Chap 23: Nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngồi trong rạp chiếu phim xem đoạn phim tình cảm cảm động lòng người, thế nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy lo lắng không yên lòng.

Khi nãy trong điện thoại rõ ràng là anh rất giận! Anh cho rằng mình không về nhà là muốn đi thuê phòng với người khác? Trong mắt anh, mình chính là người có lối sống tùy tiện như vậy sao?

Vương Nguyên cảm thấy lòng mình từng hồi lạnh lẽo.

Phần lạnh lẽo đó từ lồng ngực lan tràn ra, kể cả đầu ngón tay cũng rét run.

***

Đang lúc thần trí đi hoang, điện thoại di động Vương Nguyên lại lần nữa vang lên. Tiếng chuông phá tan sự yên tĩnh của rạp chiếu phim.

Cậu không dám để tiếng chuông kéo dài, vội vã lấy điện thoại ra nghiêng người bắt máy, dùng tay che miệng khẽ hỏi, "A lô, ai vậy ạ?"

"Vương Nguyên, tôi là Thiên Thiên."

Là Bạch Thiên Thiên? Vương Nguyên ngạc nhiên tột độ. Sửng sỡ một lúc mới hỏi: "Cô Bạch, có chuyện gì không?"

"Gọi tôi Thiên Thiên được rồi. Vương Nguyên, bây giờ cậu ở đâu?"

Vương Nguyên không biết cô ấy hỏi để làm gì, nhưng do không tiện nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Cô Bạch, tôi đang xem phim ở rạp Mango."

"Rạp chiếu phim Mango? Oh, tôi biết rồi, vậy cậu xem tiếp đi nhé, tôi cúp máy đây!" Bạch Thiên Thiên nói xong cũng không đợi Vương Nguyên nói thêm được gì đã vội ngắt điện thoại, để lại Vương Nguyên vẻ mặt không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

***

Bạch Thiên Thiên cúp điện thoại, đi ra khỏi hội trường diễn, mang kính mát lên rồi nói với trợ lý: "Đưa tôi đến rạp chiếu phim Mango một chuyến rồi hãy về nhà."

"Chị muốn đến rạp chiếu phim Mango? Không được. Chỗ ấy rất xô bồ hỗn loạn, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ không có an toàn. Nếu chị May biết em đưa chị tới những nơi đó, chị ấy sẽ lột da em mất!" Trợ lý Liên Trúc liên tục lắc đầu không đồng ý.

"Đồ nhát gan! Cô không đưa tôi đi, vậy tôi tự lái xe đi."

"Chị Thiên, tại sao cứ nhất định phải tới chỗ đó vậy? Rạp chiếu phim gia đình đó không phải chỉ tàm tạm thôi sao?" Liên Trúc cố gắng thuyết phục cô.

"Bởi vì...." Bạch Thiên Thiên đẩy gọng kính trên sống mũi lên, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp nheo lại nói, "Nơi đó có người đàn ông mà tôi yêu, dù cho nó có nguy hiểm cỡ nào tôi cũng phải đi. Nếu không, anh ấy sẽ rất có khả năng thuộc về người khác!"

Ban nãy cô vừa gọi điện cho Vương Tuấn Khải nhờ anh tới đón mình về, nhưng bị anh lạnh lùng từ chối. Mà lý do chính là anh phải đi tìm Vương Nguyên! Chuyện đó khiến cô không thể nào chấp nhận được!

"Xì, chị Thiên của em là đối tượng tha thiết ước mơ của biết bao đàn ông, chỉ cần chị nhìn trúng thì sao có thể thuộc về người khác được chứ?" Trợ lý cười không tin. (buồn ị)

Trước đây nếu nghe ai nói những lời này, Bạch Thiên Thiên sẽ rất tự tin mà gật đầu đáp lại. Nhưng hôm nay....

Người người đàn ông ấy, cô sợ mình thật sự không nắm giữ được....

***

Vương Nguyên cố gắng tập trung tinh thần xem phim, nhưng không lâu sau thì nghe tiếng xôn xao khắp rạp chiếu phim. Mọi người chung quanh nhao nhao nhìn ra hướng giữa lối đi.

Thậm chí còn có cô gái xuýt xoa thốt lên: "Oa, dáng người cực chuẩn luôn!"

"Hình như anh ta là người mẫu!"

Đèn mờ như thế mà vẫn có thể nhìn rõ được dáng người đi tới? Vương Nguyên cũng tò mò nhìn sang, nhìn xong cũng cứng đờ hóa đá.

Sao anh ấy lại tới đây?

Mặc dù đèn trong rạp chiếu phim không rõ lắm, nhưng chỉ liếc mắt thôi Vương Nguyên đã nhận ra anh.

Bóng dáng ấy tựa như đã khắc sâu trong đầu cậu. Cậu tin chắc rằng, cho dù giữa biển người mênh mông có nhiều đến đâu đi nữa, cậu cũng không phải mất nhiều công sức để nhận ra anh.

Mà giờ khắc này....

Tầm mắt của anh thế nhưng cũng đang bắn tới chỗ Vương Nguyên ngồi. Ánh mắt giao nhau ngăn cách bởi không trung dưới ánh sáng lờ mờ....

Vương Nguyên giật mình, khoảnh khắc đó cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình anh tồn tại....Cậu không còn nhìn thấy bất kỳ ai nữa....

Anh lướt qua từng người đi thẳng tới trước mặt Vương Nguyên.

Tâm trạng hoảng hốt rối loạn, tim đập thình thịch ngước nhìn anh. Đến khi hoảng hồn lại thì tay đã bị anh kéo đứng dậy. Sau đó không nói không rằng lôi Vương Nguyên rời khỏi rạp chiếu phim.

"Vương tiên sinh!" Vương Nguyên sợ hãi thốt lên, đàn anh Ngũ cũng đứng lên đứng ngán trước mặt Vương Nguyên, "Vị tiên sinh này, anh làm gì thế?"

"Cậu tránh ra! Ở đây không có chuyện của cậu!" Trong lòng Vương Tuấn Khải như đang bốc hỏa, cũng bất chấp là đang ở đâu, giọng quát lên cũng không hề kiềm chế.

Ánh mắt kỳ quái của mọi người đều đổ dồn về phái bọn họ, làm Vương Nguyên xấu hổ muốn độn thổ.

Vương Nguyên theo phản xạ giãy tay ra khỏi tay anh, nhưng Vương Tuấn Khải càng siết chặt hơn, như muốn dùng hết sức để bóp nát cổ tay cậu vậy.

"Vương tiên sinh, mời anh buông tay. Bây giờ chúng tôi đang xem phim." Cậu hạ giọng nhắc nhở anh.

"Em câm miệng!" Vương Tuấn Khải lớn tiếng quát lại Vương Nguyên, mặc kệ nhiều tiếng xầm xì khó chịu của người đang xem phim trong rạp, anh nghông nghênh lôi kéo Vương Nguyên bước ra ngoài.

"Vương Nguyên!" Bạn học Ngũ lúc này cũng không còn tâm tình để xem phim nữa, anh chàng cũng vội vã chạy theo hai người ra ngoài.

"Anh buông tay! Tôi không thể bỏ bạn tôi lại ở đây một mình được!" Vương Nguyên cảm thấy xấu hổ không thôi, giọng nói cũng cương quyết hơn.

Nhưng vậy càng khiến cho cơn giận của Vương Tuấn Khải bốc lên ngùn ngụt.

Anh lập tức dừng chân lại, ngay sau đó thô bạo tấn Vương Nguyên lại sát vách tường.

Anh cúi đầu nhìn cậu từ trên cao xuống, trong mắt chỉ có sự mỉa mai dè bỉu, "Cảnh Thiên Tình, dường như em đã quên em chỉ là 'tình nhân' mà tôi dùng tiền mua về rồi nhỉ?"

Vương Nguyên đau lòng xót xa nói, "Chuyện này tôi nhớ rất rõ, Vương  tiên sinh không cần cứ mở miệng ra là nhắc nhở tôi như thế. Tôi và bạn tôi chỉ xem phim với nhau, mà đó cũng là không giang riêng tư của tôi, Vương tiên sinh anh không có quyền can thiệp!"

Giỏi lắm! Tiểu yêu tinh này hôm nay còn dám khua môi múa mép với mình nữa đấy!

"Hắn ta thích cậu đúng không? Vậy tôi sẽ để cho hắn thấy rõ con người cậu lẳng lơ phóng đãng tới cỡ nào!"

Dứt lời anh bất ngờ cúi đầu ngậm lấy đôi môi Vương Nguyên. Cậu có thể cảm nhận được tầm mắt của đàn anh Ngũ đang nhìn về hướng bên này, cậu xấu hổ quá bèn dùng sức đẩy Vương Tuấn Khải ra.

Nhưng dáng người cao lớn của Vương Tuấn Khải lại vững như bàn thạch, có đẩy sao cũng không nhúc nhích.

Ngược lại anh chỉ dùng một tay đã có thể nhốt lại hai tay của Vương Nguyên. Anh đứng cao hơn cô cả cái đầu, môi anh cũng từ từ rời khỏi môi cậu sau đó men dần lên há miệng ngậm lấy vành tai trắng muốt như trân châu của cậu.

Vương Nguyên hoảng hốt há to miệng.

"Sao hả? Mới đó đã chịu không nổi rồi sao? Vương Nguyên, đây chính là hình phạt cho sự không chung thủy của cậu!" Lời lẽ nhục nhã tàn nhẫn, dứt lời còn dùng tay bao trọn hạt đậu của Vương Nguyên.

Chung quanh bấy giờ không đơn giản chỉ còn ánh mắt thất vọng của đàn anh Ngũ nữa, mà còn có người qua kẻ lại hoảng hồn thét lên và xỉa xói chỉ chỏ.

Việc này đối với người có lòng tự trọng như Vương Nguyên mà nói, đã không còn là sự nhục nhã bình thường nữa, mà lòng tự ái của cậu đã bị anh chà đạp giẫm nát dưới chân một cách đáng thương....

Trái tim cũng hoàn toàn bị giẫm đạp rã rời tan nát....

Nước mắt bất lực lẫn thê thương từ từ tuôn ra từ hốc mắt.

Nhìn bóng dáng đàn anh Ngũ biến mất, Vương Nguyên càng kịch liệt giằng ra khỏi người anh.

"Phản ứng mãnh liệt như vậy, hẳn là em đang rất nóng lòng muốn tôi làm em ngay tại chỗ này sao?" Vương Tuấn Khải nói chiện mà nghiến răng nghiến lợi, thật sự đã bị cậu chọc cho phát điên rồi.

Đặc biệt là những giọt nước mắt kia của cậu, càng làm cho ngọn lửa đang kiềm nén trong lòng anh bùng cháy dữ dội.

Cậu còn dám rơi lệ vì tên khốn bạn học gì đó của mình!

Vương Nguyên bị lời anh nói dọa cho mất hồn vía, liều mạng đấm đá anh, "Anh buông tay! Buông tay!"

"Em càng muốn buông tôi càng không buông!" Vương Tuấn Khải mạnh bạo lôi kéo Vương Nguyên đi ra phía ngoài, dõng dạc tuyên bố: "Hôm nay, tôi nhất định sẽ không tha cho em!"

Tối hôm qua bị cậu thẳng thừng từ chối, đã là nhẫn nại cuối cùng của anh rồi!

Sau khi ra khỏi phòng ngủ anh không có đi tìm Bạch Thiên Thiên mà sang phòng làm việc ngủ lại ở đó.

Nhưng hơi thở thuộc về tiểu yêu tinh này tựa như lời nguyền cứ quanh quẩn mãi ở chung quanh anh, khiến anh cả đêm cứ mường tượng nhớ đến bóng hình của cậu, cơ thể không kiềm được nổi lên phản ứng. Cảm giác rung động đó giống như một thanh niên mới lớn lần đầu tiên được tiếp xúc với người yêu vậy!

Suốt đêm không biết phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần, mới có thể dằn xuống được lòng ham muốn có được cậu.

Nhưng cậu trai không biết tốt xấu này, hôm nay còn dám chạy đi hẹn hò với tên đàn ông khác. Mà vậy cũng thôi đi, còn dám yêu cầu buổi tối không về nhà! Riêng điều này thì quả thực không thể tha thứ!

Vương Tuấn Khải càng nghĩ càng giận, bước nhanh tới bên cạnh xe, kéo ra cửa sau rồi nhét Vương Nguyên vào bên trong.

"Buông tôi ra!" Vương Nguyên giùng giằng muốn xuống xe nhưng đã bị Vương Tuấn Khải chặn lại ở cửa, anh bực dọc giựt phăng chiếc cà vạt trên cổ.

Hơi thở nguy hiểm đó khiến Vương Nguyên không rét mà run. Đừng nói anh muốn ở chỗ này....Nhưng đây là nơi công cộng! Mà chung quanh cũng có không ít người đứng vây xem!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro