Chương 8: Giải vây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bạch Hạo Hiên lại không trả lời, ánh mắt vòng qua mọi người nhìn sang Trình Khanh Khanh, trong mắt của hắn có cái gì đó toát ra, giống như chút ít phiền muộn, lại có chút ít u oán, bất quá vẻ mặt như thế chẳng mấy chốc lại lướt qua, nhìn lại, hắn như cũ còn là vẻ mặt ủ dột đứng ở nơi đó, nhìn không ra cái gì khác thường.

"Tôi nghe nói Khanh Khanh trở lại , cố ý tới xem cô ấy một chút."

Dì Văn nhìn lướt qua mặt Bạch Duyên Đình cùng Trình Khanh Khanh, vừa nhìn về phía mẹ Trình, trong lúc nhất thời có chút ít lúng túng, mẹ Trình cũng từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, nhường đường cho Bạch Hạo Hiên: "Vào đi, chúng ta vừa lúc ăn cơm, cậu cũng cùng nhau ăn đi." Giọng nói có chút nhạt.

Bạch Hạo Hiên cũng không để ý, đi thẳng vào cửa, đối diện với Trình Khanh Khanh, ở bên cạnh Bạch Tuệ Nhiễm ngồi xuống, trên tay hắn còn cầm lấy một hộp quà đóng gói tinh xảo màu tím, giờ phút này đem cái hộp đưa tới: "Đây là quà anh mua cho em."

Trình Khanh Khanh chú ý tới, kể từ  lúc Bạch Hạo Hiên xuất hiện ở cửa sắc mặt Bạch Duyên Đình liền âm u , người đàn ông này trong ngày thường nhìn qua lúc nào cũng ôn hòa vô hại, chỉ khi nào mặt lạnh xuống liền tỏ ra vô cùng dọa người, nhất là lúc này, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy không khí chung quanh tựa hồ cũng lạnh hơn mấy độ, nhìn qua Bạch Hạo Hiên đưa tới cái hộp trong lúc nhất thời cô không biết có nên tiếp hay không.

Bạch Hạo Hiên sắc mặt vẫn là lãnh đạm , nhìn không ra bất luận tâm tình gì, nhưng ánh mắt hắn hắn nhìn về phía cô lại như có như không mang theo chút ít chờ đợi, thấy cô thật lâu không nhận qua, chút ít chờ đợi kia liền từ từ nhạt đi, rất nhanh liền biến thành một loại mất mát dai dẳng, tựa hồ còn kèm theo một loại khổ sở nào đó, mặc dù vậy, cánh tay kia vươn ra vẫn không có thu về lại, cố chấp đem quà tặng đưa về phía cô.

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lúng túng không chịu được, nhưng ngay khi cô do dự Bạch Duyên Đình trực tiếp đưa tay tiếp nhận lấy, lạnh lùng nói: "Tôi thay cô ấy cám ơn cậu."

Bạch Hạo Hiên ngược lại cũng không nói gì thêm, chỉ rũ xuống đầu che lại vẻ mặt đang biến hóa.

Mẹ Trình nghĩ đến cũng phát hiện không khí quá mức ngưng trọng, vội vàng nói: "Tốt lắm tốt lắm, tất cả mọi người đều đói , ăn cơm trước đi!"

Trình Khanh Khanh xem như thở phào nhẹ nhõm, những người khác chỉ sợ là cũng thấy sự tình không có phát triển đến hướng xấu nhất đều thở phào nhẹ nhõm, mọi người đang muốn thu thập tâm tình ăn cơm, lại nghe trên cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Mẹ Trình cau mày: "Đây lại là ai a, hôm nay tôi cũng không có cùng những người khác gọi điện thoại a!" Một bên nói như vậy một bên đứng dậy mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một cô gái tóc dài tung bay, cô ăn mặc cực kỳ hưu nhàn, dù vậy cũng khó dấu dáng người linh lung hấp dẫn của cô ta.

Cô gái mang đồ trang sức trang nhã, hẳn là am hiểu thời trang , cho dù chỉ là trang điểm nhẹ, nhưng cũng đem những điểm nên nổi bật trên mặt đều nổi bật, nên che kín thì che kín. Ngũ quan cô ta khéo léo tinh xảo, khuôn mặt cũng là mặt trái xoan, tựa như là nữ tử vùng sông nước Giang Nam uyển chuyển hàm xúc, vóc người mảnh khảnh đẹp đẽ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một đoàn khói theo gió mà bay đi, nhưng hết lần này tới lần khác trên người cô ta lại có một cỗ dẻo dai, khiến người ta thương tiếc, bên ngoài lại không dám xem thường.

Mẹ Trình phi thường kinh ngạc: "Tại sao là cô?"

Cô ta lại phi thường nhiệt tình chào hỏi bà: "Dì Trình khỏe."

Bạch Hạo Hiên nhìn thấy cô gái xuất hiện ở cửa, lông mày liền cau lại, sắc mặt cũng trầm lạnh không ít: "Sao em lại tới đây?"

Nữ hài lại trực tiếp đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, cố ý giận hắn một cái nói: "Anh muốn tới xem Khanh Khanh cũng không mang theo em, thật sự là không có suy nghĩ!" Nói xong lời này lại nhìn sang Trình Khanh Khanh, tươi cười của cô ta lại ngọt vài phần: "Khanh Khanh, tôi nghe nói cô không nhớ rõ chuyện trước kia, chắc cũng không nhớ rõ tôi đúng không?"

Trình Khanh Khanh thấy những người xung quanh ánh mắt đều có chút cổ quái, đối với cô gái này nụ cười liền giữ lại vài phần: "Không nhớ rõ."

"Không quan hệ." Cô ta như cũ tươi cười nhiệt tình lại ngọt ngào: "Tôi tự giới thiệu mình một chút đi, tôi tên Lương San, là vợ của Hạo Hiên!"

Ngồi ở bên cạnh Bạch Hạo Hiên, Bạch Tuệ Nhiễm ho một tiếng, thật giống như đang nhắc nhở cái gì, mà những người khác ánh mắt cũng hữu ý vô ý hướng đến trên người Trình Khanh Khanh, thần sắc đều tỏ ra cực kỳ phức tạp, mà Bạch Duyên Đình, nhìn về phía cô ánh mắt lại là như có như không mang theo vài phần lo lắng, xen lẫn trong một mảnh ánh mắt phức ở đây, cô gái đối diện kia lại cười như cũ sáng rỡ như hoa.

Trình Khanh Khanh có chút ít không được tự nhiên, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: "Nga, cô khỏe."

Nụ cười của cô gái kia cứng đờ, cũng không biết là không hài lòng với câu trả lời của cô lãnh đạm như vậy hay là không hài lòng cô biểu hiện lạnh nhạt như vậy, ánh mắt  cô chợt lóe qua mấy phần thâm ý, dáng tươi cười lại càng thêm ngọt ngào nhiệt tình: "Đúng rồi, tôi tới muốn nói cho cô một tin tức tốt, tôi đã mang thai con của Hạo Hiên, đã ba tháng rồi, Khanh Khanh, cô cũng phải vì tôi mà cao hứng, chúc phúc tôi phải không? Dù sao chúng ta là bằng hữu tốt nhất!" 

Bạch Tuệ Nhiễm ngồi ở một bên thực sự nghe không nổi nữa, đem chiếc đũa phóng trên bàn, giọng nói không khách khí: "Nếu đã mang thai nên thật tốt ở nhà dưỡng thai, chạy tới chạy lui làm cái gì?"

Lương San lại không không hề gấp gáp, cô ta đơn giản mang ủy khuất nhìn thoáng qua Bạch Tuệ Nhiễm, vẻ mặt đương nhiên nói: "Khanh Khanh tỉnh chị đương nhiên là muốn tới nhìn một chút a!"

Trình Khanh Khanh nghe lời này trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nếu thật là muốn tới xem cô, vì cái gì không chọn lúc cô xuất viện trực tiếp đi đến nhà cô xem cô, mà lại muốn vào lúc cô về nhà mẹ đẻ hơn nữa còn là cùng Bạch Hạo Hiên một trước một sau.

Còn có, nếu như cô không đoán sai, Trình Khanh Khanh cùng Bạch Hạo Hiên lúc trước có thể có chút khúc mắc, hơn nữa Bạch Tuệ Nhiễm vừa rồi cẩn thận thử dò xét hỏi cô còn nhớ  anh của cô ấy hay không, cô cùng Bạch Hạo Hiên khúc mắc còn sâu, đến nỗi cuối cùng vì cái gì hai người không có ở cùng nhau lại mỗi người kết hôn, cô cũng không rõ ràng .

Lương San nói cô ta là bạn của cô, khẳng định biết rõ chuyện giữa cô cùng Bạch Hạo Hiên, cố ý chạy tới giới thiệu cho cô rằng cô ta là vợ của Bạch Hạo Hiên, lại cố ý nói cho cô biết chuyện cô ta mang thai, là vì bắt nạt cô mất trí nhớ, coi cô giống như ngốc tử ở trước mặt cô khoe khoang? Còn cố ý nói những lời này đâm cô, xem cô có phải thật mất trí nhớ hay không?

Bất quá Lương San đại khái không ngờ rằng, trong thân thể này Trình Khanh Khanh kỳ thật cũng không phải là Trình Khanh Khanh thực sự, ký ức về Bạch Hạo Hiên cô lại một chút cũng không có, cho nên, cô ta có phải vợ của Bạch Hạo Hiên hay không, có mang thai con của hắn hay không có liên quan gì đến cô vậy nên cô cũng không thèm để ý chút nào.

Cho nên cô cũng chỉ là không mặn không nhạt nói với cô ta: "Vậy chúc mừng cô a!"

Kỳ thật người xung quanh nghe được Lương San nói cô ta mang thai trên mặt đều lộ ra một vẻ khẩn trương còn có một chút mảy may gấp gáp, nhất là Bạch Hạo Hiên ở đối diện, một mặt bất mãn với Lương San, một mặt lại mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng chờ mong nào đó.

Lại không nghĩ đến Trình Khanh Khanh chỉ là lãnh đạm trả lời một câu như vậy.

Mẹ Trình đã lấy thêm một bộ bát đũa mới, Bạch Duyên Đình có chút ít không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Nếu đã đến liền ăn cơm trước đi."

Trình Khanh Khanh lãnh đạm, Trình Khanh Khanh không thèm để ý lại tựa như hiển nhiên để Lương San phi thường kinh ngạc, bất quá cô ta lúc này cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu xuống ăn cơm, trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn đến hộp quà bên cạnh Trình Khanh Khanh, cô ta lại "Ồ" một tiếng nói: "Cái này đại khái là quà của Hạo Hiên đưa cho cô đi." Cô ta nghiêng đầu, làm ra bộ dạng đáng yêu tự hỏi: "Tôi đoán, đồ vật bên trong nhất định là sợi dây chuyền."

"Ân?" Trình Khanh Khanh cố làm ra vẻ hiếu kỳ mở hộp ra, gặp bên trong quả nhiên nằm một sợi dây chuyền, liền ý tứ sâu xa cười cười: "Thật đúng là vậy..."

Lương San tựa như là đứa nhỏ trả lời đúng đề mục, cười đến càng thêm vui vẻ: "Uy, Hạo Hiên của chúng ta rất không thú vị , mặc kệ đưa quà tặng cho ai đều thích đưa dây chuyền, cho nên đoán một cái liền đoán được ."

"Ngô..."

Trình Khanh Khanh cảm thấy rất buồn cười, cô lại không ngốc, sẽ không nghe không ra một ý khác trong lời nói của cô ta, không phải là nói cho cô biết Bạch Hạo Hiên đưa cho quà cho cô cũng không phải là đặc biệt nhất sao?

Bạch Hạo Hiên lông mi chớp chớp, mặt âm trầm quay đầu nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Chuyên tâm ăn cơm!"

Lương San cũng không sợ chu mỏ một cái, làm ra bộ dáng làm nũng khi ở cùng hắn, "Người ta nhìn thấy Khanh Khanh vui vẻ không được sao, không chú ý một chút  liền nhiều lời hai câu!"

Ngồi ở bên cạnh Trình Khanh Khanh, Bạch Duyên Đình ánh mắt sâu kín nhìn sang Lương San, khóe miệng treo thoáng đường cong như cười như không, khi nói chuyện giọng nói lại lộ ra cảm giác áp bách: "Quy củ Bạch gia là ăn không nói ngủ không nói, ngươi gả đến Bạch gia đã lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không có học được sao?"

Lương San khuôn mặt trong nháy mắt cứng đờ, lập tức co quắp nhìn sang Bạch Hạo Hiên, hiển nhiên là mong hắn sẽ vì cô ta mà nói chuyện, Bạch Hạo Hiên lại phối hợp ăn cơm của mình, không có mở miệng.

Lương San trên mặt chợt lóe qua thoáng cái phẫn nộ vì bị mọi người trước mặt, lại không tiện phát tác, vội vàng cúi thấp đầu che giấu, thanh âm mềm mỏng , lộ ra ủy khuất, "Không phải rồi, thực chỉ là nhìn thấy Khanh Khanh tôi vui vẻ mà thôi."

Mọi người cũng cũng không có để ý đến cô ta, tự ăn cơm.

Trình Khanh Khanh quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Duyên Đình, hắn vừa vặn gắp cho cô một khối xương sườn vào trong bát, ôn nhu dặn dò: "Ăn nhiều một chút."

Trình Khanh Khanh cũng mềm mại đáng yêu nhìn hắn cười một tiếng: "Được ."

Đến nỗi đối diện nhìn đến hai ánh mắt tràn ngập thâm ý, cô một chút cũng không muốn đi để ý.

Ân, vị lão công này của nhà cô quả nhiên đẳng cấp không thấp, một câu nói vừa châm chọc Lương San không hiểu quy củ lại để cho cô ta ngậm miệng, để cho cô ăn cơm cũng thanh tĩnh không ít .

Cơm nước xong Trình Khanh Khanh cùng Bạch Duyên Đình cũng xin phép đi về, chỉ là dọc theo con đường này cô phát hiện Bạch Duyên Đình sắc mặt đều không tốt, ánh ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn về phía cô cũng thu liễm chút. Mặc dù Trình Khanh Khanh không phải đặc biệt hiểu hắn, nhưng cô đoán rằng đại khái chắc có quan hệ với Bạch Hạo Hiên.

Mắt thấy phía trước có cái thùng rác, Trình Khanh Khanh kêu Bạch Duyên Đình dừng xe lại.

Bạch Duyên Đình kinh ngạc nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?" Mặc dù nghi hoặc như vật nhưng vẫn ngoan ngoãn đem xe dừng lại bên đường.

Trình Khanh Khanh không trả lời, trực tiếp đem cái hộp chứa sợi dây chuyền tinh mỹ kia ném vào thùng rác, lúc này mới nói với hắn: "Đi thôi!"

Bạch Duyên Đình hiển nhiên có chút mơ hồ, Trình Khanh Khanh lại cười giải thích cho hắn: "Trừ thứ anh đưa, tôi sẽ không thu bất kỳ quà tặng nào của người đàn ông khác."

Nghe được lời này của cô, Bạch Duyên Đình từ Trình gia đi ra sắc mặt liên tục âm u từ từ giãn ra, khóe miệng của hắn ngậm cười khắc chế không nổi vui vẻ quay đầu trở lại: "Vậy chúng ta lại đi mua một cái đi, so với kia càng đẹp hơn."

"..." Trình Khanh Khanh chỉ là không muốn hắn mất hứng, không nghĩ tới sẽ muốn quà của hắn, giờ phút này nghe được hắn như vậy nói, cô liền luống cuống, vội vàng phất phất tay: "Không... Không cần, tôi không phải là ý này, lại nói tôi bình thường cũng không đeo dây chuyền ."

Hắn đánh tay lái, vẻ mặt đương nhiên: "Vậy thì mua để xem chơi cũng được."

"..."

Được rồi...

Xe quẹo qua một chỗ, Trình Khanh Khanh từ trong kính chiếu hậu nhìn đến bên cạnh thùng rác lúc nãy đậu một chiếc xe, một thân ảnh cao lớn xuống xe đi đến cạnh thùng rác, hắn cúi người xuống, đem bàn tay mò vào, Trình Khanh Khanh không thấy được hắn có móc được cái gì từ bên trong ra hay không, bởi vì xe của cô đã rời xa .

Cô là cố ý , thứ nhất là khiến Bạch Duyên Đình yên tâm, thứ hai cũng là để người trong chiếc xe sau chứng kiến.

Cô muốn mượn việc này nói cho Bạch Hạo Hiên cùng Lương San, bắt đầu từ bây giờ, cô sống không có quan hệ gì đến Bạch Hạo Hiên, hắn cùng với sợi dây chuyền kia đồng dạng đã không chút khách khí bị cô ném vào thùng rác.

Bọn họ để ý, nhưng đối với cô lại không đáng giá một đồng, cho nên, hy vọng họ lại không cần phải cố ý thử dò xét, cũng không cần làm điều thừa nghĩ cách làm cho cô ngột ngạt!

_______________________

Editor: Lạc Ninh Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro