( Baekyeon) Love Your Friend ( Ma ) Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đảo mắt một cái, năm thứ hai trung học đã qua đi, quả thật là thời gian trôi nhanh như tên lửa. Kì nghỉ hè năm nay, thời tiết cực kì nóng bức, ánh mặt trời như thể hoà tan mọi vật. Đại đa số học sinh đều đang ở nhà thưởng thức đồ uống lạnh, nằm điều hoà, ung dung ngủ trưa. Nhưng Taeyeon thì không thể, cô bị Beakhuyn bắt đến sân bóng rổ xem đội bóng tập huấn trong kì nghỉ hè. Cô thực sự có cảm giác kích động muốn giết người. Thế nhưng, ai bảo cô là trợ lí đội bóng rổ chứ. Thế nên đành phải cố chịu đựng thôi.
Đang ngồi than thở đọc tiểu thuyết thì lại bị bóng ném trúng đầu, cô đau đến nước mắt lưng tròng. Taeyeon ngẩng đầu, nhìn trước trước mắt là Beakhuyn với vẻ mặt khó chịu
- Tôi bảo cậu đến xem tôi huấn luyện chứ không phải đọc tiểu thuyết.
- Nhưng tớ không thích bóng rổ
- Bảo cậu đến ngắm người chứ không phải bào đến xem bóng * Beakhuyn nhếch nhếch khóe miệng *
" Thế... thế là có ý gì" Taeyeon tràn đầy nghi hoặc mà Beakhuyn cũng bất mãn đầy mình. Vừa rồi anh ở đằng kia cố thể hiện vẻ đẹp trai, nào là dẫn bóng rồi lại ghi điểm, chính là muốn cho cô thấy. Kết quả lúc liếc sang lại phát hiện cô nàng này đang cúi đầu đọc tiểu thuyết, chưa từng nhìn mình lấy một cái. Để đề phòng chuyện này tái diễn, Beakhuyn giật luôn quyển tiểu thuyết trong tay cô. Taeyeon cuống quít giằng lấy
- Đây là của tớ mà....
Nhưng vừa dứt lời, Beakhuyn chỉ dùng một động tác đã xé nó thành hai nửa
- Tóm lại, mắt chỉ được nhìn tôi thôi, biết chưa?.
Taeyeon nhìn tiểu thuyết rách nát trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Hết cách, cô đành phải ngồi ngoan ngoãn xem bọn họ luyện tập. Đang lúc chống cằm sắp ngủ gật thì có người đẩy cô. Taeyeon giật mình một cái, lập tức tỉnh giấc. Nhìn lại, phát hiện hoá ra là hoa hậu giảng đường - JiYeon cùng với hai người đi theo.
Nói đến cô JiYeon này, thực sự đúng là một đại mỹ nữ. Dáng người ma quỷ ngực cup D, ngũ quan kiều diễm, mê hoặc tất cả nam sinh. Nhưng lúc này, Taeyeon không có tâm trạng thưởng thức khuôn mặt đẹp của cô ta bởi vì ánh mắt mà JiYeon nhìn cô lúc này có vẻ cực kì không tốt lành. Vì vậy, Taeyeon nuốt nước bọt, lo lắng không yên hỏi
- Các cậu có chuyện gì không?.
- Kim Taeyeon, tôi cảnh cáo cậu, đừng có tiếp cận Beakhuyn nữa!
JiYeon khoanh tay trước ngực, mặt vênh lên 45 độ bày ra một tư thế uy hiếp tiêu chuẩn.
- Vì sao? Chẳng lẽ cậu ta mắc bệnh truyền nhiễm gì à? * Taeyeon sốt ruột hỏi * Cậu ta có sao không, bệnh nghiêm trọng lắm à?
Gân xanh hai bên thái dương JiYeon nổi lên
- Cậu ấy không bị bệnh!
- Thế tức là cậu lo tớ sẽ truyền bệnh cho cậu ta à? * Taeyeon khẽ nhíu mày * Nhưng tớ thực sự không có bệnh truyền nhiễm, không tin cậu có thể xem sổ kiểm tra sức khoẻ của tớ.
- Tôi thèm vào mà quan tâm cậu có bị bệnh truyền nhiễm hay không! * JiYeon suýt thì đứt mạch máu *
- Vậy sao cậu không cho tớ lại gần cậu ta? * Taeyeon thắc mắc *
JiYeon thực sự không nhịn nổi nữa, hét lớn
- Chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi đang uy hiếp cậu sao? Phim truyền hình hay dùng chiêu này còn gì!.
- đó à, tớ không xem TV * Taeyeon ngại ngùng gãi gãi đầuCái *
JiYeon tức giận đến mức máu nóng bốc cả lên, mãi mới khôi phục lại được vẻ mặt lạnh lùng của đại mỹ nhân
- Tóm lại, Beakhuyn là của tôi, cái đứa không ngực không não không ngoại hình như cậu không được phép đến gần cậu ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí!.
Nghe vậy, Taeyeon không kìm được rùng mình một cái. Thật đáng sợ, phim truyền hình bây giờ đúng là dễ làm hư trẻ con quá.
- Còn không mau đi đi!
JiYeon trừng mắt lườm cô. Yếu không địch lại được mạnh, Taeyeon hết sức hèn nhát thu dọn đồ đạc, ỉu xìu bước đi. Nhưng vừa mới đi ra khỏi sân bóng rổ thì lại bị Beakhuyn kéo cổ áo, dễ dàng túm về
- Bọn họ vừa uy hiếp cậu à?.
- Hình như vậy * Taeyeon gãi đầu nói *
- Lẽ nào cậu cứ chịu khuất phục như thế?.
- Nếu không thì chẳng lẽ tớ phải đánh nhau với họ à? Tớ còn chưa muốn chết sớm như vậy
- Ai nói phải đánh nhau, Dùng cái miệng cậu là được rồi
- Là sao?
Beakhuyn kề sát vào cô, nói nhỏ vào tai một hồi. Đuổi được Taeyeon đi xong, JiYeon đắc ý ngồi trên khán đài.
- JiYeon, cậu nghĩ Taeyeon kia liệu có chịu nghe lời không? * Nữ sinh nhuộm tóc vàng ngồi bên trái JiYeon hỏi. Cô liền hừ lạnh một tiếng
- Cô ta dám không nghe, tớ sẽ khiến cho cô ta phải khóc lóc xin chuyển trường.
- Đúng vậy, kẻ đắc tội với JiYeon nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp
Nữ sinh có một hình xăm đầu lâu trên cánh tay ngồi bên phải JiYeon vội nịnh hót. Mấy người đó đang nói chuyện bỗng phát hiện ra Taeyeon đã quay lại không biết từ lúc nào, đang đứng phía sau bọn họ.
- Tôi thấy phải dạy dỗ cậu một trận rồi
JiYeon đứng dậy, chuẩn bị ra tay. Taeyeon hít sâu một hơi rồi lại một hơi nữa nói ra những lời Beakhuyn vừa dạy
- Park JiYeon, cái đồ xấu xí này, ngực đã to đến mức sắp chảy xuống dưới nách rồi, mũi thì bẹp như bị thầy thể dục dùng gậy bóng chày đập vào ấy, mắt thì sưng vù như mắt cá vàng, môi thì dày như hai cái dạ dày nướng, chân ngắn đến mức phải mua xe đạp dành cho trẻ em, bụng toàn thịt nhìn cứ như có thai năm tháng, lớn lên nhìn xấu như ma, đứng cùng tôi người ta còn tưởng tôi bị quỷ đến đòi nợ, cậu có tư cách gì mà đến uy hiếp tôi? Nói cho cậu biết, sau này mà còn dám tới gây chuyên với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ diệt sạch cả cậu và tổ tiên khủng long của cậu không cần lí do!.
Mắng xong, Taeyeon vội vàng hít một hơi thật sâu. " Không ổn, sắp không thở nổi nữa rồi, mắng chửi người quả thực còn mệt hơn cả đánh nhau " Có điều cũng may hiệu quả không tệ, JiYeon sau khi nghe xong mắt dần dần ngân ngấn nước, cuối cùng che mặt, khóc hu hu chạy ra ngoài. Taeyeon há hốc mồm, một chiêu này Beakhuyn dạy cho mình thật lợi hại!
- Thế nào? Lợi hại không? *Beakhuyn không biết từ đâu chui ra, nhướn nhướn đôi lông mày đẹp *
- Ừ, ừ, ừ * Taeyeon vội vàng gật đầu *
- Lại đây, cầm đồng phục thi đấu đi giặt cho tôi, là cho kĩ, đến trận đấu cuối tuần này thì đưa tới cho tôi * Beakhuyn đưa bộ đồng phục của mình cho cô *
- Sao lại bắt tớ làm mấy việc này?
Beakhuyn hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn cô
- Vì tôi vừa giúp cậu
" Nhưng dù sao JiYeon cũng là tại cậu rước lấy mà! " Taeyeon nói thầm trong lòng nhưng đành chấp nhận số phận cầm bộ đồng phục bóng rổ của anh. Quên đi, cô đúng là một người có mệnh khổ phải làm cu li mà. Cầm bộ đồng phục, cô về đến nhà lại thấy người mẹ luôn luôn bận rộn của mình đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ngỡ ngàng.
- Mẹ, mẹ làm sao vậy? * Taeyeon lo lắng hỏi *
- Taeyeon, con lại đây ngồi trước đi
Mẹ cô vỗ vỗ chỗ sofa bên cạnh. Taeyeon làm theo, trong lòng hơi sốt ruột vì nghĩ trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
- Taeyeon, con còn nhớ mẹ đã từng nhắc đến bác sĩ Lee với con không? * bà cụp mắt xuống, mặt hơi ửng đỏ * Chú ấy, chú ấy hôm nay đã cầu hôn mẹ.
- Thật ạ?
Taeyeon vui vẻ thay mẹ cô. Từ mười năm trước khi cha qua đời, mẹ đã dồn tất cả sức lực vào công việc, chưa từng quan tâm đến bản thân. Bây giờ cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, người làm con gái sao có thể không vui chứ.
- Mẹ, mẹ đồng ý rồi à? cô vội vàng hỏi * Chú Lee là một người đàn ông tốt, mẹ nên nắm lấy.
- Mẹ còn chưa đồng ý * bà nhìn con gái, có phần khó xử * Chú ấy phải sang Mỹ công tác ngay, muốn chúng ta cũng đi cùng, mẹ lo... con không thích.
" Đi Mỹ? Thế chẳng phải là rời khỏi đây ư? " Trong đầu Taeyeon bỗng nhiên dần dần hiện lên mọi khuôn mặt Lay, Jessica, Kris, còn cả... Beakhuyn. Sau này, sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.
- Taeyeon, nếu như con không muốn, mẹ lập tức đi từ chối chú ấy, không sao đâu * Bà cười gượng *
Nhìn mẹ cố gắng giấu đi sự thất vọng trong mắt, Taeyeon ngay lập tức quyết định, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của mẹ. Vì vậy, cô cười gật đầu
- Mẹ, chú Lee là người tốt, lấy chú ấy nhất định rất tốt. Hơn nữa, đi Mỹ cũng chẳng có gì không được cả, vừa lúc con có thể ra nước ngoài thể nghiệm cuộc sống... Mẹ, mau đồng ý với người ta đi!
Mẹ cô liên tục gật đầu
- Ừ, bây giờ mẹ phải đi cho chú ấy một câu trả lời thuyết phục đây.
Đến lúc mẹ đi rồi, Taeyeon một mình ngồi trong phòng khách, ngây người kinh ngạc một lúc lâu mãi đến khi tiếng chuông điện thoại lôi cô ra khỏi mạch suy nghĩ. Điện thoại không ngờ lại là của Lay gọi nói anh đang chờ cô trước cửa nhà. Cúp điện thoại xong, trong lòng Taeyeon cảm thấy bất ổn, thực sự không hiểu Lay tìm mình làm gì. Từ lần trước sau khi tặng quà, Lay dần dần xa lánh cô. Tháng trước, Taeyeon nghe nói anh đi học đại học ở vùng khác, vốn tưởng rằng từ nay về sau cũng sẽ không gặp lại, thực sự không ngờ anh sẽ đến tìm cô vào lúc này. Lẽ nào, là tới nói rõ? Nghĩ vậy, cô lo lắng đến run cả tay, rất nhanh chỉnh trang lại hình tượng của mình cho thật tốt, xuống lầu. Mở rộng cửa, Lay quả nhiên đứng ở trước cửa nhà.
- Cậu vào nhà ngồi đi * Taeyeon mời anh *
Lay lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.
- Thế cậu tìm tớ có chuyện gì à?.
- Tớ muốn trả lại cái này cho cậu * Lay đưa cho cô một hộp quà, mặt vẫn rất nghiêm túc *
Taeyeon nhận lấy, phát hiện đó là món quà lúc trước cô tặng anh liền thắc mắc
- Cậu không thích sao? " Hu hu hu, quả nhiên là ghét mình vì tay nghề kém mà "
Sắc mặt Lay u ám, một lúc lâu sau, rốt cục đau lòng mà nói rằng
- Tớ cứ tưởng rằng cậu là một người con gái trong sáng, không ngờ... haizzz.
Thở một tiếng thật dài xong, Lay xoay người không chút lưu luyến bước ra dưới ánh mặt trời nóng đốt người. Taeyeon nghi hoặc đầy mình, cô thế nào mà không trong sáng? Mở hộp quà ra, nhìn thấy vật bên trong đó, Taeyeon lập tức đơ luôn tại chỗ.
" Đĩa A (Adult=đĩa người lớn), đó là đĩa A! Lại còn là bản xịn nữa! Sao lại thế? Rõ ràng cái mình tặng là khăn quàng cổ cơ mà? Sao trong nháy mắt lại biến thành đĩa A? "
Thảo nào sau khi nhận quà Lay không thèm để ý tới cô nữa, chẳng trách vừa rồi anh nói cô không trong sáng, hoá ra đều là tại cái này! Taeyeon ra sức cắn ngón tay, nhớ lại thật kỹ. Lúc ánh mắt lướt qua bộ đồng phục bóng rổ, tia chớp tách đôi hòn đá, cô bừng tỉnh ngộ. " Là Beakhuyn. Cậu ta thừa dịp mình lên văn phòng đã lén đổi quà. "
Thật quá đáng! Máu nóng bốc lên đỉnh đầu, sao có thể bày ra trò đùa dai này làm huỷ diệt mối tình đầu vừa chớm nở của cô chứ! Taeyeon ngồi trên sofa, tức giận đến run người, lập tức nảy ra ý muốn tìm cách băm Beakhuyn thành trăm mảnh. Cô muốn lao tới trước mặt hắn, cắn hắn, chửi hắn, đạp thật mạnh vào "tiểu đệ đệ" của hắn một vạn lần. Nhưng cô đành phải bình tĩnh lại. Đánh, cô đánh không lại. Chửi, cô vừa được lĩnh giáo rồi, càng không có phần thắng. Không được, giao chiến chính diện với cậu ta thì người bị thiệt chỉ có thể là mình thôi. Ánh mắt Taeyeon lần thứ hai di chuyển đến trên bộ đồng phục thi đấu, bỗng nhiên mắt chậm rãi, chậm rãi nheo lại.
Một tuần sau, Taeyeon đi tới sân thi đấu đúng giờ. Tuy rằng là nghỉ hè nhưng đội bóng rổ luôn luôn nơi tập hợp của các anh chàng đẹp trai. Ngẫm lại xem, dưới ánh nắng mặt trời, mấy người đẹp trai hăng hái chạy băng băng, mồ hôi chảy trên da thịt tràn đầy sức sống thời trai trẻ, gió lướt nhẹ qua khuôn mặt tuấn tú của bọn họ. Với nữ sinh trung học mà nói, quả thực là một giấc mộng đẹp. Chính vì thế, trận đấu này thu hút rất đông nữ sinh, vây quanh sân chật như nêm cối.
Taeyeon tìm được Beakhuyn ở chỗ nghỉ, đưa đồng phục cho anh. Đang chuẩn bị đi thì Beakhuyn lại kéo cô đến đứng cạnh cái rổ, dặn dò
- Đợi lát nữa đứng đây xem, không được đi đâu hết, còn nữa, lúc nào đấu xong... tôi có việc cần nói với cậu, nghe rõ chưa?
- Rõ rồi * Taeyeon cụp mắt né tránh *
Beakhuyn thấy cô bé này hôm nay hơi lạ nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã đến giờ, anh lập tức thay đồng phục. Hai nữ sinh trường khác đứng bên cạnh Taeyeon chớp chớp mắt với cô, chỉ vào Beakhuyn hỏi
- Bạn trai cậu đấy à? Đẹp trai quá đi mất
- Không * Taeyeon nhẹ giọng nói * Không phải!
Hai nữ sinh kia nhún nhún vai, bỏ đi. Cô đứng trong đám đông nhìn Beakhuyn linh hoạt di chuyển trên sân bóng rổ. Mái tóc ngắn thi thoảng lại phất qua cặp mắt đen như hắc ngọc, còn cả cái mũi thẳng thanh tú, đôi môi hơi mỏng lúc nào cũng khẽ nhếch tạo nên một độ cong quật cường kiên nghị. Vóc người anh cao mà thon dài, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Cả người anh dưới ánh mặt trời như được phủ lên một sắc vàng lung linh.
Không biết vì sao, ngực Taeyeon lại có một loại cảm giác khác thường, giống như... có gì đó nảy sinh. Cô bỗng nhớ tới chuyện ngày đó anh dạy cô cách đối phó với JiYeon, ra mặt giúp cô; bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần kiểm tra số học anh đều ở phía sau đọc đáp án cho cô; bỗng nhiên nhớ đến những khi anh ăn cơm hộp cô làm không còn một hạt rồi ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển; bỗng nhiên nhớ tới nụ cười của anh, nụ cười đẹp đến xấu xa...
Taeyeon lắc đầu thật mạnh, không được, cô không thể nghĩ đến những điểm tốt của Beakhuyn nữa, không được nghĩ nữa. Vì vậy, cô xoay người, chạy ra ngoài. Beakhuyn thoải mái chơi bóng trên sân, tâm trạng anh hôm nay cực kì tốt. Bởi vì, Taeyeon đang đứng xem bên cạnh. Anh đã quyết định, ngay khi mình thắng trận đấu ngày hôm nay sẽ đưa ra đề nghị hẹn hò với cô, đương nhiên, cô không có quyền từ chối.
Nhớ tới khuôn mặt bánh bao tròn trịa của cô bé kia, trong lòng Beakhuyn bỗng mềm đi, bất giác nở nụ cười. Đúng lúc này, Kris chuyền bóng tới tay anh. Anh cầm bóng, làm mấy động tác giả phóng khoáng tự nhiên lừa được cầu thủ đối phương, nhanh chóng đi tới dưới rổ. Toàn bộ nữ sinh đều bị khuôn mặt đẹp như điêu khắc và phong thái mạnh mẽ của anh mê hoặc, hò hét chói tai, vỗ tay ầm ầm.
Anh giữ bóng, một mình lao lên, sải bước nhảy lên cho bóng vào rổ. Gió khe khẽ cổ động bên tai Beakhuyn, miệng anh hơi cong lên, nở một nụ cười thật tự tin. Khóe mắt anh bất giác liếc về phía bên cạnh nơi Taeyeon đang đứng, thế nhưng - không ngờ lại chẳng thấy cô đâu! Cùng lúc, anh nghe thấy một âm thanh. Hình như là tiếng vải rách, rất nhỏ, nhưng lại được phóng đại đến vô hạn trong đầu anh.
Âm thanh đó phát ra từ trên người anh, đồng thời, mông anh bỗng nhiên có cảm giác mát mát. Chẳng lẽ quần mình... bị rách? Bóng lọt vào rổ đối phương rơi xuống đất tạo nên tiếng "bang bang" - toàn bộ sân bóng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng rất đông người đang hít một hơi lạnh thật sâu. Tất cả mọi người đều thấy rõ quần của Beakhuyn bị rách một đường dài, hơn nữa, quần lót của anh cũng bị lộ hết ra. Anh chàng đẹp trai đã bị hở quần trong giữa chốn đông người. Không ai dám cười vì bọn họ thấy trên đỉnh đầu Beakhuyn lượn lờ một luồng oán khí cực mạnh. Anh cúi đầu, lẳng lặng nói
- Kim Taeyeon, cả đời này cậu đừng mong thoát được khỏi lòng bàn tay tôi.
Lúc này, Taeyeon đang ngồi trên máy bay đi Mỹ, cả người bỗng run lên.
- Sao lại run thế * mẹ cô ngồi cạnh sờ sờ trán con gái * Có phải bị sốt không?.
- Không sao ạ * Taeyeon lắc đầu, trùm chăn kín người *
Cô đã làm, cô thực sự đã làm vậy. Tối hôm qua, cô đã động tay động chân trên bộ đồng phục của Beakhuyn. Chỉ cần có một cử động mạnh thì đường chỉ sẽ bị rách. Mà bây giờ, Beakhuyn hẳn là đã lửa giận cao ngút đến tận trời, đang tìm mình khắp nơi để tính sổ. Có điều, cô đã quyết định rồi, vì nghĩ cho sự an toàn tính mạng của bản thân, cô sẽ vĩnh viễn không quay về.
Vĩnh viễn.
Nhìn những đám mây như kẹo đường ngoài cửa sổ, Taeyeon chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
~5 năm sau.~
- Tiểu thư, hãy tỉnh dậy đi ạ, tiểu thư?.
Taeyeon chậm rãi mở mắt, thấy tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc
- Tiểu thư, đã tới nơi rồi
Cô nói cám ơn, giang hai cánh tay, duỗi thắt lưng. Cuối cùng cũng quay về rồi. Cô cố gắng hết sức học ngành quản lý khách sạn ở Mỹ, năm nay vừa tốt nghiệp thì có một khách sạn nổi tiếng trong nước mời cô về làm việc. Taeyeon càng nghĩ càng thấy công việc này khá là có triển vọng nên đã đồng ý. Trùng hợp chính là, bạn tốt hồi trước Jessica sắp kết hôn, mời cô về làm phù dâu. Chuyện đã đồng ý từ năm năm trước sao có thể không làm? Taeyeon đồng ý ngay lập tức.
Kéo hành lý đi ra khỏi sân bay, nhìn cảnh vật xa lạ mà quen thuộc, trong lòng cô có một cảm giác không rõ. Đang lúc xuất thần thì một người lao mạnh đến ôm chầm lấy cô. Taeyeon đang định kêu cứu mạng lại nghe thấy giọng nói cao vút quen thuộc oán giận nói
- Kim Taeyeon, không ngờ cậu dám chạy tận năm năm.
Taeyeon định thần lại thì thấy một cô gái đẹp như con lai, lập tức kinh ngạc vui mừng gọi to
- Jessica
- Lần này gặp lại, tớ rất muốn nuốt hết mấy lời vô nghĩa của cậu vào bụng. Bây giờ hôn lễ của tớ là quan trọng nhất, nhanh lên xe đi!
Jessica nhét cô vào trong xe, đạp chân ga, xe lao về phía trước nhanh như tên bắn. Dọc theo đường đi, xe vượt qua mười xe khác, vượt đèn đỏ chín lần, bỏ mặc tám chú cảnh sát, rốt cục bọn họ dừng lại trước một cửa hàng áo cưới. Chân Taeyeon còn đang như nhũn ra đã bị Jessica lôi vào. Sau đó, một đám người lập tức vây quanh, bắt đầu thử cho cô mặc từng bộ từng bộ lễ phục phù dâu. Jessica đứng một bên dùng ánh mắt nghiêm khắc xét duyệt.
- Cái này không được, nhìn quá tầm thường. Phù dâu cũng là một phần của cô dâu, thể hiện khiếu thẩm mĩ của tôi.
- Cái này cũng không được, quá tôn da cô ấy, nhìn còn đẹp hơn cả tôi, vậy không được.
Trải qua vô số lần cởi cởi mặc mặc như thế, đến tận lúc Taeyeon sắp gục xuống, Jessica mới thoả mãn
- Cái này không tệ, thẩm mĩ không quá tầm thường, cũng sẽ không nổi bật hơn cô dâu, chính là nó.
Phù, rốt cục cũng xong! Taeyeon thở phào, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì Jessica lại ngăn lại, lôi cô hết đến cửa hàng trang sức xem dây chuyền lại đến spa chăm sóc da, đi cửa hàng đồ lễ kiểm tra tình hình in thiệp mời... Từ hôm nay trở đi, ác mộng của Taeyeon đã bắt đầu. Với một người điên cuồng chuẩn bị cho hôn lễ của mình từ khi năm tuổi như Jessica mà nói, hôn lễ là thứ còn quan trọng hơn tính mạng. Bởi vậy, tất cả đều không thể sai sót, tất cả đều phải hoàn mỹ.
Chính vì vậy mà cô đích thân lo tất cả mọi thứ từ việc lớn như đặt tiệc cưới cho đến việc nhỏ như chọn mẫu bao lì xì, tất cả cô đều tự quyết định. Mà nhiệm vụ của Taeyeon chính là làm trợ lí cho cô. Đây là một tháng bận rộn nhất trong cuộc đời Taeyeon, thời gian ngủ mỗi ngày của cô không được đến năm tiếng, lúc nào cũng phải hối hả ngược xuôi với Jessica khắp thành phố, mệt đến suy nhược cả người. Mãi tới đêm trước hôn lễ, cái đầu bận đến rối tung rối mù của cô mới bỗng nảy ra một câu hỏi
- Ai là chú rể thế?
- Cậu cũng biết người đó đấy * Jessica nháy mắt mấy cái *
- Là ai cơ? * Lòng hiếu kì của Taeyeon nổi lên *
- Kris
- Các cậu sao lại đến với nhau thế? Nhưng đúng là hai người rất xứng đôi, Kris là một người rất tốt * Taeyeon cười nói *
- Chẳng phải nhờ phúc của cậu hay sao, sau khi cậu vỗ mông biến mất, Beakhuyn ngày nào cũng tới tìm tớ đòi địa chỉ. Tớ thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nào cũng không chịu cho cậu ta, thế là cậu ta bắt đầu đuổi giết tớ. May mà hồi đó tớ thông minh, dùng nhan sắc dụ dỗ Kris, lừa anh ấy chống đỡ giúp tớ, tớ mới có thể bình an sống hết cấp ba * Jessica nhăn nhăn cái mũi cao thẳng * Sau đó tớ nghĩ, nếu đã phải hy sinh nhan sắc để dụ dỗ rồi thì đâu thể để anh ấy được lợi, thế là tớ tóm anh ấy về làm chồng.
- Jessica cực khổ cho cậu rồi * Taeyeon hít hít mũi * Đều tại tớ mà cậu bị Beakhuyn ức hiếp
- Chính thế * Jessica tự đắc nhướn mày * Bây giờ còn oán giận vì phải cực khổ làm phù dâu cho tớ nữa không?
- Không, tuyệt đối không, làm phù dâu của cậu là vinh hạnh rất lớn của tớ * Taeyeon nịnh nọt nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô lo lắng hỏi * À này... Beakhuyn, cũng tới tham gia hôn lễ ư?
Tuy rằng chuyện đã qua lâu rồi nhưng nhớ tới anh cô vẫn cứ sợ như trước. Jessica an ủi
- Yên tâm, hình như cậu ta vì bị thương hay gì đó nên còn đang ở Úc. Thế nên phù rể đành phải nhờ người khác.
- Cảm tạ trời đất * Taeyeon lau mồ hôi *
- Nhưng mà Taeyeon này, chiêu năm đó của cậu đúng là rất ác * Jessica bội phục sát đất * Quả thật là chó sủa không cắn người, cậu đã lưu lại thành công trong trí nhớ của Beakhuyn một vết nhục nhã không thể xóa nhòa. Biết không? Lúc đó ... ít nhất... có một nghìn người đã tận mắt nhìn thấy cái cậu ta mặc chính là quần đùi hình quả quýt màu đen, có rất nhiều người đã dùng điện thoại di động để lưu lại chứng cứ mãi mãi. À ừ thì, tớ cũng làm một kiểu... Nhìn này, nét lắm đúng không, phải công nhận, mông thằng bé này cong thật... Mà này, mọi người bàn tán sau lưng cậu ta tròn một năm, ha ha ha, mặt cậu ta cũng muối cả một năm. Sau đó, cậu ta ra nước ngoài du học, aiz, cậu bé đáng thương, có khi không bao giờ... vượt qua nổi nỗi ám ảnh này mất....
Nhìn bức ảnh quần lót rõ nét trong điện thoại di động, nghe Jessica miêu tả tình trạng thảm hại của Beakhuyn, Taeyeon không hề vui mừng mà cô bắt đầu run. " Beakhuyn nhất định sẽ giết mình, nhất định ". Đảo mắt đã đến ngày cưới, sáng sớm Taeyeon đã bị đánh thức giúp Jessica mặc quần áo, trang điểm, thu xếp đồ đạc, tiếp đón khách khứa... Cuối cùng, đầu óc cô choáng váng, cả người cạn sức, suýt nữa thì nghẻo tại chỗ. Tất cả đều diễn ra rất hoàn hảo, tiệc cưới đã bắt đầu. Trên sân khấu tràn ngập hoa tươi, cô dâu chú rể đang đứng trò chuyện với người dẫn chương trình.
- Vừa rồi là lời thề của chú rể, một tình cảm sâu nặng thật cảm động
Người dẫn chương trình ôm ngực, giọng nói nghẹn ngào. Sau đó đưa micro cho cô dâu Jessica
- Vậy tiếp theo, chúng ta hãy nghe những lời cô dâu muốn nói trong ngày hôm nay
Jessica xinh đẹp hoàn mỹ ưu nhã nhận lấy micro, không biết lấy từ đâu ra một tập giấy A4 dày cộp, đôi môi đỏ khẽ mở ra
- Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người dưới đây: Một, cửa hàng bán hoa Rose vì họ đã chuyển hoa hồng từ Hà Lan sang đây cho tôi bằng đường hàng không mà đến nơi vẫn rất tươi. Hai, bộ phận ẩm thực của khách sạn Sky vì họ đã đưa thịt bò Kobe Nhật Bản tươi sống đến đúng giờ. Ba là ....
Phù dâu Taeyeon đứng ngay sát sân khấu bất đắc dĩ cười cười. Nhưng đối với người lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ lúc năm tuổi như Jessica mà nói, việc này cũng không tính là quá đáng. Taeyeon bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai cô gặp nhau Jessica đã hỏi cô rằng đám cưới thích hoa bách hợp hay là hoa hồng tươi. Lúc đó đúng là làm cô sợ hết hồn. Không ngờ nhiều năm như thế đã trôi qua. Đúng là thời gian qua nhanh, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoát, thời gian qua mau, năm tháng trôi như nước chảy, năm tháng không chờ đợi ai,... Đang lúc khiêu chiến với giới hạn thành ngữ của mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người con trai
- Kim Taeyeon, rốt cục cậu đã quay về
Taeyeon như bị sét đánh, nhất thời ngây ra tại chỗ. Jessica lại lật thêm một tờ
- Một trăm năm mươi tư, cảm ơn con mèo hoang dưới lầu nhà tôi ba ngày trước đã ngừng động dục, giúp tôi đêm hôm qua có được một giấc ngủ ngon, nhờ đó mà hôm nay da tôi mới mịn màng như vậy....
Cụ già ngoài 60 tuổi phía dưới sân khấu đã bắt đầu buồn ngủ.
- Cậu cho rằng có thể trốn cả đời ư?
Giọng nói u ám , nam tính đó ở ngay bên tai cô. Taeyeon nuốt nước bọt, khuôn mặt cứng ngắc. Jessica uống một ngụm nước, tiếp tục lẩm bẩm
- Một trăm năm mươi sáu...
Chú rể và phù rể trao đổi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh Jessica, bắt đầu ra tay.
- Cậu nói xem, tôi phải trừng phạt cậu thế nào đây? * Giọng nói lạnh như băng tiếp tục vang lên bên tai Taeyeon *
Chú rể và phù rể rốt cục cũng cướp được cái micro, Jessica giãy dụa tổng kết một cậu
- Nói chung, cảm ơn tất cả những người đã giúp hôn lễ của tôi hôm nay trở nên hoàn mỹ, tôi yêu mọi người
Người dẫn chương trình vội vã đưa micro cho Taeyeon
- Tiếp theo, mời phù dâu kể cho chúng ta nghe chuyện khi cô dâu và chú rể quen nhau
Taeyeon vô thức nhận lấy micro. Nhưng trong đầu cô trống rỗng, những lời chuẩn bị từ hôm qua cô đã quăng lên tận chín tầng mây rồi. Tay cô run rẩy, cô cảm nhận được ánh mắt của người kia như thể đang thiêu một lỗ thủng trên lưng cô vậy. Trên lưng cô đầy những con rắn nhỏ lạnh lẽo đang không ngừng nhúc nhích. Cô ép mình phải mở mồm
- Tôi và Jessica lúc ở trung học... lúc ở trung học... Chúng tôi... " Trung học, đúng, Beakhuyn học cùng trung học lại xuất hiện, cậu ta đến báo thù, cậu ta sẽ giết mình mất!"
Sợ hãi lập tức khiến Taeyeon mất đi lý trí, cô không chịu nổi nữa, xách váy lao nhanh xuống sân khấu
- Buyn Beakhuyn, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi!.
Nhưng Beakhuyn không bỏ qua, một mực đuổi theo phía sau không dừng
- Kim Taeyeon, cậu đứng lại cho tôi!
Hai người cứ như thế chạy ầm ầm ra khỏi tiệc cưới, khách khứa quay sang nhìn nhau, cả hội trường náo loạn. Người dẫn chương trình phục hồi lại tinh thần, đang chuẩn bị hắng giọng tiếp tục nói thì đột nhiên cảm thấy nửa người bên phải lạnh như băng. Anh ta quay đầu, lập tức sợ chết đứng, chỉ thấy phía sau cô dâu Jessica phủ một lớp sương mù dày đặc mà hoa cầm trên tay cũng bắt đầu héo từng bông từng bông một. Cô gằn từng từ
- Tôi, muốn, giết, chết, hai, người!!!
Oán niệm thật đáng sợ, chú rể phù rể và người dẫn chương trình ôm lấy nhau, lạnh run. =)) Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Taeyeon cùng đường, lao vào toilet nữ, chạy vào một buồng nhỏ khoá chắc cửa lại. Sau đó, cô ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe. Thế nhưng, bên ngoài hoàn toàn im lặng không một tiếng động. Chắc cậu ta không dám vào đây. Taeyeon thở phào một hơi dài, vỗ ngực, tựa người vào cửa.
" Nhưng sao mình vẫn cứ cảm giác thấy ánh mắt hừng hực như lửa thế này?"
Taeyeon chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy - Beakhuyn đang tựa vào tấm ván ngăn cách buồng, nhìn cô, cười nhạt. Cô muốn hét thật to nhưng lại phát hiện mình bị mất tiếng. Cô muốn chạy nhưng lại phát hiện chân không nhấc nổi một bước. Điều duy nhất cô có thể làm chính là mở mắt trừng trừng nhìn Beakhuyn nhảy xuống từ tấm ván ngăn. Gian buồng nhỏ bé càng trở nên chật chội. Taeyeon run nhẹ, cuộn mình vào góc. Beakhuyn vươn tay nâng cằm cô lên, nghiến răng nói
- Kim Taeyeon, cậu chết chắc rồi
Năm năm không gặp, khuôn mặt Beakhuyn vẫn đẹp như trước, chỉ có phần mất đi sự ngây ngô non nớt và thêm phần trưởng thành. Anh cao lên rất nhiều, thân hình thon dài. Cả người tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Đáng tiếc, với Taeyeon mà nói, bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Cô lúc này chính là đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Môi Taeyeon run run
- Xin... Xin lỗi
Beakhuyn mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn đẫm máu
- Muộn rồi, bây giờ mới xin lỗi thì đã muộn rồi
Taeyeon sợ đến chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng. Người đang trong tình trạng sợ hãi có thể làm bất cứ chuyện gì. Taeyeon không biết lấy sức lực từ đâu ra, bỗng nhiên cắn vào bàn tay Beakhuyn đang nắm chặt cằm mình, cắn thật mạnh. Beakhuyn bị đau, vội vàng lùi về phía sau, cô nhân cơ hội mở cửa lao ra ngoài.
- Taeyeon, tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh nhỏ!!.
Thù cũ, nợ mới, Beakhuyn trong nháy mắt biến thành một con rồng cực kì khủng bố. Taeyeon không để ý đến hình tượng cắm đầu chạy về phía trước. Sắp cầm được cái tay nắm cửa toilet thì cô bỗng nhiên cảm thấy lưng cứng đờ. Trong lòng Taeyeon nổ "bùm" một tiếng. Tiêu đời rồi, cô mà bị bắt được thì sẽ bị xé xác thành từng mảnh nhỏ! Taeyeon bị một lực mạnh xoay người ép phải nhìn thẳng vào mặt Beakhuyn, lúc này chính là khuôn mặt đẹp âm u đến đáng sợ. Sự tuyệt vọng bao trùm lên Taeyeon, cô thầm nói trong lòng
"Mẹ ơi, ngày này sang năm nhớ thắp hương cho con nhé!"
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, "ruỳnh" một tiếng, cửa bỗng nhiên bị mở ra thật mạnh. Sau đó, Jessica bước từng bước đến, trên mặt hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến kinh dị. Không chỉ có là Taeyeon, ngay cả Beakhuyn cũng thấy khí lạnh tràn vào lồng ngực. Ba người cứ như thế mà đối diện nhau. Bỗng nhiên, Kris lao tới hét lớn một tiếng
- Nguy hiểm, mau tránh xa cô ấy ra!
Taeyeon và Beakhuyn còn chưa kịp định thần lại, mắt Jessica bốc lên lửa giận hừng hực. Cô túm tóc Taeyeon rồi lại túm tóc Beakhyn, sau đó đập mạnh hai cái đầu vào nhau như đập trứng
- Hôn lễ của tôi, hôn lễ của tôi, hôn lễ mất cả đời để lên kế hoạch của tôi, đều bị các cậu làm hỏng rồi, lấy cái chết mà tạ tội với tôi đi!
Taeyeon và Beakhuyn bị đụng đầu choáng váng, sao bay đầy trời. Kris vội chạy đến ôm lấy Jessica. Taeyeon và Beakhuyn nhân cơ hội thoát thân, lập tức chạy ra ngoài. Jessica đang trong cơn giận dữ đẩy chồng ra, xách váy đuổi theo. Tất cả khách khứa đều thấy phù dâu hòa và người đàn ông lao ra cửa, sau đó, cô dâu sát khí ngút tận trời đuổi theo, cuối cùng là chú rể vô tội bất đắc dĩ. Jessica đuổi tới cửa thì phát hiện 2 người đã lái xe phóng đi mất. Cô nhìn theo chiếc xe, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Chí ít, một trong hai người bọn họ đã gặp phải tai họa rồi.
END Chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro