Chương 51: Bị Trừng Phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em gái đây là thực tập sinh mới đến phải không?..."

"Đúng vậy..."

"Nào, chúng ta kết bạn WeChat đi, về sau còn dễ nói chuyện công việc."

"Ngô, em..."

Thẩm Gia Kỳ khϊếp đảm mà bối rối, chỉ là không biết phải từ chối như thế nào, thư ký Lâm đột nhiên đi tới:

"Thẩm Gia Kỳ! Đến văn phòng của chủ tịch pha trà đi."

"A, dạ được."

Thẩm Gia Kỳ như được đại xá, chạy nhanh đến văn phòng, lúc bưng một khay trà rồi tiến vào văn phòng của chủ tịch, văn phòng không gian rộng lớn, trang hoàng đầy tính nghệ thuật, một cái cửa sổ sát đất lớn kinh khủng có thể nhìn ra xa bên ngoài những kiến trúc bắt mắt cùng với cái cảng lớn cách đó không xa.

Vừa thấy một bóng người đàn ông cao lớn ngồi phía trước, Thẩm Gia Kỳ sợ tới mức cái khay thiếu chút nữa ném tới trên mặt đất.

Chân cô mềm nhũn, lập tức ngồi xổm xuống, đem tinh cái khay gác trên sàn nhà, xoay người liền muốn chạy trốn ra ngoài.

"Chạy cái gì, chị gái em cố ý đưa em đến, em muốn cho chị của em thất vọng sao?"

Lương Thiệu Dương từ trên màn hình máy tính dời mắt nhìn về phía cô, lạnh lùng nói.

"Chị... chị chưa nói nơi này là công ty của anh..."

Thẩm Gia Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lấy ra di động, có một tin nhắn mới đến của chị gái, cô vừa rồi bận quá chưa kịp xem:

Gia Kỳ, em thấy anh rể chưa? Có vui không? Bất ngờ không? Ha ha, em ở công ty lâu một chút còn giúp chị nhìn xem có cô gái nào bên cạnh anh rể em hay không, chị nghi là... ở công ty có hồ ly tinh câu dẫn anh rể em.

Thẩm Gia Kỳ hít ngược một hơi khí lạnh:

"Thôi xong rồi, hình như chị ấy biết rồi, chị ấy cảm thấy được anh đang nɠɵạı ŧìиɧ..."

Lương Thiệu Dương lại ngoảnh mặt làm ngơ, đứng đắn như là cấp trên của cô, nghiêm túc mà đập lên mặt bàn:
"Cho em một cơ hội thực tập tốt như vậy, là để cho em đến rồi ngồi xổm trên mặt đất như con ngốc sao? Lại đây."

Thẩm Gia Kỳ không biết như thế nào cho phải, thiên tính thuận theo mệnh lệnh của Lương Thiệu Dương, ngơ ngác mà đứng dậy, đem khay đi tới trước mặt bàn làm việc của Lương Thiệu Dương.

"Qua đây!"

Lương Thiệu Dương mạnh mẽ túm lấy tay cô, làm cô đi lảo đảo một bước, ngừng ở trước mặt mình:

"Vừa tới ngày đầu tiên đã mắc lỗi lớn, giờ em muốn anh phạt em như nào đây?"

"Mắc...mắc lỗi? em làm sai gì sao?"

Thẩm Gia Kỳ mê mang mà mở to mắt đẹp.

"Em nói thử xem?"

Lương Thiệu Dương tầm mắt trượt xuống, lướt qua đường cong duyên dáng, dừng ở trên vυ" bự cao ngất của cô.

Vừa rồi bận rộn mà mồ hôi làm ướt quần áo, vải dệt càng thêm trong suốt, có thể mơ hồ thấy đầṳ ѵú màu đỏ phía dưới, mà vạt áo cũng ở vận động càng thêm lộ ra lõm vào cái eo nhỏ, phía dưới váy mỏng kề sát ở phần hông, đều có thể trực tiếp liên tưởng đến phía dưới vùng tam giác, làn váy ngắn đến nỗi lộ ra bắp đùi.

Thẩm Gia Kỳ đáng thương vội đến đầu óc choáng váng, căn bản không chú ý tới bộ dạng của mình lúc này, cả người giống như chỉ được bọc bởi một túi ni lông mỏng, so với hoàn toàn trần trụi thì như này càng thêm mê người, bởi vì xem không rõ địa phương, càng thêm lệnh người mơ màng.

Lương Thiệu Dương lập tức đã ngạnh, hắn cũng cấm dục vài ngày, dươиɠ ѵậŧ sưng to mà ở phía dưới quần tây nhô lên.

"Anh rể, anh, anh đang nhìn cái gì thế?"

Thẩm Gia Kỳ ý thức được tầm mắt không đúng đắn của Lương Thiệu Dương, ngượng ngùng mà che lại ngực mình, lại không nghĩ rằng tư thế đè ép của cô như vậy, làm cho nhũ thịt càng thêm sóng gió mãnh liệt, khe rãnh trước ngực càng thêm miêu tả sinh động.

Cô không khỏi kẹp chặt hai chân, ánh mắt anh rể gian da^ʍ như vậy, đã làm hoa huyệt  cô có phản ứng.

"Em ăn mặc gợi cảm như vậy mà còn chạy đông chạy tây, bại hoại không khí công ty của anh! Ảnh hưởng hiệu suất làm việc của nam nhân viên! Em muốn anh phạt như thế nào?"

Thẩm Gia Kỳ tức khắc ủy khuất:

"Anh... anh rể, đây là đồng phục mà thư ký Lâm đưa cho em, em không có lựa chọn nào khác ngoài ——"

"Sai là sai, không cần phải thanh minh!"

Lương Thiệu Dương lạnh giọng vừa uống trà, uy nghiêm mà đánh gãy cô.

Thư ký Lâm tự ý mà để Thẩm Gia Kỳ đi chạy chân, Lương Thiệu Dương đã rất không thoải mái, bất quá, này cũng là cho hắn lý do giả vờ tức giận trừng phạt Thẩm Gia Kỳ:

"Em đừng tưởng rằng vì quan hệ mà bao che cho em, trong công ty không có anh rể, gọi là Lương tổng."

"...Lương tổng."

Thẩm Gia Kỳ nhược nhược ra tiếng:

"Chỉ là, thật ra——"

"Anh biết thân thể dâʍ đãиɠ này của em, suốt ngày chỉ nghĩ có nam nhân thao."
Lương Thiệu Dương nhìn chằm chằm cánh tay bất an của Thẩm Gia Kỳ đang ép cặρ √υ" đến đáng thương, nghĩ một ngụm cắn ở đầṳ ѵú như ẩn như hiện kia, một bên tiếp tục lãnh lệ nói:

"Dám can đảm mặc như vậy ở công ty mà câu dẫn nam nhân, em biết vì sao hôm nay hiệu suất làm việc của nam nhân viên trong công ty lại giảm rồi chứ? Nói, muốn anh rể phạt em như thế nào?"

"Em không muốn..."

Thẩm Gia Kỳ trong miệng nhược nhược mà phản kháng, kẹp chặt chân, liền nghĩ đến là muốn anh rể hung hăng "trừng phạt" tiểu âʍ ɦộ của mình, cô cúi đầu không dám nhìn anh rể, vừa lúc lập tức nhìn thấy hạ bộ anh rể nhô lên, nghĩ đến quần tây đang bao côn ŧᏂịŧ kia mà thọc vào tiểu huyệt của mình, tức khắc huyệt càng thêm ướt nóng, trong đầu trào ra tìиɧ ɖu͙© dâʍ đãиɠ, làm cho qυầи ɭóŧ ướt sũng nước, cô run rẩy môi lẩm bẩm:
"Không cần..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro