005 - Tro thảo dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhờ có sự ngây thơ ấy của Lạc Hoè mới hoá giải được tình huống rối rắm này."

***

Ai ai cũng bảo rằng cậu là một tên ngốc nhưng Lạc Hòe lại không nghĩ vậy. Cậu cảm thấy bản thân vẫn có thể phân biệt được ai là người tốt bụng, ai là kẻ xấu xa.

Cách đây không lâu, anh Lưu nói muốn giúp cậu đi thử vai, gọi cậu ra ngoài dùng bữa. Lạc Hoè không muốn đi lắm nhưng lại không biết cách từ chối. Đương lúc cậu đang phát sầu thì anh Tiền - Tiền Đa Quần đã giải vây giúp cậu. Lạc Hoè thật sự rất vui, cũng rất biết ơn anh Tiền nên đã tiện thể nhận lời mời của anh Tiền, quyết định đi đóng phim của đạo diễn Chung.

Tuy rằng lương hơi thấp, Chung Cửu Đạo chỉ là đạo diễn mới vừa tốt nghiệp chưa có tiếng tăm gì nhưng cậu cũng là diễn viên mới ra trường mà thôi, có thể nhận được mức lương thế này kèm theo bao ăn ở nữa đã rất ngon rồi.

Dĩ nhiên Lạc Hoè cũng biết mức lương này còn thấp hơn so với lương trả cho diễn viên quần chúng, có điều lúc cậu còn đi học cũng đã từng làm diễn viên quần chúng rồi. Cậu biết lượng công việc của bọn họ cực kì nhiều, họ còn phải tự tìm chỗ ở cho mình nữa. Vất vả đến vậy mà họ không hề có được dù chỉ là một câu thoại nào trong phim. Có thể tìm được công việc thế này, Lạc Hoè đã rất biết ơn rồi.

Sau khi anh Tiền lái xe vào trong sân, Lạc Hoè chủ động khiêng rương đến nơi Chung Cửu Đạo đã dặn.

Toà biệt thự này rất lớn, chỉ riêng tầng một đã rộng hơn một ngàn mét vuông. Ngay chính giữa biệt thự là đại sảnh. Trong đại sảnh có vài cửa ra vào và hành lang dẫn đến phòng làm việc, phòng bếp, phòng khách nhỏ và các phòng khác.

Đi qua hành lang nhà bếp là đến nhà kho. Anh Tiền nhờ cậu dọn một số đạo cụ giá rẻ, tương đối dễ bảo quản vào nhà kho. Những đạo cụ quan trọng hơn thì cứ để đạo diễn Chung tự khiêng lên tầng hai, sử dụng một căn phòng ngủ để làm kho cất giữ các vật dụng quan trọng.

"Đặt ở đây đi." Sau khi Chung Cửu Đạo rời đi, Lạc Hòe nghe thấy có người nói với cậu như vậy.

Lạc Hoè theo tiếng nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên da trắng, hơi mập, ăn mặc hơi giống người thời dân quốc, thoạt trông có vẻ khôn khéo.

"Ngài là... " Giữa căn nhà kho âm u lạnh lẽo, Lạc Hòe bê cái rương, nhìn thấy người này.

"Tôi là Lâm quản gia. Sau hôm nay có thể còn có đạo cụ được chuyển tới. Đừng chất đống đồ đạc ở trước cửa, sẽ cản đường đó. Phải biết sắp xếp."

Lạc Hoè còn chưa đọc kịch bản, chỉ mới nghe Tiền Đa Quần kể sơ qua một chút về câu chuyện này thôi. Cậu biết trong kịch bản quả thực là có một số nhân vật thời dân quốc, hơn nữa Lâm quản gia còn đang mặc đồ diễn nên hiển nhiên cậu cho rằng vị này chính là diễn viên tiền bối sẽ đóng vai Lâm quản gia.

Vị tiền bối này chuyên nghiệp quá đi mất. Còn chưa bắt đầu quay phim mà người ta đã mặc đồ diễn, nhập vai luôn rồi. Lại xem động tác, thần thái của vị này, đây rõ rành rành là một vị quản gia trong gia đình thượng lưu ở xã hội cũ. Lợi hại thật sự!

Lạc Hoè sinh lòng kính trọng. Cậu duy trì nguyên tắc "làm nhiều nói ít" của người mới, lặng lặng lẽ lẽ chuyển mấy cái rương trên xe tải vào nhà kho.

"Ngài là diễn viên của bộ phim này sao?" Đặt cái rương cuối cùng xuống vị trí mà Lâm quản gia chỉ xong, Lạc Hoè lấy tay áo lau mồ hôi, tò mò hỏi.

"Còn chưa xác định," Lâm quản gia nói một cách đầy căng thẳng, sốt ruột, "Tôi còn chưa thử vai nữa là. Nhiều đối thủ cạnh tranh lắm, cũng không biết đại nhân liệu sẽ chọn tôi hay chăng."

Đại nhân? Lạc Hoè nghiêng đầu suy nghĩ một thoáng, cảm thấy có thể là Lâm quản gia đang nói đến đạo diễn Chung.

Theo như cậu thấy được, Lâm quản gia có thể dung nhập nhân vật vào trong sinh hoạt thì chắc chắn kĩ năng diễn xuất phải xuất sắc vô cùng. Không ngờ, một vị tiền bối ưu tú đến vậy cũng cần phải thử vai. Yêu cầu của Chung đạo khắt khe thật sự.

Đến Lâm quản gia mà còn cần phải thử vai, trong khi cậu thì lại được nội bộ trực tiếp chỉ định luôn. Nghĩ đến đây, Lạc Hoè càng thêm biết ơn anh Tiền. Nếu không có anh Tiền, chưa chắc gì cậu có thể có được cơ hội này.

Cậu có hơi xấu hổ, không dám nói với người ta rằng mình là diễn viên đã được chọn.

Bầu không khí trong nhà kho đột nhiên trở nên đầy bối rối. Lạc Hoè đang định rời khỏi nơi này, lại chẳng biết nên kiếm cớ gì cho phải thì nghe thấy một tiếng khóc khe khẽ.

"Có người đang khóc ạ?" Lạc Hòe nhìn về phía Lâm quản gia.

Mãi cho đến giờ, vì chột dạ nên cậu không dám nhìn thẳng Lâm quản gia. Lúc này, cậu vừa ngẩng đầu lên đã phát sợ rồi. Không biết từ khi nào, Lâm quản gia đã đứng trước mặt cậu. Hai tay hắn giơ lên, quặp ra sau đầu. Sắc mặt hắn xanh trắng nom tựa như người chết.

Lạc Hoè hãi hùng đến nỗi thối lui hai bước, tự hỏi tại sao quản gia họ Lâm này bước đi không hề có chút tiếng động nào, hơn nữa tại sao lại gí sát vào như vậy?

"Phát hiện rồi sao?" Lâm quản gia cười đầy quái dị, "Vốn đang định hù cậu một chút đây."

"Thì ra là đang đùa ư" Lạc Hoè vỗ vỗ ngực, "Làm em sợ chết khiếp. Lâm quản gia, anh thử vai gì vậy ạ?"

"Một con quỷ." Lâm quản gia nói.

"Thảo nào anh đi đứng chẳng nghe thấy tiếng tăm gì cả. Chắc hẳn anh đang chuẩn bị cho buổi thử vai nhỉ. Anh diễn tốt như vậy, đạo diễn Chung nhất định sẽ chọn anh thôi!" Lạc Hoè chân thành nói.

"Vậy sao?" Lâm quản gia nghe Lạc Hoè nhắc tới Chung Cửu Đạo nên đã không đến gần cậu nữa.

Tiếng phụ nữ khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương. Lạc Hoè nghe thấy thì lo lắng vô cùng, không nhịn được bèn hỏi: "Lâm quản gia... gọi quản gia sượng quá đi, em gọi anh là anh Lâm nhé. Anh Lâm này, ai đang khóc vậy ạ?"

"Là mợ ba với mợ năm. Việc riêng của bọn họ, tôi quản không được." Lâm quản gia nói.

Trong tiếng khóc mơ hồ có xen lẫn giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của một người phụ nữ: "Chị à, kĩ thuật diễn của chị tệ thế này, đại nhân sẽ không chọn chị đâu. Tốt hơn hết hãy cứ ngoan ngoãn làm nguồn điện đi thôi. Vị trí nhân vật chính này nhất định sẽ thuộc về thiếp thân*. Mãi cho đến giờ, em cũng chưa từng đắc tội đại nhân một lần nào hết nha."

Ngay sau đó là tiếng gào thất thanh, thảm thiết của người phụ nữ đó. Hình như hai người đó đã bắt đầu đánh nhau.

Lạc Hoè vừa nghe nói là vì giành vai, cảm thấy bản thân cũng không thể nhúng tay, bèn thôi không hỏi nữa.

Giằng co vài lần, Lâm quản gia thực sự không thể đè nén nổi sự thôi thúc thẳm sâu trong hồn phách, rốt cuộc đã kiên quyết dò tay về phía trái tim của Lạc Hoè.

"Sao cậu lại ở đây?" Ngoài cửa vang lên một giọng nói.

"Tôi dọn đạo cụ qua, anh Lâm bảo tôi đặt chúng ở chỗ này." Lạc Hoè ngoan ngoãn trả lời, "Lạ ghê, anh Lâm đâu rồi nhỉ? Mới nãy còn đang ở đây mà."

"Điện áp trong biệt thự không ổn định cho lắm, chắc là anh ta đi sửa điện rồi." Tay trái Chung Cửu Đạo buông xuống, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nếu ai nhìn kĩ có thể mơ hồ nhìn thấy những tia sét rất nhỏ vờn quanh trên đầu ngón tay anh.

"Anh Lâm còn biết cái này nữa sao? Quả là một diễn viên toàn năng." Lạc Hoè cảm khái.*

"Đừng đứng mãi trong nhà kho, âm khí n... ý tôi là, tầng một u ám lạnh lẽo, ở lâu quá dễ đổ bệnh. Phòng của cậu trên tầng hai. Để tôi dẫn cậu lên." Chung Cửu Đạo nói.

"Đã phân phòng cho tôi, vậy nghĩa là tôi có thể tham gia đóng bộ phim này ư? Đã quyết định chắc chắn là tôi rồi ư?" Mặt Lạc Hoè tràn đầy sự vui sướng. Cậu chỉ vào chính mình, nói.

Chung Cửu Đạo gật đầu: "Điều kiện ngoại hình của cậu rất xuất sắc. Có thể có cậu tham gia vào bộ phim điện ảnh vốn thấp này, phải nói là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng."

"Không không, kĩ năng diễn xuất của tôi rất bình thường, còn cần học hỏi đạo diễn Chung nhiều hơn nữa." Lạc Hoè vui vẻ nói, "Cảm ơn Chung đạo đã cho tôi cơ hội này!"

Chung Cửu Đạo: "..."

Thanh niên ngốc này quả đúng y như lời Tiền Đa Quần, bị bán còn muốn giúp người ta đếm tiền. Mới vừa rồi nếu anh không tới kịp, chỉ sợ Lạc Hoè đã bị quản gia họ Lâm kia hút cạn sinh khí.

"Hoè" là loài cây của ma quỷ*. Nếu lấy tên này đương nhiên sẽ rất dễ thu hút những thứ không sạch sẽ. Vừa nãy anh mới đọc qua sơ yếu lí lịch của Lạc Hoè, phát hiện bát tự của cậu rất nhẹ. Cậu là người có thể chất dễ gặp phải ma quỷ nhất. Dù Chung Cửu Đạo đã cảnh cáo đám "nguồn điện" trong biệt thự rồi nhưng vẫn có con không thể nào cưỡng lại sức cám dỗ từ Lạc Hoè.

Để chắc ăn, vẫn nên cho Lạc Hoè thêm một tầng bảo vệ nữa đi thôi.

Chung Cửu Đạo đi sau lưng Lạc Hoè, âm thầm vẽ một chiếc bùa hộ thể.

Bùa này có thể dán ở trước ngực hoặc sau lưng nhưng phải đúng ngay chỗ trái tim thì mới có tác dụng. Chung Cửu Đạo bước nhanh hai bước đến gần Lạc Hoè, định vỗ lên lưng cậu thật thật nhẹ, nhẹ đến mức đảm bảo cậu sẽ không biết được mình đã bị vỗ lưng.

Ngay khi lòng bàn tay anh mới vừa chạm lên lưng Lạc Hoè, thanh niên đi trước bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói: "Chung đạo, tôi không quen lối trong biệt thự này. Hay anh cứ đi phía trước đi ạ."

Cậu vừa dừng lại vừa quay đầu như vậy, bàn tay vốn đang định vỗ nhẹ một chút của Chung Cửu Đạo giờ đã dán luôn lên lưng cậu; mà hơn nữa vì khoảng cách gần quá, môi anh cũng suýt nữa là đụng phải chóp mũi của Lạc Hoè.

Lạc Hoè cao 181 cm, chiều cao như vậy trong giới giải trí đã là rất vượt trội rồi, cũng cao hơn nhiều so với người bình thường. Cố tình Chung Cửu Đạo lại cao hơn cậu đến khoảng 10 cm nên vị trí của hai người vừa khéo như vậy.

Lạc Hoè cứng người lại ngay tức khắc. Mặt cậu lộ vẻ ảo não.

Mặc cho tư thế khá gây bối rối kia, Chung Cửu Đạo vẫn làm hết phận sự, dán bùa hộ thể lên rồi mới lùi về phía sau một bước, làm như chưa có gì xảy ra: "Cậu đi chậm quá. Tôi không để ý đã đi ngay sát sau lưng cậu từ lúc nào."

Lạc Hoè nghĩ lại mà lo: "Vẫn ổn vẫn ổn. Tôi còn tưởng là Chung đạo đang định kiểm tra tại chỗ xem tôi phát huy thế nào khi bị hù doạ, vẫn đang lo mình đã thể hiện đủ tốt hay chưa."

Chung Cửu Đạo: "..."

Cũng may nhờ Lạc Hoè ngốc mới giảm bớt bầu không khí bối rối bấy giờ.

Dán bùa hộ thể rồi, miễn là Lạc Hoè không chủ động tiếp xúc với ma quỷ hoặc là hứa hẹn gì với chúng thì sẽ không bị thương.

Trước khi chuyển đồ, Chung Cửu Đạo cũng đã lén dán cho Tiền Đa Quần một tấm. Hiện giờ hai người đều đã an toàn...

"Ực ực ực ực."

Khi hai người đang băng qua phòng ăn, tiếng húp cháo truyền đến.

"Cháo này ngon quá đi mất!" Không biết tự khi nào, Tiền Đa Quần đã chạy đến phòng ăn. Hắn đang bưng tô cháo húp say sưa ngon lành còn dì Dương thì đứng sau lưng hắn. Mặt dì đầy vẻ hiền từ.

"Dì là đầu bếp Chung Cửu Đạo mướn về nhỉ. So với đặt cơm hộp thì mua nguyên liệu nấu ăn rồi nhờ người nấu càng tiết kiệm hơn, mà ăn cũng ngon hơn nữa." Tiền Đa Quần giơ ngón cái với dì Dương, "Dì Dương ơi, sau này đồ ăn của đoàn phim đành phải làm phiền dì rồi!"

Chung Cửu Đạo: "..."

Bùa hộ mệnh có nhiều đến đâu đi nữa cũng không tài nào ngăn nổi hắn trực tiếp xơi luôn đồ ăn quỷ nấu á!

"Ngài thích là tốt rồi" Dì Dương nhìn Tiền Đa Quần mà giống như đang trìu mến nhìn một con heo vậy, "Vừa nãy Chung đạo không ăn mấy món tôi nấu, tôi còn đang lo ngài ấy sẽ không hài lòng đây."

"Cậu ta có thể không hài lòng chỗ nào chứ" Tiền Đa Quần nói, "Đoàn phim này nghèo muốn chết luôn rồi ấy. Có thể thuê được một người nấu ăn ngon đến vậy như dì, thật sự là..."

Tiền Đa Quần chưa kịp nói xong đã gục xuống bàn, mặt úp sấp luôn vào trong tô, miệng bắt đầu sùi bọt mép.

"Anh Tiền ơi!" Lạc Hoè đang đứng bên cạnh vội vàng vọt sang, đầy lo lắng, "Anh Tiền! Anh bị làm sao thế? Có phải là ngộ độc thực phẩm rồi không? Em gọi xe cấp cứu ngay đây!

Lạc Hoè móc di động ra định gọi điện thoại nhưng bị Chung Cửu Đạo ngăn lại.

"Không sao. Không chết đâu." Chung Cửu Đạo nghiến răng nghiến lợi, "Do vừa mới húp cháo lạnh thôi."

"Nhưng mà anh ấy xỉu rồi, còn đang sùi bọt mép nữa ấy ạ?" Lạc Hoè vẫn chưa hoàn hồn.

"Lạnh bụng nên bị trào ngược thôi." Chung Cửu Đạo bật bếp điện từ, đun một nồi nước, "Uống chút nước ấm là được rồi."

"Thật ạ?" Lạc Hoè không tin cho lắm.

Chỉ thấy Chung Cửu Đạo lấy một tờ giấy ra, viết vẽ gì đó lên giấy, đốt đi rồi bỏ hết mớ tro đó vào nồi nước.

Chung Cửu Đạo đổ nước vào tô, một tay thuần thục giữ chặt khớp hàm của Tiền Đa Quần, tay kia thì trút mớ nước đó vào miệng hắn.

Lạc Hoè: "Vì sao lại cho ảnh uống tro giấy thế ạ?"

"Tro thảo dược là một vị thuốc cổ truyền của Trung Quốc, có thể chữa bách bệnh." Chung Cửu Đạo mặt không biến sắc, nói.

Lạc Hoè: "Nhưng đó không phải là cỏ cây mà ạ?"

Chung Cửu Đạo: "Giấy được sản xuất từ cây cỏ, đốt thành tro thì tác dụng cũng như nhau cả. Cậu xem này, không phải anh ta đã tỉnh rồi sao."

Quả nhiên, sau khi uống nước bùa xong, Tiền Đa Quần ngơ ngơ ngáo ngáo mở choàng mắt, lau lau bọt mép trên khoé miệng, khó hiểu nói: "Sao anh đang ăn mà tự dưng lại ngủ quên được nhỉ."

Chung Cửu Đạo đang lựa lời để đáp lại, chưa biết phải nói sao thì đã nghe thấy Lạc Hoè bảo: "Anh Tiền, anh đừng húp cháo lạnh nữa. Không tốt cho dạ dày đâu, sẽ bị trào ngược với sùi bọt mép đấy ạ."

Chung Cửu Đạo: "..."

Tốt lắm. May thay Lạc Hoè là một cậu thanh niên ngơ trắng ngọt. Cậu diễn viên này anh nhất định phải dùng. Muốn trả thêm tiền cũng phải dùng!

***

* Tác giả: Chung đạo tăng lương cho mình gòi. Chung đạo công nhận kĩ năng diễn xuất của mình á, mình vui lắm (~ ̄▽ ̄)~

Chương này vẫn có 300 bao lì xì như cũ, yêu mọi người, moa moa daz (づ ̄3 ̄)づ~

* Chú thích:

1. Thiếp thân (妾身): cách xưng hô khiêm tốn của phụ nữ thời xưa - Theo Baike.

2. Cảm khái (感慨) : có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi - Theo tratusoha.

3. Hoè (槐 ) chiết tự có chữ 木 (mộc) - cây và 鬼 (quỷ) - ma quỷ.

Beta reader: 1597

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro