9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không có!" Nghe vậy, cậu liền phản xạ nảy người lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nóng vừa hồng, thậm chí cậu không dám ngẩng đầu nhìn anh "Chỉ là tôi không cẩn thận trượt chân, cho nên mới......ai nha, nói tóm lại cảm ơn anh đã ôm lấy tôi......"

Di, người bị sỗ sàng là cậu nha, thế mà cậu còn nói lời cảm tạ với người ta! Thật sự là một kẻ ngốc bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền mà.

Cậu khốn quẫn không thôi chật vật xoay người, hướng phía cửa lùi đi ra "Đột nhiên tôi nhớ tới tôi còn có việc, không quấy rầy, tạm biệt!"

"Phanh!" Khi cậu đang như một con ruồi lùi ra cửa thì bởi vì quá khẩn trương, ót không cẩn thận đụng vào vách tường cạnh cửa.

Lâm Tề Phạm thật sự không biết nên mắng cậu hay là cười cậu, vừa muốn mở miệng hỏi cậu có bị gì hay không thì thấy cậu đang qua loa xoa xoa cái trán đau "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Người con trai này cư nhiên còn cúi đầu với vách tường, sau đó mới bay nhanh chạy trốn ra bên ngoài.

Anh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa. cậu ấy, thật sự không phải Mark......

Cầm lấy bức vẽ thiết kế, bỗng dưng nhớ tới một ít ý kiến vừa rồi mà Đoàn Nghi Ân nói, dẫn linh cảm anh phát ra, anh suy nghĩ một chút, tùy tay cầm lấy bút thử sửa chữa.

"Chín giờ đến mười giờ viết chữ bằng bút lông, mười giờ đến mười hai giờ đánh đàn dương cầm, buổi chiều một giờ đến hai giờ là giờ học tiếng Anh, hai giờ rưỡi đến bốn giờ là giờ học tiếng Pháp......"

Đoàn Nghi Ân đi qua cửa phòng học của Lâm Tề Minh, nhìn thấy một nữ giáo sư trung niên đeo mắt kính viền vàng mặt không chút thay đổi tuyên bố thời khoá biểu hôm nay của cậu bé.

Lâm Tề Minh quy củ ngồi trên ghế vô tình gật gật đầu "Vâng, cô giáo."

Cô giáo Lưu nâng cổ tay lên nhìn thời gian "Hiện tại là tám giờ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút, tôi muốn khảo em bài tập đã cho em ngày hôm qua một chút, cho em thời gian mười phút, ngâm bài 'Tiến Học Giải' qua một lần cho tôi."

Lâm Tề Minh cúi mí mắt không quá tình nguyện đứng lên "Quốc tử tiên sinh, thần nhập thái học, triệu chư sinh lập hạ, Hối Chi viết: 'Nghiệp tinh vu cần, hoang vu hy. Hành thành vu tư, bị hủy bởi Tùy......"

Cô giáo Lưu nghe thấy giọng cậu bé có khí không lực, cầm một cây côn gõ thật mạnh vài cái lên bàn học "Em chưa ăn sáng sao? Lớn tiếng một chút!"

Cậu bé sợ tới mức rụt lui bả vai "...... Ngày nay Thánh hiền tương phùng, trị cụ tất trương, bạt khứ hung tà......"

Giọng cậu bé hơi hơi khàn khàn, gương mặt tái nhợt, lúc ăn bữa sáng Đoàn Nghi Ân đã nhìn thấy sắc mặt đứa bé này không tốt lắm, lúc ấy còn tưởng rằng vì nó ngủ không ngon, nhưng bây giờ xem ra, không phải là sinh bệnh rồi chứ?

"Lâm Tề Minh, em cố ý phải không? Bảo em lớn tiếng một chút thì giọng của em ngược lại càng ngày càng nhỏ, có phải muốn tôi nói tình trạng của em cho ba em biết hay không?"

"Thực xin lỗi cô giáo." Cậu ngập ngừng nói "Em...... Em có thể đọc lớn hơn..."

"Đủ rồi!" Rốt cuộc Đoàn Nghi Ân nhìn không được nữa, không nghĩ nhiều mà lập tức xông vào phòng "Tiểu Minh, giờ học hôm nay dừng tại đây, đi thôi!"

Lâm Tề Minh ngẩng đầu mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt lóe lên vài tia hoảng sợ.

Cô giáo Lưu mặt không chút thay đổi trừng mắt cậu "Lâm phu nhân, hy vọng cậu đừng can thiệp vào việc dạy học của tôi."

"Vị giáo viên này, chẳng lẽ cô không thấy sắc mặt đứa bé rất khó coi sao?" Cậu không tha nhìn Lâm Tề Minh.

Cô giáo Lưu đẩy mắt kính lên "Hôm nay Lâm tiên sinh không dặn dò nghỉ học, tôi nghĩ cậu bé hẳn là không có việc gì."

"Lâm tiên sinh mệnh lệnh cho cô để cho con anh ta dù đang bị bệnh cũng phải kiên trì học sao?" Đoàn Nghi Ân kéo Lâm Tề Minh đến trước mặt mình "Ai có mắt cũng đều nhìn thấy được, nó không chỉ có sắc mặt không tốt, trạng thái tinh thần cũng rất kém cỏi, tôi không cho rằng một người dưới tình huống như vậy còn có biện pháp học."

Cô giáo Lưu phức tạp nhíu mày "Lâm phu nhân, tôi nói lại lần nữa, hy vọng cậu đừng tới quấy rầy chúng tôi."

"Tóm lại, tôi kiên trì đứa bé hôm nay nghỉ ngơi một ngày."

Biểu tình của cô giáo Lưu nghiêm khắc lên, ánh mắt đằng sau mắt cũng âm trầm đáng sợ, cô thập phần không hờn giận nhìn hai mẹ con trước mắt này.

Lâm Tề Minh bị ánh mắt của cô giáo làm sợ tới mức trốn phía sau Đoàn Nghi Ân, một đôi tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo của cậu không buông.

Thấy cậu bé bị cô giáo này dọa thành như vậy, Đoàn Nghi Ân tức giận không khỏi tăng vọt "Tôi nói không học thì là không học, nếu không có việc gì khác, có thể mời cô giáo trở về."

"Lâm phu nhân, việc này tôi không thể tự làm chủ, trước hết để tôi gọi điện thoại cho Lâm tiên sinh."

"Được, nếu cô muốn cáo trạng thì cứ việc, nhưng mà tôi cũng không ngại nói cho cô biết, con là của tôi, tôi nghĩ tôi có tư cách quyết định con tôi nên làm cái gì, không nên làm cái gì." Nói xong, cậu dắt tay Lâm Tề Minh, mặc kệ kinh ngạc của cậu bé, cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của cô giáo kia, trực tiếp đem cậu bé về phòng ngủ.

Cậu đặt tay sờ lên trán Lâm Tề Minh "Trời ạ! Nóng quá!" Cậu cầm lấy điện thoại, muốn gọi Ngô bá giúp chuẩn bị xe, cậu muốn dẫn cậu bé đi khám bác sĩ, nhưng Ngô bá lại nói sẽ mời bác sĩ riêng của nhà đến, cậu nghĩ làm vậy cũng đỡ cho cậu bé phải bôn ba, vì thế không nói hai lời liền đồng ý, mời đối phương mau chóng đến đây.

Không ngờ vừa buông điện thoại quay người lại, liền thấy Lâm Tề Minh đứng dậy muốn xuống giường.

"Tiểu Minh, con muốn đi đâu?"

"Tôi muốn về lại phòng học để học......" Cậu bé suy yếu nói.

"Con ngốc sao!" Nhìn cậu bé một bộ dáng cố hết sức, cậu lại ấn cậu bé lên trên giường "Đã bệnh thành hình dáng này rồi mà con còn muốn trở lại học sao?"

Cậu bé đáng thương hề hề nhìn cậu "Không thể để cô giáo gọi điện thoại cho ba ba, như vậy tôi sẽ thực thảm......" Trong mắt cậu bé nổi lên tia nước mắt, hoảng hốt nói "Những bài tập này nhất định tôi phải làm xong toàn bộ, nhất định phải làm xong......"

Nhìn cậu bé nóng lòng gương mặt lại tiều tụy, Đoàn Nghi Ân thật sự vô cùng đau lòng, đứa bé này rốt cuộc gặp phải một đôi cha mẹ gì a? Cái Mark kia không xứng làm mẹ người ta, chẳng lẽ ngay cả Lâm Tề Phạm cũng không xứng làm cha người ta luôn sao?

Cậu sờ sờ đầu cậu bé, dỗ "Tiểu Minh, ngoan, trước ngủ một chút được không? Chờ tinh thần tốt một chút, chúng ta lại đi làm bài tập, ân?"

Lâm Tề Minh cũng thật sự không thoải mái, nghĩ rằng, ngủ một chút cũng được......cậu bé bất an nhìn mẹ "Vậy...... Mẹ phải gọi tôi dậy nha......"

"Ân, được, con nhắm mắt lại trước đi."

Thấy đứa bé ngoan ngoãn nằm lại trên giường, cậu đi vào phòng tắm xả một khăn lông ướt mang ra, đắp trên trán cậu bé. Không bao lâu, bác sĩ đã đến, kê toa thuốc cho cậu bé.

Cậu đánh thức Lâm Tề Minh ý thức có chút mơ mơ màng màng "Tiểu Minh, Tiểu Minh......uống thuốc trước nào."

Tên nhóc kia lúc đang bị bệnh đã rút đi sự trưởng thành sớm của nó, tựa như một đứa bé bình thường kháng cự việc uống thuốc "Tôi không muốn uống......"

Đoàn Nghi Ân nghiêm mặt "Con bệnh thật sự nghiêm trọng, nếu không uống, nói không chừng từ nay về sau có thể cũng không có cơ hội đến phòng học học đấy......"

Lâm Tề Minh mếu máo, do dự thật lâu, cuối cùng, mới không tình nguyện nhận lấy ly nước cậu đưa, cầm viên thuốc nuốt vào. Không bao lâu, cậu bé cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng trĩu, một cỗ lo lắng ở trên trán cậu bé nhích tới nhích lui, cậu bé cảm giác tay nhỏ bé của mình được vây quanh trong một đôi tay ấm áp, thật thoải mái, đó là cái gì? Đáy lòng sợ hãi dần dần biến mất, cậu bé quên hết những bài tập, mặc chính mình chìm vào trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro