Chap 127: Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   [ Chap 127: Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn nào - Anh lúc nào cũng chỉ thích bắt nạt người ta ... ]

.

.

.

Nào ngờ, Vương Tuấn Khải nghe xong chợt nhíu mày, vẻ hung ác trong mắt càng đậm, "Quên rồi? Không sao, tôi có cách khiến em nhớ lại."


Hả? Có cách? Trong lòng Vương Nguyên bỗng có loại dự cảm xấu, vội đẩy nhẹ vai anh ra, "Đừng làm loạn nữa.... Tôi thật sự phải về rồi...." Dáng anh cao lớn như thế sao cậu có thể đẩy ra được?

Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, Vương Tuấn Khải đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu.

Vương Nguyên mở lớn hai mắt, muốn giãy giụa nhưng nào có chỗ để giãy giụa? Thậm chí càng tạo cơ hội cho anh len lỏi sâu vào trong miệng cậu, cuốn lấy môi lưỡi cậu.

Anh không ngừng trăn trở, trêu chọc. Vương Nguyên ưm ưm mấy tiếng, sau đó cũng mềm nhũn ra trên ghế sofa.

Lần này....

Chỉ nụ hôn đơn giản này thật không thể khiến anh thỏa mãn được. Bàn tay xuyên qua từng sợi tóc mềm mượt của cậu, rồi dần men xuống nơi cần cổ trắng ngần.

Vương Nguyên thở hổn hển, bàn tay anh tiếp tục trượt xuống, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh sau lớp áo của cậu.

"Ưmh...." Bàn tay mới chỉ vừa mơn trớn vuốt ve, mà Vương Nguyênđã không chịu nổi rên khe khẽ.

Mười tháng, quả thật đã khiến cậu trở nên vô cùng nhạy cảm.

"Nhớ lại chưa, hử?" Vương Tuấn Khải gian ác liếm láp vành tai bé nhỏ của cậu, thì thào hỏi bên tai cậu.

Sự hấp dẫn kia khiến cậu có chút run rẩy, hai chân cũng mềm nhũn ra.

Nhưng...cậu vẫn cắn chặt môi, mạnh miệng trả lời: "Không nhớ.... Tôi đã quên hết rồi..." Cho nên, đừng làm khó cậu nữa....Vương Nguyên ngây thơ tưởng rằng trả lời như vậy thì anh sẽ bỏ qua mình. Nhưng nào biết, cậu trả lời thế mới đúng ý muốn của anh.

"Ồ, xem ra bộ nhớ của em cũng kém thật. Vậy nên tôi cần phải cố gắng hơn nữa, để em mau mau nhớ lại." Dứt lời, anh dùng một chân gạt hai đầu gối đang khép chặt của cậu ra, quỳ một gối vào giữa hai chân đặt ngay nơi mềm mại của cậu.

"Á.... Đừng...." Vương Nguyên cả kinh lui về sau, nhưng làm gì còn chỗ cho cậu lùi lại nữa?

Đầu gối cứng rắn của anh đụng chạm nơi đó của cậu. Nhưng không hề dùng sức mà rất đỗi dịu dàng. Điều này khiến Vương Nguyên thật sự không thể chịu đựng nổi. Dù cách mấy lớp vải, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất rõ sự ma sát lúc mạnh lúc nhẹ của anh. Cậu liên tục thở hổn hển, cảm nhận được đầu gối anh đang trượt qua trượt lại giữa hai chân cậu. Vô cùng kích thích...

Vương Nguyên đẩy ra không được, chỉ có thể xụi lơ nằm ngửa người trên ghế sofa mặc anh trêu chọc. Lúc này cậu giống như một con rối, đến cả suy nghĩ cũng bị hành động của anh làm cho rối loạn.

"Thế nào? Thoải mái không?" Anh thấp giọng hỏi bên tai cậu. Bờ môi nóng bỏng như có như không cọ lên mặt cậu. Anh không hôn cậu nữa mà ngược lại cúi đầu, dùng ánh mắt thưởng thức chiêm ngưỡng dáng vẻ mê loạn đến mất hồn của cậu....

Vương Nguyên lúc này đã đắm chìm trong mê loạn, đến cả tâm trí cũng bay đâu mất. Hai tay cuộn lại bấu chặt ghế sofa. Nghe thấy anh hỏi, miệng cậu mấp máy, nói được mấy tiếng, "Đừng....đối với tôi như vậy....khó chịu quá...." Phía dưới trống rỗng, rất khó chịu....cậu...muốn nhiều hơn nữa....

"Phải thế nào mới hết khó chịu?" Vương Tuấn Khải  nhỏ giọng dụ dỗ Vương Nguyên.

Vương Nguyên cắn môi dưới, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, lắc lắc đầu, uất ức nhìn anh, "Tôi không biết...."

Dáng vẻ thật sự khiến người ta thương xót đến tận tim gan. Trái tim Vương Tuấn Khải chợt run lên, có cảm giác cậu như búp bê pha lê mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần anh hơi mạnh tay chút, sẽ khiến nó vỡ tan tành ngay vậy. Đưa tay vén váy trên người Vương Nguyên lên...đôi chân trắng noãn xinh xắn lập tức hiện ra.

Phần dưới cơ thể chợt lạnh, Vương Nguyên sợ hãi thở gấp, Vương Tuấn Khải cũng không nhịn được mà nheo mắt lại. Sóng tình trong mắt anh cuộn trào dữ dội....Ngón tay suông dài men theo bắp đùi trắng noãn lướt nhẹ qua từng chút một...

Vương Nguyên căng thẳng đến muốn nghẹt thở. Đầu ngón tay của anh như dẫn điện, truyền vào cơ thể khiến cậu không ngừng run rẩy. Muốn đưa tay bắt mấy ngón tay đang càn rỡ kia, nhưng tay cô vừa mới vươn ra đã bị anh chụp lấy đè xuống ghế sofa.

"Tiểu yêu tinh, đừng lộn xộn.... Ngoan ngoãn mới không khó chịu...." Anh xoa dịu cậu như trêu ghẹo một đứa con nít.

Lời nói vô cùng dịu dàng khiến Thiên Tình đê mê, không nói ra được lời cự tuyệt, thậm chí trong lòng còn có chút mong đợi anh sẽ yêu thương cậu....

Đầu gối của anh nhấc ra khỏi giữa hai chân cậu. Thay vào đó là ngón tay dần dần tiến vào, ma sát nơi mềm mại nhạy cảm qua lớp vải lụa....đầu ngón tay anh hơi run run.

"Ưmh...." Cậu hít sâu một hơi, hai tay vội vàng bấu chặt vai anh mới giữ cho mình không bị ngã xuống. Đầu ngón tay gian ác của anh mạnh mẽ xoa nắn cúc hoa be bé của cậu. Vương Nguyên cảm thấy mọi tế bào trên cơ thể như đang co rút lại. Dòng nước ấm cũng theo đó điên cuồng trào ra từ trong cơ thể cậu, thấm ướt cả chiếc quần lót mỏng manh.

Dáng vẻ đó càng khiến Vương Tuấn Khải thêm phát điên. Tiểu yêu tinh thế này đúng là đang ép anh mau chiếm lấy cậu đây mà...."Tiểu yêu tinh, em nhạy cảm thật...." Anh thở dài, đầu ngón tay càng miết mạnh vào nơi đã sớm ướt át kia, càng miết càng mạnh, tăng nhanh tốc độ, không biết làm sao để dừng lại.

Cậu cảm thấy mình sắp điên mất rồi, rất muốn được nhiều hơn nữa, "Ôi... Anh chậm một chút....chậm lại một chút..." Cậu nỉ non van cầu. Cơ thể cũng không tự chủ được khẽ ưỡn lên. Cảm thấy chất lỏng từ nơi đó của mình đã thấm ướt cả quần lót, chảy lan ra xuống ghế sofa.

Vương Tuấn Khải cắn mũi chiếc nhỏ xinh của cậu, "Chưa gì mà đã chịu không nổi rồi hả? Tiểu yêu tinh, bây giờ đã nhớ chút nào về chuyện trước kia chưa?"

"Không.... Không.... Không nhớ!" Cậu vẫn mạnh miệng.

"Thật sao? Xem ra tôi cố gắng chưa đủ rồi." Vương Tuấn Khải cầm lấy tay cậu đặt lên nơi đang căng trướng của mình.

Nhiệt độ nóng rẫy khiến Vương Nguyên hết hồn thở hắt ra, đáy mắt long lanh ngước nhìn anh.

"Kéo quần tôi xuống...." Giọng điệu của anh như ra lệnh, lại giống như dỗ dành.

Vương Nguyên sao có thể phản kháng được đây?

Có một số chuyện cậu không thể không nghe lời anh. Bàn tay run rẩy để lên thắt lưng anh sau đó từ từ kéo khóa quần xuống. Toàn bộ những động tác run rẩy vụng về ấy lại khiến thân thể Vương Tuấn Khải bị khiêu khích đến cực hạn. Lửa nóng trong người chỉ còn chờ lúc được giải phóng.

Quần vừa được kéo xuống, vật đã sớm cương cứng liền dựng thẳng vọt ra. Vương Nguyên bị giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn, tay đã bị cầm lấy đặt lên vật nóng bỏng đó. Nhiệt độ nong nóng ấy khiến Vương Nguyên ngượng ngùng run rẩy không thôi.

Nhưng anh cứ thế cầm lấy tay cậu đặt lên vỗ về vật nóng bỏng đó của mình, để tay cậu bao bọc nó trượt lên trượt xuống. Anh thoải mái rên rỉ thở gấp, trên gương mặt điển trai nhuốm vẻ vui sướng của dục vọng mang đến. Ngón tay đồng thời vạch chiếc quần lót đã ướt đẫm của cậu ra, trực tiếp vuốt ve vê nắn nhụy hoa ướt át.

Vương Nguyên đã bắt đầu mê loạn, nghe được tiếng thở dốc mất kiểm soát của anh cũng giống như mình, khiến cậu cảm thấy kích thích vô cùng.

Thì ra...Không chỉ riêng anh mới có khả năng khống chế cảm xúc và tình cảm của cậu, mà cậu cũng có thể làm được điều đó với anh...

Điều này khiến Vương Nguyên thật sự cảm thấy rất thỏa mãn. Bàn tay đang cầm vật kia cũng trở lên to gan hơn.

Vương Tuấn Khải hiển nhiên rất hài lòng khi thấy cậu nhiệt tình như vậy, hít sâu một hơi, khàn giọng khích lệ cậu, "Đúng rồi....Làm vậy đó.... Tiểu yêu tinh, em làm rất giỏi...." Vừa dụ dỗ, ngón tay Vương Tuấn Khải vừa lướt qua cánh hoa ẩm ướt, đâm thẳng vào nơi khít khao bên trong.

Vương Nguyên  lập tức căng người lên, theo bản năng kẹp chặt ngón tay anh lại. Nhưng cậu càng như vậy, tần số Vương Tuấn Khải rút ra đâm vào càng tăng. Ngón tay khẽ gập lại ma sát điểm G kích thích, càng tăng sức trăn trở qua lại.

"Ưmh.... tôi không muốn nữa...." Vương Nguyên nhỏ giọng hô, động tác tay cũng theo bản năng tăng nhanh, khiến cho Vương Tuấn Khải thiếu điều muốn chết đi sống lại.

"Tiểu yêu tinh, em thật sự không muốn sao? Tôi thấy....dường như em đang muốn nhiều hơn nữa kia mà...."Vương Tuấn Khải nói xong liền bao trọn lấy ngực cậu, nhào nặn xoa bóp vô cùng thô lỗ.

Vương Nguyên theo phản ứng tự nhiên bung mở ra hai chân để ngón tay càn rỡ của anh dễ dàng đi vào.

Ngón tay anh ướt đẫm chất dịch bọt. Cậu yếu ớt ngồi ngửa trên ghế sofa, ánh mắt mê loạn như Hồ Tiên từ trên trời rơi xuống, có thể dễ dàng câu hồn đoạt phách bất kỳ người đàn ông nào.

Vương Tuấn Khải bị động tác vụng về của cậu làm cho không thể nào chịu nổi nữa, dứt khoát gạt tay cô ra rồi dịch người lui về sau. Ngón tay móc vào quần nhỏ của cậu kéo luôn xuống tới đầu gối.

Vương Nguyên hoảng hốt ô ô, theo bản năng định khép hai chân lại. Nhưng động tác anh còn nhanh hơn, nâng đầu gối cậu lên cao gập lại rồi mở rộng hai chân cậu ra.

Nước từ giữa hai chân không ngừng chảy ra, trong vắt lấp lánh khiến cho cánh hoa hồng nhạt càng thêm hấp dẫn trí mạng. Nơi đó còn đang run giật nhẹ, Vương Tuấn Khải thấy toàn thân mình như phát hỏa.

"Đừng.... Đừng nhìn...." Vương Nguyên mắc cỡ muốn kéo váy xuống che lại.

Nhưng Vương Tuấn Khải đã bắt lấy tay cậu, không cho cậu lộn xộn nữa, "Tiểu yêu tinh, nơi này của em đẹp thật...." Anh ngỏ lời khen thật lòng. Hồng hồng xinh xinh, vì dục vọng mà ngập đầy nước....Đột nhiên, anh có ý nghĩ muốn hôn vào chỗ đó của cậu...để thưởng thức chất mật ngọt đã bao ngày nhung nhớ.

Anh đã quên mất lần trước được hôn nơi ấy là khi nào rồi...

Ánh mắt anh nóng rực như lửa, Vương Nguyên biết anh muốn làm gì, cơ thể không khỏi run rẩy. Nơi đó co rút càng nhanh, nước cũng chảy ra càng nhiều. Phản ứng này chẳng khác nào đang cố tình mời gọi anh hãy mau thưởng thức nó đí...

Vương Tuấn Khải rên rỉ đau đớn, nâng cao người cậu lên, tóm lấy hai chân mảnh khảnh của cậu gác lên vai mình.

Nghĩ đến chuyện xấu kế tiếp anh sắp sửa làm, Vương Nguyên cảm thấy toàn thân như bốc cháy. Cậu điếng người chỉ biết ưm ưm trong miệng....

Nhưng không đợi cho anh có hành động nào tiếp theo, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, "Vương tổng, tôi..."  (tí ta thiến mi ="=)

"Ối!" Vương Nguyên bị dọa tuôn mồ hôi lạnh, gần như lập tức tỉnh hản, co rúc người cuống quít kéo váy xuống che lại bên dưới cơ thể, nhưng vẫn cảm thấy lúng túng đỏ mặt, vùi người sâu vào phía trong ghế sofa.

"Shit!" Vương Tuấn Khải không ngờ có người đột ngột xông vào lúc này, tức giận khẽ chửi một tiếng, cầm lấy áo khoác của mình đắp lên người Vương Nguyên, rồi sửa sang lại quần áo của mình.

Giờ này không phải mọi người đều tan sở hết rồi sao? Chuyện tốt đột nhiên bị phá đám khiến anh có chút nóng nảy, tức giận quay người lại, thấy Trần Lâm đã quay lưng đi nhưng miệng thì xin lỗi rối rít. "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi sẽ lập tức ra ngoài ngay...."

Mặt anh ta chảy đầy mồ hôi lạnh, định đi ra ngoài.

Trời đất quỷ thần ơi! Sao mình lại không biết trong phòng tổng giám đốc có người chứ? Mà chàng trai kia là ai vậy ta?

"Có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải trầm giọng hỏi, vẻ ai oán trong giọng nói chẳng khác gì linh hồn bị chết oan.

Trần Lâm co rúm người lại, "Tôi.... tôi định vào nói với tổng giám đốc là đã hết giờ làm việc rồi thôi à. Nhưng tổng giám đốc yên tâm, tôi bảo đảm, tôi không có nhìn thấy gì hết! Thật đấy!" Sợ Vương Tuấn Kh khải không tin, anh ta vẫn đưa lưng về phía anh, giơ tay lên thề.

May mà cậu ta không nhìn thấy, chứ nếu lỡ nhìn thấy dù chỉ một chút, anh cũng phải khoét hai mắt Trần Lâm ra mới hả được giận.

Vương Tuấn Khải nhìn sang Vương Nguyên. Cậu xấu hố đến thật muốn khóc luôn, mặt đỏ lựng, dáng vẻ như chỉ muốn tìm chỗ chui xuống, khiến anh có chút không đành lòng.

"Cút nhanh lên! Về sau dám không gõ cửa đã đi vào, tôi sẽ trừ toàn bộ lương và hoa hồng trong một năm!"

"Dạ, dạ, dạ!" Trần Lâm lau mồ hôi lạnh, gật đầu liên tục, vội vàng chạy ra ngoài.

Trời đất ơi! Nguy hiểm chết người thật! Đúng là không để cho người ta sống yên mà!

.... .... ....

Trần Lâm vừa đi, Vương Nguyên liền sửa sang lại quần áo. Trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, co người sâu vào ghế sofa không dám ngẩng đầu lên.

Ảo não đưa hai tay lên che mặt mình, đến dũng khí nhìn Vương Tuấn khải cũng không có. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cậu, Vương Tuấn Khải cũng bật cười, "Cậu ta đi rồi, có phải chúng ta nên tiếp tục không?" Anh vẫn muốn trêu chọc cậu.

"Đừng! Tôi không muốn nữa đâu!" Vương Nguyên giống như người ngủ mơ gặp ác mộng, liều mạng lắc đầu. Trong mắt đều là vẻ hoảng hốt.

Xem ra, cậu thật sự bị dọa chết khiếp rồi. Cũng khó trách....

Chuyện như vậy mà bị phá rối, đã vậy còn là chuyện vô cùng xấu hổ. Huống chi, da mặt cậu còn mỏng như vậy, "Đồ ngốc! Yên tâm, cậu ta không thấy em, càng không có nhìn thấy nơi nào không nên thấy cả."

"Anh đừng nói nữa...." Vương Nguyên che mặt, quả thật muốn khóc.

Vương Tuấn Khải không đành lòng, có chút tự trách. Anh nhìn cậu, thở dài, cuối cùng vươn cánh tay kéo ôm cậu vào lòng, "Nè, không phải em khóc thật đấy chứ?"  

.

.

.

End chap

Chap sau chiều tui đăng tiếp :3


#Song Vương Khải Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro