Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: hungtuquy

Beta: Lê Hoa

________

Người đàn bà này xuống tay thật đúng quá tàn nhẫn đi.

"Tôi là mẹ của Phó Tư Hàn." Hứa Thanh Hoan xoa xoa gương mặt phát đau: "Cụ thể là chuyện gì, tôi đại khái đều đã biết."

Chủ nhiệm lớp có chút phát ngốc, hắn cái gì cũng chưa nói.

"Cô tới làm gì."

Trong lúc nhất thời Phó Tư Hàn chính là nói không nên lời.

Hứa Thanh Hoan liếc hắn một cái: "Tôi là mẹ của cậu đấy, tất nhiên là phải đến đây rồi." Một bộ dáng như đang nhìn một đứa ngốc.

"Mới không phải." Phó Tư Hàn nhỏ giọng đáp trả một câu, lại kiềm chế không được câu lên khóe môi.

"Được rồi, nói đi, bà muốn bồi thường như thế nào?" Bà Trương đem sai lầm đẩy đến trên người Phó Tư Hàn, trực tiếp muốn Hứa Thanh Hoan bồi thường tiền thuốc men.

"Tiền thuốc men của con trai bà tất nhiên tôi sẽ bồi thường. Nhưng trước khi bồi thường, hy vọng bà cùng con trai hướng Tư Hàn nhà tôi xin lỗi, vì theo như lời nói của bà, cùng với con trai của bà ở trong lớp học rõ ràng đã vũ nhục Tư Hàn. Tùy tùy tiện tiện lấy chuyện thương tâm của người khác ra đùa giỡn, như vậy liền im lặng nhận bồi thường mà không xin lỗi sao?"

Hứa Thanh Hoan bản thân lớn lên rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đuôi mắt lúc nào cũng hàm chứa ý cười nhạt, chẳng qua mắt hạnh lương bạc, rõ ràng tức giận.

"Uy, rõ ràng là con trai cô động thủ trước. Bảo bảo nhà tôi ngoan như vậy sao có thể sẽ làm ra loại sự tình này?"

Bà Trương bảo hộ con trai mình ở sau lưng.

"Không xin lỗi? Tiền bồi thường đừng mong nhận một đồng." Hứa Thanh Hoan khoanh tay trước ngực khiêu khích nhìn.

Bà Trương tức muốn hộc máu, duỗi tay muốn xô đẩy Hứa Thanh Hoan, chưa kịp làm gì đã bị Phó Tư Hàn nhanh chóng giữ lại.

"Đừng động thủ."

Đừng nhìn Phó Tư Hàn gầy gầy nhược nhược,nhưng thực tế sức lực rất lớn, niết đến bà Trương không rút tay lại được, đau đến kêu gào liên tục, giãy giụa muốn rút tay về.

Hứa Thanh Hoan thụ sủng nhược kinh, tiểu hài tử thế nhưng còn biết bảo hộ mẹ nó!

Ô ô ô, quả nhiên không uổng công sức nuôi dậy nó nên người mà!

Phó Tư Hàn không thích ứng được tầm mắt nóng rực của Hứa Thanh Hoan, gò má có chút phiếm hồng, mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: "Tôi, tôi chỉ là không quen nhìn cô bị đánh mà thôi, đừng có mà hiểu lầm."

"Được được được, tôi sẽ báo nguy!"

"Báo đi, xem ai chịu thiệt."

Hứa Thanh Hoan không chút dao động: "Cảnh sát đã hỏi đồng học cùng lớp rốt cuộc là ai khiêu khích trước."

"Chỉ biết nói hươu nói vượn, cô có chứng cứ gì?"

Đương nhiên là có a.

Hứa Thanh Hoan cười cười, cô sở dĩ đi muộn như vậy, chính là đi tìm nữ chủ. Nếu như nữ chủ xuất hiện nói ra sự tình, liền có khả năng tạo ra cơ hội để Phó Tư Hàn nhận thức nữ chủ.

Nếu như nữ chủ không đến kịp thì sao? Cô có thể đi tìm nữ chủ lại đây sớm hơn nha.

Cơ hội cũng có thể tạo ra mà.

"Tôi có thể làm chứng, Trương Hiểu Minh xác thật mắng chửi người trước, sau đó động thủ đánh Phó Tư Hàn. Phó Tư Hàn mới không có biện pháp gì liền phản kích."

Diệp Tố Tố xuất hiện ở trước mắt mọi người, không chỉ có như thế, cô ấy còn mang đến thêm vài đồng học cùng lớp cùng nhau làm chứng. Trương Hiểu Minh là người mà toàn ban ghét nhất, hay khi dễ nữ sinh, còn dã man tùy hứng, ai cũng không thích hắn, lớn lên còn xấu như vậy.

Tương phản với hắn, Phó Tư Hàn tuy rằng ở trong ban không thích nói chuyện, nhưng không có gây chuyện sinh sự, ngẫu nhiên còn sẽ trợ giúp đồng học.

Quan trọng nhất là, hắn lớn lên rất soái.

Nói xong, Diệp Tố Tố trộm nhìn Phó Tư Hàn một cái, tình cảm cũng chưa có nhiều, chỉ cảm thấy khuôn mặt của hắn khi nhìn vào thật là cảnh đẹp ý vui.

"Một người nói hắn có sai, chúng ta còn có thể hoài nghi. Nhưng hiện tại nhiều người đều thấy con trai của bà động khẩu động thủ trước, bà Trương bà có cái gì muốn nói nữa không?" Hứa Thanh Hoan cười đến thực vui vẻ.

Đương nhiên không còn lời nào để nói.

Bà Trương biết Diệp Tố Tố là giáo đổng nữ nhi, đắc tội không nổi. Bà khó khăn lắm mới đưa con trai đến trường học trọng điểm để học, bà cũng không muốn nhất thời tham lam mà đem tiền đồ của con trai đi đời nhà ma.

Chuyện này cũng coi như bỏ qua một bên.

Hứa Thanh Hoan ấn đầu Phó Tư Hàn, hảo hảo cùng đám người Diệp Tố Tố nhất nhất nói lời cảm tạ, liền cùng nhau đi về nhà.

"Về sau, ngươi tiểu tử này đến vững vàng."

Hứa Thanh Hoan cảm thấy chính mình càng ngày càng giống một người mẹ rồi, cùng Phó Tư Hàn hảo hảo giảng đạo lý lớn: "Người khác khiêu khích con, con nên bất động thanh sắc không lộ ra một tia sơ hở chờ khi hắn lộ ra điểm yếu hẳn trả thù, như vậy người khác cũng không có biện pháp bắt con."

Hệ thống: "Cô đây là đang giáo dục cái quái gì vậy."

Hứa Thanh Hoan làm lơ tiếng hệ thống đang phun tào, mặc vào tạp dề: "Đêm nay làm cho con canh cá tới áp xuống tinh thần." Chính mình giống như mẹ già lầm bầm lầu bầu lâu như vậy, cũng không được người phía sau đáp lại.

Cô tò mò quay lại phía sau liền thấy Phó Tư Hàn cầm một chai thuốc, ánh mắt quái dị nhìn cô.

Phó Tư Hàn: "Đây là cái gì."

Hứa Thanh Hoan: "À, vi-ta-min c."

Phó Tư Hàn hoài nghi Hứa Thanh Hoan xem hắn là ngốc tử: "Có loại vi-ta-min c này sao."

Hứa Thanh Hoan thấy dấu diếm cũng không được nữa, than nhẹ một tiếng, dù sao cũng muốn giải thích rõ cho hắn hiểu, hiện tại chính là thời điểm. Hứa Thanh Hoan cởi xuống tạp dề, ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc: "Tư Hàn, có một số việc mẹ cần thiết muốn nói rõ ràng với con."

"Ừ."

"Kỳ thật mẹ vẫn luôn giấu con việc mẹ mắc bệnh tâm lý. Lúc trước sở dĩ đánh con, là bởi vì mẹ không có biện pháp khống chế bệnh tình. Sau này mẹ đã tỉnh ngộ, không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, cho nên liền đi bệnh viện tâm lý khám bệnh, hy vọng có thể chữa trị bệnh của mình, để con bình yên lớn lên. Ngay từ đầu mẹ dấu diếm bệnh tình là mẹ không đúng, mang đến cho con thật nhiều thương tổn. Mẹ muốn đền bù hết thảy những chuyên này, cho nên vô luận là con nói cái gì yêu cầu gì mẹ cũng sẽ đáp ứng."

Phó Tư Hàn trầm mặc thật lâu, xoay người trở về phòng.

Hứa Thanh Hoan thấp thỏm bất an đợi một hồi, rốt cuộc chờ được nhắc nhở của hệ thống.

【 Nam chủ đã tiêu trừ hoài nghi, nguy cơ được giải trừ. 】

Thật tốt quá!

Hứa Thanh Hoan kém chút nữa là quỳ xuống đất ngửa mặt lên trời khóc lớn.

Hệ thống: "Mạng nhỏ của cô đã được an toàn."

Hứa Thanh Hoan: "Tại sao tôi cảm thấy trong lời nói của cậu có chứa cảm giác tiếc nuối nhỉ."

Hệ thống phủ nhận liền hồi: "Không có, không có khả năng, như thế nào lại như vậy, đừng có nói bừa như vậy."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro