Chương 41 (beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TTTCTCĐ – Chương 41

(dreamhouse2255)

Chương 41:


Vạn Dương Trạch đi căng lều, Du Việt tò mò hỏi, "Đúng rồi, thời điểm tôi đi cứu cậu, trong phòng sao lại có thêm hai người nữa? Hình như là...... Omega?"


Vạn Dương Trạch: "Ừm."


Lúc ấy Vạn Dương Trạch không biết Tiều Chính Huy rốt cuộc có dụng ý gì, chỉ nhìn thấy trên đỉnh phòng có lắp một cái camera.


Mà trong phòng thật sự có...... hai Omega.


Một nam một nữ trốn trong góc phòng, run lên bần bật.


Du Việt nghĩ tới lúc trước Tiều Chính Huy hạn chế Vạn Dương Trạch sử dụng pheromone, trong lòng rất là lo lắng, nhưng lại ngượng ngùng hỏi thẳng ra, "Vậy trong phòng kia...... Cậu không có làm gì hai Omega đó đi?"


"Không làm gì."


Vạn Dương Trạch biết Du Việt đang quan tâm hắn, cũng rất tò mò, liền từ từ kể.


Lúc ấy có người tiến vào cướp đi thuốc ức chế của Vạn Dương Trạch.


Một nam sinh đeo mặt nạ trong đó nói: "Ha ha, Vạn đại công tử, từ từ hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này đi, chờ đi ra khỏi căn phòng này, cậu chính là người đã có Omega."

(dreamhouse2255)

Lúc ấy Vạn Dương Trạch mới nhận ra ý đồ của đối phương, bọn họ muốn để hai Omega kia phát ra hương vị pheromone, làm cho hắn dưới tình huống không có thuốc ức chế làm ra chuyện sai lầm.


Mà thuốc ức chế của Ninh Quảng hiển nhiên cũng bị cướp đi rồi.


Lúc ấy Ninh Quảng vừa muốn khóc vừa muốn cười, muốn cười là vì lấy thân phận Alpha phân hóa suất chỉ có 29% như hắn cả đời này cũng đừng mong mơ tưởng gì tới Omega.


Muốn khóc chính là vì khi vi phạm ý nguyện của Omega mạnh mẽ đánh dấu đối phương chính là trái pháp luật.


Hiển nhiên hai Omega kia đều rất chán ghét hắn, Tiều Chính Huy cũng quá ác độc, gã muốn hắn giúp đỡ bắt được Du Việt cùng Vạn Dương Trạch, nhưng căn bản lại không muốn để lại đường lui cho hắn.


Cái Tiều Chính Huy muốn là làm cho Vạn Dương Trạch thân bại danh liệt.


Nam sinh lục soát lấy đi thuốc ức chế của Vạn Dương Trạch xong quay người cách mặt nạ cười tủm tỉm với hai Omega, "Bọn mày không phải rất thích Vạn Dương Trạch hay sao? Có thể bắt được hắn hay không, cơ hội chỉ có lần này, bọn mày tự mình nắm chắc."


Một khi bị Vạn Dương Trạch đánh dấu, Vạn gia chính là đại gia tộc, vì để cho Vạn Dương Trạch không bị khởi tố, không bị vạn người phỉ nhổ, tương lai nhất định sẽ cưới Omega đó vào cửa.


Hai Omega nọ phân hóa suất thấp, lại không có bối cảnh gì, có thể cả đời cũng không có cơ hội tiếp xúc với Vạn Dương Trạch, tự nhiên muốn đánh cược một phen.

(dreamhouse2255)

Mà Vạn gia kết thân với Omega như này, thế lực về sau tự nhiên không thể so được với các nhà khác.


Dưới tình huống Vạn Dương Trạch không có thuốc ức chế, câu dẫn hắn tiến vào kỳ động dục, cho dù sau khi kết hôn không được Vạn Dương Trạch yêu thích, bọn họ ít nhất vẫn là con dâu của Vạn gia.


Hai Omega đã đánh cược hết thảy.


Nam sinh đeo mặt nạ kia đóng cửa lại, sau đó khóa trái, "Từ từ hưởng thụ đi, Vạn Dương Trạch."


Ninh Quảng đã sợ sắp khóc, "Làm sao bây giờ? Vạn Dương Trạch...... Em còn chưa muốn chết, thời điểm hai người bọn họ câu dẫn anh khẳng định sẽ phóng thích pheromone, em nhất định sẽ đánh mất lý trí, em không muốn bị kiện...... em còn muốn trở về học."


Lúc ấy Vạn Dương Trạch rất bình tĩnh: "Dùng lưỡi dao cắt dây thừng cho tôi đi."


Năng lực áp chế của pheromone lại có thể sử dụng.


Xem ra Tiều Chính Huy vì làm hắn cùng nhóm Omega hấp dẫn lẫn nhau, thuốc hạn chế pheromone chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định.


Thế nhưng lại có loại thuốc có thể tùy tiện cho Alpha dùng, thật sự nên cẩn thận điều tra xem mấy năm này Tiều gia đang nghiên cứu những gì.


Lúc ấy Vạn Dương Trạch không thể tùy tiện sử dụng pheromone, hai Omega đều ở trong phòng, hắn phải tiến hành một loại hình thức chiến đấu khác.

(dreamhouse2255)

Hai Omega kia nhìn thấy dây thừng của Vạn Dương Trạch sắp bị cắt đứt, bản thân lại trước sau không động một bước nào, chỉ dám lặng lẽ phát ra càng nhiều pheromone.


Qua không lâu sau, dây thừng của Vạn Dương Trạch bị cắt đứt, hắn liền nhanh chóng cởi bỏ dây thừng cho Ninh Quảng.


Vạn Dương Trạch nhìn hai Omega nọ, "Tôi không biết các cậu là Omega nhà ai, cho dù phân hóa suất thấp cũng không phải là không có chỗ về, vì sao phải chọn loại phương thức hạ lưu này?"


Bọn họ chỉ là quá nghèo, cảm thấy bộ dáng của bản thân không tốt, phân hóa suất không cao, lại không cam lòng tương lai chỉ có thể gả cho Alpha chất lượng bồi hồi ở gần tốt.


Alpha như vậy tính cách nóng nảy, điều kiện gia đình phần lớn cũng không được tốt lắm.


Hương vị pheromone tràn ngập trong phòng, Vạn Dương Trạch trước sau không có phản ứng gì, Ninh Quảng lại bắt đầu không chịu đựng được, hô hấp trở nên khó khăn, "Pheromone nồng quá, Vạn Dương Trạch, sao anh lại không có việc gì?"


Alpha đỉnh cấp thật biến thái.


Vạn Dương Trạch: "......"


Bởi vì hắn không ngửi thấy cái gì hết.


Mắt thấy ba người bọn họ sắp xảy ra vấn đề, Vạn Dương Trạch một chân đá ngất Ninh Quảng.

(dreamhouse2255)

Hai Omega nọ choáng váng, vì sao Vạn Dương Trạch lại không có chút phản ứng nào?


Vạn Dương Trạch từ trên cao nhìn xuống, "Chính các cậu có thuốc ức chế đi, lấy ra dùng, không dùng cũng không sao, sống hay chết tôi cũng sẽ không cứu các cậu."


Lúc ấy trong đầu của Vạn Dương Trạch đều là phải làm sao nhanh cứu được Du Việt ra.


Còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, Du Việt ngược lại đã tìm tới hắn trước.


Vạn Dương Trạch không để ý tới hai Omega trong phòng nữa.


Du Việt vừa nghe Vạn Dương Trạch nói Tiều Chính Huy nhốt hắn lại cùng với Omega, còn tịch thu đi thuốc ức chế liền sợ ngây người.


"Anh ta đây là...... muốn quyết định chung thân đại sự cho cậu sao!"


Vạn Dương Trạch: "......"


Du Việt tức giận không thôi, còn tức giận hơn cả Vạn Dương Trạch lúc đó, "M* ** thật đúng là không phải người! Anh ta quả thực phát rồ!"


Vạn Dương Trạch không để ý nhìn Du Việt, "Vậy còn cậu?"

(dreamhouse2255)

Du Việt: "Cái gì?"


"Cậu bị Tiều Chính Huy mang đi đâu?" Đây là điều mà Vạn Dương Trạch vẫn luôn muốn hỏi.


Du Việt xoa xoa mũi, "Chính là một gian phòng khác."


"Cậu làm sao chạy ra được?" Vạn Dương Trạch cũng có một ngày phá vỡ nồi hỏi đến đế.


Du Việt xoay đầu đi, "Aiz, tuyệt kỹ bảo mệnh sao có thể nói cho cậu? Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết."


Vạn Dương Trạch không hỏi tiếp nữa.


Lấy tính tình của Du Việt là tuyệt đối không thể chịu thiệt, y nói không có việc vậy nhất định là không có việc gì.


Bên kia bờ sông chính là điểm tập kết cuối cùng, Vạn Dương Trạch không cố ý thúc giục Du Việt đi ngủ để chính mình chạy trước.


Du Việt xoa xoa bụng, lại đi lật ba lô của mình, "Tôi đói quá, không có gì để ăn hết."


Vạn Dương Trạch nhìn đống bánh nén khô được chất đầy trong ba lô của Du Việt, "Cái đó không được sao?"


Du Việt trực tiếp ném bánh nén khô qua cho Vạn Dương Trạch, "Cậu ăn đi, tôi không thích hương vị này, khi mua không để ý đến."

(dreamhouse2255)

Sắc trời đã tối, Vạn Dương Trạch đặt bánh nén khô chỗ gối đầu trong lều trại, nhìn ra ngoài nói, "Tôi ra ngoài xem có gì ăn không."


Vạn Dương Trạch vừa đi, Du Việt liền đưa tay lên xoa xoa bình thuốc cách trở khí vị trước ngực.


Kỳ thật hiện tại dùng phương pháp này khá là mạo hiểm, lúc trước vì để đối phó với Tiều Chính Huy mới tháo bình xuống, hương vị kia nồng đậm đến ngay cả Alpha 89% cũng phải lập tức té xỉu.


Tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả chính Du Việt cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.


Trước giờ tốc độ không có nhanh như vậy, thậm chí mấy đồng lõa của Tiều Chính Huy ở bên ngoài đến cả thời gian để phản ứng lại cũng không có, Du Việt vừa mở cửa ra, bọn họ liền ngã quỵ.


Du Việt cảm thấy chính mình quả thực chính là một quả lựu đạn khí độc, một bên cảm thấy chính mình trâu bò, một bên lại cảm thấy đau trứn*.


Y rõ ràng đẹp trai thế này, người gặp người không yêu thì thôi, y vừa tỏa ra khí vị mê người, tất cả lại đều hôn mê.


Lần nữa mang lên thuốc cách trở khí vị, xung quanh không còn dị thường, nhưng nhiệt độ cơ thể của Du Việt lại ẩn ẩn có xu thế tăng cao, cho tới lúc này, y đã mơ mơ hồ hồ.


Luôn cảm thấy chính mình đang sốt cao không lùi, nhưng lại không có cảm giác cả người vô lực, cố gắng chống đỡ cho tới khi đi đến điểm tập kết giao bản đồ hẳn là vẫn có thể.

(dreamhouse2255)

Hơn nữa cho dù gặp phải tính huống bất hạnh nhất, y tiến vào kỳ phát tình, Vạn Dương Trạch hôn mê hai ngày vẫn có thể trở về điểm tập kết trước khi hết thời gian, chính mình thì tìm cơ hội đi gặp Du Liên nghĩ cách, cả hai bên đều không chậm trễ.


Vạn Dương Trạch loanh quanh ở phụ cận một hồi, bờ sông bên này đúng là một nơi thích hợp để dã ngoại, cá trong sông béo tròn chắc nịch, dùng một cái chạc cây chọc vài lần là có thể bắt được một con.


Bờ ruộng phụ cận trồng khoai lang đỏ, Vạn Dương Trạch muốn nướng mấy củ cho Du Việt ăn.


Sau khi trở về, Vạn Dương Trạch nhóm một đống lửa ở bên ngoài, Du Việt nằm trong lều không lâu liền ngửi thấy mùi thơm.


Mùi khoai lang đỏ hòa cùng mùi cá nướng, Du Việt lập tức ngồi dậy, Vạn Dương Trạch thế nhưng mang theo hạt tiêu đen cùng bột ớt!


Hương vị vừa truyền ra, Vạn Dương Trạch quả nhiên nhìn thấy Du Việt lao ra khỏi lều, ngay ngắn ngồi ở bên cạnh hắn.


Mặt Du Việt bị ánh lửa chiếu hồng, "Vạn Dương Trạch, cậu thật có năng lực!"


Vạn Dương Trạch: "Ừm." Tôi còn biết nhiều lắm.


Du Việt cảm thấy nước mắt cảm động của chính mình đã sắp từ khóe miệng tràn ra, "Một con cá? Tôi lại đi bắt một con nữa đi?"

(dreamhouse2255)

"Tôi không ăn, cậu ăn là được rồi." Vạn Dương Trạch nói.


Du Việt xoa xoa tay, "Cho một mình tôi ăn? Cậu thật quá tốt, làm như vậy tôi thật sự không tiện trộm đi bản đồ của cậu."


Vạn Dương Trạch: "Không sao, cậu cũng không nhất định có thể trộm đi được."


Du Việt không chịu đi tới điểm tập kết giao bản đồ trước, Vạn Dương Trạch tự nhiên cũng sẽ không đi, hắn sẽ không để mặc Du Việt lại nơi nguy hiểm.


Cho dù nơi này cách điểm tập kết chỉ còn một con sông.


Trên bản đồ biểu hiện phụ cận có một con suối, Du Việt muốn qua đó lấy nước, nhưng Vạn Dương Trạch lại lo lắng không thôi.


Vạn Dương Trạch: "Tôi đi cùng cậu."


Du Việt buồn bực: "Cậu phải ở lại trông lều, nếu bị người khác trộm buổi tối chúng ta ngủ ở đâu bây giờ?"


Vạn Dương Trạch: "Tôi không yên tâm."


Nhiệt độ cơ thể của Du Việt quá cao, giống như một quả cầu lửa, để y chạy loạn một mình rất không an toàn.

(dreamhouse2255)

Du Việt: "Không yên tâm cái gì, tôi còn có thể bỏ cậu qua sông trước được hay sao, chỉ cần bản đồ của cậu còn ở đây, tôi sẽ không chạy."


Vạn Dương Trạch vẫn không yên tâm, Du Việt thở dài, móc ra bản đồ của chính mình, đưa cho hắn, "Đây, bản đồ của tôi, đủ tin cậy chưa? Tôi thật sự sẽ không chạy trước."


Vạn Dương Trạch lắc đầu, "Tôi là lo lắng cho an toàn của cậu...... Nhóm Tiều Chính Huy nói không chừng vẫn còn đồng lõa."


"Cậu xem thường tôi!"


"Tôi không có, cậu ở lại, tôi đi lấy nước," Vạn Dương Trạch đứng dậy muốn đi, lại sợ Du Việt không yên tâm, "Bản đồ của tôi cho cậu."


Du Việt ngồi dưới đất bực bội xua tay, "Mang theo bản đồ của cậu đi đi, đồ ăn cậu làm không thơm chút nào, lão tử khát muốn chết!"


Y đúng là đang rất nóng, nếu Vạn Dương Trạch không cản, Du Việt thậm chí muốn đi tắm nước lạnh một phen.


Khi Vạn Dương Trạch trở về, Du Việt đã cơm no rượu say chui vào trong lều.


Nếu như lại không đánh ngất hắn, thời gian hôn mê của Vạn Dương Trạch liền không dễ khống chế.


Vạn Dương Trạch lại đi nướng khoai.

(dreamhouse2255)

Du Việt xốc lều lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Vạn Dương Trạch, "Họ Vạn, tôi cảm thấy pheromone của tôi không được ổn cho lắm, giúp tôi xem một chút thế nào?"


Vạn Dương Trạch vốn dĩ đang lo lắng cho y, vừa nghe thấy y gọi liền vội vàng chạy tới, "Pheromone có vấn đề?"


Du Việt vẻ mặt thần bí nói: "Đúng vậy, cậu vào đi."


Vạn Dương Trạch do dự.


Bộ dáng cà lơ phất phơ của Du Việt không khác gì trước đây, "Chậc? Không dám vào sao, sợ tôi bẫy cậu?"


"Không." Vạn Dương Trạch khom lưng tiến vào trong lều.


Du Việt làm bộ nghi hoặc nói: "Tôi vẫn luôn không biết pheromone của cậu hương vị gì, kỳ thật khá là tò mò, cho nên tôi cảm thấy, cậu hẳn là cũng muốn biết hương vị pheromone của tôi đi?"


Vạn Dương Trạch ngốc nửa ngày, không muốn nên nói muốn hay là không muốn.


Du Việt vỗ một cái lên vai Vạn Dương Trạch, "Haiz, tôi cảm thấy ấy, hương vị pheromone của tôi khá là kỳ quái, muốn cho cậu xem xem tôi rốt cuộc có bình thường hay không."


"Nếu cảm thấy có vấn đề, cậu có thể tạm thời dùng thuốc ức chế trước, khi trở về lại đi tìm thầy Du giải quyết." Vạn Dương Trạch không biết Du Việt đang muốn giở trò gì, nhưng loại chuyện liên quan đến pheromone này không phải có thể lấy ra nói giỡn được.

(dreamhouse2255)

Du Việt nói, "Không cần lo lắng, tôi biết sẽ không có vấn đề gì, chỉ là muốn chia sẻ với cậu một chút, tôi làm sao thoát được khỏi tay của Tiều Chính Huy."


Vạn Dương Trạch trơ mắt nhìn Du Việt hái xuống bình thuốc nhỏ trên cổ.


Vạn Dương Trạch nheo mắt lại, "Đây rốt cuộc là thứ gì?"


Chẳng lẽ không phải là thuốc ức chế chuyên chúc của Du Việt sao?


Thuốc cách trở khí vị đã lấy xuống, Du Việt lẳng lặng ngồi đợi mùi mê hương lan tràn ra.


Rất nhanh, trong lều liền tràn ngập mùi mê điệt hương.


Du Việt chớp chớp mắt nhìn Vạn Dương Trạch, "Thế nào? Buồn ngủ không?"


Vạn Dương Trạch vốn dĩ đã tiến vào kỳ mẫn cảm, hắn theo bản năng đi sờ túi.


Đột nhiên nhớ ra, túi của hắn lúc trước đã bị Alpha đeo mặt nạ lấy đi.


Vạn Dương Trạch che miệng cùng mũi lại, muốn đi ra khỏi nơi này, Du Việt kinh ngạc cực kỳ, Vạn Dương Trạch thế nhưng không có ngất!

(dreamhouse2255)

Lại vẫn còn có năng lực hành động?


Alpha đỉnh cấp đúng là trâu bò, tới lúc này rồi còn muốn chạy, nhất định là bởi vì hít vào chưa đủ nhiều!


Du Việt bắt lấy tay hắn, "Đừng chạy mà, cậu sợ cái gì chứ?"


Sao chính mình lại cảm giác giống như là ngửi thấy được một loại mùi mê điệt hương khác?


Du Việt hơi thất thần.


Vạn Dương Trạch cật lực giảm nhẹ tần suất hô hấp của chính mình, "Tôi ra ngoài một chút."


Hắn lảo đảo đứng dậy muốn chạy ra khỏi lều, kết quả bị Du Việt đang thần chí không rõ túm chặt chân lại.


"Đừng đi." Du Việt lại ngửi thấy mùi mê điệt hương dễ chịu từng ngửi thấy ở trên người Vạn Dương Trạch.


Không đúng.


Đây m* ** là hương vị pheromone của Vạn Dương Trạch.


Là pheromone mùi mê điệt hương của Vạn Dương Trạch!

(dreamhouse2255)

Đ**!


Vì sao lại nồng đậm như vậy?


Vạn Dương Trạch cũng biết đã xảy ra vấn đề gì, hắn lúng túng nói, "Du Việt, để tôi ra ngoài, tôi đi tìm thuốc cho cậu."


Nhưng Vạn Dương Trạch vừa hơi cách xa một chút, Du Việt liền cả người khó chịu.


Hận không thể lập tức dán lên.


Du Việt nuốt một ngụm nước miếng, "Vạn Dương Trạch, m* ** tôi không được, mùi mê điệt hương của cậu làm cả người tôi không còn chút sức lực gì, cậu vừa rời đi tôi ngay cả hô hấp cũng khó khăn."


Vạn Dương Trạch muốn nói, không phải do mùi mê điệt hương, là Du Việt động dục.


Chính hắn cũng không có thuốc ức chế, cũng rất nhanh sẽ tiến vào kỳ phát tình, không thể khống chế được lượng pheromone phát ra.


Mà pheromone của hắn vốn dĩ không có hương vị, sau khi ngửi thấy mùi mê điệt hương của Du Việt, dần dần liền biến thành giống đối phương.


Điểm khác biệt duy nhất chính là mùi mê điệt hương của hắn làm các Alpha khác cảm thấy sợ hãi áp chế, mùi mê điệt hương của Du Việt lại khiến Alpha khác điên cuồng, đánh mất chính mình.

(dreamhouse2255)

Là nguy hiểm lại mê người như vậy.


"Du Việt, cậu buông tôi ra trước đã." Vạn Dương Trạch không dễ chịu hơn Du Việt chút nào, đây cũng là lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi mê điệt hương che trời lấp đất như thế.


Là hương vị pheromone thuộc về Du Việt.


Cái bình nhỏ đeo trên cổ Du Việt trước đó đại khái là dùng để che giấu đi hương vị pheromone đi.


Vạn Dương Trạch không dám tin phân hóa suất của Du Việt cao bao nhiêu, tự chủ có thể nói là khủng bổ của hắn trong nháy mắt bị đánh đến không còn tung ảnh.


Vạn Dương Trạch: "Du Việt, đừng làm ra chuyện khiến mình phải hối hận, cậu động dục, tôi đi tìm thuốc ức chế cho cậu."


Du Việt chỉ còn lại một tia lý trí, "Tôi không có động dục, tôi là Alpha."


Vạn Dương Trạch vẫn nhớ có lệ y, "Phải, cậu là Alpha, tôi đi tìm thuốc ức chế cho cậu, tôi cũng cần."


Cuối cùng, Vạn Dương Trạch vẫn không thể rời khỏi cái lều này.


Dây dưa cùng với Du Việt, lý trí của hắn đã hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi).

(dreamhouse2255)

Du Việt giống như một con cá thiếu nước giãy giụa bên bờ biển, sóng biển đánh úp tới đưa y về đại dương, cảm giác lần nữa được nước biển vây quanh làm y giống như là sống lại một lần.


Vạn Dương Trạch giống như thuốc giải mà y đang khát vọng, không ngừng hấp thu pheromone của đối phương là chuyện duy nhất mà Du Việt muốn làm lúc này.


Thời điểm ý thức được chính mình đang lăn giường cùng Vạn Dương Trạch, Du Việt nháy mắt hơi chần chờ.


Nhưng trong mông lung nhìn thấy mặt của Vạn Dương Trạch, Du Việt lại cảm thấy nếu là hắn, hình như không có gì là không thể.


Cũng có thể bởi vì đó là hắn, Du Việt mới không thể khống chế chính mình.


Tự chủ vốn đang kề bên rách nát tan rã toàn bộ.


Du Việt không biết phải làm sao mới có thể giảm bớt được nhiệt độ đang không ngừng dâng cao trong thân thể, nhưng y biết Vạn Dương Trạch có thể thỏa mãn y hết thảy.


Quần áo bị ném ở một góc trong lều.


......(dreamhouse2255)


Vạn Dương Trạch cố gắng túm chặt phòng tuyến cuối cùng của Du Việt: "Có thể không hận tôi không?"


Du Việt cảm thấy nếu giờ phút này Vạn Dương Trạch mà rời đi, y nhất định sẽ phải chết, "M* ** tôi cảm tạ cậu, cầu cậu nhanh lên."


Đừng hỏi tôi vì sao lại như vậy.


Đừng hỏi tôi đó có phải là tuyến thể của Omega hay không.


Đừng chứa nhiều nghi ngờ như vậy.


Du Việt nghĩ, tôi cái gì cũng không chờ nổi nữa.


Omega khi đang bị kỳ động dục chi phối hoàn toàn không có lý trí gì đáng nói.


Thân thể cùng tâm lý đều bị điều khiển, hai loại pheromone hương vị tương đồng triền miên dây dưa, nóng bỏng giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.


Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu, kỳ động dục của Du Việt sẽ không dừng lại sớm như vậy.


Trong hoảng hốt Du Việt hơi nhận ra, vì sao chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.


Đây là Vạn Dương Trạch mà y chưa bao giờ thấy.

(dreamhouse2255)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro