Phiên ngoại 6. Vai chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, ngày 17 tháng 9.

Đó là một ngày đặc biệt tốt đẹp, vạn dặm không mây, gió nhẹ từng trận, đúng là thời điểm cuối thu mát mẻ, làm cho cả không khí tràn ngập hương thơm sảng khoái, khác hẳn với cái nóng oi bức của mùa hè.

Trong sân nhà hôm nay cũng thật náo nhiệt. Có hai cái bàn dài bằng đá cẩm thạch trắng được đặt cẩn thận trên bãi cỏ, trên đó đặt đủ loại đồ uống, bánh ngọt; Những quả bóng ruy băng đủ màu sắc được kéo khắp nơi, thật ấm áp, thật đáng yêu; Trong bể bơi mặt nước sáng bóng lấp lánh; Còn có rất nhiều đứa trẻ chạy tới chạy lui, màu tóc cùng ánh mắt của những đứa trẻ ấy khác biệt, khuôn mặt chân thật mềm mại mang theo nụ cười ngây thơ, phía sau lưu lại tiếng cười tựa như chuông bạc huyên náo...

Hôm nay là một ngày không giống những ngày khác, một ngày trọng đại chỉ có một lần trong năm.

Hôm nay tình cờ là tiểu bảo bối của mọi người trong Mã gia cùng Lương gia, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của mọi người, là sinh nhật của hai tiểu mỹ nhân sở hữu lượng gen tốt nhất – Mã Y Hàm cùng Lương Tư Hạ. Sinh nhật thứ năm và sinh nhật thứ ba của hai đứa đều vào ngày này.

Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chênh lệch sau hai năm, mama của hai đứa vẫn sinh ra chúng vào cùng một ngày. Ban đầu còn dự tính sẽ không thể trùng ngày, lúc đó tính toán ngày sinh, thời điểm Mã Lạc Xuyên mang thai tiểu Hạ Hạ vẫn còn kém chút ngày nữa mới sinh ra, nhưng ai biết được không cẩn thận đông thai khí vì vậy liền sinh non.

Cho nên cứ như vậy, còn chưa đến thời gian thì Lương Tư Hạ đã được sinh ra. Khi mới sinh các chỉ số cho thấy đều thật bình thường, lớn lên cũng rất đáng yêu, tròng mắt đen nhánh, mặt mày cực kỳ giống Lương Tiểu Nhu, nhưng có một vấn đề là khi sinh ra, đứa bé không hề khóc.

Trẻ con ở trong cơ thể mẹ đều là thông qua dây rốn vận chuyển chất dinh dưỡng và oxi, chờ đứa trẻ sau khi thoát ly khỏi cơ thể mẹ liền sẽ bắt đầu khóc nháo. Lúc này phổi của trẻ con vẫn còn chứa nhiều nước ối nên tiếng khóc đầu tiên là dấu hiệu cho thấy phổi của bé đã được mở, điều này là cần thiết, nếu không khóc sẽ rất phiền phức, thậm chí có thể gây ra các bệnh cùng các di chứng khác.

Mà Lương Tư Hạ lúc sinh ra đã là bộ dạng vô cảm, mút ngón tay út, uể oải, hé mở nửa đôi mắt đen nhánh trong veo, nghiêng đầu nhìn những người xung quanh, bao gồm cả mama nàng sắc mặt tái nhợt, mommy nàng mừng rỡ như điên, còn có người chị gái đôi mắt màu hổ phách đang kiễng chân nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ tò mò, bình tĩnh thong dong, phong cách độc nhất vô nhị.

Không giống như Mã Y Hàm, thời điểm vừa sinh ra tiếng khóc có thể nói là vang vọng cả bầu trời, chói tai người nghe, chỉ mới đầu một buổi tối đã lập tức có thể lấy lại tinh thần mà cọ tới cọ lui trong lòng Lương Tiểu Nhu.

Điều này làm cho bác sĩ và Lương Tiểu Nhu thật sợ hãi. Ông nhìn chằm chằm đứa bé một lúc lâu cũng không thấy nó có ý định muốn khóc. Bác sĩ khoa sản tóc vàng mắt xanh cùng y tá nháy mắt một cái, y tá có kinh nghiệm lập tức nhấc bổng Lương Tư Hạ đang ngậm ngón tay lên, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà có kỹ thuật vuốt vuốt phần lưng Lương Tư Hạ, lại vỗ vỗ thêm một chút, lăn qua lăn lại một hồi lâu, Lương Tư Hạ mới không tình nguyện mà khóc lên vài tiếng, xem như cho mặt mũi, sau đó lại trở về bộ dạng mơ màng sắp ngủ. Y tá sau khi tắm xong cho Lương Tư Hạ, lấy một cái khăn lớn lau lại cho nàng, kế tiếp trả lại bên người Mã Lạc Xuyên, nàng biết mình đang nắm lấy cánh tay của mama, lại mút ngón tay út, rồi ngủ một cách ngọt ngào.

Còn Lương Tiểu Nhu, người đứng ở một bên đang bàn bạc với bác sĩ có nên cho em bé vào lồng ấp hay không, rất may sau đó khám sức khỏe cho thấy, tuy là sinh non nhưng các chỉ số thể chất của bé đều rất tốt, Lương Tiểu Nhu cũng muốn để Lương Tư Hạ ở với mẹ đẻ một thời gian, vì vậy ý định này liền tan thành mây khói.

Mã Y Hàm người luôn bị bỏ bê, kiễng mũi chân, chăm chú nhìn đứa bé có nước da hồng hào, lông mày đen nhậm trước mặt, trông mềm mềm thật giống cái bánh bao nhỏ mà mama yêu thích. Sau một hồi quan sát mới cẩn thận chậm rãi vươn ngón út ra, nhẹ nhàng chọc vào mặt bánh bao nhỏ một cái.

Lương Tư Hạ đang ngủ say cũng không bị chọc tỉnh, lông mày khẽ nhúc nhích, chép chép miệng, lật qua khuôn mặt bánh bao nhỏ, âm thầm phản đối hành vi làm phiền của chị gái mình.

Chỉ mới hai tuổi, Mã Y Hàm nắm chặt đôi lông mày nhỏ của mình, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp tròn trịa, hạ giọng như sợ đánh thức em gái, rất nhẹ hỏi Mã Lạc Xuyên "Mama, đứa bé này là ai vậy?"

Giọng nói thanh triệt đáng yêu, vẫn là dùng tiếng anh lưu loát mà chân thật.

Mã Y Hàm đặc biệt thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, so với những đứa trẻ nhà người ta chỉ biết gọi baba mama cùng một số từ ngữ đơn giản, thì cô đã có thể nói những câu rất dài, rất dài, thậm chí còn thuộc lòng cả thơ Đường. Thông minh lanh lợi, đối với cái gì cũng tràn ngập tò mò, cái gì cũng đều muốn chơi, không chỉ thích chơi búp bê của bé gái mà còn chơi cả những đồ chơi của bé trai, giống như một con khỉ nhỏ, không có thời điểm yên tĩnh.

Lương Tiểu Nhu bị con khỉ nhỏ tràn đầy năng lượng làm quằng quật đến kiệt sức, không đến nửa đêm thì đừng mong đi ngủ.

Nhưng chỉ cần Mã Lạc Xuyên khẽ hừ một tiếng, Mã Y Hàm đang nháo loạn đều sẽ ngoan ngoãn mà an tĩnh trở lại, giống như con khỉ lớn bị đè dưới núi ngũ hành sơn, ngoan ngoãn đến cực điểm, bình thường cũng rất thích được Mã Lạc Xuyên ôm. Cho nên Lương Tiểu Nhu đối với chuyện này có chút ghen tị, này rõ ràng là nàng sinh nha, thế nào lại cùng Lạc Xuyên thân thiết dữ zậy?

Cái này làm cho mặt mũi cô còn để được ở đâu?

Quan trọng hơn là, bây giờ trong mắt trong lòng Lạc Xuyên chỉ có tiểu quỷ bạch nhãn lang Hàm Hàm đó, mỗi ngày tan tầm về việc đầu tiên là bế con khỉ nhỏ lên ôm ôm, sờ soạng khắp người con khỉ nhỏ, sau đó còn chơi trò máy bay màu xám (?) yêu thích của hai người, hôn chúc ngủ ngon, hôn chào buổi sáng gì đó tất cả đều đã biến mất, buổi tối mỗi ngày phải ở trong phòng Hàm Hàm kể chuyện xưa đến lúc con khỉ nhỏ lăng ra ngủ mới quay về phòng, lâu lâu còn trực tiếp ngủ luôn ở bên đó, làm cô chỉ có thể một mình ôm chăn cắn gối xoay đầu nhìn ánh trăng ngâm thơ đối câu đến bình minh... Cái này vẫn phải tiếp tục sao?

Vì vậy, Mã Lạc Xuyên vừa phải đối phó với tiểu ma vương vừa phải dành thời gian an ủi nàng dâu lớn hay giận dỗi, không có cách nào, tuổi lớn nên đặc biệt dễ ghen, dù sao cũng phải cần người yêu đến dỗ dành. 6zz.

--------

Mã Lạc Xuyên nằm trên giường sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần cũng tính là không tồi, thấp giọng nói: "Dùng tiếng Trung nói."

Ở nhà, hoặc chỉ khi nói chuyện với người trong nhà, Mã Lạc Xuyên và Lương Tiểu Nhu đều dạy Mã Y Hàm sử dụng tiếng Trung, mỗi ngày ở nhà đều dành ra rất nhiều thời gian để cùng cô đối thoại tiếng Trung. Vô luận là ở nơi nào cũng ngàn vạn không thể quên đi quốc ngữ. Cho nên con khỉ nhỏ này nói tiếng trung cũng vô cùng xinh đẹp, không thua gì những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.

"Vâng." Mã Y Hàm nghe thấy lời nói của mama liền chuyển động đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, nói lại bằng tiếng Trung vô cùng trôi chảy.

"Nàng là em gái của con." Mã Lạc Xuyên đáy mắt hiện lên ý cười, nhẹ giọng giải thích.

"Em gái?" Mã Y Hàm thấp giọng lặp lại, sau đó quay đầu nhìn tiểu nhục đoàn đang nhắm mắt ngủ, đây là em gái của cô sao? Nhưng bộ dáng này sao trông có vẻ ăn vào sẽ rất ngon nha?

"Ừm, là em gái của con." Mã Lạc Xuyên dịu dàng nhìn Lương Tư Hạ đang mút ngón tay út ngủ say, quay mặt lại nháy mắt với Mã Y Hàm "Con là chị gái của em ấy, phải bảo vệ em ấy thật tốt."

Mã Y Hàm ở độ tuổi này cũng không hiểu hết ý nghĩa thực sự của từ "bảo vệ" nhưng khi đó cô không chớp mắt mà nhìn khuôn mặt mềm mại của Lương Tư Hạ, đôi mắt nhỏ nhắm nghiền, chóp mũi nhỏ nhắn, mùi thơm sữa tự nhiên, vẫn còn đang chọc chọc ngón tay trên mặt tiểu nhục đoàn, bỗng nhiên tiếp nhận được cảm giác ẩm ướt, cúi đầu nhìn xuống thì ra là tiểu nhục đoàn xem ngón tay của cô thành của mình mà ngậm lấy.

Loại cảm giác ngứa ngáy đó ... Mã Y Hàm cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lúc ấy không nhịn được liền buột miệng nói ra: "Vâng, con sẽ bảo vệ em ấy thật tốt, bảo vệ cả đời!"

Mã Lạc Xuyên cười ấm áp, giữa mày tràn ra mãn nguyện sâu sắc.

Nàng cho rằng đây chỉ là lời nói thuận miệng của đứa bé hai tuổi, nhưng nàng không biết rằng Mã Y Hàm thật sự giữ lời hứa, thật sự đảm bảo với nàng, bảo vệ Lương Tư Hạ cả đời.

Che chở em ấy hết thảy, chỉ mong em ấy khoẻ mạnh.

Cô thậm chí vì Lương Tư Hạ, đánh đổi cả mạng sống của bản thân.

************************************************** ****************

Một vài nhóm người đứng trong sân căn biệt thự nhỏ xinh đẹp, trang nhã. Lần này Mã Lạc Xuyên cùng Lương Tiểu Nhu xử lý vô cùng khéo, đặc biệt rất phù hợp với phong tục tập quán ở Los Angeles, mở một bữa party, mời đến gia trưởng cùng hài tử chung quanh, họ cũng giống như các nàng, hai mama tuổi trẻ xinh đẹp, còn có hai baba đẹp trai soái khí, đương nhiên cũng có những ông bố bà mẹ một nam một nữ nhiệt tình hiếu khách, họ cùng những đứa con đáng yêu của mình mang theo lễ vật cười hì hì vui vẻ mà đến tham dự party. Chủ nhân ngôi nhà này là hai nữ nhân phương Đông xinh đẹp mê người, có khí chất lại có lễ độ, ai mà không thích cơ chứ?

Tất nhiên, ngoài điều này, còn có một nhóm lớn bay trực tiếp từ Hongkong đến.

Ba Lương đã đợi trong bếp rất lâu, ở tư thế không ai được phép cướp đi vị trí đầu bếp của ông, quyết tâm hôm nay sẽ nấu một nồi canh vô song cho hai đứa cháu gái nhà mình; lần này Thường Vân nhưng không có giành vị trí ở phòng bếp, cô toàn tâm toàn ý mà chơi đùa với Hàm Hàm cùng Hạ Hạ, nếp nhăn trên khoé mắt đều mang theo ý cười, Biện Lâm đứng cách đó không xa, vẻ mặt cũng mang theo ấm áp, người vừa mới tu dưỡng thân thể tốt Mã Tấn Thao cũng có đến, quần áo ngay thẳng, sợi tóc đã nhiễm màu bạc, chỉ là mang theo dáng vẻ lúng túng đứng ở nơi xa, ánh mắt vẫn đặt trên người hai tiểu quỷ đáng yêu, chưa từng rời đi...

Lâm Thinh Thinh cũng đã là mẹ của hai đứa nhỏ, nhưng ở party cô vẫn y như cũ hoạt bát hiếu động, cứ như một cô bé 17-18 tuổi vậy, đứng một bên là người đàn ông tốt nhất hongkong, pháp y sở cảnh sát Tây Cửu Long – Cổ Trạch Sâm khoé miệng chứa đựng ý cười sủng nịnh, vừa dỗ dành trêu ghẹo hai cậu con trai nghịch ngợm, vừa nhìn theo Lâm Thinh Thinh phía sau, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, không hề hối hận ...

Có thể nói, bận rộn nhất lần này là Mã Lạc Khê, người đã kế thừa thành công công ty của Mã Tấn Thao, từ tổng giám đốc khách sạn Lam Nguyệt Tinh Phẩm trở thành chủ tịch công ty Mã thị, ngoại hình của cô dưới sự rèn dũa của năm tháng cũng đã trở nên càng thành thục mê người, bình tĩnh mà khí chất, giơ tay nhấc chân cũng càng ngày càng giống chị gái mình, mà Từ Dung Duyệt đứng ở bên cạnh ôm vai nàng vẫn phong tình vạn chủng như vậy, tuỳ tiện ném qua một ánh mắt liền có thể khiến những người nước ngoài đó không thể rời mắt; Mã Nhược Du, một cô bé xinh đẹp được nắm tay bởi hai người mẹ, tò mò nhìn xung quanh, chỉ trong chốc lát, đã làm quen được với vài đứa trẻ nước ngoài khác ...

Ngay cả Lương Tiểu Cương cũng ở đây, tuy là một khuôn mặt rất đẹp trai nhưng vẫn là bộ dáng cợt nhã không đứng đắn, bướng bĩnh, nụ cười tràn ngập ánh nắng, chỉ là khi cậu bị cô gái lạnh lùng bên cạnh nhìn chằm chằm sẽ lập tức trở nên ngoan ngoãn, so với cừu con thật rất giống .. .

Nhóm đồng nghiệp từng có thâm tình trong sở cảnh sát lần này cũng bay đến, ánh mắt Phương Phi lập tức lóe lên ngay khi nhìn thấy sếp của mình, không có dáng vẻ gì giống như một thanh tra cao cấp trong tổ phòng chống mại dâm mà chỉ là một fan hâm mộ cuồng nhiệt đứng trước thần tượng siêu cấp của mình. Mà Vu Nhiễm, lúc vừa nhìn thấy Lương Tiểu Nhu tự nhiên cũng rất phấn khích, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy không gặp, đương nhiên lập tức dán đến bên người, lôi kéo Tiểu Nhu nói chuyện hết mấy giờ đồng hồ. Về phần Thẩm Hùng, Tiểu Cường, Thạc tử và vài ông lớn trong MBA cũng đã rất quen thuộc với nhau, tuy họ không có cùng làm việc chung một tổ ban nhưng lần gặp mặt này, mọi người đều ở cùng một chỗ mà ăn bánh uống nước ( Mã Lạc Xuyên và Lương Tiểu Nhu nghiêm lệnh cấm uống bia, sợ dạy hư trẻ nhỏ). Luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, lại đặc biệt dễ chịu thoải mái...

Đậu đỏ khí phách hiên ngang, ngạo nghễ đi vòng quanh sân, sau cái đuôi lông xù đó là tiểu đậu xanh cùng tiểu đậu nành, thân thể mềm mại nhỏ nhắn theo phụ thân xếp thành một hàng ngay ngắn ...

Hai vị nữ chủ nhân Mã Lạc Xuyên và Lương Tiểu Xuyên đang bận rộn làm bánh, buổi party còn chưa bắt đầu thì mặt mũi đã bôi đầy kem, Lương Tiểu Nhu nghịch ngợm lấy tay lau mặt cho Mã Lạc Xuyên, Mã Lạc Xuyên cũng không tức giận, chỉ mang theo gương mặt không cảm xúc mà liếc nhìn cô, đáy mắt nhiễm mùa thu hiện lên ý cười lạnh sau đó là thiện ý muốn tính sổ, Lương Tiểu Nhu thấy tình huống không ổn, liền xoay người muốn chạy, lại bị Mã Lạc Xuyên chặn ngang ôm lấy, tiếp đó là một nụ hôn rực lửa ập đến trong tích tắc, Lương Tiểu Nhu nghĩ giãy dụa vài cái, liền ngoan ngoãn mà nằm bất động trong ngực của Lạc Xuyên.

Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên đó, Lương Tiểu Nhu rời khỏi môi nàng, hô hấp rối loạn, đẩy đẩy ngực nàng, giận dỗi nói: "Chị đây là làm cái gì? Bên ngoài nhiều người vậy, không sợ người khác nhìn thấy sao?"

"Tôi sợ cái gì?" Mã Lạc Xuyên khẽ cười nhếch mép, hô hấp có chút lộn xộn, thật sâu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang thẹn thùng trong lòng mình.

Lương Tiểu Nhu bị chọc cười, bám vào vai nàng hưởng ứng: "Ừ, ừ ừ, chị cái gì cũng không sợ. Lạc Xuyên nhà chúng ta là ai chứ, năm đó trường hợp gì mà chưa từng thấy qua, đương nhiên cái gì cũng không sợ rồi."

Nhưng mà Mã Lạc Xuyên lại không nói lời nào nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: "Tôi cũng là có thời điểm sợ."

Câu nói này xen lẫn chút chua xót không nói nên lời, cũng như sự thận trọng lo lắng ẩn sâu trong xương tuỷ, ái muội lan tràn trong phòng lúc nãy chỉ trong chốc lát đã biến mất, Lương Tiểu Nhu thở dài không nói chuyện.

Cô biết Lạc Xuyên sợ hãi điều gì, nhưng cô không thể đảm bảo 100% cho chị ấy.

Cô không có lời gì để, chỉ có thể trầm mặc.
--------------------------------

Tác giả có điều muốn nói: Tiện thể con khỉ nhỏ cùng bánh bao nhỏ thật đáng yêu, thật đáng yêu a ~~ Ta rất thích Tiểu Hàm Hàm cùng Tiểu Hạ Hạ!

Có mồm men a! ! !

Về phần truyện sau của hai người, tôi chỉ nói sơ lược vậy thôi, nhất định sẽ không viết tiếp. . . . .

Mỗi lần viết về câu chuyện sum họp vui vẻ, tôi cảm thấy rất ấm áp ~

Phỏng chừng chỉ còn nửa chương phiên ngoại của vai chính liền sẽ kết thúc.

Bây giờ * tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi không thể trả lời bình luận, vì vậy tôi rất chán nản ==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro