Chap 63: Ghen (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Lên đi, mấy ngày nữa khi nào mở tiệc, anh sẽ điện thoại cho em." Mộ Trầm Âm ra dấu diễn tả cái điện thoại bằng tay, sau đó bảo cậu vào công ty.

"Vâng." Vương Nguyên đáp xong xoay người chuẩn bị đi.

Vừa quay đầu bỗng dưng thấy một bóng người đã đứng ở phía sau cậu. Cậu ngẩn ra, sao đó nghe được tiếng chào hỏi sang sảng của Mộ Trầm Âm.

"Anh!"

Vương Nguyên cũng vội vàng cúi đầu, "Vương tổng."

Vương Tuấn Khải chỉ thoáng liếc qua Vương Nguyên, không rõ vui hay buồn.

Sau đó, tầm mắt chuyển sang Mộ Trầm Âm, lạnh nhạt hỏi: "Mới sáng sớm, sao cậu lại ở đây?"

"Đến thăm bạn em." Mộ Trầm Âm nhìn nhìn  Vương Nguyên, "Hai người cũng đã gặp rồi, cậu ấy còn làm ở chỗ anh."

"Ừ, đúng là đã từng gặp." Thái độ của Vương Tuấn Khải vẫn chỉ lạnh nhạt hờ hững. Nhưng Vương Nguyên cảm nhận được cơn bão táp được ẩn giấu trong ánh mắt kia, và bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

"Tôi nhớ lần trước, cậu nói cậu ấy là bạn gái của cậu thì phải?" Vương Tuấn Khải không biến sắc nhìn sang Vương Nguyên .

Vương Nguyên sửng sốt định lên tiếng giải thích.

Mộ Trầm Âm lại cười vô cùng rạng rỡ, cũng hùa theo lời của Vương Tuấn Khải nói: "Vậy nhờ anh chiếu cố cậu ấy nhiều hơn."

"Tất nhiên."

.... .... ....

Sau khi Mộ Trầm Âm rời đi, Vương Tuấn Khải không nhìn thêm Vương Nguyên lần nào nữa, xoay người bỏ đi vào công ty.

Vương Nguyên nhìn ra hình như anh đang giận dỗi. Nhưng anh giận gì cơ chứ? Cậu không nghĩ ra, nên cũng không muốn nghĩ nữa, đi theo anh một trước một sau vào công ty.

Hiện tại đang giờ cao điểm. Các đồng nghiệp cũng vừa đến công ty, từng người lần lượt chào hỏi Vương Tuấn Khải. Anh chỉ miễn cưỡng gật đầu coi như đáp lại.

Vương Nguyên không muốn chọc giận anh, lặng lẽ đi đến trước thang máy dành cho nhân viên, lách mình vào trong đám người.

Mà ở đằng kia....

Vương Tuấn Khải đứng lại ở trước thang máy riêng, nghiêng mắt nhìn qua thì không thấy bóng dáng cậu đâu. Cơn giận nơi đáy lòng càng khuếch tán nhiều hơn. Giương mắt nhìn quanh, thì thấy bóng dáng kia đang tính chen lấn vào thang máy dành cho nhân viên.

"Vương Nguyên, cậu mau qua đây." Anh bất ngờ lên tiếng. Vẻ mặt thì nghiêm túc, giọng nói lại xa cách, hoàn toàn là giọng điệu của một tổng giám đốc gọi cấp dưới. Tuyệt đối sẽ không khiến mọi người chung quanh có điểm nào nghi ngờ.

"Tổng giám đốc, có chuyện gì lên lầu rồi hãy nói. Tôi đi lên trước." Vương Nguyên bị đoàn người phía sau đùn đẩy buộc lòng phải đi vào bên trong.

Vương Tuấn Khải nhìn không gian chật chội đó mà hai đầu mày nhíu lại muốn dính vào nhau.

Không gian chật hẹp kiểu đó, cậu là người có thai mà cũng muốn chen vào? Xem ra, tòa nhà này nên cần có thêm hai thang máy nữa để cung cấp cho nhân viên sử dụng.

Anh rũ mắt bước vào thang máy, lấy điện thoại di động ra gọi đi....

.... .... .... ....

Bên kia, Thiên Vương Nguyên chen lấn xô đẩy không muốn thở nổi nữa. Mọi người ai cũng đều đợi lên lầu để kịp giờ bấm thẻ, tranh thủ từng giây đương nhiên không ai muốn phải đi chuyến sau.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Vương Nguyên lục lọi một lúc mới lấy ra được điện thoại di động. Vừa thấy dãy số hiển thị không chần chờ vội vàng nhận nghe.

"Đến lầu mấy rồi hả?"

"À?" Vương Nguyên bị hỏi theo quán tính ngước đầu lên nhìn, "Sắp đến lầu ba rồi."

"Ở lầu ba đợi tôi."

"Hả? Này...." Vương Nguyên đanh tính hỏi xem có chuyện gì, nhưng Vương Tuấn Khải nói xong câu nói đó cũng cúp luôn điện thoại.

Vương Nguyên cảm thấy thật khó hiểu, vừa cất điện thoại thì nghe được tiếng thang máy dừng lại ở lầu ba.

Có một số nhân viên vội vã đi ra ngoài.

Vương Nguyên sững sờ mất một giây, thấy cửa thang máy sắp bị đóng lại cô vội la lên, "Ế, chờ một chút. Xin lỗi, tôi cũng muốn đi ra." Cậu lấy tay chặn cửa thang máy rồi vội vã bước ra ngoài. Cũng may lầu ba ra không ít người, nên cũng không cần phải chen lấn.

Cậu bước nhanh ra ngoài, nhìn quanh một vòng mà không thấy bóng dáng của Vương Tuấn Khải đâu cả.

Sau đó lại nghe một tiếng vang lanh lảnh, thang máy riêng dành cho cấp trên từ từ mở ra.

Cậu theo bản năng đi tới, quả nhiên Vương Tuấn Khải đã đứng ở bên trong nhìn ra cậu.

"Vào đây." Giọng nói ra lệnh, không cho cơ hội từ chối.

Vương Nguyên vừa đi vào vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, "Mau nhanh lên đi, thời gian bấm thẻ chỉ còn gần mười phút. Lần này mà còn đến trễ nữa coi như tiêu đời luôn!"

Sự việc bị mắng ngày hôm qua còn còn sở sờ ra ở trước mắt, vậy mà hôm nay lại đến trễ nữa, đúng là quá tệ.

Nhưng Vương Tuấn Khải trái lại không hề có chút gì là nôn nóng, chỉ đợi cho cửa thang máy đóng lại chứ không nhấn nút tầng lầu.

Với tay thoáng chốc đã kéo được Vương Nguyên, rồi ấn cậu lên vách thang máy.

Vách thang máy bóng loáng chống đỡ sống lưng Vương Nguyên khiến cậu cảm thấy lạnh buốt cả người.

Hơi thở của anh mạnh mẽ hắt ra khiến cậu cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.

"Ơ.... Tôi muốn lên lầu." Cậu yếu ớt đẩy lồng ngực anh ra.

Anh nhíu mắt chăm chú nhìn cậu, "Có phải đứa bé trong bụng cậu là của Mộ Trầm Âm không?"

Vương Nguyên vạn lần không ngờ anh lại gạn hỏi mình câu hỏi như thế. Mặt cậu liền tái đi, trợn mắt nhìn anh mãi một lúc lâu mà không thốt nổi nên lời.

Tại sao, anh một mực không muốn tin đứa bé này chính là con của mình?

Tại sao, anh cứ luôn nhận định cậu là loại người có cuộc sống tồi tệ xấu xa?

"Tại sao không nói, chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi?" Nhìn cậu im lặng không nói, quả thật Vương Tuấn Khải muốn phát điên.

Người con trai đáng ghét này! Lại dám huyên thuyên nói cười với Trầm Âm ở ngay trước mặt anh, còn cười đến vui vẻ như vậy!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro