Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: hungtuquy

Beta: Lê Hoa

_________________

Đừng nhìn Hứa Thanh Hoan vẻ mặt hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bảng đen thì nghĩ cô thật sự siêng học, kỳ thật cô đã sớm đi vào cõi thần tiên rồi.

Trọng sinh liền trọng sinh, như thế nào còn đem cô lăn giường, chẳng lẽ não bị hư rớt sao?

Hứa Thanh Hoan lau mặt, chẳng lẽ là do hệ thống...

【 Đừng ném nồi lên người tôi. 】

Ngày thường kêu không xuất hiện, vừa nói bậy về nó, liền xuất hiện so với thỏ còn nhanh hơn.

Hứa Thanh Hoan ở trong ý thức cùng hệ thống đối thoại: "Vì cái gì nam chủ của hai thế giới đều kỳ quái như vậy."

【 Chủ Thần hoàn toàn căn cứ vào thế giới tiểu thuyết mà cô sáng tạo ra, nói cách khác, cô nghĩ lại xem ở trong tiểu thuyết của mình có giấu chi tiết nào đó không, mà chi tiết này chính là nguyên nhân làm cho nam chủ trở nên kỳ quái. 】

Hứa Thanh Hoan: "... Có, có sao? Bất quá Chủ Thần của cậu sáng tạo cũng đủ lười, hai nam chủ đều là một khuôn mặt."

【 Hình tượng nam chủ được tạo ra căn cứ vào người khác giới cuối cùng mà cô gặp qua. 】

Nghe vậy, Hứa Thanh Hoan ngốc lăng vài bất hậu bất hậu giác mà đổ ra một thân mồ hôi lạnh, thật đáng sợ, trước không nói nhưng cô hoàn toàn cảm thấy may mắn, vạn nhất người cuối cùng cô thấy chính là cụ ông ngoài cửa thì... ngẫm lại đều sởn tóc gáy.

Tan học.

Ngồi cùng bàn hô: "Thanh Hoan, ngoài cửa có người tìm."

"Hả?"

Hứa Thanh Hoan hướng cửa nhìn lại.

Ngoài cửa có một mỹ nhân có diện mạo phá lệ xinh đẹp, khi cô ấy thấy Hứa Thanh Hoan, sốt ruột mà phất phất tay. Hứa Thanh Hoan không khỏi sửng sốt, nhịn không được lấy ra gương nhỏ chiếu chiếu, tại sao lại cảm thấy cô ấy lớn lên có điểm hơi giống mình.

"Cô tìm em có việc sao?"

Người này thoạt nhìn bất quá hai mươi tuổi, thấy trước ngực có một bảng tên, hẳn là giáo viên thực tập mới tới, kêu Trần Tuệ.

...Trần Tuệ???

Nữ chủ hai năm sau mới xuất hiện như thế nào bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt cô!

"Cô có việc muốn cùng em nói, cùng cô gặp mặt một chút."

Trần Tuệ một phen túm chặt tay Hứa Thanh Hoan, đem cô đưa tới một chỗ không người, cô khắp nơi xem kỹ, xác định không có ai, vẻ mặt trịnh trọng mà đè lại bả vai Hứa Thanh Hoan, nghiêm túc nói: "Nghe cho kỹ đây Thanh Hoan, tuy rằng cô cùng em vốn không quen biết, nhưng cô thật sự hy vọng em có thể rời xa chú nhỏ của mình!"

Hứa Thanh Hoan: "..." Trời má, nữ chủ cũng trọng sinh sao!

【 Đúng vậy,... tôi chưa nói sao? 】 hệ thống tỏ vẻ thực nghi hoặc.

Chưa nói!

"Cô đang nói cái gì vậy? Em không hiểu..." Hứa Thanh Hoan làm bộ nghi hoặc: "Chú nhỏ em làm sao vậy?"

Hơn nữa vì cái gì muốn cô rời xa?

Ở kiếp trước, Hứa Thanh Hoan mới là người làm cho bi kịch bắt đầu mà...

"Thanh Hoan, chú nhỏ của em căn bản không phải người tốt! Hắn là người điên!"

Hứa Thanh Hoan lúc trước giả thiết nữ chủ có tính cách đặc biệt, tinh thần trọng nghĩa, tính cách kiên nghị, sẽ không dễ dàng có hội chứng Stockholm, chính là quá mức kiên nghị, một khắc tâm lí phòng tuyến tan vỡ, cô ấy sẽ trở nên cực đoan.

"Cô Trần, cô còn nói chú em như vậy, em thật sự sẽ tức giận..."

Sắc mặt Trần Tuệ khó coi: "được, em không tin cô cũng không sao. Chú nhỏ của em có phải ngày thường không cho em đến phòng hắn đúng không?"

Hứa Thanh Hoan ngốc lăng: "Cô như thế nào lại biết..."

"Tin tưởng cô, em chỉ cần đi vào cái phòng kia, liền sẽ minh bạch lời nói của cô!"

Trần Tuệ nói xong, không khỏi nhớ tới kiếp trước, một cổ ghê tởm đến cực điểm muốn nôn mửa nghẹn ở trong cổ họng.

"...Em đã biết."

Đầu Hứa Thanh Hoan có điểm đau, như thế nào lại xuất hiện một chuyện cô không có ấn tượng, cũng không viết quá nhiều? Tê...

Không đúng a, tiểu thuyết cô viết căn bản không nhắc tới phòng của Cố Tử Câm.

Vai diễn của nam nữ chủ cơ bản đều ở tầng hầm ngầm.

Hệ thống...

【 Có thể đây là chi tiết quyết định mấu chốt. 】

Hứa Thanh Hoan đầu càng đau, nhớ không nổi.

Sau khi tan học, Cố Tử Câm phát tin nhắn, nói tối nay về nhà.

Vừa vặn tạo ra thời gian để Hứa Thanh Hoan tiến vào phòng hắn.

Phòng Cố Tử Câm không khóa.

Hứa Thanh Hoan đứng ở ngoài cửa chuẩn bị tâm lý nửa ngày, vừa mở cửa ra, ánh vào mi mắt chính là -- trừ bỏ một chút dụng cụ đơn giản, liền không có đồ vật gì đặc biệt.

Thậm chí có chút đơn điệu.

Lạnh như băng.

Cô gãi gãi đầu, có phải hay không Trần Tuệ nhớ lầm.

Hứa Thanh Hoan hơi chút thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rời khỏi, khóe mắt lại thấy một cánh cửa đóng chặt.

Trong phòng chú nhỏ lại có một cái phòng khác?

Hứa Thanh Hoan theo bản năng cảm thấy không ổn, muốn rời khỏi phòng, bả vai bỗng nhiên rơi xuống một cổ lực đạo, phía sau lưng đánh ngã vào một lồng ngực cứng rắn, là hơi thở của chú nhỏ.

Hứa Thanh Hoan cả người cứng đờ.

"Thanh Hoan, chú cho cháu nhiều thời gian như vậy, thế nhưng còn chưa có đi vào sao?"

Cố Tử Câm thấp giọng nỉ non, hơi thở càng thêm nùng liệt, cần cổ bị hắn tinh tế mút vào: "Vậy... để chú nhỏ dẫn cháu vào xem có được không?"

Hứa Thanh Hoan run lên: "Chú biết hết rồi sao?"

"Có thể." Cố Tử Câm nói chuyện luôn dùng thái độ ôn nhu, nhưng làm cho người ta cảm giác thật sự tối tăm, tựa hồ có thứ gì từ trong ra ngoài bắt đầu hư thối rớt, dần dần thẩm thấu ra da.

Cố Tử Câm từ phía sau đẩy Hứa Thanh Hoan, hướng tới cánh cửa kia.

"Tới, mở nó ra." Giọng nói trầm thấp vang ở bên tai.

Hứa Thanh Hoan tựa như đã bị mê hoặc, lý trí bị ngăn cản, tay lại không chịu khống chế mà đưa lên, đem phiến cửa mở ra.

Bên trong một mảnh đen nhánh, Cố Tử Câm mở đèn.

Nên nói như thế nào bây giờ.

Hứa Thanh Hoan thấy hết thảy bên trong, mới bừng tỉnh phát hiện, vô luận kiếp trước hay là hiện tại, tam quan của Cố Tử Câm đã sớm tan vỡ.

Phòng có ba mặt tường, trên tường đều là ảnh chụp của cô.

Có khóc thút thít, cười vui, tức giận, ngủ, các loại sinh hoạt khác nhau.

Còn có những hình ảnh từ nhỏ đến khi trưởng thành.

Cũng có hình chụp tắm rửa trần trụi.

Còn có -- âm hộ bị thao đến mở rộng ra, hôn mê bất tỉnh.

Giữa phòng chỉ có một cái bàn, trên bàn có màn hình máy tính đang sáng, bên trong có video giám sát phân biệt mỗi góc trong phòng của cô.

Hứa Thanh Hoan không chỉ có da đầu tê dại, cả người đều run rẩy: "Chú nhỏ, chú..."

Rõ ràng là nam chủ ở dưới ngòi bút của chính mình, hẳn là phải hiểu biết hắn nhất mới đúng, nhưng vì cái gì...

Cô cố tình đoán không ra ý nghĩ của Cố Tử Câm, nhớ tới Trần Tuệ cùng chính mình lớn lên hơi giống nhau.

Có loại ý nghĩ đáng sợ đột nhiên sinh ra. Chẳng lẽ... Cố Tử Câm là đem Trần Tuệ trở thành thế thân của cháu gái?

Kiếp trước, nói không chừng là do Cố Tử Câm dụ dỗ cháu gái cầm tù chính mình...

"Sợ hãi sao."

Đâu chỉ có sợ hãi, quả thực bị doạ muốn đái ra quần.

Nam chủ có tâm kế biến thái như vậy thật là do cô viết ra sao!!!

Hứa · mẹ kế · Thanh Hoan tâm tình thực rất phức tạp.

"Phanh."

Sau khi hai người tiến vào, Cố Tử Câm liền đem cửa đóng lại, hắn ôm eo Hứa Thanh Hoan, đem cô ấn ở trên cửa: "Trần Tuệ gặp cháu nói cái gì?"

Quả nhiên đã biết.

Hứa Thanh Hoan rũ mắt: "Cô ấy cứ liên tục nói chú nhỏ là người điên..."

"A."

Ngón tay thon dài nhéo cằm tinh xảo, đầu lưỡi linh hoạt mà chui vào môi khẽ nhếch, khơi mào cái lưỡi nhỏ giao triền ở bên nhau.

Nụ hôn qua đi.

Hứa Thanh Hoan đỏ bừng mặt, cả người đều choáng váng.

Cố Tử Câm sớm đã cương cứng, vải dệt bị chống lên cao tựa như túp lều.

Hắn nâng lên đầu gối, tách ra hai chân, ôm eo tay chậm rãi đi xuống, bóp cái mông mềm mại sau đó áp đi xuống, hạ thân hắn hướng phía trước đỉnh đỉnh, đụng phải chân tâm.

Hứa Thanh Hoan thở gấp gáp một tiếng, cô hôm nay mặc váy, tuy rằng có quần lót chống đỡ, nhưng vật cứng vẫn luôn chọc tiểu huyệt, còn đỉnh vải dệt cắm vào từng chút, tê tê dại dại.

"Trần Tuệ nói đúng, chú của cháu xác thật là người điên."

Cố Tử Câm khàn khàn nói: "A... làm sao bây giờ? Chú nhỏ lại rất muốn thao cháu gái của mình."

Hứa Thanh Hoan tưởng tượng đến cảnh tượng tối hôm qua liền run rẩy: "Chú nhỏ... cháu..." Lời nói còn chưa xong, Cố Tử Câm cúi đầu hôn lên hàm răng có chút tiêm, còn cắn môi dưới một chút.

"Chú muốn thao cháu."

Cố Tử Câm lại lặp lại một lần nữa, bàn tay to với vào trong váy, ngón tay câu lấy quần lót kéo đi xuống.

Cái này là trốn không thoát mà.

Hứa Thanh Hoan nhắm mắt lại, duỗi tay bám lấy bả vai Cố Tử Câm: "Chú nhỏ... Đến trên giường được không?."

Cố Tử Câm cười khẽ, lời nói khá ác liệt: "Không cần, liền ở chỗ này, đứng ở đây cho chú thao." Về sau, hắn cúi đầu, trầm thấp nói: "Đứng thao, sẽ càng sâu thêm."

Bụng dưới Hứa Thanh Hoan một trận run rẩy, tiểu huyệt tràn ngập ra một cổ thủy dịch trong suốt.

Cô tỏ vẻ thực tuyệt vọng, thân thể này nghe Cố Tử Câm lời nói thô tục liền có cảm giác.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro