Chương 417: Tôi bao nuôi vị nam chủ phá sản này! 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

_____________

Hai bên giằng co, không ai nhường ai, ông chủ bị kẹp giữa chỉ muốn khóc lóc báo nguy, lúc này, điện thoại của Tô Đường vang lên.

Là Lâm Trạch Ngôn.

Lúc này, Lâm Trạch Ngôn sao lại gọi điện thoại cho nàng?

Mang theo sự nghi hoặc này, nàng liền bấm nhận điện thoại.

"Uy, em gái, có phải em quen biết ông chủ của công ty Viên Đại hay không?"

Đầu bên kia, thanh âm của Lâm Trạch Ngôn có chút không thích hợp, nhưng đang cách một cái điện thoại, nàng cũng không quá rõ ràng.

Tô Đường vừa nghe tên Viên Đại, liền lập tức hiểu rõ, lập tức nghiêm túc trả lời, "Anh nói đi, có chuyện gì xảy ra sao."

Lâm Trạch Ngôn, "Ngày hôm qua đối phương gửi thiếp cho nãi nãi, yêu cầu liên hôn, em cũng biết nãi nãi mà, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào bán em được giá tốt, cứ như vậy, mà trực tiếp đồng ý luôn. Đúng rồi, ba ngày sau có một cái yến hội, mời hầu hết doanh nhân ở thành phố A, nhưng kỳ thật chính là vì buổi gặp mặt của em cùng vị tổng tài Viên Đại kia."

Thanh âm của Lâm Trạch Ngôn còn quanh quẩn bên tai, Tô Đường tức giận hận không thể cắn chết lão cẩu này!

"Uy? Em gái, như thế nào mà chọc phải vị kia vậy? Anh nghe nói vị tổng tài kia từ trước đến nay rất thần bí, hiếm khi có người nào thấy mặt hắn, ngoại trừ biết hắn giới tính nam, tuổi hay bề ngoài, mấu chốt ngay cả cái tên cũng chưa từng được nghe qua, quá thần bí. Chuyện này có gì đó rất cổ quái a?"

Tô Đường cười lạnh, còn không phải là quá cổ quái sao.

"Em đã biết."

Lâm Trạch Ngôn vẫn không yên tâm, "Em gái, em dự định suy tính chuyện này như thế nào? Anh trai tuy rằng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng mà chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ giúp một tay."

Tô Đường không nghĩ kéo hắn xuống vũng nước đục này, mấu chốt Lâm Trạch Ngôn cũng đấu không lại hắn ta.

"Nếu thực sự có chuyện gì em sẽ tìm đến anh, trước cứ như vậy đi, em còn có việc."

Nghe xong điện thoại, Tô Đường lại lần nữa hung hăng mà trừng Hoắc Viên.

"Hoắc tiên sinh tay chân thật là nhanh a."

Hoắc Viên cười, hắn ước chừng đoán được là ai gọi điện thoại cho nàng, "Không có biện pháp, bảo bối quá nổi tiếng, tiên hạ thủ vi cường, miễn cho bị người khác đoạt mất, anh sẽ lại ân hận mà khóc mất."

Nói về Hoắc đại thiếu, ở đây không ít người đều gặp qua, hắn quả thực chính là một đóa cao lãnh, ít khi nói cười, mười phần xa cách, cũng bởi vậy, trừ phi tất yếu, mọi người đều không muốn giao tiếp với hắn, sợ bị đông lạnh a.

Sau này Hoắc thị phá sản, mọi người đều là người có thể diện, suy nghĩ lúc trước mình sợ hãi rụt rè như thế nào trước hắn, liền cảm thấy thực mất mặt, vì vậy, không ít người muốn tìm lại mặt mũi, thấy hắn liền nhịn không được châm chọc vài câu.

Hoắc Viên cùng Lâm Dao, oán hận chất chứa đã lâu, tất cả mọi người trong vòng này đều biết, tuy nói sau này Lâm Dao si ngốc mà che chở hắn, bất quá mấy tháng sau cô ấy cũng chơi chán a.

Nhưng hiện tại, sao hắn không giống như người bị vứt bỏ, ngược lại Lâm Dao, lại bị ép tới gắt gao.

Mà mấu chốt chính là, Hoắc Viên trước mắt như thay đổi thành một con người khác, không còn xa cách lạnh nhạt, mà lộ ra cổ tà tính a?

Tô Đường rất muốn chùy bạo đầu chó của người nào đó, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nàng dám khẳng định, gia hỏa này nhất định sẽ dùng bạo lực.

"Nếu tôi không phối hợp, Hoắc tiên sinh sẽ làm như thế nào?"

"Dao Dao hiểu rõ anh như vậy, khẳng định là đã đoán được." Hắn mỉm cười, tiếp theo liền vươn tay với nàng, "Chơi đủ rồi, chúng ta nên về nhà thôi."

Tô Đường cân nhắc, ở đây có nhiều người như vậy, nàng không muốn trở thành trò cười của mọi người a, huống chi nàng còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ.

Cái nhiệm vụ đáng chết kia......

Tô Đường cắn răng, chỉ có thể bước về phía hắn, bất quá khi nàng đến trước mặt hắn, nàng liền trực tiếp dùng toàn bộ công lực hung hăn mà dẫm lên chân của hắn.

Sắc mặt Hoắc Viên khẽ biến.

Tô Đường cao hứng, ngay cả khóe miệng cũng giương lên thật cao, "Hoắc tiên sinh, thích không?"

Hoắc Viên rất nhanh liền khôi phục thần sắc, nụ cười của hắn cũng càng sâu, "Chỉ cần là Dao Dao làm, anh đều thích."

Tô Đường:......

Cmn, không thể câu thông, hắn chính xác là máu M a!

"Đi thôi." Hắn nói, duỗi tay muốn ôm eo nàng.

Tô Đường sao có thể đồng ý, trực tiếp né qua một bên, sau đó liền trực tiếp đi ra cổng lớn.

Hoắc Viên nhìn bàn tay trống không, cười cười, cũng đi theo nàng.

Hai đại vai chính đi rồi, sự náo nhiệt vốn có trong tiệm mới bắt đầu khôi phục.

"Mọi người có cảm thấy Hoắc Viên có điểm gì đó không thích hợp hay không a? Cảm giác quái quái?"

"Ai, lo cho tên phá sản làm gì, tôi chỉ là đau lòng cho A Dao nhà tôi, cô ấy lại cùng anh ta đi rồi, không phải nói chơi chán rồi sao?"

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

"Không không không, không khí không đúng, mọi người nhìn ánh mắt của hắn khi nhìn A Dao đi, cực kỳ giống lúc trước."

"...... Cho nên, ý của anh là tên Hoắc Viên rác rưởi kia dùng thủ đoạn gì đó uy hiếp Lâm Dao? Ép cô ấy đi vào khuôn khổ? Sao có thể bỏ mặc được?! Tôi đi giải quyết anh ta!"

......

Thời gian rất nhanh sẽ đến Tết, khác với hình ảnh ấm áp trong nhà, bên ngoài có vẻ rét lạnh hơn nhiều, Tô Đường lại mặc váy ngắn, bỗng dưng có một áo vét được khoác trên vai của nàng.

Tô Đường cũng không kiên cường mà ném ra, mà ôm ngực, không kiên nhẫn nói: "Hoắc tiên sinh muốn đi đâu?"

Hoắc Viên hoàn toàn không có bộ dáng nguy hiểm như lúc trong tiệm, hiện tại bộ dáng này cực kỳ giống bộ dáng vô hại lúc trước.

"Đương nhiên là về nhà, đã vài ngày rồi anh không về nhà rồi, nên giấc ngủ không được tốt."

Tô Đường cười lạnh, "Đó là nhà của anh?"

Hoắc Viên cười, "Rất nhanh sẽ là nhà của anh." Nói xong, còn không quên thêm một câu, "Là tài sản chung của hai vợ chồng."

Tô Đường trợn mắt trắng, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tài sản đó là tài sản riêng trước hôn nhân."

Nàng vừa mở miệng, Hoắc Viên liền sáng ngời, "Cho nên Dao Dao đồng ý kết hôn với anh sao?"

Tô Đường liền nghẹn, vừa rồi nàng thật sự chỉ thuận miệng nhắc tới, ai muốn cùng hắn kết hôn!

"Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Hoắc Viên lại không để ý đến lời phủ nhận của nàng, tiếp tục nói: "Dao Dao thích nơi ấm áp, sau khi kết hôn chúng ta có thể định cư ở phương nam."

Tô Đường nghe không nổi nữa, trực tiếp đá hắn một chưởng, thở phì phì nói: "Còn có đi hay không?"

Lại lần nữa trở lại chung cư, bất quá chỉ qua mấy ngày, Hoắc Viên lại có một cảm giác là mình đã đi rất lâu rồi.

Chung cư vẫn giống như trước, Hoắc Viên ngồi ở trên sô pha, thật lâu sau rốt cuộc mới có cảm thấy chính mình đã trở lại.

"Giường của anh tôi đã cho người quăng ra ngoài, còn có quần áo anh, toàn bộ đều ném đi hết." Tô Đường từ trên cao nhìn xuống hắn, trên mặt không có nửa điểm áy náy.

Vốn dĩ sao, giường là nàng mua, quần áo cũng là nàng mua, chỉ đem mấy thứ này vứt bỏ, đã là tiện nghi cho hắn rồi.

Hoắc Viên nghe xong lời này, chẳng những không tức giận, mà còn cực kỳ cao hứng, "Vậy thật đúng là tốt quá."

Tô Đường không rõ nguyên do.

Hoắc Viên, "Như vậy thì anh có thể cùng ngủ với em, kỳ thật lúc trước anh đã thấy cái giường kia rất chướng mắt rồi."

Tô Đường nghe vậy liền tức giận, đâu ra một tên gia hỏa không biết xấu hổ vậy, còn cùng nhau ngủ?!

"Tự đi mà ngủ với anh đi!"

Hoắc Viên định thần đứng lên khỏi sô pha, sau đó đi đến phòng tắm.

Hắn ở chỗ này cũng đã nửa năm, trình độ quen thuộc với chung cư này đã đến mức như nhà của mình rồi, mà không, liền không cần Tô Đường thu xếp, hắn liền đi tắm rửa. Bởi vì không có quần áo, tắm rửa xong hắn đơn giản liền quấn một khăn tắm đi ra.

Một màn này quen thuộc cỡ nào.

Lúc trước Tô Đường mềm lòng, liền như vậy đem người lưu lại, ai ngờ, lòng muông dạ thú a.

Càng nghĩ càng tức giận, lúc này nàng đâu còn tâm tình thưởng thức cái gì sắc đẹp.

"Đi mà mặc quần áo đàng hoàng vào đi!"

Hoắc · vô tội · Viên, "Nhưng mà em ném quần áo của anh rồi mà."

________________

( tấu chương xong )

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro