó đi cứu Sát Kiển." Vân Khởi Vũ đi đến bên người Nam Tầm Phong, cùng hắn song song đứng, ý tứ đã rất rõ ràng, nàng muốn cùng hắn kề vai chiến đấu.

Thấy một màn như vậy, Mạc Yên trong lòng rất cảm động, cũng càng tâm phục khẩu phục. Phu nhân của Hắc Hồn Thần Điện bọn họ, trong lúc nguy cấp cũng không lựa chọn chạy trốn bảo mệnh, mà là lưu lại cứu đồng đội. Phu nhân như vậy, đương nhiên đáng giá bọn hắn tin phục, tôn kính.

Người giống như phu nhân mới chân chính xứng đôi với Điện chủ.

Nam Tầm Phong hiểu Vân Khởi Vũ, nếu để cho nàng giống một nữ nhân tránh ở phía sau hắn, cái gì cũng không làm, chỉ chờ hắn bảo hộ, nàng trăm triệu không tình nguyện. Cho nên để nàng cùng mình kề vai chiến đấu, là chuyện không thể cự tuyệt.

"Khởi Vũ, nàng có thể dùng thuật phù văn đem Ngạnh Thứ Thú tạm thời vây khốn, không cần quá lâu, chỉ cần vây khốn nó trong chốc lát, ta liền có thể một kích đem nó giết chết. Loại công kích này mỗi lần sử dụng nhất định phải cách thời gian một chén trà nhỏ, một kích không trúng, chúng ta nhất định phải chờ một thời gian chén trà mới có thể tiến hành công kích lần thứ hai. Thời gian một chén trà có thể xảy ra rất nhiều chuyện xấu, cho dù chúng ta có thể vượt qua, Sát Kiển chưa chắc có thể, cho nên chúng ta nhất định phải một kích liền trúng."

"Hẳn là không thành vấn đề." Vân Khởi Vũ đương trường dùng linh lực ở không trung vẽ ra một ký hiệu, sau đó hướng đến Ngạnh Thứ Thú.

Kia là một loại vây phù, có thể đem bất luận thứ gì vây khốn, chính là thuật phù văn của nàng còn quá yếu, không thể trói Ngạnh Thứ Thú quá lâu, bất quá vây khốn nó nháy mắt vẫn có thể.

Lúc Vân Khởi Vũ sử dụng thuật phù văn vây khốn Ngạnh Thứ Thú, hai tay Nam Tầm Phong đã ngưng tụ hắc khí như mực, một mũi tên nhọn trong suốt màu đen tím nấp trong trong hắc khí, theo hắn phóng ra bay về phía Ngạnh Thứ Thú.

Ngạnh Thứ Thú bị ký hiệu vây khốn, tạm thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý mũi tên nhọn xuyên qua thân thể nó.

"Rống ~" bị mũi tên nhọn xuyên qua thân thể, Ngạnh Thứ Thú phát ra một tiếng kêu đau đớn cường đại, khiến mặt đất chấn động, sau đó thân thể liền mềm xuống, nằm úp sấp xuống đất, chết.

Đỗ Minh Nguyệt kỳ thật trốn không xa, liền tránh ở một cái góc bí ẩn gần đó, tận mắt thấy Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong liên thủ, một kích đem Ngạnh Thứ Thú giết chết.

Hai người kia quá mạnh mẽ, cho dù cao thủ tam đại gia tộc bọn hắn liên hợp lại, cũng khó mà đánh chết một con Ngạnh Thứ Thú trưởng thành, nhiều nhất chỉ có thể đem nó làm bị thương, đánh đuổi, mà bọn hắn cũng phải trả giá rất lớn mới được.

Làm sao bây giờ? Chọc tới người lợi hại như thế, cho dù nàng ta thành ma thánh, cũng chưa hẳn là đối thủ! Hơn nữa nàng ta có thể trở thành ma thánh hay không còn chưa biết? Nàng ta dùng Hắc Bạch Vân Nghê Hoa mới một lát, thân thể một chút phản ứng cũng đều không có, giống như là ăn vật bình thường, không hề có tác dụng.

Chẳng lẽ đúng như Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện nói, phải có năm đóa Hắc Bạch Vân Nghê Hoa mới có thể tăng cường ma công, mười đóa mới có thể trở thành ma thánh sao?

Nói đùa gì vậy, một đóa Hắc Bạch Vân Nghê Hoa cũng đã khó lấy, huống chi là mười đóa. Cho dù đem cả U Minh Tử Giới lật lên, chỉ sợ cũng tìm không được mười đóa Hắc Bạch Vân Nghê Hoa?

Hiện tại muốn mấy cái này cũng quá sớm, nàng ta vẫn là ngẫm lại như thế nào tránh thoát một kiếp này đi. Hiện giờ không thể quay về Đỗ gia, cũng không thể nghênh ngang xuất hiện ở Bà La thành, nàng thật sự là hối hận! Hối hận đến xanh ruột.

Nam Tầm Phong kỳ thật biết Đỗ Minh Nguyệt tránh ở phụ cận, nhưng hắn không có thời gian đi để ý nàng ta, ddem nàng ta trở thành một con kiến, một tiểu nhân vật, giết dễ như trở bàn tay, không quan trọng.

"Đây là Ngạnh Thứ Thú a! Quả nhiên đủ cứng rắn, chỉ sợ ngay cả Ngự Linh Thần Liêm cũng khó đem nó bổ ra." Vân Khởi Vũ đang nghiên cứu da của Ngạnh Thứ Thú, phát hiện thật sự là cứng rắn, đột nhiên thầm nghĩ: "Tầm Phong, nếu như có thể đem da Ngạnh Thứ Thú làm thành quần áo, có thể đao thương bất nhập không?"

"Có lẽ có thể." Nam Tầm Phong đem thi thể Ngạnh Thứ Thú thu vào trong không gian, không lãng phí thời gian đi nghiên cứu, xem phương hướng phía trước, hỏi: "Sát Kiển chính là ở hướng kia?"

Mạc Yên biết Nam Tầm Phong hỏi nàng, gật đầu trả lời: "Vâng. Bên kia là nơi kỳ quái, mọi người phải cẩn thận, Ngạnh Thứ Thú đặc biệt nhiều."

"Khởi Vũ, trước tiên chuẩn bị tốt vài đạo vây phù, một hồi phải dùng đến."

"Yên tâm, chuyện phù văn liền giao cho thiếp." Vân Khởi Vũ vỗ vỗ ngực cam đoan nói, lần đầu tiên cảm thấy được chiến đấu đúng là một việc vui sướng.

Sở dĩ cảm thấy khoái hoạt, không phải bởi vì chiến đấu thích thú, mà là người cùng nàng chiến đấu là Nam Tầm Phong, là nam nhân nàng yêu, là trượng phu của nàng. Nàng thích cùng hắn cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, với nguy hiểm, chẳng sợ phải đối mặt với chuyện nguy hiểm như thế nào, chỉ cần có thể cùng hắn ở một chỗ, nàng liền vui vẻ.

Nàng không biết phía trước sẽ có nguy hiểm gì, nhưng nàng lại một chút cũng không sợ hãi, bởi vì bên người có hắn.

Vân Khởi Vũ cùng Nam Tầm Phong và Mạc Yên đi vào nơi Ngạnh Thứ Thú tích tụ, cái địa phương nguy cơ trùng trùng, cửu tử nhất sinh.

Đỗ Minh Nguyệt không dám đi theo, trong lòng hâm mộ ghen tị hận. Nam nhân đầu tiên nàng ta trúng ý không ngờ là Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện, mà nàng từ lúc bắt đầu liền xem thường người không ngờ là phu nhân Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện. Hiện giờ Hắc Bạch Vân Nghê Hoa đã bị nàng ăn, ba đại gia tộc sẽ không bỏ qua cho nàng, Vân Khởi Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Khoan đã, nàng ta kỳ thật có thể làm như vậy.

Đỗ Minh Nguyệt linh quang chợt lóe, nghĩ tới một mưu kế, lộ ra tươi cười âm hiểm, sau đó quay đầu chạy, cố ý đem bộ dạng mình biến thành thực chật vật.

Lúc trước, cao thủ của ba đại gia tộc còn đang tìm Đỗ Minh Nguyệt, khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt chật vật chạy về, lập tức tiến lên đem nàng ta vây quanh.

"Đỗ Minh Nguyệt, rốt cuộc tìm được ngươi, nhanh đem Hắc Bạch Vân Nghê Hoa giao ra đây."

"Mau giao ra đây, bằng không muốn ngươi chết không có chỗ chôn."

Đỗ Minh Nguyệt giả bộ đáng thương, yếu ớt nói: "Ta cũng muốn giao ra a! Chính là Hắc Bạch Vân Nghê Hoa đã không còn trên người của ta, bị Vân Khởi Vũ đoạt đi rồi, các ngươi muốn ta giao ra như thế nào đây? Nếu không tin, các ngươi có thể tới lục soát, tùy tiện lục soát. Nếu không phải Hắc Bạch Vân Nghê Hoa bị Vân Khởi Vũ đoạt, ta sẽ trở về sao? Ta đã sớm tìm một chỗ trốn đi dùng."

Dù sao sau khi nàng ta dùng Hắc Bạch Vân Nghê Hoa cũng không thấy có tác dụng gì, đem chuyện này toàn bộ đổ lên trên người Vân Khởi Vũ, có thể vì nàng ta giảm đi rất nhiều phiền toái. Hơn nữa nàng ta sẽ không nói cho những người này thân phận chân chính của Vân Khởi Vũ, lại càng không nói cho bọn hắn biết Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện chính là trượng phu của Vân Khởi Vũ, để cho bọn họ đi tìm Vân Khởi Vũ gây phiền phức, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, dù sao đều đối với nàng ta có lợi.

Không ai biết Đỗ Minh Nguyệt có chủ ý gì, nhưng nàng nếu nói tùy tiện lục soát, có thể thấy được Hắc Bạch Vân Nghê Hoa thật sự đã không còn trên người nàng ta.

Lúc này, có mấy người đệ tử chợt nhớ tới một việc, kinh ngạc nói: "Ai nha ~ lúc trước rơi đến địa mạch, bên cạnh ta đứng một người giống Vân Khởi Vũ. Chính là lúc ấy ta không chú ý, nhìn thoáng qua cảm thấy quen mắt, nghĩ đến nàng là đệ tử nhà ai, cũng không nghĩ nhiều."

"Ta cũng nhớ tới. Nữ nhân kia giống như đích thật là Vân Khởi Vũ, bên người nàng còn có một nam nhân lạ mặt, hẳn là trượng phu của nàng."

"Các ngươi sao không nói sớm?" Cao thủ các gia tộc biết được việc này, tức giận không thôi. Nhưng Hắc Bạch Vân Nghê Hoa đã rơi vào trong tay Vân Khởi Vũ, người lại không biết tung tích, bọn hắn có thể làm sao?

Cao thủ mấy nhà thật sự là tức giận, bất quá bọn hắn chính là mắng Đỗ Minh Nguyệt vài câu, cũng không làm gì nàng ta, dù sao nàng ta là thiên tài Đỗ gia, nếu như không có Hắc Bạch Vân Nghê Hoa, không ai ngốc đi trêu chọc Đỗ gia. Đỗ gia chính là thế lực bên ngoài của Hắc Hồn Thần Điện, đắc tội phiền toái cũng không nhỏ.

Đỗ Minh Nguyệt chịu các đại cao thủ nhục mạ, trong lòng tuy rằng khó chịu, nhưng nàng ta vẫn chịu đựng, lúc này mới phát hiện tình huống của Đỗ Thanh Sơn.

Đỗ Thanh Sơn bởi vì Đỗ Minh Nguyệt mang theo Hắc Bạch Vân Nghê Hoa chạy trốn bị liên luỵ, bị cao thủ các đại gia tộc chỉnh thật thảm, toàn thân đều là vết thương lớn nhỏ, ngay cả đệ tử Đỗ gia cũng như vậy, ở trước mặt người Nghiêm gia cùng Ninh gia, bọn hắn hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, trong lòng hận thấu Đỗ Minh Nguyệt. Thế nhưng bọn hắn chỉ là đệ tử bình thường, Đỗ Minh Nguyệt còn lại là thiên tài Đỗ gia, Đỗ gia cho dù vứt bỏ bọn hắn, cũng sẽ không buông bỏ Đỗ Minh Nguyệt.

Đây là đãi ngộ khác nhau giữa thiên tài cùng người bình thường.

Về phần đầu sỏ Đỗ Minh Nguyệt gây nên những thương tổn này, những người này chết sống hoàn toàn không trọng yếu, ngay cả Đỗ Thanh Sơn nàng ta cũng không để ở trong lòng. Tuy rằng Đỗ Thanh Sơn là thúc thúc của nàng ta, hơn nữa là một cái thúc thúc rất thương yêu nàng ta, nhưng ở ích lợi trước mặt, ngay cả thân cha nương đều không trọng yếu, huống chi là thúc thúc.

Hiện giờ nàng có thể trở về đến Đỗ gia, chính là không biết Hắc Bạch Vân Nghê Hoa mình ăn vào kia rốt cuộc có tác dụng hay không? Vạn nhất đúng như Hắc Hồn Điện chủ nói, một đóa là trí mạng độc dược, nàng kia chẳng phải là mạng không còn lâu nữa sao?

Chết tiệt Vân Khởi Vũ, cho dù chết, ta cũng sẽ kéo ngươi đi cùng.

Vân Khởi Vũ hiện tại đã sớm đem Đỗ Minh Nguyệt loại người không trọng yếu ném lên chín tầng mây, giờ phút này đang theo Nam Tầm Phong cùng Mạc Yên tiến đến cứu Sát Kiển.

Theo như lời Mạc Yên, phía trước nguy cơ trùng trùng, bọn họ từng bước cẩn thận, nếu không có thể gặp phiền phức thật lớn, còn có thể là nguy hiểm trí mạng.

"Đợi một chút." Vân Khởi Vũ phát hiện chỗ không thích hợp, lập tức gọi lại Nam Tầm Phong cùng Mạc Yên.

Nam Tầm Phong không rõ, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hai người không thấy là chỗ này có điểm kỳ quái sao?"

"Cái chỗ này vốn đã kỳ quái mà."

"Ta không chỉ cái này, mà là đồ án trên vách đá trên đường đi. Hai người có thể không chú ý, nhưng ta có. Bất kể là đá to hay là đá nhỏ, mặt trên đều có một chút đồ án kì kì quái quái, có điểm giống ký hiệu trong phù văn, nhưng lại không giống hoàn toàn. Chỉ cần là nơi có đồ án xuất hiện, sẽ có vật âm dương đối nghịch xuất hiện. Lúc mới bắt đầu là mặt trời cùng ánh trăng, ánh trăng là âm, mặt trời là dương, âm dương tương đối, sau đó là người, đầu tiên là một người, bụng là âm, lưng là dương, sau đó là hai người, nữ nhân là âm, nam nhân là dương, mặc dù là động vật cũng sẽ xuất hiện nhất thư (con cái) nhất hùng (con đực), âm dương tương đối."

"Vân tỷ tỷ, ngươi nói cái này quả là huyền ảo, không rõ." Mạc Yên nghe không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý.

"Khởi Vũ, ý của nàng là, nơi đây cấu tạo lấy âm dương bổ trợ cho nhau?"

"Có thể là vậy. Nơi này rất rõ ràng không phải nơi tự nhiên hình thành, mà là được kiến tạo. Nhưng là dưới địa mạch kiến tạo một cái cung điện phức tạp lại lớn như thế, không phải chuyện dễ dàng. Cho dù kiến thành, cũng sẽ vì địa mạch dị động mà tùy thời bị phá hủy. Trừ phi lấy phương pháp khác biệt, củng cố nơi đây, để nơi này bị địa mạch dị động ảnh hưởng ít nhất. Trong thiên địa phần lớn sự vật đều có âm dương, địa mạch cũng sẽ không nằm ngoài. Hỏa địa mạch thuần dương, nếu ta đoán không sai, nơi này là lấy đá cực âm kiến tạo, nhưng người kiến tạo không muốn địch nhân biết được đạo lý trong đó, nhưng lại muốn cho hậu thế hiểu được huyền cơ nơi đây, cho nên mới ở trên thạch bích khắc đồ án âm dương tương đối."

"Ngươi sao có thể xác định ý của người kiến tạo là như thế?"

"Là đồ án nói cho ta biết. Đồ án này thật ra là dùng ký hiệu khắc thành, nếu nói chúng nó chính là ký hiệu cũng không đúng, bởi vì chúng nó không đủ đầy đủ, cho nên phát huy không được tác dụng của ký hiệu. Hơn nữa chỗ chúng ta bây giờ cũng không giống như mắt thường thấy được, chân thật trước mặt hẳn là ~" Vân Khởi Vũ nhắm mắt lại, dùng linh lực thăm dò diện mạo thực của sự vật chung quanh.

Nguyên lai thuật phù văn còn có thể dùng như vậy, không sai không sai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro