Chương 114: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                Có tiền mọi chuyện liền dễ dàng, không đến một ngày, Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm đã dùng tiền Vân Khởi Vũ giúp đỡ mua một tòa nhà, dựng tân Lạc gia, vì muốn tách bạch với Lạc gia trước kia cho nên bên ngoài phủ treo bảng hiệu tân Lạc gia.

Tân Lạc gia xuất hiện ở Lạc Vân thành gây ra oanh động cực lớn. Bởi vì Lạc Tước Tuyết tạm thời phong tỏa tin tức, cho nên rất nhiều người vẫn không biết chuyện Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm rời đi Lạc gia, đồng thời đối với việc tân Lạc gia xuất hiện cũng không hiểu ra sao, thậm chí cho rằng đây là một hành động khiêu khích Lạc gia, nhưng sau khi hỏi thăm mới biết được, tân Lạc gia này là Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm xây dựng, hai phụ tử bọn hắn đã ly khai khỏi Lạc gia, lần nữa một mình xây dựng tân Lạc gia.

Chuyện trọng đại như thế, liền ồn ào huyên náo lên, đường lớn ngỏ nhỏ không chỗ nào là không nghị luận chuyện này, nhưng còn có một chuyện trọng đại hơn, chính là giết Lạc Tước Tuyết có thể có được một trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng một cây Thiên Niên Huyết Sâm. Hiện giờ cao thủ ẩn thân trong Lạc Vân thành cũng đã lần lượt hiện thân, tìm kiếm cơ hội giết Lạc Tước Tuyết.

Nhưng muốn giết Lạc Tước Tuyết, nói dễ hơn làm? Chỉ riêng việc xông vào Lạc gia cũng đã khó hơn lên trời, huống chi là đi vào giết Lạc Tước Tuyết, hơn nữa Lạc Tước Tuyết thực lực rất mạnh, cả Lạc Vân đại lục không có vài người là đối thủ của hắn, làm sao giết được hắn?

Thế nhưng dù hi vọng xa vời, vẫn có người ôm một phần vạn hi vọng, bí quá hoá liều.

Biết tin về tân Lạc gia, Lạc Tước Tuyết nổi trận lôi đình, lập tức đi ra ngoài xem đến tột cùng là gì.

Tân Lạc gia tọa lạc cách Lạc gia không xa, kỳ thật chính là hơi chếch về phía đối diện, đó vốn là một tòa nhà của một đại gia đình, hoàn cảnh tuy rằng so ra kém Lạc gia, nhưng cũng không kém bất cứ nơi nào. Nhưng muốn mua tòa nhà lớn như vậy, nhất là trong vòng một ngày đã mua được, vậy phải tiêu tốn hết bao nhiêu tiền?

Lạc Tước Tuyết không thể tưởng tượng nổi, chen lẫn trong đám người nhìn đại môn tân Lạc gia, tấm bảng hiệu trên cửa kia khiến hắn nhìn rất chói mắt, cuối cùng thật sự không thể chịu đựng nữa, một chưởng đánh ra đem tấm bảng hiệu khắc chữ 'Tân Lạc gia' đánh nát.

Phịch một tiếng, bảng hiệu vốn hoàn hảo biến thành phấn vụn, rơi xuống đất.

Lạc Bách Xuyên và Lạc Bất Phàm nghe được thanh âm liền hoả tốc chạy tới, nhìn thấy tấm bảng hiệu dập nát trên mặt đất, lại nhìn thấy Lạc Tước Tuyết trong đám đông liền hiểu được nguyên nhân.

Lạc Tước Tuyết nhìn thấy Lạc Bách Xuyên và Lạc Bất Phàm, giống như nhìn thấy kẻ thù lớn, hận không thể đem bọn họ thiên đao vạn quả, dùng ngón tay chỉ hai người họ nhóm mắng: "Hai người các ngươi là đồ bại hoại khi sư diệt tổ, dám làm ra loại sự tình này, ta sẽ không để cho các ngươi được như ý. Cái gì mà tân Lạc gia, ta hôm nay liền khiến nó diệt vong. Lạc Vân đại lục chỉ có một Lạc gia, không có cái gì gọi là tân Lạc gia."

"Lạc Tước Tuyết tiền bối, là ngươi bức chúng ta ra khỏi Lạc gia, chúng ta tại sao lại là khi sư diệt tổ? Chúng ta chỉ là muốn xây dựng một căn nhà thuộc về mình, điều này chẳng lẽ cũng sai sao? Đây là tân Lạc gia, không phải Lạc gia, phiền ngươi hiểu rõ điểm này." Lạc Bất Phàm tôn trọng Lạc Tước Tuyết cũng như tôn trọng một trưởng bối, thái đổ hùng hổ doạ người kia xem như không tồn tại.

Cao nhân sống trăm ngàn năm phần lớn là càng sống càng hồ đồ, đã không còn tấm lòng nhiệt huyết trước kia, Lạc Tước Tuyết chính là người như vậy.

Lạc Bách Xuyên đối Lạc Tước Tuyết thủy chung vẫn còn tôn trọng, nhưng tôn trọng không có nghĩa là hắn sẽ cúi đầu, vì bảo hộ căn nhà mới này, cho dù là chống lại Lạc Tước Tuyết, hắn cũng sẽ không tiếc: "Lạc tiền bối, hôm nay là ngày đầu tiên tân Lạc gia ta thành lập, ta không hy vọng có chuyện không vui chuyện phát sinh, xin Lạc tiền bối chú ý một chút thân phận của mình, không cần vì chuyện ngày hôm nay mà biến thành trò cười của Lạc Vân đại lục."

"Trò cười? Các ngươi ở phía đối diện, chếch với Lạc gia xây dựng một Lạc gia, có gì đáng chê cười hơn cái này nữa sao? Nếu để cho các ngươi tồn tại, Lạc gia ta mặt mũi đâu mà tồn tại? Hôm nay cho dù là san bằng nơi này, ta cũng sẽ không để các ngươi thành lập một tân Lạc gia."

"Lạc tiền bối, ngươi đừng khinh người quá đáng?"

"Ta khinh người? Chẳng lẽ các ngươi không khinh người? Xây dựng một tân Lạc gia khiêu khích Lạc gia, chỉ sợ thiên hạ này không có gì khi dễ người hơn. Ta đây tuyệt không cho phép tân Lạc gia này tồn tại, hoặc là chính các ngươi hủy bỏ, hoặc ta sẽ đem nó hủy diệt."

"Một khi đã như vậy, xin đắc tội." Lạc Bách Xuyên vốn muốn nói đạo lí với Lạc Tước Tuyết, nhưng cuối cùng là không được kết quả gì, chỉ có động thủ giải quyết vấn đề.

Lạc Tước Tuyết tuy rằng rất mạnh, nhưng hắn cùng Bất Phàm liên thủ đương nhiên đủ để ứng phó, huống chi còn có Vũ tiểu hữu, một trận chiến hôm nay phần thắng rất lớn.

"Muốn đánh liền đánh, không cần nói gì thêm nữa, người khác sợ ngươi, nhưng chúng ta không sợ." Lạc Bất Phàm lấy ra vũ khí, cũng sẽ không day dưa nói nửa lời với Lạc Tước Tuyết.

Tân Lạc gia là toàn bộ hi vọng của hắn, là khởi đầu tốt đẹp của hắn, hắn sẽ không để bất luận kẻ nào phá hư nó.

"Hừ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn động thủ với ta, không biết tự lượng sức mình. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết mình rốt cuộc là nhỏ bé bao nhiêu." Lạc Tước Tuyết kỳ thật không có bao nhiêu tin tưởng đối với chính mình, nhưng về khí thế hắn không muốn thua dù chỉ một chút.

Người chung quanh đều nhanh chóng thối lui, tránh cho bị vạ lây. Cường giả đạt đến tiên cảnh quyết đấu, lực hủy diệt thật lớn, nhà cửa xung quanh chỉ sợ đều sẽ bị phá hủy nghiêm trọng, huống chi là người?

Chính là ngay tại lúc Lạc Bách Xuyên, Lạc Bất Phàm và Lạc Tước Tuyết chuẩn bị đấu võ, Vân Khởi Vũ lại xuất hiện, câu nói đầu tiên vô cùng đơn giản, đem không khí giương cung bạt kiếm chuyển biến: "Nguyên lai là Lạc gia Lạc Tước Tuyết tiền bối a! Ngươi lần này đi ra mang theo bao nhiêu người hộ tống? Một trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng một gốc cây Thiên Niên Huyết Sâm ta đã chuẩn bị xong, chỉ đợi có người cầm thủ cấp của ngươi tới cửa lĩnh."

Câu nói đầu tiên khiến cho toàn trường náo động, mặc kệ người có thực lực hay không đều đỏ mắt muốn xông tới giết Lạc Tước Tuyết, mà thật sự có người đã làm như vậy, muốn thừa dịp Lạc Tước Tuyết còn không có kịp phản ứng mà hành động bất ngờ.

Lạc Tước Tuyết trăm triệu lần không nghĩ tới hạng người chỉ bằng con kiến thế nhưng vì Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm dám động thủ với hắn, quả thật là muốn chết.

Này cũng khó trách, ai lại không muốn Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm? Ai cũng mơ đến, cho dù là trả giá đại giới, cũng có người nguyện ý tập hợp lại. Mặc kệ trước đó có bao nhiêu người thất bại, chỉ cần có một người thành công, bọn hắn đều sẽ tre già măng mọc, vì một phần hy vọng.

Không bao lâu, người muốn giết chết Lạc Tước Tuyết càng ngày càng nhiều, trong đó cũng không thiếu cường giả, giết chóc nhuộm đỏ mắt, căn bản là không thể ngăn cản.

Lạc Tước Tuyết tuy rằng có thể ứng phó, nhưng cũng không muốn hao phí quá nhiều sức lực, nếu đánh tiếp hắn tất nhiên sẽ bất lợi, rơi vào đường cùng đành phải nhanh chóng bỏ chạy về Lạc gia.

Xem ra sau này xuất môn phải hoá trang, nếu không nửa bước cũng khó đi.

Sau khi đem Lạc Tước Tuyết cưỡng chế rời đi, Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm lại một tấm bảng hiệu khác được chuẩn bị tốt treo lên, tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa bọn hắn cũng không gióng trống khua chiêng chúc mừng, không mở tiệc chiêu đãi khách khứa, treo bảng hiệu liền xong việc.

Tân Lạc gia cứ như vậy mà thành lập, nhưng thành viên cũng chỉ có ba người, gia chủ là Lạc Bách Xuyên, Thiếu chủ là Lạc Bất Phàm, về phần Vân Khởi Vũ, thì cái gì cũng không phải. Lạc Bách Xuyên vốn muốn để nàng làm trưởng lão thậm chí cấp bậc lớn hơn nữa, một vị trí đặc biệt, nhưng nàng cự tuyệt.

Nàng không có khả năng tiếp tục ở lại Lạc Vân thành, cho nên không muốn lưu lại quá nhiều ràng buộc, sau khi đạt đến tiên cảnh, nàng có một loại trực giác rất mãnh liệt, nàng chỉ sợ phải tới U Minh Tử Giới một chuyến. Tuy rằng Tầm Phong luôn nhấn mạnh không cho nàng đi, nhưng nàng làm không được.

Có lẽ là nên đi U Minh Tử Giới.

Tân Lạc gia mới vừa thành lập, mỗi phương diện đều cần tiền tài cùng vật phẩm khác hỗ trợ, Vân Khởi Vũ không chỉ đem chín vạn lượng hoàn kim trên người đem ra, lại cho Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm mấy trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng tam gốc cây Thiên Niên Huyết Sâm, đó không thể nghi ngờ là tiền vốn quật khởi tân Lạc gia.

Nhìn thấy Vân Khởi Vũ xuất ra nhiều Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm như vậy, Lạc Bất Phàm liền có một loại dự cảm bất hảo, sốt ruột hỏi: "Tư Phong, ngươi đây là muốn làm gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn mình bỏ ra khả năng tốt nhất giúp các ngươi. Mấy trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng tam gốc cây Thiên Niên Huyết Sâm này, ngoại trừ phần thưởng giết Lạc Tước Tuyết, còn lại đều là của các ngươi, sử dụng và quản lí đều do các ngươi quyết định."

"Tư Phong, ngươi không cần giấu diếm ta, ta biết ngươi nhất định có tính toán, có thể nói cho đại ca hay không, đại ca có thể giúp ngươi?"

"Lạc đại ca, là ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta là một người có tính không cố định, sẽ không ở một chỗ quá lâu, cho nên ta muốn chuẩn bị rời đi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sau này nhất định sẽ trở lại thăm các ngươi, hi vọng cho đến lúc đó vẫn còn có thể nhìn thấy tân Lạc gia, ta tin tưởng tân Lạc gia dưới sự cai quản của các ngươi nhất định có thể phát triển rất khá. Còn có một việc ta muốn nhờ Lạc đại ca, hi vọng ngươi giúp ta chiếu cố Vân Thải, chờ ta hoàn tất công việc sẽ trở về đón nàng."

"Ngươi có phải muốn đi U Minh Tử Giới không?" Lạc Bất Phàm đã đoán ra, nhưng lại không muốn đối mặt.

U Minh Tử Giới là nơi đáng sợ như thế nào, đi đến thì được nhưng có thể sống sót trở về là còn chưa biết!

Vân Khởi Vũ không trả lời, chẳng khác gì chấp nhận, nàng chính xác là muốn đi U Minh Tử Giới.

Lạc Bất Phàm không thể không thừa nhận sự thật, nhưng vẫn thử ngăn cản Vân Khởi Vũ: "Tư Phong, U Minh Tử Giới so với tưởng tượng của ngươi còn đáng sợ hơn, ngươi vẫn nên cẩn thận suy nghĩ kĩ lại, có lẽ còn có biện pháp khác, nếu không ta với ngươi cùng đi?"

"Lạc đại ca, tân Lạc gia mới vừa thành lập, nơi này rất cần có ngươi, hơn nữa ta cũng không biết đi bao lâu, cho nên ngươi vẫn là lưu lại thì hơn. Thay ta hảo hảo chiếu cố Vân Thải, nói với muội ấy, ta cũng không phải không quan tâm nàng, mà là đi làm chút chuyện, chờ làm xong việc liền sẽ trở lại đón nàng."

"Chẳng lẽ ngươi không tự mình tạm biệt muội ấy sao?"

"Không cần, miễn cho càng thêm đau lòng. Ta hiện tại liền đi, hẳn là không bao lâu liền tới U Minh Tử Giới. Lạc đại ca, ngươi bảo trọng, chờ ta trở lại."

"Tư Phong, có thể cho ta biết tên thật của ngươi không?"

Vân Khởi Vũ nghe hỏi Lạc Bất Phàm như vậy, trong lòng chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Nguyên lai Lạc đại ca luôn cho rằng nàng dùng tên giả, tới bây giờ mới hỏi.

Lạc Bất Phàm cười khổ nói: "Từ lúc biết ngươi là nữ tử, ta đã hoài nghi Vũ Tư Phong không phải là danh tính thật của ngươi, ngươi không nói, ta cũng không tiện hỏi nhiều, chính là hiện giờ ngươi muốn rời đi, nếu như ngay cả tên của ngươi ta còn không biết, trong lòng ta sẽ rất khó chịu. Ta gặp được một người bạn tốt đã thay đổi cuộc đời mình, nhưng ngay cả tên của nàng ta cũng không biết, có phải rất buồn cười hay không?"

"Ta gọi là Vân Khởi Vũ."

"Vân Khởi Vũ, họ Vân, chẳng lẽ ngươi là người của Vân Thiên cung?"

"Vân Thiên cung? Vân Thiên cung là cái gì?"

"Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là trên Lạc Vân đại lục có một thế lực cực kỳ thần bí, người trong thế lực kia tự xưng là đến từ Vân Thiên cung, tất cả mọi người đều họ Vân, nhưng bọn hắn rốt cuộc là từ nơi nào đến, vô luận tra như thế nào cũng tra không ra, ngay cả tên của bọn họ cũng tra không được. Bọn hắn hành tung quỷ dị, xuất quỷ nhập thần, rất khó tìm được, bất quá bọn hắn ở trên Lạc Vân đại lục chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí, làm việc cũng rất có quy củ, cho nên mới không có nhiều người chú ý tới bọn họ."

"Vân Thiên cung." Có thể là thế lực sau lưng những người Tần gia hay không? Nếu đúng là như vậy, vậy Vân Thiên cung rất có thể là đang tìm nàng, bất quá điều kiện tiên quyết là những người Tần gia đó nói thật, bằng không tất cả đều rất khó khẳng định.

Mặc kệ quan hệ giữa Vân Thiên cung cùng cha con Tần gia là như thế nào, nàng không quan tâm, nàng hiện tại chỉ nghĩ đi U Minh Tử Giới tìm trượng phu của mình, pử bên cạnh hắn.

"Lạc đại ca, vô luận là ai tới hỏi thăm tin tức của ta, đều nhờ ngươi giữ bí mật cho ta."

"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào danh tính thật của ngươi, ngay cả cha ta cũng không nói."

"Ta tin tưởng Lạc đại ca. Tốt lắm, tiếp tục nói nữa chỉ sợ không dứt, ta phải đi rồi. Lạc đại ca, ngươi bảo trọng, hảo hảo chiếu cố chính mình, phát triển tân Lạc gia, chờ lúc ta trở lại hy vọng có thể nhìn thấy diện mạo hoàn toàn mới của các ngươi, tạm biệt." Vân Khởi Vũ lúc này không muốn nói quá nhiều lời, miễn cho càng thêm bi thương còn có thể gây trở ngại, cho dù nói tiếp, tới tới lui lui cũng chỉ có một chuyện, không cần thiết ..., không bằng sớm rời đi.

Chỉ cần tìm được Tầm Phong, có cơ hội nàng nhất định sẽ trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người các nàng có thể trở về. Mặc dù chưa từng đi tới U Minh Tử Giới, nhưng nàng biết đó là một nơi cửu tử nhất sinh, đã đi rồi rất khó trở về.

U Minh chết giới có lẽ là nơi cuối cùng nàng sống, nhưng cũng có lẽ là nơi bắt đầu.

Vân Khởi Vũ ra đi, hơn nữa không phải lấy phương thức bình thường để rời đi, không đi cửa lớn lại trực tiếp phi tường ra, sau đó biến mất trong hẻm nhỏ, không còn bóng dáng.

Lạc Bất Phàm chính là hơi do dự trong chốc lát mới đuổi theo, nhưng chính là này một khắc này cũng đã tìm không thấy Vân Khởi Vũ, người đến người đi trên đường lớn, không có một người nào, không có một ai là người hắn muốn tìm, tìm cả ngày, thẳng đến khi màn đêm buông xuống hắn mới trở về.

Lúc này đây chia tay, hắn có lẽ sẽ không còn được gặp lại Vân Khởi Vũ, trong lòng không muốn, thống khổ khiến cho hắn cảm giác toàn bộ tế giới sụp đổ. Hắn tuy rằng lớn lên trong một đại gia tộc, nhưng lại chưa bao giờ có bằng hữu chân chính, lại càng không từng ái mộ một người nữ tử, thẳng đến khi Vân Khởi Vũ xuất hiện, nàng thay đổi toàn bộ con người hắn, nhưng mà tất cả những điều này đều giống như một giấc mộng, nhưng cũng lại rất chân thật.

Hắn biết trong lòng Vân Khởi Vũ đã có ya trung nhân, cho nên hắn không dám có bất kỳ tham vọng gì quá đáng, thầm nghĩ có thể trở thành một người bảo vệ, tùy tùng bên cạnh nàng, nhưng nàng lại không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, nói đi là đi, dứt khoát như vậy.

Có lẽ đây chính là nhân sinh.

Lạc Bất Phàm như xác không hồn đi ở trên đường cái, từng bước một trở về tân Lạc gia, cả người vô cùng tang thương, giống như là nhận lấy đả kích nghiêm trọng, mất đi sức sống.

Lúc này, Vân Thải đã chạy tới, sốt ruột hỏi: "Lạc ca ca, ngươi có tháy ca ca của ta không? Ta đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn không có tìm được."

Lạc Bất Phàm thoáng xoay người, miễn cưỡng tươi cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt đầu Vân Thải, ôn nhu nói: "Vân Thải, ca ca ngươi có chút việc phải làm, nàng để ngươi ở lại tân Lạc gia đợi, đợi khi nàng làm xong việc liền sẽ trở lại đón ngươi."

"Như vậy a! Ta đây ở lại tân Lạc gia đợi huynh ấy rất tốt. Lạc ca ca, ngươi thoạt nhìn giống như rất mất hứng, có phải gặp phải chuyện gì không vui chuyện không?" Vân Thải cũng không chân chính hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lạc Bất Phàm, còn tưởng rằng Vân Khởi Vũ chỉ rời đi một lát, rất nhanh sẽ trở về.

"Không có gì, có thể là chuyện ngày hôm nay tương đối nhiều, có chút mệt mỏi."

"Nếu mệt mỏi thì đi về nghỉ ngơi đi, ta đỡ ngươi về."

"Được." Lạc Bất Phàm cố gắng tươi cười, để Vân Thải giúp đỡ, tinh thần so với vừa rồi tốt một chút, lực chú ý cũng chia một ít cho mọi thứ xung quanh, trong lơ đãng phát hiện có mấy người khả nghi, cho nên quan sát vài lần, sau đó đột nhiên dừng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vân Thải thấy Lạc Bất Phàm dừng bước lại, hỏi: "Lạc ca ca, sao ngươi không đi?"

"Những người đó."

"Người nào?"

"Những người kia là tử sĩ của La gia."

"Tử sĩ của La gia, là cái gì nha?"

"Không tốt, Tư Phong gặp nguy hiểm." Lạc Bất Phàm đột nhiên chạy theo hướng những người đó vừa đi, hết sức sốt ruột, đem người vô tội trên đường cái đều đẩy ngã.

"Lạc ca ca, chờ ta một chút." Vân Thải tuy rằng không biết tình huống gì, nhưng sự tình liên quan đến an nguy của Vân Khởi Vũ, nàng cũng rất sốt ruột.

Nàng hình như nghe tỷ tỷ nói qua chuyện bản thân đắc tội với La gia, chẳng lẽ là người La gia tìm tới?

Vân Khởi Vũ sau khi rời đi tân Lạc gia liền trốn trong Tử Ngọc Linh Hạp, không muốn để cho Lạc Bất Phàm tìm được, cho nên ở trong đợi một lát mới đi ra, sau đó đi đến nơi hẻo lánh không người, tính toán tìm nơi không người sử dụng U Minh Hắc ngọc, đi U Minh Tử Giới.

Nhưng nàng vừa mới ra khỏi Lạc Vân Thành, chưa tìm được nơi thích hợp thì đã cảm giác được xung quanh truyền đến vô số sát khí.

Rốt cuộc là ai đang đuổi giết nàng đây?

Ngay tại lúc Vân Khởi Vũ nghi hoặc, Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại mang theo Khôi Lỗi từ trong bụi cây nhảy ra, vây quanh Vân Khởi Vũ.

"Vũ Tư Phong, ta biết ngươi nhất định sẽ rời đi, cho nên đã sớm bố trí mai phục, Hôm nay ngươi có chạy đằng trời. Nếu ngươi không muốn chết, vậy ngoan ngoãn đem bảo vật trên người đều giao ra đây, ngươi nên biết thứ ta nói là gì." Lạc Bách Hà vừa đến liền trâng tráo, tựa hồ rất tin tưởng có thể đối phó được với Vân Khởi Vũ.

Lạc Bất Bại dáng vẻ bệ vệ cũng rất hung hăng càn quấy: "Vũ Tư Phong, ngươi làm hại ta thảm như vậy, Hôm nay ta sẽ đòi lại gấp trăm lần."

"Chỉ bằng hai người các ngươi, cùng những thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này?" Vân Khởi Vũ lãnh tiết nói, cũng không đem hai cha con Lạc Bách Hà để vào mắt.

Thế nhưng nàng vừa nói xong, trong rừng cây rất nhiều người nhảy ra, gia nhập vào đội ngũ Lạc Bách Hà.

"Còn chúng ta đây?" Huynh muội La Sinh Đường cùng La Sinh Hương cũng tới, đi cùng bọn hắn còn có hơn trăm tử sĩ.

"Là các ngươi."

"Không chỉ có là chúng ta, còn có bọn hắn."

"Giỏi cho ngươi Vân Khởi Vũ, ngươi cho rằng đổi tên là chúng ta liền tìm không thấy ngươi sao?" Người Thiên Cơ Lâu cũng đến, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là cao thủ, thực lực so với đám Thánh sứ kia mạnh hơn nhiều.

Vân Khởi Vũ hiện tại phải đối mặt với rất nhiều địch nhân, có cha con Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại, huynh muội La Sinh Đường cùng La Sinh Hương, còn có mấy chục cao thủ của Thiên Cơ Lâu cùng mấy trăm Khôi Lỗi cùng tử sĩ. Bao vây tấn công mạnh mẽ như thế, cho dù nàng đã đạt đến tiên cảnh cũng khó ứng phó, trừ phi trốn được vào trong Tử Ngọc Linh Hạp.

Chính là nếu nàng tự dưng biến mất, những kẻ này cũng sẽ không buông tha, nói không chừng sẽ ở nguyên tại chỗ, đợi nàng xuất hiện. Hơn nữa những kẻ này biết rất nhiều bạn bè của nàng, giữ lại cuối cùng chính là tai họa, nếu nàng trốn đi, bọn hắn tìm không thấy nàng rất có thể sẽ trở về tìm tân Lạc gia gây phiền phức.

Cho nên, hiện tại biện pháp duy nhất chính là tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.

Sau khi hạ quyết định, Vân Khởi Vũ lấy ra Ngự Linh Thần Liêm, chuẩn bị tác chiến.

"Các ngươi đã đến tìm cái chết, ta đây sẽ thanh toàn cho các ngươi. Thật sự cho rằng ta sợ các ngươi sao?"

"Chỉ bằng một mình ngươi, làm sao có thể đối phó được với chúng ta?" Lạc Bách Hà cười nhạo nói, nhưng hắn có một việc không biết rõ, vì thế hỏi La Sinh Đường bên cạnh: "La Sinh Đường, bọn hắn là ai? Vì sao gọi Vũ Tư Phong là Vân Khởi Vũ?"

"Bọn hắn là ai không quan trọng, quan trọng là ... có cùng một kẻ thù với chúng ta. Bất quá Vân Khởi Vũ này ta cũng vừa mới biết. Vân Khởi Vũ chính là Vũ Tư Phong, Vũ Tư Phong chính là Vân Khởi Vũ, khó trách chúng ta tìm nửa ngày cũng tìm không thấy nàng, nguyên lai thay tên đổi họ. Ta mặc kệ nàng là Vân Khởi Vũ hay là vũ Tư Phong, tóm lại hôm nay ta muốn nàng chết." La Sinh Đường hận Vân Khởi Vũ đến mức đã không thể vãn hồi, hôm nay nói gì đi nữa cũng không thể buông tha Vân Khởi Vũ.

Bất quá Vân Khởi Vũ trong lúc bọn chúng nói chuyện với nhau nghe ra được một số tin tức. Nguyên lai bọn chúng cũng chỉ là vừa mới biết nàng là Vân Khởi Vũ, chỉ cần đem những kẻ này diệt sạch, Lạc Vân đại lục sẽ không còn ai biết bí mật của nàng, sẽ không biết Vũ Tư Phong chính là Vân Khởi Vũ. Chỉ cần Thiên Cơ Lâu không có được tin tức của nàng, cũng sẽ không đi tìm tân Lạc gia gây phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro