Chương 115: U Minh Tử Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Bách Hà, Lạc Bất Bại, La Sinh Đường, La Sinh Hương, mấy chục cao thủ Thiên Cơ Lâu cùng tử sĩ và Khôi Lỗi bọn chúng mang đến, mỗi kẻ đều hận không thể đem Vân Khởi Vũ bầm thây vạn đoạn, cho nên dù biết Vân Khởi Vũ là nữ nhân, bọn hắn cũng sẽ không mềm lòng.

"Động thủ đi, tốc chiến tốc thắng, nếu để lâu không khéo sẽ có biến, nếu Lạc Bất Phàm đến đây, hai người đạt đến tiên cảnh bọn họ sẽ liên thủ, phần thắng của chúng ta sẽ không nhiều. Nếu như đối phó riêng một người, vậy thì nắm chắc." La Sinh Hương vẫn thông minh giống như trước đây, nắm rõ cục diện, bất cứ lúc nào chỗ nào đều có thể định ra đối sách chính xác.

Vân Khởi Vũ vẫn rất khâm phục La Sinh Hương, nếu La Sinh Hương là một người hiểu chuyện biết đúng sai, có lẽ nàng nguyện ý làm bằng hữu của người này, chỉ tiếc La Sinh Hương vì giúp ca ca của mình, đem trí tuệ dùng vào con đường bất chính, vì đạt được mục đích, không từ bất kì thủ đoạn âm tàn nào.

Người như vậy, giữ lại cuối cùng cũng là hậu hoạn, không bằng sớm trừ bỏ.

Nghe La Sinh Hương nói, La Sinh Đường là người đầu tiên bắt đầu hành động, bất quá cũng không phải chính bản thân hắn động thủ, mà là ra lệnh cho tử sĩ tiến hành công kích: "Giết nàng."

Tử sĩ La gia tuy rằng không giống Khôi Lỗi Lạc Bách Hà mang đến, nhưng bản chất bọn hắn là giống nhau, toàn bộ đều là bị người khống chế, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa bởi vì liên quan đến thuốc độc, lực công kích so với người thường mạnh hơn gấp mấy lần.

Đối mặt với công kích của tử sĩ, Vân Khởi Vũ cũng không lo lắng, vận hành Mê Hoa Kiếm Vũ, dùng vô số cánh hoa đánh lui tử sĩ, đem bọn họ giết chết.

Đám tử sĩ này nhìn thì lợi hại, nhưng một chiêu đã bị nàng đánh ngã toàn bộ, điều này làm cho nàng cảm thấy không bình thường. Lấy trí tuệ của La Sinh Hương, tuyệt đối không thể sử dụng loại chiêu thức vô dụng này để đối phó nàng, trong chuyện này nhất định có điều kỳ quặc.

Sau khi toàn bộ tử sĩ ngã xuống, La Sinh Đường cùng La Sinh Hương cũng không có bất kỳ động tác gì, đứng nguyên tại chỗ bất động, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân Khởi Vũ, vẻ mặt như đã thực hiện được âm mưu.

Kế tiếp, Lạc Bách Hà bắt đầu công kích, nhưng cũng là để đám Khôi Lỗi mang theo động thủ, chính mình ở bên cạnh xem cuộc chiến: "Đi."

"Cha, biện pháp như thế thật sự có thể hữu dụng sao? Nếu vô dụng, chúng ta sẽ lãng phí rất nhiều Khôi Lỗi. Tuy rằng Khôi Lỗi này có thể tiếp tục tạo ra được, nhưng tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực, nếu lại muốn có nhiều như này, chỉ sợ cần vài chục năm nữa!" Lạc Bất Bại có điểm tiếc đám Khôi Lỗi này.

Những năm gần đây hắn sở dĩ dám gây sự cùng Lạc Bất Phàm, giành thắng lợi cho cha, cũng là bởi vì có đám Khôi Lỗi này, nếu Lạc Bất Phàm thực đụng đến một sợi lông của hắn, hắn sẽ để đám Khôi Lỗi này tiêu diệt Lạc Bất Phàm. Nói dễ hiểu chính là, đám Khôi Lỗi này nhưng thật ra là vì Lạc Bất Phàm mà chuẩn bị, nhưng hiện tại lại dùng trên người Vân Khởi Vũ.

Dùng Khôi Lỗi đối phó với Vân Khởi Vũ rồi, vậy sau này lấy cái gì để đối phó với Lạc Bất Phàm? Hắn cũng rất hận Lạc Bất Phàm.

"Chỉ cần có được Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, lãng phí đám Khôi Lỗi này thì có là cái gì?"

"Đúng, có đủ Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, chúng ta là có thể đạt đến tiên cảnh, tới lúc đó không cần sợ Lạc Bất Phàm cùng Lạc Bách Xuyên."

"Không cần sợ bọn hắn thôi ư? Ngay cả Lạc Tước Tuyết cũng không phải sợ." Lạc Bách Hà oán hận cùng khinh thường Lạc Tước Tuyết.

Lạc Tước Tuyết ngoài mặt thì giúp phụ tử hai bọn hắn phụ tử hai, nhưng kỳ thật căn bản là xem thường bọn hắn, trong mắt Lạc Tước Tuyết, thủy chung đều cảm thấy Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm xuất sắc hơn.

Lão gia hỏa này đã xem thường phụ tử hai bọn hắn như vậy, thì bọn hắn sẽ cho hắn xem một cái, cho hắn biết lợi hại của phụ tử hai bọn hắn.

"Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta cũng không cần e ngại bất luận kẻ nào, ha ha ~" Lạc Bất Bại bắt đầu ảo tưởng cảnh chính mình xưng bá Lạc Vân đại lục, ngửa mặt lên trời cười to, trong lúc vô ý thấy hai huynh muội La Sinh Đường cùng La Sinh Hương, còn có Thiên Cơ Lâu, những người này cũng lộ ra biểu tình tham lam, hiển nhiên cũng đánh chủ ý lên Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm trên người Vân Khởi Vũ.

Lạc Bất Bại trong lòng có điểm sốt ruột, ở bên tai Lạc Bách Hà thấp giọng hỏi: "Cha, nếu giết Vân Khởi Vũ, những người này cũng sẽ cướp đoạt Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm, vạn nhất chúng ta cướp lấy thì bọn chúng làm sao bây giờ?"

"Hư ~ không được nói." Lạc Bách Hà dùng tay làm dấu im lặng, không cho Lạc Bất Bại nói lung tung, miễn đưa tới phiền toái không cần thiết. Hiện tại quan trọng nhất chính là giết Vân Khởi Vũ trước, chuyện sau này hắn đã có biện pháp.

Nhưng cũng như vậy, La Sinh Đường cùng La Sinh Hương cũng đánh chủ ý như vậy, Lạc Bách Hà có kế sách của hắn, bọn hắn cũng có mưu lược của mình, bất quá tất cả phải chờ giết được Vân Khởi Vũ mới có thể lo liệu.

Vân Khởi Vũ lúc này đang bị một đám Khôi Lỗi vây đánh, đám Khôi Lỗi này không giống tử sĩ, bọn chúng đều là không có sinh mạng, cho dù bị thương trí mạng cũng sẽ không chết, bị đánh ngã còn có thể đứng lên lại, sức chiến đấu không giảm.

Thứ này thật đúng là khó giải quyết, ghê tởm hơn chính là nàng cảm giác khí lực trên thân thể mình giống như đang bị chậm rãi hút ra, rõ ràng không tốn nhiều sức lực, nhưng mệt đến mức vung lên Ngự Linh Thần Liêm cũng khó khăn.

Sao lại thế này?

Mặc kệ, trước đem những Khôi Lỗi này giải quyết rồi nói sau.

Mê Hoa Kiếm Vũ công kích vô dụng đối với Khôi Lỗi, Vân Khởi Vũ liền dùng Ngự Linh Quyết, điều động thiên địa nguyên khí chung quanh, mượn dùng linh lực ở xung quanh đối phó với Khôi Lỗi.

Nơi này là sâu trong rừng, nơi nơi rậm rạp hoa cỏ cây cối, sinh linh duy nhất có thể mượn dùng chính là thực vật.

"Vạn vật hữu linh."

Ngự Linh Quyết tầng thứ nhất theo Vân Khởi Vũ điều động mà vận chuyển thiên địa nguyên khí, thực vật chung quanh cảm ứng được lời nàng gọi, sôi nổi đáp lại, hàng vạn cây cỏ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh tốc sinh trưởng, sau đó công kích Khôi Lỗi, hoặc là đem bọn chúng chia năm xẻ bảy, hoặc là đem bọn chúng quấn lấy, không để cho bọn chúng công kích Vân Khởi Vũ.

La Sinh Đường cùng La Sinh Hương thấy khí lực của Vân Khởi Vũ giảm bớt, còn tưởng rằng mưu kế sắp được thực hiện, ai ngờ cỏ cây xung quanh đột nhiên biến lạ, không chỉ đem Khôi Lỗi công kích Vân Khởi Vũ chế phục, mà còn muốn công kích bọn hắn.

"Tình huống không ổn, mọi người cẩn thận." La Sinh Hương hô lớn, trong tay kiếm sớm lộ ra, đem cỏ cây muốn công kích nàng chặt đứt.

Những người khác cũng vậy, mọi người vây quanh lại một chỗ, ứng phó công kích của những cây cỏ biến dị kia.

Tình huống thay đổi đột ngột như vậy, La Sinh Đường phi thường khó chịu, tức giận hỏi: "Ngươi không phải nói kế hoạch này chắc như đinh đóng cột sao? Vì sao lại biến thành như vậy?"

"Đám cây cỏ này không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên biến lạ, giúp Vân Khởi Vũ, đây là chuyện ta rất bất ngờ."

"Vân Khởi Vũ chết tiệt này, mạng lớn như vậy? Thế nào cũng không khiến nàng ta chết được."

"Bây giờ không phải lúc thảo luận nàng ta mạng lớn hay khôg lớn, mà là phải nghĩ cách ứng phó đám cây cỏ này, nếu không đem chúng giải quyết, người chết sẽ chính là chúng ta." Lạc Bách Hà nhắc nhở, kiếm trong tay không ngừng múa may, chặt đứt công kích của cỏ cây.

Nhưng đám cây cỏ này dường như không biết ngừng, chặt đứt xong lại dài thêm ra, tiếp tục công kích bọn hắn.

"Các ngươi mau nghĩ biện pháp a!" Lạc Bất Bại sắp chống đỡ không được, tuy rằng rất muốn giết Vân Khởi Vũ, nhưng hắn càng lo cho cái mạng nhỏ của mình. Hắn không muốn lấy mạng của mình đi đổi với Vân Khởi Vũ đâu.

Các vị cường giả Thiên Cơ Lâu vẫn luôn không nói gì, thẳng đến khi tình huống phát sinh bọn họ mới lên tiếng: "Đây là một loại năng lực bí ẩn, mượn lực của sinh linh xung quanh, hiện giờ chúng ta chỉ có một phương pháp ứng đối, chính là đem toàn bộ sinh linh xung quanh hủy diệt hết."

"Trên người ta vừa vặn có một loại lửa có thể thiêu hủy sinh linh, xem ta một mồi lửa đốt. toàn bộ bọn chúng đây."

Một cường giả Thiên Cơ Lâu dùng một chưởng đánh ra rất nhiều quả cầu lửa, quả cầu lửa này rơi đến đâu, nơi đó lập tức có lửa lớn dấy lên, đem cỏ cây xung quanh nháy mắt thiêu thành tro tàn.

Không bao lâu, cỏ cây xung quanh liền toàn bộ bị chết cháy, rừng cây vốn rậm rạp hiện tại biến thành một mảnh than cốc, không một chút mầm sống.

Không có cỏ cây trợ giúp, Vân Khởi Vũ lâm vào tình cảnh vô cùng bất lợi, bết bát hơn chính là nàng hiện tại rút không ra một chút khí lực, ngay cả đứng thẳng cũng đều rất miễn cưỡng, không thể không dùng Ngự Linh Thần Liêm chống đỡ, nửa quỳ trên mặt đất.

Triệu chứng của nàng hình như là trúng độc.

  Lúc này, tiếng của Tiểu Tử từ đáy lòng truyền ra: "Mẹ, người trúng độc, nếu không nhanh chóng giải độc, công lực của người đang chậm rãi tan hết. Trong phòng nhỏ đầu tiên của Tử Ngọc Linh Hạp có Giải Độc Đan, người nhanh lấy ra ăn. Bất quá ăn Giải Độc Đan cũng phải chờ một lát mới có thể giải độc, trong khoảng thời gian này người sẽ vô cùng nguy hiểm, nhanh vào Tử Ngọc Linh Hạp trốn đi." 

"Được." Vân Khởi Vũ dựa theo lời Tiểu Tử theo nói, từ trong Tử Ngọc Linh Hạp xuất ra Giải Độc Đan, chính là vừa mới chuẩn bị ăn vào, đột nhiên một cái lồng sắt lớn từ trên trời giáng xuống, đem nàng nhốt vào trong.

Cái lồng sắt lớn này chỉ dùng một loại chất liệu đặc biệt chế tạo thành, toàn thân trong suốt phát ra kim quang, người bị nhốt bên trong không thể thi triển võ công cùng thần chú, giống như biến thành người bình thường, căn bản không có cách thoát ra.

"Tiểu Tử, đây là cái gì? Ta bị nhốt lại, không có biện pháp trốn vào Tử Ngọc Linh Hạp."

"Cái này hay như là Kim Hồn Tù, có thể nhốt cường giả đạt đến tiên cảnh, nhưng chỉ có thể nhốt trong một khắc, hơn nữa Kim Hồn Tù chỉ có thể dùng một lần."

"Một khắc, chừng này thời gian mọi chuyện có thể thay đổi rất nhiều."

Một khắc chính là mười lăm phút, mười lăm phút cũng đủ để đám người La Sinh Đường, La Sinh Hương giết nàng mấy chục lần.

Nàng nên làm thế nào bây giờ.

La Sinh Hương ném ra Kim Hồn Tù, nhốt Vân Khởi Vũ, sau đó sốt ruột nói với La Sinh Đường: "Ca ca, nhanh động thủ, thời gian của chúng ta không có nhiều."

"Biết rồi." La Sinh Đường cầm kiếm vọt vào trong Kim Hỗn Tù, tính giết chết Vân Khởi Vũ, sau đó cướp đoạt đồ đạc trên người nàng.

Lạc Bách Hà đương nhiên sẽ không để cho La Sinh Đường có cơ hội như vậy, gọi Lạc Bất Bại, cùng xông vào: "Bất Bại, mau ra tay, muộn thì chúng ta cái gì cũng không chiếm được."

"Cha, con biết rồi."

Không chỉ Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại, mấy người Thiên Cơ Lâu cũng tiến vào. Ai lại không muốn Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm? Hành động giết chết Vân Khởi Vũ lần này chỉ là thứ hai, kỳ thật mục đích của bọn chúng thực sự là cướp đoạt Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm trên người Vân Khởi Vũ. Vân Khởi Vũ hiện tại đã không có sức phản kháng, ai tới cướp đồ trước chính là của người đó, cho nên không ai nguyện ý rơi xuống thế hạ phong.

Tất cả mọi người vọt vào Kim Hỗn Tù, bởi vì bọn chúng là người sử dụng, cho nên Kim Hồn Tù không có hạn chế đối với bọn chúng, chỉ hạn chế riêng đối với Vân Khởi Vũ.

"La Sinh Đường, La Sinh Hương, các ngươi muốn độc chiếm phải không? Lúc trước đã nói, mọi người liên thủ đối phó Vân Khởi Vũ, sau đó chia đều đồ đạc của nàng, các ngươi muốn nuốt lời sao?" Lạc Bách Hà vừa tiến đến liền chất vấn huynh muội La Sinh Đường cùng La Sinh Hương, mặc dù là đồng minh, nhưng bọn chúng cũng có tâm tư khác, cũng không phải chân chính đứng cùng một chiến tuyến.

"Đồ còn không tới tay, các ngươi gấp cái gì? Chờ lấy được tự nhiên sẽ phân cho các ngươi." La Sinh Đường phản bác, trong lòng kỳ thật không tính toán như vậy.

Đồ tới trong tay hắn làm sao có thể cho người khác? Nằm mơ.

"Chờ tới tay, chờ tới tay không biết ngươi còn có thể chia ra hay không?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Đơn giản, chúng ta là người chia."

"Nằm mơ. Nếu để cho các ngươi cầm, các ngươi còn có thể chia ra sao?"

La Sinh Đường cùng Lạc Bách Hà ầm ĩ lên, đôi bên không ai chịu nhường ai.

La Sinh Hương thật sự là không có cách nào khác, đành phải khuyên khuyên bọn chúng: "Các ngươi yên tính lại, đồ còn chưa tới tay các ngươi đã liền nội chiến, chờ tới lúc có được tiếp tục ầm ĩ cũng không muộn. Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, các ngươi lại ồn ào như vậy, đợi lát nữa một viên Bạch Tinh Linh Thạch cũng không chiếm được. Trước tiên đem Vân Khởi Vũ giết rồi nói sau, miễn cho cành mẹ đẻ cành con."

"Người này để chúng ta giết." Người Thiên Cơ Lâu vừa nói, mấy người liền tiến lên, quyết giết chết Vân Khởi Vũ, nhưng không ai biết bọn hắn kỳ thật đã đánh chủ ý lên Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm.

Chỉ cần có thể tiếp cận Vân Khởi Vũ, như vậy những thứ trên người Vân Khởi Vũ sẽ thần không biết quỷ không hay đều về tay bọn hắn, về phần La Sinh Đường, La Sinh Hương còn có Lạc Bách Hà, bất bình cũng đành chịu.

Vân Khởi Vũ hiện tại chính là người bình thường, không có thần khí trong thủ, không một chút năng lực phản kháng nào, thấy tất cả mọi người xông tới, trong lòng càng thêm sốt ruột.

Nàng còn muốn đến U Minh Tử Giới tìm Tầm Phong, không thể chết ở chỗ này.

Đúng rồi, U Minh Tử Giới.

Hiện tại quản không được nhiều như vậy, chỉ có sử dụng U Minh Hắc Ngọc đi U Minh Tử Giới, nàng mới có một đường sống. Dù sao nàng cũng tính đi U Minh Tử Giới, vừa lúc. 

Vân Khởi Vũ không tiếp tục do dự, cầm U Minh Hắc Ngọc, trong lòng nghĩ tới U Minh Tử Giới.

Người Thiên Cơ Lâu vừa thấy được U Minh Hắc Ngọc, bị dọa đến sắc mặt đại biến, kinh hoảng hô to: "Nhanh chóng lui lại, mau."

La Sinh Đường, La Sinh Hương còn có Lạc Bách Hà, Lạc Bất Bại còn tưởng rằng mấy tên Thiên Cơ Lâu kia là cố ý muốn bọn chúng rời đi, sau đó đem Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm trên người Vân Khởi Vũ chiếm dụng, cho nên cũng không có nhúc nhích, như cũ chờ đợi nguyên tại chỗ.

Nhưng chuyện kế tiếp phát sinh quá nhanh, quá đột ngột, bọn hắn căn bản không có thời gian phản ứng, cả người trực tiếp chìm vào bóng tối.

Sau khi U Minh Hắc Ngọc khởi động, mặt đất xung quanh trong vòng mười trượng đều tỏa ra một làn sương mù đen đặc như mực, nháy mắt nuốt lấy hết tất cả mọi người.

"Đã xảy ra chuyện gì? Đây này là cái gì?"

"Chúng ta bây giờ rốt cuộc đang ở đâu?"

La Sinh Đường cùng Lạc Bất Bại ở trong sương mù dày đặc không nhìn thấy rõ phía trước mà va vào nhau, phát ra tiếng gào đau đớn.

Lạc Bách Hà tuy rằng đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng hắn cũng sợ hãi, hai chân đều như nhũn ra.

La Sinh Hương ngày thường bình tĩnh đã hoàn toàn mất hết, kích động nghĩ không ra đối sách gì, chỉ biết là lúc này gặp phải tình huống nào, lớn tiếng nói: "Không tốt, đây là hiện tượng U Minh Hắc Ngọc khởi động, chúng ta rất có thể đều đã bị hút đến U Minh Tử Giới."

"Cái gì? U Minh Tử Giới."

"Không, ta không muốn đi U Minh Tử Giới, ta không muốn, ta không muốn a!" Lạc Bất Bại mãnh liệt kháng cự không ngừng, sau đó liền phát ra tiếng kêu thê thảm.

Không chỉ có Lạc Bất Bại, những người khác cũng vậy, bị U Minh Hắc Ngọc hút vào U Minh Đạo, bởi vì tự thân tu vi không đủ, bị sức mạnh của U Minh Đạo tổn thương, phát ra tiếng gào thống khổ, lúc mất đi lý trí cảm giác cuối cùng chính là hối hận.

Bọn hắn thật không nên đuổi giết Vân Khởi Vũ, hơn nữa cuối cùng không thể giết chết Vân Khởi Vũ, còn phải trả giá đại giới.

Nhưng ở tình huống thông thường ai mà nghĩ tới đối phương sẽ có U Minh Hắc Ngọc, nhưng lại đem dùng, đây chính là muốn đi đến Địa Ngục a!

Hối hận, bọn hắn hối hận đến ruột cũng xanh mét.

So ra mà nói, Vân Khởi Vũ cũng không bị U Minh Đạo thương tổn quá lớn, một khắc đồng hồ đã qua, độc trên người nàng cũng đã giải quyết, hiện tại đã khôi phục thực lực đạt đến tiên cảnh, cho nên đi đến U Minh Tử Giới nguy hiểm cũng bớt một ít. Huống chi nàng còn có hắc châu hộ thể, không cần lo lắng sát khí U Minh Tử Giới xâm lấn.

Rốt cuộc cũng có thể đi U Minh Tử Giới, không biết Tầm Phong hiện tại như thế nào?

Tầm Phong, thiếp tới đây.

Vân Khởi Vũ ở trong thông đạo hắc ám bay trôi thật lâu, mặc dù có hắc châu hộ thể, lại có sức mạnh của người đạt đến tiên cảnh, nhưng đó cũng không nói lên rằng nàng có thể bình yên vô sự đi qua U Minh Đạo, tới U Minh Tử Giới.

Bất kể là ai, thực lực thế nào, chỉ cần sử dụng U Minh Hắc Ngọc đi qua U Minh Đạo đến U Minh Tử Giới, đều phải trả một cái giá, nhiều hay ít tỷ lệ nghịch với thực lực của người đó, năng lực của bản thân càng mạnh, thì cái giá càng ít, nhưng chữ 'ít' này cũng phải cân nhắc đến tiêu chuẩn của U Minh Tử Giới.

Cường giả U Minh Tử Giới nhiều như mây, cái gọi là vết thương nhỏ có thể lại là vết thương trí mạng đối với người của Lạc Vân đại lục.

Vân Khởi Vũ không biết bat trong U Minh Đạo bao lâu, trên người đã bị cắt lớn nhỏ mười mấy vết thương, ý thức mơ hồ, thân thể suy yếu vô lực, không thể phản kháng, chỉ có thể tùy ý sức mạnh của U Minh Đạo giúp nàng.

Nàng rất muốn hỏi một Tiểu Tử tình huống bây giờ như thế nào, còn bao lâu mới đến U Minh Tử Giới? Chính là nàng không có khí lực để hỏi, ngay cả suy nghĩ cũng không thể, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không để ý thức của mình hoàn toàn biến mất, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nào chống đỡ, bất tỉnh nhân sự.

U Minh Đạo giống như một con đường mây đen che kín, thời thời khắc khắc đều có thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội ), cuồng phong thổi quét, công kích tới thứ yếu ớt nhất của ngươi chính là thân thể, người chịu được có thể thành công đến U Minh Tử Giới, người chịu không được thì sẽ chết trong U Minh Đạo, hôi phi yên diệt.

Nếu không có hắc châu bảo hộ, Vân Khởi Vũ bị thương sẽ rất nặng, tuy rằng có thể sống đến U Minh Tử Giới, nhưng sẽ chịu thương rất nặng, rất có thể không cách nào chữa khỏi.

Còn chưa biết việc gì xảy ra, Vân Khởi Vũ đã hôn mê bất tỉnh, đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết mình khi nào thì tới U Minh Tử Giới, rơi xuống dòng sông, sau đó bị nước cuốn đi, dừng lại bên bờ biển.

Không biết qua bao lâu, Vân Khởi Vũ chậm rãi tỉnh lại, vừa mở to mắt nhìn liền phát hiện có rất nhiều người quần áo rách nát vây xung quanh nàng, như là đang nghiên cứu cái gì kỳ lạ, cũng giống như đang nhìn thức ăn mỹ vị.

"Lão Đại, nàng tỉnh." Một cậu nhóc giống tên khất cái nói.

"Ai, vậy mà cũng có thể tỉnh." Có một người khác lại phát ra thanh âm thất vọng, hiển nhiên là hắn thực hi vọng Vân Khởi Vũ chết đi, mà không phải còn sống.

"Nàng nếu không chết, chúng ta đây không thể ăn nàng, thật đáng tiếc. Sớm biết thế vừa rồi liền đánh nàng vài cái, coi như không chết cũng phải đem nàng đánh chết."

"Được rồi được rồi, người không chết sẽ không chết, các ngươi nói thì cũng có ích lợi gì?Chẳng lẽ thật sự muốn giết nàng sau đó đem nàng làm thịt sao? Người này vừa nhìn liền biết là người vừa từ bên ngoài tới, Ma Thần thông thường rất chú ý tới người mới, vạn nhất nàng là người Ma Thần vừa ý, chúng ta lại ăn nàng, kết quả các ngươi đều rất rõ ràng. Đi thôi, đi chỗ khác kiếm ăn." Tên khất cái lão đại lên tiếng, sau đó mang theo những người khác rời đi.

Vân Khởi Vũ vẫn không có biết tình huống gì, sực nhớ tới muốn hỏi những người đó một chút, nhưng nàng hiện tại chỉ có khí lực mở to mắt, chuyện khác đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó rời đi. Bất quá từ những lời mấy người này nói với nhau nàng có được một ít tin tức hữu dụng, ít nhất nàng có thể khẳng định, chính mình đi tới U Minh Tử Giới.

Chỉ cần sống đến đây là tốt rồi, chờ thân thể khôi phục một chút, nàng lại đi hỏi thăm tin tức của Tầm Phong.

Vân Khởi Vũ hiện tại thật sự một chút khí lực cũng không có, không ngừng dụng tâm linh cảm kêu gọi Tiểu Tử, nhưng lại không liên hệ được nàng, cũng không cảm giác được linh lực dao động của Tử Ngọc Linh Hạp, giống như Tử Ngọc Linh Hạp đã không còn trên người nàng.

Đã có chuyện gì? Tiểu Tử đâu?

Vẫn không cảm nhận được Tiểu Tử, nàng có thể đã xảy ra chuyện hay không?

Vân Khởi Vũ dùng hết toàn lực cũng liên hệ không được Tiểu Tử, kết quả bởi vì thể lực hao hết nên lại lâm vào hôn mê, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người nâng nàng lên, đưa đến nơi nào đó, sau đó liền ngủ say, không biết ngủ bao lâu thì tỉnh lại, ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu chiếu lên mặt nàng phát đau, nàng qua một lúc thì thích ứng được, sau đó mới nhìn rõ ràng tình huống nơi này.

  Đây là một gian phòng cũ nát, cơ hồ người không thể ở được, bốn phía vách tường trải qua rất nhiều mưa gió, trở nên nguy hiểm, nóc nhà mái ngói lỗ hổng rất nhiều, nếu là trời mưa, trong phòng khẳng định dột nước. Trong phòng còn bốc ra một mùi mốc meo hôi thối khiến người khác ghê tởm. 

Tuy rằng người cứu người nàng đã đem nàng để lại trong một gian phòng rách nát như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm kích, dù sao người này đã cứu nàng. Người ta xuất thủ cứu giúp đã rất tốt rồi, nàng không thể tham lam quá đáng, có lẽ này người cứu nàng tình huống cũng không được khá lắm đâu! 

Vân Khởi Vũ sau khi thích ứng hoàn cảnh xung quanh, chịu đựng đau nhức trên người ngồi dậy, lúc này nàng mới phát hiện trên người nàng vết thương lớn nhỏ đã được xử lý qua, nếu không nàng hiện tại căn bản dậy không nổi.

Như vậy, thân phận nữ nhi của nàng liền giấu giếm không được. Kỳ thật cũng không cần phải dấu giếm nữa, ở U Minh Tử Giới lấy thân phận nữ nhi hành tẩu, dùng danh tính chân thật, có lẽ càng dễ tìm được Tầm Phong hơn.

Lúc này, một tiểu cô nương mộc mạc bưng thực ăn đi tới, thấy Vân Khởi Vũ tỉnh lại, tiến lên nói: "Cô nương ngươi tỉnh rồi! Tỉnh lại là tốt rồi, nếu không tỉnh, ngươi chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tánh mạng đấy."

"Ngươi là ai? Là ngươi đã cứu ta phải không? Nơi này là nơi nào?" Vân Khởi Vũ vừa hỏi liền hỏi liên tiếp ba vấn đề, vốn còn muốn hỏi nhiều hơn, nhưng lại lo lắng tiểu cô nương trả lời không kịp, cho nên cũng chỉ hỏi ba câu.

"Ta gọi là Phó Tiếu Tiếu, nơi này là một cái sân bỏ hoang của Phó gia, ta ở bên cạnh không xa. Phó gia thật ra là đại gia đình trong Bà La thành, cho dù là chỗ ở của hạ nhân cũng sẽ tốt hơn so với nơi này, chẳng qua là vì tình huống của ta đặc biệt, cho nên mới phải đến nơi đây ở. Bất quá ngươi yên tâm, ta đã đi cầu Tam tỷ tỷ, nhờ nàng đem ngươi an bài đến nơi tốt hơn." Phó Tiếu Tiếu lúc nói đến tình trạng của chính mình thì một chút cũng không buồn, người cũng như tên, trên mặt luôn luôn nở một nụ cười ngọt ngào, không vì sự thật tàn khốc mà bị đánh ngã, nụ cười của nàng tựa hồ là đang nói cho mọi người biết, nàng sống rất tốt, rất vui vẻ.

Vân Khởi Vũ nhìn thấy Phó Tiếu Tiếu, nhịn không được nhớ tới Vân Thải, đối với tiểu cô nương có ân cứu mạng với nàng rất có hảo cảm.

"Nguyên lai là Tiếu Tiếu muội muội, rất cảm tạ muội cứu ta, nếu không ta sẽ chết ở bên ngoài rồi. Ân cứu mạng, ngày khác ta chắc chắn hồi báo."

"Ngươi đã kêu ta một tiếng muội muội, vậy ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ đi. Bất quá muội còn không biết tên của tỷ!"

"Ta gọi là Vân Khởi Vũ."

"Vân Khởi Vũ, tên thật là dễ nghe. Vân tỷ tỷ, tỷ mới vừa tỉnh lại, nhất định đói bụng, muội chuẩn bị cho tỷ một chút cháo, tỷ thừa dịp còn nóng ăn đi." Phó Tiếu Tiếu đem thức ăn trong tay đưa đến trước mặt Vân Khởi Vũ, đó là một chén cháo loãng không thấy nổi hạt gạo.

Vân Khởi Vũ từ bát cháo hoa này có thể nhìn ra Phó Tiếu Tiếu cuộc sống ngày thường rất tệ, chỉ sợ ăn cũng không đủ no, bát cháo hoa này chỉ sợ là một bữa hôm nay của nàng.

Nếu Phó gia này là đại gia đình, vì sao lại hà khác với một tiểu cô nương như vậy?

"Tiếu Tiếu muội muội, muội là quan hệ như thế nào với Phó gia? Bọn hắn như thế nào lại để muội ở loại địa phương rách nát này?"

"Muội là Cửu tiểu thư của Phó gia, vốn muội cùng các tỷ tỷ cùng nhau ở một nơi rất tốt, nhưng lúc muội mười tuổi, mẹ muội lại làm ra một chuyện, nàng cùng nam nhân khác hợp mưu, muốn hại cha muội , cướp lấy tài sản Phó gia, sau đó kế hoạch của bọn họ thất bại, mẹ muội bị các vị tiên tổ cùng các trưởng lão Phó gia xử tử, còn muội bị đưa đến chỗ này. Muội biết là mẹ muội đã làm chuyện sai trái, cho nên muội không trách bất luận người nào."

"Muội còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, mẹ muội có cái gái như muội, nàng nhất định sẽ cảm thấy phi thường tự hào và may mắn. Tuy rằng mẹ muội đã làm chuyện sai trái, nhưng muội vô tội! Cha muội chẳng lẽ có thể nhẫn tâm đối đãi với muội như thế sao?"

"Muội không biết, từ sau khi bị giam đến nơi này, muội cũng chưa từng gặp cha, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy ông ấy. Tính toán thời gian, Tam tỷ tỷ hẳn là đã đến, muội đi ra ngoài nhìn một cái." Phó Tiếu Tiếu nói còn chưa nói xong đã chạy ra ngoài, bộ dáng dường như rất gấp gáp.

Vân Khởi Vũ trên người có thương tích, đành phải ở lại trong phòng đợi, chính là tiếng ở bên ngoài truyền đến lại làm nàng không thể im lặng đợi, lắng tai nghe.

Phó Tiếu Tiếu vừa mới chạy ra ngoài liền gặp được Tam tiểu thư Phó gia Phó Hà Hà đang tiến đến.

Phó Hà Hà ăn mặc cực kỳ hoa lệ, vừa nhìn đã biết là thiên kim đại gia đình, trên người phát ra khí thế cường đại, nói lên thực lực của nàng rất mạnh, không phải tùy ý có thể trêu chọc.

Nhìn thấy Phó Tiếu Tiếu, Phó Hà Hà dè bỉu, khinh miệt hỏi: "Chuyện ngươi yêu cầu ta, ta không thể đáp ứng. Ai biết ngươi từ bên ngoài cứu về người là người nào? Cho dù nàng không là người xấu, Phó gia chúng ta cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện thu nhận và giúp đỡ người có lai lịch không rõ, ngươi lấy cháo của Phó gia tùy tiện cho người ta ăn thì không phải trả tiền sao?"

"Tam tỷ tỷ, nàng thật sự rất đáng thương, chỉ cần các ngươi giúp nàng một chút, nàng sẽ không luân lạc bị người mua bán. Tam tỷ tỷ, ta cầu xin ngươi, ta biết ngươi tâm địa tốt nhất, Tam tỷ tỷ." 

"Ngươi cầu ta cũng vô dụng, chuyện này các trưởng lão đã biết, là bọn hắn nói không cho ngươi cứu người về sống ở Phó gia. Tiếu Tiếu, sau này đừng tùy tùy tiện tiện đem chó mèo bên ngoài về nhà, ngươi ở trong Phó gia ngay cả mình đều nuôi không xong, còn đi giúp người khác? Các trưởng lão nói, ngươi sau này nếu còn như vậy, sẽ đem ngươi đuổi ra khỏi Phó gia. Còn người ngươi cứu về kia, lập tức nói nàng rời đi, nếu không Phó gia sẽ phái người đem nàng ra ngoài."

"Tam tỷ tỷ, đừng như vậy, trên người nàng bị thương còn chưa khỏe, để nàng ở trong này thêm vài ngày, được không?"

"Ngươi đừng nói ta, đi cầu các trưởng lão đi, nếu bọn họ đáp ứng, ta không có lời nào để nói." Phó Hà Hà không tiếp tục nói chuyện với Phó Tiếu Tiếu, uy vũ rời đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt sắc bén trừng căn phòng Vân Khởi Vũ ở, ánh mắt kia giống như muốn xuyên qua vách tường, bắn thẳng đến trên người Vân Khởi Vũ, tựa hồ là tự hạ lệnh trục khách với nàng.

Tam tiểu thư này thực lực thật đúng là mạnh, so với nàng còn mạnh hơn rất nhiều.

Khó trách Tầm Phong cùng Ma Sát đều nhắc nhở nàng không đạt đến tiên cảnh thì đừng tới U Minh Tử Giới, nơi này cường giả quá mạnh mẽ, căn bản không đạt đến tiên cảnh là không thể ứng phó được.

Không có chuyện nào hoàn hảo cả, nàng cũng chỉ có thể cuối đầu hành sự, tận lực không gây ra phiền toái.

Phó Tiếu Tiếu sau khi nói chuyện với Phó Hà Hà liền trở lại tìm Vân Khởi Vũ, khuôn mặt tươi cười giờ đầy day dứt: "Vân tỷ tỷ, thực xin lỗi, ta không thể cầu được gia tộc lưu ngươi lại, ngươi chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đuổi đi. Bên ngoài rất nguy hiểm, nhất là đối với người không có lai lịch lại không có thực lực như ngươi, người tu ma sẽ bắt ngươi đi, hoặc là hút máu cùng linh hồn của ngươi để luyện công, hoặc là đem ngươi đi bán đổi lấy minh tệ, cho nên ngươi phải cẩn thận a!"

"Tiếu Tiếu muội muội, muội giúp ta đã đủ nhiều rồi, không cần tiếp tục buồn bã nữa, ta sẽ bảo vệ tốt mình. Ta muốn hỏi thăm muội một người, muội có biết một người gọi là Nam Tầm Phong, hoặc là tin tức của hắn hay không?" Vân Khởi Vũ hiểu được Phó Tiếu Tiếu đã hết sức, cho nên sẽ không để nàng khó xử, quyết định lùi một bước.

"Nam Tầm Phong. Tên này nghe rất quen tai!"

"Muội có tin tức của hắn sao? Nhanh nói cho ta biết."  

"Đúng rồi, muội từng nghe người ở phía ngoài nhắc tới hắn, hắn thật ra là một đại nhân vật, rất lợi hại rất lợi hại đó! Cho dù là cả Phó gia chúng ta so ra cũng kém hắn một đầu ngón tay."

"Hắn lợi hại như vậy sao?"

"Đó là đương nhiên, hắn thật ra là tân điện chủ của Hắc Hồn Thần Điện. Nguyên bản Hắc Hồn Thần Điện đã sắp bị Liệt Huyết Thần Điện tiêu diệt, nhưng mấy tháng trước từ bên ngoài đến một người, người này gia nhập Hắc Hồn Thần Điện, không biết là chuyện gì xảy ra liền trở thành điện chủ của Hắc Hồn Thần Điện. Điện chủ Hắc Hồn Thần Điện dựa vào sức mạnh một mình tiêu diệt mấy trăm vị cao thủ của Liệt Huyết Thần Điện, mở đầu một kỳ tích mới chỉ có Ma Thần mới vượt qua, hiện giờ người cả U Minh Tử Giới đều biết đến hắn!"

"Nguyên lai hắn đạt tới vị trí cao như vậy." Vân Khởi Vũ làm vì Nam Tầm Phong có thành tựu như vậy cảm thấy rất cao hứng, biết được hắn hiện tại quả thật rất tốt, nàng cũng yên lòng hơn.

Chỉ cần hắn tốt, nàng cũng sẽ tốt.

"Tiếu Tiếu muội muội, muội có biết làm thế nào mới có thể đi vào Hắc Hồn Thần Điện kia không?"

"Vân tỷ tỷ, tỷ sẽ không phải muốn gia nhập Hắc Hồn Thần Điện chứ?"

"Có lẽ."

"Muội khuyên tỷ vẫn là từ bỏ ý nghĩ này đi. Từ khi Hắc Hồn Thần Điện xuất hiện tân điện chủ lợi hại này, rất nhiều người đều đánh vỡ đầu muốn gia nhập Hắc Hồn Thần Điện, bất kể là người tu ma hay là người tu tiên từ bên ngoài đến, rất nhiều rất nhiều người đều tranh nhau gia nhập, nhưng hiện tại chưa có mấy người có thể thông qua sát hạch của Hắc Hồn Thần Điện. Tân điện chủ của Hắc Hồn Thần Điện đối với các thành viên mới gia nhập yêu cầu cực cao, trong một trăm vạn người mới có mấy người là thông qua sát hạch, hơn nữa chỉ là thông qua sát hạch lần đầu, sau đó còn có sát hạch nữa!"

"Tiếu Tiếu muội muội, cám ơn muội mang cho ta tin tức tốt như vậy. Chính là trên người của ta không có cái gì có thể báo đáp muội, không biết các ngươi ở đây có cần kim tệ hay không?" Vân Khởi Vũ thử cảm nhận Tử Ngọc Linh Hạp, đột nhiên phát hiện cảm nhận được, nhưng vẫn như cũ không thể liên hệ với Tiểu Tử.

Chỉ cần Tử Ngọc Linh Hạp ở đây, Tiểu Tử liền nhất định ở đây.

Phó Tiếu Tiếu lắc đầu, ngây thơ nói: "Muội cứu người không phải vì muốn báo đáp, Vân tỷ tỷ không cần nghĩ báo đáp muội. Ở U Minh Tử Giới cũng có người ở ngoài đến buôn bán, kim tệ có đôi khi cũng có thể dùng, nhưng là xem đối tượng mà dùng. Nếu tỷ cùng người ngoại lai giao dịch, bọn hắn liền dùng kim tệ, nếu như giao dịch cùng người U Minh Tử Giới, vậy bọn họ chỉ chịu minh tệ. Nhưng người từ bên ngoài đến thật sự rất ít, bọn hắn muốn đến U Minh Tử Giới thì phải trả giá rất lớn, cho nên người như vậy không nhiều lắm."

"Kim tệ này cho muội."

"Vân tỷ tỷ, thật sự không cần."

"Muội nếu không lấy, tỷ tỷ sẽ rất mất hứng."

"Được rồi." Phó Tiếu Tiếu nhận lấy kim tệ Vân Khởi Vũ đưa cho, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên kim phiếu hiện lên mấy ngàn vạn kim tệ liền sợ đến chóang váng.

"Tỷ tỷ, cái này nhiều quá, có thể đổi rất nhiều minh tệ đó!"

"Đối với tỷ tỷ cũng không nhiều lắm. Nếu không thì như vậy đi, tỷ tỷ không thiếu kim tệ, muội có biện pháp nào giúp tỷ tỷ tìm chỗ ở khác được không?" Vân Khởi Vũ trên người còn có vết thương, trước hết phải tìm nơi tĩnh dưỡng, sau đó lại nghĩ biện pháp đi Hắc Hồn Thần Điện tìm Nam Tầm Phong.

Nàng đã biết Tầm Phong ở nơi nào, sẽ không lo tìm không thấy hắn.

"Có tiền thì việc gì cũng dễ làm, mặc dù là kim tệ, nhưng cũng có thể dùng. Chúng ta tới ngân hàng tư nhân đem kim tệ đổi thành minh tệ đi, sau đó sẽ có tiền ở khách điếm!"

"Vậy làm phiền Tiếu Tiếu muội muội giúp tỷ tỷ dẫn đường."

"Không thành vấn đề, cứ trông cậy vào muội." Phó Tiếu Tiếu vỗ vỗ ngực, tươi cười so với lúc trước càng sáng lạn hơn, nụ cười không lẫn một chút tạp chất, chỉ tinh khiết vui vẻ chi cười.

Tuy rằng chỉ ở cùng Phó Tiếu Tiếu một lát, nhưng Vân Khởi Vũ lại phi thường tin tưởng tiểu cô nương này, đi theo nàng, rời Phó gia bằng cửa sau.

Người Phó gia vẫn tưởng rằng Phó Tiếu Tiếu mang Vân Khởi Vũ rời đi, cho nên không ngăn cản, để nàng đi, cũng để cho Vân Khởi Vũ đi.

  Ra đến bên ngoài, Vân Khởi Vũ mới biết được nguyên lai cái gọi là U Minh Tử Giới cùng thế giới bên ngoài không khác nhiều lắm, chính là trong không khí xung quanh xen lẫn sát khí có thể ăn mòn con người, trên đường người đi lại được chia làm hai loại, một là người giống nàng, là người bên ngoài tới, loại còn lại là người bản địa, bọn họ vì thời gian dài làm bạn cùng ma sát khí, thân thể đã xảy ra dị biến, chỉ có thể tu tập ma thuật, không thể tu luyện tiên thuật, mà người tu tập ma thuật trên mặt hoặc là trên tay, trên cổ đều sẽ xuất hiện một loại chữ ma văn như gà bới, thoạt nhìn giống như quái vật. 

Bất quá đây là đối với người từ ngoài đến mà nói. Nếu một người không có ma văn, thì nói lên rằng người này là người từ ngoài đến, trái lại thì là người bản địa ở U Minh Tử Giới.

Phó Tiếu Tiếu cũng có ma văn, xuất hiện ở trên mu bàn tay, chẳng qua rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ nhìn không thấy. Ma văn cũng có cấp bậc phân chia, thực lực không giống nhau, màu sắc của ma văn cũng bất đồng, cách vẽ lại càng bất đồng, trong chuyện này phân chia cực kỳ phức tạp.

Vân Khởi Vũ đi trong một đám người tu ma, mới lúc đầu còn không thích ứng được, tò mò nhìn tây nhìn đông, kết quả chọc đến vài người tu ma, nếu không có Phó Tiếu Tiếu hỗ trợ, nàng chỉ sợ sẽ bị đám tu ma kia ẩu đả. 

Ở U Minh Tử Giới mặc dù có người từ bên ngoài đến, nhưng rất nhiều người đều không có địa vị gì, trừ bỏ một ít thương nhân mua bán ra, còn lại những người khác, mà những thương nhân này ở bên ngoài không phải thân phận cao quý thì chính là cường giả, nhưng ở trong này thì đều là thương nhân hèn mọn thôi.

Nguyên lai U Minh Tử Giới là cái dạng này, còn La Sinh Đường cùng La Sinh Hương còn có Lạc Bách Hà không phải cũng đến nơi đây sao?

Có lẽ bọn chúng đã hôi phi yên diệt ở U Minh Đạo rồi.

Tốt nhất là hôi phi yên diệt, nếu không sau này lại tiếp tục phiền toái. Bất quá trực giác nói cho nàng biết, những người này không dễ dàng chết như vậy, sau này vẫn còn tìm đến nàng gây phiền phức.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro