Chap 117: Trêu ghẹo cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên không dám chắc nếu mình còn ngồi mãi trong này không ra, không biết anh có xông vào thật không. Vì vậy, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, rồi tìm đồ tẩy trang có sẵn trong phòng tắm rửa sạch hết lớp trang điểm trên mặt.

Ôi! Bộ dạng lúc mình được vớt lên khỏi hồ bơi chắc kinh khủng lắm! Mà tất cả đều bị anh nhìn thấy hết rồi.

Xấu hổ quá!

Rầu rĩ bụm mặt ôi ôi, đến khi lau sạch người mới phát hiện mình không có quần áo để thay. Tình cảnh này.... Mình đi ra ngoài kiểu gì đây?

Trong khách sạn có áo ngủ, nhưng áo ngủ được treo trong tủ bên ngoài. Trong phòng tắm hiện chỉ có khăn tắm thôi. Mình ra ngoài thế nào bây giờ?

Đắn đo hồi lâu, cậu đành mặt dày lên tiếng gọi người bên ngoài giúp đỡ.

"Anh Vương ơi!" Vương Nguyên tựa vào cửa, hướng ra bên ngoài gọi.

"...." Nhưng đáp lại cậu là sự yên lặng.

"Anh Vương?" Vương Nguyên nghĩ rằng người bên ngoài kia không nghe thấy cậu gọi, nên cao giọng gọi lớn hơn. Nhưng....

"...." Vẫn không có động tĩnh gì.

Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy ngủ rồi ư? Hay là anh ấy không có trong phòng?

"Anh có ngoài đấy không? Nếu không có, tôi ra đó nhé...." Vương Nguyên không yên lòng hỏi lại.

Vẫn im lìm như cũ, bên ngoài chẳng mảy may có tiếng động nào. Không còn cách nào khác, cậu đành lấy khăn tắm quấn lên người, để lộ bờ vai mảnh khảnh cùng đôi chân trắng muốt.

Cậu không dám manh động cứ thế mà bước vội ra ngoài, thò đầu ra trước cẩn thận quan sát chung quanh.

Anh ấy không có trong phòng thật ư? Thấy vậy cậu mới nhẹ thở ra một hơi, nhưng....không hiểu sao cũng có hơi hơi thất vọng.

Anh không nói tiếng nào mà bỏ đi vậy sao?

Chép miệng, kéo cửa ôm khăn tắm bước ra ngoài. Đến trước tủ lấy áo ngủ trong tủ ra. Đang gỡ khăn tắm trên người xuống định khoác áo ngủ vào, nhưng không sớm không muộn, cửa phòng đang đóng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra...

Vương Tuấn Khải mặc áo ngủ nam, tay xách theo một túi đồ đẩy cửa đi vào, khoảnh khắc vừa nhìn thấy cậu, anh liền đứng như trời trồng.

Anh nhìn thấy cái gì thế kia?

Cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, một vài giọt nước còn đọng trên tóc đang nhỏ xuống vai. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn vốn được khăn tắm quấn lại nhưng lúc này đang bị cậu kéo ra để lộ cả cơ thể.

Cậu nhóc này đã gầy đi, nhưng nơi nào cần đầy đặn thì vẫn rất đầy đặn, quyến rũ vô cùng.

Vương Nguyên sững sờ, hoảng hốt nhìn anh.

Dáng vẻ vô tội kia lại càng thêm mê hoặc.

Ánh mắt thâm trầm tối lại, Vương Tuấn Khải cảm nhận được rất rõ cơ thể bên dưới của mình đang phản ứng dữ dội.

Đáng chết! Mười tháng qua không đụng đến phụ nữ, cho nên vừa nhìn thấy cậu liền trỗi lên phản ứng mãnh liệt như thế này sao?

"Ối...." Vương Nguyên chết điếng mãi lúc lâu mới hoàn hồn, ré lên một tiếng, lật đật buông khăn tắm trên tay xuống, quơ đại áo ngủ choàng lên người.

"Anh.... Anh.... Tôi...." Cậu hoảng hốt đến nói không được tròn câu, bàn chân trần dẫm trên thảm liên tục lùi về phía sau.

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại. Tiểu yêu tinh này, dáng vẻ này của cậu rất có sức quyến rũ quyến rũ đàn ông. Mặt mộc không trang điểm, cậu lại trở thành một chàng trai đơn thuần trong sáng....Khó trách tên khốn Hà Niệm Khuynh kia không chịu được mà ra tay với cậu!

Với dáng vẻ này của cậu, một chút năng lực tự vệ cũng không có, sau này làm trong ngành giải trí sẽ còn bị bắt nạt bao nhiêu lần nữa đây?

"Vương Nguyên, không ngờ mười tháng không gặp, em to gan hơn trước nhiều ấy nhỉ?" Anh cố ý vặn vẹo ý của cậu.

"Tôi không phải...." Mặt Vương Nguyên đỏ như tôm luộc. Cậu rất muốn giải thích, nhưng tình hình bây giờ đâu cho cậu có thời gian để giải thích, đành phải năn nỉ anh, "Xin anh đấy, nhắm mắt lại trước đã, được không?"

"Không được!" Vương Tuấn Khải thẳng thừng từ chối. Trái lại còn vứt luôn túi đồ lên giường, sau đó khoanh tay trước ngực ung dung nhìn cậu.

Anh đâu phải đồ ngốc! Cảnh xuân bày ra phơi phới trước mắt thế này mà bảo anh đừng nhìn, nhắm mắt lại ấy à? Xin lỗi, xưa nay anh vốn chẳng phải kiểu người chính nhân quân tử gì đó!

"Anh.... Vậy anh quay người sang chỗ khác đi." Vương Nguyên đành nhượng bộ cầu xin lần nữa.

"Không muốn!" Anh tiếp tục từ chối lần hai.

Vương Nguyên trừng mắt nhìn anh.

Thế nhưng anh lại 'phì' cười, trêu cậu, "Vương Nguyên, có chỗ nào trên người em mà tôi chưa nhìn thấy?"

Vương Nguyên bị anh hỏi như thế vừa thẹn thùng vừa lúng túng, nhưng vẫn thẳng lưng đáp lời anh, "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ."

"Trước kia với bây giờ có gì khác nhau nào?" Vương Tuấn Khải nhận ra bản thân rất ghét lời giải thích này của cô. Anh cau mày, không dằn lòng được muốn hỏi cho ra lẽ.

"Trước kia....vì chúng ta còn ràng buộc." Vương Nguyên vừa giải thích, vừa âm thầm lùi dần về phía sau, định lẻn vào phòng tắm mặc áo lại. Nhưng cậu không ngờ Vương Tuấn Khải cũng đang từng bước đi về phía mình.

Anh nheo mắt lại, "Phải không? Vậy trước kia chúng ta có quan hệ gì?"

Trước kia có quan hệ gì? Rốt cuộc Vương Nguyên vẫn bị Vương Tuấn Khải hỏi đến vấn đề này.

Tình nhân? Đương nhiên không phải!

Ông chủ và cấp dưới? Nghe thật gượng ép.

Chớp chớp mắt, Vương Nguyên suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng tìm được từ giải thích hợp lý, "Quan hệ giao dịch."

Lúc nghe bốn chữ này, Vương Tuấn Khải nhếch môi cười nhạt với vẻ giễu cợt. Xem ra, cậu vẫn nhận thức rất rõ vị trí của mình.

"Vậy bây giờ thì sao?" Anh tiếp tục ép hỏi. Tầm mắt vẫn không rời khỏi cậu.

"Bây giờ...." Tim cậu đập loạn xạ, mạch suy nghĩ cũng trở nên rối ren. Rõ ràng có áo ngủ che trước người, nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cậu có cảm giác như mình không che đậy gì trước mặt anh vậy.

"Bây giờ chúng ta chẳng có quan hệ gì cả...."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vương Tuấn Khải lập tức tối đi. Thấy cậu muốn trốn vào phòng tắm, anh liền vươn tay bắt cô lại.

"A...." Cổ tay bị anh bắt được. Áo ngủ cũng theo đó mà rơi xuống, giờ thì không còn gì để che được nữa?

Vương Tuấn Khải giãy dụa, còn Thi Nam Sênh không muốn bị vật kia cản trở, thô lỗ giằng lấy áo ngủ vứt sang một bên.
Một giây tiếp theo....

Anh hơi dùng sức ấn mạnh cậu lên vách tường. Hai tay anh chống hai bên Vương Nguyên, hơi thở nam tính phả dồn dập lên mặt khiến Vương Nguyên đứng im không dám thở.

Muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay chỉ có thể hoảng loạn che ở trước ngực. Thậm chí lúc này cậu chỉ muốn quay người đi lập tức, để không phải đối mặt với anh nữa.

"Em thật biết cách chối bỏ quan hệ! Nếu biết trước bây giờ chúng ta không có quan hệ gì, tôi đã không cứu em rồi." Vương Tuấn Khải duỗi một nhón tay nâng cằm cậu lên. (Lật thuyền KhảiNguyên k phải dễ =))) )  

Vương Nguyên 'Uhm' xoay mặt đi, muốn tránh ngón tay anh.

Nhưng anh lại đột nhiên dùng sức giữ chặt cằm cậu. Ý tứ rất rõ ràng, tuyệt đối không cho cậu né tránh. Ánh mắt nhìn cậu bỗng trở nên thâm trầm, phức tạp, khiến cậu run sợ không thôi.

"Mười tháng trước, tại sao không nói tiếng nào mà âm thầm bỏ đi?" Trầm giọng nói, lời lẽ giống như đang hạch sách hỏi tội cậu.

Vương Nguyên không ngờ anh hỏi như vậy, sửng sốt mở to mắt nhìn anh.

Không thấy cậu trả lời, bàn tay bóp cằm cậu tiếp tục tăng sức, "Tại sao đi lâu vậy cũng không liên lạc gì với tôi?" Anh lại tiếp tục gặng hỏi.

Hai câu hỏi đều khiến Vương Nguyên không sao ngờ tới. Anh để ý những chuyện này sao?

Trong lòng nhẹ rung động, cậu nhìn anh khẽ mở miệng: "Tôi tưởng rằng anh cũng không muốn liên lạc với tôi."

"Cũng?" Vương Tuấn Khải bắt chẹt được ngay từ này, cười lạnh một tiếng, "Xem ra em thật sự rất không muốn có bất cứ liên quan gì đến tôi rồi."

Ánh mắt thâm sâu như trời đêm kia như xẹt qua điều gì đó khiến Vương Nguyên không sao hiểu được.

Tại sao dáng vẻ này của anh, nhìn vào giống như đang rất thất vọng vậy?

Mấp máy môi, cậu giải thích: "Ngày ấy rời đi, tôi cũng muốn gọi điện cho anh, nhưng điện thoại bất ngờ hết pin, cho nên...."

"Cho nên em chỉ có thể báo cho Trầm Âm, mà không thể báo với tôi?" Vương Tuấn Khải ngắt lời cậu. Anh cũng nhận ra được mình thật kỳ quặc! Rõ ràng chuyện đã xảy ra từ mười tháng trước rồi mà vẫn còn so đo từng chút! Mình trở nên hẹp hòi từ bao giờ vậy?

Nhưng....hiện tại, khốn kiếp chính là anh vẫn còn nhớ rất rõ, thậm chí phải nói là luôn canh cánh trong lòng.

"Tôi và Trầm Âm...." Vương Nguyên đang tính nói gì đó, Vương Tuấn Khải lại ngắt lời cậu "Câm miệng!"

Cậu mở to mắt nhìn anh. Ánh mắt sâu thẳm của anh như đang có sóng lớn lưu chuyển.

"Nửa năm trước, có một lần tôi đến Seoul, đi đến phòng tập của em."

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn anh. Sao anh biết được nơi cô tập luyện? Đã đến rồi sao anh không tìm cô?

"Thật trùng hợp là em đang ở cùng Trầm Âm." Giống như đọc được suy nghĩ của cậu, anh trả lời.

Vẻ buồn bã trong giọng nói vô cùng rõ ràng. Nhưng Vương Nguyên không dám suy nghĩ nhiều.

Anh cười lạnh một tiếng, "Xem ra Trầm Âm thật sự rất thích em. Em vừa đi sang Hàn Quốc học, cậu ấy liền chuyển trường đi theo."

"Chuyển trường?" Vương Nguyên thấy khó hiểu, "Không phải anh ấy có dự định đến Hàn Quốc du học sao?"

"Đúng vậy, Havard, Cambridge, Oxford cậu ấy đều không học, lại nhất định đòi đi Hàn Quốc?" (Anh Âm giỏi thía :v )

Vương Nguyên sửng sốt. Chẳng lẽ anh ấy đi vì mình? Nhưng tại sao anh ấy phải hao tâm tổn sức chạy theo cậu như vậy? 

Vương Tuấn Khải vốn đang muốn hỏi tội cậu, nhưng không ngờ rằng, tội còn chưa hỏi được, người con trai này lại đang cúi gằm đầu nghĩ tới đàn ông khác? Đáy lòng chợt dâng lên nỗi tức giận không tên.

Anh nhíu mày lại, hơi nâng cằm cậu lên, không đợi Vương Nguyên kịp hồi phục thần trí, anh cúi đầu cắn mạnh lên môi cậu.

"Ưm...." Không ngờ anh bất ngờ hôn cậu như vậy, Vương Nguyên cả kinh trố mắt. Hơi thở của anh phả dồn dập lên mặt. Mười tháng không gặp, theo lẽ thường mà nói, đáng lý ra cậu phải cảm thấy xa lạ mới đúng.

Nhưng....Không phải vậy! Hơi thở vẫn còn quen thuộc như thế, vương vấn khiến lòng cậu rung động....

Bởi vì.... tất cả những gì thuộc về anh đều đã khắc sâu trong tâm trí cậu rồi. Tiếng lòng thổn thức khiến cậu gần như lập tức đắm chìm trong đó mà không chút e ngại. Nhưng....tia lý trí cuối cùng mách bảo cậu rằng không thể như vậy! Cậu phải đẩy ra anh mới đúng.

Cậu theo bản năng giãy giụa, lại bị anh giữ chặt hai tay, dễ dàng bắt chéo hai tay cậu giữ chặt ra phía sau. Tư thế này khiến cho Vương Nguyên phải ưỡn người lên, mà càng như vậy thì cậu càng áp sát vào ngực anh hơn.

"Đừng.... Ưmh...." Cậu lên tiếng cự tuyệt, nhưng lưỡi anh chỉ chờ có thể liền xông vào khoang miệng cậu. Không hề báo trước, anh cuốn chặt lưỡi cậu không rời.

Ôi trời! Hơi thở này....Anh vốn tưởng rằng mình sẽ không lưu luyến, sẽ không bị mê hoặc. Nụ hôn này chẳng qua chỉ muốn trừng phạt cậu tội bỏ đi mà không lời từ biệt, trừng phạt cậu vì đã không liên lạc với anh, anh vốn định sau khi dạy dỗ cậu xong sẽ buông ra, thả cậu đi.

Nhưng mà....

Khi môi vừa chạm môi, anh liền như kẻ say quên mất đường về, nụ hôn say mê, tham lam mút lấy, như thể muốn hút luôn cơ thể cậu vào trong cơ thể lẫn linh hồn anh vậy....

Mười tháng dài đằng đẵng.

Nhưng anh chưa hề quên cậu.... Cho dù là mùi hương của cậu, hơi thở của cậu, đều chưa từng quên....Đúng là anh bị trúng tà rồi!

"Tiểu yêu tinh...." Anh không kiềm được nỉ non gọi cậu.

Tiếng gọi này của anh như gọi tất cả ký ức quay lại trong đầu Vương Nguyên. Toàn thân khẽ run lên, cậu yếu đuối vô lực gục vào lòng anh.

Nụ hôn của anh, từ lúc đầu vô cùng mạnh bạo, hung hăng sau đó dần trở nên dịu dàng nâng niu.

Dịu dàng đến khiến Vương Nguyên sinh ra ảo giác, thế này thật giống....nụ hôn của những đôi tình nhân yêu nhau say đắm.

Vương Tuấn Khải cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, chỉ biết rằng, khi cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên rồi dần mềm đi trong vòng tay mình, cơ thể lẫn trái tim của anh cũng trở nên mềm mại tan chảy theo....

Bàn tay nắm hai tay phía sau lưng cậu dần buông lỏng, cậu cũng không đẩy anh ra nữa, ngược lại còn không tự chủ được choàng tay lên ôm lấy cổ anh.

Toàn thân anh chợt cứng đờ. Hành động này đối với anh mà nói, không thể nghi ngờ chính là sự khích lệ rất lớn. Bật lên tiếng rên rồi đẩy cậu áp sát vào tường. Bàn tay cũng nhanh chóng luồn vào đồi núi nhỏ no tròn mềm mại của cậu.

Cậu rên rỉ từng tiếng đứt quãng, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh.

Cảm giác mềm mại này, mùi hương này, hơi thở ấy, tất cả hòa hợp lại khiến cho Vương Tuấn Khải như bị trúng tà.

Càng muốn nhiều hơn....nhiều hơn...nhiều hơn nữa...

Suốt mười tháng xa nhau, đêm nào ngủ anh cũng nằm mơ thấy cậu, cũng từng mơ thấy cảnh tượng này....

Mỗi lần như thế anh đều cảm thấy buồn bực, khó chịu, nóng nảy. Anh nghĩ rằng có lẽ do lâu rồi mình không đụng tới phụ nữ, mới nhớ đến tiểu yêu tinh này nhiều như thế, cho nên trong cơn tức giận anh đã đi tìm những người phụ nữ khác.

Nhưng kết quả đều thất bại thảm hại. Anh không hề có chút xíu nào hứng thú với bất kỳ ai.

Cho dù không gian có lãng mạn bao nhiêu, anh cũng không thể nào có cảm giác với những người đó, ngoại trừ cậu.

"Mười tháng qua tôi không hề chạm đến người phụ nữ nào, em phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyện này!" Anh oán hận thì thào bên tai cậu. Day day nhẹ vành tai cậu, bàn tay mạnh mẽ nhào nặn nơi đẫy đà như để trả thù cậu.

Hàng mi cong vút run lên từng chập, có lẽ đang bị cảm trước đó, hoặc cũng có lẽ do bị anh trêu chọc, toàn thân Vương Nguyên nóng lên như bị lửa thiêu đốt, mặ đỏ bừng, "Tại sao.... tôi phải chịu trách nhiệm?" Cậu chỉ hỏi theo quán tính vì lúc này không tài nào suy nghĩ thêm được gì.

Chỉ biết là....

Suốt mười tháng qua anh không có thân mật với người phụ nữ nào.... Không thân mật với người phụ nữ nào? Cả Bạch Thiên Thiên cũng không có sao? Nghĩ vậy, trong lòng cô bất giác vui sướng đến lạ thường.

Có phải chăng, anh ấy đối với mình, thật ra cũng....

Cũng có một chút xíu giống mình hay không?

Vương Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ vội vàng giựt phăng áo ngủ trên người mình xuống. Giống như cậu, sau lớp áo ngủ anh không mặc gì cả.

Dưới ánh đèn, đường cong hoàn mỹ tản ra sự hấp dẫn khiến lòng người choáng ngợp mê đắm.

Vương Nguyên còn chưa kịp nhìn thấy gì, bàn tay nhỏ bé đã bị anh tóm lấy rồi ấn lên nơi đang căng trướng nóng hổi....  



#Song Vương Khải Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro