Chương 82 mỹ nhân kế: Vườn trường ( 16 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quỳnh Thiên

"Không chết." Nheo lại hai mắt, Doãn Nhược An cười vô tâm không phổi.

"Nói bừa cái gì đâu."
Hạng Diệc Tuyệt không tán đồng đối với cô oán giận, rồi mới đối với Lâm Tiểu Nhiễm sau lưng Lãnh Tử Nghị lãnh đạm gật đầu.

Lãnh Tử Nghị không dự đoán được, Hạng Diệc Tuyệt sẽ đối hắn thái độ này.

"Cậu......" Kinh ngạc trong mắt hắn xẹt qua, trên mặt nhiều thêm một mạt âm trầm.

"An An......"
Lâm Tiểu Nhiễm đau lòng đỏ hốc mắt, ngồi xổm trước xe lăn, cầm tay Doãn Nhược An.

"Tôi lúc ấy hẳn nên đi theo cậu, tuy rằng chúng ta bởi vì Nghị mà cãi nhau, nhưng là...... Chúng ta trước sau đều là bạn tốt a ~" Lời cô nói khó được làm Doãn Nhược An sắc mặt âm trầm, cô nhấp môi cười lạnh, không nói lời nào.

Còn không phải là muốn cho hai vị nam sĩ ở đây nghĩ rằng, cô trong tay nắm lấy Hạng Diệc Tuyệt, trong lòng còn nhớ thương Lãnh Tử Nghị sao?

"Lâm Tiểu Nhiễm, cậu nói lời này là cái gì ý tứ?" Hạng Diệc Tuyệt mặt âm trầm, trong mắt lộ ra sắc bén.
Thanh âm hắn làm Lâm Tiểu Nhiễm hoảng sợ, rồi sau đó như phản ứng lại đây chính mình nói cái gì, cô hoảng loạn xua tay: "Không phải, tôi không có ý khác. An An tuyệt đối không có thích cậu, sau lại thích Nghị."

Trầm tư, xuất hiện ở trên người Lãnh Tử Nghị, nhìn bóng dáng Lâm Tiểu Nhiễm nhiều một tia tìm tòi nghiên cứu.

Hạng Diệc Tuyệt lại cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy châm chọc: "Lãnh Tử Nghị, mang nữ nhân của cậu cút nhanh đi."

Hắn đau lòng nhìn thiếu nữ cúi đầu không nói một lời, sửa sửa sợi tóc hơi hỗn độn của cô.
Hành động đơn giản như thế, lại làm đáy lòng Lâm Tiểu Nhiễm đố kỵ cao hơn một tầng.
"Tuyệt, cậu......"

"Tôi không cảm thấy một người có thể vì người tôi thích làm như thế, sẽ đối với cái ánh mắt lạnh như cậu, sẽ có cái gì tốt."

Nói, Hạng Diệc Tuyệt tựa hồ nhớ tới cái gì, đối với Lãnh Tử Nghị lại lần nữa mở miệng: "Nga, đúng rồi, hôm trước không phải cậu đến sân thượng tìm tôi, nói là có chuyện quan trọng sao? Còn làm Lâm Tiểu Nhiễm luôn mãi dặn dò tôi, nhất định buổi chiều phải đến đúng giờ."

Lãnh Tử Nghị nghe vậy, quét Lâm Tiểu Nhiễm liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt cô hoảng loạn.

Đáy mắt tối tăm nồng đậm thêm vài phần, rồi sau đó bất động thanh sắc mở miệng: "Không có chuyện gì, tôi cũng không dự đoán được sẽ xuất hiện chuyện như vậy."

"Đi ra ngoài."
Nói chuyện chính là Doãn Nhược An, chỉ thấy cô vẻ mặt tức giận, không muốn lại cùng Lâm Tiểu Nhiễm chu toàn, mở miệng đuổi hai người đi.

"An An."
Lâm Tiểu Nhiễm như cả kinh, không thể tin được người luôn luôn xem cô như sinh mạng, hôm nay sẽ mở miệng đuổi cô.

"Lâm Tiểu Nhiễm, nói như thế nào tôi cũng là người Doãn gia, người tâm địa gian xảo tôi không thấy toàn diện, cũng gặp qua sáu bảy người, cậu...... Không cần tôi nói, trong lòng hai vị ở đây đều biết rõ ràng."

Trên người cô cũng không có đồ vật muốn nhằm vào Doãn Nhược An, trừ phi Doãn Nhược An thích Lãnh Tử Nghị, chính là......

Doãn Nhược An đối Lãnh Tử Nghị một chút đều không rung động, ngược lại thích Hạng Diệc Tuyệt phong lưu, cô mới ra hạ sách này.

"An An, cậu hiểu lầm tớ, tớ không có......"

"Đi ra ngoài."

Lâm Tiểu Nhiễm còn muốn lại nói cái gì, nhưng Hạng Diệc Tuyệt không cho cô cơ hội này, không lưu tình chút nào đuổi cô đi.

Lãnh Tử Nghị nhàn nhạt nhìn thoáng qua Doãn Nhược An, không có ngôn ngữ, dẫn đầu đi ra cửa phòng.

"Nghị, từ từ chờ tớ."
Nhìn hai người đi ra, Doãn Nhược An rốt cuộc nhịn không được trong lòng tức giận cùng châm chọc.

"Cậu trước kia sao lại thích cùng loại người này ở bên nhau như vậy?"

Liếc xéo Hạng Diệc Tuyệt một cái, câu môi nói: "Mắt mù."

"......" Còn có người nói mình như vậy.

"Đúng rồi, đề nghị tôi nói với cậu như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro