Chương 113: Không chết được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm tuyên bố rời khỏi Lạc gia, điều này làm cho trong lòng Lạc Tước Tuyết cực kỳ phẫn nộ lại khó chịu. Hiện tại Lạc gia nếu chỉ dựa vào một mình hắn căn bản chống đỡ không nổi, dựa vào Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại cũng không được, chỉ có Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm mới có thể mang đến cho Lạc gia tương lai tốt đẹp.

Nếu hai người bọn họ rời khỏi Lạc gia, vậy Lạc gia không bao lâu liền sẽ biến thành hư danh.

Chết tiệt, sự tình như thế nào lại biến thành cái dạng này?

Lạc gia không có Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm, còn có thể xem là Lạc gia sao? Lạc gia hiện tại cùng tương lai đều là dựa vào phụ tử hai bọn hắn a!

Lạc Tước Tuyết bây giờ là tiến thoái lưỡng nan, không biết như thế nào cho phải? Suy đi tính lại, hắn càng không muốn uy nghiêm của mình bị hao tổn, hơn nữa hắn hiện giờ cũng không còn đường lui. Nếu có được trên trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm kia, nói không chừng hắn có thể đạt đến tiên cảnh, trở thành cường giả đệ nhất Lạc Vân đại lục, đến lúc đó mặc kệ ai muốn giết hắn, đến bao nhiêu người, hắn đều có thể ứng đối, căn bản không cần e ngại bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì.

Nhưng nếu không chiếm được một trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm này, ngày sau sẽ lọt vào chém giết của cường giả cả Lạc Vân đại lục, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

Cuối cùng, Lạc Tước Tuyết vẫn lựa chọn đánh chết Vân Khởi Vũ, tính toán lấy tốc độ nhanh nhất đánh bại Vân Khởi Vũ, cướp đoạt Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm trong tay nàng, cho nên hắn vừa ra tay liền không lưu tình, xuất ra toàn lực.

Vân Khởi Vũ dù sao cũng là người mới đạt đến tiên cảnh, cho dù thần khí nơi tay, nếu buộc phải ứng đối với người đã tu luyện hơn một ngàn năm như Lạc Tước Tuyết, đó là chuyện phi thường khó khăn, một chút tiện nghi cũng đòi không được, thậm chí sẽ tổn hại rất lớn, cố gắng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo toàn mạng sống.

"Tư Phong, ta tới giúp ngươi." Lạc Bất Phàm không thể tiếp tục làm người đứng xem, chẳng sợ tội danh khi sư diệt tổ trên lưng, hắn phải giúp Vân Khởi Vũ.

Có Lạc Bất Phàm gia nhập, hai người liên thủ, rốt cuộc có thể cùng Lạc Tước Tuyết bất phân thắng bại, còn chiếm thế thượng phong.

Lạc Tước Tuyết bị Lạc Bất Phàm cùng Vân Khởi Vũ liên thủ công kích đánh đuổi, hai tay bàn tay đều bị chấn động đến run lên, nếu tiếp tục đánh nhau, hắn cho dù không chết cũng nhất định trọng thương.

Hiện giờ cả Lạc Vân đại lục đều muốn giết hắn, hắn tuyệt đối không thể bị thương, nhất định phải bảo tồn thực lực, nếu không sẽ bị người giết chết. Về phần Vân Khởi Vũ, hôm nay chỉ sợ là không làm gì được nàng, bất quá hắn có thể lấy Lạc Bất Phàm khai đao.

"Lạc Bất Phàm, ngươi cũng dám ra tay với ta, có biết đây là phạm tội gì hay không? Khi sư diệt tổ, tội ác tày trời."

"Ta vừa rồi đã tuyên bố rời khỏi Lạc gia, từ nay về sau không còn là người Lạc gia, tại sao lại khi sư diệt tổ?" Lạc Bất Phàm phản bác đúng lý hợp tình, sau đó biểu cảm biến đổi, lộ ra hận ý đối với Lạc Tước Tuyết, cũng như hận ý với cả Lạc gia, giận dữ nói ra điều khó chịu trong lòng: "Lạc gia Lạc gia, thế nhưng ta một chút cũng không biết đây là nhà ta. Nơi này không có bất cứ người nào có thân tình, có chăng chính là tranh giành quyền lợi ngươi lừa ta gạt, vì quyền thế cùng ích lợi, ngay cả thân huynh đệ cũng có thể sát hại. Sống ở loại địa phương này, giống như đang ở cùng dưới một mái hiên với địch nhân, thời thời khắc khắc phải đề phòng, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào. Cái gì gọi là nhà? Nhà hẳn là làm cho người ta ấm áp mới đúng, nơi giống như thế này căn bản không thể gọi là nhà, mà là địa ngục. Ngươi biết rõ mẹ ta là bị Lạc Bách Hà cùng những người đó hại chết, nhưng ngươi lại chưa từng đứng ra chủ trì công đạo, tùy ý bọn hắn muốn làm gì thì làm, nếu không phải cha ta giành được vị trí gia chủ, chỉ sợ là chúng ta đã sớm chết. Cho dù là chúng ta chết, ngươi cũng sẽ không đứng ra nói câu nào công đạo, ở trong mắt ngươi, căn bản không có con cháu đời sau chúng ta, chỉ có lợi ích cá nhân ngươi, lợi ích Lạc gia mang đến cho ngươi."

"Nói năng bậy bạ, ngươi biết cái gì? Gia đình bình thường há lại có thể sánh bằng một đại gia tộc? Không cần lấy loại gia đình bình thường đánh đồng cùng Lạc gia."

"Nhưng trong mắt ta, Lạc gia còn không bằng một gia đình bình thường. Ngươi sống hơn nghìn năm, sớm đã không biết chân tình có ở nhân gian, ngươi sống căn bản cũng không biết rằng chân tình là cái gì, sống cũng chỉ vì ích lợi cá nhân. Mẹ ta chết, đối với ngươi không tạo ra tổn thất gì, cho nên ngươi căn bản không quan tâm sống chết của nàng, sẽ không vì một người vô dụng náo động. Lúc ấy ta cùng ta cha quá yếu, ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó khăn, không thể báo thù cho mẹ ta, hiện tại chúng ta trở nên mạnh mẽ, có năng lực bảo hộ người bên cạnh, cho nên ta tuyệt không cho phép ngươi tổn hại hắn." Lạc Bất Phàm dùng kiếm chỉ vào Lạc Tước Tuyết, thái độ lại càng cường ngạnh, đã hoàn toàn không đem mình trở thành người Lạc gia.

Hắn sở dĩ luôn ở lại Lạc gia, là bởi vì người hắn quan tâm duy nhất là phụ thân vẫn ở Lạc gia, hiện giờ phụ thân rời đi Lạc gia, hắn tự nhiên không cần ở lại, không cần vì bọn chúng thời thời khắc khắc muốn mưu hại người mà làm việc, càng không cần vì một Lạc gia không có chân tình mà trả giá tâm huyết.

Lạc Bách Xuyên hiểu con trai của mình, cũng biết oán hận trong lòng nhi tử, dù sao ngay cả chính hắn cũng như thế. Sinh hắn nuôi hắn đều là Lạc gia, nhưng hại hắn cũng là Lạc gia, những năm gần đây hắn luôn sống trong mâu thuẫn, muốn buông hết thảy, nhưng chung quy có chút luyến tiếc. Hiện giờ bị Lạc Tước Tuyết bức bách, rốt cục cho hắn cơ hội được lựa chọn.

"Tiên tổ, ngươi sống ngàn năm, cũng đã quên nhân gian hữu tình. Loại nhà vô tình như Lạc gia, cố gắng thì có thể chống đỡ được mấy chục năm, căn bản chịu không được sóng to gió lớn. Mượn chuyện ngày hôm nay mà nói, rõ ràng sai là ở Lạc gia, thế nhưng các ngươi lại từng bước từng bước ra vẻ đạo mạo, đổi trắng thay đen, còn muốn giết người đoạt vật, trong lòng các ngươi còn có hai chữ liêm sỉ sao? Lạc Bách Xuyên ta khinh thường hạng người đúng sai chẳng phân biệt được, đê tiện vô sỉ này, lại càng không nguyện tiếp tục ở lại nơi dơ bẩn này. Lạc gia, có lẽ tận rồi."

"Lạc Bách Xuyên, Lạc Bất Phàm, đừng tưởng rằng Lạc gia đã không có các ngươi là không được. Lạc gia chỉ cần có ta ở đây, liền nhất định có thể sừng sững không ngã. Các ngươi nếu muốn phải rời khỏi Lạc gia, vậy cút đi, nhưng không được mang đi bất kì thứ gì của Lạc gia, ngay cả quần áo các ngươi mặc cũng là của Lạc gia, muốn đi, vậy trước tiên cởi ra."

Lạc Tước Tuyết lãnh khốc yêu cầu như thế khiến trong tâm Lạc Bách Xuyên lạnh thấu, vốn còn có một chút cảm tình đối với Lạc gia, hiện tại hoàn toàn biến mất.

Lạc Bất Phàm tức giận đến nghiến răng, nhưng không nói hai lời, trực tiếp đem đồ trên thân lấy ra ném trên mặt đất, áo khoác cũng cởi, nửa người trên ở trần, chỉ mặc một cái quần lót.

Lạc Bách Xuyên cũng không do dự, ném ném ném, cởi cởi cởi.

Không ai biết lúc hai phụ tử bọn họ lúc làm việc này trong lòng là lạnh lẽo như thế nào. Đây là Lạc gia, một đại gia tộc không có chút tình người.

Vân Khởi Vũ không thể tưởng được Lạc Tước Tuyết thế nhưng sẽ đưa ra một cái yêu cầu không nhân tính như vậy, trong lòng tiếp tục không một chút tôn kính với hắn, từ trong Tử Ngọc Linh Hạp lấy ra hai bộ quần áo đưa cho Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm: "Bá phụ, Lạc đại ca, những thứ này là quần áo của ta, mặc dù hơi nhỏ, nhưng các ngươi tạm thời mặc vào, chờ ra ngoài sẽ tìm quần áo vừa với các ngươi."

"Đa tạ Vũ tiểu hữu." Lạc Bách Xuyên không hề cự tuyệt, cầm quần áo tùy tiện mặc vào. Quần áo quá nhỏ, hắn chỉ có thể tùy tiện khoác lên.

Lạc Bất Phàm không cảm ơn, cầm quần áo liền mặc, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Lạc Tước Tuyết sở dĩ đưa ra yêu cầu như thế, thật ra là muốn để Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm ở lại, ai ngờ hai phụ tử bọn hắn thà rằng ở trước mặt mọi người cởi quần áo cũng không chịu thỏa hiệp với hắn, khiến hắn càng thêm tức giận.

"Được, các ngươi tâm ý đã quyết, như vậy từ nay về sau liền không còn là người Lạc gia ta, ở bên ngoài không được dùng danh nghĩa Lạc gia làm việc, bị người khi dễ cũng không được trở về tìm Lạc gia."

"Ngươi cho rằng hai người m đạt đến tiên cảnh sẽ ở bên ngoài bị khi dễ sao?" Lạc Bất Phàm châm chọc phản bác, cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng không thể sinh tồn sau khi rời khỏi Lạc gia.

"Một khi đã như vậy, vậy các ngươi liền cút cho ta, cút ~ "

"Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đi, hơn nữa sẽ đi rất nhanh, từ nay về sau không hề bước vào Lạc gia một bước."

"Cút ~ "

Lạc Bách Xuyên không nói gì, xoay người đi.

"Tư Phong, chúng ta đi thôi." Lạc Bất Phàm gọi Vân Khởi Vũ.

Nhưng Vân Khởi Vũ vẫn chưa có ý muốn đi, ánh mắt sắc bén ném vào trên người hai phụ tử Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại, đằng đằng sát khí nói: " Thù của Vân Thải còn chưa báo."

"Có Lạc Tước Tuyết ở đây, ngươi khẳng định giết không được bọn chúng, cho dù giết được, ngươi cũng sẽ khiến bản thân bị trọng thương, như vậy mất nhiều hơn được. Ngươi yên tâm, qua vài ngày nữa là ngươi có thể giết chết bọn chúng, đại ca cam đoan với ngươi."

"Cũng tốt, so với để cho bọn chúng thống thống khoái khoái mà chết, không bằng để bọn chúng nhận hết tra tấn mà chết, chết kiểu này mọi lúc mọi nơi đều sợ hãi bị người giết chết, đủ để cho cuộc sống hàng ngày của bọn chúng khó có thể bình an, cái này so với giết bọn chúng còn sung sướng hơn."

"Đúng vậy, giết chết bọn chúng cũng không phải trừng phạt lớn nhất đối với bọn chúng, để cho bọn chúng mất hết danh dự, hai bàn tay trắng, đó mới là trừng phạt tàn khốc nhất."

"Lạc đại ca, chúng ta đi thôi." Vân Khởi Vũ cuối cùng cũng không giết Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại, rời đi cùng Lạc Bách Xuyên, Lạc Bất Phàm.

Vân Khởi Vũ đi rồi, hai cha con Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi bọn hắn luôn lo lắng khó giữ được cái mạng nhỏ này, tốt là sau cùng vẫn bảo vệ được. Không chỉ có thể bảo vệ mạng nhỏ, còn đuổi được Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm ra khỏi Lạc gia, thu hoạch như vậy thật đúng là không nhỏ!

"Đa tạ Tiên tổ cứu giúp." Lạc Bách Hà sau khi Vân Khởi Vũ đi rồi mới có dũng khí đứng đến trước mặt nói chuyện với Lạc Tước Tuyết, kết quả ai ngờ bị Lạc Tước Tuyết xáng một bạt tai, mắng to: "Xem phụ tử các ngươi hôm nay đã làm chuyện tốt gì? Ngươi cho là Lạc Bách Xuyên đi rồi ngươi có thể trở thành người cầm quyền ở Lạc gia sao? Bằng loại người âm hiểm tiểu nhân như ngươi căn bản là không cách nào làm cho Lạc gia đi trên con đường rộng mở, sẽ chỉ làm Lạc gia rơi vào vực sâu vạn trượng. Hôm nay nếu không phải Vân Khởi Vũ hùng hổ doạ người, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghiêng về phụ tử các ngươi sao? Chỉ cần có thể lưu lại Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm, giết chết hai người các ngươi cũng đáng."

"Tiên tổ, sự tình cũng đã như vậy, bây giờ không phải là lúc nói đúng hay sai, mà là nghĩ biện pháp cứu vớt trước." Trong lòng Lạc Bách Hà vạn phần không chút hối lỗi mà là hận không thể trả cho Lạc Tước Tuyết một cái tát, nhưng hắn không thể làm như vậy, trừ phi đủ thực lực.

Nếu hắn cũng đạt đến tiên cảnh thì thật tốt biết bao.

"Cứu vớt, cứu vớt như thế nào? Không bao lâu nữa, cao thủ cả Lạc Vân đại lục sẽ tập hợp đủ tại Lạc Vân thành, tìm giết ta để đổi lấy một trăm viên Bạch Tinh Linh Thạch cùng một cây Thiên Niên Huyết Sâm. Đến lúc đó ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể quản cái khác? Mấy ngày nữa là gia tộc đại tệ, chỉ bằng cái tên Lạc Bất Bại giá áo túi cơm kia, làm sao có thể bảo trụ vị trí đứng đầu Ngũ gia của Lạc gia sao? Nếu có Lạc Bất Phàm ở đây, gia tộc đại tệ liền không cần lo lắng, nhưng hiện tại không có Lạc Bất Phàm, sau này Lạc gia sẽ trở thành người tầm thường, không còn phong thái trước kia nữa."

Lạc Bất Bại bị Lạc Tước Tuyết mắng chửi không đáng một đồng, trong lòng cực kỳ khó chịu, tức giận, nhưng hắn không dám nói lời nào, ngay cả cổ họng cũng không dám thốt một tiếng, chỉ có thể đem tức giận nuốt vào trong bụng.

Lạc gia đã không còn Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm, chẳng lẽ thật sự sẽ như thế sao?

Hắn nhất định phải chứng minh cho cả Lạc Vân đại lục thấy, Lạc Bất Bại hắn cũng không phải giá áo túi cơm.

Lạc Tước Tuyết mắng Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại một trận, cũng chỉ vì phát tiết oán khí trong lòng, hắn đương nhiên hiểu được sự tình phát triển thành như vậy là đã không có đường lui, mặc kệ Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại vô dụng, Lạc gia cũng chỉ có thể dựa vào hai phụ tử bọn hắn chống đỡ. Trải qua chuyện này, Lạc gia tổn thất quá lớn, hơn phân nửa cường giả đều thành phế nhân, Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm rời đi cũng sẽ khiến cho một số người ly khai.

Tóm lại Lạc gia hiện tại, Lạc gia sau này, thật sự rất khó có lại huy hoàng hôm nay.

Tất cả chuyện này hết thảy đều là do Vũ Tư Phong ban tặng, cho dù trả giá đại giới, hắn cũng muốn đem tên tiểu tử thúi này băm thây vạn đoạn.

Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm rời khỏi Lạc gia tạm thời không có chỗ ở, vì thế cùng Vân Khởi Vũ trở về khách điếm Lạc Vân.

Vân Thải vừa mới chết, Vân Khởi Vũ thật sự không có tâm tình làm chuyện gì, chỉ có thể tận lực không lạnh nhạt với người của Lạc gia ở bên cạnh, tính toán trước tiên đem Vân Thải an táng tốt, sau đó sẽ giúp Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm, nhưng ai biết trong lúc nàng trở lại khách điếm thì không thấy thi thể của Vân Thải, nàng lo lắng, tìm kiếm khắp nơi.

"Vân Thải, Vân Thải ~ "

"Vân Thải đâu? Người cũng đã chết rồi, ai còn không buông tha nàng?"

Lạc Bất Phàm thấy Vân Khởi Vũ gấp đến độ sắp khóc, liền đi đến an ủi nàng: "Tư Phong, ngươi trước tiên đừng gấp, có lẽ là người khách điếm đem thi thể khiêng đi, chúng ta tìm người khách điếm hỏi thử là được."

"Tiểu nhị, tiểu nhị ~" Vân Khởi Vũ liền vội vội vàng vàng chạy đi tìm tiểu nhị, song khi nàng chạy ra sân, lại vừa vặn đụng phải người đối diện đang đi tới, nàng không có việc gì, nhưng đối phương lại bị nàng đụng ngã.

"Ôi, đau quá a!"

Thanh âm này như thế nào lại có điểm quen tai?

Ngay tại lúc Vân Khởi Vũ cảm thấy tiếng kêu này rất quen tai thì lại nghe đến Lạc Bất Phàm kinh ngạc kêu lên: "Vân Thải, làm sao lại l là ngươi? Ngươi không phải đã chết rồi sao?"

"Vân Thải, muội không chết! Thật tốt quá, muội không chết, thật sự là quá tốt." Vân Khởi Vũ biết được người bị nàng đụng vào là Vân Thải, vừa hưng phấn vừa kích động, xông lên phía trước ôm thật chặt Vân Thải, cảm giác được thân thể Vân Thải ấm áp thì nàng mới tin mọi thứ trước mắt là sự thật.

Vân Thải không chết.

"Ca ca, huynh đem muội ôm chặt quá! Khụ khụ ~" Vân Thải bị Vân Khởi Vũ ôm quá chặt, thiếu chút nữa liền hết hơi, khuôn mặt đỏ bừng lên.

"Thật xin lỗi, huynh rất cao hứng, không chú ý. Vân Thải, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Huynh rõ ràng tận mắt thấy muội bị Lạc Bất Bại giết, làm sao bây giờ lại sống được?"

Không chỉ có Vân Khởi Vũ nghi hoặc, ngay cả Lạc Bất Phàm cũng vậy, nhưng hắn không tận mắt thấy Lạc Bất Bại giết chết Vân Thải, cho nên sự tình cụ thể trong đó không rõ, có lẽ sự tình đã bị hiểu lầm. Cho dù thật là Tư Phong đổ oan cho Lạc Bất Bại, hắn cũng sẽ không hối hận rời đi Lạc gia.

Vân Thải nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên, bộ mặt chính mình cũng không biết nguyên nhân là gì, nghi hoặc nói : "Kỳ thật muội cũng không biết là tại sao lại thế này, tóm lại muội chính là không chết được."

"Không chết được? Tại sao lại có cái gọi là không chết được?"

"Không chết được chính là không chết được! Sau khi chết sẽ sống lại, cho nên không chết được. Muội trước kia từng chết qua, hơn nữa không chỉ chết một lần, kết quả qua một lát muội lại sống lại. Người bên cạnh đều nghĩ muội là quái vật, không dám gần muội, càng không có người nguyện ý làm bằng hữu với muội. Ca ca, huynh sẽ không bởi vì cái này mà không quan tâm muội chứ? Ca ca, huynh đừng không quan tâm muội được không? Muội sẽ rất nghe lời rất nghe lời."

"Muội yên tâm, ta sẽ không bỏ muội. Thật không biết muội rốt cuộc là ai, lại có thể không chết được."

"Muội cũng không biết mình là cái gì, từ lúc muội hiểu chuyện cho tới nay chính là như vậy. Trước kia còn có một vài người hảo tâm thu nhận và giúp đỡ muội, nhưng khi bọn họ phát hiện muội là quái vật thì không dám lại gần muội nữa. Ca ca, huynh thật sự sẽ không bao giờ không quan tâm ta chứ?" Vân Thải rất không yên tâm, rất sợ hãi bị Vân Khởi Vũ ghét bỏ, không cần nàng.

Nàng bị bỏ rơi quá nhiều, thật vất vả mới tìm được một người đối tốt với nàng, nàng thật sự rất sợ lại bị vứt bỏ.

Vân Khởi Vũ vuốt đầu Vân Thải, ôn nhu tươi cười với nàng, cam đoan nói: "Vân Thải yên tâm, trừ phi ta chết đi, nếu không ta nhất định sẽ không bao giờ vứt bỏ muội."

"Ân, ta chỉ biết ca ca là tốt nhất."

"Nha đầu ngốc. Muội không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết."

"Hì hì!"

Vân Thải không chết, tất cả mọi chuyện đều vui vẻ, nhưng Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại nàng cũng sẽ không bỏ qua, dù sao Lạc Bất Bại đã thật sự giết chết Vân Thải một lần, không thể tha thứ.

Vân Khởi Vũ trong lòng quyết định, không giết Lạc Bất Bại là không thể, nhưng nàng cũng không nói ra, tránh khiến Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm khó xử. Vân Thải không chết, tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều, đã không đai buồn, có tinh lực giúp Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm.

"Bá phụ, Lạc đại ca, các ngươi sau này có tính toán gì không? Tuy rằng Vân Thải không chết, nhưng ta cùng Lạc gia đã kết oán, không thể thay đổi. Nếu các ngươi muốn quay trở về nhà, ta sẽ tận lực giúp các ngươi, sau đó ta sẽ rời đi Lạc Vân thành."

"Ngươi nói đùa gì vậy? Đã đến nước này, sao còn có thể trở về? Cái nhà kia ta đã sớm không muốn trở về, trở mặt là chuyện sớm hay muộn, không có quan hệ gì với ngươi." Lạc Bất Phàm nói, vừa nghĩ tới Vân Khởi Vũ sẽ rời đi, hắn liền gấp gáp.

Hắn mong ước không nhiều lắm, chỉ hy vọng có thể làm bạn ở bên người nàng, bảo vệ cho nàng, nhìn nàng hạnh phúc một đời một kiếp.

Lạc Bách Xuyên khẽ cười khổ, sự tình đã phát triển đến thế này, thật là làm cho hắn bất ngờ, bất quá việc đã đến nước này, hắn cũng không thể nói gì hơn, trở mặt với Lạc gia thì trở mặt, cho dù không trở mặt, với thành tích bây giờ của hắn và Bất Phàm, ở lại Lạc gia quá gây chú ý, mặc dù có đủ thực lực tự bảo vệ mình, nhưng cuộc sống cũng sẽ không dễ chịu.

Đã như thế, không bằng tiêu sái rời đi, một lần nữa bắt đầu.

"Vũ tiểu hữu không cần lo lắng cho chúng ta, rời đi thì rời đi, không có gì lớn, rời đi có lẽ là một lựa chọn chính xác, với thực lực bây giờ của ta và Bất Phàm, sống yên ổn ở Lạc Vân đại lục là chuyện dễ dàng. Bất quá ta muốn một lần nữa lập ra một Lạc gia, một Lạc gia thuộc về riêng chúng ta."

"Cha, ý của người là?" Lạc Bất Phàm đã đoán được đại khái, trong lòng mãnh liệt dâng trào.

"Bá phụ là muốn lập một Lạc gia sao?" Vân Khởi Vũ cũng đoán được ý tứ của Lạc Bách Xuyên, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng đây là giấc mộng của người khác, nàng cũng không muốn nhiều lời.

"Đúng vậy, ta nghĩ lập ra một Lạc gia, một Lạc gia tràn ngập thân tình. Tuy rằng ta không biết Lạc gia mới này có thể đi xa bao nhiêu, có lẽ khi đến trăm tuổi cũng sẽ phát triển trở thành Lạc gia hiện tại, nhưng ta vẫn nguyện ý thử. Từ xưa đến nay, phàm là đại gia tộc lâu đời, phát triển đến mức độ nhất định đều cũng sẽ có nội đấu, chưa từng có ngoại lệ, mà ta muốn chính là cái ngoại lệ đó."

Một ngoại lệ, kỳ thật chính là một kỳ tích, một khởi đầu mới, một sự siêu phàm.

Nhưng mục tiêu này thật sự quá lớn, quá khó thực hiện. Lòng người khó lường, một đời tiếp một đời, người đời trước có lẽ còn có thể xem trọng chân tình, nhưng mà hậu thế thì không nhất định, sự thật đa số đều là người xấu.

Lạc Bách Xuyên đương nhiên biết đạo lý trong đó, nhưng hắn vẫn như cũ muốn xây dựng một Lạc gia, sáng tạo một ngoại lệ: "Kỳ thật sáng lập một Lạc gia là điều cần thiết, chúng ta tuy rằng thoát khỏi Lạc gia, nhưng cũng không thể luôn luôn làm người không có nhà để về? Lạc Bách Hà cùng Lạc Bất Bại sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, bọn hắn tất nhiên sẽ kết hợp thế lực khác đối phó chúng ta, cho nên chúng ta cũng nhất định phải thế lực của mình, như vậy mới có thể chống lại bọn chúng."

"Cha, con hiểu rồi, vô luận người ra quyết định gì, con cũng đều ủng hộ người."

"Vậy cũng tính ta chia ra. Phương diện khác có lẽ ta không giúp đỡ được gì, nhưng kinh phí sáng lập một tân Lạc gia, ta có thể giải quyết toàn bộ." Vân Khởi Vũ rất sảng khoái, sau khi nói ra những lời này liền đem tiền đấu giá Bạch Tinh Linh Thạch cùng Thiên Niên Huyết Sâm lấy ra.

Dù sao nàng cũng có rất nhiều Bạch Tinh Linh Thạch, thiếu tiền thì lại bán. Lạc Bách Xuyên cùng Lạc Bất Phàm vì nàng mà nhà cũng mất, nàng lấy ít tiền ra bồi thường cũng không tính là nhiều.

Vừa mới đến Lạc Vân đại lục chừng một tháng, nàng liền đắc tội rất nhiều thế lực lớn ở nơi này, trong ngũ đại gia tộc đã đắc tội với bốn nhà, Ân gia cuối cùng có phải là địch nhân hay không vẫn còn chưa biết!

Nàng thật đúng là rắc rối Đại vương, xem ra sau này làm việc phải thu liễm, miễn cho trở thành kẻ địch của thiên hạ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro